Buổi sáng 7: 00, Đinh Tiểu Nhu đúng giờ tỉnh lại.
Đây là cái phòng nhìn qua 10 phần thiếu nữ, đầu tường treo một hàng ảnh chụp, toàn bộ là ảnh chụp Đinh Tiểu Nhu ở những mùa khác nhau dưới cùng một tán cây bạch quả.
*Bạch quả: Cây rẻ quạt.
Nàng giãy giụa ngồi dậy, cổ còn đau, trên cổ còn có cái nẹp, vặn vẹo cái cổ vẫn như cũ giống như kim đâm, giống như là có một đàn kiến khuân vác đồ vật trên dây thần kinh.
Nàng ấn ấn bụng, nơi đó phát ra tiếng nho nhỏ, vì thế vội vàng xuống giường, lê dép hướng ra ngoài phòng ngủ.
Đi vào toilet, liền nghe được bên trong truyền ra tiếng ca ngọt ngào của Đặng Lệ Quân.
Nàng vỗ vỗ cửa, “ Cậu à, cậu còn muốn ngồi trong đó bao lâu?”
Bên trong truyền ra Đỗ Lệ Minh thanh âm ôn nhu, “Vừa mới bắt đầu.”
“Cậu có thể nhanh lên một chút hay không? con sắp chịu không nổi rồi!” Đinh Tiểu Nhu nhíu mày.
“Không được đâu.” Đỗ Lệ Minh trả lời như cũ ôn nhu.
Đinh Tiểu Nhu xoay người, liếc sang phòng ngủ chính ở đối diện, nơi đó chính là nơi “ngự trị” của nữ vương trong nhà này. Địa bàn của Nữ vương không phải tùy tiện có thể đi vào,buồng vệ sinh cá nhân của nữ vương càng không phải có thể tùy tiện dùng.
Huống hồ nữ vương lúc rời giường dễ dàng cáu gắt, mấy chục năm như một, Đinh Tiểu Nhu ngẫm lại vẫn là thôi, xem có thể hay không nhịn lại một chút
Tiếng òng ọc trong bụng lại lần nữa phát ra, Đinh Tiểu Nhu trong bụng giống như sông cuộn biển gầm, không thể chú ý như vậy, cô quyết định xông vào.
Vì thế đi lên trước, điên cuồng gõ cửa.
Phòng trong truyền đến tiếng bước chân, không cần tưởng, liền biết,sáng sớm nay, ngọn lửa đầu tiên của nữ vương thành công bị châm ngòi.
Không cần phải nói, câu nói đầu tiên khẳng định là,
“Muốn chết a!”
Quả nhiên, cửa mở, Đỗ Lệ Lệ ăn mặc áo lụa ngủ thướt tha, trên mặt đắp mặt nạ, một tiếng rống to: “Muốn chết a!”
Cùng lúc đó, trong WC Đỗ Lệ Minh run lập cập.
Đinh Tiểu Nhu ôm chặt Đỗ Lệ Lệ, dùng thanh âm mang theo khóc nức nở mà nói, “Mẹ, con bị ác mộng, cho rằng sẽ không còn được gặp lại mẹ!”
Đỗ Lệ Lệ quở trách ban đầu chuẩn bị sắp trào ra khỏi yết hầu,liền dừng lại một chút,cô sợ nhất là thấy con gái như vậy, liền an ủi, “Con mơ thấy cái gì?”
Đinh Tiểu Nhu buông mẹ ra, vừa đi tới buồng vệ sinh, vừa làm bộ nức nở, “Nói ra thì rất dài…… Con đi WC rồi chậm rãi cùng mẹ nói!”
Đinh Tiểu Nhu một đầu chui vào đi, nhân tiện khóa cửa lại.
Đỗ Lệ Lệ ở bên ngoài dậm chân tức giận, “Con bé chết tiệt kia, lại gạt mẹ thử xem!”
Mười lăm phút sau,ba người ở trước bàn ăn tề tựu.
Đỗ Lệ Lệ đôi tay ôm ở trước ngực, trong mắt cơn giận còn sót lại chưa tiêu.
