Vương Tĩnh là do Chủ tịch cũ Trương Hồng Quang đề bạt lên, từ đó đến
nay, luôn có lời đồn, nói Vương Tĩnh và Trương Hồng Quang quan hệ cực kỳ thân mật, Vương Tĩnh thường ở trong văn phòng của Trương Hồng Quang, hễ ở là một hai tiếng đồng hồ, liên quan tới lời đồn giữa hai người họ,
loại nào cũng có, thậm chí còn có chi tiết, có bài có bản hẳn hoi, mặc
dù từ đó tới giờ chưa có chứng thực, nhưng người trong quan trường của
thành phố Ninh Hải vẫn lựa chọn tin tưởng, lấy làm đề tài bàn tán.
Hồ Dược Vinh vốn ở chỗ Hàn Đông gặp phải đinh, trong lòng không vui.
Hiện tại Vương Tĩnh lại cố ý nói y “xong rồi” như vậy, y đương nhiên
trong lòng càng không vui, chẳng qua lòng dạ của y thâm hiểm, cho nên
mặt ngoài vẫn tươi cười.
Đương nhiên, nếu y biết trước đó
Vương Tĩnh ở trước mặt Hàn Đông cố tình nói thêm vài câu, khiến Hàn Đông biết y kêu cả nhà Trương Hồng Quang dọn đi khỏi cư xá của ủy viên
thường vụ, thì thái độ của y khẳng định không tốt như vậy rồi.
Vương Tĩnh thản nhiên cười, không nói nhiều, đi qua gõ cửa Hàn Đông.
- Chủ tịch, đây là Lưu Thiết Quân, tháng sáu năm nay xuất ngũ, lúc
trong bộ đội là lính ô tô, có tám năm tuổi điều khiển xe, kỹ thuật lái
xe vượt qua thử thách, đạt được phần thưởng của đại quân khu.
- Chào Chủ tịch.
Lưu Thiết Quân đứng ở đó, thân người thẳng tắp, hai tay nghiêm trang đặt ở hai bên đùi, hai chân cũng ở tư thế đứng nghiêm.
Hàn Đông xem xét một chút, cả người Lưu Thiết Quân cho người ta một
loại cảm giác cứng rắn, tuy thời gian làm lính không ít, nhưng xem ra
tuổi tác cũng không lớn, chắc là vừa mới đủ tuổi liền đầu quân.
Mặt khác Hàn Đông còn nhìn thấy một điểm chính là khi hắn nhìn qua, Lưu Thiết Quân lộ ra nụ cười có vẻ ngại ngùng.
“Người như vậy, chí ít có rất ít ý nghĩ xấu”
Hàn Đông trong lòng nghĩ thầm, liền nói với Lưu Thiết Quân:
- Về sau vất vả cho anh.
- Không vất vả, nên thế.
Lưu Thiết Quân nói một hơi, sắc mặt có chút đỏ lên rồi.
Vương Tĩnh lại nói:
- Chủ tịch, về việc chọn thư ký cho ngài, tôi còn cẩn thận cân nhắc một chút, sáng ngày mai mới dẫn đến cho ngài, hôm nay có việc gì, ngài có
thể dặn dò tôi bất cứ lúc nào.
Hàn Đông gật đầu nói:
- Được
Vương Tĩnh lại nói:
- Chủ tịch Hàn, hành lý của ngài tạm thời vẫn để ở nhà khách, ngài xem
hay là nhân thời gian này, tôi hỏi thăm bên nhà khách cho ngài, sắp xếp
xong, tối nay ngài trực tiếp qua đó là được?
Hàn Đông khoác tay nói:
- Không cần, trễ một chút mới qua đó sắp xếp vậy.
Giơ tay xem đồng hồ một chút, hiện giờ cách giờ họp còn chừng mười phút, liền nói:
- Tôi xem trước văn kiện một chút, đợi lát đúng giờ họp, Trưởng ban thư ký đi làm việc trước đi.
- Dạ được, Chủ tịch.
Vương Tĩnh nói, dẫn Lưu Thiết Quân ra ngoài.
Lưu Thiết Quân đi phía sau Vương Tĩnh, hai tay nắm chặt, trong lòng phấn khích.
Khi y trở về, vẫn luôn làm việc trong tổ xe của thành phố Ninh Hải, phụ trách lái xe của Ủy ban nhân dân thành phố, trong tổ xe địa vị tự nhiên rất thấp.
Lần này bản thân y cũng không ngờ có thể được
Vương Tĩnh giới thiệu với Hàn Đông, làm tài xế, mà còn được Hàn Đông coi trọng, trong lòng mừng muốn chết.
- Tiểu Lưu, anh theo tôi đến văn phòng một lát, chút nữa tôi gọi điện cho quản lý cơ quan sự vụ, sau đó thì anh đi liên hệ.
Vương Tĩnh nở nụ cười thân thiết nói.
Lưu Thiết Quân gật đầu nói:
- Dạ được, Trưởng ban thư ký, tôi nghe lời cô.
