Ads
- - Con bé thật đáng yêu!
Lữ Trung Nguyên cười hì hì nhìn Hàn Nguyệt nói, giơ đôi đũa gắp cho cô bé một
chút đồ ăn để vào bát, nói:
- - Trẻ con phải ăn nhiều một chút, mới có thể mau lớn được.
- - Cám ơn bác!
Hàn Nguyệt lễ phép nói, cô bé bây giờ đã hơn bảy tuổi gần 8 tuổi rồi, nửa năm
cuối sẽ học năm thứ hai, cô bé càng lớn càng xinh đẹp, trên đầu kẹp hai bím tóc
đáng yêu, một đôi mắt sáng như sao, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn làm cho người
ta không kìm nổi giơ tay véo một cái.
Cô bé duyên dáng yêu kiều, xinh đẹp động lòng người, bất kể ai nhìn thấy cũng
không nhịn được liên mồm khen ngợi, cô bé kia quả thực giống như công chúa vậy.
Hơn nữa tính cách cô bé rất tốt, ngây thơ hồn nhiên nhưng lại rất hiểu chuyện,
tiếng cười nũng nịu lúc vui vẻ trong trẻo như tiếng chuông bạc vậy, thời điểm
ít nói thì giống như một đóa hoa sen thầm lặng, lúc cau mặt lúc tươi cười vẫn lộ
ra sự hồn nhiên ngây thơ.
Hàn Vũ ngồi ở bên cạnh Hàn Nguyệt, cậu bé mặc một áo sơ mi ngắn tay, để tóc ngắn,
ngồi ở đó toát ra một khí chất rất lịch sự.
Cậu bé lớn hơn Hàn Nguyệt một tuổi, từ nhỏ đã là con cưng, hơn nữa từ nhỏ liền
biểu hiện ra khí chất không giống với các đứa trẻ khác, cậu bé này dường như từ
nhỏ đã lấy Hàn Đông làm mục tiêu, rất nhiều cái đều thích học tập Hàn Đông, ví
dụ như xem báo, xem tin tức, ví dụ như tư thế bình thường ngồi ngay ngắn, nói
chuyện có cảm giác điềm đạm, chắc chắn, những điều đó đều rất giống với Hàn
Đông, nếu là một người lớn thì cũng không có gì kỳ lạ, nhưng Hàn Vũ nhỏ tuổi
như vậy, thể hiện như vậy làm cho người ta rất là kinh ngạc.
Hàn Vũ và Hàn Nguyệt cùng học trong một trường, hàng ngày đều đi học cùng nhau,
tình cảm của hai anh em vẫn rất tốt, Hàn Nguyệt thích hỏi han Hàn Vũ trong việc
học tập, rất nhiều kiến thức đều vượt qua những gì học được trên sách vở, ví
dụ như chương trình về toán học, ngữ văn, cô bé đều học thuộc sách của năm thứ
hai rồi, cho nên thành tích của Hàn Nguyệt ở trên lớp luôn dẫn đầu, cho dù
không đi học cũng vẫn cầm cờ đi trước, nhưng cô bé này khi lên lớp đều rất chăm
chỉ, cũng tích cực phối hợp với thầy cô trả lời vấn đề, cũng vui vẻ giúp đỡ các
bạn, và quan hệ với các bạn cũng rất tốt, trở thành trung tâm của lớp, sau khi
tan học các bạn đều thích quay xung quanh cô bé. Còn Hàn Vũ thì sao, mặc dù cậu
bé cũng cảm thấy rất nhiều người trên lớn quá nhàm chán quá ngây thơ, nhưng bản
thân cậu bé là lớp trưởng, lại có thể thực hiện rất tốt chức trách của mình, và
không vì mình hiểu biết hơn người khác mà tự cao tự đại, hơn nữa cậu rất có
suy nghĩ khi xảy ra chuyện gì, lại có thể công bằng chính trực, lại hiểu biết
rất nhiều, cho nên uy tín ở lớp học rất cao, làm rất tốt công tác đoàn kết, từ
nhỏ nghiễm nhiên đã được bồi dưỡng khí chất như một vị lãnh đạo.
