Người mặc áo vải vội nói: - Là khuê nữ của Lý lão gia ở thôn Đầu Ngưu.
Áo gấm đại hán cười ha hả, nụ cười dâm đãng, bước chân lại càng mau hơn.
Trong lòng Ngũ Hán Siêu vừa động, đột nhiên nhớ tới một vị sư thúc từng
nói qua một ít chuyện xưa trên giang hồ, bất giác nổi lên lòng nghi ngờ, gã thuận tay vỗ vào vai đội trưởng đội thị vệ được tri phủ Trấn Giang
phái tới để bảo hộ đoàn người, chỉ về phía trước nói: - Ngươi mau nhìn
theo hai người kia.
Từ đội trưởng ngẩng đầu nhìn, ngạc nhiên nói: - Quan chủ của Nghê gia võ quán? Tiểu tử này phạm vào chuyện gì vậy?
Ngũ Hán Siêu vừa nghe yên lòng, vui vẻ nói: - Ngươi nhận ra người này?
Từ đội trưởng gật đầu nói: - Nhận ra, người này cũng có chút danh khí.
Là Quan chủ một võ quán dưới chân núi, họ Nghê tên Khắc, võ nghệ cũng
khá.
Ngũ Hán Siêu đã biết thân phận của kẻ đó, nên cũng không vội vàng nữa,
chỉ cười nói: - Thì ra là thế, không cần bám theo gã nữa. Chúng ta cứ
xuống núi đã rồi nói sau.
Đoàn người xuống núi, tìm một quán rượu tao nhã gọi một bàn thức ăn.
Dương Lăng và Đường Bá Hổ bắt đầu nói chuyện, lúc này hắn mới hiểu dụng ý tới kinh thành của người này.
Dương Lăng suy nghĩ một chút rồi nói: - Cái này cũng dễ xử lý thôi.
Triều đình sắp mở cảng thông thương đường biển, đồng thời liên kết với
thủy sư của nước Đông Doanh tiêu diệt hải tặc, sau này kết giao cũng
rộng, cần một người có thanh danh vang dội, bác học đa tài đến làm đặc
phái viên giữa hai nước.
Đường huynh thi từ ca phú, cầm kỳ thi họa không chỗ nào không thông, là
tài tử đứng đầu Giang Nam, mà người Oa đều ngưỡng mộ văn hóa nước ta, có huynh ra mặt, nhất định có thể chấn trụ được đám người đó. Ha ha, huống chi huynh còn tinh thông tiếng Oa, phù hợp để làm đặc phái viên giữa ta và Đông Doanh. Trở về ta sẽ dâng lên Hoàng thượng một đạo mật chỉ, đặc
biệt ân miễn huynh, gia phong làm quan viên ngành hàng hải.
Đường Bá Hổ nghi ngờ nói:
- Học sinh khi tinh thông tiếng Oa lúc nào... Gã liếc nhìn Thành Khởi
Vận một cái, lập tức hiểu ý, ha hả cười nói: - Vậy thì. Học sinh đa tạ
đại nhân. Đại nhân nếu đã tới Giang Nam, học sinh sẽ về Gian Nam đợi đại nhân.
Dương Lăng cười nói: - Được. Bản quan trước tiên phải tới Kim Lăng,
không thể mang theo Đường huynh đồng hành, sau khi ăn xong ta viết một
lá thư, Đường huynh cầm thư giao cho trấn thủ Giang Nam giao cho Giang
là thái giám Cốc Đại Dụng, để gã an bài cho huynh trong nha môn ngành
hàng hải, làm quen trước một vài việc, đợi Hoàng thượng hạ ý chỉ, bản
quan sẽ chính thức ban một chức quan.
Ăn uống tiệc rượu đã xong, Dương Lăng viết một lá thư, lại tặng lộ phí
cho Đường Bá Hổ, Đường Bá Hổ cáo từ trở về Tô Châu, Hàng Châu. Khi Dương Lăng trở lại đi dịch trạm, đã là hoàng hôn, Thành Khởi Vận cùng Mã Liên Nhi đi vào hậu trạch trước, Ngũ Hán Siêu thấy trong sảnh không có người bên ngoài, lập tức nói: - Đại nhân, hôm nay dưới chân núi, ty chức gặp
hai người đi ngang qua, rất khả nghi.
Dương Lăng nghi ngờ nói: - Người đi đường nào? Sao lại cảm thấy khả nghi?