Trên mặt Vương Tĩnh hiện lên vẻ hài lòng, lập tức nghiêm túc nói:
- Tiểu Lưu, sau này anh phải chú ý, anh là tài xế chuyên trách của Chủ
tịch Hàn, công việc quan trọng nhất là lái xe cho tốt, phục vụ tốt Chủ
tịch Hàn, mặt khác làm tài xế, thời gian tiếp xúc với lãnh đạo tương đối nhiều, nhất định phải cẩn thận, giữ bí mật tốt, phải giỏi quên, giỏi
quên, anh hiểu không?
Lưu Thiết Quân dùng sức gật đầu nói:
- Cám ơn Trưởng ban thư ký, tôi biết phải làm sao rồi.
- Hiểu là tốt rồi, lần này Chủ tịch Hàn tuyển tài xế, tôi cũng cân nhắc một chút, anh rất kiên định điềm đạm, hy vọng anh không làm tôi thất
vọng, không làm cho Chủ tịch Hàn thất vọng.
Thái độ vừa rồi
của Lưu Thiết Quân làm cho Vương Tĩnh vô cùng hài lòng, nhưng cô cũng
hiểu, tài xế là một người rất thân cận bên cạnh lãnh đạo, do đó bản thân về mặt này, cũng phải cố gắng chú ý, nếu không, đến lúc đó Hàn Đông
khẳng định vô cùng không hài lòng.
Hơn nữa, cô làm Trưởng ban thư ký của Ủy ban nhân dân thành phố, có chuyện gì hoàn toàn có thể
cùng Hàn Đông trao đổi tìm hiểu bất cứ lúc nào, trong lúc cùng trao đổi
tiến hành tìm hiểu lẫn nhau so với thông qua tài xế của Hàn Đông tìm
hiểu tình hình thì quang minh chính đại hơn nhiều, hơn nữa cũng không
làm cho Hàn Đông phản cảm.
Lưu Thiết Quân lúc này sắc mặt hơi hồng lên, đầu hơi cúi xuống, trong lòng y có chút phiền, nói ra thì, y
đối với việc Vương Tĩnh có thể tiến cử mình cảm thấy rất cảm kích, nhưng y cũng tuyệt đối sẽ không lấy việc tiết lộ cho Vương Tĩnh tình hình của Hàn Đông làm báo đáp, điểm kỷ luật của tổ chức này y cũng hiểu, và hơn
nữa lúc y ở trong quân đội, là đã lái xe cho lãnh đạo qua, đối với những kỷ luật liên quan càng hiểu rõ, lúc nãy y nói là đều nghe theo Vương
Tĩnh, kỳ thực cũng là lời nói cảm kích, chứ không phải thể hiện ý gì
khác.
“Mình cũng không biết nói chuyện lắm, sau này phải chú ý nói ít, nghe nhiều, nhìn nhiều, học nhiều. Đương nhiên rồi, chuyện của
lãnh đạo, rất nhiều lúc, mình phải làm như không thấy, có tai như điếc
mới được.”
Vương Tĩnh gọi điện cho Hồ Dược Vinh, sau đó liền kêu Lưu Thiết Quân qua đó gặp mặt.
Ngồi trong văn phòng, trong lòng Vương Tĩnh vô cùng cảm khái, lập tức tiếp tục suy nghĩ chọn thư ký cho Hàn Đông.
Cô cũng biết, lãnh đạo đối với việc lựa chọn thư ký rất coi trọng, rất
nhiều lãnh đạo đều đích thân lựa chọn thư ký, mà Hàn Đông đến đây làm,
bởi vì lý do không quen thuộc tình hình, cho nên tạm thời để mình tiến
cử thư ký và tài xế, điều này đối với uy tín của bản thân, cũng là một
loại khảo nghiệm, bởi vì nếu người của mình chọn ra nếu có vấn đề gì Hàn Đông trước tiên liền nghĩ tới mình, đối với năng lực hoặc thái độ của
mình có cách nhìn.
Đây cũng chính là lý do vì sao Vương Tĩnh
thận trọng, vốn là lúc trước, có không ít người chào hỏi cô, hy vọng có
thể giới thiệu mình cho Hàn Đông làm thư ký chuyên trách, Vương Tĩnh đều uyển chuyển từ chối.
Trong đầu nghĩ qua một lần các nhân
viên của văn phòng thư ký, bỗng nhiên hiện ra hình ảnh một người, trên
mặt lập tức lộ vẻ tươi cười, không kiềm được gật gật đầu.
Nhìn đồng hồ còn khoảng ba phút nữa là họp rồi.
Vương Tĩnh cầm bút ký trực tiếp đi đến phòng họp.
Trong phòng họp đã có vài người ngồi, là Phó Chủ tịch Lưu Dịch Phu và
Trần Hải Châu, ngoài ra còn có nhóm Phó trưởng ban thư ký tham dự hội
nghị.
