Các tướng lĩnh bên cạnh xưa nay phần lớn là người thô tục, ngay Bạch Trọng
Tán bản thân mặc dù không nói thô tục, nhưng y ở tây bắc làm phiên soái, dưới tay tướng lĩnh lỗ mãng cũng không biết gặp qua bao nhiêu, đúng là
có thể thấy nhưng không thể trách.
Dương Lăng cười lạnh một tiếng, đằng đằng sát khí nói: - Người đâu,
truyền dụ lục tỉnh Đô Chỉ Huy Sứ ti, Án Sát Sứ ti, Bố Chính Sứ ti, phàm
là người bắt được kẻ giả mạo người Oa hành hung cướp bóc, lăng nhục phụ
nhân thì bêu đầu thị chúng, gia sản sung công. Dâng tấu chương hướng
Hoàng thượng hạ chỉ, như thế tội tù cả người nhà, nhốt đánh vào ti tiện
tịch, cách chức làm người không nghề nghiệp, trong vòng ba đời không thể tha!
Nhóm phụ tá chưa bao giờ thấy Dương tổng đốc nổi giận như thế, cuống
quít đáp ứng một tiếng rồi đều tự đi xuống viết quân lệnh và tấu chương, Bạch Trọng Tán thấy Dương Lăng còn chưa hết cơn giận, sắc mặt xanh mét, vội ho một tiếng nói sang chuyện khác: - Đại nhân, Giang Nam phú giáp
thiên hạ, ở chỗ này cướp bóc một thôn cũng bằng cướp bóc một huyện, theo tình hình giặc Oa phân bố, trọng tâm cũng đặt ở vùng Giang Chiết.
Cho nên hạ quan nghĩ, có thể từ Tứ Xuyên, Sơn Đông, Hồ Nam, Hồ Bắc điều
binh nhập Giang Nam, hiệp đồng tiêu diệt phỉ, lên địa khu sĩ tốt cũng
phần lớn quen thuộc với Giang Nam, chiến pháp cũng tương tự, đại nhân
nghĩ như thế nào?
Thành Khởi Vận thương tiếc nhìn gương mặt tiều tụy của Dương Lăng, chen miệng nói:
- Đại nhân muốn điều binh vào Giang Nam?
Dương Lăng mệt mỏi ngồi ở ghế soái, gật đầu, thở dài nói: - Giang Nam
binh lính phần lớn không thiện chiến, lúc này lại không có pháp huấn
luyện tân binh, dựa vào binh lực hiện tại phân thủ các nơi, nói tiêu
diệt giặc Oa nói dễ hơn làm. Cho nên ta muốn điều binh hiệp trợ tiêu
diệt phỉ.
Thành Khởi Vận không muốn cho Dương Lăng thực hiện gánh nặng, nhưng quân nhu quân lương chính là mấu chốt của đại sự, nàng vẫn phụ trách phương
diện này, hiện giờ Dương Lăng phải điều binh tiến Giang Nam, có một số
việc nếu không nói rõ sẽ làm trễ việc quân cơ đại sự.
Nàng do dự một chút, rốt cục thấp giọng nói: - Đại nhân, triều đình đã
chi trả không nổi quân phí khổng lồ, ngài có biết, từ năm trước cho tới
bây giờ, triều đình dùng ngân lượng..., Giang Nam còn không bằng biên
quân, mà biên quân vốn đã rất rẻ mạt, ở các tỉnh phần lớn là vệ sở binh, quân lương vốn cao, thời gian chiến tranh còn có trợ cấp, khoản quân
phí này....
Dương Lăng mờ mịt nghe xong, cười khổ một tiếng, lắc đầu nói: - Không
quản lý việc nhà không biết củi gạo đắt, ôi! Vì sao có nhiều chuyện nối
với nhau như vậy? Nếu cho ta mấy năm thời gian, chỉ cần ba năm.... Ba
năm, triều đình sẽ có sự đổi khác. Hiện tại...
Hắn cắn chặt răng: - Bất kể như thế nào cũng phải gắng gượng qua đi! Nhưng quân phí....Quân phí... Hắn đứng lên chậm rãi tản bộ.
