- Nô tì bị oan, Mã công công! Nô tì thật sự chưa từng trộm lấy xuyến ngọc của công chúa, là có người hại nô tì mà! Mã công… cô…ôông!
Bên ngoài cung Từ Ninh, ả nữ quan dung mạo xinh đẹp đang nằm sấp trên băng ghế, bốn tiểu thái giám giữ chặt tay chân của ả, còn hai tên khác mỗi tên một bên đang vung gậy đánh mạnh xuống cặp mông căng đầy của ả nghe kêu "bôm bốp".
Mã Vĩnh Thành mặt mày xám xịt, môi mím chặt lại như một đường chỉ. Lão vừa căm hận Dương Lăng đã làm mất mặt lão, lại vừa oán giận ả nữ quan dám to gan lớn mật ăn trộm bảo vật do tiên hoàng ban thưởng cho công chúa.
Lẽ ra tội trộm đồ trong cung nặng lắm cũng chỉ bị phạt vài chục gậy, sau đó bị đưa đi làm lao dịch. Nhưng hôm nay Hoàng Hậu mới vào cung, chuyện vừa xảy ra đã khiến hoàng gia mất sạch thể diện; trong cơn thịnh nộ, Thái hoàng thái hậu cũng không còn tâm tư đâu mà thương tiếc ả thị tỳ đã hầu hạ mình nhiều năm, hạ ý chỉ sai Cốc Đại Dụng kêu tiểu thái giám đánh ả chết tươi.
Mã Vĩnh Thành vừa sai người thực hiện hình phạt vừa nghĩ làm sao để cứu ả. Nghĩ tới nghĩ lui, lão cảm thấy chỉ khi nào Thái hoàng thái hậu nhất thời mềm lòng, xá tội chết cho ả thì mới xong. Nhưng bọn họ là nô tài, khi được sủng ái tất nhiên thế nào cũng được, đến khi thất sủng rồi nếu còn vô lễ, một câu của chủ nhân sẽ quyết định sự sống chết của bọn họ ngay. Lão cũng không cách nào đến cầu xin Thái hoàng thái hậu, chỉ đành cố gắng chờ ở đây, mong Thái hoàng thái hậu sẽ hồi tâm chuyển ý, hoặc có vị nương nương, công chúa nào ở trong chịu ra mặt cầu xin cho ả kia.
Ả nữ quan đã bị đánh đến tróc thịt trầy da nhưng thấy Mã Vĩnh vẫn đứng đó không nói tiếng nào. Ả nào biết tâm tư của Mã Vĩnh Thành lúc này, còn cho rằng lão muốn giết người diệt khẩu, không khỏi khóc rống lên, mắng chửi:
- Mã Vĩnh Thành, ngươi thực muốn đánh chết ta sao? Ngươi thấy chết không cứu, ta phải tố cáo ngươi với Thái hoàng thái hậu. Ta đã biếu tặng ngươi...
Mã Vĩnh Thành vừa nghe đến đây bèn đột nhiên bước nhanh tới một bước, giật cây gậy trong tay tên tiểu thái giám, vung lên "vù" một tiếng rồi đập vào mang tai nữ quan, khiến đầu ả rung lên, trong lỗ tai từ từ chảy ra một bãi máu đen. Hai mắt nữ quan đó trợn tròn, nhìn chằm chằm vào Mã Vĩnh Thành, cơ thể co giật dữ dội, rồi từ từ quắp lại trên băng ghế, không còn động tĩnh gì nữa cả.
Hai mắt Mã Vĩnh Thành hiện rõ vẻ hung ác, lão đưa cây gậy lại cho tên tiểu thái giám, lạnh lùng nói:
- Còn đứng ngây ra đó làm cái gì?! Mau đi bẩm báo với Thái hoàng thái hậu rằng ả tiện tỳ trộm bảo vật đó chịu hình không nổi đã chết rồi, xin Thái hoàng thái hậu mở lòng từ bi cho phép an táng.
Dương Lăng thấy Mã Vĩnh Thành mặt mày dữ tợn, vẻ hung tàn đó so với bộ dạng ôn hoà dễ bảo thường ngày như thể thuộc về hai con người khác nhau, không khỏi rùng mình kinh sợ. Mã Vĩnh Thành giận tím tái mặt mày nhìn Dương Lăng, cố nén lòng thù hận mãnh liệt đang dâng trào trong lòng, nói:
- Dương đại nhân! Ả tiện tỳ này khiến công chúa và Hoàng Hậu nương nương đều mất hết thể diện, đáng phải chịu trừng phạt như vậy. Bây giờ nhiệm vụ đã hoàn thành, chúng ta trở về phục chỉ thôi!
