Dương Lăng chạy gấp về phủ, vất ngựa cho gia nhân, vừa hỏi biết được Hoàng thượng vẫn còn trong nội viện liền vội vã chạy vào.
Đến phòng khách gọi mấy tiếng nhưng lại không thấy ai trả lời, Dương Lăng cuống lên, một nỗi sợ hãi vô cớ ùa vào lòng. Y chạy đến tìm kiếm khu tiểu viện nơi Ấu Nương ở rồi lại đến chỗ ở của Ngọc Đường Xuân, Tuyết Lý Mai và Thành Khởi Vận bên đối diện song vẫn không có lấy một bóng người, Dương Lăng đứng đó mà không khỏi ngơ ngác bần thần.
Đang không biết phải làm thế nào, y chợt nghe một tràng những tiếng cười truyền đến từ vườn hoa sau nhà, liền vội vã chạy qua xem. Dãy nhà này là nơi ở của đám nha hoàn thị nữ, chính giữa căn lầu nhỏ hai tầng có một cánh cửa có thể thông ra sân vườn phía sau.
Dương Lăng chạy đến hậu viện thì chỉ thấy trên mảng đất trống nơi Ấu Nương thường ngày luyện võ, mười mấy nữ tỳ đang đứng cạnh bên vỗ tay reo hò, trên mảnh đất trống bằng thẳng, Ngọc Đường Xuân, Tuyết Lý Mai và Ấu Nương đều vận tuyền một màu xanh, nét mặt rạng ngời đang đá cầu (*).
(*) cầu là quả bóng làm bằng da ngày xưa, gọi là túc cúc, cũng gọi là tháp cúc. Xem hình http://imagewa.com/PhotoPreview/136/136_2990.jpg
Ba tiểu cô nương xinh đẹp mỹ lệ đứng về một phía, theo động tác chân của bọn họ quả bóng da được chuyền tới chuyền lui song thủy chung không hề rơi xuống đất. Quả cầu tròn trịa tựa châu, ba vị kiều thê dáng vẻ dịu dàng, dung nhan mỹ miều như ngọc tạo cho người ta một cảm giác xinh đẹp khác lạ.
Phía bên kia, một thanh niên áo xanh vóc người cao ráo cột vạt áo trước và sau lại giắt bên hông, lộ ra ống quần sa tanh trắng tinh bên trong, trông hết sức thong dong. Ba người Hàn Ấu Nương chuyền cầu qua lại đến hoa cả mắt, rồi thừa dịp đối phương không phòng bị liền đá quả cầu sang. Nam tử áo xanh nọ tiến lui đều có trình tự, nhịp nhàng, không vội không hoảng, vô luận quả cầu da bay sang với góc độ hiểm hóc và nhanh như thế nào thì y vẫn có thể kịp thời bắt lấy; ngón chân, mu bàn chân, hai má bàn chân và gót chân khéo léo tâng quả cầu lên đủ kiểu.
Hoàng đế Đại Minh - Chu Hậu Chiếu - là thành viên của trong đội này. Kỹ thuật đá cầu của vị huynh đài này có hạn, đá được một lát rồi lại mất cầu, thế là tự giác gia nhập vào nhóm "cổ động viên", đứng một bên hò hét khản cổ quả thực còn căng thẳng hơn cả vị thư sinh áo xanh đang đá cầu nọ.
Dương Lăng thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm. Vị thư sinh áo xanh đó đương nhiên là Thành Khởi Vận, không ngờ cô nàng lại là một hảo thủ môn đá cầu. Vào thời Minh môn đá cầu rất được thịnh hành, thậm chí trong quân cũng thường tổ chức thi đấu, Dương Lăng cũng hay gặp. Từ lúc dọn đến trang viện này thì ban ngày khi có thời gian rảnh rỗi, Ấu Nương và mấy người Ngọc Đường Xuân thường chơi đá cầu với nhau.
Trò này vừa có thể khoẻ chân, lại vừa rèn luyện thân thể, bản thân Dương Lăng tuy không thích chơi song thỉnh thoảng vẫn thường đến bên cạnh xem ba vị ái thê và nha hoàn vui chơi.
