Nói đoạn y vái một lễ rồi vội vã bước ra khỏi điện. Mã Vĩnh Thành đứng sau lưng hoàng đế Chính Đức, cặp mắt ti hí đảo tới đảo lui nhìn y đi khỏi, thần sắc lộ vẻ lo lắng.
Mắt thấy bóng Dương Lăng đã khuất ngoài cung, Mã Vĩnh Thành không nhịn được, vội vàng thưa với Chính Đức:
- Hoàng Thượng! Nô tài quản việc mua sắm của phủ Nội vụ, nếu như trong nội cung có nô tỳ ăn cắp vặt, mất mát thứ gì nô tài chỉ cần liếc mắt là sẽ nhận ra ngay! Chi bằng nô tài cũng đi xem một chút nhé.
Chính Đức "ừm" một tiếng, cũng không mấy an tâm đến chuyện đó chỉ khoát tay cho phép, Mã Vĩnh Thành lật đật chạy ra. Đứng sau lưng Chính Đức, Cốc Đại Dụng trông thấy bộ dạng lo sợ của lão ta, khoé miệng không khỏi hiện lên một nụ cười nhàn nhạt.
Có ai mà không thèm nhỏ dãi cái chức tổng quản mua sắm phủ Nội vụ béo chảy mỡ này chứ? Khi ấy Cốc Đại Dụng cũng rất thèm thuồng cái vị trí này, có điều Mã Vĩnh Thành vốn đã giữ chức mua sắm cho phủ Nội vụ nên mới "gần chùa được ăn oản", nhanh chân đến trước mà thôi.
Từ khi nắm giữ được cái chức vụ này, lão ta dần trở nên rất thân thiết với xưởng công(*) Miêu Quỳ của Tây xưởng. Một khi đã leo lên đến cành cao này thì lão cũng không còn quá để mắt đến mấy người như Cốc Đại Dụng. Ngoài miệng tuy không nói, nhưng trong lòng Cốc Đại Dụng đã không vui, biết chuyện hôm nay có liên quan tới Mã Vĩnh Thành, lão không khỏi có chút hả hê.
(*: xin nhắc lại xưởng công là thủ lĩnh của xưởng, như Đông xưởng, Tây xưởng,…)
Trương Phù Bảo không biết Dương Lăng đưa cho nàng thứ gì, bóp nhẹ cảm thấy là lạ, nàng vội vã trở về chỗ ngồi, tò mò giơ lên xem. Ống tay áo vừa tuột xuống, không ngờ vật đang cầm trong tay lại là một chiếc bánh nướng quấn thịt lớn, trên đó hình như còn có dấu răng, Trương Phù Bảo không khỏi khóc dở mếu dở.
Trương thiên sư thấy vậy bèn chau mày, ra vẻ đàn anh trách em gái:
- Muội bao nhiêu tuổi rồi? Là quỷ đói đầu thai hử? Một đại cô nương đi gặp Hoàng Thượng còn không nỡ bỏ bánh xuống! Mặt mũi của Long Hổ sơn bị muội làm mất sạch hết rồi!
- Muội... muội...,
Trương Phù Bảo giận đến phùng mang trợn má, song lại không thể thốt được ra lời.
Vừa theo cung nữ nọ ra khỏi cung, Dương Lăng đã thấy công chúa Vĩnh Phúc dẫn theo một thị nữ nhỏ tuổi đang duyên dáng đứng dưới cột hè. Trông thấy Dương Lăng đi ra, nàng không khỏi mừng rỡ bước đến đón. Vừa bước được mấy bước, sực nhớ tới thân phận của mình, nàng lại lúng túng dừng bước, nhưng vẻ lo lắng hiện giữa đôi hàng chân mày lại không hề suy giảm.
Hôm nay là đại hôn của Hoàng Thượng, công chúa Vĩnh Phúc cũng đã thay đổi y phục. Nàng vận cung trang thêu màu, áo choàng đỏ, ống tay lớn thêu hoa mẫu đơn diễm lệ, cạp váy nhẹ nhàng đong đưa mang theo mấy phần thong thả và quý phái, cả người cũng toát lên sắc nước hương trời tựa đoá mẫu đơn. Dương Lăng vội vàng bước lên làm lễ:
- Vi thần ra mắt trưởng công chúa điện hạ. Nhưng mà hậu cung... hậu cung...
