- Hai ngày qua chắc mệt đến chết rồi đúng không? Nếu hết thảy đã an bài
xong, bảo Trịnh lão đốc thúc người của Quân Khí cục gia tăng sản xuất là được. Nàng cứ nghỉ ngơi hai ngày tới đi, không cần phải chạy đi chạy
lại chỗ đó nữa. Ta đã chỉ bảo Lưu Tri phủ cấp thêm bốn phần tiền công
cho Quân Khí Cục, đám thợ thủ công sẽ làm việc phấn chấn hơn.
Dương Lăng bắt chéo chân lên, nhấp một ngụm trà, nói.
- Ừm, thiếp cũng chỉ thích ở bên cạnh chàng. Những khi chàng xử lý công
vụ ta thấy thật buồn chán, mà với người khác thì không có gì để nói. Đi
Quân Khí Cục rất an nhàn, công nhân ở đó đều tốt.
A Đức Ny ngồi bên giường, cởi cởi giày, vừa đổi giày mềm vừa nói.
- Ha hả, cả ngày bắt nàng ở trong khuê phòng nhất định sẽ buồn chán đến
chết. Ở đó nàng như cá gặp nước, không chỉ những thợ thủ công này, e
rằng ngay cả Trịnh lão cũng khâm phục nàng nữa ấy. Ta không cấm nàng ra
ngoài, muốn đi chỗ nào cũng được, nhưng phải nhớ mang theo thị vệ, hiện
tại thế đạo vẫn không yên ổn đâu.
An Đức Ny cười nói, thanh âm thân thiết: - Yên tâm đi, đại nhân của thiếp.
Nàng vỗ vỗ bên hông, rút ra hai thanh hỏa súng ngắn tinh xảo đặt xuống
giường, đắc ý nói: - Xem đi, thiếp cải tạo đấy. Hỏa súng ban đầu mà Quân Khí Cục sản xuất ra có tầm bắn, lực sát thương và độ chính xác khá kém. Có hai hỏa súng này trong tay, ai cũng đừng mơ tưởng tiếp cận thiếp.
Dương Lăng trừng mắt nhìn nàng nói: - Không nên khinh thường! Nàng cho
là đạo tặc Đại Minh giống các nàng, mười người tám người cùng trà trộn
vào một nơi, lại là đạo tặc hiệp đạo chấn động cả nước nữa chứ? Nhân
khẩu Đại Minh đông, đạo tặc kết bè kết đảng thành bang nhóm ít nhất cũng có mấy trăm người, nếu thật sự có người chú ý đến nàng, hai hỏa súng
này căn bản chẳng tác dụng gì.
Hắn nói xong chỉ vào đầu giường, nói tiếp: - Đúng rồi, đổi bộ màu đỏ ấy, ngũ quan đường cong của nàng kết hợp với màu sắc tươi tắn sẽ vô cùng
quyến rũ. Cộng thêm bộ dạng sợ hãi rụt rè của nàng khi vừa mới gặp ta,
mặc người ta định đoạt, như vậy mới hoàn mỹ.
A Đức Ny cảnh giác trừng mắt với hắn, hỏi: - Chàng muốn gì chứ?
Dương Lăng mỉm cười, nói: - Hôm nay Tuyết Miêu phái Đại công tử của hắn
đưa tới cho ta một số chiến lợi phẩm và Oa phu. Hắn biết Hải Cẩu Tử tặng cho ta một vị giai nhân phương tây tuyệt sắc, hơn nữa rất được sủng ái, đi đâu cũng có đôi, như hình với bóng. Ta muốn đi gặp gã, nàng phải đi
theo ta để diễn trò, kích thích gã một chút. Nhất định lòng tranh giành
của Tuyết Miêu càng tăng lên.
Lúc này A Đức Ny mới hiểu ra, giả mặt quỷ với hắn, cười thành tiếng.
Dương Lăng lại nói: - Đúng rồi, những hào phú như Từ Kinh và Ngô Thanh
Nguyên, đều là nhân vật ủng hộ bản quan đắc lực nhất trong số thế gia
Giang Nam. Bởi vì đầu tư xưởng đóng tàu, quyên góp vật tư tiêu diệt Oa
khấu, cộng thêm chiến sự Đông Hải căng thẳng, hiện tại hải vận gần như
đã đình chỉ toàn bộ. Chỉ có gia tộc Từ thị vẫn âm thầm có kinh doanh
trên biển, vì thế tổn thất rất lớn.
Hiện giờ chiến sự trên biển đã khá bình ổn, mấy đại phú hào chuẩn bị mấy thuyền hàng hóa, nóng lòng vận chuyển đến Lã Tống. Dùng thủy sư hộ tống thay thế những võ trang tư nhân buôn lậu trên biển này, đổi lấy được sự ủng hộ chính trị và tài lực của họ là chính sách trước đó của ta, đó
cũng là một mở đầu.
- Dương, lần này chàng quyết định sử dụng Thủy sư trợ giúp họ vận chuyển hàng sao? A Đức Ny nói xong đứng lên, treo áo khoác trên móc đồng, cầm
lược sừng trâu chải tóc.