Kỹ thuật đá cầu chia làm hai loại là "đối đả" và "bạch đả". Đối đả khá giống bóng đá hiện đại còn bạch đả thì lại hoàn toàn là phô diễn kỹ thuật đá cầu cá nhân. Xem tình hình trận đấu thì Thành Khởi Vận lấy một chọi ba, sau khi tiếp cầu thì song phương sẽ bạch đả trước, thi triển xong kỹ thuật tâng cầu thì sẽ "bắn phá" đối phương.
Dương Lăng để ý đến chín người đang đứng ở bãi sân đối diện, tám gã tráng niên khí phách nội liễm hiển nhiên là cao thủ thị vệ của đại nội còn người đang bó ống tay áo mỉm cười đứng bên sân da mặt trắng trẻo, mày nhợt mắt híp, lưng hơi khom do thói quen tạo thành chính là Lưu Cẩn.
Lúc này lão cũng đã thấy Dương Lăng liền vội giơ tay ra dấu chào hỏi. Dương Lăng thấy Chính Đức hết sức chăm chú dõi theo quả cầu da, dường như vẫn còn hứng thú thì mỉm cười đáp lại Lưu Cẩn rồi chuyển ánh mắt nhìn về phía Thành Khởi Vận.
Thành Khởi Vận cầu kỹ cao siêu nhưng vì lấy một chọi ba nên lúc này má ngọc đỏ bừng, trán đã lấm tấm mồ hôi. Hiển nhiên nàng ta cũng đã trông thấy Dương Lăng. Vừa thấy Dương Lăng nhìn mình thì nàng bỗng nhướng mày, chân phải đột nhiên vung lên, mũi chân chạm trán; do đang mặc quần áo nam nhân nên nàng không sợ động tác đó sẽ có gì bất nhã.
Chỉ thấy quả cầu da bị đá tung lên đến mấy trượng, thong dong, lãng đãng. Mọi người ngước đầu dõi mắt nhìn lên không. Quả cầu thoáng dừng lại trên không trung trong nháy mắt rồi từ từ rơi xuống, rơi đúng trên mũi giày vẫn đang giơ cao của Thành Khởi Vận. Đầu gối chân trụ của nàng hơi trùng xuống, mượn thế giữ cho quả cầu được ổn định. Quả cầu xoay trên mũi giày, thuỷ chung vẫn không hề rơi xuống. Mọi người không khỏi ồ lên tán thưởng.
Khoé môi Thành Khởi Vận khẽ nhếch lên, trong lúc đó, quả cầu tựa như dính chặt trên mũi giày, theo động tác hạ chân tạo thành tư thế chuẩn bị đá. Ba người Hàn Ấu Nương không biết nàng bày ra tư thế đó là muốn đá đến chỗ nào nên căng thẳng khom người chăm chú nhìn quả cầu đó. Không ngờ Thành Khởi Vận lại tung chân đá một cái thật nhẹ, quả cầu bay chậm rãi đến bên cạnh ba người Hàn Ấu Nương, đến lúc ba người muốn chạy tới tiếp cầu thì đã muộn.
Chính Đức mừng rỡ vô cùng, Tuyết Lý Mai giơ tay áo lên chấm chấn khuôn mặt đỏ bừng của mình, hờn trách:
- Thành... công tử chơi xấu, ai lại dùng kế như vậy.
Thành Khởi Vận mỉm cười nháy mắt với nàng một cái, lúc này Tuyết Lý Mai mới trông thấy Dương Lăng đang đứng bên cạnh, khuôn mặt đỏ bừng xinh xắn lập tức trở nên thẹn thùng, bèn vội nhún người làm lễ, rồi rụt rè gọi một tiếng:
- Lão gia.
Lúc này Chính Đức mới trông thấy Dương Lăng. Dương Lăng bước tới định dùng đại lễ để yết kiến, song mới vừa mở miệng gọi:
- Hoàng thượng, thần...
Thì Chính Đức đã bước tới đỡ lấy cánh tay y cười ha hả:
- Dương thị độc bình thân, trẫm cải trang rời cung, không cần phải dùng đại lễ quân thần.
Đoạn hắn vui vẻ cười tiếp:
- Dương khanh, các vị phu nhân của khanh lấy ba chọi một vẫn không phải là đối thủ của biểu huynh khanh. Không ngờ thư sinh Giang Nam nho nhã yếu đuối như thế lại có được kỹ thuật đá cầu cao siêu như vậy.