Không có quân lương. Hô vài câu quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách,
quân nhân bảo vệ quốc gia, những khẩu hiệu quân dân cá nước, vui buồn
tương quan với quân đội hiện tại căn bản là không thể thực hiện được,
bọn họ nào có giác ngộ đó, đại binh cũng phải có người nuôi, bản thân ăn không đủ no, người nhà không có cơm ăn. Người ta chịu đi bán mạng mới
là lạ.
Thành Khởi Vận thấy Dương Lăng ưu tư bèn nói: - Đại nhân, hiện giờ chiến cuộc khẩn trương, Giang Nam công thương thậm chí nông nghiệp đều sẽ bị
phá hỏng, cho nên binh vẫn phải điều. Tuy nhiên vì tiết kiệm quân lương, ty chức nghĩ có thể điều một ít vệ sở quan binh, hơn nữa chiến lực của
vệ sở quan binh ở các nơi như thế nào, cũng còn chưa biết.
Dương Lăng bật cười nói: - Không điều vệ sở binh thì điều cái gì? Điều
dân Tráng? Không thể nào, bọn họ đồng ý ly khai quê hương, sẽ rất khó
điều hành. Hơn nữa dân Tráng không phải là quân đội, không có trách
nhiệm bảo vệ đất khách, bọn họ không có loại giác ngộ đó.
Thành Khởi Vận lắc đầu nói: - Đại nhân, ty chức nói không phải dân
Tráng. Cũng không phải quan binh, đó là chiến lực tuyệt đối ở trên quan
binh, hơn nữa quân phí cực thấp, chỉ cần quản cơm no là được.
Dương Lăng nói: - Cái gì? Chẳng lẽ trên biển... Đã có tiến triển?
Thành Khởi Vận cười nói: - Cũng không phải, là Lang Binh! Đại nhân có
thể điều động Miêu, Tráng, Lang Binh thổ gia, bọn họ dân phong dũng
mãnh, quen tác chiến ở vùng núi, rừng cây, hồ nước, hơn nữa mỗi người
đều là thợ săn trời sinh. Du kích mai phục nhanh nhẹn linh hoạt, điều họ đến có thể giảm bớt điều động quan binh, đại nhân nghĩ như thế nào?
Dương Lăng vui vẻ nói: - Đúng vậy, là một ý kiến hay, chỉ có điều, quân phí hiện tại có đủ để sử dụng sao?
Thành Khởi Vận thản nhiên nói: - Không đủ, còn xa mới đủ.
- Tuy nhiên... .. Nàng chần chờ một chút. Nói: - Đại nhân, biện pháp là
người nghĩ ra. Đại nhân cho ty chức chút thời gian, ta nhất định có biện pháp giải quyết vấn đề này.
Dương Lăng nhìn chằm chằm nàng trong chốc lát, đột nhiên cười nói: -
Hảo! Nữ Gia Cát của ta chưa bao giờ để ta phải thất vọng, lúc này ta tin ngươi sẽ có biện pháp, vậy bản quan trước hết thượng biểu triều đình,
thỉnh cầu điều binh, ngươi bỏ qua những chuyện khác, gắng sức giải quyết vấn đề quân nhu, quân lương!
Thành Khởi Vận cười một tiếng, ôm quyền nói: - Ty chức tuân mệnh, đại
nhân, ty chức có lo lắng hết lòng, vắt hết óc cũng không dám làm đại
nhân thất vọng.
Chính Đức ủng hộ Dương Lăng, nhưng bạc y thật sự lấy không ra, điều binh thì y không chút do dự. Giang Nam là căn nguyên của triều đình, hiện
tại giặc Oa tác loạn khắp nơi, tiếp tục thế này sẽ nguy hiểm cho triều
đình, điểm này cả triều văn võ đều biết, cho nên cũng không đại thần nào dám đề xuất ý kiến phản đối.
Dương Lăng gửi tấu chương vừa báo đến triều đình, gần như lập tức được
phê chuẩn, Binh bộ điều lệnh sáu trăm dặm tới Sơn Đông, Hồ Nam, Hồ Bắc,
Tứ Xuyên, Quý Châu.