Công chúa Vĩnh Phúc khoát tay, bảo hai thị nữ tùy tùng:
- Các ngươi đi trước! Dương tướng quân, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.
Khi hai tiểu cung nữ kia đã cách một đoạn, khuôn mặt công chúa Vĩnh Phúc lập tức hiện đầy vẻ hốt hoảng:
- Dương tướng quân! Bản công chúa không có ai có thể thương lượng, đành phải cố nhờ tới tướng quân. Bây giờ hoàng tộc chí thân trong hậu cung đều biết chuyện xấu này hết rồi, tướng quân nói phải làm sao đây?
Dương Lăng ngạc nhiên hỏi:
- Đã xảy ra chuyện xấu... chuyện lớn gì vậy?
Y thầm nhủ: "Lẽ nào chuyện trộm cắp trong hậu cung gì đó đều là gạt Hoàng Thượng sao? Nàng ấy có chuyện xấu gì chứ? Tiểu cô nương đoan trang tú lệ như vầy, chắc không phải đã vụng trộm gì chứ?" Thoáng quan sát khuôn mặt thơ ngây thành thật của công chúa Vĩnh Phúc, Dương Lăng lập tức xua tan cái ý nghĩ xấu xa đó.
Công chúa Vĩnh Phúc giậm chân nói:
- Hoàng tẩu dẫn hai vị Hoàng Phi bái phỏng hậu cung, các vị công chúa đã xuất giá cũng đến cung Từ Ninh để chúc mừng. Hoàng cô Ninh Thanh đem cặp xuyến "bàn long" (*) bằng ngọc bích mà tiên hoàng thưởng cho cô tặng lại cho hoàng hậu nương nương.
(*: vòng đeo tay hình rồng cuộn khúc làm bằng ngọc bích)
Dương Lăng ngớ người chen miệng hỏi:
- Sao chứ? Chẳng lẽ không được phép tặng lại vật do tiên hoàng ban thưởng ư?
Công chúa Vĩnh Phúc trợn mắt lên, bực tức đáp:
- Nếu không được phép tặng lại, hoàng cô sao dám vượt qua phép tắc? Nhưng mà... nhưng mà cặp xuyến bàn long đó là giả, công chúa Phụng An là người rất rành về châu báu, nên đã nhận ra được thật giả. Cô ta xưa nay vẫn luôn bất hoà với Ninh Thanh cô cô, thế là nói thẳng trước mặt mọi người, hại Ninh Thanh cô cô đòi sống đòi chết. Ngươi nói giờ phải làm thế nào đây?
Dương Lăng ngượng ngùng nói:
- Nếu công chúa Ninh Thanh đã tiếc không muốn đem tặng người khác thì cũng không nên dùng đồ giả để gạt người mà, để giờ bị người ta nhìn thấu. Dù sao thì cũng đã mất mặt rồi, có gì to tát đâu chứ?
Công chúa Vĩnh Phúc giậm chân, giải thích:
- Cô cô bị mất hết thể diện rồi, còn mặt mũi nào mà sống nữa chứ? Thái hoàng thái hậu cũng không dễ tha thứ cho cô cô đâu. Nhưng không phải cô cô cố ý lừa gạt Hoàng Hậu, sự thật là vì đồ thật đã bị hoàng muội Tú Đình đánh tráo rồi.
Nếu không phải vì Vĩnh Phúc nóng lòng buột miệng thốt ra, e rằng cả đời Dương Lăng cũng sẽ không biết được quý tính của công chúa Vĩnh Thuần. Lúc này nghe nói cô nàng đó lại trộm châu báu của công chúa Ninh Thanh, y không khỏi giật mình hỏi lại:
- Đánh tráo? A! Có phải vì lời thần nói ngày trước...