Nàng nâng tay phải lên, bỉ giáp nhẹ buông, lộ ra áo ngực Hồ Sa màu đỏ
thẫm nơi cổ, bộ ngực sữa đầy đặn phập phồng, làm cho ánh mắt Dương Lăng
lưu luyến không rời.
- Ừ, chỉ một thuyền tơ lụa, lá trà và đồ sứ của Từ gia đã thu lợi kinh
người. Hành trình quay về lại mua bách hương, đàn hương, la hộc hương,
thậm chí là Long Tiên hương vô giá cùng với bảo thạch, pha lê và "Tô ma
ly thanh" dùng để tô màu cho đồ sứv.v Đi một chuyến có thể ăn một năm.
Đó là có qua có lại mới toại lòng nhau, nếu không trong lòng sĩ tộc
Giang Nam sẽ cảm thấy rét lạnh. Đây chính là đại sự. Huống chi đi cũng
không xa, chỉ có điều vận chuyển đến Lã Tống rồi, khi về lại chuyển
tuyến đường, đường biển cần đi qua chủ yếu là khu vực Bạch Tiểu Thảo.
Hải tặc Tây Dương Lã Tống từ sau một trận chiến tại đảo Độc Long đã mai
danh ẩn tích, không dám hoạt động khắp nơi nữa, nên ta nghĩ nguy hiểm
không lớn. Nhắc đến, nếu như trên biển hoàn toàn không có nguy hiểm, vậy còn cần vũ trang hộ vệ đội tàu làm gì?
Sóng mắt An Đức Ny chợt lóe, tay đang chải tóc khẽ ngừng lại giữa chừng, sắc mặt biến đổi, nói: - Dương, chàngcó phải chàng muốn ta dẫn dắt Thủy sư giúp bọn họ vận chuyển hàng hóa hay không?
Dương Lăng ngớ ra, bật cười nói: - Sao vậy được chứ? Ta biết sở trường
của nàng là đi thuyền và đánh nhau, Thượng úy Hải quân Hoàng gia nha, ha hả. Giờ ta chỉnh đốn Thủy sư, quân võ, việc này thật ra đều là sách
lược của nàng, chuyện điều binh đương nhiên muốn người khác biết. Phái
nàng đi? Ta không nỡ. Dù chỉ có một tia nguy hiểm, ta cũng không rời xa
được nàng. Nếu lại bị người ta bắt, chẳng phải ta sẽ nổi điên sao?
A Đức Ny vui sướng nói: - Dương, từng lăn lộn cùng những hải tặc đó hơn
hai năm, đối với Lã Tống, ta thật sự sợ, nhất là khi chàng không ở bên
cạnh ta. Thật ra, ta rất sẵn lòng làm chuyện gì đó vì chàng. Nếu chàng
quyết định chinh phục Malacca, A Đức Ny cũng rất nguyện ý làm chiến sĩ
của chàng.
Dương Lăng đứng dậy đi tới bên nàng, giúp nàng buộc lại nút thắt bỉ
giáp, dịu dàng nói: - Nàng nhất định quen thuộc chiến pháp của bọn họ,
đến lúc đó ta sẽ mang nàng theo. Tuy nhiên không phải làm chiến sĩ, mà
là tướng quân. Quốc vương Bồ Đào Nha quá nhỏ mọn, mới phong một thiếu nữ xinh đẹp tài giỏi như nàng làm Thượng úy nho nhỏ.
Hắn cười nói tiếp: - Ta muốn đề bạt A Đức Ny thượng úy làm tướng quân, một vị nữ tướng quân. Á Lỵ, A Đức Ny tướng quân.
Ánh mắt của A Đức Ny trở nên mông lung, giống như mắt mèo mê người, lóe lên tia sáng đầy quyến rũ.
Nàng khẽ tới bên Dương Lăng, ôm hắn, nhẹ nhàng vuốt ve gò má hắn, dịu
dàng nói: - Hư, người ta lại muốntrở thành Á Lỵ, A Đức Ny phu nhân của
Dương. Dương, Dương yêu quý, thiếp yêu chàng.
Dương Lăng mỉm cười nói: - Ta cũng yêu nàng. A Đức Ny, tướng quân các hạ!
Làm dị khách cô độc tha hương, lấy thân thế, dung mạo, thông minh và tài cán của A Đức Ny, trong xã hội thượng lưu phương Tây, nàng là một nữ
Nam tước mỹ lệ có thể hô mưa gọi gió. Mà ở Đại Minh, ngoại trừ Dương
Lăng, nàng thật sự không có một người nào đáng tin tưởng để dựa vào. Giờ phút này biểu lộ chân tình, cảm giác không muốn rời xa và ái mộ này đều xuất phát từ nội tâm nàng.
Nàng còn chưa hiểu bản thân mình có khả năng quyến rũ đàn ông, nhưng lời nói, ánh mắt thâm tình mê ly khi biểu lộ chân tình đều có thể làm trái
tim người khác xao động.