Phòng họp tầng sáu được bố trí rất xa hoa, đều là đồ gỗ hàng hiệu, trên trần treo đèn vô cùng hoa lệ, giống như treo những chùm thủy tinh, phần dựa vào phía ngoài của gian phòng là cửa sổ thủy tinh
màu lam nhạt, đứng ở đó có thể nhìn xuống toàn bộ đại viện chính phủ,
cũng có thể thấy quảng trường phía trước, cũng như tòa nhà cao tầng
trước quảng trường. Hiệu quả cách âm của gian phòng rất tốt, đứng trên
lầu nhìn phía dưới xe tới lui, mọi người qua lại vội vàng, nhưng cũng
không nghe được chút tạp âm gì, cảm giác giống như nhìn một thế giới
khác, như đang nằm mơ.
Bốn giờ rưỡi, Hàn Đông đúng giờ đến phòng họp.
Đang lúc mọi người đang chăm chú, Hàn Đông đến ngồi ở vị trí phía trên, trên mặt mang nụ cười bình thản tràn đầy tự tin, nói với Vương Tĩnh:
- Trưởng ban thư ký, điểm danh trước khi họp.
- Dạ được, Chủ tịch.
Vương Tĩnh mỉm cười, lập tức cầm danh sách, đứng lên, bắt đầu điểm danh.
Trong khi Vương Tĩnh điểm danh, Hàn Đông cũng đang quan sát phản ứng của những người được gọi tên.
Có lẽ cách điểm danh trước buổi họp này, những người này cảm thấy không quen, mà Hàn Đông lại có thể từ phản ứng của họ nhìn ra một chút tình
hình.
Đương nhiên, người có thể ngồi trong phòng họp này đều
là ở trong quan trường không ít thời gian, Hàn Đông nhất thời cũng không thể nhìn thấu bọn họ.
Vương Tĩnh điểm danh xong, nói:
- Chủ tịch Hàn, hội nghị thông báo cho hai mươi bốn người, đã đến hai
mươi ba người, Trợ lý Chủ tịch, Cục trưởng Công an thành phố đồng chí
Lâm Dũng chưa đến.
Hàn Đông gật gật đầu nói:
- Chúng
ta không đợi, bây giờ chính thức họp, cuộc họp hôm nay chủ yếu là cùng
mọi người gặp mặt, đồng thời tìm hiểu một chút tình hình, do đó chúng ta nói ngắn gọn, ít nói lời dư thừa, chỉ nói lời thật, thời gian nói của
mỗi người giới hạn trong khoảng ba phút, trước tiên tôi xin tự giới
thiệu một cách đơn giản…
Hàn Đông nói chuyện, tổng cộng cũng
không đến ba phút, lời ít ý nhiều, giới thiệu đại khái kinh nghiệm của
mình, đồng thời đem tác phong làm việc của mình nói qua một chút.
Trong lúc Hàn Đông nói chuyện, mọi người đều nghiêm túc lắng nghe, hơn nữa thỉnh thoảng còn viết lại vào sổ.
Nhóm Phó trưởng ban thư ký đến nghe họp, đều ngồi ở ghế phía ngoài,
trước mặt bọn họ đều không có bàn, liền để sổ nhỏ trên đầu gối, cúi đầu
viết, hôm nay họ cũng không có cơ hội nói chuyện, bởi vì ngay cả những
Phó Chủ tịch đó cũng chỉ có ba phút thời gian, bọn họ chỉ có thể mang
theo lỗ tai ngồi nghe là được rồi.
- Tôi nói vài câu vậy, làm Phó Chủ tịch thường trực thành phố, công tác của tôi, chính là hiệp trợ Chủ tịch làm tốt các hạng mục công tác, đối với sự đến đây của Chủ tịch Hàn, tôi từ đáy lòng cảm thấy vô cùng vui mừng, kinh nghiệm làm việc
của Chủ tịch Hàn phong phú, đã làm ra không ít thành tích, hiện tại đến
thành phố Ninh Hải, khẳng định có thể đem đến cho chúng ta một khí thế
mới…
Ủy viên thường vụ Thành ủy, Phó Chủ tịch thường trực
thành phố Tống Kiến Quốc chậm rãi nói, chí ít mất một phút thời gian ca
ngợi Hàn Đông, làm cho người ta cảm thấy hình như Hàn Đông đến, công tác của thành phố Ninh Hải lập tức như bước đến một giai đoạn mới.
Tống Kiến Quốc thân hình tương đối cao lớn, khoảng hơn 1m85, ngồi ở đó
so với nhiều người cao hơn nửa cái đầu, lúc y nói chuyện, thỉnh thoảng
làm vài động tác tay, biểu tình trên mặt cũng rất phong phú, giống như
đang biểu diễn vậy, lại làm cho người ta có một cảm giác rất chân thành.
“Con người này rất có năng khiếu biểu diễn”
Hàn Đông trong lòng thầm nghĩ, làm một Phó Chủ tịch thường trực thành
phố, Tống Kiến Quốc trước đây là rất hy vọng ngồi vào vị trí Chủ tịch.
Hơn nữa Hàn Đông cũng nghe nói Tống Kiến Quốc và Phó Bí thư Thành ủy
Vương Vĩnh Ninh là ứng cử viên hàng đầu cho chức Chủ tịch thành phố Ninh Hải.