Thành Khởi Vận chần chờ một chút, ngước mắt nói: - Đại nhân, hiện tại
chiến sự khẩn cấp, một ít phú thương đang xem chừng, thêm với chi phí
lương thực đang tăng, xưởng đóng tàu không đủ ngân lượng, ảnh hưởng tới
tốc độ chế tạo chiến hạm, còn nữa chiến hạm làm ra đến cuối cùng cũng
phải trang bị đại pháo, một ổ đại pháo đã mấy ngàn lượng, trong thời
gian ngắn khó mà có được một hạm đội hùng mạnh.
Đông Hải tứ đại tướng cướp chiến lực cũng không bằng giặc Oa, nếu phái
một chi còn chưa quen thuộc hải tình cùng hải tặc cưỡng ép tác chiến,
với Thượng Hải Cẩu Tử và Tuyết Miêu có hơn trăm chiến hạm và trải qua
trăm trận chiến, có thắng cũng là thắng thảm, khi đó làm sao phong tỏa
nổi bờ biển, làm sao tận diệt giặc Oa?
Dương Lăng khẽ ho:
- Bệnh cũ lại tái phát! Vừa muốn cùng ta thừa nước đục thả câu? Nàng có kế sách gì, không ngại nói ra đi, nữ quân sư của ta.
Thành Khởi Vận nói: - Đại nhân, theo ty chức, thu phục cả tứ đại tướng
cướp cũng không dễ dàng. Mặc dù đáp ứng điều kiện của bọn họ thì họ vẫn
còn có ngạo khí, đồng thời người xuất thân hải tặc không chịu trói buộc
đã quen, từ xưa đến nay phục lại phản, phản lại phục đã có không ít, ai
biết bọn họ có thể lặp lại hay không?
Đại nhân còn nhớ Bạch đại nhân từng đề xuất ba kế tiêu diệt phỉ không?
Theo thứ tự là dụ hàng, chiêu an và vũ lực bao vây tiễu trừ. Dụ hàng đã
bị đại nhân bác bỏ, nhưng ty chức muốn biến báo một chút, với Tuyết
Miêu, Hải Cẩu Tử bướng bỉnh không chịu thuần phục, có thể lấy chiêu an
dụ hàng danh nghĩa. Đương nhiên, dù vậy, chúng ta cũng phải tiêu diệt Oa phỉ để cho họ thấy uy phong của quân ta, cũng đáp ứng một vài điều kiện vô lý của bọn họ thì mới khiến họ suy xét tới việc chiêu an.
Bọn họ tuy là anh em kết nghĩa. Nhưng hai người đều là vương cầm nhiều
binh trên biển, sao có thể không có cảnh giác. Chỉ cần khéo léo thi hành diệu kế khiến họ nghi kỵ, ty chức có thể không tổn hại danh dự triều
đình, để đám đạo tặc tự giết lẫn nhau.
Chờ bọn họ lưỡng bại câu thương, đại nhân lại ra mặt thu thập tàn cục,
dẫn Thủy sư tiến lên mà thắng, tận trừ Hải Cẩu Tử và Tuyết Miêu khống
chế hải vực. Đồng thời, còn có thể trấn nhiếp Vương mỹ nhân và Bạch Tiểu Thảo. Khiến bọn họ không dám hai lòng.
Dương Lăng vỗ trán nhìn Thành Khởi Vận, Thành Khởi Vận trấn tĩnh nhìn
lại hắn, Dương Lăng đột nhiên sắc mặt nghiêm nghị, ngồi thẳng lên nói: - Lừa người, ta không được. Thăng quan, nàng không được. Cho nên... Nàng
lừa người, ta thăng quan. Đông Hải tứ cướp có bình định được hay không,
hết thảy phải dựa vào Thành cô nương rồi.
Đây là câu hắn học trong một bộ phim, trùng hợp người kia cũng là người
Chiết Giang, Dương Lăng ở Giang Nam đợi mấy tháng, cũng học được vài câu khẩu âm giống như đúc.