Ngũ Hán Siêu kể lại đoạn đối thoại của hai người đó, Dương Lăng nghe
xong, trầm ngâm một lát nói: - Gã đó là sư phụ võ quán, gọi sư gia sư
công cũng không có gì kỳ lạ cả, nhưng hai từ "truyền đạo" thì giải thích thế nào?
Ngũ Hán Siêu ca ngợi:
- Đại nhân hoài nghi đúng trọng điểm đó, người ta thành thân, truyền đạo gì chứ? Ty chức ở dưới chân núi, từng nghe một vị sư thúc nói qua về
một chút bí mật giang hồ, đạo mà hai kẻ kia nói, có lẽ là tà ma đạo giáo tương phù gì đó.
Ánh mắt Dương Lăng ngưng lại, hỏi: - Giáo phái gì?
Ngũ Hán Siêu nói: - Hồng Anh Hội. Là một nhánh của Bạch Liên giáo, thuộc Đường Trại Nhi của Sơn Đông, năm đó Đường Trại Nhi bị quan phủ bắt
nhưng lại vượt ngục trốn thoát, như vậy liền mất đi dấu vết, đoán chừng
là bị dọa sợ hãi nên trốn đi rồi.
Đồ tử đồ tôn của bà ta đều tung tin bà ta thần công vô địch, thủy hỏa
bất xâm, xuất qủy nhập thần, tiến vào thiên lao như chỗ không người. Sau đó, mặc dù triều đình nghiêm khắc đàn áp, nhưng không ngờ bọn họ vẫn có thể tạo ra một môn phái tiếp tục gây họa. Sau khi ở đã đứng vững ở Sơn
Đông, bọn họ lại tiếp tục vươn tay tới Nam Thiên, dần dần đã khiến người ta phải chú ý rồi.
Ngũ Hán Siêu nói: - Nghe nói gia nhập Hồng Anh Hội không phân biệt nam
nữ già trẻ, chỉ cần nộp hai trăm văn tiền, đã được coi là đồ đệ của Hồng Anh Hội rồi, dân nghèo nhập hội, Hồng Anh Hội sẽ bỏ ra gạo trà, bị bệnh có thuốc chữa, mùa đông đưa quần áo, cho nên dân nghèo đến đông như
hội, hơn nữa mỗi ngày còn truyền thụ thương thuật thiết bổng cho đồ đệ.
Dương Lăng cười lạnh nói: - Hồng Anh Hội trợ giúp bần dân, vậy tiền từ
chỗ nào mà có? Chiêu nhập lượng lớn dân nghèo, mỗi ngày truyền thụ quyền cước, nhìn thế nào cũng nhìn không ra là hạng người thiện lương. Đêm
nay vừa hay chúng ta nở nơi này, đi dò tra lai lịch của bọn họ.
- Vâng. Ngữ Hán Siêu cung kính vâng một tiếng, đúng lúc đó, tri phủ Trấn Trang là Tiêu Hồng Chu dù mưa gió cũng không sai hẹn, đúng giờ tới
thỉnh an. Dương Lăng thấy gã đến, không khỏi cười nói: - Tiêu đại nhân
đến thực đúng lúc, bản quan đang có chuyện quan trọng muốn thương lượng
với ngươi.
Tiêu Hồng Chu thụ sủng nhược kinh, vội vàng siểm nịnh cười nói: - Khâm
sai đại nhân khách khí rồi, ngài có chuyện gì cứ việc phân phó, hạ quan
nhất định sẽ làm thỏa đáng.
Dương Lăng nói: - Nghe nói trong trấn có Nghệ gia võ quán, có thể là nơi ta ma đạo giáo, ý đồ mưu phản, bản quan đêm nay muốn đi thăm dò tột
cùng là chuyện gì. Ngươi là tri phủ Trấn Giang, việc này vẫn phải thông
báo với ngươi một tiếng rồi.