Công chúa Vĩnh Phúc liếc nhìn y rồi đáp:
- Đúng vậy! Nữ quan quản lý phủ của cô cô không coi ai ra gì, nhưng trên dưới cả phủ đều đã bị mụ ta mua chuộc, tất cả đều giúp mụ ấy nói gạt Thái hoàng thái hậu. Hoàng muội nghĩ... nếu đã muốn vu oan cho mụ ấy, thì cần tìm một cái cớ đủ để trục xuất mụ ta đi, nên... nên đã lén tráo xuyến ngọc của cô cô. Ai ngờ Hoàng cô lại đem tặng xuyến ngọc cho Hoàng Hậu chứ!
Dương Lăng nghe xong cũng vừa giận vừa lo, nói:
- Công chúa Vĩnh Thuần sao lại... sao lại làm bừa như vậy chứ! Nhét đại thứ nào đáng giá một chút cũng được rồi, làm sao mà bảo vật giá trị liên thành cũng trộm làm tang vật kia chứ.
Công chúa Vĩnh Phúc đáp bằng giọng ai oán:
- Đâu có dễ như vậy! Đám phụ nữ chúng ta tuy là dòng dõi hoàng tộc nhưng có khi còn không bằng một con hầu. Nữ quan đó đã hầu hạ Thái hoàng thái hậu gần ba mươi năm, được sủng ái hơn cả Ninh Thanh cô cô.
Cho dù mụ ấy có trộm bảo bối mà tiên hoàng ban thưởng đi chăng nữa, cũng cùng lắm bị đánh đòn một trận, giáng xuống làm người hầu cục Trữ y, tướng quân nói đồ vật bình thường sẽ trị được mụ ấy sao? Cô cô không biết chân tướng nên cứ khóc lóc đòi sống đòi chết, cho rằng trong phủ có người đã trộm bảo vật của người, nhờ Thái hoàng thái hậu tra soát kỹ phủ công chúa để trả lại sự thanh bạch cho người.
Dương Lăng suy nghĩ một hồi rồi đề nghị:
- Nếu đã như vậy, thay vì chờ Thái hoàng thái hậu nổi giận, chi bằng tiên phát chế nhân! Không phải lúc ban đầu công chúa đã muốn trị mụ nô tài gian xảo đấy ư? Tuy là hơi chệch so với kế hoạch, nhưng bây giờ cũng đành phải thuận gió bẻ măng vậy.
Công chú Vĩnh Phúc ngượng ngùng đáp:
- Nhưng mà... nhưng mà chúng ta vẫn chưa có cơ hội bỏ cặp xuyến ngọc ấy vào phòng nữ quản gia, cho dù đi lục soát cũng sẽ không tra ra gì đâu.
Dương Lăng vội hỏi:
- Vậy cặp xuyến đó đang ở đâu? Xin hay mau đưa cho thần.
Gương mặt xinh xắn của công chúa Vĩnh Phúc thoáng ửng đỏ, xấu hổ đáp:
- Ở... ở trên người ta.
Không tiện thò tay vào ngực áo lấy đồ trước mặt nam nhân, nhìn thấy ở phía trước có một hòn giả sơn, công chúa Vĩnh Phúc vội chạy đến mấy bước, trốn sau cây tử đằng của hòn giả sơn, vội vã rút cặp xuyến ngọc ra.
Cặp xuyến ngọc này là bảo vật giá trị liên thành, vì sợ làm hỏng nên công chúa Vĩnh Phúc đã dùng khăn gấm bọc lại rồi giấu kỹ trong người. Nàng lấy chiếc bọc nhỏ ra đưa cho Dương Lăng, Dương Lăng không thèm liếc lấy một cái cất luôn vào trong ngực.
Công chúa Vĩnh Phúc há hốc miệng, rồi cắn môi không nói gì. Chiếc khăn gấm đó là vật tuỳ thân của nàng, trên đó còn thêu quý tính của nàng, sao có thể dễ dàng để người khác cất mang đi cho được. Nàng đang chần chừ không biết phải mở miệng đòi lại thế nào, từ xa giọng của Mã Vĩnh Thành đã gọi vọng lại:
- Dương đại nhân! Dương đại nhân, chờ ta với...