Đinh Tiểu Nhu mồm to hướng trong miệng nhai bánh quẩy, làm bộ không phát hiện.
Đỗ Lệ Minh đổ ly sữa bò, Đinh Tiểu Nhu duỗi tay vừa muốn tiếp nhận tới, chuẩn bị nói tiếng “Cảm ơn cậu”, liền nghe được Đỗ Lệ Lệ mở miệng, “Đừng cho con bé uống!”
Đinh Tiểu Nhu nháy mắt đem ngón tay lùi về, Đỗ Lệ Minh cái ly ở không trung vạch một đường cong duyên dáng, lại vòng lên miệng mình, đem sữa bò uống.
“Vì cái gì muốn học lái xe?” Đỗ Lệ Lệ hỏi.
“Con mơ thấy chính mình đang lái học xe. Mẹ,,mẹ muốn nghe không?” Đinh Tiểu Nhu vừa nói vừa nghĩ nên như thế nào đối phó với nữ vương.
Đỗ Lệ Lệ liếc một cái.
“Trong mộng mơ thấy một người, tỉnh lại sau liền phải đi gặp.” Đinh Tiểu Nhu nói nghiêm trang, còn mang điểm thâm tình.
Thấy Đỗ Lệ Lệ không hiểu, nàng lại tiếp tục nói, “Giống như, trong mộng mơ thấy chuyện gì đó, tỉnh lại sau liền phải đi làm.”
Đỗ Lệ Lệ lủa giận hoàn toàn châm,đằng đằng đứng lên, “Khó trách hôm qua mẹ mơ thấy con. Trong mộng mơ thấy con quá đáng ghét, tỉnh lại mẹ phải đánh con mới được!”
Đinh Tiểu Nhu lanh lẹ trốn ra sau lưng ông cậu.
Đỗ Lệ Minh tự nhiên là hướng về Đinh Tiểu Nhu, vì thế khuyên, “Chị à, có gì từ từ nói.”
Đỗ Lệ Lệ trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái,Đỗ Lệ Minh lại run run, hắn đem Đinh Tiểu Nhu ra bên ngoài đẩy đẩy, “Trời nóng như vậy, đừng dựa vào người ta.”
Đỗ Lệ Lệ đập bàn, hận sắt không thành thép, “Muốn mẹ dạy như thế nào mới được đây!”
Vừa nghe lời này, hai người đầu biết đây là lời dạo đầu kinh điển của Đỗ Lệ Lệ, một khi nói ra những lời này, phía sau sẽ nói liên miên không ngừng thao thao bất tuyệt.
“Chính con biết tình trạng con căn bản không được học lái xe, con chẳng lẽ không rõ ràng lắm sao? con biết lái xe đối với con mà nói có bao nhiêu nguy hiểm hay không? Con có hay không suy xét cảm thụ của mọi người trong nhà……” Đỗ Lệ Lệ càng nói càng kích động.
Đinh Tiểu Nhu lặng lẽ liếc nhìn điện thoại.
“Sắp muộn giờ làm rồi!” Đinh Tiểu Nhu cầm lấy túi liền chạy ra ngoài, theo tiếng đóng cửa, đem thanh âm của mẹ cách ở sau tai.
Trong lòng không phải không có lời muốn nói, mà là không thể nói, nàng không dám nói cho mẹ, chính mình thất tình. Trên thực tế mẹ căn bản không biết chuyện nàng yêu đương. Nàng càng không dám nói cho mẹ, nàng bị thất tình sau đó chính mình nhận ra nhân sinh khổ đoản, muốn thả bay chính mình, mới chạy tới học lái xe.
Tổng thể mà nói, Đinh Tiểu Nhu là người tích cực hướng về phía trước, nàng không nghĩ để những cảm xúc tiêu cực ảnh hưởng chính mình quá lâu, cho nên từ thứ sáu chia tay tới nay, ngắn ngủn ở thời gian cuối tuần, nàng muốn khiến cho chính mình thoát khỏi bóng ma thất tình.