Tiêu Hồng Chu nghe nói nơi mình cai trị có tà giáo dưới danh võ quan
công khai truyền giáo, lập tức bị dọa sắc mặt trắng bệch, lau mồ hôi
lạnh trên trán, cười lớn nói: - Hạ qua mùa đông năm trước hạ quan mới
tới đây nhận chức, lập xuân liền lãnh dân nuôi tằm, ngư nghiệp, vẫn chưa có thời gian làm rõ dân tình
Dương Lăng thấy gã bị dọa sợ hãi, vội an ủi: - Tiêu đại nhân không cần
tự trách. Hương dân có nhiều kẻ vô tri ngu muội, tà giáo chỉ dùng chút
ảo thuật dụ dỗ, bọn họ liền bị mắc lừa, còn liều mạng giúp đỡ che dấu
tàl. Rõ ràng ngay tại ngay dưới mắt, nhưng quan phủ lại nằm mộng không
biết, đại nhân lại vừa mới đến nhận chức, bản quan không trách cứ ngươi.
Tiêu Hồng Chu cảm động suýt rơi nướ nước mắt nói: - Đa tạ đại nhân châm chước, hạ quan vô cùng cảm kích.
Dương Lăng gật đầu, nói: - Ừ. Ta sẽ phái người thăm dò võ quán Nghệ gia, nếu chẳng may thực sự phải động thủ, còn phải cần người trong nha môn
ra mặt đàn áp nữa.
Tiêu Hồng Chu tất nhiên không thể từ chối, lập tức đáp ứng, ba người lại tiếp tục thương nghị một hồi. Nghĩ Hán Siêu từ trong Đông Xưởng lựa
chọn bốn mươi cao thủ võ nghệ cao cường, cùng Tiêu Hồng Chu đi tới nha
môn Tri phủ.
Thành Khởi Vận từ trong hậu đường bước ra, vừa lúc nhìn thấy Ngũ Hán
Siêu cùng Tiêu Tri phủ rời đi. Dương Lăng nói mọi chuyện với nàng một
lần, Thành Khởi Vận cẩn thận suy nghĩ một phen, kế hoạch này, muốn bắt
vài người trong tà môn đạo giáo, quả thực không chê vào đâu được, cũng
không cần phải bổ sung thêm gì cả.
Tiêu Tri phủ trở về nha môn, lập tức kêu Thiên Áp phòng thông tri Chu
thôi nhân dẫn người tới gặp. Chu thôi quan không biết Tri phủ đại nhân
có việc gì, vội vàng dẫn theo hai vị tuần kiểm, tám mươi tên quan sai
vội vàng tiến vào nha môn Tri phủ.
Ngũ Hán Siêu nghe nói võ quán Nghệ gia đã mở được tám năm, lo lắng trong quan phủ cũng có cơ sở ngầm của tà giáo, cho nên không nói chân tướng
cho bọn họ biết. Về phần dân tráng cung binh, tuy rằng đạo tặc và quan
phủ có chênh lệch lớn về chiến lực, có thể là bọn họ cùng, nhưng mà bọn
họ lại có quan hệ chặt chẽ với thân hào tài chủ địa phương, cho nên Ngũ
Hán Siêu lại càng không cho phép Tiêu Tri phủ công khai tập hợp.
Ngũ Hán Siêu cẩn thận dặn dò đám người mà mình mang từ Đông Xưởng tới,
thấy thời gian cũng ổn rồi, mới kêu một đao phủ tới dẫn đường, tự mình
dẫn theo mười người, lặng lẽ rời khỏi nha môn Tri phủ.
Hồ Tiểu Nhị ở trấn Kim Sơn hôm nay cưới tân nương, cách đó hai con đường chính là võ quán Nghê gia, Ngũ Hán Siêu lặng lẽ tới gần, muốn thăm dò
một chút xem cái gì là truyền đạo. Từ khi bọn họ nghi ngờ gã, vẫn chưa
xác định được gã có phải người thuộc tà giáo hay không. Ngũ Hán Siêu
lệnh Đông Xưởng sau nửa canh giờ nữa liền dẫn người tiến vào võ quán,
đồng thời phong kín con đường này, chỉ cần bên này động thủ, hai bền
đồng thời hành động, bắt giữ toàn bộ nhân vật khả nghi.
Hồ Tiểu Nhị không tính là kẻ giàu có, một căn nhà có ba gian phòng, phía trước nhà có một hàng cây hạnh, phía sau có nửa mẫu đất trồng rau xanh, dùng đất đá và bùn trộn với nhau xây bức tường bao quanh nhà cao khoảng nửa người. Ngũ Hán Siêu dặn dò vài tâm phúc Đông Xưởng một phen, sau đó tự mình nương theo bóng đêm bay qua tường thấp, nhẹ nhàng tiến về phía
gian nhà.
