Thành Khởi Vận mặc y phục màu thủy lam, lông mày đen như vẽ, thần thái
đẹp đẽ mềm mại như sương. Nàng bước nhẹ về phía cửa sổ, chậm rãi đẩy tấm cửa sổ khắc hoa, ngắm nhìn hoa đào dưới tàng cây, y bào nhẹ nhàng bay
trong gió, tư thế thướt tha đẹp.
Dưới tàng cây phía sau tảng đá xanh, đàn cổ đặt trên đầu gối Chính Đức,
trong tay Đường Nhất Tiên cầm một cây sáo tím, gió nhẹ thoảng qua, từng
đóa hoa rơi rơi bay xuống, giống như tiên cảnh.
- Không có mấy ai nhận ra Đường cô nương, ngày xưa đại nhân dẫn nữ quyến tiến vào quân doanh, bởi vì Hoàng thượng ân sủng, nên việc này được xử
lý qua loa, trong triều chỉ biết nữ quyến của đại nhân gặp chuyện không
may, cũng không có mấy ai biết được nên của nàng đó. Chỉ điều này đã đủ
rồi, người nào có thể ngờ được rằng, biểu muội của Dương tướng quân,
chính là nữ tử ngày xưa rơi xuống vực mất tích cơ chứ?
Thành Khởi Vận nghe vậy chợt quay đầu lại, cười nhợt nhạt nói: - Cho nên phải trả nàng mọt thân phận trong sạch, đối với ty chức, chuyện này dễ
như trở bàn tay. "Thi Hoa Quán", "Giáo Phường Ty" tất cả mọi thứ liên
quan ty chức đều rõ như lòng bàn tay. Nếu chỉ dựa vào thế lực trong
triều, thay mới bỏ cũ bản hồ sơ ghi chép, lại còn không sợ chết, chỉ cần kín miệng, ai dám nói nọ kia về ái phi của Hoàng thượng chứ?
- Chỉ có điều chỉ có điều Thành Khởi Vận sâu kín liếc mắt nhìn Dương Lăng một cái, chần chừ không nói gì.
Dương Lăng nghiêng người dựa vào bình phong bằng gỗ lim được khắc vân đá ở bên cạnh, giơ chén trà lên nhập một ngụm, cười mỉm nói: - Thế nào? Có điều gì khó nói hay sao?
Thành Khởi Vận cắn môi, thấp giọng nói: - Tiện thiếp chỉ sợ khổ tâm một phen, nhưng đại nhân lại không hiểu mà thôi.
Giọng nói của nàng hạ thấp mềm mại, khiến người ta nghe thôi cũng động
tâm, Dương Lăng ngước mắt nhìn nàng, chỉ thấy nàng dựa lưng vào viền cửa sổ, lông mày khẽ nhíu, dường như thực sự đau buồn ẩn trong lòng, đặt
chén trà xuống, thu lại nụ cười nói: - Khởi Vận, có chuyện gì cô cứ việc nói thẳng, đã đến hôm nay, với tuệ nhãn của cô nương, còn vẫn không
nhìn ra Dương mỗ tin hay không tin tưởng cô sao?
Nghe vô cùng chân thành động tâm, nhưng lại thiếu một chút nhẫn nại tình ý trong lòng. Thành Khởi Vận giống như oán giận liếc mắt nhìn hắn, rồi
cười một tiếng: - Ty chức chỉ lo lắng một chuyện, đại nhân thăng quan
quá nhanh. Đại nhân vật một phương, ở nơi này, ở trong triều. Khổ tâm
trong quân doanh nhiều năm, tạo ra mạng lưới quan hệ, quan liêu trung
thành với hắn không ít, mà đại nhân lại có nhiều thiếu sót cơ bản như
vây.