Thành Khởi Vận hiếm thấy hắn nói giỡn. Nhất thời che miệng cười nói: -
Vậy ty chức chúc đại nhân từng bước thăng chức.., ngài thăng chức càng
cao, chỗ dựa của ty chức càng vững chắc. Tuy nhiên... Kế này của ty chức có thể thành công hay không, cũng phải dựa vào đại nhân, binh lính của
đại nhân có thể phát ra uy phong, ta mới có thể nói chuyện với đám người kia.
- Lính của ta? Dương Lăng thôi cười, hắn nghiêng đầu nhìn màn mưa bụi, khẽ thở dài: - Chỉ mong bọn họ không chịu thua kém!
Hơn mười ngày qua này, Dương Lăng lệnh Ngũ Hán Siêu phối hợp Tống Tiểu
Ái luyện binh, chuyên môn học tập thủ pháp của Tráng gia binh. Sau đó
kết hợp với đặc điểm tác chiến và vũ khí của quân Minh để truyền thụ
lại.
Tráng gia binh bảy người một tổ, trong đó còn có 'Tổ chém đầu ba người'
là chuyên môn cắt đầu người lĩnh thưởng, quân Minh đương nhiên sẽ không
lãng phí binh lính, hơn nữa quân Minh khí thế, dũng khí không bằng Tráng gia binh, bảy người một tổ cũng khó địch giặc Oa dũng mãnh, Dương Lăng
và Ngũ Hán Siêu nghiên cứu một phen, quyết định để mười người một tổ.
Binh khí dài ngắn kết hợp.
Bởi vì vùng duyên hải Chiết mân nhiều đầm lầy. Binh lực không dễ triển
khai. Mà giặc Oa lại giỏi về mai phục, đánh giáp lá cà, đồng thời giặc
Oa quen dùng trọng kiếm, trường thương và kiêm tác chiến. Dương Lăng và
Ngũ Hán Siêu nhằm vào đặc điểm này, lấy trong lao ra một đội giặc Oa,
mỗi ngày cùng quân Minh tác chiến, không ngừng hoàn thiện chiến pháp,
trang bị cho tiểu đội quân Minh.
Tiểu đội mười người, lấy người cường tráng nhất dũng mãnh gan dạ nhất
làm đội trưởng, tay nắm lấy trường thương, tả hữu hai bên cầm lá chắn,
nhất cầm lá chắn đến eo, vừa có thể yểm hộ đội trưởng và hậu đội, cũng
có thể tham dự ẩu đả bất cứ lúc nào.
Sau đó hai người cầm trúc thương và thuẫn bài thủ yểm hộ, đồng thời lại
có thuẫn bài yểm hộ, phía sau năm người là ba trường thương hai sử phác
đao, đánh xa đánh gần chiếu cố lẫn nhau, còn có thể căn cứ địa thế và
binh lực đối phương mà hủy đại trận thành hai tiểu trận hoặc ba tiểu
trận, vô cùng linh hoạt.
Sơn Đông Mạnh Tứ Hải, Tứ Xuyên Tưởng Châu cũng nhận chiến pháp huấn
luyện mới, lính của bọn họ chưa từng chiến đấu với giặc Oa, nhuệ khí hơn xa cho Giang Nam Binh, hiện giờ chiến sự đang gấp cho nên huấn luyện có hiệu quả, Dương Lăng phái họ lên chiến trường, hơn nữa lệnh hai nhà oan gia hợp tác, Quảng Tây Lang Binh làm trung quân, ba lộ đại quân càn
quét phía đông nam.