Mọi người cũng đã nháo động phòng, rượu mừng cũng đã uống đủ, trong viện chỉ còn vài người đang thu dọng bát đĩa. Nghê Khắc uống nhiều rượu,
khuôn mặt đỏ bừng, gã vừa xỉa răng, vừa nheo mắt nhìn Hồ Tiểu Nhị: - Đều chuẩn bị đủ cả rồi chứ?
Hồ Tiểu Nhị là một tiểu hậu sinh tuổi tầm mười tám, nhìn có vẻ thật thà
chất phác, cười nói: - Ngũ sư công, hương án, gà trống đều đã chuẩn bị
thỏa đáng, hôm nay làm phiền ngài rồi.
Nghê Khắc khoát tay, chậm rãi nói: - Các ngươi đều là đồ hội của bản
hội, Truyền đạo là trách nhiệm của bản sư công, cũng không cần phải tạ
ơn. Được rồi, các ngươi đi ngủ đi. Ma Đại, Thảo Ngư hai người các ngươi
thay bản sư công hộ pháp, nhanh nhẹn lên nào.
Ma Đại, Thảo Ngư là hai đệ tử chân truyền của gã, vẻ mặt cử chỉ đều tùy
tiện ranh mãnh, uống có chút quá chén, nghe sư phụ dặn dò, vội vàng đứng lên vâng một tiếng.
Mẫu thân Hồ Tiểu Nhị mất sớm, trong nhà chỉ có phụ thân đã già, xem ra
đứa nhỏ này cũng cực ỳ thành thật, chất phác. Không nói hai lời, Hồ Thực vội kéo gã, cảm tạ sư công, sau đó quay về gian phòng bên trái.
Khóe miệng Nghê Khắc nhếch lên, vứt bỏ côn mộc, đứng dậy đi tới phòng
nghỉ ở giữa. Ma Đại và Thảo Ngư ha hả cười dâm một tiếng, ngồi ở trong
phòng, lấy cá lấy gà, tiếp tục uống rượu.
Hồ Thực và nhi tử sau khi vào phòng, liền tắt đèn đi ngủ. Hóa ra bọn họ
thực sự là gia nhập Hồng Anh Hội. Hồng Anh Hội thờ Thái Thượng Lão Quân, cực kỳ nghiêm khắc, trong hội có đệ tử sinh lão bệnh tử, cưới hỏi đều
phải bẩm báo với sư công. Vị sư công cũng không phải như sư tổ của một
môn phái trong giang hồ, mà chỉ là một cách xưng hô đặc biệt trong Hồng
Anh Hội, ý chỉ người thủ lĩnh đứng đầu.
Dựa theo giáo quy, thời điểm cưới tân nương, nhà trai phải mời sư tổ đến hàng phúc. Mà vị sư tổ này là thần tiên, người trần mắt thịt tất nhiên
không nhìn thấy, liền do vị sư công thay thế, mời thần hiện thân. Tân
nương tử phải bày hương án, quỳ xuống tiếp đón sư công vào tân phong.
Thi phái tiên thuật, cho tới tận bình minh khi sư công thi pháp xong,
tân nương lại cúi xuống cung kính tiễn đưa sư công rời đi.
Trong quá trình này, tân lang cũng phải tránh xa tân phòng. Không được
rình coi, nếu không sư tổ sẽ giáng tai họa xuống. Tiểu Vương Trang bên
cạnh, từng có hai huynh đệ, khi đệ đệ thành thân nhất thời tò mò, bởi vì huynh trưởng và chị dâu cũng từng được sư tổ chúc phúc, liền lén chị
dâu. Chị dâu mặt liền đỏ bừng lên, dù thế nào cũng không nói với gã
chuyện gì xảy ra khi được sư tổ chúc phúc.
Tiểu tử này trong lòng thực rất tò mò, ban đêm liền vụng trộm chạy tới
ngoài cửa tân phòng nhìn lén sư công thi pháp. Không ngờ bị đệ tử sư
công phát hiện, trách cứ gã một phen. Vốn tưởng vậy là xong, nhưng ngày
hôm sau gã vì cãi nhau với một người qua đường mà bị giết chết, nghe đồn là do đắc tội với sư tổ, mới rước vào họa sát thân. Từ đó trở đi, mọi
người liền không dám rình coi khi sư công thi pháp nữa.
