Ads
“Loạn trong giặc ngoài!” Ngồi ở trong xe Hồng Kỳ, Tô Trọng
Vi giơ tay dùng ngón tay cái xoa xoa huyệt Thái dương, ông ta vừa mới từ phòng
bệnh chăm sóc đặc biệt ra, trong phòng bệnh kia trụ cột vững vàng của nhà họ Tô
- Tô Đức Hạ đã nằm gần một năm nay. Mới hai tháng đầu Tô Đức Hạ còn có thể mở
miệng nói chuyện, nhưng sau đó nói chuyện đều phải hết sức cố gắng, tháng tám
năm ngoái ông cụ đến nói cũng không rõ ràng rồi, vào tháng 9 dường như chỉ có
thể nói ra một số từ ngữ không rõ ràng, căn bản không thể giao lưu với người
khác.
Trong lúc Tô Đức Hạ sinh bệnh, Cổ Thần Dương và các đồng chí lãnh đạo đã đến bệnh
viện thăm ông cụ vài lần, nhưng Tô Trọng Vi biết đây chẳng qua là thể hiện về
mặt lễ tiết mà thôi. Ngoài ra rất nhiều đồng chí khác cũng đến thăm, thậm chí
bao gồm cả Hàn Chấn Lương của nhà họ Hàn cũng đến thăm, nhưng theo Tô Trọng Vi
thấy những người này tuy rằng bên ngoài quan tâm nhưng bên trong cũng đều mong
rằng ông cụ sớm ra đi, dù sao nhà họ Tô vẫn chiếm cứ một số vị trí không tệ, điều
này trong mắt một số người giống như là miếng mỡ vậy, bọn họ hận không thể nhào
đến phân chia sạch sẽ.
Ông cụ bị bệnh, quốc gia đương nhiên sẽ tiến hành cứu chữa với điều kiện chữa
trị tốt nhất, chỉ là ông cụ tuổi tác đã cao, vốn dĩ là gần đất xa trời rồi, cho
dù dùng thuốc tốt đến đâu, tìm thầy tốt đến đâu, cũng không thể lấy lại được
sinh mạng đã dần mất đi.
Sinh lão bệnh tử, đối với một người mà nói là một chuyện hết sức bình thường, một
người từ khi bắt đầu sinh ra là không ngừng đi về cái chết.
Nhưng vấn đề sinh tử của Tô Đức Hạ không chỉ là vấn đề sinh tử của cá nhân ông
ta, mà còn quan hệ đến tiền đồ và vận mệnh của cả nhà họ Tô, vận mệnh tiền đồ của
nhiều cán bộ từ trên xuống dưới nhà họ Tô như vậy cũng bị ảnh hưởng ít nhiều.
Cho nên phàm là người hiểu biết tình hình thực tế, đều vô cùng lo lắng cho tình
hình sức khỏe của ông cụ Tô, cho dù công tác giữ bí mật làm rất tốt, nhưng tình
trạng thực tế này vẫn bị rất nhiều người tìm hiểu được. Điều này làm phát sinh ảnh
hưởng xấu rất lớn đến toàn nội bộ nhà họ Tô, rất nhiều người đã bắt đầu lo lắng,
lo lắng sau khi ông cụ Tô qua đời, nhà họ Tô có thể tiếp tục phát triển không
ngừng dưới sự lãnh đạo của Tô Trọng Vi hay không, mà một số người thì bắt đầu xốc
lại tính toán nhỏ nhặt của mình, đặc biệt là một số người vốn dĩ không ở trong
nhà họ Tô hoặc là vì một số lợi ích tạm thời mà đứng chung một chỗ, đã thể hiện
rõ ràng trạng thái sụp đổ rồi.