Chức cao thì cũng nguy hiểm, nếu đại nhân là công khanh nhiều thế hệ,
hoặc khổ tâm hơn mười năm mới đạt được chức vị như ngày hôm nay, đưa một người thân thiết vào cung sẽ không có ai để ý, nhưng đại nhân vẫn còn
quá trẻ tuổi, mà đã là đại nhân vật thế này rồi. Hiện tại lại có một
biểu muội trở thành sủng phi của Hoàng thượng, ngàn người chỉ trích, cả
nước đố kỵ. Tuy nói đại nhận được Hoàng thượng tín nhiệm, nhưng ba người thành hổ, tương lai làm sao đoán định được là họa hay phúc đều không
thể quên đạo lý này. Dương Lăng nghe xong Thành Khởi Vận nói. Trong lòng cũng có chút xúc động, hắn ban đầu cảm thấy Chính Đức là một người nóng nảy làm việc theo cảm tính, nhận làm biểu muội của mình cũng tốt, có
thân phận là biểu ca, hắn có thể chăm sóc cho Tiên nhi, nhưng lại chưa
hề nghĩ tới hành động của mình, lúc này mới khoanh tay chậm rãi đi
lại,càng nghĩ càng cảm thấy làm vậy quá mức lỗ mãng.
Dương Lăng trầm ngâm trong chốc lát, rồi nói: - Vậy theo ý kiến của cô, thì thế nào mới phải?
Sóng mắt Thành Khởi Vận vừa chuyển, nói: - Nàng đến từ Đại Đồng, ban đầu tên gọi là Lưu Lương Nữ, để cho Vương phi nhận nàng ta làm nghĩa nữ,
như vậy chỉ là việc của vương phủ kia. Nếu có người muốn điều tra thân
phận của nàng ta, thì có một lá chắn không thể qua được, quyết định như
vậy đại nhân cảm thấy thế nào?
Dương Lăng dừng bước, nhìn chằm chằm mũi hài màu bạc vểnh lên của Thành
Khởi Vận một hồi lâu không nói gì, Thành Khởi Vận có chút mất tự nhiên
rụt chân lại, Dương Lăng gật đầu nói: - Có đạo lý, ta đi thăm Nhất Tiên, chuyện này cũng muốn nghe ý kiến của nàng rồi bàn sau.
Đường Nhất Tiên từ khi xác định được tình cảm của mình, vốn còn muốn
trêu đùa một chút hai tỷ muội bọn họ. Sau đó lại nói ra bản thân mình đã khôi phục trí nhớ, vì từ khi Cao Văn Tâm chữa khỏi cho chứng bệnh
thường xuyên mê man của Vương Long. Dường như có chút chắc chắn, mỗi
ngày đều cầm hộp ngân châm tìm nàng khám chữa bệnh, Đường Nhất Tiên thực sự sợ hãi, chỉ còn cách xin khoan dung rồi nói ra chân tướng.
Nghe xong Ngọc Đường Xuân bất ngờ vui mừng, Tuyết Lý Mai chạy tới ôm
chầm lấy hai người, ba người vừa khóc vừa cười, sau lại ôm đầu khóc rống lên, cuối cùng cũng nhận ra nhau lần nữa, đồng thời đều nhận Dương Lăng làm đại ca. Bởi vì nàng cũng biết thân phận mình, cho nên Dương Lăng
cũng không lo lắng chuyện nhắc với nàng chuyện để Vương phi nhận nàng
làm nghĩa nữ.
Dương Lăng đi ra khỏi phòng, chậm rãi bước tới bên cạnh hồ nước.
Đường Nhất Tiên đang cùng Chính Đức diễn tấu, nửa phần sau của "Sát Biên Nhạc", muốn hợp lực sáng tạo ra một bản hợp tấu tinh diệu. Bóng dáng mỹ lệ lẳng lặng đứng dưới tàng cây, hình bóng nàng in dưới hồ nước, Đường
Nhất Tiên nhìn thấy Dương Lăng đi tới, vui vẻ tiến lên phía trước nghênh đón: - Đại ca.
Dương Lăng gật gật đầu, đứng ở dưới bóng cây tử đằng, nói lại chủ ý của
Thành Khởi Vận cho hai người Đường Nhất Tiên nghe, sau đó nói: - Khởi
Vận lo lắng cũng có đạo lý, lấy thân phận là nghĩa nữ của Vương phi tiến cung, có thể bớt rất nhiều rắc rối. Không giống như làm biểu muội của
trọng thần, mọi biểu hiện của muội đều khiến cho trong ngoài triều chú
ý, Tiên nhi, muội thấy thế nào?
Đường Nhất Tiên im lặng suy nghĩ trong chốc lát, quay đầu nhìn Chính
Đức, Chính Đức đưa tay lướt trên dây đàn, nhìn thấy nàng quay đầu lại,
liền khẽ mỉm cười với nàng. Đường Nhất Tiên khe khẽ thở dài nói: - Gả
cho hoàng đế, bớt được rất nhiều chuyện cho với nhà bình thường, nhưng
lại có thêm một chút phiền phức trong nhà đế vương, chuyện thiên hạ,
không như ý người đến tám chín phần, Tiên nhi cũng hiểu được rồi.