Thảo Ngư uống thêm hai chén, có chút mắc tiểu, liền lảo đảo đi tới sau
phòng. Lúc này Ngũ Hán Siêu đã sờ vào cửa sổ, nghe thấy tiếng bước chân. Lập tức nhảy lên, chỉ trong chớp mắt người đã đứng trên mái hiên, như
một con báo nhẹ nhàng vươn người.
Hôm nay trăng sáng, ánh trăng bang bạc tỏa xuống. Ngũ Hán Siêu nghe được tiếng rì rầm không rõ của một điệu khúc, gã nhấc tay, nhẹ nhàng chuyển
người tới đỉnh gian phòng trung gian, cởi áo bào, trùm lên đầu, sau đó
mới tiếp tục nhấc một viên ngói lên, nương theo khe hở nhìn vào bên
trong.
Chỉ thấy trong phòng một màu đỏ rực, không khí hân hoan vui mừng, hai
cây nến đỏ đã cháy hơn nửa, cạnh tường có đặt hương án. Kẻ tên là Nghê
Khắc quán chủ võ quán đeo đai lưng đỏ, cắt cổ con gà, cho máu gà hòa với rượu, miệng lẩm nhẩm tụng kinh. Một lúc lâu sau, vẽ loằn ngoằn lên một
tấm giấy vàng như bùa chú, giơ lên trên không trung, tờ giấy vàng bụp
một tiếng sau đó bốc cháy.
Nghê Khắc múa múa trên không trung vài cái, sau đó mang lá bùa cũng máu
gà và rượu trộn lẫn nhau. Tân nương đứng bên cạnh đã xốc khăn voan lên,
thấy cảnh thần kỳ đó, không khỏi kinh ngạc khẽ kêu một tiếng.
Ngũ Hán Siêu mặc dù không phải đạo sĩ, nhưng đối với ảo thuật làm cháy
giáy cũng không xa lạ gì, nhìn bộ dạng ra vẻ thần bí của kẻ đó, hắn
không khỏi nhếch miệng cười.
Nghê Khắc nâng chén rượu lên, trang trọng nói: - Hồng Anh triệu sinh,
nguyên tôn thủy sang, vô sinh lão mẫu, chân không gia hương, hữu nan
tương tử, hữu hoạn tương cứu, cung tỉnh sư tổ, giáng xuống thân ta. Nói
xong thân hình gã run rẩy một hồi, sau đó nhìn tân nương tử uy nghiêm
nói: - Uống rượu thánh đi.
Tân nương tử mới mười sáu xuân xanh, là nữ tử một gia đình nông dân, làn da có chút đen, nhưng lông mi cong vút, cái miệng anh đào nhỏ nhắn, bộ
dạng khá là xinh đẹp. Nàng thấy sư tổ nhập vào thân thể sư công, tuy
rằng không biết uống rượu, nhưng không dám từ chối, vội vàng nhấc chén,
uống một ngụm rượu.
Rượu là rượu gạo đặc sản của Giang Nam, rượu không nặng, chỉ có điều sau khi thấm máu gà giấy tro, tuy nói là rượu thánh, nhưng hương vị cũng
không được tốt lắm, cô nương Lý gia vừa uống một ngụm rượu, đôi mắt liền ngập nước, Nghê Khắc thấy vậy sắc tâm nổi lên, cười hắc hắc nói: -
Ngươi tên là gì?
Cô nương Lý gia ngập ngừng nói: - Bẩm ngũ sư công, tiểu nữ họ Lý, tên là Tiểu Vũ.
Nghê Khắc nhẹ giọng nói: - Tiểu Vũ à, bổn tọa hiện đã mời sư tổ nhập
thân, mau thổi tắt đèn, cởi áo nằm lên trên giường, bổn tọa phải thi
pháp chúc phúc rồi.
Tiêu Vũ giật mình kinh hãi, níu chặt áo nói: - Ngữ sư công, còn còn phải tắt đèn cởi áo sao?
Nghê Khắc trừng mắt nói: - To gan, hiện tại nguyên thần Quân pháp sư
đang ở trong người bổn tọa, Hồng Anh Hội đón dâu đều chúc phúc như vậy,
ngươi còn do dự chuyện gì? Còn không mau nghe lời?
