Tuy Tống Kiến Quốc nói gần nói xa, đối với việc Hàn Đông đến tỏ vẻ hoan nghênh, dường như là từ đáy lòng cảm thấy vui mừng.
Nhưng Hàn Đông hiểu được, Tống Kiến Quốc này là đang biểu diễn, đang diễn trò.
Hàn Đông tuy rằng mới đến thành phố Ninh Hải, nhưng trước đó đối với tình hình của thành phố Ninh Hải đã có hiểu biết sơ bộ.
Sau khi Trương Hồng Quang kiểm tra ra ung thư, trong thành phố hoạt
động tích cực nhất có hai người là Phó Chủ tịch thường trực thành phố
Tống Kiến Quốc và Phó Bí thư Thành ủy Vương Vĩnh Ninh.
Hơn nữa bọn họ sau lưng đều có người ủng hộ, có thể gọi là đối chọi gay gắt.
Mặt khác ở tỉnh cũng có hai người muốn nghĩ đến, cho nên cạnh tranh các mặt vô cùng kịch liệt, cuối cùng ai cũng không thành công, kết quả để
Hàn Đông chiếm thành quả thắng lợi.
Cho nên, Hàn Đông cho rằng, mình đến đây, đối với Tống Kiến Quốc mà nói, tuyệt đối không phải là chuyện vui vẻ gì.
Nhưng hiện tại y lại biểu hiện vui mừng như vậy, điều này có chút không bình thường.
Tuy là Hàn Đông không phải là nhìn người đều từ mặt xấu nhưng hiện tại
đối mặt với cục diện phức tạp như vậy của thành phố Ninh Hải, Hàn Đông
không thể không chú ý thận trọng một chút.
Tống Kiến Quốc
khống chế thời gian tương đối tốt, hơn ba phút một chút, nhưng Hàn Đông
cho rằng y không nói cái gì thực tế hết.
Tiếp theo là Ủy viên thường vụ Thành ủy Phó Chủ tịch Lôi Hữu Hạ cũng nói một hồi, y cũng như Tống Kiến Quốc, trước tiên là ca ngợi Hàn Đông sau đó mới nói chuyện.
Sau đó là mọi người lần lượt nói, tuy không theo thứ tự rõ ràng nhưng
mọi người trên cơ bản là dựa vào thứ tự trên danh sách của Thành ủy và
Ủy ban nhân dân thành phố mà nói.
Hàn Đông vừa nghe, tâm tình dần dần bình tĩnh lại.
Bởi vì Hàn Đông nghe ra được, những người này lúc nói chuyện đều có một điểm chung quan trọng đó chính là đều ca ngợi Hàn Đông trước như là
đang tỏ thái độ với Hàn Đông, nhưng Hàn Đông cũng rõ ràng cảm giác được
cách tán dương này của bọn họ có chút ý tưng bốc nhưng lại là hãm hại
“Haha, bọn họ thế này là sao, liên hợp lại, hay là vô ý”
Đối mặt với tình huống này Hàn Đông không có tức giận nhưng trong lòng suy nghĩ.
“Thành phố Ninh Hải là một trong những thành phố phía Đông cũng coi là
phát triển tương đối tốt, dù sao thì cũng là thành phố cấp phó tỉnh, về
mặt tài nguyên, chính sách so với nhiều thành phố cấp ba khác mạnh hơn
không ít, hơn nữa tiếng địa phương ở đây, phong tục tập quán đều rất đặc sắc, có lẽ đối với họ mà nói, mình chính là một người ngoại lai, là
người lạ, chẳng lẽ vì điểm này, bọn họ liền cùng nhau bắt tay hiếp đáp
sao?”
Ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Vương Tĩnh ngồi đối diện
cũng hơi chau mày, xem ra cô đối với tình huống này cũng có vẻ là không
hiểu nổi.
“Vương Tĩnh khẳng định là thân tính của Trương Hống Quang, mà Trương Hồng Quang làm Chủ tịch ở thành phố Ninh Hải đã bảy
năm, đại bộ phận người trong Ủy ban nhân dân thành phố khẳng định đều là người của ông ta, vậy hiện tại bọn họ đột nhiên nhất trí hành động điều này cho thấy gì chứ?”