Mặt khác quân đội các tỉnh đã lục tục tới nơi, Dương Lăng cho bọn họ
đóng ở Tô Châu nhận chiến pháp huấn luyện mới của mình, nhân cơ hội đem
hai vạn người từng đánh bại giặc Oa chia ra thành ngàn người hai mươi
tổ, đưa ba nghìn tinh vệ chia thành 150 người một tổ, phân tán vào làm
Nhâm thống lĩnh trong hai mươi tổ kia, lập tức cho bọn họ đi các tỉnh,
làm chủ lực của vệ sở quan binh địa phương chống Oa.
Phương pháp này rất khả thi, bởi vì giặc Oa tiện cho tiếp tế tiếp viện
cũng đồng thời dễ dàng tránh đi chủ lực quân Minh, phần lớn là lấy vài
trăm người làm đơn vị độc lập tác chiến, quấy đảo nửa Giang Nam khắp nơi khói lửa. Mà quân Minh tuy rằng người đông thế mạnh, nhưng sĩ khí quân
tâm phân tán, cái bản không phải là đối thủ của bọn họ, nếu không có hơn ngàn tinh binh cũng đủ đối phó với tiểu Oa tự phát.
Dương Lăng đem hai vạn đại quân lấy ngàn người làm một đội phân tán nhập lục tỉnh và các nhánh vệ sở quan binh làm chủ lực tác chiến, chỉ cần
bọn họ đánh thắng mấy trận là có thể vực dậy khí thế toàn quân, đồng
thời lúc bọn họ huấn luyện quan binh chiến pháp mới, như vậy là có thể
thay đổi toàn bộ diện mạo quan binh vùng duyên hải.
Chỉ cần phương pháp này hiệu quả, hai mươi đốm lửa nhỏ sẽ nhanh chóng
biến thành lửa cháy lan ra đồng cỏ, kéo theo toàn bộ chiến trường thay
đổi. Sách lược này không chỉ là chỉ huy một cuộc chiến cụ thể mà là một
chiến lực toàn cuộc lâu dài.
Thực hiện trận chiến này có yêu cầu, đem mấy chục vạn đại quân tung
hoành khắp lục tỉnh để giặc Oa hội tụ với nhau, khi đó quân Minh với ưu
thế số lượng sẽ từng bước lợi dụng địa lợi, nhân hòa, bức địch quyết
chiến, tiêu diệt chủ lực. Làm một mẻ, khoẻ suốt đời.
Chiến lược sẽ quyết định hắn có thể huấn luyện thành công mấy vạn đại
quân Minh thành tâm phúc chống Oa hay không, cùng lúc đó, ánh mắt hắn đã hướng vào đại lục, bắt đầu giải quyết Đông Hải tứ cướp, chuẩn bị sau
đại quyết chiến có thể chặt đứt đường lui của giặc Oa, tương lai toàn
diệt ở Trung Nguyên.
Dương Lăng lần đầu tiên bày ra chiến lược đối địch là lúc ở chiến sự
phương bắc. Ở ngoài sáng cố ý vừa đánh vừa xoa, Hỏa Si và Bá Nhan Khả
Hãn sẵn sàng ra trận. Tạm thời tạo thành một chiến lược cân bằng, mà
đồng dạng Ngõa Thứ và Đóa Nhan Tam Vệ đang có dã tâm chỉ cần không kềm
nén được gia nhập ván bài này, thế cục cân bằng ngắn ngủi lập tức sẽ bị
đánh vỡ, Đại Minh có thể trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi. Mặc dù
trận chiến này thất bại, tuy nhiên sẽ duy trì cục diện bây giờ. Sẽ không tạo thành hậu quả tệ hơn.
Nhưng đông nam lục tỉnh chống đỡ giặc Oa lại khác, nó là trận đầu Dương
Lăng độc lập chỉ huy. Thành công hắn sắp có được là chiến công hiển hách không ai có được, đại quân lục tỉnh trải qua thân binh của hắn huấn
luyện sẽ thành lực lượng ủng hộ quân Dương Lăng kiên định nhất.