Đinh Tiểu Nhu cảm thấy hôm nay chính mình đặc biệt làm người ta chú ý, bất luận là chen tàu điện ngầm, hay ở trên đường, luôn có nhiều người hai mắt nhìn nàng. Ban đầu, nàng còn nghĩ có phải hay không trải qua tai nạn xe cộ bản thân trở nên xinh đẹp? nhưng tưởng tượng đến cái nẹp trên cổ, cả người liền trở nên uể oải.
Từ nhỏ nàng rất thích những thứ xinh đẹp, thích những người mẫu thân hình cao gầy trên TV cùng người quần áo trên người các cô ấy, Đinh Tiểu Nhu khi đó sau khi tắm rửa hay quấn khăn tắm, ở trên giường trình diễn show thời trang, mỗi lần quấn khăn tắm phiêu dật đi đến đầu giường, thời điểm quay đầu lại ngoái nhìn, Đinh Tiểu Nhu liền cảm thấy bản thân đặc biệt có tiên khí, chính là có cảm giác như mẫu nghi thiên hạ.
Sau đó có thời gian đọc sách, bản thân liền trộm mua tạp chí thời trang xem, cho nên khi biết được đại học có chuyên ngành thiết kế thời trang, nàng cảm giác như tìm được phương hướng cho tương lai.
Mà mẹ cũng nói chờ nàng tốt nghiệp đại học, có thể kế thừa sản nghiệp trong nhà.
Cái gọi là sản nghiệp, chính là ở một đường phố không phồn hoa ở Thông Châu mở một cửa hàng len sợi, tổng cộng không đến 20 mét vuông, chị em Đỗ Lệ Lệ bắt tay kinh doanh mười mấy năm. Hoàn cảnh xung quanh không ngừng thay hình đổi dạng, “Lệ Lệ cửa hàng len sợi” thế nhưng vẫn luôn kinh doanh đến bây giờ, đây là thứ mà Đỗ Lệ Lệ cảm thấy tự hào nhất.
Vào đại học, Đinh Tiểu Nhu mới biết được,bạn học cùng lớp
học thiết kế thời trang, trong nhà người ta là công xưởng gia công quần áo,khi Đinh Tiểu Nhu còn tìm nơi thực tập, người ta đã chính mình thiết kế đưa vào sản xuất.
Đinh Tiểu Nhu hiện tại nghề nghiệp là người phụ trách bày biện tủ kính trưng bày ở cửa hàng quần áo, nói đơn giản một chút, chính là phối quần áo, đạo cụ, bối cảnh cho mặt tiền cửa hàng, triễn lãm trang phục chủ chốt mới nhất của thương hiệu, kích thích ham muốn mua sắm của khách hàng.
,Trụ sở công ty ở khu mua sắm phồn hoa, tổng giám đốc
ở tầng 17 thuê khu làm việc với tầm nhìn cùng môi trường làm việc tương đối tốt.
Đinh Tiểu Nhu tquần áo ngăn nắp đi làm,cả nhóm đi vào cao ốc, có lẽ một giờ trước mọi người vừa rời khỏi phòng trọ nhỏ hẹp, ăn bánh rán giò cháo quẩy bên đường giá 6 đồng một
1 cái, nhưng là giờ phút này, mỗi người đều tinh thần phấn chấn, nỗ lực nghênh đón một ngày mới, đây là lực lượng lý tưởng.
Bởi vì hành động không tiện, Đinh Tiểu Nhu đi có chút chậm, mắt thấy đi ở phía trước một nhóm người vào thang máy, nàng phải bước chân nhanh hơn.
“Từ từ!” Đinh Tiểu Nhu biết, nếu không đuổi kịp thang máy lần này, ý nghĩa chính mình sắp sửa đến trễ.
.......
Chú thích:
*Đinh Tiểu Nhu bị chứng rối loại giấc ngủ, đôi khi sẽ bị ngất và ngủ 10" không hay biết gì.
Tập tin gởi kèm:
Chú thích: Đinh Tiểu Nhu