"Biểu huynh?" Dương Lăng thoáng ngẩn ra, liếc nhanh về phía Thành Khởi Vận một cái rồi mới cất tiếng cười to, sau đó quay đầu lại nhìn Chính Đức.
Hắn mặc áo dài màu tím nhạt, ống rộng vạt to, lưng đeo thắt lưng hổ phách ngũ sắc, thân trên còn khoác thêm một chiếc so chẽn gấm màu xanh ngọc, mái tóc đen nhánh búi vào trong chiếc mũ bán nguyệt màu ngọc bích, chỉ cài một chiếc trâm bạc để giữ, khuôn mặt Chính Đức như thoa ngọc, anh tuấn bất phàm.
Hắn đã lại cao thêm một chút, trên mép đã lưa thưa lớp ria măng, giữa hai hàng lông mày toát ra khí chất thành thục và uy nghiêm, thấy thế thì Dương Lăng chợt có cảm giác vui mừng và kích động, cảm giác ấy giống như chứng kiến người thân của mình lớn lên và trưởng thành mà vui mừng và cao hứng thay cho họ. Không biết bắt đầu từ bao giờ bản thân Dương Lăng lại có cảm giác như vậy với Chính Đức, thế là nhất thời trong lòng hơi thấy hoảng hồn.
Nhưng khi y thấy Chính Đức cũng nhìn y với ánh mắt thân thiết và bịn rịn như vậy, trong lòng lại rất mừng và cảm động. Hai người đã cách biệt mấy tháng, lần gặp vội vã trên kim điện lại là trước mặt bá quan, khi đó hai người phải đóng kịch mãi đến bây giờ mới có thể trò chuyện thân mật thật sự. Thời khắc này hai người đột nhiên đều cảm thấy con tim mình đã xích lại gần nhau hơn rất nhiều, đã không chỉ là sự tín nhiệm giữa vua và tôi, mà là một loại tình cảm thân thiết bình đẳng.
Sự giao lưu tình cảm trong cái nháy mắt ngắn ngủi giữa hai người phát sinh hết sức tự nhiên. Trước cái thời khắc ấy bản thân hai người đều không biết đáy lòng mình sẽ nảy sinh ra tình cảm như vậy. Lưu Cẩn hầu hạ Chính Đức từ nhỏ, mọi hờn vui giận ghét, mọi hành động cử chỉ gì của hắn đều rõ như lòng bàn tay, cho nên tâm tình Chính Đức hơi có biến hoá lão liền cảm giác được ngay. Loại cảm giác thân thiết bịn rịn như với người nhân này, ngoại trừ Hoằng Trị, Chính Đức chưa từng có với người khác, thậm chí cả mẫu hậu của hắn. Trong lòng Lưu Cẩn bất giác có chút kính sợ.
Bản lĩnh quan sát sắc mặt của Thành Khởi Vận giỏi vô cùng, đảo mắt một cái cũng nhìn thấy vẻ mặt của hai người. Chính Đức đã khôi phục lại vẻ tự nhiên, mỉm cười nói:
- Gần đây có quá nhiều chuyện, trẫm tuy không thích quản lý sự vụ nhưng lão Lý bận rộn đến đầu tắt mặt tối, trẫm cũng không đành đi chơi đây đó đây. Nay Tiêu Phương nhập các, trẫm mới dám dày mặt mà trốn ra ngoài đó. Ha ha... hắt xì!
Lưu Cẩn liền vội nhanh nhảu chộp lấy chiếc áo khoác gấm da sóc dày mà mềm mại trên tay thị vệ khoác lên cho Chính Đức, miệng ríu rít:
- Hoàng thượng, xin hãy mau trở về phòng uống trà ấm. Trời lạnh lên rồi, không thể để nhiễm phong hàn đâu.
Đoàn người kéo nhau trở về sân trong. Hàn Ấu Nương dẫn "đội quân tóc dài" lánh đi. Thành Khởi Vận cũng định lui theo, Chính Đức trông thấy liền nói:
- Thành khanh cứ ở lại, trẫm đến hỏi thăm Dương thị độc, chỉ ra ngoài cung du ngoạn cho nên khanh không cần phải tránh đi.
Thành Khởi Vận lén liếc Dương Lăng một cái, thấy vẻ mặt y không có gì là khó chịu, nàng mới khẽ đáp một tiếng rồi cùng theo vào nội thư phòng. Dương Lăng vừa châm trà cho Chính Đức vừa cười hỏi:
- Hoàng thượng, người còn nhớ Hộ Quốc tự, nơi mà thần và người gặp nhau lần đầu không?
