Người Cầm Quyền

Chương 802: Chương 802: Không phải phô trương thanh thế




“Xem ra tình hình ở đây rất nghiêm trọng.”

Hàn Đông trong lòng thầm thở dài một cái, lập tức hướng bà lão mỉm cười gật đầu.

Bà lão này quả thật là người tốt, nhưng theo như trong lời nói của bà, Hàn Đông đã rõ một việc, việc tiêu thụ rau quả của cơ sở trồng rau này, bị một thế lực ác lũng đoạn.

Trước mắt hai người buôn rau bị đánh, xe ba bánh bị tổn hại nặng, còn có những người xem vây quanh tức giận mà không dám nói gì làm gì, đều cho thấy vô cùng nghiêm trọng

Ban đầu, Hàn Đông đối với cơ sở trồng rau quả của huyện Ngọc Sơn là rất vừa lòng, dù sao sản nghiệp như vậy, không chỉ có đặc sắc, hơn nữa điều quan trọng là, nó có thể giúp người dân bình thường nâng cao thu nhập, căn cứ tình hình tìm hiểu được dọc đường, dân chúng kế cận đây, điều kiện trong nhà chắc là không tồi rồi.

Dù sao đối với người nông dân mà nói, cũng không có nhiều cách để tăng thu nhập của chính mình, có thể có được cách tương đối tin cậy như vậy kiếm tiền, đối với người dân thường đương nhiên là một việc tốt.

Dù trồng rau kiếm tiền, cũng là đồng tiền vất vả kiếm ra.

Nhưng đối với người dân thường mà nói, nhiều lúc, cho dù vất vả, cũng không nhất định có thể kiếm được tiền.

“Tình hình như vậy, chắc chắn đã kéo dài một thời gian rất dài, và dân chúng ở nơi này, đối với tình hình này cũng vô cùng bất mãn, chỉ là vì nguyên nhân nào đó, nên không có cách nào thay đổi tình huống này mà thôi."

Liên tưởng đến chuyện trước đây gặp phải, Hàn Đông cảm thấy huyện Ngọc Sơn tồn tại vấn đề không nhỏ, ít nhất về mặt trị an khiến người khác không an tâm.

Vương Tĩnh và Vương Lập Bình đều là những người khôn khéo, khi bọn họ cố ý thăm dò, cũng rất nhanh thăm dò được không ít tình hình.

Nhưng hành động của bọn họ, rút cụôc cũng dẫn tới sự chú ý của mấy tên đàn ông kia.

Mấy người đàn ông kia lập tức tụ lại một chỗ, thương lượng cái gì đấy, ánh mắt thỉnh thoảng không có ý tốt nhìn về phía Vương Tĩnh và Vương Lập Bình.

Hàn Đông lặng lẽ hút thuốc, hắn gọi điện thoại báo cảnh sát cũng được một thời gian rồi, không biết cảnh sát bao giờ mới đến.

Đúng ra nơi này là cơ sở trồng rau quả, trong huyện đối với trị an nơi này phải vô cùng coi trọng mới đúng chứ.

Tuy nhiên Hàn Đông trong lòng không có hy vọng quá cao đối với việc cảnh sát ra mặt, dù sao công ty Đại Bàng ở đây ép người mua bán, hơn nữa người dân ở đây không dám nói không dám làm, thì đã đủ nói rõ vấn đề.

Nếu như cảnh sát thật sự quản lý, thì tình hình cũng không đến nỗi biến thành dạng như bây giờ.

Trong lòng thở dài một tiếng, mỗi một địa phương, đều có một vài người không đặt quốc pháp kỷ luật Đảng ở trong mắt.

- Giải tán, giải tán, có cái gì đáng xem

- Đều đi hết đi

Lúc này, mấy tên đàn ông kia to giọng hét lên, ngoại trừ ba tên bà lão chỉ cho Hàn Đông lúc trước, lại không biết từ đâu chạy ra thêm vài tên nữa, từ cử chỉ vẻ mặt của bọn họ liền biết ngay không phải là người tốt.

Người vây quanh lần lượt tản đi, bà lão kia lúc gần đi, còn hướng Hàn Đông nháy mắt ra hiệu.