Nàng cắn môi, nghiêng đầu nhìn Dương Lăng thản nhiên nói: - Ca, muội thương lượng với chàng ấy một lúc được không?
Dương Lăng gật gật đầu, xoay người rời đi. Đường Nhất Tiên dõi theo bóng lưng hắn khuất dần, sau đó khoan thai đi đến bên cạnh Chính Đức, khoanh chân ngồi xuống bên cạnh hắn, thấp giọng thuật lại mấy lời Tương Dương
Lăng vừa nói.
Hai tay Chính Đức đè chặt dây đàn, nghe xong Đường Nhất Tiên nói, không
hề để ý chỉ cười nói: - Vậy cũng dễ dàng, ta sẽ hạ mật chỉ, để Đại vương nhận muội làm nghĩa nữ, thân phận thì có gì mà vội vàng chứ? Ta yêu là
Đường Nhất Tiên, không phải là thân phận của nàng, thế nào cũng được,
chỉ cần không để nàng phải phiền não là được.
Đường Nhất Tiên lườm hắn một cái, gắt giọng nói:
- Chàng là Hoàng đế, đương nhiên là cái gì cũng không để ý rồi. Ta hỏi
chàng, xuất thân của ta có thế nào thì chàng thực sự đều không quan tâm?
Chính Đức bật cười nói: - Đương nhiên không quan tâm rồi.
Đường Nhất Tiên quả quyết nói: - Được, nếu đã vậy không cần phải lén lén lút lút nữa. Chính Đức Hoàng đế Đại Minh muốn nạp phi tử là Đường Nhất
Tiên. Là thanh quan nhân của "Thi Hoa Quán", ta liền lấy thân phận này
gả cho chàng.
Chính Đức hơi do dự, chần chờ nói: - Tiên nhi, làm gì phải tức giận như
vậy, để Đại vương nhận nàng làm nghĩa nữ có gì không tốt chứ?
Đường Nhất Tiên hơi ngưng lại nhìn hắn, ánh mắt giống như đứa trẻ quật
cường, dần dần đôi mắt như sao sáng tràn ra lệ quang, nước mắt tí tách
rơi xuống: - Nói cái gì mà chỉ yêu con người của ta, chàng ghét bỏ thân
phận của ta có phải hay không? Chính Đức luống cuống, vội cầm lấy tay
nàng, nhưng nàng lạnh lùng hất tay hắn ra, Chính Đức đỏ mặt nói: - Ta
thích ai, đó đều là chuyện của Hoàng đế, ai dám nói này nọ chứ? Ta sợ
cái gì? Lại ghét bỏ nàng gì chứ?
- Tiên nhi, ta làm như vậy là muốn là muốn cho nàng danh phận Hoàng hậu, những đại thần kia có khi lại muốn chảy nước mắt khóc rống lên làm
phiền trẫm, trẫm mặc dù không sợ bọn họ, nhưng dù sao vẫn là rất phiền
toái. Cũng không phải như nàng nghĩ ta không hề ghét bỏ nàng.
Đường Nhất Tiên nghe hắn thổ lộ chân tình, không khỏi cúi đầu mỉm cười,
nàng nhấc mũ bàn tay lau nước mắt, chậm rãi nói: - Ta không thèm làm
Hoàng hậu, tương lai chàng muốn nam chinh bắc phạt, lập lên một phen sự
nghiệp. Khi đó thân là Hoàng hậu, phải làm gương cho thiên hạ, phải trấn thủ lục cung, muốn gặp chàng một lần cũng khó.
- Hơn nữa, thân phận của ta cũng không phải không có ai biết. Giấu giấu
diếm diếm, sớm muộn gì cũng có phiền toái lớn, ta cũng không muốn mỗi
ngày đều sống trong lo lắng, hiện tại ta muốn để người trong thiên hạ
đều rõ ràng, rành mạch. Từ trước tới nay, đế vương sủng ái nữ tử có thân phận thấp kém rất nhiều, làm như vậy ngược lại là để cho bọn họ nắm
được điểm yếu của mình.