Hàn Đông nghĩ tới một khả năng, đó
chính là chẳng lẽ Trương Hồng Quang cho đến lúc này cũng chưa muốn từ bỏ sức ảnh hưởng đối với thành phố Ninh Hải? Có thể coi như ông ta có dã
tâm này cũng sẽ không có nhiều người nghe lời ông ta như vậy, dù sao thì ông ta bị ung thư, hơn nữa còn là giai đoạn cuối, tuy trên quan trường
không phải đều là người tuyệt tình nhưng người cũng đã sắp chết rồi,
người phục tùng khẳng định vô cùng ít.
Nhìn Phó Chủ tịch
thường trực Tống Kiến Quốc vẻ mặt nghiêm túc ngồi ở kia, Hàn Đông cảm
thấy tình huống này có liên hệ rất lớn tới Tống Kiến Quốc, dù sao thì
Tống Kiến Quốc cũng là Phó Chủ tịch thường trực là nhân vật số hai của
Ủy ban nhân dân thành phố, cũng là cán bộ trưởng thành từ địa phương của thành phố Ninh Hải, hẳn là cũng có không ít sức ảnh hưởng.
Cuộc họp tiến hành được nửa giờ, Trợ lý Chủ tịch, Cục trưởng cục Công an thành phố Lâm Dũng cũng chưa tới, điều này làm cho trong lòng Hàn Đông
có chút không hài lòng, xem ra con người này cơ bản không nể mặt mình,
cuộc họp đầu tiên mình chủ trì sau khi nhậm chức, y lại vắng mặt, đây
chẳng phải là đang thị uy với mình sao?
“Vị trí Cục trưởng
cục Công an thành phố vô cùng quan trọng, cũng không biết Lâm Dũng trước đây rốt cuộc là dựa vào phe nào, nhưng bất luận là y trước đó dựa vào
Lam Nghiệp hay Trương Hồng Quang, hiện tại biểu hiện như vậy, là đang
thị uy với mình, hay là khiêu khích, hay là tuyên ngôn?”
Tâm
tình của Hàn Đông cũng càng ngày càng nặng nề, tình hình của thành phố
Ninh Hải so với tưởng tượng của Hàn Đông phức tạp hơn nhiều. Thậm chí
cho dù là Ủy ban nhân dân thành phố cũng đầy các vấn đề khác nhau, Hàn
Đông muốn điều khiển cục diện cũng không phải dễ dàng như vậy.
“Trước tiên phải làm tốt mọi việc ở Ủy ban nhân dân thành phố, làm tốt
quan hệ với người của chính phủ, nếu không còn nói sự nghiệp gì?
Còn về quan hệ với Bí thư Thành ủy Lam Nghiệp, Hàn Đông nghĩ qua rồi,
tạm thời vẫn lấy thỏa hiệp là chính, và cố gắng trên một vài chuyện đạt
được sự ủng hộ của Lam Nghiệp.
Bởi vì Hàn Đông dù sao cũng là người ngoại lai, nếu muốn làm chút chuyện, trước tiên nắm bắt mâu thuẫn chủ yếu, mà có sự ủng hộ của Lam Nghiệp, rất nhiều chuyện lúc làm sẽ
thuận lợi hơn nhiều.
Nếu Hàn Đông vừa đến thành phố Ninh Hải
liền làm ra khí thế lớn, biểu hiện ra mũi nhọn, bộ dạng khinh người, chỉ sợ sẽ khiến nhiều người phản cảm.
Mà Hàn Đông không thể
chuyện gì cũng không làm, như vậy không phù hợp với tính cách của hắn,
cho nên cách tốt nhất của hắn là gia tăng hợp tác với Lam Nghiệp, trong
chuyện cụ thể cố gắng đạt được sự ủng hộ của Lam Nghiệp vậy thì dễ làm
hơn nhiều.
