Trên người mặc trường bào Hồ tơ thượng đẳng, đai lưng hổ phách khảm
ngọc, đầu đội khăn bát phương, chân đi giày mềm đế đen, dưới cằm có chòm râu ba sợi, nhìn giống như một thư sinh nhà giàu có.
Gã chắp tay, đang thưởng thức bức thi họa hoa lê trên bình phong nạm
vàng khảm đồi mồi khảm trai mỹ ngọc. Rèm tua bên cạnh được vén lên, có
hai người một trước một sau đi ra.
Nam tử đi trước mặt như quan ngọc, mi thanh mục lang, chỉ mặc bào trắng
đơn giản chứ không đeo gì nhiều. Mỹ nữ đi sau quần áo nhẹ mềm, tươi tắn
mơn mởn, dung mạo có thể sánh với Hoa Giải Ngữ, Ngọc Sinh Hương. (Hoa
Giải Ngữ, Ngọc Sinh Hương: đem so với hoa thì như là hoa biết nói, nếu
đem so với ngọc thì như là ngọc toát hương thơm.)
Lưu Tri phủ liền vội vàng tiến lên, vui sướng nói: - Đây chính là Dương tổng đốc và Thành đại nhân của chúng ta.
Lưu Tri phủ hớn hở không phải bởi vì Dương Lăng. Cái gọi là người gặp
việc vui tinh thần sảng khoái. Lúc Lưu Tri phủ đảm nhiệm Đồng Tri thì
quen biết tiểu muội sắc nước hương trời của Uông Tri phủ Uông Phi Lăng,
có điều dù âm thầm thèm nhỏ dãi, cũng không dám có biểu hiện bất kính
gì. Hiện tại mua nàng về phủ, chẳng những tướng mạo xinh đẹp, hơn nữa
nghĩ đến thân phận trước kia của nàng, dĩ nhiên càng thêm yêu thương.
Uông Cửu muội tự biết gia tộc phạm vào trọng tội thông Oa bán nước, hiện tại không đến nỗi lưu lạc nơi bướm hoa hoặc bị bán làm nô tỳ, đã là hết sức may mắn, cho nên luôn dịu dàng nghe lời gã. Uông Tri phủ thỏa mãn
trên giường, tinh thần sáng láng như thiếu niên, lúc làm việc lại càng
có tinh thần gấp trăm lần, chẳng những không hề chậm trễ việc công,
ngược lại từ sáng sớm đã đến làm việc rồi. Nghe nói người này từ Đông
Hải đến, gã biết rõ vô cùng quan trọng đối với Dương Lăng, liền đích
thân dẫn y tiến đến gặp.
Dương Lăng và Thành Khởi Vận cũng đang đánh giá người này, nhìn bề ngoài không giống Hải Cẩu Tử hay là đạo tặc Tuyết Miêu mà người ta miêu tả.
Đang lúc nghi hoặc, thư sinh trung niên hào hoa phong nhã kia đã tiến
lên quỳ hai đầu gối xuống, trán chạm đất, vô cùng cung kính nói: - Thảo
dân Mã Không Văn ra mắt Dương đại nhân, Thành đại nhân.
Dương Lăng và Thành Khởi Vận nhìn nhau cười:
- Hóa ra chẳng phải mèo cũng không phải chó, mà là ngựa.
Lưu Tri phủ nhân cơ hội hạ thấp người nói: - Hạ quan còn có công vụ phải làm, xin cáo từ.
Dương Lăng giả động tác đỡ lên, thản nhiên nói: - Đứng lên đi, mời ngồi. Người đâu, pha trà.
Ba người an vị. Lúc này Mã Không Văn mới cẩn thận đánh giá, thấy vị Tổng đốc sáu tỉnh quyền khuynh triều dã này anh khí bừng bừng, mi thanh mục
lang. Mỹ nữ ngồi chếch bên hắn quả thực là giai nhân tuyệt sắc mà cuộc
đời y hiếm gặp.
Trên người mặc y phục mềm mại màu trắng thuần khiết, dán lên làn da mượt mà, tựa như không nhiễm hạt bụi. Một cây trâm ngọc bích trơn bóng cài
ngang trên búi tóc, mái tóc đen bóng như gương. Một vẻ đẹp làm người
khác hoa mắt.
Hai người ngồi cùng một chỗ, thực là trai tài gái sắc, một đôi người ngọc.
Dương Lăng nhìn y nói: - Ngươi từ Đông Hải tới?
Mã Không Văn vội hạ thấp người cung kính nói: - Vâng, thảo dân hổ thẹn.
