Dương Lăng đi đến trước mặt, thấp giọng nói: - Ta đi đây.
Cao Văn Tâm không nói gì, mi mắt hơi khẽ rủ xuống, hai hàng nước mắt như ngọc không tiếng động chảy xuống.
Từ lúc ở Giang Nam trở về, đúng thực là đã lạnh nhạt với nàng rất nhiều
rất nhiều rồi, chẳng lẽ để cho nàng dọn ra khỏi Dương phủ, ránh cho tỷ
đệ nảy sinh hiềm khích là sai lầm hay sao? Dương Lăng vừa thấy nước mắt
của nàng, lòng không khỏi mềm nhũn. Nhấc tay muốn lau nước mắt cho nàng, khi ngón tay còn cách gò má nàng một chút, liền khựng lại.
Một nam nhân bình thường sợ nhất là điều gì? Một người làm say lòng người, một nữ nhân lặng lẽ khóc khiến người ta thương tiếc.
Ngực Dương Lăng nóng lên, dời ánh mắt đi chỗ khác nói: - Dương mỗ không
thể làm chậm trễ tuổi xuân của cô nương, cnagf không thể phụ một mảnh
thâm tình của nàng. Văn Tâm, lần tuần tra tứ hải này, thực sự không thể
mang nàng đi cùng. Chờ ta trở lại, nếu Dương mỗ đúng như lời Trương
Thiên Sư nói. May mắn vượt qua được kiếp nạn sinh tử, nàng nhất định là
người của Dương gia!
Thân thể mềm mại của Cao Văn Tâm chấn động, trong nháy mắt, nàng lập tức cảm thấy tim đập thực nhanh, cặp mắt trong veo mở to sáng lấp lánh.
Cuối cùng cũng đạt được ước nguyện, tràn đầy thẹn thùng, vui sướng, thỏa mãn kinh hỉ hiện lên trên mặt nàng.
Dương Lăng không nghe thấy Cao Văn Tâm nói gì, không kìm nổi cúi đầu nhìn xuống. Đúng lúc chạm phải ánh mắt của nàng.
Lông mày nhỏ như liễu xanh khóa lại đôi mắt trong như xuân thủy, con
ngươi như một vầng trăng nằm giữa mặt nước hồ, ẩn chứa đủ các loại tình
cảm. Đôi mắt mê người tới vậy, hai người nhìn nhau, nhất thời như si như mê. Hai người như đều nhớ tới lúc ở Thái Hồ, khói sương mênh mông, ngày ngày sóng vỗ, cứ vậy nhìn nhau, giống như trời đất đều đang dừng tại
khoảnh khắc này.
Ánh mắt của Dương Lăng chẫm rãi chuyển qua đôi môi mềm mại của nàng.
Không khỏi nghĩ tới nụ hôn mất hồn trên chiếc thuyền nhỏ kia, Cao Văn
Tâm giống như cảm giác được. Đôi môi mím lại, mắt hơi ngước lên, lông
mày khẽ hếch, ám chỉ đàn lang, trong lòng Dương Lăng không khỏi rung
động.
Âm thanh Đường Nhất Tiên từ xa truyền tới, đánh thức một đôi đang si
ngốc nhìn nhau, Dương Lăng quay đầu lại, Đường Nhất Tiên che miệng cười, đôi mắt cong cong nói: - Đại ca, Văn Tâm tỷ tỷ, hai người nếu cứ tiếp
tục nhìn nhau như vậy, ta liền bồi Ấu Nương tỷ tỷ tới phường thêu dạo
một vòng rồi mới quay trở lại, hai ngươi thấy thế nào?
Trong nhất thời, không chỉ Cao Văn Tâm sóng mắt lưu chuyển, mà hai gò má cũng đỏ hồng, ngay cả Dương Lăng cũng không khỏi nóng mặt, hắn trừng
mắt nhìn Đường Nhất Tiên, sau đó nói với Cao Văn Tâm: - Đi thôi, chúng
ta qua đó.
Dương Lăng bước đi, nhìn bóng lưng cao lớn của hắn, Cao Văn Tâm bỗng nhiên vội vàng nói:
- Phu quân, bảo trọng!
Thân mình Dương Lăng chấn động, Cao Văn Tâm vội vàng xẹt qua bên người
hắn, cũng không quay đầu lại, mà đi thẳng về phía đám người Hàn Ấu
Nương.