Lý Tiểu Vũ hoảng sợ, ngẫm lại trong thôn có mấy vị tỷ tỷ, đại tẩu là do
ngũ sư công thi pháp chúc phúc, cũng chưa thấy các nàng nói qua chuyện
gì, thầm nghĩ hóa ra thiên thần thi pháp là như vậy. Nàng cũng không dám trái lời Nghê Khắc, vội vàng ngoan ngoãn thổi tắt nến, đi tới bên
giường sột soạt cởi quần áo, chỉ mặc quần lót, xấu hổ bò lên giường.
Trong phòng bỗng nhiên tối sầm lại, Ngũ Hán Siêu không còn nhìn rõ tình
hình bên trong, nhưng lúc này hắn cũng đã đoán được vài phần. Kẻ này giả thần giả thánh, lấy tà ma đạo giáo dụ dỗ cô nương, không ngờ cô nương
này còn càng thêm tin tưởng gã, không có chút hoài nghi, chỉ nghe theo
lệnh khiến Ngũ Hán Siêu cảm thấy bất ngờ.
Ngũ Hán Siêu từ nhỏ đã đọc thi thư, văn có võ có, hắc bạch lưỡng đạo. Ít nhiều cũng hiểu được một chút, hắn tất nhiên không hiểu được sự mê tín
của một ngu phụ về thần quỷ. Phải biết ngay cả trăm năm sau, còn có
hương dân bị kẻ giả thần giả quỷ lừa gạt tiền bạc, mất đi trong sạch,
chứ đừng nói tới niên đại này.
Nghê Khắc vội vàng cởi quần áo, bò lên giường, sờ lên người tân nương,
không ngờ là một thân thể trơn mềm mịn. Tân nương giật mình hoảng hốt,
kêu lên: - Ngũ sư công, ngươi ngươi làm gì thế? Đừng có chạm vào ta
Nghê Khắc cười dâm nói: - Sợ cái gì chứ? Bổn tọa thi pháp chúc phúc luôn như vậy, trong vòng mười dặm đều là tín đồ bản hội, thành thân đều như
thế này, không phải bây giờ vẫn khỏe mạnh cả sao? Đây là bí pháp của bản hội, bất cứ kẻ nào cũng không được nói ra. Ngươi yên tâm, ngày mai bổn
tọa sẽ dạy ngươi biện pháp, không để phu quân ngươi phát hiện ra ngươi
thất thân là được.
Lý Tiểu Vũ nghe vậy vừa kinh vừa sợ, đồng thời lại có cảm giác toàn thân mềm nhũn. Mí mắt càng lúc càng nặng, ngay cả giãy dụa cũng yếu đi. Nàng không biết rượu kia vốn trộn lẫn thứ khác, vẫn cố gắng cầu xin: - Ngũ
sư công, buông tar a làm gì làm gì có kiểu thi pháp chúc phúc như vậy
chứ?
Ngũ Hán Siêu âm thầm nghĩ: - Nếu không phải tối nay tự mình đến, cô
nương này sẽ bị tên này làm bẩn thân thể, mà vẫn phải ngậm bồ hòn làm
ngọt. Vì trong sạch và sợ mất đi trượng phu, nàng lại không dám nói ra,
vô hình trung đã khiến càng nhiều cô nương nữa bị hại.
Hắn vốn muốn nhìn xem tên giả thần giả thánh này còn có ảo thuật gì nữa, hiện giờ xem ra ảo thuật cũng không được coi là một môn bí kỹ nữa, vì
ngay cả tên này cũng biết sử dụng. Ngũ Hán Siêu giơ tay bẻ một góc mảnh
gói, hướng về phía thân hình Nghê Khắc, bắn mảnh ngói ra.
Lý Tiểu Vũ vốn vô cùng tin tưởng sư tổ, hơn nữa nhiều tỷ muội đã trải
qua chuyện này, tới hiện giờ cũng không thấy nói ra điều gì. Điều này
khiến nàng bán tín bán nghi, nên không kịp thời kêu cứu. Hiện tại ngay
cả muốn kêu cứu, nhưng không còn sức, mí mắt nặng nề, tứ chi mềm mại,
không còn sức kêu lên.Thân thể Nghê Khắc trần truồng, đang bắt đầu cởi
quần lót của nàng, bỗng nhiên mông gã tê rần, không khỏi ai ui một
tiếng, hoảng sợ quay dầu quát: - Kẻ nào?
Sau đó gã ngẩn người ra: - Trong phòng này làm sao có thể có người được chứ?