Vốn là một Tú tài thi rớt, bởi vì không kế sinh nhai phải gia nhập Đông
Hải, nương nhờ Miêu gia.Được Miêu gia thu nhận và giúp đỡ, không phải lo kiếm miếng cơm ăn.
Dương Lăng cười cười nói:
- Ồ, hóa ra là người của Tuyết Miêu. Đây hẳn là quân sư của Tuyết Miêu,
một loại nhân vật phụ tá rồi. Được Tuyết Miêu phái đến đây, xem ra Thành Khởi Vận đã đoán đúng.
Nghĩ đến đây, hắn liếc nhìn Thành Khởi Vận một cái. Thành Khởi Vận mím
môi khẽ mỉm cười. Dưới khóe miệng hiện ra má lúm đồng tiền nhỏ vô cùng
quyến rũ. Nàng đồng thời cũng liếc nhìn hắn một cái, mi mục như vẽ,
trong ánh mắt quyến rũ đầy vẻ đắc ý.
Dương Lăng thấy lòng háo thắng của nàng trước sau không giảm, trong lòng thầm buồn cười, dời ánh mắt nói với Mã Không Văn: - Không biết Tuyết
Miêu Đảo chủ phái tiên sinh đến có gì chỉ bảo?
Mã Không Văn vội nói:
- Không dám không dám. Miêu Đảo chủ vốn đích thân đến gặp mặt đại nhân,
có điều hiện tại Đông Hải nhiều chuyện. Nghe nói trước đó vài ngày Tào
Thiên Sủng của Tây Dương Phiên Quỷ bị người ta tàn sát đảo, tệ Đảo chủ
lo lắng Phiên Quỷ ôm oán trả thù, họa kéo tới thân, nên ngày đêm đề
phòng, không thể đi được. Cho nên mới phái thảo dân thay mặt ông ta đến
bái kiến đại nhân.
Đảo Độc Long rõ ràng do Thủy sư triều đình tiêu diệt. Triều đình không
công khai việc này, Mã Không Văn cũng không vạch trần, chỉ hàm hồ suy
đoán giải thích thay cho Tuyết Miêu. Thật ra Tuyết Miêu không chịu đến
là vì thiếu tin tưởng triều đình, sợ bị triều đình giữ lại làm con tin.
Song phương bàn luận một hồi. Hóa ra sau khi Hải Cẩu Tử tặng vàng bạc
châu báu, tiền tài mỹ nữ cho Dương Lăng vẫn luôn gạt Tuyết Miêu. Nhưng
Tuyết Miêu từ lâu đã cài tâm phúc bên cạnh Hải Cẩu Tử, đã biết việc này
rồi. Hai bên đều âm thầm chờ tin tức của triều đình mới tiếp tục quyết
định làm tiếp hay là ngừng.
Nhưng không biết tại sao Thành Khởi Vận lệnh Hà Tư Cải ba lần năm lượt
đến Song Tự, thương lượng thảo luận đều là những vất đề tầm thường, thủy chung không sát nội dung thực chất. Hải Cẩu Tử không muốn biểu hiện quá mức bức thiết, cho nên cũng không thúc giục, nhưng trong lòng khó tránh khỏi không yên.
Y lén phái người tới Phúc Châu, nghe nói Dương Lăng vô cùng yêu thích mỹ nữ dị tộc mà y đã tặng, bất kể đi đâu cũng có đôi. Lúc này Hải Cẩu Tử
mới yên tâm, triệu tập lão Tinh và một đám tâm phúc đến bàn bạc. Đám
thuộc hạ này đều nhất trí cho rằng Dương Lăng cố ý kéo dài thời gian là
để ép bảng giá thấp xuống, cho nên y cũng kìm chế, không chịu chủ động
đề cập việc chiêu an.
Không ngờ y không vội, Tuyết Miêu lại nóng nảy, thấy song phương qua lại chặt chẽ, bàn bạc mấy thứ gì đó mà y không hề biết. Sau khi Bạch Tiểu
Thảo tuyên bố nhận chiêu an của triều đình, Hải Cẩu Tử lại không hề công khai lui tới với triều đình, điều này tỏ rõ song phương đã tiến vào
giai đoạn đàm phán thực chất, nhất định là sẽ có bí mật qua lại với
nhau, mà y thủy chung không đếm xỉa đến, sao không gấp được chứ?
Y không tin Hải Cẩu Tử sẽ hại y, nhưng Hải Cẩu Tử muốn độc tài tiếp nhận việc triều đình chiêu an, tận lực mưu cầu lợi ích cho bản thân. Riêng
chuyện này đã làm Tuyết Miêu cực kỳ không vui. Trận chiến tại đảo Độc
Long, sau khi chứng kiến vũ lực của Thủy sư triều đình, Tuyết Miêu cực
kỳ khiếp sợ, rốt cuộc không kìm nổi đi gặp Hải Cẩu Tử.