Trong lòng Dương Lăng bắt đầu sinh nảy sinh tia ham muốn, hôn lên đôi
môi nàng, đầu lưỡi quấn lấy, mút lấy. Hai tay của hắn cũng rất tự nhiên
vuốt ve đường cong thân thể mềm mại của An Đức Y.
Hai bên eo mềm mại nhỏ nhắn của An Đức Ny bị ôm chặt lấy, rồi lại di
chuyển tới bờ mông căng tròn. Bờ mông của xử nữ tựa như trái cây ngậm
sữa chắc nịch vểnh cao. Dương Lăng ôm lấy hai quả tròn trịa kia, ngón
tay chạm vào, trong mềm mại dày nặng có lực đàn hồi đến vô cùng.
A Đức Ny bị hắn âu yếm đến luống cuống. Nàng rất thích được Dương Lăng
hôn môn, nhưng âu yếm thân thể, động tác lại quá mức thân mật như vậy,
đối với một thiếu nữ chưa từng yêu như nàng quả thật khó có thể thích
ứng.
A Đức Ny chỉ cảm thấy tim đập mạnh hơi thở khó khăn, chân mềm nhũn, đầu
gối đụng vào mép ngồi . Nhưng nàng lại đặt mông xuống giường, mới thoát
được bàn tay ma quái của Dương Lăng. Nàng xấu hổ bẽn lẽn liếc mắt nhìn
Dương Lăng, khàn khàn lẩm bẩm mấy câu.
Dương Lăng bất đắc dĩ trợn mắt nói: - Đừng nói thứ tiếng đó với ta, nàng vừa mới nói gì vậy?
A Đức Ny ngượng ngùng lắc đầu, ngẫm nghĩ một chút bỗng bật cười thành
tiếng, khẽ háy mắt với cái, trong ánh mắt toát lên tia xấu hổ, bẽn lẽn
nói: - Dương, chàng muốn đề bạt A Đức Ny thượng úy, hay là muốn đẩy ngã A Đức Ny thượng úy vậy?
Một câu nói này có hai ý nghĩa, nàng cúi người, luồn qua hắn nhanh như
chớp chạy ra ngoài. Trong phòng chỉ lưu lại một chuỗi tiếng cười vui và
Dương Lăng với vẻ cười khổ.
Bến tàu Phúc Châu, thương thuyền của những hào phú Giang Nam là Từ Kinh, Ngô Tế Uyên đang sắp xuất bến.
Trên đai dương bao la, thuyền cày sóng xanh, sóng hoa vẩy ra. Bốn thuyền sáu cột buồm lớn của Tuyết Miêu chở đầy hải tặc và tù binh người Oa
đang lái tới cảng Phúc Châu.
Trên dưới hai tầng boong tầu của tám chiến hạm đang bỏ neo trong cảng
xếp đầy đặc hỏa pháo kiểu mới. Quan binh, thủy thủ, thương nhân bận rộn, trên bến tàu là một cảnh tượng hết sức thịnh vượng phồn vinh.
Dương Lăng bố trí gặp hải tặc Đông Hải Tuyết Miêu đến hiến tù binh bắt
được cùng với ngày vận chuyển số lượng hàng hóa lớn của cự thương Giang
Nam rời bến, đồng thời triển lãm đội hình Thủy sư hùng mạnh, dĩ nhiên
còn có hàm nghĩa trọng yếu thâm sâu trong đó.
Thủy sư quân Minh ban đầu được trang bị ba chiến hạm kiểu mới, dùng số
Phật Lang cơ pháo do tiêu diệt lấy được trang bị cho ba chiếc thuyền
này, cộng thêm số đại pháo do Hỏa Khí cục Nam Kinh và Hỏa Khí cục Phúc
Châu thời gian này ngày đêm chế tạo ra, đã võ trang đầy đủ cho tám chiến hạm.
Dương Lăng mệnh Thủy sư Chiết Giang phái chiến hạm kiểu mới hộ tống đám
người Từ Kinh trên bốn chiếc Thương thuyền lớn đến Phúc Châu, sau đó từ
cảng Phúc Châu lại giương buồm rời bến. Đương nhiên, đến lúc đó chân
chính phái ra chiến hạm hộ hàng chỉ có hai chiến thuyền hạm pháo kiểu
mới và hai chiếc chiến hạm bình thường.
Đồng thời, bởi vì những tư thuyền cự thương trên biển này vốn có công
năng tác chiến, thủy thủ trên thuyền kỳ thực cũng đều là chiến sĩ thiện
về hải chiến, cho nên thời kỳ phi thường làm những chuyện phi thường, vì an toàn, Dương Lăng lại cho phép trang bị cho những thương thuyền này
mỗi thuyền tám khẩu pháo loại thường.
Chỉ có đội hình hỏa lực hùng mạnh như vậy mới có thể chống lại được hải
tặc Tây Dương có hỏa khí sắc bén. Hơn nữa trước đó bọn họ còn phải tìm
hiểu nhật trình lui tới chuẩn xác của đội tàu, đường biển phải đi qua,
đồng thời phái ra quá nửa lực lượng vũ trang. Trong tình huống thương
đội chịu cùng quyết chiến, nếu không có vũ lực lớn mạnh như thế, biển
rộng mênh mông, thương đội dưới sự yểm hộ của chiến hạm muốn chạy trốn
không chiến, trên cơ bản không chịu nổi phong hiểm.