Dương Lăng vừa nhận hồi báo từ triều đình liền vội vã tới hậu viện, bồ
câu trong viện hỗn loạn giương cánh bay lên. Dương Lăng ngang nhiên đi
thẳng vào, mở cửa phòng ra thì cũng đúng lúc bên trong Thành Khởi Vận
đang đẩy vào khoảng không khiến đầu nàng dựa vào trong ngực hắn.
Dương Lăng vội vàng đỡ lấy, Thành Khởi Vận đỏ mặt gắt: - Đại nhân đi
đường sao vội như vậy, nếu ty chức có làm sao, chắc phải dựa vào đại
nhân cả đời.
Dương Lăng lúc này nào có tâm tư liếc mắt đưa tình, hắn đưa cấp báo Binh bộ ra nói: - Khởi Vận, Binh bộ hành văn tới rồi, viện quân các tỉnh
ngay hôm đó khởi hành đi Giang Nam, quân lương có manh mối gì chưa? Nếu
đại quân tới mà không có quân lương, đừng nói bảo họ đi đánh giặc, chỉ
riêng ứng phó với đám binh lính càn quấy cũng đủ làm bản quan quay
cuồng.
Thành Khởi Vận lườm hắn một cái nói: - Vậy coi như xứng đáng, ta cũng phá quấy cho ngài xem.
Nàng day day mũi nói: - Ty chức đang muốn đi gặp đại nhân, hai ngày nay
ty chức bái kiến Bố chính sứ đại nhân, Cốc công công, cùng Ngô lão Ngô
Liễu, Từ công tử và Giang Nam thân sĩ gia tộc quyền thế, nghĩ cách mà
triều đình và dân chúng đều có thể tiếp nhận. Phỏng chừng kiếm quân phí
đủ để có tiền trả cho đại quân sử dụng.
Dương Lăng mừng rỡ, không lựa lời nói mà nói: - Trơi ban Khởi Vận cho ta, mau nói xem, là cách gì?
Thành Khởi Vận nghe mà ngọt ngào, mấy ngày vất vả mệt nhọc như thành hư
không, vội hưng trí nói: - Triều đình hết bạc. bởi vì chiến cuộc kéo tới mấy tỉnh. Kinh doanh của chúng ta trong triều cũng chịu ảnh hưởng lớn,
huống chi này bạc nuôi dưỡng hơn mười vạn đại quân cũng là như muối bỏ
biển, hiện giờ chỉ có tiến hành tăng thuế chiến tranh.
Đây đã có tiền lệ, khu vực được điều binh trực tiếp được lợi, cho nên
bất kể giàu nghèo cũng có thể chấp nhận. Trải qua thảo luận cùng Bố
chính sứ Lưu đại nhân, Cốc công công, cũng nghe Ngô Tể Yyên, Từ Kinh và
thân sĩ gia tộc quyền thế phát biểu ý kiến, quyết định lấy 'Thời gian
chiến tranh khẩn cấp' làm danh nghĩa trưng thu thuế phú.
Dương Lăng ngẩn ra, chần chừ nói: - Gặp chiến loạn, nạn trộm cướp. Quan
viên địa phương có quyền xem xét thời thế, điều hành hết thảy nhân lực,
vật tư, cũng lấy danh nghĩa chiến tranh khẩn cấp thu thuế, sau chỉ cần
báo lại, ta hiện giờ là Tổng đốc lục tỉnh, có thể tự quyết định, chỉ có
điều... Giang Nam đã bị nạn trộm cướp làm cho lầm than, thêm việc thu
thuế phú thì dân chúng có thể gánh vác sao? Nếu thu tỉnh khác thì thế
nào?
Thành Khởi Vận cười khổ nói: - Đại nhân nghĩ quan phủ cách nơi có thể
làm 'Thiên hạ công đức' sao? Sự tình không liên quan, dân chúng tỉnh
khác sẽ không đồng ý. Ngay cả quan địa phương phủ cũng sẽ không làm,
muốn thu thuế chỉ có thu ở khu có chiến sự, chuyện này lúc trước cũng
từng có tiền lệ rồi.