Hà Tư Cải khi găp mặt Hải Cẩu Tử từng "vô ý" lộ ra đã từng tiếp xúc với
Tuyết Miêu. Tuy Hải Cẩu Tử bán tín bán nghi, nhưng gai nhọn đã đâm vào
lòng y rồi. Y thấy Tuyết Miêu tới chơi, mặc dù trên mặt biểu lộ thân
thiết giống như trước kia, nhưng trong lòng lại vô cùng cẩn trọng.
Tuyết Miêu làm bộ thương nghị về thế cục Đông Hải với y, nghiên cứu thảo luận khả năng nhận triều đình chiêu an giống như Vương Mỹ Nhân, Bạch
Tiểu Thảo, trong lời nói thường thường một câu hai ý nghĩa, mang theo
chút phẫn uất, vốn là âm thầm điểm ra việc mình đã nghe phong thanh y
cùng triều đình qua lại, để vị đại ca kết bái này đừng coi mình là thằng ngốc.
Nhưng lọt vào Hải Cẩu Tử lại giống như Tuyết Miêu đang gạt mình qua lại
với triều đình. Có điều thế lực của hắn ta hơi kém mình, địa bàn cũng
không lớn bằng mình. Hiện tại triều đình trú binh ở Lưu Cầu, có thể nói
trực tiếp cấu thành uy hiếp đối với địa bàn của hắn ta, dĩ nhiên cũng
không có khả năng mở cho hắn ta ra điều kiện rất cao. Đây rõ ràng là đố
kỵ rồi.
Đến lúc này Hải Cẩu Tử tỏa ra cảm giác ưu việt, vì thế đại khái tiết lộ
tin tức mình đang đàm phán với triều đình, muốn Tuyết Miêu phối hợp với
y, huynh đệ đồng tâm, vững vàng bức triều đình mở bảng giá cao.
Để Tuyết Miêu yên tâm, y còn thần thần bí bí thổi phồng mình có quan hệ
chặt chẽ với Dương đại nhân như nào, triều đình coi trọng lời nói của y
ra sao. Đây vốn là cố ý khoe ra trước mặt huynh đệ, đồng thời cũng đưa
ra chút cảnh cáo.
"Ngươi đã đàm phán với triều đình, đừng nghĩ lão tử không biết. Quan hệ
giữa ta và Dương đại nhân thân thiết hơn ngươi, ngươi đừng nên mang tâm
tư khác, ngoan ngoãn đi theo ta lăn lộn, ta ăn thịt cũng sẽ không để
ngươi thiếu canh uống."
Nhưng hai người mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được, từ lâu đã không còn thành thật như khi cùng nhau tranh đấu giành thiên hạ nữa.
Hai người cầm thương mang bổng, trong lời nói chứa tàng đao, cuối cùng
tan rã trong không vui, khúc mắc trong lòng càng sâu hơn.
Tuyết Miêu trở về trên đảo của mình, càng nghĩ càng không vui. Vương Mỹ
Nhân đầu nhập vào triều đình sớm nhất, chắc chắn đã nhận được nhiều ưu
ái từ Dương Lăng. Thổ tài chủ Bạch Tiểu Thảo kia luôn ngả theo chiều
gió, chỉ cần cho hắn ta tiếp tục kiếm tiền căn bản không cần quan tâm
quyền lực lớn nhỏ. Hiện giờ Hải Cẩu Tử nắm giữ thế lực hai nhà cò kè mặc cả với triều đình, nếu triều đình thật sự đồng ý điều kiện của y, vậy
công lao và lợi ích cũng là của Hải Cẩu Tử rồi, bản thân mình chỉ là một quẻ đánh bạc trên chiếu bạc của y, cơn tức này sao nuốt xuống được?
Tuyết Miêu nghĩ tới nghĩ lui, vì thế mời phụ tá tâm phúc Mã Không Văn của mình đến, muốn gã cho vài ý kiến.
Mã Không Văn này đọc sách cũng không phải ngốc, hoàn toàn là một nhân
vật kiểu Tống Giang, dù cho gã ngồi trên ngai vàng địa vị lão đại toàn
bộ Đông Hải, gã cũng không bao giờ quên xuất thân chính thống có thể
phong thê ấm tử. Cho gã quan y lục phẩm, gã cũng hiểu còn vinh quang hơn làm Sơn Đại Vương nhất phẩm.