- Không thì chẳng lẽ chàng muốn, nếu thân phận ẩn giấu của ta bị người
ta biết được, mà ta lại cùng ngoại đình nhà Dương Lăng đại nhân qua lại
thân mật. Không có âm mưu cũng bị bọn họ nói thành có âm mưu, hậu cung
Đại Minh chưa từng có chuyện hậu cung tham gia chính sự, nhược điểm này
mà để người ta tóm được, đại ca của ta vì biểu lộ lòng trung thành thì
chỉ còn cách từ quan, mà ta từ đó về sau cũng sẽ bị mấy trăm đôi mắt của văn võ bá quan nhìn chằm chằm, nếu đã như vậy, thà cứ nói hết ra từ
đầu, sau này muốn bọn họ cũng không công kích được.
Chính Đức trầm ngâm suy nghĩ trong chốc lát. Đột nhiên đặt cầm xuống bên cạnh, giũ áo bào nói:
- Nói rất đúng, lợn chết không sợ nước sôi. Bây giờ nói hết ra, đỡ sợ sau này bọn họ lấy thân phận của nàng ra nói.
Đường Nhất Tiên làm bộ đanh đá,cười nói: - Thúi lắm! Chàng nói ai là chứ. Chàng đi đâu vậy?
Chính Đức nghiêm mặt nói: - Ta hiện tại muốn vào cung, bẩm báo mẫu hậu, thông tri Phủ Nội Vụ, lệnh Ti Lễ Giám ban kim thư.
Dựa theo quy củ, khi Hoàng hậu thành thân được ban thưởng kim thư, quý
phi thì có chiếu chỉ chứ không có vàng bạc, còn bên dưới nữa thì ngay cả vàng và chiếu chỉ đều không có. Chính Đức rất yêu Đường Nhất Tiên, sao
có thể đồng ý để nàng bị ủy khuất chứ.
Hắn đã quyết định rồi, trước tiên cứ sắc phong Đường Nhất Tiên làm hoàng phi, chỉ cần Đường Nhất Tiên có thể vì hắn mà sinh hạ long tử, liền
theo lệ ban kim bảo, nhi tử lớn lên, liền lập làm Thái tử, khi đó đưa
nàng lên ngôi Hoàng hậu, hai việc song song thực hiện. Tiến hàng từng
bước như vậy, ngược lại càng thêm thỏa đáng, nghĩ thế hắn liền lập tức
bắt tay vào làm.
Đường Nhất Tiên kinh sợ cười nói: - Chàng sao lại thiếu kiên nhẫn như
vậy? Ai nói là hiện tại muốn muốn gả cho chàng chứ? Hừ, ta muốn cùng
Tuyết nhi, Ngọc nhi, đợi Ấu Nương tỷ sinh cục cưng ra rồi mới mới gả cho chàng.
Chính Đức vừa đi vừa cười nói: - Nghĩ đến là phải làm, đó mới là trẫm.
Nạp hoàng phi cũng phải chọn ngày mà, ta chỉ bảo Khâm Thiên Giám chọn
ngày trong tháng tám sau khi trung thu, trong khoảng thời gian này, có
kẻ nào đui mù, ta sẽ tiêu trừ nhuệ khí của hắn.
Hoàng đế nạp phi, trừ việc sắc phong mẫu nghi thiên hạ đứng đầu lục cung là quần thần có quyền xen vào, phi tử bình thường khác thì họ đều không có quyền hỏi đến. Mặc dù là như vậy, nhưng Hoàng đế nạp một nữ tử lớn
lên trong thanh lâu làm phi, hơn nữa vừa vào cung đã sắc phong làm Hoàng quý phi, địa vị tôn quý gần sát với Hoàng hậu, vẫn đang khiến cho quần
thần hết sức bất mãn, uyển chuyển dâng tấu khuyên can gửi tới Báo Phòng.
Chính Đức vẫn như cũ, đứng ngoài xem trò vui. Tấu chương cũng không thèm xem, hai ngày sau, gã lật ra vài trang liền đau lòng, lệnh một tiếng,
Lưu Cẩn lại làm một kẻ ác nhân: Ngân khố quốc gia đang thiếu thốn, cắt
giảm các chi phí, các bộ phận các ti lĩnh dùng giấy mực toàn bộ sẽ giảm
xuống còn một phần ba, tấu chương dâng lên Hoàng thượng cũng phải đau
lòng, vì thế sau đó, lượng tấu chương đúng là giảm đi hẳn.