Tuy nhiên trước kia thông lệ là ấn theo thuế vốn có để thu thêm, ty chức nghĩ đến lệ này không thể thực hiện, ty chức muốn đầu tiên do quan phủ
đem phân chia dân chúng theo mười mức giàu nghèo , trước sẽ thu của
người giàu nhất đẳng, nếu thu đủ thuế phú cho quân đội sử dụng sẽ đình
chỉ, nếu không đủ thu tiếp bậc thứ hai, thứ ba, tính ra, chỉ cần lần đầu tiên, một tỉnh có thể thu năm trăm ngàn ngân lượng, cũng đủ quân phí.
Như vậy có thể giảm bớt tổn thất cho dân nghèo, phú hộ vì chiến tranh mà tổn thất nhiều, trưng thu thuế phú, cũng coi như trông mong chiến sự
bình ổn. Cho nên phần đông cũng vui vẻ đón nhận. Ngoài ra triều đình nên bỏ lệnh cấm xa mã hành, trà lâu, quán đánh bạc, kỹ viện, hiệu ăn. Làm
như vậy mới tăng cường sự ủng hộ của dân chúng.
Thứ hai do Cốc công công hợp thời đi hải thị nha môn đặc biệt ban bố
việc chủ động quyên góp ngân lượng 'Chống đỡ Oa nhạc'. Ủng hộ chống đỡ
giặc Oa, sau khi bỏ lệnh cấm khai biển, trên biển bán dạo, thu thuế và
các phương diện đều có thể đạt được được ưu đãi. Tin tưởng có thể hấp
dẫn khá nhiều thân sĩ quyền quý quyên góp, cứ như vậy dư thừa ngân lượng có thể dùng tiếp tục đầu tư xưởng đóng tàu và thành lập tổ chức Thủy
sư, cùng với các loại hình ngành hàng hải đã bị chiến tranh ảnh hưởng,
làm trễ tiến độ. Ty chức thử thăm dò thái độ của quan địa phương và gia
tộc quyền thế, họ tán thành những hành động này, dù có bộ phận dân chúng sinh lòng oán hận, nhưng sự việc cấp bách, cũng phải bất chấp.
Dương Lăng nhớ tới Lý Tự Thành tiến Bắc Kinh, tầm nhìn hạn hẹp, sống
chết không chịu xuất ra bạc làm quân phí, ngồi xem thành bị phá còn mình thì biến thành thần giữ của không xu dính túi, hành động này tất nhiên
sẽ khiến một ít phú thân phản đối, Thành Khởi Vận chỉ là sợ mình lo
lắng, cho nên cố ý che lấp thôi.
Nhưng vậy thì sao? Mặc dù chỉ là thuế phú bình thường cũng có những
người giàu vô lương nghĩ cách kéo thuế, giấu thuế? Cho dù tới đưa bạc
cho bọn họ cũng chỉ sợ họ chê không đủ, mấy chuyện oán giận chửi bới
đành phải vậy thôi.
Dương Lăng suy nghĩ một phen, quả quyết nói: - Được, cứ làm như thế,
ngươi xuất ra kế hoạch chi tiết, ta lập tức ban bố lục tỉnh, cũng đăng
báo nội các. Việc này ta an tâm, ta về tiền sảnh trước.
Nhìn hồ sơ như núi trên bàn, hắn hơi nhíu mi, khẽ thở dài: - Khởi Vận,
nếu mệt mỏi thì nghỉ ngơi một chút đi, ngươi thân thể yếu đuối, chớ để
mệt chết.
- Vâng, đại nhân, đại nhân....
Dương Lăng xoay người lại, nghi vấn nói: - Còn có việc gì?
Thành Khởi Vận kề sát lại, sâu kín nói: - Nam tử hai mươi tám tuổi mới
để râu, đại nhân vừa mới nhược quán (cách gọi thanh niên khoảng 20
tuổi), xưa nay rất coi trọng dáng vẻ, râu ria đều cào sạch sẽ. Nhưng giờ hỗn loạn, râu cằm xanh mượt, hai má cũng gầy đi, còn mới động một chút
đã tức giận.
Ty chức nếu có bệnh, có đại nhân quan tâm, đại nhân nếu bị bệnh, lại
không biết có bao nhiêu kẻ khốn khiếp âm thầm vui mừng, chỉ huy lục
tỉnh. Phí công quan tâm, chiến sự một ngày có thể xong, ngài... . Ngài
phải tự chiếu cố mình mới được.