Ngũ Hán Siêu khẽ mỉm cười, lấy ra mai kim tiền, bắn vào trong hậu viện,
trong bóng đêm đột nhiên vang lên tiếng thét dài, trong ngoài hậu viện
mười Đông Xưởng một nha sai thét lên, rút đao vọt qua tường xông vào.
Ngũ Hán Siếu xé áo bào trùm đầu ra, ánh trăng chiếu thẳng vào phòng,
dưới chân hắn dùng lực một chút, rầm một tiếng đạp vỡ mái ngói rơi thẳng xuống.
Dưới bụi mù, ánh trăng chiếu xuống ánh sáng mờ mờ, Ngũ Hán Siêu cười
nói: - Đệ tử Võ Đang Thông Vi Hiển Hóa chân nhân đời thứ bảy, tới chăm
sóc đại tiên Hồng Anh Hội ngươi
Thông Vi Hiển Hóa là danh hiệu Anh Tông ban tặng cho Trương Tam Phong
của Võ Đang, coi như bậc tiền bối, đời tiếp theo là Bối Minh Thế Tông,
sẽ phong làm Chân Quân, đổi thành Thiên thượng địa thần tiên. Hắn thấy
Nghê Khắc giả thần giả qủy, lấy ra danh hiệu sưu tổ, dưới khói bụi và
ánh sáng mờ mờ, quả thực giống như tiên nhân hạ phàm vậy.
Nghê Khắc hốt hoảng, trần truồng nhảy từ trên giường xuống. Nhưng gã giả thần giả quỷ, mở võ quán mà công phu quyền cước thì kém xa Ngũ Hán
Siêu, người lại trần như nhộng, công phu cũng phải giảm đi ba phần, làm
sao có thể là đối thủ của Ngũ Hán Siêu. Sa ba đấm, hai đá liền bị Ngũ
Hán Siêu đá ngã lăn trên mặt đất, một cước đá vào xương sườn, xương cốt
muốn gãy làm đôi, đâm vào da thịt, đau đớn thấu tim, khiến gã không thể
đứng dậy nổi.
Ngũ Hán Siêu lấy mồi lửa ra, thắp sáng ngọn nến, cười cười tới bên cạnh
giường, chỉ thấy cô nương tên Tiểu Vũ đang mở to đôi mắt ngập nước, nhìn chằm chằm hắn, nhưng thân mình thì không động đậy nổi.
Ma Đại, Thảo Ngư uống tới mức say lờ đờ, nghe thấy trong phòng ầm một
tiếng, còn nói đêm nay sư phục chúc phúc quá mãnh liệt, cười mờ ám. Sau
đó chợt thấy khoảng hai mươi đại hán giơ đuốc vọt vào, không đợi bọn họ
hiểu được chuyện gì, đã bị ấn đầu xuống đất.
Bên này vừa động thủ, đám người ở đầu đường nhận được tin lập tức bao
vây võ quán, ba mươi cao thủ và tám mươi tuần kiểm địa phương ập vào.
Trong võ quán mọi người đang ngủ say, như rắn mất dầu, không biết chuyện gì xảy ra, ngoại trừ năm ba kẻ phản kháng, bị Đông Xưởng ngang nhiên
chém chết, không chút lưu tình, những người còn lại đều bị trói chặt.
Nha môn tri phủ nhận được tin, hiểu được võ quán này thực sự là Hồng Anh Hội ở Sơn Môn trá hình, Tiêu Tri phủ liền lệnh nha dịch toàn bộ xuất
động, lại sai người triệu tập dân binh cường tráng. Dương Lăng xuất năm
trăm binh hiệp trợ, bắt lấy toàn bộ người trong võ quán Nghê gia lẫn
quan viên địa phương.
Dương Lăng và Thành Khởi Vận uống trà trong sảnh, đợi Ngũ Hán Siêu trở
về, kể lại chuyện đã xảy ra. Dương Lăng vỗ tay hoan nghênh nói: - Được
lắm! Người này là ngũ sư công, nói vậy bên trên gã còn có cá lớn hơn.
Thông báo Tri phủ nha môn, mau chóng lấy lời khai, tốt nhất một lướt bắt hết Hồng Anh Hội.
Ngũ Hán Siêu cười nói: - Đại nhân yên tâm, Tri phủ vẫn đang ở nha môn
thẩm vấn đám người võ quán Nghê gia, chỉ cần tra được quan viên liên
quan, đều nhất loạt tống giam.
