Người Cầm Quyền

Chương 786: Chương 786: Chất vấn




Hàn Đông ngẩn ra, không biết Trương Bân Nam muốn nói gì với mình.

Tuy nhiên, Trương Bân Nam là Chủ tịch Mặt trận tổ quốc thành phố, vốn là Phó bí thư thành ủy, tại Ninh Hải còn có sức ảnh hưởng không nhỏ, cho nên anh ta kính rượu, Hàn Đông đương nhiên phải nể mặt của y.

Đứng lên, cùng cụng ly với Trương Bân Nam, Hàn Đông mỉm cười nói:

- Chủ tịch Trương, sau này công việc tại Ủy ban nhân dân thành phố, còn phải nhờ đến Chủ tịch Trương nhắc nhở nhiều, có ý kiến nào, Chủ tịch Trương có thể tìm tôi lúc nào cũng được.

Sắc mặt Trương Bân Nam tối sầm lại, cũng không biết anh ta sinh ra là như vậy, hay anh ta có gì bất mãn với Hàn Đông.

Anh ta ưỡn cổ một hơi uống hết rượu trong ly, sau đó lại thể hiện cho Hàn Đông xem, cũng không nói một câu nào.

Nói thật, Hàn Đông thực ra đã uống hơi bị nhiều, nhưng không có cách nào khác, Trương Bân Nam cùng với hắn cùng cấp bậc với nhau, hơn nữa còn là lão đồng chí, trước mặt bao nhiêu người, đã kính trước rồi cạn hết, Hàn Đông cũng không thể không để sĩ diện cho anh ta, nếu không, chỉ sợ lão già không nói đùa được này, sau này sẽ xem Hàn Đông như kẻ thù.

Ưỡn cổ lên, Hàn Đông uống cạn rượu trong ly không còn giọt nào, sau đó cũng quay ngược lại cho Trương Bân Nam nhìn thấy.

Tuy nhiên, lúc này, Hàn Đông chỉ cảm thấy một luồn rượu nồng nặn không ngừng phảng phất đến, có cảm giác rất tức giận.

Trương Bân Nam với bộ mặt đó, tuy nhiên anh ta nhìn thấy bộ mặt của Hàn Đông, ánh mắt cũng hơi thay đổi.

- Chủ tịch thành phố Hàn rất nể mặt ông lão này, tôi rất cảm kích.

Trương Bân Nam nói

- Là một ông lão, có thể quan niệm, quan điểm của tôi, cũng hơi bảo thủ, hơn nữa bây giờ cũng không thể cống hiến lớn cho phát triển của thành phố Ninh Hải nữa...

Hàn Đông nhìn Trương Bân Nam, nghiêm túc nghe ông ta nói chuyện, trước lúc uống rượu Trương Bân Nam đã tỏ thái độ rất nghiêm túc, nói sau khi uống rượu xong sẽ có chuyện nói, hơn nữa chắc không phải việc tốt, hoặc là nói đến vấn đề nguy khốn nào.

- Cũng không bíêt lão già này rốt cuộc vì mục đích gì?

Hàn Đông nghĩ thầm trong lòng,

“Nếu thực sự có kiến nghị nào, dường như không cần nói trong bàn tiệc, hơn nữa nhìn thấy thần thái của ông ta, giống như có liên quan đến mình, dường như việc đó dính líu đến mình.”

Hàn Đông không thể ngây thơ tưởng rằng, một số người với bộ mặt quang minh chính đại nói chuyện với anh, chính là tốt với anh, hy vọng công việc của anh làm tốt. Ngược lại, cũng có thể có dụng tâm khác, hơn nữa vào ngày đầu tiên Hàn Đông đến, mọi người đã mở tiệc chiêu đãi hắn.

Tuy nhiên trước khi Hàn Đông đến đây, cũng đã tiến hành tìm hiểu tình hình của thành phố Ninh Hải, nhưng cục thế của thành phố Ninh Hải phức tạp, cũng không thể đơn giản giải quyết được.

Hoặc bây giờ Hàn Đông tìm hiểu được, ít ra với vẻ bên ngoài, với tình hình thật tế, chỉ cần Hàn Đông trầm lại trong thành phố Ninh Hải, trong quá trình làm việc, nghe lời mọi người nói, quan sát hành động, xem hành động thực tế của họ, là biểu hiện như thế nào.

Chỉ khi nào trước các chọn lựa có lợi, mới thể hiện được mục đích thực sự của họ.

Bây giờ Hàn Đông đang là đơn thân độc mã đến thành phố Ninh Hải, mỗi bước chân phải đi thật vững, thật chắc chắn mới được.

Với giai đoạn hiện nay, đối với cuộc sống quan trường của Hàn Đông, là hết sức quan trọng, Hàn Đông cũng cố hết sức làm tốt hơn.

