Người Cầm Quyền

Chương 410: Chương 410: Ngày vui vẻ nhất




- Tiểu Đông à, về việc liên quan đến chuyện hôn sự của cháu, ông cũng biết trong lòng cháu không dễ chịu, làm cháu chịu oan ức rồi.

Lão thái gia thản nhiên nói.

Trong lòng Hàn Đông run lên, câu nói của lão thái gia, như một dòng nước ấm áp hiền hậu, trong nháy mắt chảy ra khắp toàn thân hắn.

Trong lòng vốn có chút buồn bực, thất vọng, lúc này, toàn bộ như cảnh sắc tươi đẹp của ngày xuân bị tuyết mùa đông đọng lại, tất cả lập tức bị tan chảy hết.

Lời nói của lão thái gia, mặc dù rất bình thản, nhưng Hàn Đông cũng cảm giác được sự quan tâm chăm sóc của lão thái gia, đồng thời cũng mơ hồ lộ ra đây là lời xin lỗi của sự sắp đặt trước kia. Điều này đối với lão thái gia mà nói, đã là không dễ dàng gì rồi.

- Tuy nhiên chuyện này, cháu phải hiểu mới được.

Lão thái gia tiếp tục nói, giọng nói của ông tràn đầy cảm giác tang thương.

Trước mắt Hàn Đông, hiện lên khuôn mặt gầy yếu của lão thái gia, lại còn có cả đôi mắt sáng ngời kia nữa, dường như là ánh mắt có thể nhìn thấu mọi chuyện, rất thân thiết.

Giờ phút này, trong lòng Hàn Đông, tràn đầy xúc động.

- Ông nội à, cháu biết, chúng ta là người một nhà, chuyện gì cũng có thể bàn bạc, nặng nhẹ cháu vẫn còn có thể phân biệt rõ ràng.

Hàn Đông quyết định nói những điều trong lòng mình ra hết, dù sao cũng là người một nhà. Cũng cần phải biết, nếu như không nói rõ, có nhiều lúc sẽ không dễ dàng xảy ra vấn đề

Sau đó, Hàn Đông và lão thái gia nói chuyện rất lâu, sau khi mở ra những khúc mắc trong lòng, rất nhiều lời nói ra thì sẽ dễ làm hơn.

Nghe được vậy, lão thái gia cũng rất vui mừng, trong điện thoại thỉnh thoảng lại vang lên tiếng cười của ông cụ.

- Tiểu Đông à, con bé Lữ Nhạc cháu thấy thế nào?

Lão thái gia bỗng nhiên hỏi.

Hàn Đông ngẩn ra, lão thái gia sao bỗng nhiên lại hỏi về cô bé Lữ Nhạc chứ? Lữ Nhạc vẫn đang học trong đại học quốc phòng mà, hình như là tốt nghiệp rồi thì phải?

- Vâng.

Trong lòng Hàn Đông bỗng nhiên kinh ngạc, lão thái gia không phải là đưa ra đối tượng đấy chứ, không phải là Lữ Nhạc đấy chứ?

- Ha ha.

Lão thái gia cười hai tiếng nói:

- Ông cũng biết, các cháu đã gặp nhau vài lần, nói chuyện cũng khá hợp, ông cũng tìm Quốc Trung nói chuyện qua rồi, hai cha con anh ta cũng khá hài lòng với cháu. Con bé Lữ Nhạc này, đặc biệt là con người rất lương thiện, lại hiểu ý người.

Hàn Đông rốt cục cũng hiểu ra, nói chuyện đến nửa ngày, lão thái gia đã sắp xếp cho mình, chính là cô bé Lữ Nhạc này sao? Hồi trước Hàn Đông cũng gặp Lữ Nhạc vài lần, nói chuyện cũng rất hòa hợp, chỉ có điều trong lòng Hàn Đông, cũng vẫn chỉ coi Lữ Nhạc là em gái mà thôi, lúc này, lão thái gia đột nhiên lại nói cho Hàn Đông biết là ông muốn Lữ Nhạc làm vợ của hắn, điều này quả thực khiến Hàn Đông nhất thời khó có thể chấp nhận được.

Chuyện quan trọng hơn là Lữ Nhạc biết sự tồn tại của Kiều San San, hơn nữa Lữ Nhạc cũng biết mối quan hệ của mình và Kiều San San, lão thái gia sắp xếp thế này, Lữ Nhạc có đồng ý không?

- Ông nội à, chuyện này phải hỏi ý kiến của Lữ Nhạc.

Hàn Đông khéo léo nói. Lão thái gia nếu đã nói như vậy, hẳn là đã đại biểu cho cô ấy và Lữ Quốc Trung bàn bạc xong rồi, hơn nữa ngày trước khi Hàn Đông và lão thái gia nói chuyện, cũng đã tỏ ý trong chuyện này, sẽ nghe theo sự sắp đặt của ông, cho nên lúc này, hắn cũng không tiện nói thêm câu gì.

Lão thái gia thản nhiên cười nói:

- Cô bé Lữ Nhạc này, khá hiểu ý người khác, con bé cũng không có ý kiến gì với cháu cả.