Mấy ngày nay, Dương Lăng chỉ lưu lại một gã sai vặt trong Phùng Đường,
lại đề bạt hai kẻ vốn là Doanh phó đô ti của Hoán Thần Cơ lên làm nhị
đương đầu, hai viên tân phúc Bành Kế Tổ vào Đại Đồng, hai trấn Tuyên Phủ tổng binh dưới trướng làm phó tướng, đồng thời đề bạt hai người đảm
nhiệm trạm canh gác quân phòng Nguyên Thần Cơ, hai trấn Liễu Đông tổng
binh du kích tướng quân, truyền thụ chiến thuật kỹ xảo của hắn ở trong
núi, quan niệm chiến tranh.
Dương Lăng có Thành Khởi Vận ở phía sau hắn bày mưu tính kế, hơn nữa hắn quyền cao chức trọng, cư xử hòa nhã, sớm chiều qua lại với tổng binh
của bốn trấn, kết giao chặt chẽ. Lấy Kinh Phật Nhi làm đầu, bón vị lão
tướng sa trường đều vui vẻ phục tùng Dương Lăng, lại thêm lần cắm thêm
người này nữa, quân của bốn gia tộc đã nằm trong sự khống chế chặt chẽ
của Dương Lăng.
Ngày hôm đó, Dương Lăng và Chính Đức đang luyện binh ở ngoại ô, đột
nhiên nhận được bẩm báo từ Đông Xưởng, Binh bộ tả thị lang Lưu đại nhân
có việc gấp cho mời, Dương Lăng cũng không hồi phủ, mà vội vã phi ngựa
tiến vào Binh bộ.
Lưu Vũ vội vàng tiến lên nghênh đón Dương Lăng, dẫn hắn vào thư phòng,
chắp tay cười nói: - Đại nhân hạ quan có tin tức của hải tặc, hạ quan
không dám chậm trễ, mệnh Lưỡng Quảng có bất cứ tin tức gì đều phải mau
chóng báo lên kinh thành, hiện giờ đã thu được một chút tin tức, nghĩ
đại nhân là chỗ thân thiết, nên vội vã bẩm báo với đại nhân.
Dương Lăng vừa mới ngồi xuống, nghe vậy dứng bật dậy, kêu lên: - Có tin tức gì rồi? Mau nói cho ta nghe.
Lưu Vũ lấy ra hai phần mật báo dâng lên trước mặt Dương Lăng nói: - Mời
đại nhân xem, đây là nước thư của một vị đại thần nước Malacca, nhờ
chúng ta xuất binh viện trợ. Nói là trước đây không lâu, có rất nhiều
hải tặc người Phiên tóc đỏ tới nước Malacca đánh hạ, bởi vì không phải
công văn của quốc vương, nên Sứ ti Quảng Đông vẫn chưa dâng lên.
Tuy nhiên Đô chỉ huy Sứ ti hoảng sợ trốn trong đám đại thần hỏi thăm một chút tình hình, cảm thấy hải tặc và điều đại nhân căn dặn có liên quan, cho nên phái người thúc ngựa báo tới kinh thành.
Dương Lăng vừa nghe là nước Mãn Lạt Gia bị hải tặc đánh hạ. Không khỏi
khiến người ta kinh hãi. Nếu điều hắn nói là sự thực, chẳng lẽ hải tặc
Bồ Đào Nha thời này càn rỡ như vậy sao? Lại còn có đại quân ở phụ cận
Minh triều.
Chớ có xem thường người Bồ Tịch hiện đại, phần lớn những người giữ cửa ở Tây Âu đều là người Bồ Tịch, thân hình béo núc, da thịt hồng nhuận.
Dáng vẻ chân thành, vô cùng trung hậu. Không biết, có một thế hệ Phật
Lang Cơ (Bồ Đào Nha) hải tặc cũng tung hoành tứ hải, vô cùng hung ác,
biển chính là thiên hạ của bọn họ.
Dương Lăng không kịp nhìn kỹ, vội vã hỏi: - Nước Malacca bị vây hãm rồi
hả? Vậy quốc vương của họ đâu? Vì sao không tự mình viết thư cầu viện?
Đám hải tặc đó có chừng bao nhiêu nhân mã?