Càng như vậy, Hàn Đông càng cảm thấy mình chắc chắn phải đem chuyện này xử lý cho tốt một chút.

Nếu đã để Hàn Đông gặp phải rồi, tính chất sự việc cũng rất nghiêm trọng, Hàn Đông đương nhiên không thể coi như không nhìn thấy.

- Hai người các ngươi đừng hòng chạy.

Một tên chỉ vào Vương Lập Bình và Vương Tĩnh hung dữ nói.

Mặc dù Vương Tĩnh và Vương Lập Bình lúc thăm dò tình hình tương đối cẩn thận, nhưng vẫn bị mấy người kia phát hiện ra manh mối, hiện tại đuổi người không liên can đi rồi, hóa ra là cần đối phó với bọn họ.

Hàn Đông lạnh lùng cười, đi sang một bên, cũng muốn xem những người này muốn làm cái gì.

Vương Lập Bình to tiếng nói:

- Chúng tôi vì sao không thể đi?

Vương Tĩnh là lãnh đạo, lại là phụ nữ, bởi vậy gặp phải tình hình như thế này, Vương Lập Bình tự nhiên phải đứng ra, hơn nữa hắn còn cố ý đứng ở phía trước, làm như vậy là có ý bảo vệ.

- Ha ha, vì sao? Các ngươi không phải giả bộ nữa, nói đi, các ngươi đang làm cái gì, hỏi đông hỏi tây rút cuộc muốn làm cái gì?

Một tên đến trước mặt Vương Lập Bình, hai tay chống eo, cười khẩy nói.

Vương Lập Bình nói:

- Chúng tôi muốn tìm hiểu một chút giá cả rau quả, chuẩn bị đến đây thuê miếng đất trồng rau, sao nào, không được sao?

Anh ta quả là rất có đầu óc, nếu những người này không cho người tùy ý đến mua bán rau, nhưng đoán chừng cũng không thể cự tuyệt người khác đến đây trồng rau, dù sao chỉ có người đến chỗ này trồng rau, cái gọi là kinh doanh của bọn họ mới có thể làm tiếp tục được.

- Tên nhóc, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, thành thật khai báo, có phải người của tòa báo không?

Một người đàn ông khác kia kiêu ngạo nói, trong miệng nghậm một điếu thuốc, lúc nói chuyện run run, chính gã lại là cảm thấy như rất có khí thế.

Vương Lập Bình cãi nói:

- Tôi không biết các anh nói cái gì, chúng tôi chỉ là kinh doanh mà thôi, hơn nữa, cho dù là người tòa soạn, các anh cũng quản không được.

- Ha ha, lộ chân tướng rồi nhé, quả nhiên là người của tòa báo.

Người đàn ông đứng trước mặt Vương Lập Bình cười lớn nói.

- Đây là nơi nào, các ngươi muốn phỏng vấn thì phỏng vấn à, đưa tài liệu chứng cứ của các ngươi ra đây, nếu không thì, hừ…

Vương Tĩnh lúc này nói:

- Dựa vào cái gì mà đem giấy chứng nhận đưa các anh xem, các anh là người nào?

- Ha ha, mấy anh à, cô hỏi chúng tôi là người nào à

Tên kia dường như nghe thấy câu gì đáng cười vậy, ánh mắt nhìn Vương Tĩnh từ trên xuống dưới, ánh nhìn khinh thường, lại lộ ra cái vẻ khiến người khác rất không thoải mái.

Vương Tĩnh lúc còn trẻ cũng được coi là mỹ nữ, hiện giờ có tuổi một chút, nhưng cũng là người đẹp hết thời, thân hình đầy đặn, khuôn mặt trắng nõn, tên kia vừa nhìn thấy thần sắc của cô thì có chút đắm đuối.

- Đáng ghét.

Vương Tĩnh trong lòng phẫn nộ nói.

- Các ngươi không phải muốn phỏng vấn sao, cứ phỏng vấn công ty chúng tôi là được rồi, công ty Đại Bàng chúng tôi, cùng cơ sở kí hợp đồng đấy, chuyên môn phụ trách mở rộng công việc tiêu thụ rau quả…

Hàn Đông nghe đến đây, không khỏi chau mày.