Chính Đức cười nói:
- Sao không nhớ chứ, ha ha! Trẫm còn nhớ là lúc đó khanh dùng cái câu gì mà 'ngoái đầu nhìn năm trăm lần' để gạt Ấu Nương tỷ... Khục khục, ờm để gạt phu nhân, còn gạt trẫm nói ta và khanh nếu kiếp trước không phải là tình nhân thì là trẫm nợ khanh tiền. Ha ha... miệng mồm láu lỉnh, đáng đánh!
Nói đến đây, hắn chợt nhớ tới phụ hoàng, nụ cười trên khuôn mặt thoát thu lại, môi mím chặt. Dương Lăng biết hắn đang nhớ tới người cha hiền, trong lòng cũng không kìm được mà thở dài một tiếng.
Y lại châm trà cho Lưu Cẩn và Thành Khởi Vận, sau đó được Chính Đức ra hiệu, y bèn nhẹ nhàng ngồi xuống đối diện và nói:
- Lúc đó, thần vẫn chưa biết thân phận của Hoàng thượng. Nhớ khi đó mấy tăng lữ Tây dương bị tăng lữ Tây Vực ức hiếp, tiên đế nhân từ lại quyên góp ba ngàn lạng tiền hương hoả cho chùa, để bọn họ chiếu cố tốt mấy hoà thượng ngoại quốc vì hâm mộ mà đến Đại Minh ta.
Chính Đức nói:
- Đúng rồi, những tăng lữ ngoại quốc đó có mấy đồ chơi kỳ lạ, có điều chơi xong một lần thì không còn thấy hiếm lạ nữa, suýt nữa thì trẫm đã quên rồi.
Dương Lăng mỉm cười nói:
- Những tăng lữ ngoại quốc ấy nghe nói Đại Minh ta là nơi cường đại và giàu có nhất thiên hạ, vì vậy đã chạy từ vạn dặm xa xôi đến truyền giáo. Có điều hình như vị thần của bọn họ thua còn thua xa so với Ngọc hoàng đại đế, Thái thượng Lão quân và Phật tổ Như Lai nên tín đồ rất ít. Hôm nay thần gặp lại bọn họ trên đường, đáng thương cho những hoà thượng Tây dương đó đã biến thành ăn mày cả rồi. Hãy khoan nói Đại Minh ta oai danh vang rộng, bọn họ nhờ được thượng quốc Trung Hoa ta giáo hoá mà đến mà đường đường nước lớn trọng lễ nghi như Đại Minh ta không thể để bọn họ lâm vào cảnh ấy, chỉ dựa vào sự nhân hậu và yêu mến của tiên đế đối với bọn họ thì thần cũng không dám bỏ mặc mà không quản, thế nên lúc nãy đã thu nhận bọn họ vào trong điền trang, để bọn họ ở tạm.
Y thoáng ngó sắc mặt của Chính Đức, thấy Chính Đức nghe y nói mà nhớ đến sự nhân ái của tiên đế và liên tục gật đầu biểu thị sự đồng ý về việc y tăng phần lễ kính với những hoà thượng Tây dương đó, thì liền chuyển giọng, nói:
- Nhưng mà... cứ nuôi như vậy cũng không phải là cách tốt. Vả lại, bách tính có thêm thần linh để gởi gắm tâm linh cũng không phải là chuyện xấu gì. Nay Đại Minh ta đã có Phật giáo, Đạo giáo, Hồi giáo và các tôn giáo lớn nhỏ được các dân tộc phụng thờ, trong đó lại chia ra đủ loại trường phái, có thêm một Thiên Chúa giáo cũng không phải là việc tệ hại gì, dẫu gì bọn họ cũng khuyên bảo người ta hướng thiện mà. Thiên triều thượng quốc như biển rộng vô biên, dung nạp được cả trăm con sông. Thần nghĩ rằng... sao không cho phép bọn họ xây dựng miếu đường giảng kinh, chỉ là mấy phiên tăng dị quốc mà thôi nên cũng không có gì đáng ngại.