Hàn Đông hiểu rồi, thực ra lão thái gia đã sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện rồi, lúc này chỉ là thông báo một chút cho hắn mà thôi. Mặt khác Hàn Đông cũng hiểu ra, lúc này vì sao Lữ Quốc Trung lại thăng tiến nhanh như vậy, từ Tư lệnh viên của quân khu Thục Đô, bỗng chốc thăng lên thành Tổng tham mưu trưởng, cái này xem ra có mối quan hệ lớn tới sự suy xét của lão thái gia, hơn nữa những chuyện như này, Lữ Quốc Trung tiếp nhận con đường này, nhất định còn muốn trèo cao lên trên nữa.

- Ừ, kế hoạch bước đầu, là sắp xếp vào ngày mùng 1 tháng 7, là ngày sinh nhật Đảng, sẽ cho cháu và Lữ Nhạc đính hôn. Đến lúc đó, cũng sẽ giới thiệu cho cháu quen biết với một số trưởng bối.

Lão thái gia tiếp tục nói:

- Trong thời gian này, điều cháu cần phải làm là thận trọng vững vàng, làm tốt công việc, giấu tài, đợi đến sau khi cháu đính hôn xong, vị trí của cháu, sẽ có sắp đặt mới.

Hàn Đông nói:

- Ông à, tiếp sau đó cháu sẽ phải đến đâu. Cháu hi vọng có thể ở lại tỉnh Tây Xuyên, dù sao tình hình bên này, quả thực thích hợp làm chút chuyện.

Lão thái gia nói:

- Ừ, điều này cháu không phải lo, tỉnh Tây Xuyên mấy năm nay phát triển không tồi, cháu tạm thời cứ ở tỉnh Tây Xuyên phát triển.

Nói chuyện xong, Hàn Đông một mình ngồi trong phòng, trong lòng vẫn còn chút dư vị kinh ngạc của chuyện vừa nãy, còn trong đầu, bóng dáng của Lữ Nhạc nhất thời lại hiện ra, tiếng cười trong trẻo, hình như càng ngày càng rõ.

Vừa nghĩ đến chuyện sẽ đính hôn với Lữ Nhạc, Hàn Đông không khỏi đau đầu, chuyện thay đổi nhân vật này, khiến cho Hàn Đông có chút không thích ứng kịp. Từ lúa đầu, Hàn Đông luôn đối xử với Lữ Nhạc như một cô em gái, chưa bao giờ có tâm tư khác.

- Lần này, lão thái gia đúng là làm ra điều bất ngờ.

Hàn Đông than thở, lẩm bẩm một mình:

- Hay là vì lần trước chuyện của Thẩm Dao khiến lão thái gia chuyển đổi quan niệm nhỉ, cho nên lấy Lữ Quốc Trung ra, hơn nữa mình và Lữ Nhạc đính hôn, sau đó lại toàn lực đẩy Lữ Quốc Trung, vậy thì lực lượng tương lai của Hàn Đông, không chỉ sẽ lớn mạnh mà còn càng có sức ngưng tụ.

Lão thái gia lần này phải bỏ ra một khoản kinh phí lớn, bày ra một đại cục.

Than vãn một hồi, Hàn Đông mở cửa phòng, liền nhìn thấy Nghiêm Húc và vài người khác đang đứng ở ngoài nói chuyện, trong đó không ngờ lại có cả Trần Dân Tuyển.

Thấy Hàn Đông ra ngoài, mọi người đều đi qua nhiệt tình chào hỏi.

Hàn Đông cười nói:

- Thế nào, mọi người cũng tụ họp à.

Trần Dân Tuyển nói:

- Đúng vậy, mấy người chúng tôi ra ngoài nói chuyện tình cảm chút.

Hàn Đông gật gật đầu, xem ra Trần Dân Tuyển lăn lộn trong Phòng quy hoạch chính sách cũng không tồi, đã hòa đồng cùng với mọi người rồi. Cái này cũng khó trách, Trần Dân Tuyển từ tầng cơ sở, trong nháy mắt được đề bạt lên Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, hơn nữa lại còn có thể giữ lại được chức Trưởng phòng, rõ ràng là có người nâng đỡ, cho nên dễ dàng xây dựng mối quan hệ với những người trong Phòng.

Nói chuyện phiếm được vài câu, Hàn Đông và Nghiêm Húc mới quay về phòng. Mà trong lúc này, đồ ăn cũng được mang lên hết rồi.

Hàn Đông và Nghiêm Húc vừa nói chuyện, vừa ăn cơm uống rượu. Trong lúc đó, Trần Dân Tuyển dẫn theo vài người đến chúc rượu, Hàn Đông cũng nhất nhất chạm ly cùng họ.

Lần này Nghiêm Húc mời Hàn Đông ăn cơm, thực ra cũng không có chuyện gì đặc biệt. Chỉ là tìm Hàn Đông ra ngoài kết nối chút tình cảm mà thôi, nói về chuyện phong thổ tỉnh Tây Xuyên, nói tình hình nhân sự tỉnh Tây Xuyên, anh ta làm cán bộ ở Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy đã gần 10 năm, đối với người trên kẻ dưới của tỉnh Tây Xuyên, bất kể là chuyện thực hay là quan quân dã sử, đều biết chút ít. Uống rượu vào, trong lời nói lại còn có chút khoe khoang thổi phồng.