Cuộn sóng trong cảng vỗ nhè nhẹ đập vào mạn thuyền, công nhân bốc vác
đang phân loại xếp đặt các loại hàng hóa, nước trong, thịt để ăn, gạo,
hoa quả, rau xanh lên thuyền. Lần này ra biển sự việc trọng đại, Bành Sa Ngư cố ý phái con trai cả có kinh nghiệm đi thuyền phong phú của mình,
Thủy sư Thiên hộ Chiết Giang Bành Đại Dũng làm Hạm trưởng, thủ lĩnh
thương đoàn là Nhị lão gia Từ gia - Từ Luân.
Từ Luân trên ba mươi tuổi, mặc áo cà sa Hồ tơ, đầu đội khăn vuông, hào
hoa phong nhã. Bành Đại Dũng khoảng bốn mươi tuổi, mặt đỏ, người thấp,
cường tráng nhanh nhẹn dũng mãnh, trong trầm ổn toát lên vẻ khôn khéo
dũng mãnh. Hai người đi bên cạh đám người Dương Lăng, Hà Bính Văn, Hàn
Vũ, theo sau là quản lĩnh quân quan các hạm và một đám thương nhân.
- Đi một chuyến Lã Tống cũng không quá xa, tuy nhiên đi thuyền trên biển đều cần phải đề phòng thiên tai nhân họa. Nếu chẳng may gặp gió bão, ở
trên biển sẽ không biết bị phiêu bạt tới đâu, cho nên khi chuẩn bị đồ
vật cũng không thể qua loa được.
Đừng thấy Từ Luân nho nhã như tú sĩ, khi triều đình cấm biển, Từ gia của y là chủ thuyền buôn lậu thuyền, mặc văn bào thì là tú tài, cởi ra thì
chính là thổ phỉ, chẳng những tính cách dũng mãnh, hơn nữa phương diện
đi thuyền viễn dương còn quen thuộc hơn so với những đạo tặc trên biển
như Bành Đại Dũng.
- Mời đại nhân xem, ngoại trừ nước trong nhất định phải chuẩn bị gấp
đôi, hoa quả, các loại đậu cũng không thể thiếu. Thiếu những thứ này
nhóm thủy thủ đi thuyền viễn dương sẽ sinh bệnh đó. Hoa quả không nên
mang theo, mà chế thành quả khô và mứt hoa quả, còn có rau khô, đồ ăn
ướt và cây đậu nữa. Về phần cá tươi có thể bắt bất cứ lúc nào, nên không cần phải chuẩn bị.
Dương Lăng gật gật đầu, cười nói: - Từ công tử hàng năm chạy thuyền,
kiến thức quả thật phong phú nha. Phương diện này, không phải là sở
trường của Thủy sư chúng ta rồi, trên đường đi còn kính xin Từ công tử
chỉ điểm nhiều hơn. Tương lai Thủy sư Đại Minh ta sẽ giương buồm tứ hải, mấy thứ này không chú ý sẽ là thiệt thòi lớn
Từ Luân vừa mừng vừa lo, vội vàng cười nói: - Nên thế, nên thế, không
dám nhận từ "chỉ bảo" của đại nhân. Thật ra đi tới Lã Tống, gặp gió gặp
bão cũng không cần phải chuẩn bị nhiều như thế, ha hả, chủ yếu là bởi vì hộ tống Thủy sư, gia huynh lo lắng, cho nên mới chuẩn bị mấy thứ này.
Cũng bởi vì lo lắng huynh đệ Thủy sư không thích cá tanh, trên thuyền
còn chuẩn bị thịt muối, thịt khô.
Dương Lăng cười ha hả nói:
- Tham gia quân ngũ phải có bộ dáng tham gia quân ngũ. Từ công tử đừng
quá nuông chiều bọn họ. Chỉ một chuyến đi biển, nếu những binh lính này
được nuôi mập mạp, sau này sao còn có thể đánh trận được nữa chứ?
Hắn cười dài nhìn Bành Đại Dũng, nói: - Nuôi binh ngàn ngày, dùng binh
một khắc. Ta ngưỡng mộ ý tốt của Từ công tử, hành trình gian nan này
phải gửi gắm cho ngươi rồi.
Bành Đại Dũng ôm quyền nói: - Cẩn tuân chỉ bảo của đại nhân. Gia phụ
từng nói, lần đi biển này ta phải cẩn thận để ý những người trên thuyền. Người không còn thuyền cũng phải còn, quyết không thể làm mất mặt đại
nhân, mất mặt Thủy sư Đại Minh ta.
Dương Lăng hài lòng vỗ vỗ đầu vai y. Đúng lúc này, Lưu Tri phủ vội vàng
đi tới, thi lễ với hắn: - Đại nhân, Đông Hải Tuyết Miêu xin hiến tài vật và Oa phu bắt được, bốn chiếc thuyền lớn đã bỏ neo ở ngoài cảng, xin
được gặp đại nhân.