Mỗi lần Hàn Đông nghe Lữ Nhạc và Kiều San San nói về việc khi gặp được thầy
giáo, những đánh giá của thầy giáo, Hàn Đông trong lòng vô cùng vui mừng, đây
chính là kết tinh tình yêu của hắn và Lữ Nhạc, Kiều San San.
Ngoài giờ làm việc, chơi cùng với con trai con gái, cùng bọn chúng giải trí,
nói chuyện là chuyện vui vẻ nhất của Hàn Đông.
- - Anh cả, Tĩnh Bình cũng qua đây chứ?
Lữ Nhạc hỏi, Tĩnh Bình là con trai của Lữ Trung Nguyên đang học trung học, nửa
năm cuối là học hết lớp 12 rồi.
Lữ Trung Nguyên lắc đầu, nói:
- - Tạm thời không vội, nửa năm cuối phải thi tốt nghiệp trung học rồi, để cho
nó thi tốt nghiệp đã rồi nói sau. Dù sao con trai đã lớn rồi, cũng không thể cứ
ở bên cạnh mình. Thằng bé này cũng coi như không chịu thua kém, thành tích
không tệ, chí hướng của nó là đỗ Đại học Yến Kinh, đó là trường Đại học mà chú
nó đã học qua.
Nói đến con trai Lữ Tĩnh Bình, Lữ Trung Nguyên đầy tự hào, phàm là người làm
cha đều hy vọng con cái của mình trưởng thành thông minh, lanh lợi khỏe mạnh.
Nhưng nhìn thoáng qua Hàn Vũ và Hàn Nguyệt, Lữ Trung Nguyên nhân tiện nói:
- - Nhưng Tĩnh Bình so với Tiểu Vũ còn kém xa, vào tuổi này của Tiểu Vũ, Tình
Bình cả ngày chỉ biết chơi, dáng vẻ không giống như Tiểu Vũ, anh thấy nó còn nhỏ
mà đã rất hiểu chuyện, người bé tí xíu đã thích xem báo, xem tin tức, tương lai
chắc chắn sẽ có tiền đồ hơn Tĩnh Bình.
Hàn Đông giơ tay vuốt ve cái đầu nhỏ của Hàn Vũ, cười nói:
- - Anh xem anh khen Tiểu Vũ đến xấu hổ rồi.
Nhưng Hàn Vũ thật ra lại rất bình tĩnh, thỉnh thoảng lại chú ý đến em, gắp cho
Hàn Nguyệt món cô bé thích ăn.
Lữ Trung Nguyên thấy cảnh như vậy, trong lòng lại thấy cảm thán, hai đứa nhỏ
kia quả thật làm cho người ta hâm mộ. Dĩ nhiên đối với hai đứa con này của Hàn
Đông, tuy anh ta là anh của Lữ Nhạc, nhưng anh ta cũng không cảm thấy gì, Hàn
Đông có thể làm cho Lữ Nhạc vui vẻ, cho dù nhiều hơn một hồng nhan tri kỷ cũng
là chuyện nhỏ. Hơn nữa anh ta cũng đại khái hiểu được, quan hệ giữa Lữ Nhạc và
Kiều San San rất tốt, hơn nữa Hàn Nguyệt quả thật là được lòng người, dù là ai
nhìn thấy cũng không khỏi cảm thấy yêu mến.
Cơm nước xong, Lữ Nhạc liền dẫn Hàn Vũ, Hàn Nguyệt đi xem phim, mà Hàn Đông thì
ở lại nói chuyện với Lữ Nam Phương.
Lữ Nam Phương bây giờ thân là Trung tướng, Phó tư lệnh viên quân khu Thục Đô,
cũng là quan to một phương, huống hồ anh ta mới hơn 40 tuổi, hoàn toàn là một
nhân vật tướng lĩnh trẻ tuổi trong quân đội, hơn nữa cha Lữ Quốc Trung vốn dĩ
là từ vị trí Phó chủ tịch Quân ủy lui xuống, sức ảnh hưởng trong quân đội cũng
rất lớn, cho nên lần này Lữ Nam Phương đến quân khu Thục Đô, tương lai e là sẽ
trở thành người cầm quyền quân khu Thục Đô, đi lên con đường giống như bố anh
ta.