Đường Nhất Tiên tiến lên nghênh tiếp, nắm lấy tay Cao Văn Tâm, cười tươi nói: - Văn Tâm tỷ tỷ, cảnh vừa rồi thực là cảm động quá đi.
Cao Văn Tâm liếc nhìn nàng một cái, cũng không kìm nổi ngọt ngào trong
lòng, cúi đầu cười cười, hai người nắm tay nhau, cùng đi về phía Hàn Ấu
Nương. Nhìn bóng dáng của các nàng, quả thực đều giống như tiên nữ hạ
phàm.
Gió xuân thổi vào vạt áo, váy áo phiêu phiêu, hai người Thành Khởi Vận
và Mã Liên Nhi đều đứng ở hai bên Dương Lăng, đứng ở mũi thuyền nhìn về
bến tàu càng lúc càng xa. Mặc váy đỏ là Cao Văn Tâm, váy xanh lam là ba
người Ngọc Đường Xuân, màu tím nhạt là Hàn Ấu Nương
Bóng người cũng dần dần khuất xa khỏi tầm mắt, Dương Lăng thở dài, chợt
thấy gió nổi lên, vội vàng nói: - Đi thôi, vào trong khoang nghỉ ngơi,
trên này gió lớn, đứng ở đây lâu dễ bị nhiễm lạnh.
Dương Lăng cùng Mã Liên Nhi đi vào trong khoang thuyền, giúp nàng ta bóc một ít quả khô, hàn huyên một hồi thấy nàng thích ứng với sự rung lắc
của thuyển, dặn nàng nghỉ ngơi cho tốt, sau đó mới trở về khoang thuyền
của mình. Thành Khởi Vận đoan chính ngồi trong khoang, đang thưởng thức
trà, Sở Linh nhu thuận dâng trà lên cho Dương đại nhân, sau đó mới lặng
yên lui ra ngoài.
Thành Khởi Vận nghiêng đầu nói: - Đại nhân chuyến đi này nên an bài thế nào?
Dương Lăng không cần nghĩ ngợi nói: - Cái gì mà quan sát trung nguyên
chứ, dù sao cũng chỉ là ngụy trang mà thôi, qua Ký Lỗ Từ Dương sẽ không
dừng lại, thuận gió căng buồm, ngược gió dùng lá chắn, không quản ngày
đêm phải tới được Kim Lăng rồi nói tiếp.
Thành Khởi Vận vội la lên: - Còn muốn xem trước chút tình hình, Hoàng
Thượng đã hạ chỉ rời Tứ Xuyên sẽ đi thẳng hướng Kiều An. Điều đô chỉ huy sứ Lý Sâm làm đô chỉ huy sứ Tứ Xuyên, chỉ huy sứ thành Đô Vệ cũng thay
người, vả lại đi thăm quan phủ Thục Vương đối với chuyện này có động
tĩnh gì không, rồi đi cũng không muộn mà.
Dương Lăng xoa cằm nói: - Đây là điều tự nhiên, ba vùng một vệ đều bị
đưa đi những đô phủ khác nhau, Đới Nghĩa, Miêu Qùy, Mưu Bân đối với yêu
cầu của ta tất sẽ không dám qua loa, có khi bọn họ cũng thăm dò được
chút tin tức ròi cũng nên.
Thành Khởi Vận nghiêng ngiêng đầu ngẫm nghĩ trong chốc lát, sau đó đột
nhiên mỉm cười nói: - Lưu Cẩn này cũng thực cổ quái, chỗ dựa của gã ở
nội đình. Chỉ cần trong coi nội đình chặt chẽ, bát hổ liên thủ, đủ để
đối kháng với đại nhân, trong triều không ai có thể lay động. Nhưng gã
ta lại chắp tay dâng lên ba vùng một vệ cho đại nhân, lại kết thù với
Trương Vĩnh, lại vọng tưởng cấu kết với ngoại thần để nắm giữ triều
chính, cách kết hợp này đã là sai lầm rồi. Tiền đồ thực sự
Dương Lăng lắc đầu nói:
- Đừng xem thường sự tín nhiệm của Hoàng Thượng, trong bát hổ Lưu Cẩn là người được Hoàng thượng tin tưởng nhất, chỉ cần lòng tin của vua không
giảm, ai cũng đừng hòng nghĩ tới chuyện lật đổ được gã, kỳ thực kế này
của gã cũng không phải ngu xuẩn. Nếu như không phải gã có ý nghĩ muốn
lung lạch quan viên trong triều, trùng hợp lại có đứa cháu trai Từ gia ở Giang Nam, mà bằng chứng Từ gia buôn lậu trên biển lại nằm trong tay
bổn quan, đồng thời Từ gia cũng đã quyết định hợp tác với bổn quan. Để
thuận tiện sau nau còn kiếm chác lớn hơn nữa, cho nên vụng trộm báo cho
ta, ta còn thực sự không đoán ra đây là gã dùng kế điệu hổ lý sơn đấy.