Đương nhiên, Hàn Đông từ trong lời nói của anh ta, cũng hiểu được không ít thứ có tác dụng, ít nhất cũng càng hiểu rõ hơn chút ít mối quan hệ giữa các vị lãnh đạo trong tỉnh.

Ăn cơm xong, khi ra ngoài tính tiền, nhân viên phục vụ lại nói là hóa đơn đã được thanh toán, nghe nhân viên kia miêu tả lại, Hàn Đông và Nghiêm Húc liền biết được chính là Trần Dân Tuyển đã thanh toán.

- Cái lão Trần này.

Nghiêm Húc cảm thán một câu.

Hàn Đông nói:

- Lão Trần vẫn không tồi, nếu không là trước kia anh ta ở cơ sở, thời gian trì hoãn không ít, thì bây giờ không đến mức vẫn là chức Trưởng phòng.

Nghiêm Húc cười nói:

- Nhưng lão Trần vẫn ăn bổng lộc ở cấp cũ mà, người Trưởng phòng Hàn dẫn ra, quả thực không tồi.

Hàn Đông cười nói:

- Ha ha, vẫn chủ yếu dựa vào bản thân anh ta mà.

Tuy rằng Hàn Đông cũng không nói gì, nhưng Nghiêm Húc cũng biết, Trần Dân Tuyển sở dĩ có thể thuận lợi điều đến Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy, trong đó nhất định có sự tác động của Hàn Đông, vì vậy anh ta quyết định, về sau có cơ hội thích hợp có thể chiếu cố Trần Dân Tuyển, như vậy cũng có lợi.

Hai người ra ngoài uống trà một lúc. Rượu vẫn chưa tỉnh hoàn toàn, Hàn Đông cũng không lái xe, liền gọi một chiếc xe về nhà.

Vừa mới tắm rửa xong, tiếng chuông điện thoại của Hàn Đông lại vang lên. Vừa nhìn thấy là số của tỉnh Vân Điền, liền vội vàng nhận điện thoại.

- Hàn Đông à, anh đang làm gì đấy?

Giọng nói của Kiều San San truyền đến:

- Có nhớ em không?

Hàn Đông ha ha cười:

- Nhớ chứ, cả người, mỗi tế bào đều đang nhớ.

- Ha ha, cái người này, chỉ biết nịnh nọt người khác.

Kiều San San cười hi hi nói.

Chỗ ở của cô ở tỉnh Vân Điền đã được bố trí ổn thỏa, trên thực tế, ngày trước Dư Ngọc Trân đến tỉnh Tây Xuyên, cũng đã suy nghĩ hết cả rồi.

Kiều San San quay về, sắp xếp xong tất cả chỗ ở, và để cô nghỉ hai ngày, sau đó nói chuyện với cô về tình hình công việc.

Lần này Kiều San San quay về, trên danh nghĩa là giúp Dư Ngọc Trân xử lý chuyện các công ty con của tập đoàn Đông Thịnh mọc lên ở Vân Điền, Kiều San San bây giờ nghĩ thông suốt rồi, hơn nữa đối với cuộc sống trong tương lai của mình, cũng vô cùng mong đợi, dù sao cô cũng hiểu chút ít về tập đoàn Đông Thịnh, biết được công ty lớn này, về sau mình cũng có rất nhiều cái để học. Hơn nữa, từ bây giờ trở đi, mình lại là người bên cạnh mẹ của Hàn Đông. Điều này trên thực tế là mẹ chồng

- Đúng rồi, San San, tối hôm qua lão thái gia gọi điện cho anh rồi.

Hàn Đông nói.

- Thật không, vậy ông nói với anh gì rồi, có phải là biết được bà xã chính thức của anh là ai rồi không?

Kiều San San cười hỏi, nhưng trong giọng nói có chút chua xót.

Hàn Đông trong lòng thầm thở dài một hơi nói:

- Lần sắp đặt này của lão thái gia, cũng nằm ngoài dự kiến của anh, không ngờ lại là em gái của Lữ Nam Phương.

- Ừ, là Lữ Nhạc…

Kiều San San cũng giật mình. Hồi trước khi Lữ Nhạc đến Vinh Châu chơi, Kiều San San cũng đã gặp qua Lữ Nhạc, hơn nữa lại nói chuyện hết sức vui vẻ, nhưng không ngờ ông nội của Hàn Đông lại sắp xếp hai người họ thành một đôi.

Lúc này, trong lòng Kiều San San giống như bị ai đó đổ bình ngũ vị vào vậy, rất không thoải mái.

Nếu là người khác, Kiều San San sẽ không có cảm giác này. Dù sao vì Hàn Đông, cô đã phải trả giá rất nhiều, đối với việc Hàn Đông tiếp nhận người vợ chính thức này, thực tế Kiều San San không có chút áy náy gì. Nhưng mà, bây giờ biết được, lão thái gia sắp xếp Lữ Nhạc cho Hàn Đông, cô gái ngây thơ hồn nhiên này, lại khiến trong lòng Kiều San San không thoải mái chút nào.