Sau khi Tô Trọng Vi đến tỉnh Tây Xuyên phê bình gay gắt công tác của Hàn Đông,
lại thêm tai họa liên tiếp đến quạt vào mặt, cảm giác nguy cơ kia của nhà họ Tô
lại càng ngày càng nghiêm trọng. Cùng lúc với rất nhiều người bên ngoài đã đánh
giá không tốt lời nói và việc làm của Tô Trọng Vi, nội bộ cũng có người cho rằng
Tô Trọng Vi lần này hoàn toàn là thất sách, cho dù không cần biết tình hình hiện
thực như thế nào, cách làm của Hàn Đông ở tỉnh Tây Xuyên cũng được Trung ương
cho phép, đến cả Cổ Thần Dương và Nghiêm Gia Vân cũng đều ủng hộ cách làm của
Hàn Đông, ông ta cần gì phải ra mặt nhằm vào Hàn Đông? Vì chuyện này uy tín của
Tô Trọng Vi trong nội bộ nhà họ Tô cũng bị đả kích rất lớn, rất nhiều người
bày tỏ sự bất mãn trước cách làm của ông ta.
‘Ôi…” Tô Trọng Vi trong lòng âm thầm thở dài một hơi. Nếu ông cụ vẫn mạnh khỏe,
như vậy ít ra cục diện bây giờ cũng không phát triển thành nghiêm trọng như vậy,
ông ta hiện tại cảm thấy kiệt sức, có một cảm giác khó nắm bắt được thế cục bây
giờ.
Nhưng căn nguyên của tất cả vấn đề này lại đến từ tỉnh Tây Xuyên, đến từ chính
bản thân Hàn Đông, ở tuổi này của Hàn Đông cũng trưởng thành quá khiếp rồi,
hơn nữa vận may cũng tốt hơn bình thường, chuyện lần này hoàn toàn là ông trời
giúp hắn, nếu không phải tỉnh Tây Xuyên thật sự xảy ra tai họa lớn như vậy, như
vậy Tô Tọng Vi cũng sẽ không bị lâm vào cảnh bị động như vậy. Cho nên Tô Trọng
Vi chỉ có thể oán thán ông trời trêu ngươi, lẽ nào nhà họ Tô thật sự đã đi đến
bước đường cùng rồi sao?
Bây giờ Tô Trọng Vi đã rõ ràng cảm giác được, Trung ương rất nhiều người có suy
nghĩ đối với thể hiện trước đó của mình, chỉ là không có ai đề xuất rõ ra
mà thôi, dù sao mình vẫn là Ủy viên thường vụ, là một trong những lãnh đạo chủ
chốt. Nhưng kiểu giương cung mà không bắn này trên thực tế vẫn sẽ ảnh hưởng
đến lựa chọn sau này của một số người, con đường của nhà họ Tô sẽ càng ngày
càng hẹp.
Chính nghĩa thì được ủng hộ, thất đức thì không được ủng hộ, đồng minh của nhà
họ Tô bây giờ đã có khuynh hướng giảm bớt.
Đây là chính trị ở Trung Hoa, khi thế lực nhà họ Tô cường thịnh, đồng minh có
rất nhiều, còn có thể chọn lựa kỹ, nhưng một khi nhà họ Tô vừa lộ ra trạng
thái yếu thế, vốn dĩ người và thế lực quay xung quanh nhà họ Tô sẽ tự xốc lại
tính toán nhỏ nhặt của mình.
“Đồ vong ân bội nghĩa đáng ghét!” Vừa nghĩ tới Tiêu Hồng Bân phản bội, Tô Trọng
Vi trong lòng tràn đầy lửa giận, vốn dĩ bố trí Tiêu Hồng Bân đến tỉnh Tây
Xuyên, chính là vì ngăn chặn Hàn Đông, nhưng ông bạn này lại không tích cực
chút nào, sau đó sẽ thay Hứa Khải Ba, trông cậy có sự tương trợ của Tiêu Hồng
Bân, Hứa Khải Ba mới có thể chống lại Hàn Đông, nhưng kết quả là Tiêu Hồng
Bân lại bằng mặt không bằng lòng với Hứa Khải Ba, thậm chí còn dựa vào Hàn
Đông, đây quả thực là một đòn đả kích rất lớn đối với nhà họ Tô, Tiêu Hồng Bân
mặc dù chỉ là một cán bộ cấp Thứ trưởng, nhưng ông ta trước đây dù sao cũng là
kỳ vọng rất lớn của nhà họ Tô, bây giờ lại dựa vào Hàn Đông, quả thực khiến cho
nhà họ Tô có một cảm giác mất cả chì lẫn chài.