Nàng nói xong, tay nhẹ nhàng xoa cằm Dương Lăng, bàn tay mềm mại mơn
trớn râu của hắn. Dương Lăng bị nghe giọng nói thâm tình và hành động
của nàng nhưng vẫn tùy ý để nàng thân thiết mơn trớn quai hàm, hai má...
Mắt nhìn Thành Khởi Vận sắp thả người vào trong lòng, Dương Lăng mới
tỉnh hồn lại. Hắn có chút lúng túng ho một tiếng, nói: - Ừ, Thành đại
nhân địa chỉ bảo, bản quan nhớ kỹ, bản quan quyết không khiến những
người khác vui mừng, ha ha, đại sự được giải quyết, bản quan mất đi một
cái tâm bệnh. Đêm nay ta và ngươi dùng bữa tối thế nào? Bản quan đã
nhiều ngày không uống rượu, đêm nay cùng ngươi uống mấy chén.
Dương Lăng nói xong, vội vàng xoay người chuồn mất. Thành Khởi Vận tay
nâng trên không trung, nhìn hắn chật vật chạy ra, khiến chim bồ câu
trắng cả kinh bay đầy trời. Đột nhiên phì cười, sau đó oán hận xiết chặt nắm tay: - Sợ ta tức giận nên phải mời ta uống rượu? Ai mà thèm uống
rượu của ngươi! Muốn ăn... Thì ăn người ngươi!
Nàng nhảy mũi, đắc ý cười trộm: - Nhược điểm lớn nhất của ngươi chính là mềm lòng, bản cô nương biết rồi.... Dương Lăng nha Dương Lăng, ngươi đã hết thuốc chữa!
Ngô Giang Thành, bởi vì ngay gần Tô Châu, mà Tô Châu là chỗ hành dinh
của Tổng đốc lục tỉnh Dương Lăng, đồng thời là nơi Giang Nam Chỉ huy sứ
Bạch Trọng Tán đóng quân, có đại quân hộ vệ, cho nên Ngô Giang Thành gần đó vẫn chưa bị giặc Oa xâm nhập, quân coi giữ cũng dần dần sơ suất.
Ngày hôm đó rạng sáng nhiều sương mù, ánh mặt trời vừa mới xuyên qua
chiếu vào Ngô giang, dưới thành mơ hồ có đại đội nhân mã xuất hiện, lúc
này sương mù tràn ngập, tầm mắt không xa đủ trăm thước, quân coi giữ vội vàng hô ứng xung quanh, cho người điều tra tình hình.
Một tiểu giáo bám ở đầu thành. Thấy không rõ thân phận người tới liền
cao giọng quát hỏi: - Dưới thành là ai? Mau mau báo rõ thân phận. Nếu
không chúng ta sẽ bắn tên.
Trả lời hắn là một chuỗi tiếng kêu kì quái, lập tức vài mũi tên bắn lên
trên, tiểu giáo hoảng hốt, vội vàng thối lui vài bước, cao giọng quát
to: - Các huynh đệ cẩn thận, giặc Oa tới rồi! Mau mau thông tri thủ bị
đại nhân!
Tiếng trống trận, tiếng mõ hòa trộn lẫn nhau, cả tòa thành trì xôn xao
hẳn lên, trong thành thủ bị Lương Hưng Hóa biết cách đó không xa là Gia
Hưng, Dư Hàng, Thượng Hải, Gia Định, nhà kho lớn đều có giặc Oa thường
lui tới, nhưng không ngờ chúng dám xâm nhập tới Ngô Giang Thành.
Lương Hưng Hóa vội vàng lệnh Tổng Lưu Thiêm dẫn theo tám người mở đường
phía tây thành chạy tới Tô Châu báo tin, còn mình lập tức lên đầu thành
tra xem tình hình, vừa thấy Lương Hưng Hóa không khỏi chấn động, lúc này ánh mặt trời dần dần mãnh liệt, sương mù dày đặc tiêu tan, dưới thành
giặc Oa vô cùng thanh tha, rất xa chỉ thấy đầu người chuyển động, nhìn
qua cũng phải sáu bảy ngàn người, điều này sao có thể? Sao có nhiều giặc Oa tới thế?