Trong điện thoại trầm lặng một hồi.

- Vậy thì tốt chứ sao, Lữ Nhạc xinh đẹp hơn em, lại đáng yêu, hai người khá xứng đôi đấy.

Kiều San San bình tĩnh nói, việc đã đến nước này, cô nghĩ quá nhiều cũng không có tác dụng gì, chỉ có thể chúc phúc cho Hàn Đông và Lữ Nhạc mới có thể vui vẻ được chút.

Hàn Đông và Kiều San San nói chuyện gần tiếng đồng hồ, cho đến khi di động sập nguồn mới dừng lại, cảm giác được, Kiều San San bây giờ cơ bản đã hoàn toàn nghĩ thông suốt rồi, Hàn Đông thầm thở phào nhẹ nhõm.

Gác điện thoại, Hàn Đông lại suy tư một lúc. Lữ Nhạc và Kiều San San quen biết nhau, hơn nữa lại biết mối quan hệ của mình và Kiều San San, chuyện này thật không dễ giải quyết.

Dù sao, đổi lại một người con gái nào, trong hoàn cảnh bình thường cũng đều không dễ dàng đồng ý cùng người khác chia sẻ người đàn ông của mình, nếu nói không biết thì thôi. Nhưng sau khi biết được rồi vẫn có thể bình an vô sự, cái này rất khó tìm thấy.

- Đau đầu quá.

Hàn Đông buồn bực nói, lão thái gia sắp xếp như này, coi như là tạo ra cho mình một phiền phức lớn rồi đây.

Chuyện này, Hàn Đông trong thời gian ngắn cũng không có cách nào, chỉ có thể đi một bước tính một bước, xem ra về sau giữa mình và Kiều San San, càng phải bí mật hơn một chút mới được.

Dù sao Hàn Đông cũng rất thích Lữ Nhạc, là kiểu thích với một người em gái, cho nên Hàn Đông cũng không muốn làm tổn thương Lữ Nhạc. Tuy rằng chuyện hôn sự của hai người, nói trắng ra là kiểu kết hợp lợi ích với nhau. Nhưng Hàn Đông biết, Lữ Nhạc vô tội, giống như người con gái thuần khiết đáng yêu như cô, cũng phải chịu đựng rất nhiều chuyện. Thật sự làm người ta đau lòng.

Lữ Nhạc không phải không biết chuyện của Hàn Đông và Kiều San San, nhưng cô vẫn đồng ý chuyện hôn sự này, cái này e rằng là lựa chọn bất đắc dĩ.

Hàn Đông đối với chuyện của mình, cơ bản đã biết được ngọn nguồn, hơn nữa trong điện thoại lão thái gia còn nói, đến lúc đó sẽ giới thiệu cho Hàn Đông vài vị trưởng bối, nói như vậy, coi như đã chính thức xác lập thân phận của Hàn Đông trong Hàn hệ rồi, về sau Hàn Đông có thể sử dụng được lực lượng này, lại là nhiều càng thêm nhiều. Đương nhiên, đây chỉ là mới bắt đầu, Hàn Đông nếu muốn chính thức đạt được quyền lực lời nói của mình, vẫn cần phải không ngừng cố gắng chứng thực năng lực của mình trong phạm vị Hàn hệ mới được, nếu không, cũng chỉ là dựa vào thân phận con cháu của lão Hàn, sẽ không làm cho những người trong Hàn hệ tâm phục khẩu phục.

Đương nhiên, chuyện này, Hàn Đông cũng biết không phải bỏ ra công sức một ngày là có thể hoàn thành được, vẫn phải chầm chậm từng bước từng bước một mới đạt được, vội cũng không vội được.

Bây giờ đã là cuối tháng tư, còn hai tháng nữa mới đính hôn, hơn nữa lão thái gia trong điện thoại cũng nói rất rõ ràng rồi, đợi sau khi mình đính hôn, sẽ sắp xếp cho mình vị trí mới, vì vậy thời gian này, Hàn Đông chỉ cần giấu tài ở trong Ban tổ chức cán bộ là được rồi.

Có chặt có lỏng, thì mới có thể đi được xa hơn. Thân trong quan trường, cũng không thể lúc nào cũng hát vang tiến mạnh, nếu như vậy ngược lại sẽ không bền vững.

- Đúng lúc trong khoảng thời gian này, chỉnh lý tư tưởng một chút, những môn học khác của nghiên cứu sinh, cũng phải chăm chỉ mới được.

Hàn Đông muốn tận dụng thời gian rảnh rỗi này, bổ sung cho mình chút. Bởi vì Hàn Đông biết rằng, đợi đến khi mình nhận chức mới, e rằng sẽ không nhàn nhã như bây giờ.

Bởi vậy, thời gian này, Hàn Đông có thời gian là lại lên lớp, đồng thời cuối tuần, Hàn Đông cũng giam mình trong thư viện. Đương nhiên rồi, Hàn Đông cũng không phải là một mình, hai cô bé Yến Lâm và Lục Oánh giống như hai cái đuôi đi theo Hàn Đông. Chỉ có điều hai cái đuôi này lại cực kỳ xinh đẹp, khiến Hàn Đông được mấy người con trai mới lớn trong trường ngưỡng mộ.