Dương Lăng khoát tay, thản nhiên nói: - Bảo hắn chờ đi. Nào, Từ công tử, mời bên này. Nói xong, bình thản ung dung đi, không thèm để ý.
Cự thương Giang Nam lén đi thuyền ở Đông Hải, Nam Hải, tuy nói nhiều
tiền thế lớn, trên thuyền cũng có vũ khí, nhưng vì để tránh phiền toái,
trước đây buôn lậu đều phải dựa theo quy củ hiến tiền của cho tứ đại
khấu.
Bọn họ sớm nghe nói Vương mỹ nhân, Bạch Tiểu Thảo đã quy thuận triều
đình, hiện giờ chi Thủy sư này lại do con trai trưởng của lão đương gia
Bành Sa Ngư của Phổ Đà Sơn dẫn dắt.
Hiện giờ thấy đạo tặc Tuyết Miêu kính hiến tù binh và chiến lợi phẩm cho khâm sai triều đình, không hề nghi ngờ người này cũng đã hàng rồi. Đông Hải tứ khấu chí ít có ba nhà đã nhận chiêu an của triều đình, nghe
phong thanh Hải Cẩu Tử đã mật nghị chiêu an cùng triều đình. Xem ra Đông Hải sẽ rất nhanh được bình định.
Hôm nay lại thấy Thủy sư Đại Minh thuyền tốt pháo mạnh. Có Thủy sư hùng
mạnh như vậy bảo hộ, chân trời góc biển nào mà không đến được chứ? Tương lai số lần đi biển sẽ gia tăng rất lớn, bốc xếp và vận chuyển thương
phẩm càng ngày càng thịnh, lợi nhuận thu được khó có thể tưởng tượng.
Đám thương cổ phú thân nghĩ đến đây, trong lòng vô cùng phấn chấn.
Có một số phú hào bình thường vô cùng cẩn thận ban đầu thấy Từ Kính, Ngô Tể Uyên hăng hái đầu tư hải vận, tham gia làm việc cho Thủy sư triều
đình, cho nên cũng đầu tư vào một chút tài chính, vì thế thấp thỏm bất
an, rất sợ khoản tiền này đi mà không về. Giờ thấy tình hình này, không
khỏi âm thầm hối hận trước đây đầu tư quá ít vào xưởng đóng tàu Long
Giang và nha môn Hải sự Giang Nam, sau này muốn mò thêm lợi ích lại
không biết nói thế nào.
Những người này khứu giác linh mẫn, giỏi suy luận trong gió thổi cỏ lay, tìm kiếm cơ hội buôn bán. Giờ gặp tình hình này một đám bắt đầu tính
toán, chuẩn bị trở về Tô Châu, Hàng Châu sau đó vận động thật nhiều tài
chính đầu tư vào nha môn Cốc Đại Dụng, nhằm giành được lợi ích lớn nhất.
Dương Lăng đứng trên bến tàu cùng đám người Từ Luân, tận đến khi hàng
hóa xếp xong, nhổ neo giương buồm, lúc này mới chắp tay tiễn họ đi. Một
dãy thuyền lớn chậm rãi khởi hành.
Dương Lăng đưa mắt nhìn đội tàu rời khỏi, rồi mới quay sang nói nhỏ với
Hàn Vũ: - Ta ở phòng trà nhập hàng bến tàu chờ gã, không được có hành
động ngăn trở. Còn nữa, không cần phái binh canh gác, không cần lên
thuyền kiểm tra. Chỉ cần không mang vũ khí, cho phép thủy thủ rời
thuyền.
Lúc hơn mười chiếc quân hạm hộ về mấy chiếc thương thuyền lớn trùng
trùng điệp điệp giương buồm rời bến, đội tàu của Tuyết Miêu vừa lúc tiến vào. Miệng pháo đen ngòm trên dưới hai tầng ở hai bên mạn chiến thuyền
thủy sư quân Minh gần trong gang tấc, đám hải tặc nhìn thấy mà sợ hãi,
lập tức thu lại vẻ ngả ngớn cuồng ngạo.
Tuyết Miêu họ Văn, con trai trưởng của y tên là Chí Viễn. Vị Văn Chí
Viễn này tên dù hay, lại không hề có chí hướng cao xa như kỳ vọng của
cha mình, mà là một tên chí lớn nhưng tài mọn.
Gã rõ ràng là hải tặc, nhưng lại thích học đòi văn vẻ, xưa nay thường
mặc khinh bào, tay cầm cây quạt nhỏ, rất thích đóng hình tượng tao nhã.
Có điều hình thức xấu xí nhìn thế nào cũng thấy giống y quan mộc hầu.
Gã là con trai của Tuyết Miêu, bộ hạ của Tuyết Miêu không dám bất kích,
những hải tặc các đảo khác tặng cho gã biệt hiệu: Tiện Miêu Nhi.