Lương Hưng Hóa luống cuống, vội vàng mệnh lệnh toàn quân thủ thành, đồng thời điều dân cường tráng và cung binh phụ trận.
Hắn âm thầm tính toán, Ngô Giang Thành tường cao gạch dày, giặc Oa dù có lấy một chống trăm, kiên trì giữ thành một ngày hẳn là không có vấn đề, đến lúc đó đại quân Tô Châu cũng tới nơi, hơn nữa với đặc điểm gặp mạnh thì tránh của giặc Oa, nói không chừng công thành bị ngăn trở sẽ lập
tức di chuyển quân đội.
Nghĩ đến đây, Lương Hưng Hóa mới ổn định tâm thần, chỉ huy sĩ tốt đưa
pháo nhắm ngay hướng giặc Oa, đợi giặc Oa công kích vòng thứ nhất. Giặc
Oa dần dần tới gần, kế tiếp họ vung quạt lên, kêu mấy tiếng kỳ quái, một trận mưa tên bắt tới đầu thành, lập tức đại đội nhân mã xung phong liều chết lại chỗ.
Nhìn tên kia đúng là do đại bộ phận quan binh Đại Minh sử dụng, nghĩ đến giặc Oa nơi nơi tập kích cướp bóc, giết chết quan binh mà thu được.
Quan binh đầu thành lập tức bắn tên đánh trả, dưới thành không ngừng có
người lảo đảo, "Oanh" một tiếng pháo vang lên, mười mấy tên giặc Oa đứng mũi chịu sào, ngã trong vũng máu.
Lần này giặc Oa từ Đông Doanh và những nơi khác bị bắt trốn hướng duyên
hải Đại Minh, người Oa chân chính ước chừng hai vạn, bởi vì lần này là
lão gia bị trừ tận gốc, nên gia quyến già trẻ cũng bị mang ra ngoài, an
trí ở hải đảo bí ẩn, đến lúc này người Oa tổng số đạt đến hơn ba vạn
người.
Hơn ba vạn người muốn ăn muốn mặc, tất cả vật tư phải tới Đại Minh cướp
bóc, cho nên lần này giặc Oa quyết đánh đến cùng, tiến công tập kích
vượt xa trước đây. Thực Oa tuy chưa đến hai vạn, nhưng quy thuận người
Oa còn nhiều hơn mấy lần, cho nên tổng binh lực giặc Oa đạt tới hơn sáu
vạn người, may mắn là giặc Oa tuy dũng mãnh, nhưng không có thủ lĩnh chỉ huy thống nhất.
Chi giặc Oa này khá mạnh, thủ lĩnh là hậu duệ hải tặc Nãi Mỹ gia tộc,
thủ lĩnh Nãi Mỹ Chính Trí, hắn giảo hoạt, thừa dịp các chi giặc Oa khác
tác loạn khắp nơi, hấp dẫn quân Minh mới lặng lẽ lên bờ, lao thẳng tới
gần Đại Thành.
Hắn thông qua mật thám mà biết Tô Châu có chỉ huy lục tỉnh và Giang nam
Chỉ huy sứ do Đại Minh phái tới, thành Tô Châu cũng có ba vạn quan binh
hộ tống, nhưng theo kinh nghiệm hắn biết chi quân Minh này không có gì
đáng sợ, lấy kinh nghiệm của hắn, đối phó với Giang Nam vệ sở quan quân, một ngàn nhân mã đủ đối phó mười ngàn quan binh.
Nãi Mỹ Chính Trí nghĩ về lâu về dài, Đông Doanh Quốc tạm thời không về
được, lên bờ cướp bóc đồng cũng không phải kế lâu dài, Tô Châu nhiều thế hệ phú hộ, mỗi người giàu ngang một nước, nếu mạo hiểm một lần, công
phá thành Tô Châu, như vậy của cải đạt được sẽ mua được vô số chiến hạm, làm bá vương của cả giặc Oa và hải tặc, từ nay về sau tung hoành trên
biển.