Lưu Vũ vội hỏi: - Theo đại thần kia nói, nước hoàng đế Malacca là Tô Đan Thương do quá sợ hãi nên đã trốn sang mộ hoang đảo Đãm Mã Tích
(Singapore) ở Đông Nam Á, hiện tại ông ta cũng không tìm được. Đành phải chuyển hướng cầu cứu Đại Minh, hải tặc tràn vào thế rất lớn, có năm
chiến hạm, hơn mười hỏa pháo, ước chừng có khoảng bốn trăm người.
Dương Lăng: -. Diệt quốc bốn trăm người
Dương Lăng im lặng một lát, rồi mới nói: - Bất kể thế nào chăng nữa,
Malacca luôn phụ thuộc vào Đại Minh, nếu bỏ mặc, không khỏi khiến các
nước chư hầu thất vọng. Chuyện này hẳn là phải nhanh chóng báo cáo với
Hoàng thượng. Nếu đã không tìm được vị quốc vương kia, không thể tự mình cầu cứu viện binh. Thì chúng ta cúng nên nhanh chóng xác minh tình hình bên đó, lệnh thủy sư chuẩn bị, để trợ giúp Sudan phục quốc.
Hơn nữa hiện tại sắp mở biển, eo biển Malacca không thể để mất, nếu để
bọn cướp chiếm cứ nơi đó, thì sẽ ảnh hưởng tới thông hành của thương
đội. Nhất là pháo của bọn họ, nhất định phải nghĩ biện pháp mới được.
Dương Lăng vòng vo hai vòng, rồi mới gấp rút nói: - Mang theo quân tình
bẩm báo, chúng ta cùng đi gặp Hoàng thượng, mấy chuyện này đều rất quan
trọng, nhất định phải mời hoàng thượng lập tức hạ chỉ, không thể trì
hoãn được.
- Vâng vâng. Lưu Vũ hạ thấp người nói: - Hạ quan còn có một chuyện quan
trọng cần bẩm báo, cũng chính là bố chính sứ ti nha môn Quảng Đông giao
nộp cho Hộ bộ, vì ngoại giao cần nhân lực mà tranh cãi, Hộ bộ lại vòng
đến Binh bộ.
Lưu Vũ nói: - Chuyện này phát sinh lúc sứ thần nước Malacca chạy trốn
tới Đại Minh mấy hôm trước. Có một đám người đi thuyền tới dịch trạm
Hoài Viễn ở Quảng Châu, tự xưng là đặc phái ivieen của nước Malacca.
Bất quá bọn hắn tuy rằng đầu buộc khăn trắng, nhưng ai cũng mặc trường
bào, mũi ưng mắt lõm, tóc vàng mắt màu xanh, phần lớn đều hôi nách. Dịch trạm Hoài Viễn đã từng gặp qua cống sứ nước Malacca, thấy bọn họ ngay
cả lễ nghi của cống sứ cũng không biết, nên sinh lòng nghi ngờ, vì thế
báo cáo lên Sứ ti nha môn. Bố chính Sứ ti nha môn đề ra nghi vấn, những
người này không thể che giấu được, liền thừa nhận từ phương Tây xa xôi
tới, đến từ một quốc gia tên là Phật Lang Cơ
Dương Lăng nghe xong, thân mình chấn động, hai mắt lập tức phát sáng,
dường như thấy môn khẩu đại bác ở trước mặt hắn, hắn kìm chế hưng phấn
trong lòng, vội hỏi: - Phật Lang Cơ? Bọn họ tới đây là gì?
Lưu Vũ nói: - Bọn họ nói là đến từ một nơi rất xa, nghe nói có một đế
quốc khổng lồ là Đại Minh, nên muốn để mở mang kiến thức một phen, nhưng lại sợ không được Thiên triều tiếp đãi, mới mạo muội giả làm người của
nước Malaccca. Bố chính Sứ ti yêu cầu bọn họ đưa ra quốc thư, nhưng mấy
người đó không đưa ra được.
- Trong không hề có nước Phật Lang Cơ, bố
chính Sứ ti cho rằng nhất định là một quốc gia ở tận phía chân trời đến. Liền lệnh cho dịch trạm bày tiệc khoản đãi bọn họ, sau đó sứ thần
Malacca chạy tới Đại Minh cầu triều đình ta cứu viện, bố chính Sứ ti
nghe xong mới biết được mấy kẻ đó là cường đạo, nên vội vàng lệnh tuần
kiểm ti đi bắt người, không ngờ những kẻ đó có tốc độ rất nhanh, dùng
hỏa súng đả thương và giết chết vài sai nha, sau đó vội vàng chạy đến bờ biển dùng thuyền chạy thoát.