Công ty Đại Bàng này không ngờ lại còn kí hợp đồng thầu cả cơ sở trồng rau quả này, cũng thật là quá đáng rồi

Trong lòng Hàn Đông, đối với cơ sở trồng rau quả này càng ngày càng thất vọng, hoặc có lẽ nói đúng hơn là đối với huyện Ngọc Sơn này càng ngày càng thất vọng.

Mặc dù cơ sở trồng rau này không phải do Ủy ban nhân dân huyện Ngọc Sơn trực tiếp quản lý, nhưng khu vực trồng rau quả một công việc quan trọng như thế này, trong quản lý lại xuất hiện vấn đề như vậy, vậy chỉ có thể nói bộ máy của Ủy ban nhân dân huyện Ngọc Sơn có chút vấn đề.

Huống chi còn có cái gì gọi là Tam hổ Ngọc Sơn nữa, cũng có liên quan đến vài vị lãnh đạo huyện Ngọc Sơn, cái này càng nói rõ vấn đề hơn.

Kỳ thực lần này Hàn Đông đến các quận huyện thăm viếng, cũng không nhất định phải nhằm vào người nào, cũng không nhất định là bới móc, hắn chủ yếu là muốn thông qua tìm hiểu thực tế, đối với tình hình kinh tế phát triển của mỗi địa phương có một hiểu biết cụ thể, xem xem có vấn đề gì, có địa phương nào đáng được khẳng định.

Nhưng ngay từ nơi đầu tiên, thì phát hiện ra vấn đề thế này, khiến tâm trạng của Hàn Đông có chút không được tốt.

Lúc này tâm trạng Vương Tĩnh là Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố cũng không thoải mái, một mặt cô đưa Hàn Đông xuống thăm viếng, trên đường đi đến huyện Ngọc Sơn, chuyện phát sinh cũng không theo ý muốn, còn mặt khác chính là ánh mắt của mấy tên này, khiến trong lòng cô rất bất mãn, thậm chí cảm thấy ghê tởm.

- Ở đây còn có một người

Một tên bỗng xuất hiện bên cạnh Hàn Đông

- Tiểu tử, mày với bọn họ là cùng một phe

Hàn Đông không để ý đến anh ta, nói với Vương Tĩnh:

- Trưởng ban thư ký, cô gọi điện thoại cho Chủ tịch huyện Ngọc Sơn, hỏi bọn họ xem quản lý cơ sở trồng rau quả kiểu gì.

- Vâng, thưa Chủ tịch thành phố

Nhìn thấy vẻ mặt của Hàn Đông, Vương Tĩnh liền biết, hắn ta bây giờ chắc chắn vô cùng tức giận, cũng rõ bộ máy của Ủy ban nhân dân huyện Ngọc Sơn chỉ sợ là không vượt qua được kiểm tra rồi.

Dù sao Hàn Đông đến huyện Ngọc Sơn, lần này cũng không phải chuyện đầu tiên tức giận.

- Yoo, gọi điện thoại cho Chủ tịch huyện cơ à, nhìn không ra, các ngươi không ngờ quen biết lãnh đạo lớn như vậy.

Một tên nghe được đoạn đối thoại của bọn họ, một chút cũng không sợ hãi, có lẽ trong mắt anh ta, những người này chỉ là muốn phô trương thanh thế mà thôi.

Một người khác cũng cười hì hì nói:

- Còn là Chủ tịch thành phố nữa chứ, nhảm nhí, mày nếu là Chủ tịch thành phố, ta chính là Chủ tịch tỉnh đây.

- Hôm nay ngay cả Bí thư tỉnh ủy đến đây, cũng phải ngoan ngoãn mà nghe lời.

Một tên vẻ mặt non trẻ lại kiêu ngạo nói.

Nghe thấy lời châm chọc khiêu khích của bọn họ, Vương Tĩnh cắn răng bấm số điện thoại của Bí thư huyện ủy Ngọc Sơn Triệu Thần Khánh, điện thoại kêu lên vài tiếng liền thông.