Tiện Miêu Nhi được tướng tá Thủy sư dẫn vào phòng trà bến tàu. Vừa nhìn
thấy vị Tổng đốc đại nhân chạc tuổi với mình, ánh mắt lập tức nhìn chăm
chú. Một lúc mới cầm cây quạt, tiến lên thi lễ thật sâu, nói:
- Tiểu sinh Văn Chí Viễn, xin chào Tổng đốc đại nhân.
Dương Lăng hiên ngang ngồi ở ghế chủ phẩm trà. Một cô gái xinh đẹp mặc
áo khởi la đỏ đang ngồi xổm mềm mại đấm đùi cho hắn. Nghe gã chào hỏi,
Dương Lăng nhướng mắt lên nhìn gã một cái, khoát tay nói: - Đây không
phải công đường, không cần giữ lễ tiết, nào, ngồi đi.
Nói xong, hắn thuận tay đưa chén trà cho cô gái trước mặt. Cô gái kia
duyên dáng đứng lên, sóng mắt buông xuống. Thừa dịp người bên ngoài
không để y, hờn giận lườm hắn một cái rất nhanh, khi nhận chén trừa, tay cấu vào lòng bàn tay hắn một cái, lúc này mới cầm chén trà lui sang một bên.
Tiện Miêu Nhi tạ ơn ngồi xuống, nhìn thấy mỹ nữ này có hình thức khác
với cô gái Trung Nguyên, tóc xoăn, mũi cao mắt sâu, một vẻ đẹp thú vị,
ánh mắt không khỏi nhìn chăm chăm.
Trong lòng gã ngứa ngáy nghĩ: "Đây hẳn là tiểu mỹ nhân Tây Dương mà Cẩu
gia tặng cho Dương Lăng rồi? Quả nhiên là xinh đẹp. Dương Lăng đến bến
tàu cũng mang theo cô ta, xem ra quả nhiên Cẩu gia đã tặng người đẹp cho hắn, chúng ta đúng là bị chậm chân rồi."
Dương Lăng liếc nhìn gã nói: - Nghe nói Tuyết Miêu đảo chủ ở trên biển
đánh giết Oa khấu, chiến quả phi phàm. Bản quan đã dâng tấu lên kinh xin công lao cho hắn rồi.
Tiện Miêu Nhi vội thu lại ý nghĩ, cung kính nói: - Tiểu sinh thay mặt
gia phụ tạ ơn đại nhân. Gia phụ rất thành ý nhận chiêu an của triều
đình. Lần này đến đây, tiểu sinh cố ý mang theo người Oa và tài vật bắt
được hiến tặng cho đại nhân. Theo việc tiêu diệt Oa khấu có được lực
lượng, sau này ắt còn có tiến hiến. Phương diện triều đình, kính xin đại nhân nói thêm nhiều lời tốt đẹp.
- Ha ha, điều này là đương nhiên. Bản quan mới tiễn một thương đội rời
bến, ngươi cũng thấy đấy, bộ hạ Quy đảo hàng năm đi thuyền trên biển,
đợi hải vận vừa thông suốt, Thủy sư rất cần nhân tài. Nếu Văn đảo chủ có biểu hiện thích hợp, bản quan sẽ đề cử với Hoàng thượng phong ông ta
làm Đề đốc hải vận. Ngươi thấy thế nào?
Tiện Miêu Nhi nghe vậy nóng lòng vô cùng. Đề đốc hải vận này quyền lớn
nhường nào, đến lúc đó ngày ngày giao tiếp đều là hào thương cự phú,
"nước luộc" sung túc, bản thân mình có buôn chút hàng lậu, ngày kiếm đấu kim. Cộng thêm nếu triều đình thật sự cho họ làm Đô đốc hải vận, ắt
phải trang bị cho họ loại thuyền cao cấp cùng trọng pháo như vừa rồi đã
chứng kiến.
Đến lúc đó hơn trăm chiếc thuyền nhà mình phối với loại lợi khí này,
tiến có thể làm quan, lui có thể làm phỉ, thực lực như vậy ai có thể
địch nổi? Nếu lợi dụng hải vận viễn dương tích trữ nhân mã ở hải ngoại,
xây dựng căn cơ hải đảo, vừa có thể lợi dụng tài lực vật lực của triều
đình, nghiêm nhiên trở thành một quốc gia độc lập trên biển, muốn làm gì thì làm. Mua bán như vậy quá lời rồi.
Dương Lăng đã mở miệng, dĩ nhiên không phải lời nói suông. Tiện Miêu Nhi mở cờ trong bụng, đứng lên liên tục nói cảm tạ. Dương Lăng cười nói: -
Khó được Văn đảo chủ một lòng son sắt với triều đình, bản quan trước
tiên nhận tù binh, sau đó sẽ đón gió tẩy trần cho Văn công tử.
Đây là lần đầu tiên hiến tặng lễ vật, Tuyết Miêu cũng không dám keo
kiệt, ngoại trừ Oa khấu hai tay nhuốm đầy máu tươi bị trói, còn đưa tới
rất nhiều gia quyến và tài vật người Oa.