Mặt khác, thông qua làm việc thực tế, Hàn Đông cũng có thể không ngừng mở rộng sức ảnh hưởng của mình.
Hiện tại, hắn vẫn chỉ là thay quyền chủ tịch, cuối tháng hai năm sau,
sắp có tuyển cử, hắn trước tiên phải bảo đảm phiếu bầu của mình hơn phân nửa.
Mặc dù thời gian chuẩn bị tương đối đầy đủ, nhưng xét
thấy cục diện phức tạp, Hàn Đông tự mình cảm thấy phải cẩn thận một chút mới tốt.
Đợi mọi người nói xong, Hàn Đông lại hỏi một chút
vài vấn đề trọng điểm, sau đó liền tổng kết lại, yêu cầu mọi người không ngừng cố gắng, hoàn thành tốt công việc của mình, cố gắng thúc đẩy sự
phát triển vững chắc của toàn thành phố.
- Chủ tịch, lúc nãy Lâm Dũng gọi điện đến nói y đang điều tra một vụ án, nhất thời không thể đến được.
Sau khi tan họp, Vương Tĩnh bước nhanh đi đến bên cạnh Hàn Đông cẩn thận nói.
Trước khi họp, cô nhận được điện thoại của Lam Dũng, trong điện thoại
Lâm Dũng chủ yếu là xin nghỉ đồng thời cũng nhờ cô truyền đạt và giải
thích một chút với Chủ tịch Hàn.
Hàn Đông đối với Lâm Dũng này đã có một chút không hài lòng, nhưng cũng không biểu hiện ra, chỉ gật gật đầu, nói:
- Biết rồi.
Vương Tĩnh cũng không nói gì nữa, cô không phải kẻ ngốc, tự nhiên hiểu được biểu hiện của Lâm Dũng đã chọc giận Hàn Đông.
Đồng thời Vương Tĩnh cũng có chút ngạc nhiên, không biết Lâm Dũng rốt
cuộc là làm sao, sao mấy ngày này như mất tích, không ngờ cũng không đến tham dự cuộc họp của Ủy ban nhân dân thành phố, đây không phải rõ ràng
không nể mặt Chủ tịch mới Hàn Đông sao. Bất kể là ai chỉ sợ e là cũng sẽ vô cùng không hài lòng.
Cục trưởng cục Công an Lâm Dũng lúc
trước cũng là người của Trương Hồng Quang, có thể nói cùng Vương Tĩnh
đứng chung trận tuyến, cho nên Vương Tĩnh cũng không hy vọng Lâm Dũng
thông qua cách này mà chọc giận Hàn Đông, đây hoàn toàn là không cần
thiết, mặc kệ là xuất phát từ nguyên nhân gì, người ta là Chủ tịch mới
nhậm chức, anh là trợ lý Chủ tịch, ngay cả cuộc họp thường vụ đầu tiên
của Chủ tịch mới cũng vắng mặt, điều này thế nào cũng không thể được.
“Ôi, sau khi lãnh đạo cũ sức khỏe có vấn đề, tâm tư của mọi người đều thay đổi khó đoán”
Vương Tĩnh trong lòng âm thầm thở dài một hơi.
- Trưởng ban thư ký, phía Chủ tịch cũ, cô liên hệ một chút, xem thời
gian nào thuận tiện, tôi qua hỏi thăm một chút, mặt khác, cô phải quan
tâm nhiều tình trạng sinh hoạt của nhà Chủ tịch cũ, có gì kịp thời trợ
giúp mới được.
- Tôi nhớ rồi, Chủ tịch.
Vương Tĩnh
nói, mặc dù biết Hàn Đông quan tâm Trương Hồng Quang khả năng rất cao e
là chỉ làm cho người khác xem, nhưng Vương Tĩnh cảm thấy trong lòng cũng dễ chịu, ấn tượng đối với Hàn Đông tự nhiên cũng tốt thêm vài phần.
Buổi tối, trong căn phòng lớn của nhà khách thành phố Ninh Hải, Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Bí thư Thành ủy Lam Nghiệp dẫn theo toàn thể thành
viên của hội nghị thường vụ Thành ủy thành phố Ninh Hải đến đón tiếp Hàn Đông.