- Anh Đông, em nói này, anh sao lại cố gắng như vậy?

Yến Lâm ngẩng đầu lên, trong tay cầm một quyển sách, trên mặt mang chút hiếu kỳ:

- Những kiến thức trong quyển sách này, có chút chênh lệch với thực tế sao?

Hàn Đông cười cười nói:

- Cô bé này biết cái gì, lý luận chỉ đạo thực tiễn, có được lý luận, thì thực tiễn có thể đi đường vòng ít hơn, em biết chưa?

Yến Lâm bĩu môi, hạ giọng nói:

- Xì…, em thấy anh chỉ muốn lăn lộn để kiếm tấm bằng mà thôi, em nghe nói giáo sư Nhâm rất nghiêm khắc với sinh viên đấy, đến lúc đó anh đừng có mà không lấy được học vị, rồi lại công toi đấy.

Hàn Đông không kìm nổi cười khổ một hồi, cầm bút gõ gõ lên đầu cô, nói:

- Con bé này, tự mình học hành nghiêm túc là được rồi, lo nhiều như vậy làm gì.

Yến Lâm lập tức giơ tay che đầu, vẻ mặt vô tội nói:

- Anh Đông, anh đừng đánh vào đầu em.

Cô hơi bĩu môi, vẻ mặt vô tội, thật là mình thấy còn thương.

Gần bên cạnh giá sách, có một người con trai giả bộ cầm quyển sách lên đọc, lập tức trong lòng thở dài, nghĩ thầm cô gái xinh đẹp này nếu là bạn gái của mình thì tốt biết bao.

Đây là trong phòng tự học của thư viện, người đến tự học không ít, nhưng sinh viên xinh đẹp như Yến Lâm thì không có.

Khi Yến Lâm và Hàn Đông đang nói chuyện, Lục Oánh ngồi bên cười dài, trên mặt mang nụ cười đầy ẩn ý.

Lúc này Yến Lâm hạ giọng nói:

- Anh Đông, ngày mai là sinh nhật của Lục Oánh, đúng vào ngày chủ nhật, anh chuẩn bị chúc mừng cô ấy như nào?

Hàn Đông sửng sốt, rồi cười nói:

- Em hỏi anh làm gì. Cái này do em quyết định mà, các em không phải là bạn cùng phòng sao.

Vừa nghe Hàn Đông nói vậy, trong mắt Lục Oánh lập tức đọng nước

Yến Lâm hì hì cười, nói:

- Anh Đông, anh cũng nhìn thấy rồi đấy, Lục Oánh đối với anh đúng là tâm tình thân thiết, anh nói như vậy, cũng làm tổn thương cô ấy quá đấy.

- Ai da, cậu nói gì vậy?

Lục Oánh thấp giọng nói, quay đầu nhìn, lập tức đưa hai tay đánh nhẹ Yến Lâm.

Yến Lâm không kìm nổi ha ha cười, khiến cho một số người quay đầu sang nhìn, cô liền giơ tay bưng kín miệng lại.

Hàn Đông bất đắc dĩ thở dài một hơi, hai con bé này, đúng là không để cho mình yên mà.

Sau đó Hàn Đông nói:

- Được rồi, đừng nói chuyện trong này, ảnh hưởng tới người khác đọc sách, chúng ta ra ngoài đi.

Yến Lâm và Lục Oánh cũng đứng lên theo, lưng đeo túi sách, một trái một phải đi bên cạnh Hàn Đông. Giơ tay quàng vào cánh tay Hàn Đông, có vẻ vô cùng thân mật.

Ngay lúc đó, trong phòng tự học, một loạt ánh mắt kinh ngạc nhìn bọn họ.

- Củ chuối thật, bạn học xinh đẹp như vậy, song phi đây

- Choáng, tên tiểu tử kia bộ dạng cũng bình thường, sao số lại đỏ thế không biết.

- Tuyệt quá, không ngờ thoáng cái đã có hai cô, tôi nói là anh em, cho tôi một người không được sao?

Trong khoảng thời gian ngắn, trong phòng học, trong lòng những người sinh viên nam này, các loại suy nghĩ đều dâng lên trong đầu, sự hâm mộ vô cùng đối với Hàn Đông cũng không ngoại lệ, giống cái bộ dạng trái ôm phải ấp hai mĩ nữ tuyệt sắc, quả thực là sự mơ ước của tất cả những sinh viên nam, mà cảnh này trên cơ bản không có khả năng thực hiện được, không ngờ Hàn Đông lại làm được, mọi người ai cũng muốn ngăn Hàn Đông lại hỏi rốt cục là anh đã làm thế nào mà khiến hai tuyệt sắc mĩ nữ này tường an vô sự mà ở bên.

Nếu Hàn Đông biết được những suy nghĩ này của đám sinh viên nam, e rằng cũng chỉ có thể gượng cười mà chống đỡ.

- Anh Đông, anh vẫn còn chưa nói đâu đấy?