Thế nên Nãi Mỹ Chính Trí mới quyết định dẫn đại quân tới huyện nhỏ, một
đường đi nhanh đến Ngô Giang Thành, coi đây là cứ điểm hấp dẫn quân Minh đến giúp, trước tiêu diệt viện quân, sau lấy Tô Châu.
Tiếng trống ù ù, người Oa lại reo hò xông lên. Người Oa tôn trọng quyền
uy, Thống soái ra lệnh, đánh hay lui tuyệt không suy xét nhiều, mà ngoài giặc Oa cũng là đám hải tặc hiếu sát, hung hãn không sợ chết, bọn họ
giơ lá chắn, ván bàn, ván giường, hộ vệ một đội khiêng trụ tấn công cửa
thành.
Vài người đội sừng trâu mũ sắt, quỷ quái nhảy lên nhảy xuống, chỉ huy
giặc Oa địa tiến công, đầu thành cung tiễn thủ, hỏa súng thay nhau bắn,
lăn lôi thạch cũng giữ lực mà chờ.
Lúc này, phía tây thành một dặm, ngựa chiến và người bị dây thừng treo
trên cao, một tên giặc Oa rút kiếm kiếm, cười cười quái dị.
Mấy tên giặc Oa khác cởi xuống y phục của quan binh đã chết, mặc vào
liền diễu võ dương oai đi tới dùng giọng bản địa Ngô giang cười nói: -
Hóa ra là bá tổng, xin hỏi cao tính đại danh?
Phía nam tường thành khá thấp, nhưng giặc Oa vượt biển mà đến, không có
nhiều khí giới công thành, vòng thứ nhất công kích của quân Minh mãnh
liệt, khiến quân Oa chết la liệt phải chùn bước.
Lương Hưng Hóa bỏ cả cơm, vội vàng tuần tra bốn phía thành, gặp giặc Oa
tập trung ở Đông Thành, liền điều chủ lực đến Đông Thành phòng thủ, còn
ba hướng tăng thêm đề phòng, có biến lập tức lấy chuông mõ đưa tin, rồi
sẽ vận binh qua.
Sắc trời Đại Minh, Lương Hưng Hóa phát hiện giặc Oa nhảy lên lẻn vào vào khu nhà gần tường thành tàn khốc giết hại dân chúng, hắn ở trên thành
ngoại trừ chỉ huy sĩ tốt bắn tên, tận lực sát thương, trở ngại giặc Oa,
nhưng giặc Oa thế cường, không thể ra khỏi thành cứu viện, Lương Hưng
Hóa cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn dân chúng chịu tàn sát, lăng nhục. Lập
tức hắn phát hiện giặc Oa có ý đồ làm thang cuốn lên, lập tức gọi quan
binh phóng hỏa tiễn, chủ động đốt cháy khu dân cư, nhất thời lửa cháy
ngút trời.
Người Oa luôn tập kích bất ngờ, rất ít khi chủ động công kích đại ải Đại Thành, nhưng chi quân Oa này thấy việc công thành bị áp chế mà vẫn thủy chung không chịu lui bước. Tới giờ ngọ, người Oa dùng phá vật liệu gỗ
phá hủy từ nhà dân làm ra rất nhiều thang công thành, còn có mấy chiếc
xe công, tiếp tục phát động công kích.
Lương Hưng Hóa đang ở đầu thành chỉ huy phản kích, chợt nghe phía nam
thành truyền đến báo động, Lương Hưng Hóa vội vàng đem Đông Thành giao
cho phó tướng Hạ Văn, tự mình nhận năm trăm quân binh vội vàng chạy tới
nam thành, đi lên tường thành nam thành, chỉ thấy sông đào bảo vệ thành
có năm sáu trăm giặc Oa kêu gào, trong rừng lờ mờ giống như có vô số
phục binh.
Thủ thành Mao Văn Tuấn khẩn trương nói: - Thủ bị đại nhân, người Oa như ở trong rừng đồn củi, xem nhân số không dưới hai ngàn, sợ quan binh thủ
thành không đủ nên vội vàng báo cho đại nhân biết.
