- Đúng vậy ạ, cán bộ lãnh đạo làm người quản lý, nếu như ngay cả con cái mình cũng giáo dục quản lý không được, vậy thì anh ta có thể quản
lý người dưới trong công tác không, việc này đáng đánh dấu chấm hỏi.
Vương Tĩnh cũng phụ họa nói, cô nghe Hàn Đông đối với cái gọi là Tam hổ có chút không ưa, tự nhiên thuận theo ý tưởng của lãnh đạo mà nói
Trên thực tế, ngay bản thân cô mà nói, nghe thấy cái gì gọi là Tam hổ,
cũng cảm thấy không phải người tốt gì, cũng không có thiện cảm gì
Hàn Đông nói:
- Cổ nhân có cái gọi là ‘tu thân tề gia trị quốc bình thiên hạ’, chính
là nói một người muốn xây dựng sự nghiệp lớn, tu thân và tề gia là nền
móng rất quan trọng, ngay đến nền móng còn làm không tốt, vậy thì còn
nói gì đến cái khác nữa? Quả thật, bây giờ là xã hội đa nguyên hóa, giá
trị quan của mọi người cũng hình thành đa nguyên hóa, suy nghĩ và theo
đuổi cũng càng ngày càng đa dạng, đặc biệt là lớp thanh niên trẻ, tiếp
nhận sự vật mới mẻ càng nhiều, quan niệm tư tưởng ngày càng mở rộng,
tương đối mà nói, cũng khó có thể giáo dục hơn một chút, nhưng ít nhất
có một nguyên tắc, là bất luận tư tưởng của bọn họ có đa nguyên hóa
nhiều thế nào, cũng không thể làm cho bọn họ đi sai đường, hơn nữa đi
sai đường mà không được quản giáo tốt, chính là trách nhiệm của bậc làm
cha mẹ, đặc biệt là thân làm cán bộ lãnh đạo, con cái đi sai đường, thì
cũng liên quan đến bố mẹ rất lớn, điểm này, chúng ta đều phải lấy đó làm gương.
Vương Tĩnh tràn đầy đồng tình nói:
- Đúng vậy, cứ lấy con gái tôi ra mà nói, mặc dù vẫn học trung học, nhưng cách nghĩ và tư duy, so với lúc chúng ta đều không giống nhau, rất nhiều thứ, đã
hoàn toàn thay đổi, nhưng bất kể thế nào, phương hướng cơ bản vẫn là cần nắm chắc nó, sai lầm gì có tính nguyên tắc, thì nhất định cần kịp thời
sửa chữa, tuyệt đối không lấy tiền để nói.
Hai người liền
triển khai vấn đề này, đối với cán bộ lãnh đạo xử lý tốt công việc gia
đình, con cái, quan hệ người thân, nói chuyện không ít.
Vương Tĩnh cảm giác thật sâu sắc, Hàn Đông mặc dù tuổi trẻ, nhưng trải nghiệm và kiến thức cũng cực kỳ phong phú, nếu như không thấy vẻ ngoài của bản thân hắn, chỉ đơn thuần nói chuyện với hắn, dễ cho người ta cảm thấy
đây là một người trải nghiệm rất nhiều việc, có rất nhiều hiểu biết như
một lão già.
“Cũng không biết Hàn Đông lớn lên thế nào, nghe
nguyên Chủ tich thành phố nói, Hàn Đông là con cháu của Hàn lão, gia
đình cách mạng như vậy, thật không biết bồi dưỡng thế hệ sau như thế
nào. Hàn Đông theo chính trị đến nay, thì biểu hiện đặc biệt đột xuất,
xem ra Hàn lão quả thật là trút hết tâm huyết rất lớn đặt trên người đứa cháu này, có ý khiến Hàn Đông gánh vác thay mặt họ Hàn làm việc lớn,
Hàn Đông năm nay mới 30 tuổi, cũng đã là quan viên cấp Thứ trưởng rồi,
cứ theo tốc độ này tiếp tục phát triển, tương lai trở thành người lãnh
đạo cao nhất của Trung Hoa cũng là rất có khả năng.”
Vương
Tĩnh trong lòng xúc động thật lâu, lẽ ra cô cũng coi như là có hiểu biết sâu rộng rồi, hơn nữa trong thể chế cũng làm một hai chục năm, trên cơ
bản nhìn thấy đủ loại người muôn hình muôn vẻ, ưu tú có, bình thường có, khéo léo có, linh hoạt có, rất nhiều người cũng để lại cho cô ấn tượng
sâu sắc.
Nhưng đối diện Hàn Đông, cô cảm giác là không giống người khác.
Trước tiên, Hàn Đông tuổi trẻ, nhưng trải nghiệm lại giống như người làm mấy chục năm trong thể chế.
Tiếp theo Hàn Đông có chí lớn, trên mặt luôn mang theo nụ cười thản
nhiên, ánh mắt kiên nghị, dường như tràn đầy niềm tự tin mãnh liệt.