Nếu thất bại. Chiến hỏa sẽ dẫn vào sáu tỉnh, mà làm chủ soái chống đỡ
Oa, hắn không thể trốn tránh trách nhiệm, đến lúc đó đối mặt với cả
triều văn võ buộc tội, đối mặt với Giang Nam bị tàn phá, dân chúng lâm
vào nước sôi lửa bỏng, Hoàng thượng có tin tưởng hắn cũng không thể ngồi xem hắn tạo thành cục diện như thế.
Dương Lăng biết rõ trận chiến này liên quan nhiều việc. Cho nên hắn tạm
thời buông tha chuyện Quảng Tây và Tứ Xuyên, đối với việc trong kinh
truyền đến Lưu Cẩn ngày càng kiêu ngạo, ở trong triều ngang ngược kết
đảng cũng ngoảnh mặt làm ngơ, đem toàn bộ tinh lực vào chống đỡ Oa.
Nhưng mà, người tướng soái bày mưu nghĩ kế, người quyết định thắng thua lại là sĩ tốt!
Kế hoạch "Niết Bàn" có thể thành công hay không, sẽ quyết định ngọn lửa
của hắn sẽ ấp ra một Hỏa phượng hoàng, hay là một con gà rừng cháy.
Binh...
Binh bại như núi đổ!
Đông Hoa Lộc cầm hai thanh đao một đường chạy như điên. Phía sau là bại
binh. Đội ngũ một khi tan tác, căn bản không thể lập tức tổ chức phản
kháng.
Đội ngũ của hắn thực Oa và giả Oa tổng cộng có hơn hai ngàn người. Cũng
xem như có thực lực trong đám giặc Oa ở gần đây. Đông Hoa Lộc vốn là ông chủ thợ may. Sau khi cửa hàng bị đốt hắn liền gia nhập giặc Oa, hàng
năm hai mùa đến đại lục cướp bóc, vài năm sau cũng lăn lộn thành thủ
lĩnh hải tặc. Sau khi thủ lĩnh bệnh chết, hắn trở thành người đứng đầu
đám giặc Oa này.
Lần này bọn họ vượt biển mà đến, ở một chỗ trên hải đảo an bài vợ con
xong liền mang nhân mã đi cướp bóc gần biển, để bất cứ lúc nào cũng có
thể chở vật tư cướp bóc về đảo, quân Minh gần đó có mấy trăm người đánh
không lại giặc Oa, tác chiến với bọn họ vài lần đều đại bại ra về, càng
cổ vũ dáng vẻ bệ vệ của bọn họ.
Ngày hôm đó Đông Hoa Lộc dẫn người của hắn tới trấn đốt giết đánh cướp,
bỗng nhiên một đội quân Minh xuất hiện, hai quân giao chiến, quân Minh
dễ dàng sụp đổ, quân Đông Hoa Lộc thấy quân Minh chỉ có hơn năm trăm
người, còn tưởng là vệ sở quan binh gần đó trong lúc vô ý xuất hiện, lập tức chỉ huy đại quân đuổi giết, muốn toàn diệt quân Minh.
Không ngờ giặc Oa luôn giảo hoạt cẩn thận, bởi vì chiến sự gần đây quá
mức thuận lợi, căn bản không có để quân Minh vào mắt, một đường đuổi
theo lại trúng quân Minh mai phục.
Khi quân Minh từ bốn phương tám hướng bao vây, Đông Hoa Lộc còn muốn
phản kích, ai ngờ đây lại là Sơn Đông Binh của Mạnh Tứ Hải, bọn họ và
Xuyên quân đi tới đông nam, đang nghẹn muốn phân cao thấp. Tố chất và
chiến lực của họ vốn mạng hơn quân Giang Nam, hơn nữa sĩ khí thịnh
vượng, lính cũng nhiều hơn giặc Oa, lại có tinh thần chuẩn bị, giặc Oa
tuy rằng dũng mãnh nhưng vẫn đại bại mà về.