Thành Khởi Vận cười đắc ý, mặt mày hớn hở nói: - Cái gì mà gọi là người
hiền ắt sẽ gặp lành ý. Chúng ta tương kế tựu kế, nhượng ba vùng một vệ,
chiếm các lão và Binh bộ, Lễ bộ, đám người Hình bộ, cố ý tỏ ra yếu thế
phục tùng gã, trước kiêu binh, khiến cho gã càng hành động ngang ngược
kiêu ngạo. Chờ cho gã bị người người oán trách, đại nhân lại tới xử lý
tàn cục, tất có thể lật đổ gã, hì hì hì.
Dương Lăng liếc nhìn nàng một cái, bật cười nói: - Thật lâu không thấy
nàng vui vẻ như vậy, ta phát hiện chỉ trong lúc chỉnh người khác nàng
mới cười vui vẻ như vậy, đắc ý và gian trá.
- Ách Thành Khởi Vận cười khan, nàng trợn mắt nhìn Dương Lăng nói: -
Đang khen hay đang chê ta vậy? Khụ. Vậy đại nhân cảm thấy, việc Thục
Vương mưu phản có phải là kế của Lưu Cẩn phô trương thanh thế không?
Dương Lăng nhăn mày, ngẫm nghĩ một lát rồi nhẹ nhàng lắn đầu: - Gã muốn
điều ta rời kinh, nhưng cũng sẽ không dám bịa đặt ra tin tứ như vậy,
huống chi giấy trắng mực đen, đúng là do Phạm Đình tự tay viết. Ta đã
từng hỏi Đới Nghĩa, gã trước kia cũng nghe qua việc này, nghe nói có
người bỏ một số tiền lớn, ở ngoài thành Tô Châu thuê một đám thợ thủ
công tạo mấy vạn kim gạch khối, sau đó chuyển về hướng Xuyên Thục.
Mà trên đời này chỉ có hoàng cung, hoàng lăng mới được dùng kim gạch xây dựng, nếu không phải có mộng làm Hoàng đế, bỏ ra số tiền lớn lại còn
mạo hiểm sẽ bị chém đầu làm gì chứ? Ngự diêu do Ti lễ giám quản, xảy ra
lỗ hổng lớn như vậy, bọn họ không đưa ra được chứng cứ xác thực là do
Thục Vương gây nên, lúc đó Tiên đế lại nhất mực tin tưởng Thục Vương,
nên đám người đó đã giấu tin tức này lại, vẫn là do Lưu Cẩn sửa sang lại hồ sơ của Ti lễ giám, mới phát hiện ra chuyện này.
Thành Khởi Vận vươn ngón tay thon dài như ngọc, nhẹ nhàng gõ vài cái lên mặt bàn, nhíu mày nói: - Thục Vương nhiều thế hệ hiền vương, chẳng lẽ
thực sự đang nghỉ ngơi dưỡng sức, âm thầm phản nghịch?
Thục Vương là người con thứ mười một của Hoàng đế Chu Nguyên Chương, tên Chu Xuân được mọi người xưng tụng là "Thục tú tài". Đất phong của Chu
Xuân là Tứ Xuyên, phát triển nông nghiệp, buôn bán, đầu tư học tập, củng cố biên phòng, người người an cư lập nghiệp, ngàng càng thịnh vượng
giầu có.
Khi Yến Vương Tĩnh gặp nạn, Chu Xuân hướng Hoàng huynh Chu Lệ tương trợ, muốn tiền cho tiền, cần binh thì cấp binh, Chu Lệ tuy rằng tính tình
tàn bạo, cũng nhiều nghi kỵ, nhưng đối với vị đệ đệ này lại vô cùng tín
nhiệm và cảm kích.
Sau khi Chu Lệ lên làm Hoàng đế, đối với thập nhị đệ phong thưởng hậu
hĩnh, lại phong đất cho vài phiên vương khác, Thục Vương từ đầu tới cuối đều tham dự chính sự, trung với triều đình, nhiều lần được Hoàng đế
phong đất, hiện giờ Tứ Xuyên có sáu bảy phần là tư điền của Thục Vương,
không cần phải cống nạp cho triều đình.