Vừa nghe, công chúa Vĩnh Phúc bèn bỏ ý định đòi lại chiếc khăn, vội vàng nhắc nhở:
- Dương tướng quân hãy cẩn thận với tên Mã Vĩnh Thành đó. Lão nắm giữ phủ Nội vụ, cùng nữ quan đó có quan hệ không tầm thường đâu. Ta... ta đi trước đây...
Dương Lăng dừng bước, thấy Mã Vĩnh Thành tay vén áo bào đang thở hổn hển đuổi tới. Nhìn thấy Dương Lăng từ xa, Mã Vĩnh Thành không khỏi thở phào, vội đuổi theo cười nói:
- Dương đại nhân! Hoàng Thượng sai ta đi cùng đại nhân điều tra rõ ràng đây.
Vừa mới nghe công chúa Vĩnh Phúc nhắc nhở nên Dương Lăng thản nhiên cười đáp:
- Tốt lắm! Có công công ra mặt thì sẽ danh chính ngôn thuận rồi, bằng không bản quan cứ can dự mãi vào chuyện trong hậu cung, thật cũng không thích hợp lắm.
Mã Vĩnh Thành liền hớn hở mỉm cười:
- Xưa nay trong hậu cung nếu xảy ra vụ án gì không tiện để nương nương ra mặt thì đều sẽ do phủ Nội vụ và hoàng thân quốc thích ra mặt tra vấn. Dương đại nhân được giao chuyện này là đã được sự sủng tín vô bờ của Hoàng Thượng đấy.
Lão nhướng mày liếc Dương Lăng, thấy y không hề có vẻ bối rối, áy náy, nhất thời đoán không ra tâm tư của y, đành phải nói bóng nói gió:
- Có thể Dương đại nhân chưa biết, thật ra trong cung này, điện to nhiều của, thỉnh thoảng bị mất vài thứ là chuyện hết sức bình thường. Mọi người cũng cứ mắt nhắm mắt mở mà thôi.
Phải nói quản gia phủ đệ của công chúa Ninh Thanh ấy, ta cũng quý mến lắm. Cô ta hết sức để tâm dạy dỗ nô tỳ cả phủ, theo lý không thể có kẻ nào dám phạm quy củ. Ài! Làm nô tài không dễ đâu, thỉnh thoảng sẽ phải chịu oan ức vì người. Dương đại nhân, chúng ta nên đồng cảm với bọn họ.
Vị nữ quan đó ngoài thì thân thiện, trong lại chua ngoa, Dương Lăng rất ghét mụ ấy. Nghe Mã Vĩnh Thành nói vậy, trong lòng y càng thêm xác định. Xem ra, e rằng vị nữ quan đó đã thật sự trộm không ít đồ, có điều vẫn chưa dám chạm đến những thứ quốc bảo được ghi trong sổ sách mà thôi. Nếu chuyến này có thể lục soát tìm đồ vật của công chúa trong phòng mụ, thừa lúc hỗn loạn bỏ cặp xuyến này vào, có thật có giả, ai lại hoài nghi là có người vu oan chứ?
Đã quyết định trong lòng, Dương Lăng mỉm cười đáp:
- Bản quan phụng chỉ hành sự, nào dám tuỳ tiện vu oan người tốt! Chúng ta cứ tra xét một chút cho lấy có, chỉ cần có thể ứng phó công việc, không để Hoàng Thượng trách hỏi là được rồi. Xin công công cứ việc yên tâm!
Mã Vĩnh Thành nghe xong cảm thấy yên lòng. Theo suy đoán của lão, bất luận thế nào, lão là tổng quản mua sắm phủ nội vụ, cũng là tâm phúc hầu hạ bên cạnh Hoàng Thượng, sẽ mang lại nhiều trợ giúp trên con đường làm quan cho Dương Lăng hơn là một cô công chúa đã xuất giá. Dương Lăng không thể không lấy lòng lão.