Dương Lăng tượng trưng làm nghi thức tiếp nhận, sau đó lệnh Hà Bính Văn
áp tải người và tài vật đi xử trí, sau lại an bài chỗ ở cho Văn Chí
Viễn. Đó là một hào trạch quan viên vài ngày trước đã bị tịch thu, giờ
tặng hào trạch có vườn có nhà lầu này cho gã, còn giao khế đất nhà ở
ngay tại chỗ.
Về phần bốn chiếc thuyển hải tặc bỏ neo trong cảng kia, Dương Lăng cũng
không phái trọng binh canh gác, mà âm thầm chỉ bảo Hàn Vũ ngoài lỏng
trong chặt. Chỉ nếu không có người gây rối, mặc cho họ trên bờ quay về
thuyền, rời bến vào cảng, không cần có hành động ngăn trở.
Dương Lăng không đích thân đến tham gia, mà để Tri phủ Phúc Châu cùng
quan viên Thủy sư đãi tiệc uống rượu với Văn Chí Viễn. Kế đó phái ngựa
phái kiệu, vô cùng nhiệt tình với gã, còn ai bài vài danh kỹ nổi tiếng ở Phúc Châu góp vui.
Đám tôi tớ thị vệ thấy Văn đại công tử, đều xưng công tử, đại nhân, cung kính vô cùng làm cho Tiện Miêu Nhi mặt mày hớn hở, vui đến mức quên cả
trời đất.
Văn Chí Viễn ở Phúc Châu ba ngày, lúc này mới lưu luyến cáo từ quay về
đảo. Tuyết Miêu nghe Văn Chí Viễn báo cáo xong, càng thêm tin tưởng hơn
so với tin tức Mã Không Văn báo về, dù sao cũng là cốt nhục của mình.
Y hỏi tỉ mỉ động tĩnh Phúc Châu thời gian qua, nghe nói quan viên quân
chính tiếp đã đối với con mình rất nồng hậu, thuyền hải tặc bỏ neo ở
trong càng tuy vào buổi chiều nhưng quan binh cũng không hề bố trí thị
vệ trông giữ, vô cùng thoáng, cuối cùng đã hoàn toàn yên lòng.
Dương Lăng còn hứa chức Đề đốc Thủy sư hải vận, giống như treo cỏ trước
mặt con lừa, hấp dẫn Tuyết Miêu chỉ lo nhòm ngó vị trí này mà đem hết
toàn lực tiêu diệt nhiều Oa khấu, cầu lấy lòng triều đình.
Có Văn Chí Viễn và Mã Không Văn trợ giúp, lại có một đám thủ hạ được lợi ích giật giây buông lời gièm pha, Hải Cẩu Tử bất mãn. Hắn đã nhìn thấu
tâm tư đố kỵ kia, căn bản cũng không quản không để ý.
Lung Linh động đông ấm hè mát, vì hàng năm đều có người ở lại nên giảm
đi chút không khí ẩm ướt. Trên giường đá, Hải Cẩu Tử đang nằm ôm thân
thể một nữ nhân trắng nõn đẫy đà ngáy pho pho. Hình thể của y khổng lồ
đặt trên người nữ nhân kia, từ dưới người y chỉ lộ ra hai đùi trắng nõn
trơn mượt và một cánh tay trắng mịn như phấn.
Người phụ nữ này là sủng thiếp Hoa Tử của hải tặc Tiểu Tuyền Bất Nhị
Hùng thuộc Mã đảo, người Đông Doanh, vốn là một vũ kỹ nổi danh, được y
mua với số tiền lớn. Bất Nhị Hùng trên quốc thổ Đại Minh nắm giữ thực
lực khá lớn sau nhiều lần bị nhục đã hoảng sợ rút lui đến trên biển, hối lộ Cẩu Hải Tử một số tiền lớn, lại tặng ái thiếp này cho y, mong tạm
thời được sống nhờ trong phạm vi thế lực của y, muốn đợi Đông Doanh bên
kia sau khi tiêu diệt Khấu Phong bình ổn thì lại lặng lẽ lẻn quay về
Đông Doanh.
Đúng lúc này, Lão Tinh từ bên ngoài chạy vào, đứng thở hồng hộc nói: -
Lão Đại, Trịnh Nhị Bát không nhẫn nhịn được nữa, đã chạy ra ngoài làm ăn rồi. Bọn họ đánh cướp một thương thuyền vận chuyển hàng đi đường biển
về hướng Sơn Đông.
Đường biển? Ha hả, mẹ nó chứ, nhất định làgạt quan phủ buôn hàng lậu rồi. Cướp thì cướp, ngươi sợ rắm thối!
Lão Tinh dậm chân nói: - Vấn đề là bọn họ làm không sạch sẽ. Thuyền tuần tra của Thủy sư đến, bọn họ hoảng sợ rút lui, để lại người sống, hơn
nữa đám khốn kiếp này còn treo cờ của đảo Song Tự chúng ta. Chuyện này
truyền ra
- Cái gì? Hải Cẩu Tử cứng người lại, sau đó trần truồng từ trên giường nhảy xuống, gãi đầu trọc, mắng:
- Đám chó chết này, bảo chúng thời gian này an phận một chút, lại gây chuyện cho taỪm, lão Nhị à, ngươi nói xem giờ xử lý sao?