Thành Khởi Vận ngồi cạnh bàn quan, chợt nói: - Đại nhân, có một việc, ty chức cảm thấy đại nhân nên lập tức phân phó xuống dưới.
Dương Lăng vui vẻ nói: - Nghĩ ra chuyện gì vậy, mau nói đi.
Hắn biết Thành Khởi Vận có trăm kế sách, hắn cũng không thể sánh bằng,
nghĩ tới Thành Khởi Vận có thể có diệu kế gì, liền vội vàng hỏi.
Thành Khởi Vận hạ giọng nói: - Đại nhân có thể mời ngũ công tử lại vất
vả một chuyến, một nhà Hồ Tiểu Nhị, lại còn Tri phủ nha môn thẩm vấn
quan sai, chuyện Hồng Anh Hội phạm pháp rất nhiều, có thể nhân cơ hội
trị tội. Bí mật động phòng truyền đạo, có thể giấu thì hãy cứ giấu đi.
Dương Lăng a một tiếng, chỉ cảm thấy trên người khô nóng, lăng thấm ra
một tầng mồ hôi, lập tức quát lên: - Hán Siêu, lập tức đi một chuyến,
một nhà Hồ Thực, còn có quan sai, nha viên, ai dám nói ra chuyện cơ mật
động phòng truyền đạo, lập tức nghiêm trị không tha.
Ngũ Hán Siêu lúc này mới cảnh giác, vội vàng vâng một tiếng, cưỡi ngựa, lao đi.
Thành Khởi Vận thở dài một tiếng: - Hồ Thực một nhà cũng bị bắt tới nha
môn, chỉ cần đe dọa bọn họ, bí mật này không thể lộ ra ngoài, chỉ là
triều đình sẽ ít đi một lý do nghiêm trị tà giáo.
Dương Lăng lắc đầu, hắn chậm rãi đứng dậy, đi tới trước mặt Thành Khởi
Vận, vái nàng một cái thật thấp. Thành Khởi Vận luống cuống, xua xua tay nói: - Đại nhân, ngài ngài đang làm gì vậy?
Dương Lăng cảm kích nói: - Khởi Vận cô nương, ngàu mai toàn bộ Trấn
Giang, thậm chí toàn bộ Giang Nam, có vô số gia đình chia lìa, vô số cô
nương thắt cổ, nhiều hài nhi không có mẫu thân, tất cả đều nhờ có cô
nương cứu giúp. Ta cũng vì chuyện đó có lẽ sẽ bứt rứt cả đời, Khởi Vận,
thực lòng đa tạ cô.
Thành Khởi Vận nhận đại lễ của Dương Lăng, khuôn mặt xinh đẹp không khỏi nóng lên, cuống quit đứng dậy, cũng vái hắn một cái thật sâu rồi nói: - Nghĩ tới những điều đại nhân sẽ nghĩ, suy xét những thứ đại nhân chưa
kịp suy xét, chính là chức trách của phụ tá, nếu nói tạ ơn, nên để Khởi
Vận thay những phụ nhân Giang Nam vô tội bị lừa tạ ơn ân đức đại nhân
mới đúng.
Dương Lăng kéo dài âm thanh nói: - Sai rồi, sau khi Dương mỗ rời Trấn
Giang, để lại nơi chốn phụ nhân thắt cổ, người người nhảy giếng tự vẫn,
một người chết, không biết phải có bao nhiêu gia đình bi thương. Nơi nơi sầu thảm, lương tâm sẽ bị gánh nặng cả đời, thực sự bản quan không đảm
đương nổi.
Thành Khởi Vận đáp lễ, sâu kín thở dài: - Đám phụ huynh trượng phu của
mấy phụ nhân đó toàn người vô tri, dẫn sói vào nhà nhiễm vẫn trong sạch, chứ cũng không phải do bản thân họ tạo thành. Rõ ràng chính là do phụ
thân huynh trưởng trượng phụ cõng rắn cắn gà nhà, nhưng khi sự việc phát sinh, thì toàn bộ tội nghiệt lại phải do các những người vợ gánh vác
toàn bộ, lấy cái chết tỏ ý chí, Khởi Vận chỉ là không nỡ nhìn cảnh con
trẻ mồ côi.
Đột nhiên một tiếng cười vọng tới: - Phu quân và Thành tỷ tỷ khuya khoắt tại đây bái đi bái lại, là đang làm cái gì vậy?