Quả thật tác dụng của tôn giáo tại Trung Quốc rất bị hạn chế, bản thân Chính Đức cũng từng xem lướt qua Phật giáo, Lạt-Ma giáo, Hồi giáo. Y thoải mái hỏi mấy câu về Thiên Chúa giáo, thấy thượng đế Thiên Chúa giáo dường như na ná với Hồi giáo, thì không khỏi cười thầm trong bụng: chẳng lẽ giáo phái Tây phương cũng chia ra làm Đại thừa và Tiểu thừa giống như Phật giáo hay sao?
Chính Đức khua tay nói:
- Không sao, bọn họ đi đường xa xôi đến Đại Minh thì dẫu gì cũng là khách. Tiên hoàng đã rất chiếu cố đến bọn họ nên trẫm cũng không thể hẹp hòi, cứ cho phép bọn họ đi. Lưu Cẩn, quay về thông tri cho bộ Lễ một tiếng, lập sắc tại án (*).
(*) lưu chép vào trong hồ sơ.
Lưu Cẩn kín đáo ngồi mé sau Chính Đức, nghe vậy liền lập tức đứng dậy nhận mệnh. Dương Lăng thấy thế mừng lắm, giải quyết được chuyện này rồi thì không sợ mấy người Tây dương đó không dốc lòng bán mạng cho mình nữa.
Chính Đức cười bảo:
- Vừa nãy nghe biểu huynh của khanh kể chuyện khanh đánh hải tặc ở Giang Nam, quả thật rất kích thích. - Đoạn y thở dài, giọng say mê:
- Thật đáng tiếc, nếu như trẫm cũng có mặt ở đó, đích thân chém chết mấy tên hải tặc rồi ngự thuyền cỡi sóng ngao du một phen giữa trời cao biển rộng, vậy sẽ thoả thích biết dường nào.
Dương Lăng liếc sang Thành Khởi Vận, mặt tỉnh như không nói:
- Hoàng thượng nói chí phải, vạn dặm lãnh hải ấy cũng là cương thổ do Hồng Vũ hoàng đế Đại Minh ta gầy dựng nên, há có thể mặc cho một đám hải tặc ngang ngược hoành hành? Đợi ngày khác trừ Oa dẹp khấu, Hoàng thượng cũng có thể tìm cơ hội tuần du hải vực của Đại Minh một chút, nếu là như vậy thì Hoàng thượng sẽ là vị vua đầu tiên từ trước đến nay có thể tuần du hải vực cương thổ đó!
Có lẽ, điều khiến một vị hoàng đế nắm cả thiên hạ động tâm nhất chính là uy danh vua hiền của mình có thể lưu danh thiên cổ. Chính Đức vừa nghe lời này, hùng chí dâng trào, cặp mày liền nhướng cao, nói:
- Được đó, Đại Minh ta lãnh thổ bao la, vạn dặm lãnh hải há có thể mặc cho giặc cướp ngang tàng? Chẳng lẽ phải đợi đến khi biển êm sông lặng ư? Trẫm đang muốn diễn võ trong cung đây, đến lúc ấy trẫm sẽ làm đại nguyên soái, tự mình dẫn binh bình định giặc biển.
- Việc này... - Dương Lăng giả vờ do dự, Chính Đức trông thấy vậy lòng hiếu thắng liền trỗi lên, không phục bèn nói:
- Sao hả, Dương khanh không tin vào văn trị (*) và võ công của trẫm ư?
(*) thành tựu về văn hoá và giáo dục.
Dương Lăng cười lớn đáp:
- Hoàng thượng mê võ hiếu học, dẫn quân tác chiến đương nhiên có thể xứng là tướng tài, nhưng chiến đấu trên biển không như trên đất liền, thần không phải là không tin vào năng lực của bệ hạ...
Lưu Cẩn đã biết về kế hoạch giải cấm thông thương cho nên nhất thời bứt rứt hối y:
- Dương đại nhân, có gì xin hãy nói thẳng, không nên che giấu quân thượng à.
Thành Khởi Vận nãy giờ bàng quan, chợt thừa cơ nói vào:
- Hoàng thượng thứ tội, thảo dân từng nghe biểu đệ có nói, từ khi Đại Minh ta cấm biển đến nay đã trăm năm, các tướng sĩ đã không còn quen thuộc với hải cương của Đại Minh chúng ta nữa, chiến hạm vô địch từng khiến cho bốn bể thần phục năm đó hiện đã không còn mấy người biết chế tạo ra nữa. Thuyền bè bây giờ chỉ có thể tuần tra gần bờ, ngay cả sóng gió cũng chịu không nổi, cho nên đám hải tặc đó hung tàn ngang ngược không phải vì tướng sĩ Đại Minh ta không chịu phục tùng mệnh lệnh mà thực tế là vì chỉ có thể bị động phòng thủ chịu đòn mà thôi.