Lão Tinh nhíu mày, nói: - Việc này muốn nói lớn cũng không lớn, họ Dương chưa chắc là có thể làm gì được chúng ta. Nhưng Miêu gia đã một mình âm thầm kết thân với Dương đại nhân, đến lúc này lợi thế của chúng ta đã
nhỏ đi nhiều. Ta thấy hắn chưa chắc đã đồng ý bán khoản mục đó cho chúng ta đâu.
Lão đại tặng phần hậu lễ cho hắn, hắn không hề cự tuyệt, bằng không Hà
Tư Cải năm ngày ba bận lại lại đến, cũng sẽ không thể không có tin chính xác, rõ ràng là đang dắt chúng ta. Lúc này người của Trịnh Nhị Bát cướp thuyền giết người, có thể cho người ta một cái cớ rồi. Chỉ sợ họ Dương
bởi vậy mà áp chế điều kiện.
Hoa Tử thức dậy, giật khăn trải giường cuốn lên người, sợ hãi đứng một
bên. Hải Cẩu Tử đang bốc hỏa, liếc mắt thấy nàng, liền hung tợn đạp nàng một cước, mắng: - Cút! Cut ra ngoai!
Hoa Tử lảo đảo vội vàng chạy ra ngoài. Hải Cẩu Tử đặt mông ngồi xếp bằng xuống ghế, một tay nắm lấy chân, một tay xoa xoa đỉnh đầu, nhíu mày một lúc lâu mới hỏi: - Ngươi xác định người Thủy sư nhận ra chúng ta đã
đến?
Lão Tinh gật đầu nói: - Không sai được, đuổi rất nhanh, nếu không phải
thuyền của Trịnh Nhị Bát nhỏ, lướt nhanh, thì đã bị người ta đuổi kịp
rồi, cờ cũng đã bị đánh rớt rồi, sao có thể không nhìn ra? Nói tới,
người trên thuyền buôn kia cũng nhận ra chúng ta, bọn họ chết chỉ còn
lại cô nhi quả mẫu, bất hòa với quan binh chẳng khác nào gặp quỷ.
Hải Cẩu Tử suy nghĩ một hồi, ánh mắt dần dần trở nên âm u lạnh lẽo, nói: - Hiện giờ cứng rắn chống quan binh chắc chắc là không được. Tuyết Miêu kia không hề cùng một lòng với ta
- Muốn đầu nhập vào quan phủ, không được chức Tổng đốc độc bá một
phương, nhân mã của ta sớm muộn gì cũng bị triều đình nuốt sạch. Đến lúc đó chẳng phải sẽ trở thành thịt cá mặc người ta xử trí sao? Nên chết
chính là Trịnh Nhị Bát.
Hai má y co giật, sâu trong đôi mắt lóe sáng như hai đóa ma trơi, chậm rãi rít qua kẽ răng: - Lão Tinh, thịt hắn cho ta.
Lão Tinh giật mình, nói: - Lão Đại, như vậy như vậy thích hợp không?
Mặt Hải Cẩu Tử dữ tợn run lên, nói: - Chúng ta khổ tâm chuẩn bị lâu như
vậy, tặng họ Dương kia một nữ nhân Tây Dương, còn hao phí ba mươi cây
Tiểu Hoàng Ngư. Đại sự không thể bị phá hỏng trong tay hắn.
Lão Tinh nghe vậy chần chờ một chút, thấy Hải Cẩu Tử đang lạnh lùng nhìn mình chằm chằm, cuối cùng gật đầu nói: - Vâng!
Lão Tinh xoay người đi ra vài bước, Hải Cẩu Tử đột nhiên nói: - Khoan đã!
Lão Tinh nghiêng đầu lại, chỉ thấy Hải Cẩu Tử đảo mắt, phá lên tràng
cười như sấm, sau đó vẫy vẫy tay với mình. Lão Tinh nghi nghi hoặc hoặc
đi tới, Hải Cẩu Tử lau lau tay vừa mới sờ vào chân, ghé sát vào tai y,
lạnh lùng nói: - Huynh đệ, tặng người không đầu không bằng tặng người
sống. Trói hắn và mấy tên phạm tội khốn kiếp lại, trực tiếp mang đến
Phúc Châu giao cho họ Dương. Mặt mũi phải bán đủ, ta xem hắn còn lấy cớ
gì để đè thấp điều kiện.
Còn nữa, chọn vài nữ nhân tư sắc xuất chúng trong số những người Đông
Doanh đưa tới, lại mang chút vàng bạc châu báu. Để thuyết phục quan viên Phúc Châu, lễ đều phải đưa đến. Mẹ nó, lại hại ta phải tốn kém, hắn
không chết thì ai chết? Ai cản đường vinh hoa phú quý của ta, chính là
kẻ thù không đội trời chung của ta!
Lão Tinh không nói gì chỉ chắp tay, quay người đi ra ngoài. Ánh mặt trời ấm áp xuyên qua cửa động chiếu lên người, trong lòng y lại dâng lên một tia bi thương, lạnh lẽo thấu tận xương tủy.