Tiêu Hồng Bân vẫn là Tiêu Hồng Bân, dân chúng bình thường không nhìn thấy gì,
nhưng trong thể chế vẫn có rất nhiều người có thể nhìn ra lập trường của ông ta
thay đổi, đây là một đả kích lớn với nhà họ Tô, đương nhiên cũng cho thấy thủ
đoạn của Hàn Đông không giống bình thường. Và điều này làm cho tầm ảnh hưởng của
Hàn Đông ở nhà họ Hàn tăng thêm một bước, bởi vậy Hàn Đông không chỉ tự mình có
thể làm tốt công tác, hơn nữa còn có thể tranh giành được cán bộ cao cấp của đối
thủ, đây là điều người bình thường không thể làm được.
Bởi vì sự phản bội của Tiêu Hồng Bân, hơn nữa cho đến bây giờ vẫn sống tốt,
điều này làm cho uy tín nhà họ Tô giảm bớt hơn nhiều, cùng lúc đó Hàn Đông và
uy tín của nhà họ Hàn đương nhiên là nước lên thì thuyền lên.
Trên thực tế bởi những gì Hàn Đông làm được, ảnh hưởng của nhà họ Hàn đang
trong quá trình không ngừng nâng cao.
Đây cũng chính là một quá trình bổ trợ lẫn nhau, thế lực lớn mạnh của nhà họ
Hàn cung cấp hậu thuẫn kiên cường cho sự phát triển của Hàn Đông, mà những gì
Hàn Đông làm đều là góp thêm một viên gạch cho sự phát triển của nhà họ Hàn.
Ngược lại, tình hình của nhà họ Tô lại hoàn toàn khác, thế lực của nhà họ Tô
trên thực tế đang không ngừng co rút vào, mà Tô Xán vốn dĩ đấu tranh cùng trên
một tầng với Hàn Đông, thậm chí bắt đầu có chút ưu thế, mấy năm nay cũng bình
bình không làm được việc gì lớn, vì sự phát triển của gã, ông cụ Tô đã mặt dày
đi tìm đồng chí Linh Động của Trung ương để cho gã trở thành Phó chủ tịch tỉnh
Giang Bắc, sau đó lại trở thành Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc tỉnh, sau đó lại là
Chủ tịch tỉnh, cả một đường đều kém Hàn Đông nửa bước, hơn nữa đều lảo đảo đuổi
theo, như thế nào cũng không đuổi kịp bước đi của Hàn Đông.
Bước tiến của Hàn Đông, mặc dù có ảnh hưởng của thế lực gia tộc, nhưng chủ yếu
vẫn là Hàn Đông tự mình làm ra từng chiến tích, nhưng bước tiến của Tô Xán, bản
thân gã cũng không làm được bao nhiêu chiến tích, chủ yếu là dựa vào thế lực
trong nhà miễn cưỡng chống đỡ, hai con đường đi lên này rất rõ ràng là không giống
nhau, một người ở trạng thái tốt có thể tiếp tục, người còn lại thì bất động
mất đi động lực, cuối cùng chỉ biết đình trệ không tiến.
Tô Trọng Vi thật ra đã sớm nhận thức được nguy cơ tiềm ẩn của nhà họ Tô, chỉ có
điều mặc cho ông ta cố gắng như thế nào đều không làm nên chuyện gì. Dù sao đây
là chiều hướng phát triển, một mình ông ta có cố gắng thế nào cũng không có
cách nào.
“Hàn Đông này quả thực chính là một dị số!” Tô Trọng Vi trong lòng âm thầm thở
dài, lại nói Hàn Đông và ông ta bây giờ có chênh lệch rất lớn, nhưng Tô Trọng
Vi trong lòng vẫn có kiêng kị rất sâu với Hàn Đông, suy nghĩ một chút những gì
Hàn Đông đã làm từ khi theo nghiệp chính trị tới nay, ông bạn này quả thực là một
đường khải hoàn ca, rất nhiều chuyện đều là ngoài dự đoán của mọi người, nhưng
kết quả cuối cùng đều là xu thế tất yếu, cũng chính bởi vậy nhà họ Hàn phát triển
tốt như vậy.