Hiện giờ vừa nghe có cơ hội nhận triều đình chiêu an, làm quan viên
triều đình, khiến Mã Không Văn vui mừng mở cờ trong bụng, hận không thể
lập tức bảo Tuyết Miêu thay trang phục, đến chỗ Dương Lăng làm một "Bật
Mã Ôn". Gã hết lời khuyên bảo. Tuyết Miêu vốn đã có toan tính, bị gã
khuyên bảo lập tức lại càng thêm sốt ruột, cảm giác lợi ích đã bị Hải
Cẩu Tử cướp sạch rồi.
Nhưng dù sao triều đình còn chưa bắt liên lạc với y, tùy tiện tìm đến
cửa y lại sợ triều đình giữ y lại, cho nên không khỏi do dự. Mã Không
Văn nhìn thấy mà nôn nóng trong lòng, vỗ ngực muốn đến đó thay y. Tuyết
Miêu vừa đáp ứng, gã liền đi thuyền thái độ tích cực " Một vạn năm quá
lâu, chỉ tranh thủ sớm chiều" chạy đến Phúc Châu, thậm chí không chờ
được quy củ quan viên bình thường sau giờ Tỵ mới gặp khách, trời vừa tờ
mờ sáng liền chạy tới phủ Tổng đốc.
Thành Khởi Vận thờ ơ lạnh nhạt, nhìn ra tâm ý của gã. Nàng ngưng mắt
ngẫm nghĩ một chút, nhớ lại một vài tư liệu về vị tâm phúc của Tuyết
Miêu đang trước mặt này, cười yểu điệu nói: - Hóa ra là Mã Tú tài. Ngươi là người trấn Giám Hồ Thiệu Hưng, từ nhỏ đã đọc sách Khổng Mạnh, cũng
khá có tài danh ở địa phương. Năm Hoằng Trị thứ hai trúng Tú tài, năm
Hoằng Trị thứ năm lên tỉnh tham gia khoa cử, đáng tiếc bất hạnh thi rớt. Trở về quê trong nhà lại bị cháy, song thân mất, không xu dính túi. Từ
đó về sau nghèo túng tha hương. Ôi, đây cũng là vận mệnh trêu người, nếu không, Mã tú tài khổ nhọc ba năm thi lại, không chừng đã trúng cử làm
qan, thống trị một phương, làm phụ mẫu bách tính rồi, chẳng những làm
rạng rỡ tổ tông, làng xóm láng giềng, hơn nữa còn khiến song thân dưới
suối vàng biết cũng có thể nhắm mắt.
Thành Khởi Vận vừa nói xong, Mã Không Văn đã tuôn trào nước mắt, không
kìm nổi mà quỳ xuống, khóc lóc nói: - Mã Không Văn uổng đọc sách thánh
hiền, thẹn công ơn dưỡng dục của cha mẹ, thẹn với hương thân phụ lão,
thẹn với Hoàng thượng và triều đình
Dương Lăng trừng mắt nhìn Thành Khởi Vận: - Lại hại người rồi.
Thành Khởi Vận làm mặt quỷ với hắn, sau đó cười khanh khách nâng Mã
Không Văn dậy, dịu dàng khuyên nhủ: - Mã Tú tài chớ đau lòng nữa. Ngươi
trôi giạt khắp nơi, cơm áo không no, bị ép làm tặc. Bản quan cũng từng
nghe nói, Tú tài còn có thể giữ mình trong sạch, thủy chung chưa từng
thông đồng với đám tặc làm bậy. Hiện tại Tuyết Miêu đã nhận chiêu an của triều đình, Mã Tú tài ở giữa quay vần, công lớn lao yên, triều đình sẽ
xá lệnh, ắt có phong thưởng. Đến lúc đó sẽ trở thành quan viên triều
đình, tạo phúc cho dân chúng một phương.
Mã Không Văn cảm động rơi nước mắt. Giai nhân như hoa như ngọc dịu dàng
khuyên bảo, mắt đắm năm sắc, chóp mũi phiêu hương. Gã đứng thẳng người
lên, vui vẻ nói: - Đa tạ Thành cô nươngThành đại nhân, lần này thảo dân
đến, chính là muốn bàn bạc việc chiêu an với hai vị đại nhân. Dù sao
trong lòng thảo dân nhớ nhà như đao cắt, nhưng Tuyết Miêu chưởng quản
phần lớn đảo nhỏ và nhân mã, thủ hạ đa phần là đạo tặc ngang ngược khó
thuần, nếu như không có tin tức xác thực, không thể trấn an bọn họ.
