Người Cầm Quyền

Chương 409: Chương 409: Chịu oan ức rồi




Tiễn Kiều San San đi, Hàn Đông cảm thấy chẳng khác nào trái tim mình cũng bay theo luôn

Cùng lúc đó, Hàn Đông cũng rất nghi hoặc về việc lão thái gia sắp xếp chuyện hôn sự của mình. Không biết là con gái gia đình nào?

Nhưng trong lòng Hàn Đông đã quyết định chủ ý, nếu chuyện của mình và Kiều San San đã định rồi, vậy thì cũng không phải suy nghĩ nhiều nữa, tất cả nhìn về trước, tinh lực đều đặt trên công việc, đây mới là chính đạo.

- Mình bỏ đi bao nhiêu thứ như vậy, chính là vì có thể thay đổi tất cả, vậy thì nên toàn lực đối phó mới đúng.

Tâm tình của Hàn Đông, cũng dần dần bình tĩnh trở lại.

Buổi trưa nghỉ ngơi một chút, buổi chiều Hàn Đông liền lái xe đi làm.

Hai ngày nay, vì biết Kiều San San sẽ nhanh chóng đi tỉnh Vân Điền, nếu hai người muốn gặp nhau cũng không dễ dàng gì, cho nên Hàn Đông dứt khoát xin nghỉ làm, trước sau cũng đã 4, 5 ngày không đi làm rồi.

Nhưng cũng vừa may khoảng thời gian này cũng không có chuyện gì, cho nên Hàn Đông muốn xin nghỉ vài ngày cũng không có gì là khó khăn cả.

Hiện tại Hàn Đông đã đặt xuống gánh nặng trong lòng, muốn bình tâm lại, làm tốt công việc.

Từ động tác lần này của lão thái gia, Hàn Đông cũng biết, thời gian mình làm việc ở Ban tổ chức cán bộ cũng không còn dài nữa. Hơn nữa còn một khả năng, đó chính là mình nhận chức, vẫn là ở trong tỉnh Tứ Xuyên.

Nói cách khác, lão thái gia cũng sẽ không cho mẹ sang, mà dẫn Kiều San San đi.

Dừng xe lại, Hàn Đông vừa mới đến cổng lớn, liền gặp Triệu Nhạc đi tới, thư ký của ông ta đi sau cách nửa bước, nhắm mắt theo đuôi.

Hàn Đông đứng lại, mỉm cười nói:

- Chào trưởng ban.

Triệu Nhạc khẽ mỉm cười, hỏi:

- Hàn Đông, mọi chuyện đều làm tốt hết chưa?

Hàn Đông gật gật đầu nói:

- Đều làm tốt hết rồi.

Triệu Nhạc gật gật đầu nói:

- Ừ, thế này đi, anh đến văn phòng với tôi một chuyến.

- Được.

Hàn Đông nói, lập tức đi theo sau Triệu Nhạc.

Trên đường đi, gặp không ít nhân viên công tác, mọi người đều khách khí chào hỏi Triệu Nhạc, thấy Hàn Đông nhắm mắt theo đuôi Triệu Nhạc, trong lòng có chút nghi hoặc. Thời gian Hàn Đông đến Ban tổ chức cán bộ tuy rằng không lâu, nhưng làm việc cùng trong một tòa nhà với mọi người, tất cả những việc lớn nhỏ của Ban tổ chức, chút biến động nhỏ gì, mọi người đều biết hết. Như Hàn Đông sau khi đến, mâu thuẫn với Phó trưởng ban Tạ Á Băng và Phó trưởng phòng thường vụ Thôi Khánh Đổng, mọi người đều biết, đồng thời mọi người cũng biết Triệu Nhạc ủng hộ Hàn Đông 100%. Cho nên, các cán bộ lớn nhỏ trong Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, những nhân viên công tác, không ai dám khinh thường người thanh niên này.

Bởi vậy, sau khi chào Triệu Nhạc, đa số mọi người đều nhìn Hàn Đông gật gật đầu, gọi một tiếng Trưởng phòng Hàn.

Cách đó không xa, Phó trưởng ban thường trực Tạ Á Băng hai tay chắp sau lưng, chậm rãi bước đến, trong lòng rất khó chịu.

Gã cảm thấy, Triệu Nhạc tìm Hàn Đông, nhất định không có gì là tốt cả.

Từ khi Hàn Đông đến Ban tổ chức cán bộ, hiện tại thế lực của Tạ Á Băng trong Ban tổ chức cán bộ càng ngày càng yếu, những người thân cận của mình trước kia, cũng dần dần bất hòa. Đặc biệt là lần trước sau khi Thôi Khánh Đổng bị điều đến Trung tâm nghe nhìn, sức nặng lời nói của gã cũng càng đi xuống, vì vậy trong lòng gã, xem Hàn Đông như đầu sỏ của tai họa, trong lòng không ngừng căm hận.