Chính Đức nghe vậy cả kinh. Y bỗng đứng dậy đi lại trong phòng một lát rồi mới chậm rãi mở miệng:
- Thuỷ quân Đại Minh ta đã đến nông nỗi này rồi sao?
Trong phòng nhất thời im phăng phắc, Lưu Cẩn thấy sắc mặt y âm u liền vội nháy mắt với Dương Lăng rồi nói:
- Những đồ vật tân kỳ của dị vực nước ngoài mà Dương đại nhân mang về từ Giang Nam rất được Hoàng thượng yêu thích, thường xuyên lấy chơi không rời tay. Nếu như cấm biển tuyệt thương, theo lý mà nói thì ngoại trừ cống vật dị quốc, dân gian hẳn không nên có vật phẩm như vậy, nếu thế thì những vật đó được lưu nhập vào như thế nào đây?
Dương Lăng thầm tán thưởng sự cơ trí của lão, liền tiếp lời luôn:
- Bờ biển dài đằng đẵng, triều đình cấm biển sẽ chỉ ngăn trở bách tính Đại Minh ra khơi song lại không thể ngăn trở những con thuyền buôn lớn từ nước ngoài vào Đại Minh ta càng lúc càng nhiều, chỉ tiếc cho lãnh hải của Đại Minh ta lại trở thành sân sau của người khác, mặc cho bọn họ ra vào, dân gian vì bị cái lợi mê hoặc mà có kẻ liều mạng lén lút giao dịch với bọn họ. À đúng rồi, thần còn tìm được một vật tốt ở Giang Nam, thần đã mang theo bên người về nhưng vẫn chưa trình lên cho Hoàng thượng, nay thần mang tới cho người.
Nói đoạn y đứng dậy nhưng rốt cuộc vẫn không yên tâm để Thành Khởi Vận lại ở đây, sau thoáng do dự, y bèn liếc nhìn nàng đầy thâm ý.
Thành Khởi Vận lấy làm lạ nhìn y, mắt chợt loé lên, cặp mày đen thoáng rút lại, chợt có cảm giác như sực tỉnh và bị thương, cặp mắt sáng ngời cháy bừng lên ngọn lửa giận. Nàng khẽ đứng dậy, khom người nói với Chính Đức:
- Thảo dân xin cùng... biểu đệ đi lấy vật nọ.
Dương Lăng ngó vẻ mặt của nàng thì tuy trong lòng có phần hổ thẹn nhưng sự nghi ngờ đã có từ lâu, chôn chặt dưới đáy lòng rồi cũng có ngày sẽ phát tác cho nên bầu không khí giữa hai người trở nên ngột ngạt, kẻ trước người sau lặng lẽ bước vào trong kho. Dương Lăng mở cửa tìm kiếm một lát, lôi ra một cây trường kiếm hơi cong chứa trong bao da cá mập màu xanh sẫm, cầm lấy rồi bước ra ngoài.
Cánh cửa sắt nặng trịch đóng rầm một tiếng, vòng xích khoá vào cách một tiếng. Thành Khởi Vận lặng lẽ nhìn theo y, đột nhiên hít sâu một hơi, rèm mi chớp nhanh vài cái, một làn sương mỏng bao quanh con ngươi, nàng cất giọng nghèn nghẹn hỏi:
- Đại nhân, tín nhiệm một người... khó đến vậy ư?
Dương Lăng hạ mắt, dằn lòng nói:
- Thân nơi miếu đường hiểm trở, không thể không lo nghĩ cẩn thận, sự thật là...
Dương Lăng thoáng do dự, rồi nói tiếp:
- Sự thật là cô quá tha thiết với công danh lợi lộc khiến bản quan không thể không lo ngại, dùng sắc dụ vua không phải là một ý kiến tồi.