Thành Khởi Vận chớp mắt, cười nói: - Điều này là đương nhiên, có điều
Song Tự Đảo chủ đã đồng ý với triều đình, thừa nhận chỉ cần triều đình
đáp ứng điều kiện của hắn, là có thể cam đoan hai đảo các ngươi cũng
đồng loạt nhận chiêu an. Quy đảo không phải là luôn cùng Song Tự cùng
tiến cùng lui sao? Chẳng lẽchẳng lẽ Song Tự Đảo Chủ chưa từng đề cập với các ngươi về việc đã hiệp đàm với triều đình hay sao?
- Việc nàyviệc này dĩ nhiên là có nói rồi, nhưng đề cập phần đông là cấp dưới bản đảo, phương diện triều đình cũng không có tin tức tiến thêm
bước nào, cho nên bọn họ khó tránh khỏi trong lòng lo sợ, suy trước tính sau. Tuyết Miêu Đảo chủ mới bảo ta trực tiếp đến bàn bạc với triều
đình. Mã Không Văn nói lung tung xong, trong lòng thầm hận: Quả nhiên
Hải Cẩu Tử này đã đoạt lấy lợi thế của chúng ta, mưu lợi cho mình, hừ!
Dương Lăng tiếp lời nói: - Cũng không phải là triều đình không có tin
tức, quả thật bản quan cũng đang chờ ý chỉ của triều đình. Tuy nhiên
theo bản quan thấy, Hải Cẩu Tử xin phong làm Đô đốc Hải Đại, các thủ
lĩnh Song Tử đều được phong làm võ tướng ngũ phẩm trở lên. Tuyết Miêu
Đảo chủ thụ phong làm Tứ phẩm
- Đại nhân! Thành Khởi Vận vội vàng cắt ngang lời hắn, dịu dàng nói: -
Mời Mã tú tài uống trà, là Đại Hồng Bào thượng phẩm đó. Nói đến tin tức
của triều đình, sẽ truyền đến sớm nhất. Hoàng thượng thúc giục dẹp yên
hải cương, nhằm mở thông thương trên biển, còn nói bất kể chiêu an dụng
binh đều được. Tin rằng điều kiện của Song Tự Đảo chủ Hoàng thượng sẽ
đáp ứng. Ngươi có thể quay về bẩm báo Tuyết Miêu, chờ mười ngày nửa
tháng là được.
- Còn chờ nữa? Mã Không Văn giận giữ:
- Hắn tự mình xin phong Tổng đốc, đó là quan lớn nhị phẩm. Thủ hạ thủ
lĩnh đều Ngũ phẩm trở lên, mà Đảo Chủ Quy đảo chúng ta mới là quan Tứ
phẩm, ta thì sao? Chẳng phải sắp xếp tới Thất phẩm, Bát phẩm ư? Hải Cẩu
Tử trời đánh này, may mà ta đi một chuyến này, bằng không nhân mã Quy
đảo chúng ta đã bị người ta lừa rồi.
- Đại nhân. Mã Không Văn ngồi không yên, vội vàng đứng dậy thành khẩn
nói: - Đại nhân, được đại nhân xem trọng, thảo dân có một lời bẩm báo,
Song Tự và Quy đảo tuy rằng gần gũi gắn bó, dù sao cũng đều quy thuận,
nếu đãi ngộ kém nhau, chỉ sợ Tuyết Miêu và một đám thủ hạ chưa chắc đã
đáp ứng.
Dương Lăng rất không hài lòng, tức giận nói: - Ngươi uy hiếp bản quan
sao? Hừ! Triều đình có Thủy sư, không có pháo lớn kiên cố gì mà không
phá nổi. Bản quan không muốn tạo sát nghiệt nhiều, lúc này mới đồng ý
tiếp nhận chiêu an. Mấy vạn Oa khấu bị bản quan giết cho hoa rơi nước
chảy. Nếu Hải Cẩu Tử cũng nhận chiêu an, cô đảo của Tuyết Miêu đơn độc
trên biển lớn mênh mông, còn có thể làm được gì?
Mã Không Văn hoảng sợ trán ướt đẫm mồ hôi, vội vàng giải thích: - Không
dám, không dám, thảo dân không dám uy hiếp đại nhân. Thảo dântrên dưới
Quy đảo đều thật lòng quy thuận triều đình, thật lòng quy thuận triều
đình
Thành Khởi Vận quay sang nhướn mày với Dương Lăng, rất hài lòng đối với
hình tượng giả vũ phu lỗ mãng của hắn. Sau đó nói với Mã Không Văn: -
Chuyện này khó trách đại nhân tức giận. Lúc trước đại nhân nghe nói Song Tự và Quy đảo đã thảo luận tốt rồi, nên mới cân nhắc thêm điều kiện của Hải Cẩu Tử, sau đó báo lên triều đình.
