Phòng phát sóng đèn thứ tự sáng lên, nơi này chú trọng mỗi một chi tiết nhỏ.
Người quay phim đã thiết lập tốt vị trí, nhân viên công tác đã chuẩn bị ổn thoả, nhân viên thực tập trước ngực đeo giấy phép lao động chạy tới chạy lui, cuối cùng sau bốn lần thẩm tra đối chiếu kịch bản, những lỗi cơ bản như sai chính tả, chủ nhiệm quyết không cho phép xuất hiện.
Ở cuối hành lang, lộ ra một chiếc giày da bóng lưỡng, ngay sau đó là một đôi chân dài thoáng lộ ra mắt cá chân. Một nam nhân trẻ tuổi ăn mặc đồ tây trang cắt may khéo léo, đang tản bộ đi tới.
Tiết phục sắp phát đến tin kết thúc, Trì Tín một giây trước mặt dường như là không có biểu tình, trong nháy mắt bày ra vẻ mặt mỉm cười nghề nghiệp.
“Xin chào các vị khán giả trước màn hình tivi. Hoan nghênh các vị đến với chương trình “ dân sinh bá đáo”
Vương tiên sinh nhà ở tại nội thành tây, gần đây gặp một chuyện phiền lòng này____”
*Dân sinh bá báo: chương trình về việc hot xảy ra trong cộng đồng dân cư.
Trì Tín bỗng nhiên dừng lại, xuyên qua tấm kiếng, có thể nhìn đến phòng phát sóng toàn cảnh bên trong.
Chỉ thấy chủ trì bản tin Đồng Lượng ngồi ở trước đài, dùng thanh âm đọc tin tức-Không sai, vừa rồi thanh âm là của Đồng Lượng, Trì Tín chỉ là đứng ở bên ngoài phòng phát sóng nói khẩu hình.
Trì Tín nhìn về phướng hướng của người chủ trì tiết mục, trong mắt ẩn ẩn hiện lên một tia mất mát.
Lúc vừa mới tốt nghiệp đại học khi đó, hắn cảm thấy chính mình khỏi điểm không tính là thấp.
Công tác đầu tiên của hắn chính là chạy khắp nơi bên ngoài làm Mc ngoại cảnh.
Hắn còn nhớ rõ cùng đài truyền hình chính thức kí hợp đồng vào buổi sáng, chủ nhiệm vỗ vai của hắn nói, làm cho tốt, tương lai làm đại Mc.
Những lời đó khiến hắn sinh ra động lực mạnh mẽ. Từ đó về sau, phàm là làm hoà giải mâu thuẫn gia đình bị phụ nữ trung niên cào mặt, ở đường cao tốc đưa lưng về phía xe bị đâm bẹp cùng một đống máu tiến hành đưa tin hiện trường, hay là mạo hiểm tham dự cứu viện lúc mưa to ở Hương sơn, lại ở những thời điểm gian nan bôn ba, hắn là đều vì chính mình sẽ trở thành Mc chính thức mà rèn luyện.
6 năm sau, hắn vẫn là Mc ngoại cảnh.
Ngoại trừ thâm niên trong nghề, hắn cũng không có cái gì đáng để tự hào.
Thâm niên trong nghề, nói một cách khác cũng chính là tuổi lớn, đặc biệt là ở đài truyền hình này có lúc lại yêu cầu nhân tố mới mẻ, sự nghiệp liền như vậy không có khởi sắc, chỉ có thể chờ nhận sự thiệt thòi.
Kinh nghiệm gần đây nhất về vấn đề này là khi nào?
Trì Tín nghĩ tới, chính là vào ngày hôm qua. Sau khi hội nghị thường kỳ kết thúc, chủ nhiệm đối với mấy người trẻ tuổi nói “làm cho tốt, tương lai làm chủ nhiệm nhóm Mc chính thức”
Chủ nhiệm nói thật đúng trọng tâm, nhiều năm qua cũng không một chút thay đổi, cái này làm cho Trì Tín có một chút thần trí hoảng loạn.