Thêm nữa, Vương Tĩnh nghiên cứu qua những việc làm của Hàn Đông trước
đây, hơn nữa lại thêm bây giờcùng Hàn Đông tiếp xúc gần gũi mấy ngày, cô cảm giác thấy Hàn Đông làm việc, đều là rất khí lớn, loại khí lớn này,
chính là vận mệnh mà một vài người bình thường hay nói. Cái gọi là vận
mệnh này, có lúc hiện lên rất mơ hồ, nhưng có đôi lúc làm cho người ta
cảm nhận rất rõ ràng cụ thể. Nói ví dụ như, anh và một người cán bộ thị
trấn tiếp xúc, anh sẽ thấy được cách nói năng của anh ta, phương thức
làm việc, quả thực có giới hạn cực lớn, nếu như anh đối diện với cán bộ
làm quan to, anh sẽ thể hiện, đối phương nói làm việc, cái kiểu tự tin
này, cái kiểu khả năng dự đoán tương lai, cái kiểu nhìn xa trông rộng,
tuyệt đối không phải anh một nhân vật nhỏ bình thường có thể tưởng tượng được.
Thông qua vài ngày tiếp xúc nói chuyện với Hàn Đông,
Vương Tĩnh nhìn thấy từ trong con người hắn ta hiện lên vận mệnh rất
lớn, cho dù là lãnh đạo cũ của cô Trương Hồng Quang, và Bí thư đương
nhiệm thành phố Ninh Hải bây giờ, đều kém xa so với Hàn Đông.
Mặc dù ba người bọn họ đều là cán bộ cấp Thứ trưởng, hơn nữa tương đối
mà nói, Hàn Đông thời gian gia nhập trong thể chế ngắn nhưng nếu như từ
việc nói chuyện làm việc thậm chí là xử lý phương diện công việc, Hàn
Đông có vẻ có nhiều tiềm lực hơn.
“Có lẽ đây chính là ôm hoài bão chí lớn, biểu hiện lòng thiên hạ.”
Vương Tĩnh thầm nói.
Xe Hồng Kỳ chạy được khoảng 10 phút, thì đến cơ sở trồng rau quả của huyện Ngọc Sơn.
Nơi này hóa ra thuộc nông thôn, có điều sau này dưới sự lãnh đạo của
chính phủ, cổ vũ nông dân trồng rau, thời gian dần dần hình thành một
khu vực nuôi trồng rau quả của Ninh Hải thậm chí đông bộ tỉnh Giang
Việt, căn cứ cung cấp, nổi tiếng gần xa, cũng khiến cho cuộc sống của
những người nông dân được nâng cao lên rất nhiều. Có thể nói điểm sáng
nhất của huyện Ngọc Sơn, chính là cơ sở trồng rau này.
Mỗi một
lãnh đạo lên nhậm chức, đều coi công việc ở cơ sở trồng rau này vô cùng
coi trọng, một là liên quan đến người nông dân và cuộc sống buôn bán của họ, hai là huyện Ngọc Sơn chính là đòn bẩy có ảnh hưởng rất lớn đối với đối ngoại, ít nhất người bên ngoài biết đến, đại bộ phận rau xanh các
bà các cô ăn, đều là Huyện Ngọc Sơn cung cấp, đề cao sự nổi tiếng của
huyện Ngọc Sơn, hấp dẫn khu vực sản xuất bên cạnh có trợ giúp rất lớn.
Rau quả nuôi trồng chỉ là một phương diện, do nó dẫn đến rất nhiều sản
xuất khác đi kèm theo, cũng là rất có tiền đồ phát triển, ví dụ như sản
xuất chế biến thực phẩm gia công, có thể phát triển rất nhiều xí ngiệp
trung và nhỏ, không chỉ có thể làm sống lại nền kinh tế mà hơn nữa tăng
thêm cơ hội việc làm đối với người dân đại phương, nâng cao thu nhập của mọi người, là việc rất được hỗ trợ.
Hàn Đông dưới sự dẫn dắt của Vương Tĩnh, dọc theo lán nuôi trồng rau quả xem xét. Hiện tại mặc
dù là mùa đông, nhưng bên trong lán trồng rau thì rau quả gì cũng có,
đương nhiên rồi, những vụ rau quả trái mùa, đương nhiên giá cả tốt nhất, đồng thời cũng hút hàng nhiều nhất.
Thỉnh thoảng có xe chở rau quả chạy qua bên người, trên xe đều chở đủ các loại rau quả.
Những rau quả này từ đây được nhổ ra, trải qua khâu xử lý đơn giản, sau đó lại phân ra các hướng để vận chuyển.
- Phía trước làm gì mà nhiều người tụ lại như thế?
Hàn Đông nhìn về phía trước nghi hoặc hỏi.
Ngay phía trước cách đó không xa, một đám người vây quanh, ai nấy bàn luận, cũng không biết xảy ra chuyện gì.
Vương Tĩnh trong lòng không kìm nổi căng thẳng một chút, bởi vì chuyến
đi lần này của cô, dường như vận may của mình không được tốt, lần nào
cũng đều đưa Hàn Đông gặp phải một vài việc không được tốt cho lắm.