Hoặc trước đó, chú ý của cấp cao đối với Hàn Đông, chủ yếu vì Hàn Đông là cháu của Hàn lão, hơn nữa nhà họ Hàn đang chuẩn bị đào tạo bồi dưỡng Hàn Đông trở thành đối tượng của đời thứ ba, ngoài ra trong thực tế công việc Hàn Đông đã tạo ra nhiều công việc mang tính sáng tạo.

Nhưng hiện nay, chú ý của cấp trên với Hàn Đông, chính là tìm hiểu toàn diện về năng lực, phẩm chất của con người hắn, quan sát, thậm chí là khảo sát hắn.

Những lúc này, mọi người nhìn thấy bộ mặt nghiêm túc của Trương Bân Nam, toàn bộ đều dồn ánh mắt về phía anh ta.

Trong miệng của Bí thư thành ủy Lam Nghiệp hơi nhai thức ăn, giống như mãi cũng không thể cảm nhận được mùi vị ngon này.

Chủ nhiệm Tạ Minh Huy tựa lưng vào thành ghế, nụ cười trên mặt, đôi mắt híp lại như đường chỉ.

Phó bí thư thành ủy Vương Vĩnh Ninh với nụ cười đầy thân thiện, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn sang Hàn Đông và Trương Bân Nam, giống như có thể nhìn thấy điểm gì trên khuôn mặt của họ.

Các ủy viên thường ủy khác, cũng với dáng vẻ bất thường, thần thái không giống nhau, trong đó có một số người bộ mặt hiếu kỳ, vẫn có một số người như đang trông chờ xem vở kịch hay.

Trương Bân Nam nói tiếp:

- Trên thực tế, đa số các vị đồng chí lão thành, đều hơn kém không nhiều, tuổi tác lớn rồi, cũng không làm được gì. Nhưng —— cho dù thế nào, tôi cảm thấy có một điểm đáng được khẳng định, chính là những vị đồng chí lão thành này, trước đây họ cũng từng làm qua một số công việc, phát triển của Ninh Hải, cũng không tách ra được những cái trên, tính khí tốt, tính khí không tốt thì các lão đồng chí cũng siêng năng làm việc. Đổi câu nói, dù không có công, cũng có phiền não qua. Do đó, đối với các đồng chí lão thành, chúng ta không thể vì bây giờ họ đã lớn tuổi, không quan tâm đến suy nghĩ của họ, xem họ như gánh nặng nghĩ cách vứt đi, bỏ lại họ...

Y càng nói càng vội, âm giọng cũng càng nặng nề hơn, giống như gặp phải việc bất bình mà phẫn nộ, sắc mặt đen hơi đỏ ửng lên.

Vốn dĩ một số người cười mà nghe y nói, lúc này đổi thành bộ dạng chăm chú lắng nghe, tỏ vẻ rất nghiêm túc.

Hàn Đông cảm thấy kỳ lạ trước thái độ của Trương Bân Nam, theo lý mình vừa nhận chức tại thành phố Ninh Hải, thậm chí ngay cả cơ hội nói về quan điểm của mình cũng không có, tuy nhiên trước đó trước đại hội cán bộ, nhưng lúc đó thái độ của Hàn Đông vẫn hơi khếm tốn. Về thái độ đối với đồng chí lão thành, từ trước đến nay, Hàn Đông đều rất kính trọng, hơn nữa cũng tương đối xem trọng ý kiến và đề nghị của đồng chí lão thành.

- Chủ tịch Trương nói rất đúng, đối với đồng chí lão thành, tôi đều rất tôn trọng. Nói ra, không nói đến thành phố Ninh Hải của chúng ta, chính là toàn nước Trung Hoa của chúng ta, nếu không có ngàn vạn đồng chí lão thành chiến đấu, cố gắng làm việc, cũng không thể có được cục diện tốt đẹp như ngày hôm nay, công việc của các vị đồng chí lão thành, là nền tảng trong công việc của chúng ta. Tục ngữ có câu gia đình có người già, giống như có báu vật, điểm này tôi có thể cảm nhận sâu sắc, cho nên trong công việc sau này, tôi cũng sẽ nghiêm túc nghe ý kiến và đề nghị của các vị đồng chí lão thành, cố gắng làm tốt công việc.

Bí thư thành ủy Lam Nghiệp nghe đến đây, khóe mắt không khỏi giật vài cái, đặc biệt là Hàn Đông nói đến nhà có người già, có một vật báu, thần sắc của y hơi động một tí.

Là ủy viên tỉnh ủy tỉnh Giang Việt, anh ta đối với tình hình của Hàn Đông hiểu rõ hơn so với những người ngồi tại đây. Biết được thân phận thực sự của Hàn Đông.

Đối với phát triển trước mắt trong nước được thuận lợi, tiềm năng lớn nhất, cũng có thể nói là một trong các Đảng thái tử nổi trội nhất, Lam Nghiệp khi biết Hàn Đông sẽ đến thành phố Ninh Hải, trong đầu cảm thấy áp lực quá lớn.