Đại sự triều đình, không phải trò đùa. Hiện giờ đã bẩm báo Hoàng thượng, nếu lại đề xuất sửa chữa điều kiện. Mã Tú tài, đến lúc đó Dương đại
nhân và ta đều không gánh vác nổi nha.
Khuôn mặt xinh đẹp của nàng trở nên lạnh lùng, thản nhiên nói: - Đến lúc đó, cũng chỉ có thể huy động Thủy sư, giết đến sinh linh lầm than.
Đáng thương cho Mã Không Văn chỉ được Tuyết Miêu an bài chút nội vụ,
định ra một vài kế hoạch rời bến cướp bóc còn tạm được, nhưng tâm kế của gã vẫn không phải là đối thủ của Thành Khởi Vận, lập tức bị dọa mồ hôi
đổ như mưa. Dương Lăng và Thành Khởi Vận kẻ xướng người họa, thật sự làm gã không biết theo ai rồi.
Thành Khởi Vận nhăn đầu lông mày lại, nhìn càng xinh đẹp. Tiếp tục nói: - Ngươi không cần lấp liếm. Từ lời ngươi nói bản quan đã hiểu, nói vậy
Hải Cẩu Tử vì lấy lòng Dương đại nhân, lấy lòng triều đình, lúc trước
nói mạnh miệng, có một số việc vẫn chưa thương lượng với các ngươi hả?
Mã Không Văn liên tục nói: - Dạ dạ dạ. Thành đại nhân minh xét.
Thành Khởi Vận thở dài nói: - Ta thấy, Hải Cẩu Tử muốn tạo thành sự
thật, đến lúc đó ván đã đóng thuyền, Tuyết Miêu một cây chẳng chống nổi
nhà, cũng chỉ có thể đáp ứng. Nhưng, báo lên triều đình, là rất khó thay đổi.
Nàng chắp tay sau lưng, thong thả đi vài bước, nói: - Nếu trước đó Tuyết Miêu không biết rõ tình hình, điều kiện như vậy đích xác làm hắn khó có thể trấn an thủ hạ Như vậy đi, phần đông đảo nhỏ trên biển hiện tại
phần lớn có gia quyến Oa khấu của người đã chết và một bộ phận Oa khấu
trốn về trên biển đóng trú.
Nếu Tuyết Miêu có thể khởi binh Quy Đảo, càn quét quần đảo, tiêu giệt
những Oa khấu còn sót lại, phần công lao này, đại nhân sẽ dâng thư giành quân công cho các ngươi. Vậy là danh chính ngôn thuận rồi, ngươi thấy
thế nào?
- Việc này Mã Không Văn có chút dao động, nhưng vẫn do dự nói: - Không
dối gạt đại nhân. Những Oa khấu đó đã tặng rất nhiều vàng bạc và mỹ nữ
cho Hải Cẩu Tử và Tuyết Miêu, chỉ mong được tạm cư ở những đảo trống
này. Điều này
Thành Khởi Vận thở dài một tiếng nói: - Mã Tú tài quả nhiên là người đọc sách, tấm lòng nhân hậu, nhưng lại có chút ngu mục.
Mã Không Văn bị mỹ nữ nói vậy, lập tức đỏ mặt, nói: - Saosao Thành đại nhân lại nói vậy?
Thành Khởi Vận nói: - Trước kia, Tuyết Miêu là hải tặc, giảng đạo nghĩa
giang hồ với bọn họ là nên làm đấy. Hiện giờ nếu đã nhận chiêu an của
triều đình, vì triều đình tiễu trừ Oa khấu là rất công bằng, ai dám nói
hắn bội bạc? Đó là đại nghĩa mới đúng. Người trung với triều đình, quân
pháp bất vị thân đều được khen ngợi, huống chi những Oa khấu kia bất kể
thế nào cũng chưa thể nói tới từ "thân" được.
Dương Lăng gật đầu nói: - Có lý. Ừmnếu Tuyết Miêu chịu làm việc này vì
triều đình, ta có thể xin triều đình phong thưởng cho hắn, làm một chức
quan cùng ngồi cùng ăn với Hải Cẩu Tử, cũng không phải là việc quá khó.
Mặt khác, bắt được người Oa, tài vật, nữ nhân, hắn cũng có thể giữ lại
một phần sung làm quân phí, còn lại thì dâng lên triều đình. Nếu như Mã
Tú tài hoàn thành việc này, bản quan thân là Tổng đốc sáu tỉnh, khâm sai đại thần, lập tức có thể bổ nhiệm ngươi một chức quan trước, để tiện
làm việc.