Đông Hoa Lộc thấy truy binh liền chia hai đường chạy trối chết. Trong
đội ngũ của hắn có một vài người Hán quen thuộc địa hình gần đây, muốn
phân tán binh lực quân Minh thì phải lợi dụng địa hình chia hai quân vây kín, nói không chừng còn có cơ hội chuyển bại thành thắng. Tiêu diệt
quân Minh.
Không ngờ Mạnh Tứ Hải căn bản mặc kệ đám giặc Oa khác mà chỉ đuổi hắn,
Đông Hoa Lộc âm thầm kêu khổ, hắn dẫn một đội nhân mã chạy ra được hai
dặm thì đụng phải Quảng Tây Lang binh cũng đang tới.
Sau khi tế lễ cho Lang Binh một trăm cái đầu người, Mạnh Tứ Hải cũng
đuổi theo tới nơi. Đông Hoa Lộc đành từ bỏ việc hội hợp với giặc Oa
khác, hoảng hốt chạy bừa về phía đông bắc.
Mạnh Tứ Hải và Tống Tiểu Ái hợp Binh một chỗ đuổi theo, Lộc Điền Giới
thấy truy binh càng ngày càng cấp, phía trước bên trái có ngọn núi cao
và hiểm trở, liền dẫn người lên núi.
Đỉnh núi hai mặt là vách đá, một mặt gần biển, thế núi tương đối cao,
cũng tương đối hiểm yếu. Là một nơi dễ thủ khó công. Mạnh Tứ Hải chỉ huy đại quân đuổi tới chân núi, giặc Oa dựa thế hiểm yếu trú đóng, tử thủ
với quân Minh.
Mạnh Tứ Hải và Tống Tiểu Ái chỉ huy binh lính công một trận, thấy binh
lính thương vong nghiêm trọng, liền tạm thời thu binh, phong tỏa dưới
chân núi. Lúc này mặt trời ngả về phía Tây, mặt biển bị ánh mặt trời và
ráng màu chiếu thành màu đỏ tươi.
Tống Tiểu Ái nhìn lên ngọn núi quan sát: - Núi này chỉ có một mặt có thể leo, ta thấy chúng ta thủ ở dưới chân núi, vây giết bọn chúng, không
tin bọn chúng không ăn không uống!
Ngũ Hán Siêu lắc đầu nói: - Chỉ sợ bọn họ sẽ thủ không xuống. Vừa rồi ta mới thăm dò, gần biển là đá ngầm san hô, bè gỗ không qua được. Hơn nữa
binh lính của chúng ta không có kỹ năng bơi.
Nếu bọn họ kết mây thành sợi. Thừa dịp bầu trời tối đen xuống núi, dọc
theo chân núi trốn theo hướng khác. Chúng ta rất khó ngăn cản, nhưng nếu bọn họ thật sự muốn làm như vậy, hiện tại phái người vòng quan núi cũng không còn kịp rồi.
Vị nữ tổng binh tâm cao khí ngạo, nhưng với Tiểu Ngũ lại nói gì nghe
nấy, lập tức theo yêu cầu nói: - Chúng ta lập tức tấn công núi, bằng
binh lực của chúng ta, không tin không công được ngọn núi này.
Mạnh Tứ Hải lập tức nói: - Không được, núi này rất dốc, ngươi xem, những người Oa đó đang ở lũy đất, còn chặt cây ngăn núi, cứng rắn công thành
sẽ rất uổng mạng.
Tống Tiểu Ái hung hăng trừng mắt nhìn hắn, trách mắng: - Thủ cũng không
được, công cũng không xong, chẳng lẽ ngồi nhìn bọn họ chạy trốn? Ngươi
sợ chết, ta đi công!