Lương Hưng Hóa cẩn thận quan sát, cười lạnh nói: - Đây hẳn là kế nghi
binh của người Oa, phô trương thanh thế khiến ta chia quân, giảm phòng
ngự phía đông. Ngươi không nên kinh hoảng, cứ việc an tâm thủ thành,
không có quân địch công thành, không cần cảnh báo, Đông Thành chiến sự
nguy cấp, bản quan không yên lòng, phải lập tức quay trở về.
Mao Văn Tuấn khiếp đảm, chần chờ nói: - Binh pháp như mây, hư hư thực
thực, người Oa hết sức giảo hoạt, chậm chạp không công, nếu là cố ý
khiến quân ta phân tâm thì biết làm sao?
Mao Văn Tuấn nói vậy thì Lương Hưng Hóa cũng chần chờ, hắn khẽ cắn môi,
hận nói: - Kiên trì, đợi viện quân Tô Châu tới, ta để ba trăm người cho
ngươi. Nhớ phải cẩn thận.
Lương Hưng Hóa để lại nam thành ba trăm quan binh, khi chạy về Đông
Thành thì giặc Oa mới kết thúc một vòng công kích, dưới tường thành lưu
lại một đống tử thi, cửa thành bị giặc Oa liều chết va chạm đã nứt ra
khe hở, lắc lư muốn ngã. Tướng lĩnh thủ thành và dân chúng toàn bộ huy
động tới cửa thành đắp thêm bùn đất, lấy đá xanh gia cố.
Lương Hưng Hoa lên tường thành nhìn quanh, vừa thấy không khỏi kêu khổ.
Ngoài thành giặc Oa tạm thời lui bước, nhưng hậu đội giặc Oa đã biến
mất, chẳng biết đi đâu. Giặc Oa giảm binh, phía ngoài Đông thành không
còn tới hai ngàn, chủ lực dời tới phương nào thực khó đoán trước, lúc
này bắc thành lại truyền tới báo động, Lương Hưng Hóa không dám khinh
thường, lập tức suất quân gấp rút tiếp viện.
Kể từ đó, bốn phía luôn có báo động, quân trong thành coi giữ đã mệt
mỏi. Tới lúc hoàng hôn, người kiệt sức, ngựa hết hơi, cứ như vậy chỉ sợ
không thể chống đỡ đến hừng đông, trong thành dân chúng đều lo lắng đề
phòng, nghển cổ hy vọng viện quân Tô Châu, tâm tình càng lúc càng lo
lắng.
Ánh trăng dần dần dâng lên, trăng Giang Nam cũng như nữ tử dịu dàng
quyến rũ. Ánh trăng như nước, chiếu sáng cả vùng đất. Dưới tường thành,
trong bụi cỏ, mương máng không có tiếng ếch hay côn trùng, hoàn toàn yên tĩnh. Không như Bắc thành, Đông thành đuốc sáng như ban ngày, tiếng hô
giết như rung trời rung đất.
Lúc này, người Oa tập trung binh lực tấn công Đông Thành, thấy nghi binh tây thành bỏ chạy, dưới ánh trăng vài bóng người lặng yên lẽ tới dưới
thành, trong thành quân coi giữ không dám khinh thường, lập tức nhặt
cung tiễn lên, cao giọng quát: - Đứng lại! Người tới xưng tên báo họ!
Một giọng nói run rẩy hô: - Con... Con mẹ nó, ngươi hô cái gì, cẩn thận đem Oa quỷ tới.
Tướng thủ thành nghe vậy vội vàng chạy lên tường thành hỏi:
- Dưới thành là ai?
Một giọng địa phương Ngô giang hô: - Đại nhân, chúng ta đã đưa quân tình tới Tô Châu, Tổng đốc đại nhân đã phái đại quân đến giúp rồi.
Một người khác mắng: - Câm miệng, để Lưu quản lý nói với Lý đại nhân.
Tướng thủ thành là Lý Bân, vừa nghe dưới thành gọi đúng họ mình, lại đề
cập tới Lưu quản lý nên không khỏi vui vẻ nói: - Lưu Thiêm? Ngươi tới
truyền tin?
Dưới thành có người đáp:
- Đung vây a Lý đại nhân, mau mau mở cửa thành, ta có mật hàm của Tổng đốc đại nhân muốn gửi cho Thủ bị đại nhân.