Chủ nhiệm sau khi nói xong, ánh mắt thậm chí không thèm dừng lại trên người hắn, đứng dậy liền đi ra khỏi phòng họp.
“Trì Tín, sao lại ngươi lại thất thần vậy?”
Thanh âm bất thình lình đem hắn từ trong miên man suy nghĩ thoát ra ngoài.
Là chủ nhiệm.
Trì Tín vội vàng nâng cao tinh thần, nói “vào lúc 10 giờ có một cuộc phỏng vấn với một nghệ sĩ du lịch, tôi đã có một cuộc hẹn”
“Cái đó để cho người khác đi thôi.” Chủ nhiệm từ phía sau lấy ra một cây gậy selfie, đặt một chiếc điện thoại di động lên đó.
“Lát nữa cậu tới livestream cho Đồng Lượng ở buổi phát sóng trực tiếp trên internet”
“Vì cái gì?”
“Bởi vì hai cậu khá thân thiết” Chủ nhiệm đáp lời hắn.
Lời này quả thật không thể bắt bẻ, chính mình cùng với Đồng Lượng quá quen thuộc: Xuất sư đồng môn, so với Đồng Lượng còn cao hơn, chính mình giới thiệu y vào đài truyền hình làm thực tập, cùng nhau trải qua năm tháng mưa gió chạy tin tức. Đồng Lượng luôn miệng gọi sư ca, nhưng hôm nay....
Trì Tín không chần chờ, tiếp nhận gậy selfie cười nói “yên tâm đi, chủ nhiệm.”
Nửa giờ sau.
Ở trường dạy lái xe, một loạt xe tập lái đậu ở bên đường, trên đỉnh đầu, mặt trời đem người phơi đến tâm phiền ý loạn.
Đinh Tiểu Nhu đứng ở trong đó, nhìn chằm chằm anh chàng đẹp trai Đồng Lượng trên màn hình di động, lại gửi một loạt các quà tặng ảo trên đó.
Có người gửi bình luận “Mc thật sự rất đẹp trai, chính là những người đặt câu hỏi có chút khiếm khuyết về tinh thần”
*có thể người đặt câu hỏi cho Đồng Lượng trả lời trên livestream là Trì Tín
“Đinh tiểu nhu!”
Tiếng của giáo viên dạy lái xe bỗng nhiên truyền đến, Đinh Tiểu Nhu không kịp phòng bị, vội vàng giơ tay lên run run
“ở đây! ở đây!”
Đinh Tiểu Nhu chạy chầm chậm rồi vào một chiếc xe ô tô cũ nát ở xa mặt tiền, mở cửa xe ra ngồi vào. Giáo viên dạy lái xe mí mắt cũng chưa nâng, giơ tay mở cửa xe giống như là phải đi xuống xe rồi.
“Thầy giáo, ngài không bồi ta tập lái sao a? “ Đinh Tiểu Nhu hỏi.
“Hôm nay tập đỗ xe ngược, theo quy định chính là ngươi lái” Nghe ra được thầy dạy lái xe đang nỗ lực kềm chế lửa giận.
Nói xong người đã xuống xe, cửa xe phanh mà đóng lại.
Đối với thầy dạy lái xe, Đinh Tiểu Nhu thật là có chút áy náy. Nàng ở trên mạng nhìn đến mọi người đối với vị thầy dạy lái xe này đánh giá rất tốt, liền hẹn trước.
Lúc bắt đầu, thầy đặc biệt ôn hoà, Đinh Tiểu Nhu dù làm ra lỗi gì thầy cũng chưa hề nhíu mày.