Khi mới bắt đầu, anh ta đối với Hàn Đông đầy tính đề phòng.

Mặc dù tình hình của thành phố Ninh Hải vô cùng phức tạp, nhưng anh ta là ủy viên tỉnh ủy kiêm Bí thư Thành ủy, quyền uy trong thành phố cũng rất nặng nề, anh ta không mong muốn con rồng Hàn Đông này quá mạnh mẽ.

Đương nhiên, anh ta lo lắng nhất, Hàn Đông sẽ lợi dụng sức mạnh của dòng họ Hàn, ủng hộ để chống lại mình, nếu như vậy, anh ta chắc chắn sẽ không chịu được.

Cho nên từ giây phút Hàn Đông đến thành phố Ninh Hải, Lam Nghiệp đã quan sát, cân nhắc con người này.

Cho dù thế nào, anh ta cũng không muốn đem địa phận của mình nhường cho người khác.

Trương Bân Nam nói rất hay, cầm lấy tách trà trên bàn, húp một hơi vài ngụm trà, sau đó ánh mắt quay sang Hàn Đông, trịnh trọng nói:

- Nếu Chủ tịch thành phố Hàn đã nói như vậy, vậy tôi cũng khơi bày ra nói, chính là chuyện của lão Trương, y từng làm Chủ tịch thành phố bảy năm tại thành phố Ninh Hải, trong bảy năm này, phát triển của thành phố Ninh Hải cũng thấy được, tuy nói phát triển của một thành phố, dựa vào lãnh đạo của cấp trên, do mọi người nỗ lực nên thực hiện được, nhưng tôi nghĩ lão Trương là Chủ tịch thành phố cũng có công lao. Hiện tại, sức khỏe của lão Trương có vấn đề, chúng tôi cũng rất buồn. Chúng tôi hy vọng ông ấy có thể yên tâm điều trị, dưỡng bệnh, chỉ cần có một phần ngàn cơ hội, chúng tôi cũng sẽ chúc phúc ông ấy...

- Nhưng, bây giờ không ngờ phải đẩy ông ta ra từ khu thường ủy, hôm qua vợ của lão Trương nhìn thấy tôi, nói đến nước mắt ròng rã, trong lòng tôi cũng không thoải mái tí nào.

- Tuy đấy không thể là ý riêng của Chủ tịch thành phố Hàn, nhưng tôi cảm thấy dù thế nào, với tình hình bây giờ của gia đình lão Trương, còn bắt họ phải dọn ra từ khu thành ủy, có chút không có tình người?

- Chủ tịch thành phố Hàn, không thì vậy đi, tôi dọn ra từ khu thường ủy, không cần ép gia đình lão Trương nữa được không?

Trong phòng lớn, đều im lặng.

Nghe giọng điệu hơi phẫn nộ của Trương Bân Nam, ánh mắt của mọi người liền ngưng trọng hơn, còn trong lòng nghĩ thế nào, cũng không được biết.

Lúc này ánh mắt của mọi người không hẹn cùng tập trung về phía Hàn Đông, mọi người thấy được, Trương Bân Nam đối với việc Cục sự vụ Ủy ban nhân dân nhà nước yêu cầu đối với gia đình Chủ tịch thành phố cũ Trương Hồng Quang dọn ra từ khu thường ủy, vô cùng phẫn nộ, thậm chí có ý trách móc Hàn Đông.

Trong câu nói của Trương Bân Nam, vừa nghi ngờ, vừa có ý khác.

Nếu Hàn Đông anh quá muốn ở khu thường ủy, vậy tôi sẽ nhường cho anh, anh đừng đuổi gia đình Trương Hồng Quang ra được không?

Lam Nghiệp hơi cúi đầu xuống, giống như đang suy nghĩ vấn đề, trong lòng hơi vui vẻ:

“Ha ha, không nhờ Trương Bân Nam lại vì chuyện này mà làm khó Hàn Đông, trước đây anh ta không phải thường cãi nhau với Trương Hồng Quang sao? Bây giờ lại bắt đầu đồng tình vớ Trương Hồng Quang, tuy nhiên đây cũng là một ấn tượng không tệ, cũng là một lỗ hổng, ngược lại hy vọng Trương Hồng Quang sẽ sống thêm một thời gian, vấn đề này càng nhiều hơn.”

Hàn Đông không ngờ Trương Bân Nam lại là lá cờ đầu trong chuyện này, tuy ban đầu Trương Bân Nam có nhắc đến vợ của Trương Hồng Quang đến kể khổ với ông ta, nhưng Hàn Đông cảm thấy vấn đề này không hề đơn giản, nếu chỉ như vậy, Trương Bân Nam cũng không có ý chống đối mình, có gì thì anh ta sẽ tìm đến cục sự vụ Hồ Dược Vinh để mắng chửi một trận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.