Trong cung Từ Ninh, công chúa Ninh Thanh vẫn đang quỳ dưới đất, khuôn mặt đẫm lệ, không chịu đứng dậy. Nàng có lòng muốn đem tặng bảo vật yêu thích của mình cho tân Hoàng Hậu, nào ngờ lại xảy ra chuyện xấu hổ đến như vậy, còn gì là thể diện. Thường ngày nàng nhiều lần bị nữ quan nọ hoạnh hoẹ, bây giờ lại bị người ta tráo đồ, nàng lập tức nghĩ đến khả năng đã bị nữ quan đó lấy trộm, do đó khăng khăng yêu cầu Thái hoàng thái hậu tra xét kỹ phủ công chúa, trả lại sự thanh bạch cho nàng.
Đồ dâng tặng cho Hoàng Hậu lại là hàng "tây bối"(*), nay bị nhiều hoàng tộc chí thân bóc trần như vậy, Thái hoàng thái hậu cũng giận tím mặt. Nghe kẻ hầu cận báo lại Hoàng Thượng đã phái tổng quản mua sắm của phủ Nội vụ và thống lĩnh thị vệ thân quân đến điều tra vụ án này, Thái hoàng thái hậu không khỏi thở phào một hơi.
(*: "tây bối" viết là 西贝, ghép lại thành chữ "cổ" 贾, cũng đọc như chữ "giả" 假, nên "hàng tây bối" nghĩa là hàng nhái, hàng giả)
Trong phòng vị nữ quan đó có không ít món vật dụng đáng giá lấy từ phủ công chúa, song cặp xuyến ngọc đó đích thực mụ không dám đụng đến. Còn cho rằng đám thị nữ dưới trướng có kẻ lớn mật dám giấu mụ trộm xuyến ngọc, mụ đang nổi ác tâm định bụng sau khi trở về sẽ dùng nghiêm hình, lôi hết mấy nha đầu trong nhà tra khảo một lượt. Nay lại nghe Hoàng Thượng phái người đến tra xét kỹ, nếu lục ra được đồ ăn trộm trong phòng mình, há chẳng sẽ "cổng thành bị cháy một khi, ao cá bỗng bị vạ lây bất ngờ" sao? Thế là lập tức mụ sợ đến nỗi mặt mũi trắng bệch.
Vốn Thái hoàng thái hậu hoàn toàn không tin thị nữ tâm phúc hậu hạ mình nhiều năm lại có thể là ác nô phạm thượng dối chủ, trộm cắp bảo vật trong phủ, nhưng thấy bộ dạng chột dạ của mụ ta, bà lại không khỏi nổi lòng nghi ngờ.
Mới vừa tiến cung thì đã nhận phải lễ vật giả, trong lòng vị tân Hoàng Hậu cũng rất ngượng, chỉ mong người do Hoàng Thượng phái đến sẽ điều tra được đích thực đã có người trộm bảo vật. Vì dẫu sao trộm đồ còn dễ nói, nếu như quả thực Hoàng cô dùng đồ giả gạt nàng, nàng sẽ bị mất hết mặt mũi.
Trong cung Từ Ninh nhất thời yên tĩnh lại, ai nấy đều mang tâm tư riêng trong lòng, đợi phủ Thập Vương đưa tin tức đến.
Dương Lăng và Mã Vĩnh Thành đến phủ đệ công chúa Ninh Thanh, đuổi sạch thị tỳ thái giám trong phủ ra sân, rồi vào từng phòng tiến hành tra khám. Trong phòng của cung nữ và thái giám bình thường thật sự không có mấy thứ đáng giá, nhưng trong phòng của nữ quan đó lại có rất nhiều món đồ tốt. Dương Lăng không biết cái nào là của nữ quan đó cái nào của công chúa, thế là bèn lôi hết những thứ nào trông đáng tiền ra rồi bày lên đầy bàn.
Mã Vĩnh Thành thấy y lôi tất tần tật mọi trang sức và đồ dùng có giá trị đang được giấu kỹ trong phòng ra, mặt không khỏi càng lúc càng dài, rốt cuộc không nhịn được tức giận, giọng u ám:
- Dương đại nhân! Phòng của nữ quan này không hề có xuyến ngọc, lôi ra mấy thứ linh tinh này để làm gì? Hoàng Thượng bảo chúng ta tìm xuyến ngọc, hay là chúng ta đừng cố bày vẽ thêm chuyện nữa?