Hoằng Trị Hoàn đế nhiều lần khen ngợi Thục Vương nhiều đời hiền vương,
cũng hạ chỉ dòng họ hoàng thất dùng chuẩn tắc giáo dục của Thục Hiền
Vương làm chuẩn tắc giáo dục hậu thế. Dưới tình hình như vậy, nếu không
có chứng cứ sát thực về tội mưu phản, thì ngay cả Dương Lăng sợ cũng
phải áp chế việc này trước, rồi mới nói sau.
Hiện giờ Thục Vương đời thứ tám Chu Tân Hãn tại vị, có hai nhi tử một nữ nhi, thế tử là Chu Nhượng Hủ, phụ tử đều có tiếng hiền danh, cho tới
bây giờ cũng không lộ ra chút dã tâm nào. Dương Lăng suy nghĩ một lúc
lâu, cũng không nhớ lại năm Chính Đức có sự tích Thục Vương dự định mưu
phản, nghĩ tới ngay cả khi Thục Vương đã từng có dã tâm, nhưng trong
lịch sử thì chưa làm ra bất cứ chuyện gì lớn cả.
Dương Lăng nghĩ tới đây trong lòng cũng bình tĩnh, nói với Thành Khởi
Vận: - Dù sao không thể trực tiếp đi Tứ Xuyên, việc này không vội được,
trước hết ta cứ đi Giang Chiết thăm đồn điền, Bình Oa mở cửa biển và một số việc khác. Sau đó lại đi Quảng Đông xem có phải đám người tóc đỏ đó
không quản ngàn dặm xa xôi đưa đại bác tới cho chúng ta.
- Có khoảng thời gian này ngấm ngầm hành động, lại thêm Binh bộ âm thầm
tác động, tin tưởng quân đội ở Xuyên Thục nhất định đã thay mới bỏ cũ
hết rồi, ba vùng một vệ bí mật bị tra xét cũng đã có manh mối, lúc đó
bản quan mới nhập Thục cũng chưa muộn.
Thành Khởi Vận nghe xong, trong lòng vừa động nghĩ thầm: "Trạm thứ nhất
của đại nhân chính là Giang Chiết, bản thân đến Kim Lăng không thể tiếp
tục đi cùng ngài ấy nữa, lần này đi Quảng Đông, sau lại tới Xuyên Qúy,
Thiểm Tấn rồi mới hồi kinh sư. Đời này tốt nhất là ở trong vùng đất của
mình, vĩnh viễn là "ty chức" của ngài ấy.
Trên đời làm gì có cái gì mà "ông trời tác hợp" chứ, dù cho trong lòng
có ý, nếu như không có ai chủ động nói ra, nếu không chủ động đi tranh
thủ, cuối cùng không phải chỉ là thoáng qua thôi sao?
- Ta Ta Thành Khởi Vận đột nhiên cảm giác được tim đập gấp gáp, yết hầu
cũng khát khô. Nàng thực sự muốn bày tỏ hết tình ý của mình với Dương
Lăng. Nhưng ngẩng đầu lên, nhìn thấy Dương Lăng, chợt nhớ tới thân phận
của cả hai và quá khứ của mình, bất giác lại thấy chán nản. Chỉ yên lặng nâng chén trà lên nhấp một ngụm.
Ngụm nước trà khi nuốt xuống, nàng còn cảm thấy một cỗ chua xót nhàn nhạt.
Ban đêm, trên thuyền có chút lạnh, ngoại trừ vài tên lính ngẫu nhiên tuần tra đi lại, thì phần lớn mọi người đều đã ngủ.