Nhưng Tạ Á Băng cũng biết, mặc dù mình là cán bộ giám đốc cấp sở, còn Hàn Đông chỉ là một trưởng phòng, nhưng nếu mình muốn đối phó hắn, cũng không dễ dàng gì. Bởi vì gã biết ngoài Triệu Nhạc ủng hộ hắn vô điều kiện, thậm chí đến cả mấy lãnh đạo trong tỉnh cũng rất khen ngợi Hàn Đông, gã là một Phó trưởng ban ban tổ chức cán bộ, thật không có cách nào đối phó với Hàn Đông.

- Hàn Đông, ngồi đi.

Đến văn phòng, Triệu Nhạc mỉm cười nói.

Lần này Triệu Nhạc tìm Hàn Đông đến, chủ yếu nói chuyện về công việc, có thể nói, Hàn Đông trong Ban tổ chức cán bộ, làm cũng không giống như những ban ngành khác ở Ban tổ chức cán bộ, muốn làm ra chính tích cũng không phải dễ dàng. Điều này cũng không giống ở huyện thậm chí là xã, có được không gian vùng vẫy như vậy, trong Ban tổ chức cán bộ, cơ bản không có nơi để tự do vùng vẫy, tất cả công việc đều trong khuôn phép, làm gì cũng phải làm theo quy tắc, vì vậy cơ bản không có chỗ mà vung tay vung chân, giống như Hàn Đông, thông qua quy tắc khảo hạch phòng cán bộ mới được điều đến đây, nhưng cũng không gặp nhiều, quan trọng hơn, Bí thư Tỉnh ủy Nguyên Hằng Kiện cũng rất hài lòng với hắn.

Còn Triệu Nhạc gọi Hàn Đông đến, cũng là dặn dò Hàn Đông, trong khi tiếp nhận công việc, phải khiêm tốn, phải giấu tài

- Trên con đường làm quan, một mực dũng cảm tiến lên, cũng không phải là lựa chọn tốt nhất.

Lời nói của Triệu Nhạc, nói khá thẳng thắn, nhưng cũng coi là nhận thức tâm đắc của ông ta.

Hơn nữa, hôm qua Triệu Nhạc còn giao lưu với cha của Hàn Đông là Hàn Chính, Hàn Chính hi vọng ông ta có thời gian thì chỉ bảo Hàn Đông nhiều hơn, đồng thời cũng để lộ ý tứ của lão thái gia.

Trên mặt Hàn Đông mỉm cười nói:

- Cám ơn sự chỉ bảo của Trưởng ban, tôi biết nên làm thế nào rồi.

Triệu Nhạc gật gật đầu nói:

- Ừ, vậy thì cứ như vậy đi, thôi về sớm đi, về văn phòng, để ý một chút đến mấy việc tồn đọng chưa hoàn thành trong mấy ngày nay.

Sau đó, Hàn Đông liền lấy điện thoại gọi điện cho cha mình là Hàn Chính.

Rất nhanh, trong điện thoại truyền đến giọng nói điềm đạm của cha:

- Cha đang bàn chuyện, đợi chút nữa sẽ gọi lại cho.

- Vâng ạ.

Hàn Đông nói.

Hàn Chính bên kia điện thoại, nghe thấy giọng điệu của Hàn Đông, trong lòng có chút nghi hoặc, thầm nghĩ Hàn Đông chẳng lẽ gặp chuyện gì rồi hay sao, nghe vẻ hứng thú không cao lắm.

Thực ra, tâm tình của Hàn Đông, quả thực không tốt chút nào.

Quan trọng là, hắn cảm thấy, trong khoảng thời gian này, bất luận là lão thái gia hay là cha mẹ, biểu hiện khiến hắn có chút buồn bực, không phải là chuyện hôn sự của mình sao, khiến cho mọi người đều lấp lấp liếm liếm, cứ như là không coi hắn là người trong nhà vậy.

- Nếu là mùng 1 tháng 7, sẽ cho mình đính hôn, còn bây giờ, đến cả đối tượng mình cũng không biết.

Trong lòng Hàn Đông có chút sốt ruột, vì vận mệnh của gia tộc, hắn có thể bỏ qua rất nhiều, cũng đang cố gắng phấn đấu, nhưng hắn hi vọng, khi mình phấn đấu, người trong nhà dồn lực vào một chỗ, vậy mới đúng. Cho dù lời nó của Triệu Nhạc vừa nói với hắn, trên thực tế cũng có thể là lời của cha nói!

Một lát sau, chuông điện thoại vang lên, chính là Hàn Chính gọi đến.

Hàn Đông nhận điện thoại, liền nghe thấy cha ân cần hỏi thăm trong điện thoại:

- Hàn Đông, con sao vậy, gặp phải chuyện khó gì à?

Tuy rằng bị cách qua chiếc điện thoại, nhưng Hàn Đông vẫn nghe thấy ý thân thiết ân cần trong giọng nói của cha, trong lòng vốn không hài lòng, trong giờ phút này được vơi đi rất nhiều.