Nhưng lần này Lữ Nam Phương có thể đến tỉnh Tây Xuyên là có quan hệ rất lớn đến
Hàn Đông, Trung ương bố trí Lữ Nam Phương đến Quân khu Thục Đô, trên thực tế
cũng là dễ dàng cho Hàn Đông triển khai tay chân.
- - Hàn Đông cậu ở tỉnh Tây Xuyên làm lâu như vậy rồi, bước tiếp theo tính toán
thế nào?
- Lữ Nam Phương vừa hút thuốc vừa nói, Hàn Đông là người có tiềm lực phát triển
lớn nhất của nhà họ Hàn, ánh mắt của mọi người đều chăm chú theo dõi hắn, lần
này chuyện ở tỉnh Tây Xuyên làm cho Hàn Đông tích lũy được thành tích và danh vọng
rất phong phú, vốn dĩ rất nhiều người trung lập cũng rất có thiện cảm với Hàn
Đông. Bây giờ nhiệm vụ lớn nhất của tỉnh Tây Xuyên là khắc phục sau thiên tai,
chuyện là Hàn Đông đã chuẩn bị mở đầu tốt, kế tiếp là một quá trình khá dài, mà
Hàn Đông cũng không thể cứ ở tỉnh Tây Xuyên, hắn phải phát triển hơn nữa. Trước
đây Lữ Nam Phương nghe nói Trung ương có dự định để Hàn Đông đi thành phố Tân
Môn trực thuộc Trung ương đảm nhận Bí thư Thành ủy, thành phố Tân Môn nằm ở
phía Đông, gần với Yến Kinh, mức độ phát triển kinh tế đứng đầu cả nước, đảm
nhiệm nhân vật số một ở địa phương như vậy là cực kỳ có lợi với sự phát triển của
Hàn Đông, dù sao kinh nghiệm công tác ở địa phương là cơ sở quan trọng của một
người muốn đi lên trên, đảm nhậm nhân vật số một ở địa phương có phân lượng, có
thể tích lũy được càng nhiều kinh nghiệm, đặc biệt là kinh nghiệm cải cách mở cửa,
tạo một cơ sở cầm quền tốt hơn cho tương lai. Chỉ là nghe nói ông nội lên tiếng,
cho rằng Hàn Đông cần ở tỉnh Tây Xuyên học hỏi kinh nghiệm, cho nên vị trí của
Hàn Đông không có thay đổi, nhưng thật ra không thể ngờ Hàn Đông lại tích lũy
được nhiều chiến tích ở tỉnh Tây Xuyên như vậy.
Chỉ có điều từ thế cục ổn định của tỉnh Tây Xuyên, công tác khắc phục sau thiên
tai sau khi từng bước đi vào quỹ đạo, vị trí của Hàn Đông chắc chắn sẽ phải điều
chỉnh, chỉ là hắn muốn thay đổi như thế nào lại là một chuyện lớn, dù sao Hàn
Đông bây giờ là Ủy viên dự khuyết Bộ Chính trị, trong lúc đảm nhiệm chức Bí thư
Tỉnh ủy tỉnh Tây Xuyên, đã làm được nhiều việc lớn ích nước lợi dân, nếu lại
điều động chắc chắn phải điều động đến chỗ cao hơn, hoặc là đi các tỉnh quan trọng
phía Đông, hoặc là đi nhậm chức ở các Bộ và Uỷ ban Trung ương cấp quan trọng ở
Trung ương. Đương nhiên trong đó phải suy xét đến ý nghĩ của Hàn Đông, dù sao
bây giờ ông nội vô cùng ủng hộ Hàn Đông, Hàn Đông có suy nghĩ của mình, ông cụ
chắc chắn sẽ thận trọng suy tính.