Trên boong thuyền, một mỹ nhân búi tóc lười biếng đang ngồi, áo choàng
cũng không khoác, chỉ mặc một bộ thanh sam mỏng, yên lặng ngồi đó. Vạt
áo theo gió bay lên, bóng dáng bị che phủ, thực lâu không chịu đi vào
giấc ngủ
Lá cờ của Dương Lăng là thay mặt thiên tử tuần tra, nhưng một đường gấp
gáp, đi qua Ký Lỗ cũng không dừng lại, ngoại trừ dừng ở ven đường mua
gạo thịt rau cỏ, còn lại toàn ở trên thuyền, ngày đêm không nghỉ, khiến
cho chủ thành Ký Lỗ chuẩn bị nghênh tiếp khâm sai trở tay không kịp. Tri Phủ Sơn Đông Thanh Châu là Lạc Thiếu Hoa dùng khoái mã đuổi tới dịch
trạm, vốn định mật tấu với khâm sai chuyện Ti lễ giám Lưu Cẩn hoành hành coi thường luật pháp, dân chúng Thanh Châu đã sớm không chịu nổi, nhưng y cũng không ngờ được hành trình của khâm sai lại vội vàng như vậy, khi gã đuổi tới nơi dịch trạm gần bến tàu, thì thuyền của quan khâm sai đã ở ngoài trăm dặm rồi, Lạc Tri phủ nhìn mặt nước thở dài, ảm đạm quay trở
về Thanh Châu.
Thuyền tới Giang Tô Trấn Giang. Chuyến đi gấp gáp, khiến thân thể Mã
Liên Nhi không khỏe. Dương Lăng thấy vậy đành phải tạm dừng ở Trân
Giang, mời thầy lang tới bắt mạch cho nàng, kê đơn điều trị. Sau hai
ngày, Mã Liên Nhi cảm thấy trong người bớt khó chịu, Dương Lăng nghe nói Trấn Giang có rất nhiều loài hoa nổi tiếng, phong cảnh cũng đẹp, liền
dẫn Mã Liên Nhi, Thành Khởi Vận đi du ngoạn, nghĩ ngày mai lại tiếp tục
khởi hành.
Tri phủ Trấn Giang Tiêu Hồng Chu là một người biết nhìn hoàn cảnh, thấy
khâm sai trên đường vội vã, căn bản chưa từng nghỉ ngơi, nhưng mà lại ở
Trấn Giang của gã nghỉ ngơ ba ngày. Gã mừng rỡ khoa chân múa tay vui
sướng, tự mình dẫn các Huyện lệnh đến dịch quán yết kiến, sau đó mỗi
ngày đều tới hỏi thăm về tình hình ăn uống nghỉ ngơi, có thể nói là quan tâm đầy đủ.
Y nghe nói Dương đại nhân muốn đi thăm quan Trấn Giang, nhưng không muốn khoa trương, liền thu xếp một thuyền lớn, lại phái người tới dẫn đường, đưa mấy người Dương Lăng đi du ngoạn.
Dương Lăng thuê người khiêng kiệu, Mã Liên Nhi ngồi kiệu, còn những
người khác đi bộ lên núi. Vừa đi bộ vừa du sơn ngoạn thủy, tới Kim Sơn
Tự. Kim Sơn Tự nằm ở dưới chân núi, hương khói quanh năm, vô cùng trang
nghiêm, trong chùa có âm thanh gõ mõ vang ra, trên đại điện cũng có tiết đàn.
Dương Lăng thấy người đến quá mức ồn ào, liền dẫn Liên Nhi và Thành Khởi Vận đi vào hậu viện Kim Sơn Tự, nơi này có đình Vọng Hải là nơi cao
nhất để ngắm cảnh, còn có Trường Giang phiếm lan, như giao long giữa
trời, giao thoa trời và đất. Trong sương mù mênh mông mờ ảo, mơ hồ thấy
có cánh buồm phía xa. Bên trái chùa là một tòa Điếu Ngoan Ki, cảnh sắc
như họa, nhẹ nhàng xinh đẹp, khiến lòng người thoải mái.
Dương Lăng ăn mặc như công tử phú gia, Mã Liên Nhi, Thành Khởi Vận xinh
đẹp như hoa, cải trang thành bộ dáng thiếu phu nhân sĩ tử, tuấn nam mỹ
nữ xinh đẹp, đều có dung mạo xuất sắc hơn người. Nơi này du khách vốn
không nhiều, lúc này cũng thực sự khiến người ta chú ý.
Dương Lăng, Thành Khởi Vận và Mã Liên Nhi dựa vào lan can ngắm biển, đột nhiên nghe thấy có người thốt lên: - Làm gì có chuyện như vậy, đình
Vọng Hải này là do nhà các ngươi dựng lên hay sao? Tại sao ta lại không
được lên?
Dương Lăng quay lại, chỉ thấy một thư sinh mặc áo bào xanh đang muốn đi
lên Vọng Hải Các, nhưng bị đám người Ngũ Hán Siêu cải trang thành gia
đinh, đứng ở chung quanh, thấy thư sinh có ý định tiến lên, liền lập tức nhảy ra vài người, ngăn gã lại.