Nhưng sau đó đều không chịu được Đinh Tiểu Nhu mỗi một lỗi đều lặp đi lặp lại, sau đó thầy dạy lái xe đã hoàn toàn mất bình tĩnh, thậm chí còn hoài nghi Đinh Tiểu Nhu là do đối thủ cạnh tranh phái tới để tra tấn mình.
“Ở bánh lái cột một khúc xương, ngay cả cẩu cũng có thể đem xe lái đi, ngươi có tin không? “
Đinh tiểu nhu một mình ngồi ở bên trong xe, an ủi chính mình nên bình tĩnh, còn không phải là đỗ xe sao, đều luyện qua nhiều như vậy, có cái gì khó chứ.
Nàng phát động xe, nơm nớp lo sợ ở phía trước xoay cái vòng, bắt đầu lái xe đi đậu vào chỗ.
Xem kính chiếu hậu, nàng nhìn đến thầy giáo hai tay khoanh ở trước ngực nhìn, trong lòng lại bắt đầu khẩn trương.
Bảng điện tử trang bị trong xe phát ra một tiếng cảnh báo. Đinh Tiểu Nhu tâm đều lạnh—- nàng cán tuyến rồi.
Tiếp theo lại liên tục ba lần cảnh báo phát ra.
Thầy dạy lái xe hoàn toàn nổi giận, đem sổ tay ghi chép cá nhân ném trên mặt đất, vừa đi tới vừa hét “Nói bao nhiêu lần rồi, muốn ngươi lái xe phải nhìn bốn phía, ngươi lại nhìn ta làm gì?”
Sau đó Đinh Tiểu Nhu cũng không biết tại sao lúc đó lại làm như vậy, trong đầu nàng chỉ có cái thanh âm đang gào thét “aa mau rời khỏi nơi này đi, quá mất mặt rồi!”
Sau đó nàng chạp chân ga, xe liền phóng lao đi ra ngoài!
Thầy giáo chưa kịp phản ứng lại, chiếc xe đã chạy đi thật xa.
Xe chạy loạn xạ lung tung, Đinh Tiểu Nhu một bên vẫy tay một bên kêu to “Tránh đường, tránh đường!”
Trên sân mọi người sôi nổi tránh né, kinh hách bất thình lình xảy đến làm cho cả trường tập lái xe không khí đang nặng nề đột nhiên nhộn nhịp hẳn lên.
Đinh Tiểu Nhu trong đầu trống rỗng, kinh nghiệm lái xe trước kia học được đều bị vứt trên chín tầng mây, ngược lại những chuyện xảy ra trong quá khứ mấy năm nay từng màn bắt đầu tái hiện trước mắt.
Nàng nghe người ta nói, người sắp chết, trước mắt sẽ giống như film điện ảnh, tái hiện những thời khắc quan trọng nhất của cuộc đời.
Nàng cảm thấy chính mình lần này đại khái thật sự sắp chết, trong lòng không khỏi có điểm tiếc nuối cùng bi thương:
Mật mã thẻ ngân hàng còn không có nói cho mẹ, tuy rằng không có tiền tiết kiệm trong đó.
Quà sinh nhật của cậu ruột cũng chưa chuẩn bị tốt.
……
Càng nghĩ càng phiền, Đinh Tiểu Nhu nghĩ, vẫn là chết đi, tồn tại có cái gì tốt.
Xe đã lung lay lao vào bãi đỗ xe, càng chạy càng nhanh.
Lại một lần,cảm giác quen thuộc nháy mắt lan tràn ra toàn thân, phía sau đám người bên đường cùng thầy dạy lái xe gào khàn cả giọng, tiếng kêu dần dần mơ hồ bay xa, giống như đến từ một thời không khác……
Đinh Tiểu Nhu cổ ngửa ra sau, nằm liệt trên ghế điều khiển đã ngủ!
Cuối cùng chiếc xe đã thắng gấp lại phát ra một tiếng vang lớn, đã đụng phải một chiếc xe khác.
Chú thích: Trì Tín