Yến Lâm cười ha ha nói:

- Sinh nhật của Lục Oánh, nên chúc mừng hẳn hoi chút mới đúng.

Hàn Đông nói:

- Em là bạn của cô ấy, nên là do em sắp xếp chứ. Sao lại hỏi anh? Thế này đi, về vấn đề tiền bạc anh sẽ lo, còn những chuyện khác, thì em tính, thế nào?

Hai con bé tinh ranh cổ quái này, cũng không biết trong đầu các cô đang suy nghĩ cái gì nữa, Hàn Đông thật đúng là nghĩ không ra, bởi vậy không muốn nghĩ nhiều.

Yến Lâm lúc này vỗ vỗ tay nói:

- Được đấy, nếu như vậy, vậy thì quyết định thế này, anh Đông phụ trách tài chính, còn những chuyện khác thì nghe theo sự sắp xếp của em, như vậy đi!

Hàn Đông gật gật đầu nói:

- Được, anh đang muốn xem xem tiểu nha đầu này có thể sắp xếp ra trò gì đây!

Yến Lâm thè lưỡi nói:

- Thực ra cũng không có gì là đặc biệt, là thế này, ngày mai chúng ta sẽ đi ăn một bữa cơm thật lớn, uống hai chai rượu vang, sau đó đi hát, bố trí như vậy được chứ?

Vừa nghe đến uống rượu, Hàn Đông lại đau đầu, mặc dù hiện tại tửu lượng của Hàn Đông đã khá hơn hồi trước rất nhiều, nhưng hai con bé này sau khi uống rượu, lá gan cũng không phải là lớn như bình thường, Hàn Đông cũng không muốn nhìn thấy bộ dạng điên điên của các cô.

- Bọn em đều là con gái, uống rượu chúc mừng thì được, nhưng phải uống ít ít thôi, đây cũng đều muốn tốt cho các em, còn những chuyện khác anh không có ý kiến gì.

Hàn Đông nói. Tiêm một mũi dự phòng trước, đến lúc đó thực tại không được, phải cùng bọn họ uống nhiều.

Trên mặt Yến Lâm và Lục Oánh, trong lúc này mơ hồ là hai cái má ửng đỏ, lúc này, trong đầu các cô, tất cả đều hiện lên một cảnh ít nhiều kiềm diễm.

Trong đầu Yến Lâm, thì là hồi trước sau khi uống say, tự mình lại ngủ bên người Hàn Đông, còn Hàn Đông thì ôm cô, hai bàn tay tiến vào bên trong váy của cô, vuốt ve ngực của cô, phía dưới lại là một cái gì đó nóng bỏng dựng lên. Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Yến Lâm thấy nóng bừng bừng, cảnh này, trong giấc mộng của cô, cũng không phải là xuất hiện một lần, mỗi lần tỉnh dậy, cô đều bực dọc, đồng thời trong lòng cũng không tự chủ hiện lên bóng dáng của Hàn Đông.

Còn Lục Oánh thì nghĩ tới hồi trước khi ở nhà khách huyện ủy huyện Vinh Quang, vì báo đáp lại tình cảm giúp đỡ của Hàn Đông, cô mượn rượu để lấy thêm can đảm, chuẩn bị dâng hiến cho Hàn Đông, thậm chí cởi hết mọi thứ ra trước mặt Hàn Đông, nhưng Hàn Đông lại không chạm vào cô, điều này làm cho cô thất vọng rất nhiều, lại cảm thấy Hàn Đông thực ra là một người đàn ông tốt, những người đàn ông như thế này, nếu như có thể nắm được trong tay, vậy thì cả cuộc đời hạnh phúc rồi.

Sinh viên đại học năm 2, trên thực tế đều trưởng thành hết rồi, cái này nếu đặt trong thời cổ đại, ở tuổi này con đã vài tuổi rồi. Vì vậy chuyện nam nữ, bọn họ cũng chưa hiểu rõ hết, đồng thời trong con người, cũng tràn đầy khát vọng, chỉ có điều là bình thường không có để lộ ra ngoài mà thôi.

Hai cô gái, bởi vì lời nói của Hàn Đông, lập tức nghĩ tới những hình ảnh khiến cho trong lòng thẹn thùng, lúc đó tất cả đều im lặng, hai người khoác tay Hàn Đông, không nói câu nào.

Hàn Đông có chút nghi ngờ, hỏi:

- Bọn em sao lại không nói gì nữa rồi, anh chỉ là muốn các em uống ít hơn mà thôi. Không đến mức tức giận vậy chứ?

- Cái gì?

Yến Lâm mỉm cười nói:

- Làm gì có chuyện câu nói của anh làm cho bọn em tức giận chứ, em chỉ là nghĩ xem ăn ở chỗ nào ngon ngon chút. Ngược lại là Lục Oánh, cậu sao tự nhiên lại không nói gì vậy. Sao mặt lại ửng đỏ lên thế kia?

Cô gái thuần khiết này làm người ác tố cáo trước, Lục Oánh mặt đỏ bừng nói:

- Cái con người này, là cậu không nói chuyện đấy chứ, mình thì lại thường xuyên nghe thấy người nào đó khi nằm mơ thường gọi cái gì mà anh Đông, còn giống như bị ôm chặt thì phải.