Ngũ Hán Siêu đánh giá từ trên xuống dưới. Thấy thư snh khoảng tầm bốn
mươi, da trắng nõn, trên mặt có chút nếp nhăn, hai đầu lông mày còn mang theo chút cuồng vọng, thoạt nhìn có chút giống với tú tài thi rớt, tong tay còn cầm một đống giấy trắng, liền khách khí cười nói: - Công tử xin đợi một chút, đình các cũng không lớn lắm. Công tử nhà ta dẫn theo nữ
quyến, công tử là người đọc sách, nên biết có điều không tiện.
Thư sinh kia chính là từ xa nhìn thấy hai mỹ nữ, phiêu diêu trên Vọng
Hải Các, nhất cử nhất động, đều toát ra phong tình mê người. Gã có một
đôi mắt háo sắc chỉ nhìn mỹ nữ Giang Nam, nhưng ít khi được gặp, vừa gặp lập tức trong lòng ngứa ngáy khó chịu. Vội vàng đi tới muốn nhìn ngắm
kĩ hơn, không cho gã lên Vọng Hải Các thì làm gì có chuyện gã bằng lòng
chứ?
Lập tức thư sinh cười lạnh một tiếng, đang định rút thắt lưng tự mình
xuất thủ khiển trách một phen, không ngờ gã vừa động, nhưng ngũ quan
không vì Ngũ Hán Siêu mà ngăn cản gã. Dương Lăng thấy tướng mạo của gã,
không khỏi giật mình kinh hãi, vội vàng kêu lên: - Ngũ Hán Siêu dừng
tay, mau mau mời gã qua đây.
Dương Lăng nói xong, không kìm được vui mừng vội đi xuống Vọng Hải Các,
tiến về phía người đó nghênh đón, cười nói: - Bá Hổ huynh, thực là hữu
duyên thiên lý à nha, ha hả, huynh sao lại tới nơi này vậy?
Thư sinh áo xanh nghe vậy ngẩn người, cẩn thận quan sát Dương Lăng vài
lần, đột nhiên trên mặt lộ vẻ kinh ngạc, chỉ vào hắn nói: - Ngươi ngươi
là Dương
Dương Lăng biết rằng gã đi lại thân mật với Chúc Chi Sơn, thường xuyên
gửi thư qua lại, nhất định đã sớm biết thân phận của mình. Bước lên phía trước kéo gã lại, chặn đứng lời gã lại, cười nói: - Đúng là tiểu đệ, ha hả, Bá Hổ huynh mời. Tô Châu, Hàng Châu phong cảnh vô cùng đẹp, còn
chưa xem đủ sao, mà Đường huynh còn tới Trấn Giang ngắm hoa?
Đường Bá Hổ cười gượng hai tiếng nói: - Ách chuyện này một lời khó có
thể nói hết được. Nói xong gã lấm lét nhìn hai nữ tử xinh đẹp thướt tha
trong đình Vọng Hải.
Thằng nhãi này chuyên vẽ tranh xuân cung đồ làm kế mưu sinh, tranh vẽ vô cùng xinh đẹp. Mỹ nhân kia thần thái cực kỳ thướt tha, được phú hộ
Giang nam vô cùng thưởng thức. Kỳ thực, mỹ nhân trong tranh cũng không
phải hoàn toàn do gã bịa đặt ra, mà mỗi một nữ tử đều có một phong cách
khác nhau. Bị đôi mắt háo sắc của Đường Bá Hổ nhìn chằm chằm, thần vận
của các nàng gã cũng nhớ được tới bảy tám phần, sau đó có thể dùng khi
vẽ tranh xuân xung. Cho nên thần vận mỹ nhân trong tranh của gã luôn đủ
các loại màu sắc hình thái, không bao giờ lặp lại.
Đường Bá Hổ là học sinh của Vương Ngao Vương đại nhân, nhưng gã năm đó
làm lộ đề thi, nên bị Hoàng đế hạ chỉ cả đời không được làm qan, đến lúc này đối với gã ngay cả Vương Ngao thân là đại thần trong triều cũng lực bất tòng tâm.