- Bí thư Triệu, tôi là Vương Tĩnh, tôi và Chủ tịch Hàn đang ở cơ sở trồng rau của các anh, Chủ tịch Hàn muốn tôi hỏi anh một chút, các anh quản lý cơ sở trồng rau kiểu gì, công ty Đại Bàng là thế nào, đây còn là đất của Đảng không?

Ngữ khí của Vương Tĩnh rất khó chịu, mặc dù cô chỉ là Trưởng ban thú ký Ủy ban nhân dân thành phố, nhưng cô bây giờ là đại diện Hàn Đông hỏi, mà Hàn Đông là Phó bí thư thành phố Ninh Hải, Chủ tịch thành phố, là lãnh đạo chủ chốt của thành phố Ninh Hải, bất luận là chấp vấn gì Triệu Thần Khánh đều không qua được.

Huyện ủy Ngọc Sơn đang mở hội nghị thường vụ, vừa đây lúc mới nghe thấy điện thoại của Vương Tĩnh, Triệu Thần Bình đang đọc diễn văn, lúc này nghe thấy một loạt chất vấn của Vương Tĩnh, sắc mặt của ông ta lập tức chuyển thành trắng bệch.

Các ủy viên tham gia hội nghị thường ủy, từ sắc mặt của Triệu Thần Khánh, đều nhận thức được chắc chắn có chuyện phiền phức rồi.

Có người lo lắng, có người trong lòng vô cùng vui mừng.

Có điều vẻ mặt bên ngoài của mọi người đểu tỏ ra dáng vẻ nghiêm túc trầm trọng.

Nếu như chỉ là điện thoại của Vương Tĩnh thôi, Triệu Thần Khánh cũng không quá căng thẳng như vậy, nhưng Vương Tĩnh lại nhắc đến Hàn Đông cũng đang ở huyện Ngọc Sơn, hơn nữa nghe cô hỏi những lời này, thì sự việc chắc chắn là rất nghiêm trọng rồi.

Cho nên lúc này Triệu Thần Khánh đứng lên, hai tay cầm điện thoại, trên trán chỉ trong chốc lát đã hiện đầy mồ hôi.

Chính lúc này, trong điện thoại lại vọng đến tiếng còi của cảnh sát, điều này khiến Triệu Thần Khánh càng lo lắng, không biết Hàn Đông ở cơ sở trồng rau gặp phải chuyện gì, nhưng bất kể là như thế nào, chắc chắn là không phải việc tốt, nếu không thì, Vương Tĩnh không đến mức nổi cáu rồi.

- Trưởng ban bí thư Vương, là như vậy, cơ sở trồng rau chủ yếu là do Ban quản lý trực tiếp quản, trong huyện chủ yếu là tăng cường giám sát chỉ đạo…

Không cần biết đúng sai, Triệu Thần Khánh đem trách nhiệm thoái thác một phần, mặc dù nói thật có vấn đề gì, lãnh đạo huyện ủy Ngọc Sơn chắc chắn có trách nhiệm lãnh đạo, nhưng ít nhất tổng thể so với trách nhiệm trực tiếp tốt hơn đi.

Nghe sự giải thích của Triệu Thần Khánh, Vương Tĩnh không khách khí nói:

- Tôi không muốn nghe anh giải thích, anh đến giải thích cho Chủ tịch Hàn đi.

Hàn Đông lạnh lùng nói:

- Thôi, bảo bọn họ không cần qua đây nữa.

Bên cạnh đó, Vương Lập Bình đón mấy người cảnh sát mới đến, đưa cho bọn họ thẻ công tác của mình, cũng nói ra thân phận của Vương Tĩnh, cảnh sát mới tới vốn dĩ còn cười ha ha cùng với mấy tên kia chào hỏi, sau khi nhìn thấy thẻ của Vương Lập Bình, toàn bộ thay đổi sắc mặt, cẩn thận cười bù trừ.

Mấy tên kia thấy thế, mặt cũng sầm lại, bọn họ lúc này rút cuộc hiểu được, người phụ nữ gọi điện thoại kia, chỉ sợ đúng là không phải phô trương thanh thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.