Thành phố Ninh Hải tổng cộng có mười ba Ủy viên thường vụ, bọn họ theo thứ tự là Bí thư Thành ủy Lam Nghiệp, Phó Bí thư Vương
Vĩnh Ninh, Phó Bí thư - Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Đàm Vĩ, Phó Bí thư - Bí thư Đảng ủy khu công nghệ cao Chu Tân, Bí thư Đảng ủy Công an Trình
Dũng, Phó Chủ tịch thường trực Tống Kiến Quốc, Chủ tịch mặt trận Tổ quốc Quý Chính Phong, Trưởng ban tổ chức cán bộ Chu Trạch Phi, Phó Chủ tịch
thành phố Lôi Hữu Hạ, Trưởng ban tuyên truyền Vương Đại Vĩ, Trưởng ban
thư ký Dương Lợi Đông, Tư lệnh quân khu Vũ Ba.
Lại thêm Phó Bí thư Thành ủy, Quyền Chủ tịch thành phố Hàn Đông, tổng cộng mười ba Ủy viên thường vụ.
Mặt khác tham gia buổi tiệc đón tiếp tối nay còn có Chủ tịch Hội đồng
nhân dân thành phố Tạ Minh Huy, Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc thành phố
Trương Bân Nam.
Tổng cộng bốn cán bộ cấp Thứ trưởng, mười một cán bộ cấp giám đốc Sở.
Trong những quan viên này, Hàn Đông tuổi tác nhỏ nhất, cho dù không hỏi chỉ nhìn tướng mạo cũng có thể thấy Hàn Đông hiện tại còn rất trẻ tuổi, chính là đang ở giai đoạn phong nhã hào hoa.
Đương nhiên cũng có người có lẽ sẽ cảm thấy Hàn Đông tuổi còn trẻ, có thể làm việc không ổn.
Hàn Đông ngồi bên tay trái Bí thư Thành ủy Lam Nghiệp, vừa quan sát
biểu hiện của mọi người đồng thời trong lòng âm thầm suy nghĩ.
Bí thư Thành ủy Lam Nghiệp đeo mắt kính, cả người rất có phong độ của
người trí thức, nhưng trong mắt thỉnh thoảng toát lên những ánh nhìn
liền biết y tuyệt đối không như vẻ ngoài ôn nhu của y.
Chủ
tịch Hội đồng nhân dân Tạ Minh Huy tóc trắng như tuyết, cũng không biết
là trắng thật sự hay tự mình nhuộm qua, giống như trên đầu có treo một
đống máu, ông ta vẫn cứ trò chuyện vui vẻ, chỉ có điều đôi mắt kia thỉnh thoảng híp lại, sắc mặt nhất thời gây chút sợ hãi.
“Người này tuyệt đối là một lão hồ ly, cũng không biết cả ngày đang suy nghĩ điều gì”
Hàn Đông trong lòng nghĩ thầm, ánh mắt lại nhìn tới Chủ tịch Mặt trận
Tổ quốc thành phố Trương Bân Nam, ông ta mặc một màu đen, vẻ mặt nghiêm
túc ngồi ở đó, nói cũng ít, giống như ai đang thiếu tiền ông ta mà chưa
trả.
Hàn Đông trong lòng thầm nghĩ:
“Mặt trận Tổ quốc
mặc dù không có tác dụng gì lớn nhưng làm tốt quan hệ, ở thành phố Ninh
Hải đối với mình cũng có lợi ích rất lớn.”
Còn về các Ủy
viên thường vụ khác ngồi bên ngoài, Hàn Đông cảm giác người người lòng
dạ đều rất thâm sâu, đều là những người đầy mưu mô, mà những người này,
vào những ngày tháng về sau lại là những người mình giao tiếp chủ yếu.
Lúc này Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc Trương Bân Nam đứng lên nói:
- Chủ tịch Hàn, tôi kính cậu một ly, uống xong ly rượu này, có chuyện muốn nói với cậu một chút.