Hiện giờ bạn tốt của gã là Chúc Chi Sơn đã làm quan, lại nghe nói Dương
Lăng là tâm phúc bên cạnh Hoàng đế, nên đã từ bỏ ý định tự mình đứng
dậy. Nếu Dương Lăng chịu biện hộ cho gã, không chừng Hoàng thượng sẽ thu hồi lại ý chỉ của tiên đế, vì thế Đường Bá Hổ cải trang thành người du
sơn ngoạn thủy, vẽ tranh kiếm tiền, một đường chạy tới kinh thành, muốn
đi bái kiến ân sư Vương Ngao, hơn nữa cũng muốn gặp Dương Lăng một lần,
nói không chừng Dương Lăng vì xúc động sẽ xuất tay tương trợ.
Gã sao dám nói ra là thấy nữ quyến Dương Lăng thần vận khí khái động
lòng người, muốn vẽ người ta vào trong tranh xuân cung đồ để bán với giá cao, vì thế đảo mắt, cười mỉa nói: - Học sinh vốn muốn tới kinh sư bái
kiến đại nhân, trên đường đi qua Trấn Giang, ở Vọng Hải Tự làm một bài
thơ tiêu khiển, đang muốn vẽ lại tranh Vọng Hải, không ngờ gặp đại nhân ở đây, đại nhân sao lại tới Giang Nam vậy?
Dương Lăng nói: - Ta phụng thánh chỉ tuần tra thiên hạ, Đường huynh vào
kinh gặp ta, có chuyện gì quan trọng hay sao? Nếu không bận việc gì, dù
sao cũng đã gặp nhau rồi, uống rượu hội yến, khi đó nói chuyện cũng
không muộn.
Hắn chỉ vào đống giấy trong tay Đường Bá Hổ hỏi: - Đây chính là thơ mà Đường Bá Hổ huynh vừa nói?
Bài thơ đầu của Đường Bá Hổ "Hoa đào ổ lý đào hoa am" vang danh thiên
cổ, tiên khí phóng khoáng, mặc dù lúc trong mắt mọi người, Đường Bá Hổ
cũng không có gì ghê gớm cả, nhưng gã trải qua tô đậm của văn nhân,
trong mắt Dương Lăng, thực là kỳ tài, nếu như gã có bài thơ gì mới mẻ,
thì bản thân mình chính là người đầu tiên được thấy, thực là một chuyện
hay, cho nên hắn vội vàng hỏi thăm.
Đường Bá Hổ khiêm tốn nói: - Đúng vậy.
Hai người bước vào đình, Dương Lăng giới thiệu Thành Khởi Vân và Mã Liên Nhi với gã. Một đôi bích nhân rơi vào trong đôi mắt háo sắc của gã, hai người ở Giang Nam đã lâu, đều nghe nói qua về đại danh của Đường Dần,
nghe nói thư sinh này chính là tài tử Giang Nam, hai người không khỏi
cảm thấy kính nể.
Dương Lăng vội vàng rút giấy trong tay Đường Bá Hổ, từ từ mở ra. Đường
Bá Hổ kiêu ngạo cười nói: - Đây là bài thờ mà học sinh vừa tùy ý viết,
tán gẫu mà thôi, khiến đại nhân chê cười rồi.
Thơ của Đường đại tài tử, ai dám nói không hay? Mã Liên Nhi và Thành
Khởi Vận cũng vội vàng đi tới, chỉ thấy bên trên viết: "Ta hỏi ngươi là
ai? Ngươi vốn chính là ta. Ta vốn không quen ngươi. Ngược lại ngươi biết ta. Ý! Ta không thể thiếu ngươi. Ngươi có thể thiếu ta. Trăm năm sau ta ngươi. Có ngươi không có ta."
Bài thơ như khẩu lệnh này cũng được gọi là thơ? Lại là do tài tử Giang
Nam làm? Thành Khởi Vận và Mã Liên Nhi bật cười. Nhưng Dương Lăng đã đọc qua nhiều bài thơ hiện đại, căn bản cũng không thấy kỳ quái, chỉ cảm
thấy ngạc nhiên vì sự sáng tạo của Đường Bá Hổ, không ngờ có thể làm bài thơ giống như bài thơ bạch thoại năm trăm năm sau.
Thành Khởi Vận và Mã Liên Nhi ngưng cười, suy nghĩ một chút, đột nhiên
cảm thấy không đúng, hai người tinh tế thưởng thức một phen, cảm giác
được bài thơ này nghe thì dễ hiểu, nhưng ý tứ lại vô cùng, cang nghĩ
càng có hương vị, hai người cũng không dám kinh thường, không khỏi thán
phục nhìn Đường Bá Hổ.