- Cũng không có chuyệ gì đặc biệt cả.

Hàn Đông nghĩ, rồi nói:

- Cha à, về việc cá nhân của con, mọi người rốt cục sắp xếp như nào vậy?

Hàn Chính vừa nghe liền hiểu được xảy ra chuyện gì, Hàn Đông vốn vì chuyện này mà không hài lòng, ông ta cười khổ nói:

- Hàn Đông à, chuyện này chủ yếu là do lão thái gia thu xếp, nhưng Hàn Đông này, con yên tâm đi, lão thái gia nhất định sẽ làm con hài lòng.

Ông ta dừng một chút rồi lại nói:

- Hàn Đông con nên biết rằng, lão thái gia rất hi vọng ở con, về chuyện của con, lão thái gia quả thực rất thận trọng.

- Cha à, con biết mà.

Hàn Đông thầm thở dài một hơi:

- Chúng ta là người một nhà, có chuyện gì không thể nói được sao?

- Ừ.

Hàn Chính có chút sửng sốt, rồi sau đó lại hiểu chỗ mà Hàn Đông không hài lòng, lập tức cười nói:

- Đứa nhỏ này, sao lại nghĩ nhiều vậy chứ, chuyện lần này, chúng ta cũng chú ý đến cảm nhận của con mà.

Tuy ông chưa nói hết, nhưng Hàn Đông cũng hiểu được ý của ông, trong lòng lập tức cảm thấy bình thường trở lại:

- Cha à, con biết rồi, con sẽ cố gắng.

- Ừ, có chuyện gì thì gọi điện cho cha nhé.

Hàn Chính nói, đồng thời cũng thầm nghĩ về sau phải nói chuyện nhiều hơn với con trai mới được. Gác điện thoại, Hàn Đông ngây ra một lúc trên bàn làm việc, cho đến khi Nghiêm Húc gõ cửa, Hàn Đông mới tỉnh lại.

- Trưởng phòng Hàn, buổi tối anh có rảnh không, tôi mời anh ăn cơm.

Nghiêm Húc mỉm cười nói.

Buổi tối Hàn Đông cũng không có chuyện gì phải làm, nói:

- Được, đợi tí nữa hết giờ làm thì cùng đi.

Sau khi Nghiêm Húc trở về Phòng cán bộ. Trên phương diện công việc rất phối hợp với Hàn Đông, hơn nữa bình thường cũng rất hay tìm Hàn Đông để báo cáo công việc, về tư tưởng, Hàn Đông cũng rất hài lòng với anh ta, trong lòng thầm nghĩ đợi đến khi mình rời khỏi Phòng cán bộ 2, sẽ cho Nghiêm Húc tiếp nhận chức Trưởng phòng Phòng cán bộ 2 thay mình, hẳn là một sự chọn lựa không tồi.

Sau khi hết giờ làm, Hàn Đông và Nghiêm Húc cùng xuống tầng, Nghiêm Húc lên xe của Hàn Đông, sau đó hai người liền đến một nhà hàng cách Ban tổ chức cán bộ không xa, không khí nơi này khá yên tĩnh, bình thường ăn cơm hay làm gì, mọi người đều muốn đến chỗ này.

Lấy một phòng, Nghiêm Húc gọi vài món ăn, sau đó hỏi:

- Trưởng phòng Hàn, gọi một bình Mao Đài nhé?

Hàn Đông lắc đầu nói:

- Tôi phải lái xe, hay là không uống rượu nhé.

Nghiêm Húc nói:

- Không sao, xe có thể để lại đây mà, đến lúc đó tôi đánh xe đưa Trưởng phòng Hàn về.

Hàn Đông bất đắc dĩ cười cười, ăn cơm mà không uống rượu căn bản không thể, tửu lượng của mình dần dần cũng được rèn luyện rồi.

Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại của Hàn Đông lại vang lên, cầm lên nhìn, Hàn Đông không khỏi sửng sốt.

Cuộc điện thoại này là lão thái gia gọi đến.

Thấy thần sắc của Hàn Đông, Nghiêm Húc liền đứng lên nói:

- Trưởng phòng Hàn, tôi ra ngoài hít thở không khí chút.

Hàn Đông gật gật đầu, đợi Nghiêm Húc ra ngoài mới nhận điện thoại:

- Ông nội à, cháu chào ông.

- Tiểu Đông à, ăn cơm chưa cháu?

Giọng nói của lão thái gia rất hiền từ, đồng thời cũng tràn đầy cảm giác bể dâu tang thương.

Hàn Đông khẽ mỉm cười nói:

- Cháu vẫn chưa ăn.

- Tiểu Đông à, về việc liên quan đến chuyện hôn sự của cháu, ông cũng biết trong lòng cháu không dễ chịu, làm cháu chịu oan ức rồi.

Lão thái gia thản nhiên nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.