- Bố chính Sứ ti tra xét, nhưng lại phát hiện vùng duyên hải từ vài năm
trước đã xuất hiện người có tướng mạo tương tự người Phật Lang Cơ đến
mua tơ lụa, đồ sứ. Bởi vì thứ nhất người cũng không nhiều, thứ hai là
bọn họ cũng không xâm nhập vào sâu trong lục địa, hơn nữa vẫn còn theo
khuôn phép cũ, cho nên trước đây cũng không có báo cáo lên trên.
Trong lòng Dương Lăng vừa động, nhìn những hải tặc này cũng muốn buôn
bán đấy, bọn họ ở bờ biển mua đồ sứ Trung Quốc, tuy không coi là cực
phẩm, nhưng mang tới các nước khác cũng được coi như báu vật xa hoa, có
lẽ bọn họ chỉ là ít người, nên mới theo khuôn phép, không dám làm bậy,
giờ đã hạ được Malacca, tự cho mình là có thể khiêu chiến quân uy Đại
Mminh, mới phái người lên bờ tìm hiểu chúng ta?
Nếu là như vậy, như vậy nhóm Phật Lang Cơ này giả mạo người Malacca, lên bờ nhằm mục đích hò hỏi Đại Minh chúng ta thực rồi. Thủy sư rất ít có
cơ hội gặp được quân đội ngoại quốc tác chiến, căn bản không hề có ý
thức giữ bí mật, chỉ sợ Thủy sư chiến hạm, pháo hạm, bọn họ đều đã nắm
hết được tình hình, chỉ cần bọn họ tính toán là có thể có cơ hội chiến
thắng. Ngày tấn công Đại Minh chắc chắn cách đây không xa nữa.
Dương Lăng nghĩ đến đây, vôi vàng nói: - Mau đi đi, lập tức đi gặp Hoàng thượng, xem ra chẳng những phải phái thám tử tra xét tình hình Malacca, và những quốc gia khác, thủy sư cũng phải tăng mạnh đề phòng, chỉ sợ
không lâu nữa sẽ có chiến sự.
Lưu Vũ không biết hắn căn cứ vào điều gì mà xác định chắc chắn như vậy,
tuy nhiên thấy thần sắc của hắn ngưng trọng, cũng không dám hỏi nhiều.
Hai người vội vàng ra khỏi đó, đi thẳng tới Báo phòng.
Lần lượt kiểm tra thẻ bài, sau đó hai người vội vàng đi vào phòng của
Chính Đức, hai người vừa vào, chính là lúc Lưu Cẩn đang đứng hầu trong
đó. Trên tay Chính Đức còn có một phần tấu chương đơn giản, sắc mặt
ngưng trọng, vừa thấy Dương Lăng tiến vào, không khỏi vui mừng nói: -
Dương khanh, đến thực đúng lúc. Trẫm có một việc quan trọng, trừ ngươi
ra thực sự cũng không biết giao cho ai mới yên tâm.
Dương Lăng đang muốn nói mình có chuyện quan trong, nghe xong mấy lời
này, giật mình nói: - Hoàng thượng có chuyện quan trọng gì vậy?
Chính Đức nhìn Lưu Vũ một cái rồi nói: - Ngươi lui xuống trước đi.
Lưu Vũ vừa mới bước vào cửa, còn chưa kịp tới thỉnh an. Nghe thấy vậy
vội lên tiếng, lui lại ra ngoài cửa, hai cánh cửa màu vàng nhẹ nhàng
khép lại.
Dương Lăng tiến lên vuốt cằm ra hiệu cho Lưu Cẩn, còn chưa kịp hỏi,
Chính Đức đã đi vòng qua thư án, bắt lấy cánh tay hắn, thấp giọng nói: - Dương khanh, trẫm nhận được mật báo, Thục vương muốn mưu phản.
Dương Lăng chấn động, bật thốt lên: - Thục vương là một Vương gia giàu
có nhất, cũng nổi danh là hiền vương, hắn... hắn muốn làm phản?