Đoạn y ngước mắt, trong ánh mắt y toát ra sát khí và sự lạnh lùng xa lạ, không chút e dè nói thẳng:
- Nếu như hôm nay cô thật sự có ý quyến rũ Hoàng thượng thì ta cam đoan dù Hoàng thượng đã bị cô mê hoặc hoàn toàn ta vẫn có thể ngang nhiên đưa cô vào chỗ chết!
Vừa nói ngón tay y vừa bấm lên tay chắn, "cách" một tiếng, kiếm khí lạnh lẽo tràn ngập giữa hai người. Thành Khởi Vận bỗng nhiên ngẩng đầu, lọt vào mắt nàng là một mũi kiếm lạnh toát.
Dương Lăng thở hắt ra một hơi, lạnh nhạt nói:
- Có điều... biểu hiện của cô rất tốt, là bản quan đa nghi rồi. Cô đã giúp đỡ bản quan rất nhiều, hy vọng sự hợp tác giữa chúng ta sẽ có thể tiếp tục, cô không có hành động thiếu khôn ngoan nào. Rất tốt.
Thành Khởi Vận bật cười tự giễu:
- Thiếu khôn ngoan? Đương nhiên là thiếu khôn ngoan rồi, ti chức có thân phận gì chứ, làm sao có thể thích một thứ vô lương tâm? Xuất thân của ti chức như vậy, chịu bỏ ra một mảnh chân tình, coi như là báo ứng vậy.
Dương Lăng nghe không hiểu nàng ta đang nói gì, không khỏi ngạc nhiên liếc mắt nhìn nàng một cái.
Thành Khởi Vận cụp mắt, cất giọng xa xăm:
- ... cung đình nguy hiểm, nào bằng nơi giang hồ, hồng nhan chớp mắt phôi pha, tóc mây ngoảnh lại nay đà như sương (*)... người thông minh như ti chức đây, đương nhiên sẽ không bao giờ hành động thiếu khôn ngoan rồi. Lý do này... không biết đủ khiến đại nhân... yên tâm chưa?
(*) trích tên hồi 35 của Thiên Long Bát Bộ.
Hai hàng lệ châu trong vắt xuôi theo gò má ngọc của nàng lăn nhanh xuống. Khuôn mặt vừa mới khỏi bệnh có chút hốc hác trắng nhợt, trông càng thêm đáng thương. Dương Lăng dằn chặt chuôi gươm, lưỡi gươm tra vào bao kêu "keng" một tiếng. Y cười nhạt mấy tiếng, nói:
- Rất tốt, rất tốt...
Tường trắng ngõ đen, sắc hương cổ kính, Dương Lăng dường như lại thấy người ngọc dáng mềm như nước tay trái cầm chiếc ô dầu, tay phải nâng váy tươi cười bước đi nhẹ nhàng như én sà mặt nước, đạp lên những khóm cỏ xanh bóng mượt.
Y mang thanh trường kiếm bước mấy bước, rồi chợt dừng chân, không hề quay đầu lại, nói:
- Chuyện cũ của cô có rất nhiều chỗ xảo quyệt, ta cũng không muốn truy cứu, thực sự cũng là vì tư tâm, do cô nương hỗ trợ ta rất nhiều... Sự đa nghi của ta, vẫn mong cô nương hiểu và bỏ qua cho. Chuyện ở Giang Nam, việc lớn ngàn đời tịnh không phải vì tiền đồ của riêng ta... Có lẽ nói ra cô sẽ không hiểu nhưng chỉ cần giải quyết được việc lớn này, chỉ cần ta còn ở nhân gian, cô thích quyền lực cũng được, tiền bạc cũng được, Dương mỗ nhất định sẽ giúp cô đạt được ước nguyện. Áo xuân lệ sắc, ngõ hẽm hành lang, người kia như nước, đạp sóng mà đi. Hình ảnh ấy Dương mỗ luôn tạc ở trong tim, thật sự không mong cô có bất cứ liên hệ gì với những âm mưu bẩn thỉu kia... thôi...
Đoạn y thở ra một hơi dằng dặc, rồi lặng lẽ bỏ đi.
Thành Khởi Vận chợt xoay người lại, nhìn theo bóng lưng y trong nước mắt mà ai oán: "Kẻ vô lương tâm kia, ngươi cự tuyệt tấm lòng của ta thì thôi, chẳng biết kiếp trước ta mắc nợ ngươi thế nào mà sao còn phải tiếp tục chịu sự đày đoạ của ngươi như vậy..."