Trong lòng Mã Không Văn trào lên nhiệt huyết, nói: - Được, sau khi trở
về ta sẽ báo cáo Đảo chủ, nhất định tận sức khuyên bảo hắn dốc sức vì
triều đình.
Song phương lại nói chi tiết về chiêu an một lúc như sau khi hải tặc Quy Đảo được biên chế lại nhận đãi ngộ của Thủy sư, nơi đóng quân, quân
lương...v.v.... Dương Lăng cùng Thành Khởi Vận đều hết sức chân thành,
không có lệ chút nào. Mã Không Văn giỏi quan sát sắc mặt lời nói, càng
tin tưởng triều đình thật sự có thành ý chiêu an.
Nói chuyện hơn một canh giờ, trong lòng Mã Không Văn đã hiểu được Quy
đảo trong Tứ đại khấu Đông Hải đã tiếp nhận chiêu an trong cục diện bất
lợi nhất, chỉ có thể dựa vào hiệp trợ bình định Oa khấu, lập nhiều chiến công thì mới có thể thay đổi. Gã lập tức đứng lên nói: - Hai vị đại
nhân, thảo dân trở về ngay, có tin tức rồi sẽ lập tức quay lại bẩm báo
đại nhân.
Mã Không Văn đem mấy hộp nhỏ đặt bên cạnh đẩy về trước một chút, nói: -
Đại nhân, đây là lễ vật Tuyết Miêu tặng đại nhân. Chỉ là vài thứ đồ nhỏ
nhặt, nhưng đều là kính ý. Nghe nói đại nhân là người phương bắc, nói
vậy hẳn không quen với thời tiết nóng bức nơi này. Ở đây có Chiếu mát
ngà voi, mát mẻ trừ nóng, trừ bệnh phòng tai, xin đại nhân vui lòng nhận cho.
Dương Lăng khiêm nhường vài câu, đứng lên tiễn gã rời khỏi. Đợi gã ra
ngoài rồi, Dương Lăng mới nhéo một cái lên mông của Thành Khởi Vận, cười nói: - Mã Không Văn lại nổi lên lòng nhiệt tình quay về hại người rồi.
Ha hả, nàng đó, bản thân hư hỏng, còn dạy người ta hư hỏng hơn.
Thành Khởi Vận hừ mũi, quyến rũ liếc nhìn hắn, dịu dàng nói: - Hắn là người tốt sao? Tại sao là người ta dạy hư chứ?
Vừa nghiêng đầu nhìn thấy bọc đồ kia, Thành Khởi Vận hưng trí bừng bừng
đi đến mở bọc đồ ra, thấy bên trong ngọc lóe sáng, mượt như tơ, sáng
trong suốt, hoa văn tỉ mỉ, chế tác tinh mỹ, giống như giảo sa của ngư
nhân trong truyền thuyết.
Thành Khởi Vận vỗ nhẹ lên chiếu ngà voi bóng loáng mát lịm, nói: - Vận
nhi từng nghe nói loại Chiếu ngà voi này chính lá báu vật nước khác. Lấy ngà voi tốt nhất cùng với kỹ nghệ kéo tơ kỳ lạ, lại mời thợ thủ công
giỏi nhất bện thành. Một chiếc chiếu mát ít nhất phải làm ba năm, cho dù vạn kim cũng không mua được, nằm trên đó mát như ngọc, trắng mịn thoải
mái, mềm mại lại có lực đàn hồi, khiến người ta như ở trên mây.
Nàng nói tới đây quay đầu lại cười quyến rũ nói: - Đại nhân nhà ta là
người tốt, không phải người xấu. Người tốt mà, đêm nay thử xem chiếu ngà voi này như nào? Nàng cười nói: - Vận nhi muốn xem, đại nhân cả đêm làm người tốt, hay làm "người xấu"
Tuyết Miêu nghe xong Mã Không Văn nói vậy, quả nhiên xao động. Lấy danh
nghĩa triều đình càn quét Oa khấu, vừa có thể danh chính ngôn thuận
chiếm được rất nhiều vàng bạc châu báu và nữ tử xinh đẹp, còn có thể lấy được quân công, đoạt được ưu đãi từ Hải Cẩu Tử, chuyện như vậy sao mặc
kệ?
Mệnh lệnh của Tuyết Miêu truyền xuống, bởi vì hải cương chiến sự dày đặc khiến cho các thủ lĩnh các đảo cổ họng đói khát đã bắt đầu mài đao soàn soạt, mà hứng chịu hạ thủ chính là các lộ Oa khấu được bọn họ bảo hộ.