Mặc dù ả nữ quan này nham hiểm xảo quyệt song tội không đáng chết, giờ có thể nói đều do ý tưởng tồi tệ của y làm hại người, trong lòng Dương Lăng áy náy không yên. Không lòng dạ nào nhìn cái thi thể chết không nhắm mắt với đôi mắt vẫn đang mở trừng trừng, y bèn lặng lẽ đi theo Mã Vĩnh Thành rời khỏi hậu cung.
Chính Đức nghe nói ả nữ quan trộm cắp đã bị đánh chết, cũng không quan tâm chút nào. Việc uống rượu cộng thêm hai đêm liên tục chưa hề được ngủ ngon đã khiến y thật sự hơi mệt mỏi, nói chuyện một hồi thì thiếp đi luôn.
Chuyện hôm nay cũng vì vô tình mà gây nên tai họa. Vốn Dương Lăng chỉ muốn trị ả nữ quan đó một trận, để ả nô tài đáng ghét đó bị báo ứng, nào ngờ lại xảy ra cơ sự dường này. Chủ ý là do y đề ra, chỉ muốn cứu giúp công chúa nhưng khi không đã hại chết một người. Mặc dù người đó không phải tốt lành gì, song trong lòng y cũng hơi cắn rứt. Lúc này y thấy Mã Vĩnh Thành vẻ mặt u ám đứng cạnh giường Chính Đức, tuy lão không dám phát tiết với mình, nhưng rõ ràng là cực kỳ oán hận mình. Y cũng không có cách nào làm dịu quan hệ đôi bên, chỉ đành thở dài một tiếng, lẳng lặng đi ra.
Cốc Đại Dụng lặng lẽ đi ra theo, thấy y đang ngồi buồn rầu, bèn ngồi sát lại cạnh bên, biết rồi song vẫn hỏi:
- Dương đại nhân! Hôm nay Hoàng Thượng ban thưởng cho đại nhân hai người thiếp xinh đẹp. Ân sủng như thế là ao ước của không biết bao nhiêu đại thần trong triều, cớ sao đại nhân còn phiền muộn không vui vậy?
Dương Lăng thở dài một hơi, rồi nhặt nhạnh những gì có thể nói ra trong chuyện hồi nãy kể lại một lượt. Cốc Đại Dụng nghe xong không khỏi bật cười khanh khách, không đồng tình:
- Chết một ả nô tỳ thì tính là gì? Trong hậu cung, chuyện phi tần bẳn tính chỉ vì vài lỗi nhỏ nhặt mà tàn nhẫn đánh đập thị tỳ đến chết có rất nhiều. Những thị tỳ biết bợ đỡ ỷ vào quy định mà ức hiếp chủ nhân, khiến những vị công chúa cành vàng lá ngọc không dám lên tiếng, ta cũng thường nghe kể rất nhiều. Chuyện hôm nay sẽ có không biết bao nhiêu công chúa âm thầm vỗ tay khen hay đó, Dương đại nhân hà tất phải tự trách mình!
Dương Lăng cười gượng, hiển nhiên y không tiện nói rõ kẻ gợi ý cho hai vị công chúa trị nữ quan đó là mình. Việc nữ quan đó ức hiếp chủ nhân là thật, trộm cắp cũng là thật, nhưng ả không có gan ăn trộm bảo vật do tiên đế ngự ban.
Cốc Đại Dụng thấy y không hé lời, bèn liếc vào trong điện một cái rồi kềm giọng nói nhỏ:
- Có điều... Chuyện ngày hôm nay đại nhân hãy nên để ý cẩn thận! Ta thấy sắc mặt của Mã công công hết sức không vui đó.
Dương Lăng gật đầu nói:
- Bản quan biết nữ quan đó và Mã công công giao tình không nhạt, chuyện hôm nay quả thực đã đắc tội với lão rồi.