Xe Hồng Kỳ có rèm che chậm rãi dừng lại, Tô Trọng Vi lấy lại tinh thần, trong
lòng âm thầm thở dài một hơi, quyết định tạm thời phải vững vàng, cố gắng phát
triển nhiều hơn một số đồng minh rồi nói sau. Nhà họ Tô bây giờ đang là lúc cần
đồng minh, cũng không thể liều lĩnh mù quáng.
Ngày 1 tháng 7, Quân ủy Trung ương tiến hành nghi thức trao quân hàm, Thiếu tướng
Lữ Trung Nguyên - nguyên Tư lệnh viên quân khu tỉnh Trung Nguyên thăng lên cấp
bậc Trung tướng, năm nay Lữ Trung Nguyên vừa mới 45 tuổi, tuổi như vậy đã thăng
lên Trung tướng, ở Trung Hoa chắc chắn là đã ít càng thêm ít, có thể thấy được
tiền đồ của anh ta quang minh cỡ nào.
Ngày 10, Chủ tịch Quân ủy Trung ương Cổ Thần Dương ký mệnh lệnh điều chỉnh một
bộ phận tướng lĩnh quân đội cao cấp.
Lữ Trung Nguyên do Tư lệnh viên quân khu tỉnh Trung Nguyên điều đến Quân khu Thục
Đô đảm nhiệm phó Tư lệnh viên.
Trung Hoa tổng cộng có 7 đại quân khu, mỗi người từ quân tướng sĩ nếu muốn đi
lên tầng cao của quân đội, ở đại quân khu đảm nhận chức vụ quan trọng đó là
kinh nghiệm cần thiết. Lữ Trung Nguyên 45 tuổi đã thăng tiến Trung tướng và đảm
nhiệm Phó tư lệnh viên quân khu Thục Đô, đây là sự tán thành của Quân ủy Trung
ương đối với năng lực cá nhân của anh ta, cũng là một sự bồi dưỡng hiếm có.
Mà Lữ Trung Nguyên là con trai cả của Phó chủ tịch Quân ủy tiền nhiệm Lữ Quốc
Trung, là anh vợ của Hàn Đông, hiện giờ Trung ương bố trí như vậy, trên thực tế
cũng là sự tán thành đối với nhà họ Hàn, bởi vậy có thể thấy được lực lượng của
nhà họ Hàn đang không ngừng bành trướng.
- - Chúc mừng anh cả lại lên bậc nữa.
Hàn Đông nâng chén rượu lên, nói.
Hôm nay là ngày thứ hai Lữ Trung Nguyên đến quân khu Thục Đô nhậm chức, Hàn
Đông mở tiệc chiêu đãi, ngày hôm qua Hàn Đông biết anh ta chắc chắc cũng nhiều
việc, cho nên cũng không bố trí.
Lữ Trung Nguyên, Lữ Nam Phương, Lữ Nhạc ngồi đó, còn có hai anh em Hàn Vũ, Hàn
Nguyệt.
Kiều San San hôm trước đến Yến Kinh có việc, cho nên không ở đây. Trên thực tế
Hàn Đông cũng biết là cô cố ý đến Yến Kinh để tránh. Mặc dù quan hệ của Hàn
Đông và Kiều San San bây giờ mọi người đều biết rõ, nhưng Kiều San San vẫn cố gắng
tránh cho mọi người ngại ngùng, lúc nên tránh sẽ cố gắng tránh đi.
Đồng thời Lữ Nhạc cũng cố ý để Hàn Đông và Kiều San San bố trí một chút thời
gian, đôi khi sẽ cố ý lấy cớ có việc đi công tác không về nhà.
Hai người phụ nữ này dường như rất ăn ý với nhau, hai người có một cảm giác tôn
trọng nhau như khách, thật làm cho Hàn Đông được hưởng trái ôm phải ấp .