Chính Đức nhíu chặt hai hàng lông mày nói: - Việc này nếu là giả dối, tự ý xử lý phiên vương thì thiên hạ tất loạn. Việc này nếu là thật, của
cải của Thục vương vô cùng lớn, Xuyên Thục có địa thế hiểm trở, độc lập
như một quốc gia, không thể không đề phòng. Sự tình quan trọng, phải cẩn thận, trẫm càng nghĩ, cũng chỉ có Dương khanh đi thăm dò để nắm được
tình hình, trẫm mới yên tâm được.
Trong ba tháng, Hoàng Đế Chính Đức phát ra thần uy, chân lượn khắp lục
cung, quyền vòng ngoài đình bộ, vừa mới quyết định được chuyện lập Đường Nhất Tiên làm phi, lập tức hạ một đạo thánh chỉ rơi vào tay nội các: "
Uy Võ Hầu, Đề đốc trong triều, Hữu trụ quốc Long Hổ thượng tướng quân
Dương Lăng thay mặt đi tuần tra, qua Ký Lỗ, vòng qua Từ Dương, tới Nam
Kinh, thị sát Tô Triết, đến Giang Hán, thăm Xuyên Qúy, qua Thiểm Tấn,
tìm hiểu rõ trung nguyên. Khâm thử."
Ở bến tàu, ba chiếc thuyền lớn, Dương Lăng mang theo một ngàn tinh binh, bốn vị tướng quân mang theo ba nghìn binh sĩ, đã tới Kim Lăng trước đợi hầu. Chuyến đi xa này, gần như tuần tra khắp cả Trung Quốc, tuy chỉ là
kế che mắt kẻ địch, mục đích thực sự chỉ có Giang Chiết, Quảng Tây và Tứ Xuyên. Tuy nhiên nhanh nhất cũng phải mất ba bốn tháng.
Vừa mới uống rượu tiễn biệt, trong nội đình đưa tiễn Lý Đông Dương, Tiêu Phương, Dương Đình Hòa, Lưu Cẩn, Đới Nghĩa. Bên ngoài đình tiễn đưa một số quan viên, Dương Lăng đi tới bên cạnh Hàn Ấu Nương, nhẹ nhàng lau
nước mắt trên má nàng, dịu dàng nói: - Ấu Nương, đừng thương tâm, lúc
này cho dù Hoàng Thượng không hạ chỉ, tướng công cũng phải đi xin ý chỉ
đấy. Ha ha, không phải ta đã nói với nàng từ trước rồi sao, vốn muốn đi
Giang Nam một chuyến, đưa Liên Nhi trở về, đồng thời tuần tra Giang Nam, mở ngành hàng hải, hiện tại chỉ là đi thêm hai nơi nữa thôi mà.
Việc điều tra phiên vương mưu phản quá mức trọng đại, trong triều biết
được chân tướng việc này cũng không nhiều, mà Dương Lăng cũng chưa từng
nói qua với Ấu Nương. Hắn nắm lấy tay Ấu Nương, thủ thỉ nói: - Chuyến đi này chỉ sợ phải mất mấy tháng, tướng công tính toán rồi, trước khi nàng sinh ta sẽ kịp trở về, ta không có ở đây, nàng chính là chủ gia đình,
đừng khóc nữa.
Dương Lăng nhìn ra phía sau Ấu Nương, thấy Ngọc Đường Xuân, Tuyết Lý
Mai, Đường Nhất Tiên ba vị cô nương xinh đẹp, phong tư yểu điệu đều đang đứng ở đó, một bên như bức tranh mặc thủy tương giang, một bên như phỉ
thủy màu ngọc bích.
Dương Lăng nhướn mày, cười nói: - Xem bộ dạng của mấy người kìa, ta dù
sao cũng chỉ là thay mặt Hoàng Thượng tuần tra thiên hạ. Khác xa so với
mấy người tưởng tượng đấy, dù sao cũng chỉ đi có mấy tháng. Có cái gì mà phải thương tâm chứ? Sau khi giải quyết xong đại sự ở Giang Nam, về sau ta sẽ không phải rời kinh sư nữa rồi.
Hắn thấy Cao Văn Tâm một mình đứng ở phía xa, ánh mắt u oán, lại không
tới gần đây, do dự một chút, cuối cùng bước tới. Cam Văn Tâm mặc trang
phục giống với cung nữ, một bộ quần áo màu đỏ, vóc người cao gầy, gấu
váy quét đất, màu đỏ tươi giống như hạt lựu vậy.