Cốc Đại Dụng nghiêm mặt:
- Nào chỉ là đắc tội? Dương đại nhân à, Mã công công là kẻ có thù tất báo, huống hồ hôm nay đại nhân đã khiến cho lão mất hết sức mất mặt, lão còn không hận đại nhân đến thấu xương ư? Chẳng qua đại nhân đang được Hoàng Thượng sủng ái, lại sắp nhậm chức xưởng đốc Nội xưởng, lão lại đuối lý sẵn, cho nên không dám đắc tội với đại nhân mà thôi.
Dương Lăng nghi hoặc hỏi:
- Tuy rằng nữ quan đó và y có chút quan hệ, nhưng hẳn lão sẽ không đến mức... không đến mức vì chuyện này mà để bụng mãi chứ?
Cốc Đại Dụng đáp:
- Dương đại nhân! Chuyện này thực không phải là chuyện nhỏ đối với lão đâu. Hôm nay lão không che chở nổi cho cô nữ quan này, mai này kẻ khác làm sao còn tin lão có thể bảo vệ được mình chứ? Lão vừa mới nhậm chức tổng quản Nội cung, làm sao để lập uy với người ta đây? Các nô tài trong cung chỉ biết đến lợi ích, người của Nhị thập tứ nha môn trong Lục cung lại đều đang nhìn vào, mà Mã công công vừa leo lên cao; lão nhận quà cáp của người ta song lại không thể bảo vệ chu toàn cho người ta, thử hỏi sau này ai còn chịu biếu quà lấy lòng lão chứ?
Khi xưa ta từng theo Lý Quảng Lý công công kiếm miếng ăn trong Đông xưởng, cho nên chuyện trên quan trường đều nhận biết rõ ràng. Có khi hai phe đánh nhau đến trời long đất lở, khiến cho cả thiên hạ đều biết đến; nhưng song phương đấu đá ầm ĩ một phen xong, cuối cùng bao giờ cũng ngưng chiến, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, chỉ bởi vì trong ấy không hề có một chữ "lợi" nào. Nhưng đôi khi chỉ một chuyện nhỏ, thoạt nhìn không đáng để mắt tới, lại là mầm hoạ khôn cùng, chỉ bởi vì nó có liên quan đến lợi ích mà thôi.
Đại nhân làm lão mất mặt là chuyện nhỏ, nhưng chặt đứt con đường tiền tài của lão, đại nhân nói lão có nên hận đại nhân không nào? Quyền thế và địa vị của lão không bằng đại nhân, cho dù lão hận đại nhân thấu xương thì đại nhân cũng không phải e sợ. Nhưng đại nhân sắp lãnh đạo Nội xưởng, đến lúc đó sẽ tiếp nhận việc giám sát thuế, phải tranh lợi cùng Đông xưởng, đại nhân nói đám công công của ty Lễ Giám và Đông xưởng sẽ thế nào đây? Dương đại nhân, ngài nhiệt tình giúp đỡ mọi người, nhưng đừng xem người khác đều là hạng thiện lương. Ngài không có lòng hại người, nhưng người ta lại có ý hại ngài đó!
Dương Lăng nhìn Cốc Đại Dụng với vẻ ngạc nhiên và nghi ngờ. Cốc Đại Dụng thấy y lắng nghe mình nói, đang tính dâng thêm vài lời, đột nhiên bên ngoài có một đại thái giám bước vào, hỏi:
- Hoàng Thượng đâu?
Vừa trông thấy đó là Phạm công công của Đông xưởng, Cốc Đại Dụng vội đứng dậy, khúm núm thưa:
- Phạm công công! Hoàng Thượng uống hơi quá chén, đang nghỉ ngơi ạ.
Phạm Đình "ồ" một tiếng, xoay người tính đi, chợt trông thấy Dương Lăng lão bèn dừng lại, nhếch miệng cười nhạt, nói:
- Dương đại nhân! Hôm nay ta nghe nói Hoàng Thượng sắp mở Nội tập sự xưởng, giám sát hai xưởng một vệ, tiếp nhận quyền giám sát thuế, mà xưởng đốc của Nội xưởng này chính là các hạ. Chậc chậc chậc, thủ đoạn giỏi đấy, quả là hậu sinh khả úy! Hầy, nói thế nào ấy nhỉ, đúng rồi, đây gọi là dẫn sói vào nhà!