Mạnh Tứ Hải vừa nghe nổi xung, Ngũ Hán Siêu thấy hai người cãi vã, vội
vàng ngăn cản nói: - Nhị vị đại nhân không nên cãi vã, núi này thế hiểm
yếu, một người đã đủ giữ quan ải, cứng rắn công cũng không phải cách. Ta có kế sách, chúng ta trước thủ trụ sơn, tổ chức binh lính đánh nghi
binh, thứ nhất hấp dẫn giặc Oa chú ý, thứ hai là để họ không cho người
ra chặt cây mây nữa.
Đồng thời, mời nhị vị đại nhân cho binh sĩ giỏi leo trèo, theo ta vây
quanh một mặt vách núi, chúng ta lấy từ trong trấn dây thừng ra, vách
núi tuy rằng dốc đứng nhưng mạt tướng tự tin còn có thể đi được, đến lúc đó ta cho hạ dây thừng, mang theo một hai trăm thiện dũng sĩ, thừa dịp
trời tối từ trên cao nhìn xuống là có thể thu được hiệu quả kì binh. Đến lúc đó nhị vị đại nhân ở dưới chân núi nghe thấy trên núi đại loạn thì
lãnh binh tấn công núi, nhất định có thể toàn diệt hết giặc Oa.
Tống Tiểu Ái vui vẻ nói: - Vẫn là Ngũ tướng quân tâm trí cao một bậc,
chúng ta cứ làm như thế, đến lúc đó hai ta cao thấp giáp công, lập một
phần đại công cho Tổng đốc đại nhân xem.
Mạnh Tứ Hải nghe xong líu lưỡi nói: - Ngũ tướng quân, vách núi kia dốc
đứng, dù có dây thừng cũng khó có thể leo trèo, ta thấy... Ta thấy cũng
chẳng có vài người leo được vách núi cao hơn trăm trượng này.
Tống Tiểu Ái đắc ý cười nói: - Ha ha, Mạnh tham tướng, lính của ngươi
không thể, nhưng không có nghĩa là lính của ta cũng thế. Ngũ tướng quân, ta chọn lựa năm trăm người cho ngài, theo kế sách của ngài làm việc.
Nàng lúng liếng ánh mắt nhìn Mạnh Tứ Hải: - Diệt giặc Oa, công đầu là
Ngũ tướng quân ngài, bản quan nhất định thay ngài thỉnh công tới Tổng
đốc đại nhân!
Mạnh Tứ Hải hừ một tiếng, quay đầu đi.
Ngũ Hán Siêu suất lĩnh ước chừng năm trăm Tráng binh giỏi về leo trèo
lên vách núi, mỗi người lưng đeo đao thép đứng đó, quấn theo dây thừng
cao hơn người, may mắn nơi này gần biển, ngư dân trong nhà đều có dây
thừng, buộc chúng lại một chỗ, có thể đạt tới chiều dài vách núi.
Lúc này hoàng hôn mênh mông, ánh mặt trời sắp tán đi. Sóng cuộn lên làm
mặt trời đỏ phập phồng không ngừng. Vượt qua một lùm cây thăm dò, bởi vì ánh mặt trời chưa hết, cành lá biến thành mặc lục sắc. Trong lá cây còn có hoa, dựng đứng trên vách núi làm người ta quáng mắt.
Ngũ Hán Siêu mặc trang phục bó sát, trường kiếm để sau lưng, dây thừng
thắt bên hông, lại cầm theo móc câu. Tống Tiểu Ái biết Ngũ Hán Siêu một
thân võ nghệ phi phàm, hơn nữa cực trông mong hắn lập được chiến công,
cho nên rất đồng ý kế hoạch của hắn. Nhưng lúc này thấy vách đá hiểm
trở, nàng vẫn không khỏi khiếp đảm.
Tống Tiểu Ái kéo tay áo Ngũ Hán Siêu, lo lắng nói: - Ngũ tướng quân,
vách núi rất dốc, Mạnh tướng quân không phải phái người đi thị trấn điều đại pháo đến sao, nếu pháo vận đến cưỡng ép tấn công núi, ta sợ....