Những người Oa này hoặc là một ít người già yếu phụ nữ và trẻ em, hoặc
là bại binh cá lọt lưới trốn về hải đảo. Những đảo này có hải đảo là Oa
khấu tạm thời sống nhờ, có hải đảo là nhóm người Oa đóng quân, còn chưa
nói có công sự vững chắc gì, vũ khí phòng ngự lại hữu hạn, so có thể là
đối thủ của đám hải tặc hung hãn nhắm mắt cũng nắm rõ những vùng biển
phụ cận.
Bọn họ lần này từ Đông Doanh chạy trốn tới duyên hải Trung Nguyên, trên
đảo không chỉ có tài vật lần này cướp bóc từ Đại Minh tới, còn có toàn
bộ gia sản mang từ Đông Doanh đến, tiền của dĩ nhiên rất nhiều, nữ nhân, nhất là nữ nhân mỹ mạo xuất chúng cũng rất nhiều. Đó là những địa
phương mà đạo tặc thủ hạ Tuyết Miêu trước đây cướp bóc thuyền biển không thể động tay vào.
Thấy thu lợi phong phú, một đám hải tặc tham tiền háo sắc này không khỏi ngứa ngáy chân tay. Bọn họ một khi buông tay buông chân, nào chịu quy
củ chỉ động thủ tại địa bàn của mình. Một số hải tặc thấy mò được "nước
luộc" ơ đảo khác, chỗ tốt của mình có hạn, tức thì bắt đầu chú ý đến Oa
khấu được Hải Cẩu Tử bảo hộ.
Bọn họ ngay từ đầu còn có điều cố kỵ, chỉ hạ thủ người Oa nằm giữa thế
lực của hai nhà, thời gian dần qua lòng tham càng lúc càng lớn, chỉ cần
nghe nói ở đâu có người Oa sống nhờ, liền hưng phấn giương cao buồm tới
chém giết mãnh liệt. Người Oa may mắn chạy thoát đã đi khóc lóc kể lể
với Hải Cẩu Tử.
Hải Cẩu Tử nghe báo giận giữ, lập tức phái lão Tinh đi gặp Tuyết Miêu, muốn Tuyết Miêu giải thích hợp lý với mình.
Tuyết Miêu nghĩ tới vị anh em kết nghĩa Hải Cẩu Tử này gạt mình nhận
phong chức Tổng đốc Nhị phẩm của triều đình, lại để mình đảm nhiệm chức
quan Tứ phẩm gì đó thì lửa giận đã bốc lên rồi, sao còn nói được lời hay chứ.
Y cao giọng nói với lão Tinh: - Cuộc sống các huynh đệ không được tốt
lắm, cả đám đều kéo cổ trừng mắt, chờ Cẩu gia phong thưởng. Nhưng đến
hiện tại mà chưa có tin tức gì. Ta thì không giàu có bằng Cẩu gia, chỉ
có thể mọi người ăn không khí thôi.
Hơn nữa, triều đình đang tiêu diệt Oa, tuy nói chúng ta còn chưa đầu
nhập vào triều đình, nhưng tin tức thu nhận Oa khấu này muốn triều đình
hiểu, dầu gì cũng không phải chuyện tốt đúng không? Ta cũng là muốn phân ưu với Cẩu gia, giúp hắn tiêu trừ hậu hoạn thôi, ha hả.
Ta nói Lão Tinh này, ngươi cũng đừng làm khó dễ. Ta nói như nào, ngươi
cứ quay về trả lời Cẩu gia như thế. Nói Tuyết Miêu ta xin lỗi, không
phải chỉ vài người Oa thôi sao? Đáng giá để huynh đệ phản bội nhau ư?
Nếu Cẩu gia thật sự không vui, ngươi quay lại thông báo một tiếng, Tuyết Miêu ta ba đao sáu khoét, nguyện đến nhận tội chịu đòn với Cẩu gia!
Nhìn lão Tinh bất đắc dĩ rời khỏi, Tuyết Miêu cười lạnh lùng: - Quan Tứ
phẩm mẹ nó ấy, ngươi làm Tổng đốc, để ta làm Tham tướng ư? Ngươi bất
nhân ta bất nghĩa, ngươi gạt ta cũng đừng trách ta không trượng nghĩa.
Ha hả, chờ ta lập công với Dương đại nhân, chức Tổng đốc này ai làm cũng không biết đâu.
Y vỗ vỗ tay, gọi một gã thủ hạ tiến vào, nói: - Đi, nói với Đại thiếu
gia, dẫn một ngàn người, chuẩn bị bốn chiếc thuyền tốc độ, lập tức bắt
người Oa, còn lựa chọn kim châu ngọc bảo, vận chuyển đến vịnh Phúc Châu, đích thân tặng cho Dương đại nhân!