- Cậu bốc phét.

Yến Lâm mặt tự nhiên lại đỏ bừng lên, giơ tay ra véo mặt Lục Oánh, mặc dù cô biết chắc rằng mình sẽ không nói nhảm những lời đó khi nằm mơ, nhưng cô biết, trong giấc mơ của mình, lại là cái gì đó đã xảy ra rồi.

- Oa, giết người bịt miệng

Lục Oánh nũng nịu kêu lên.

Hai cô gái vừa đi, vừa đùa giỡn, trên đường hấp dẫn không ít ánh mắt của con trai.

Hàn Đông buồn bực nói:

- Anh nói hai em, có thể để ý đến ảnh hưởng được hay không, chẳng lẽ các em không thấy, trên đường có bao nhiêu ánh mắt chú ý đến hai em đấy sao?

Yến Lâm cười hì hì nói:

- Đó là vì bọn em xinh đẹp mà.

- Bảnh chọe!

Hàn Đông không nói được gì.

Ngày hôm sau, theo sự sắp xếp của Yến Lâm, buổi trưa, Hàn Đông mời bọn họ ăn cơm ở lầu Lion, chúc sinh nhật lần thứ 20 của Lục Oánh. Dưới sự yêu cầu nghiêm khắc của Hàn Đông, 3 người tổng cộng uống hết hai chai rượu vang, chút rượu này cũng không có vấn đề gì.

Sau khi uống rượu, trên mặt hai cô gái, đỏ bừng bừng, trông rất đáng yêu, khi nói chuyện, giọng nói cũng trở nên mềm mại rất nhiều, ánh mắt long lanh nước, cứ như bất cứ lúc nào cũng có thể nhỏ xuống được vậy.

Điều này khiến trong lòng Hàn Đông không khỏi tán thưởng, hai cô gái này quả thực rất xinh đẹp, đương nhiên, cho dù là các cô ấy xinh đẹp Hàn Đông cũng không có ý không đứng đắn với họ, dù sao chuyện của Hàn Đông bây giờ vẫn chưa làm rõ ràng, đều khiến hắn rất đau đầu, làm sao có thể đi trêu chọc cô gái khác được.

- Ai da. Chẳng có chút hứng thú gì.

Yến Lâm chu cái miệng nhỏ nhắn lên nói.

Hàn Đông giơ tay gõ gõ đầu cô nói:

- Được rồi, con sâu rượu này, hôm nay đã uống không ít đâu đấy.

Lục Oánh cười nói:

- Chút rượu này, quả thực không đủ. Em nói anh Đông này, hôm nay là sinh nhật của em, không tặng quà cho em thì thôi, đến rượu cũng không cho em uống thỏa mái nữa.

Hàn Đông cười ha ha, từ trong túi áo lấy ra một con gấu trang sức nhỏ nói:

- Ai nói là anh không chuẩn bị quà cho em, cái này tặng em.

- A, gấu Winny, đẹp quá.

Lục Oánh vừa nhìn thấy, lập tức hai mắt sáng lên, cuối cùng là đồ trang sức nhỏ này, cao hứng nói:

- Cám ơn anh Đông, món quà này em rất thích.

Yến Lâm bĩu môi nói:

- Ừ, nếu thích như vậy, cậu cũng không nên không bày tỏ gì chứ, thơm một cái đi.

Mặt Lục Oánh càng ngày càng đỏ, hai mắt cảm kích nói:

- Chỉ cần anh Đông muốn, mình cũng không…

- Các em đàng hoàng chút được không.

Hàn Đông tức giận nói, hai cô bé này, đúng là to gan quá rồi. Chẳng lẽ con gái bây giờ lại điên điên như này sao?

Yến Lâm thè lưỡi, từ trong túi sách lấy ra một con búp bê màu trắng đưa cho Lục Oánh nói:

- Chúc mừng sinh nhật.

Lục Oánh nhận món quà, rất vui mừng nói:

- Đẹp quá, về sau khi mình ngủ đều có thể ôm nó rồi.

Hàn Đông cười cười, con gái đúng là thích những đồ vật nhỏ này, cho dù là sinh viên vẫn như vậy.

Yến Lâm đắc ý cười cười nói:

- Sao, Lục Oánh, mình đối xử với cậu không tệ chứ, không giống như người nào đó, tặng cậu món quà bé tí tẹo, thật nhỏ mọn.

Hàn Đông giơ tay gõ gõ lên đầu cô, nói:

- Ai nói vậy, món quà không quan trọng là lớn nhỏ nặng nhẹ, có tấm lòng là được rồi.

- Đúng rồi, có tấm lòng là được rồi.

Lục Oánh cũng nói chen vào.

Yến Lâm bĩu môi nói:

- Hừ, hai người có tâm ý.

Hàn Đông nói:

- Được rồi. Mọi người ăn cũng nhiều rồi, tiếp theo sẽ làm gì đâyy? Hay là đi uống trà cho tỉnh táo chút.