Dương Lăng cũng thấy bài thơ này ý cực hay, hắn chợt nhớ tới một bài thơ hiện đại, lường trước cho dù Đường Bá Hổ có đổi mới, nhưng dù sao cũng
là cổ nhân, bản thân còn trực tiếp hơn cả thơ của gã. Nhất thời hắn
không tiếp thu được, không ngại trêu đùa, liền thuận tay sửa vài chữ,
nghiêm trang nói với Đường Bá Hổ: - Không thể nghi ngờ, bài thơ của
huynh, là đệ nhất thiên hạ, bài thơ hay nhất.
Đường Bá Hổ thấy hắn biết phân biệt tốt xấu, thụ sủng nhược kinh, lại
nghe đánh giá cao như vậy, mừng rỡ vái vài cái: - Đại nhân khen nhầm
rồi, học sinh thực không dám nhận.
Dương Lăng cười hì hì hỏi: - Huynh xem bài thơ này của ta thế nào?
- Ý? Đường Bá Hổ trố mắt, lắp bắp nói: - Bài thơ nào? Đại nhân làm thơ rồi hả? Mời đại nhân đọc xem, Bá Hổ rửa tai lắng nghe.
Dương Lăng vừa cười vừa nói: - Ta đã nói rồi mà, chính là câu vừa nãy
"Không chút nghi ngờ, thơ của huynh làm, là bài thơ hay nhất thiên hạ".
Thành Khởi Vận và Mã Liên Nhỉ bật cười thành tiếng, cười chảy cả nước
mắt, Đường Bá Hổ cũng chỉ nghĩ hắn đang nói đàu, không khỏi có chút
gượng gạo không biết nên khóc hay nên cười. Dương Lăng thấy gã là tài tử nổi tiếng, tính tình phòng khoáng không câu nệ, nhưng cũng không giống
như người đời sau miêu tả, liền cười nói: - Chỉ nói đùa với Bá Hổ huynh
thôi, hôm nay hạnh ngộ tài tử Giang Nam, thực là có duyên, chúng ta đang muốn xuống núi, mời Bá Hổ huynh cùng đi với chúng ta, chúng ta xuống
núi lại nói tiếp.
Đường Bá Hổ vui vẻ nói: - Được được, đại nhân mời.
Đoàn người đi tới cửa núi, mã phu nâng kiệu Mã Liên Nhi lên, dưới sự của thị vệ mặc thường phục, cùng nhau xuống núi. Dọc đường xuống núi, người đi du ngoạn đi dâng hương như nước chảy, hai bên đường còn có người bán hàng rong từ đồ thủ công, đến đồ ăn vặt.
Ngũ Hán Siêu ở trong đám người, lia mắt nhìn ra xung quanh, tai nghe tám hướng, đột nhiên một âm thanh rất khỏ truyền vào tai gã, âm thanh đề
cập tới hai chữ "sư công". Ngũ Hán Siêu là người trong võ lâm, đối với
những từ này vô cùng mẫn cảm, không khỏi đi chậm lại nhìn theo hướng âm
thanh vang tới, chỉ thấy một người mặc áo vải đi cùng với một đại hán
mặc áo gấm đang vội vàng xuống núi, vừa đi vừa hạ giọng nói: - Ngũ sư
công, Hồ Tiểu Nhị đi khắp nơi tìm ngài đó, mời ngài tối hôm nay tới
truyền đạo cho hắn.
Đại hán áo gấm vừa xốc lại thắt lưng , vừa cau mày nói: - Con bà nó, đêm nay vốn định đi dạo trong thành, sao không nói sớm một tiếng?
Người áo vải vội cười xòa nói: - Ngũ sư công, mẫu thân của tân nương sắp chết vì bệnh, có lẽ nhà gái mà xử lý tang sự khi thành thân thì sẽ
thành điềm xấu, phải qua bảy tuần, lại phải giữ đạo hiếu không được
thành thân, nên mới vội vã xử lý.
Hai người đi quá nhanh, vội vã chạy xuống núi, âm thanh bọn họ tuy nhẹ,
nhưng với thính lực của Ngũ Hán Siêu, thì lại nghe được rõ ràng rành
mạch. Nhìn đám thị vệ bảo hộ đại nhân chu toàn, bước chân liền mau hơn,
cũng đuổi theo hai người kia, liền nghe thấy đại hán áo gấm hừ một
tiếng, vuốt vuốt râu hỏi: - Tân nương nhà nào vậy, có xinh đẹp không?