Dương Lăng biết Vương Nhạc không hề tham quyền, nhưng hai viên đại tướng dưới trướng lão - Phạm Đình của Đông xưởng và Miêu Quỳ của Tây xưởng - mỗi người đều mang dã tâm riêng. Khi xưa Phạm Đình và Trương Tú tìm cách đưa y vào cung chỉ là để bên cạnh hoàng đế tương lai sẽ có người của phe mình được sủng ái. Ai dè sủng tới sủng lui, cuối cùng lại trở thành đại hoạn tâm phúc của bọn lão, bảo sao lão chẳng sinh lòng phẫn nộ?
Dương Lăng ra vẻ yếu thế, nhún nhường:
- Phạm công công! Hạ quan cũng chỉ là bất đắc dĩ phải nhận chức vụ này. Thật ra đã có hai xưởng một vệ, nào cần mở thêm Nội xưởng? Hạ quan vừa không có người vừa không có tiền, nhiều lắm chỉ làm được một thứ cỏn con; không chừng một ngày nào đó Hoàng Thượng nhìn không vừa mắt sẽ dẹp bỏ đi. Công Công hà tất phải để tâm!
Thực lực của Đông xưởng quá hùng hậu. Đến Miêu Quỳ nắm giữ Tây xưởng và Ngự Mã giám, có nhiệm vụ giám sát Đông xưởng vậy mà cũng không dám khinh xuất, nhiều lần ăn phải quả đắng trong tay Đông xưởng. Dương Lăng thực không muốn đắc tội với nhân vật ghê gớm như vậy.
Chẳng ngờ lời đó của y lại chạm đúng vào nỗi đau thầm kín của Phạm Đình. Phạm Đình cười khẩy một tiếng, nói bằng giọng quái dị:
- Dương đại nhân có tiền đồ hơn Miêu Quỳ nhiều. Lần này đại nhân nhậm chức sẽ đoạt lấy quyền giám sát thuế, số bạc chạy vào tay mỗi năm có thể chất thành núi, sao lại nói là không tiền? Có điều những kẻ giám sát thuế ở ngoại tỉnh đều không phải là bọn đèn cạn dầu, nếu Dương đại nhân muốn bọn họ ngoan ngoan phục tùng thì sẽ phải tốn chút tâm tư rồi.
Dứt lời, Phạm Đình phất ống tay áo bỏ đi. Cốc Đại Dụng nói khẽ:
- Dương đại nhân! Thế nào? Đây chính là một chữ “lợi” đấy. “Nhân tại giang hồ thân bất do kỷ” (1), triều đình chính là danh lợi, chính là giang hồ. Lăn lộn trong cái giang hồ này, ai không cẩn thận sẽ phải chịu cảnh đao sắc kề cổ. Phạm công công đã có ý kiêng kị ngài, cho dù ngài muốn né tránh thì để diệt trừ hậu hoạn, lão cũng sẽ không cho ngài thêm cơ hội để trở mình đâu.
Một khi tin tức về việc thành lập Nội xưởng được lan ra, ngài lập tức sẽ như ngồi trên lưng cọp. Nội xưởng này lập thì phải lập, không lập cũng phải lập, đã lập thì phải lập thật nhanh. Đại nhân không mau chóng xây dựng lực lượng chống chọi với lão, chẳng lẽ muốn chờ lão từng bước thu thập ngài ư?
Nghĩ đến ánh mắt hung tàn của Mã Vĩnh Thành, nghĩ đến nụ cười lạnh lùng đầy ác cảm của Phạm Đình, nhớ đến đám ngoại thần xem mình như kẻ gian nịnh, giờ nội quan cũng lại nổi sát ý với mình, Dương Lăng không khỏi rùng mình sởn gai ốc: "Bây giờ quả thực nguy hiểm trùng trùng, quỷ gọi hồn đang rình rập khắp nơi, mình phải làm thế nào đây?"
Cốc Đại Dụng vẫn không ngừng lải nhải:
- Dương đại nhân! Năm xưa Đại Dụng đã từng làm việc trong Đông xưởng, nay đại nhân thành lập Nội xưởng, nếu có chỗ nào cần dùng đến lão, xin đại nhân cứ việc cho biết. Cốc Đại Dụng tuy không dám nói là tài năng hơn người, nhưng thật lòng muốn vì đại nhân vạch mưu vẽ kế, ra sức ngựa trâu!
Nhưng tâm trí Dương Lăng sớm đã bay tới nơi nào khác, hoàn toàn không nghe lão nói gì cả.
Chú thích:
(1) Nghĩa là người đã ở trong chốn giang hồ, cuộc sống sẽ không còn do bản thân quyết định nữa.