Dương Lăng liếc y một cái, rồi mỉm cười nói:
- Nếu đã thấy đáng ngờ thì nên tra hỏi một chút, bằng không làm việc qua loa đối phó, ngộ nhỡ Hoàng Thượng hỏi tới, chúng ta sẽ đối đáp ra sao? Ồ... đúng rồi, cũng chỉ trong phòng nữ quan lục ra nhiều thứ như vầy, bản quan lại không phân biệt được. Công công xem có nên bảo đám thái giám và cung nữ vào nhìn qua thử không, xem thử mấy thứ này có phải là đồ vật của công chúa hay không?
Nghe vậy Mã Vĩnh Thành mừng thầm trong bụng, vừa nãy còn lo Dương Lăng không chịu làm theo lẽ riêng, thì ra là y quá cẩn thận. Y muốn lấy lòng mình, lại sợ phải gánh vác trách nhiệm. Nếu bây giờ mọi người trong phủ công chúa đều khai nhận những thứ này là vật phẩm cá nhân của nữ quan, y lại không phân biệt được, vậy sau này cho dù có sai sót gì đi nữa, cũng sẽ hoàn toàn không can hệ gì đến y.
Nghĩ đến đây, Mã Vĩnh Thành không khỏi vui vẻ cười đáp:
- Phải phải phải! Đúng là nên gọi người đến hỏi một chút, Dương đại nhân cứ việc yên tâm.
Đáp rồi, lão hăng hái bước nhanh ra ngoài cửa gọi thái giám quản sự tới thấp giọng căn dặn một hồi.
Bởi lão là tổng quản mua sắm cho hậu cung, toàn bộ tiểu tổng quản, tiểu thái giám của hai mươi tư cục trong Lục cung đều sống nhờ vào lão, đương nhiên chỉ nghe theo mỗi mệnh lệnh của lão. Mã Vĩnh Thành căn dặn xong, dẫn đám cung nữ và thái giám nọ vào phòng. Thái giám quản sự đó nhìn qua loa các món đồ bày ở trên bàn, rồi cuối đầu khom lưng tranh nói trước:
- Phúc đáp đại nhân, công công! Trong sổ của phủ công chúa không hề ghi lại những thứ này, không phải là đồ của phủ.
Gã đã mở miệng, nào ai còn dám nói trái, đám thái giám và cung nữ cũng lắc đầu lia lịa, nói không nhận ra. Mã Vĩnh Thành đắc ý liếc nhìn Dương Lăng, Dương Lăng cười nói:
- Ừm, không có thì tốt thôi! Bản quan và Mã công công cũng là phụng chỉ hành sự, nếu không làm tử tế sẽ khó tránh khỏi sự trách mắng của Hoàng Thượng!
Y vừa nói vừa tiện tay cầm một hũ sứ Thanh Hoa lên ngắm, nói tiếp:
- Đây chắc là đồ từ năm Thành Hóa nhỉ? Thực đúng là sứ tốt, ừm, để ta xem thử có đúng không?
Y lật hũ sứ Thanh Hoa lại xem dấu đóng dưới đáy, không ngờ miệng hũ vừa chúc ngược, từ trong hũ bỗng rơi xuống hai chiếc xuyến ngọc. May mà trên bàn đều là đồ vật do y lục soát ra, chỗ chúng rơi xuống được đặt bốn cuộn lụa gấm Nam Kinh thêu hoa vân nổi, hai chiếc xuyến rơi xuống đống tơ lụa nảy lên mấy cái nhưng không hề bị vỡ.
Dương Lăng đặt hũ sứ Thanh Hoa xuống, cầm đôi xuyến lên xem mấy lượt, liếc mọi người trong phòng đang ngây ra như phỗng, mỉm cười hỏi:
- Hai chiếc xuyến này bản quan cũng không nhận ra! Các ngươi nhìn xem có phải là đồ vật của công chúa không vậy?