Hàn Đông cười cười, hắn biết bây giờ mọi người đều chú ý đến hướng đi của mình,
chỉ là mình tạm thời còn phải ở tỉnh Tây Xuyên một thời gian, dù sao công tác khắc
phục sau thiên tai của tỉnh Tây Xuyên còn rất nhiều việc cần làm, nếu bây giờ
mình đi, người khác thay vào cũng khó có thể nhanh chóng nắm bắt, hơn nữa bây
giờ mình rời khỏi tỉnh Tây Xuyên, để ai tiếp nhận chức Bí thư Tỉnh ủy, Hứa Khải
Ba đương nhiên là không được rồi, những người khác phỏng chừng cũng không có
bao nhiêu cơ hội.
- - Bây giờ cũng khó nói, một đống việc ở tỉnh Tây Xuyên, em nhất thời cũng
không buông tay được.
Hàn Đông nói, nếu quả thật phải lựa chọn, Hàn Đông cảm thấy vẫn phải đi đến một
nơi có thể phát huy năng lực của mình. Vốn dĩ Hàn Đông ở tỉnh Tây Xuyên đã mở
ra một mở đầu tốt, nhưng trận thiên tai này lại làm cho một số kế hoạch của Hàn
Đông khó có thể tiếp tục. Mặt khác nhân khẩu tỉnh Tây Xuyên nhiều, tình hình
các phương diện càng phức tạp, rất nhiều phương diện khi triển khai sẽ gặp
chút trở ngại.
Cho nên kế hoạch bước đầu trong lòng Hàn Đông, bước tiếp theo vẫn phải đi đến
thành phố trực thuộc Trung ương nhậm chức, Trung Hoa tổng cộng có 4 thành phố
trực thuộc Trung ương, thành phố Yến Kinh là thủ đô của Trung Hoa, vị trí đương
nhiên là vô cùng nặng nề, nhân vật số một của Thành ủy đều là Ủy viên Bộ Chính
trị kiêm nhiệm, thành phố Minh Châu thì là trung tâm kinh tế của Trung Hoa, vị
trí cũng rất quan trọng, nhân vật số một này có thể trực tiếp thăng nhiệm nhân
vật số một, Hàn Đông bây giờ qua đó có chút không thích hợp. Dù sao Hàn Đông
bây giờ còn trẻ tuổi, sớm như vậy ở lại một địa phương hiển hách như vậy cũng
không phải là chuyện tốt gì, hơn nữa thành phố Minh Châu vẫn là địa bàn của
Long Chính Bang, ông ta ở thành phố Minh Châu từ cơ sở dần dần làm đến nhân vật
số một sau đó trực tiếp đến Trung ương, sau đó bố trí một loạt người từ thành
phố Minh Châu đề bạt lên Trung ương, trên đưới thành phố Minh Châu đều là người
của Long Chính Bang, mình qua đó cũng biết chắc sẽ gặp phải khó khăn trước mắt.
Thành phố Minh Châu không phải không đi, chỉ có điều còn chưa đến lúc đó, đợi một
ngày nào đó trước lúc mình lên đỉnh, nhất định phải đi thành phố Minh Châu một
chuyến, gần gũi thân thiết cảm nhận một chút sự phát triển và vận hành của đại
đô thị quốc tế, tích lũy càng nhiều kinh nghiệm cho việc cầm quyền trong tương
lai.
Không thể đi thành phố Yến Kinh và thành phố Minh Châu, như vậy chỉ còn lại
thành phố Tân Môn và thành phố Giang Trung, hai thành phố này một nơi thuộc về
Tây bộ, một nơi thuộc về Trung bộ, mỗi nơi có đặc điểm riêng, mỗi nơi có cơ hội
phát triển riêng, Hàn Đông phải lựa chọn một trong hai nơi, thật sự có chút khó
lựa chọn.
Trước kia ông nội đã nói qua với Hàn Đông, đối với bố trí bước tiếp theo của
Hàn Đông, ông cụ cũng đưa ra ý kiến của ông, để cho Hàn Đông suy xét cẩn thận.