Mặc dù những việc này cũng không có quan hệ trực tiếp với cô, nhưng
luôn khiến Hàn Đông nhìn thấy một vài chuyện không hay, cũng là không
tốt.
Mấy người này liền rất nhanh đi về phía trước, đi vào
trong đám người, liền nhìn thấy phía trước có một chiếc xe ba bánh lật
nghiêng trên mặt đất, cả xe dường như bị người dùng côn đập nát từ trên
xuống dưới, có chút biến dạng.
Ở bên cạnh xe, còn rơi rụng rất nhiều loại rau quả, cũng là bị người giẫm vào.
- A… Ôi…
Một tiếng rên rỉ vang lên, là của hai người nằm ở một bên, trên đầu có vết máu, bộ dạng cực kỳ thảm hại.
- Quá độc ác…
- Đúng vậy, có điều cũng chẳng có cách nào, ai bảo bọn họ lắm chuyện trước…
- Không nói nữa, không nói nữa…
Hàn Đông nghe ra, mọi người bàn luận, đều là muốn nói lại thôi, dương như đang lo lắng gì vậy.
Mà từ chỗ chiếc xe ba bánh lật, còn có hai người bị thương, cũng có thể nhìn ra được, đây không phải là tai nạn xe đơn giản, có lẽ do con người làm ra.
- Cụ à, ở đây có chuyện gì vậy, làm sao đường phẳng như vậy lại có thể lật xe được?
Vương Lập Bình bắt chuyện một người già bên đường hỏi.
- Cái gì mà lật xe…
Ông già nhìn Vương Lập Bình một cái, tức giận nói một câu, sau đó liền
đi qua một bên, dường như coi thường không trả lời câu hỏi của Vương Lập Bình.
Vương Lập Bình cũng không có gì, lại đi bắt chuyện với bà béo bên cạnh hỏi tình hình, bà này quả là dễ nói chuyện hơn nhiều,
có điều bà rất cảnh giác nhìn người xung quanh một chút, sau đó mới cùng Vương Lập Bình nói thầm hai câu.
Rất nhanh Vương Lập Bình liền thăm dò rõ ràng đại khái là tình hình gì, đi đến bên cạnh Hàn Đông, sắc mặt nghiêm trọng nói:
- Ông chủ, hai người kia là bị người khác đánh, bọn họ là người bên
ngoài, muốn đến nơi này thu mua rau quả, kết quả là bị người đánh, rau
quả ở đây, trên thực tế đều là bị lũng đoạt bởi một công ty gọi là công
ty Đại Bàng, người thu mua rau đều phải từ công ty Đại Bàng nhập hàng
mới được.
Hàn Đông nhíu mày, mặc dù Vương Lập Bình nói rất
đơn giản, nhưng tình hình đại khái Hàn Đông đã rõ rồi, công ty Đại Bàng
này, hoàn toàn là ép mua ép bán mà, khống chế thị trường nơi này, từ đó
mưu lợi bất chính.
- Tiếp tục tìm hiểu một chút tình hình.
Hàn Đông gằn giọng nói.
Vốn dĩ Hàn Đông đối với cơ sở trồng rau ở đây là rất vừa lòng, nhưng
gặp phải chuyện này, nói rõ chính phủ nơi này làm không ổn, hoặc có lẽ
công ty Đại Bàng này, bản thân chắc có quan hệ thâm hậu.
Vương Lập Bình gật đầu nói, lập tức lại đi thăm dò tình hình.
Vương Tĩnh cũng phát huy đầy đủ mê lực của cô, chủ yếu hướng những người đàn ông trung niên thăm dò tình hình.
Hàn Đông nghẫm nghĩ một chút, cầm di động, gọi thông 110 báo cảnh sát,
nói chỗ này có người bị đánh trọng thương, hy vọng cảnh sát mau chóng
đến xử lý
Sau đó Hàn Đông lại gọi số điện thoại cấp cứu của
bệnh viện, hai người này đầu đầy máu tươi, khiến người nhìn thấy rất
thương tâm.
- Chàng trai, các anh chạy nhanh đi.
Lúc này một bà lão vẻ mặt hiền từ thấp giọng nói với Hàn Đông nói,
- Các anh không trêu nổi đâu, tránh gặp họa, có nhìn thấy không, ba
người đứng bên trái kia, chính là người của Đại Bàng, bọn họ đã chú ý
hai người bạn của anh rồi.
Hàn Đông theo lời bà lão ám hiệu
nhìn theo, quả thật nhìn thấy ba người đàn ông, đang khó chịu nhìn Vương Tĩnh và Vương Lập Bình.
“Xem ra vấn đề rất nghiêm trọng.”
Hàn Đông trong lòng thầm nghĩ, nếu như mình gặp phải rồi, vậy thì nhất
định cần đem vấn đề giải quyết xong, bất luận liên lụy ai, tuyệt đối
không nhân từ nương tay.
Bà lão nói xong, liền giả như không
có việc gì đi qua một bên, có điều vẫn là thỉnh thoảng nhìn Hàn Đông bọn họ, có vẻ có chút lo lắng.