Yến Lâm trừng to mắt nói:

- Uống trà cái gì mà trà, đã nói rồi mà, hôm nay ăn cơm xong sẽ đi hát. Hay là anh Đông mời nhé, ai bảo anh là người có tiền làm chi, đợi mai kia bọn em đi làm rồi, sẽ lại mời anh.

Hàn Đông khua tay nói:

- Không thành vấn đề, đi đâu hát đây.

Yến Lâm nói:

- Hồi trước, em có nhìn thấy ở phía trước có một quán hát, hẳn là không tồi, chúng ta đến đó hát đi.

Ngay tức thì 3 người đi đến đó, Hàn Đông không lái xe, để xe trong bãi đỗ xe ở dưới lầu Lion, sau đó mọi người đi bộ, quán hát kia cũng không xa, đi không đến 10 phút là đến nơi rồi.

Buổi chiều người đi hát cũng không đông, 3 người đặt một phòng, sau đó người phục dẫn 3 người vào.

- A, kia không phải là Hàn Đông đó sao?

Lúc đi qua hành lang, đúng lúc cánh cửa mở ra, một người đàn ông đúng lúc đi ra, liền thấy Hàn Đông, đồng thời nhìn thấy hai cô gái xinh đẹp ở hai bên trái phải Hàn Đông, anh ta liền dừng lại, quan sát qua khe hở của cánh cửa.

- Trời, dẫn theo hai cô gái đến hát, nhìn bộ dạng hình như lại còn uống rượu rồi nữa.

Người này chính là người từng có khúc mắc với Hàn Đông, Vưu Thụy Cường:

- Nhìn vẻ tên này cũng không phải là người tốt. Hai cô gái kia, hẳn cũng không phải là người tốt.

Vưu Thụy Cường trong lòng thầm nghĩ, trong mắt bắt đầu di chuyển, lập tức mắt cười cười đầy nham hiểm.

Được một lát, anh ta liền mở cửa đi ra, đi ở hành lang nhìn một chút, liền thấy Hàn Đông và hai cô gái kia đi vào một phòng, đợi bọn họ đóng cửa xong, anh ta liền đi tới, nhớ kĩ số phòng, trong lòng đắc ý.

- Anh Đông, chúng ta chỉ hát thôi thì cũng không thú vị, hay là vừa uống rượu vừa hát đi, nghe nói rượu tây trong quán này tuyệt lắm, từ trước đến giờ em vẫn chưa được uống bao giờ!

Lục Oánh nhìn Hàn Đông nói, vẻ mặt mong chờ.

Còn nhân viên phục vụ kia thì thừa cơ hội này giới thiệu rượu tây của quán, dù sao trong tình huống bình thường như này, người đẹp chủ động yêu cầu uống rượu, con trai nhất định đều vui vẻ mà bỏ tiền ra. Vì vậy người phục vụ giới thiệu toàn là rượu ngon chút, giá cũng không phải rẻ, ít nhất cũng phải 888 tệ một gói kết hợp, ngoài ra còn có 1888 tệ, thậm chí còn có loại 8888 tệ.

- Đắt quá.

Nghe thấy giá mà người phục vụ đưa ra, hai người Yến Lâm và Lục Oánh đều trợn tròn hai mắt. Chi phí cao như vậy, hai cô có chút không nhận nổi. Cho dù bọn họ không chi tiền, bọn họ cũng ngại khi để Hàn Đông bỏ ra số tiền nhiều như vậy.

Hàn Đông cười cười, nhìn bộ dạng của hai cô gái liền nói:

- Hôm nay là sinh nhật của Lục Oánh, vậy thì phá lệ đi, cho tôi gói 1888 tệ, nhưng tôi cũng nói với cô này, không phải lấy rượu giả lên lừa tôi nhé.

- Vị tiên sinh này, rượu trong quán hát của chúng tôi, bình nào cũng là rượu thật, anh cũng không nghĩ, người không nhận ra rượu thật giả, tiền không nhận ra được sao, giá cả của chúng tôi sở dĩ có chút cao, chất lượng rượu cũng tương đương, không giống như những nơi khác, mấy chục tệ một chai rượu ngoại, anh nói có thể tin được không?

Hàn Đông khua tay nói:

- Đươc rồi, nói những cái này cũng chẳng được gì, mang rượu lên uống cái biết liền.

Phải biết rằng, kiếp trước, Hàn Đông uống rất rất nhiều rượu ngoại, đối với việc này cũng có chút hiểu biết, vì vậy thật giả vẫn có thể dễ dàng phân biệt được.

- Anh Đông, như này đi, rượu đắt như này, thôi đi

Lục Oánh nghiêm mặt nói.

Yến Lâm cũng nói:

- Đúng vậy, loại rượu gì mà đắt như vậy, không thể nào, anh Đông, chúng ta không uống nữa.

Thấy bộ dạng của hai cô bé, Hàn Đông không nhịn được cười, nói:

- Không sao, hôm nay nếu các em cao hứng, vậy thì không cần lo đến vấn đề tiền bạc.

Hàn Đông cao hứng, sớm đã quên chuyện lúc trước chính mình còn khuyên hai cô bé này không nên uống nhiều.

Mặt khác, quan trọng là lời nói lúc trước của Lục Oánh, khiến trong lòng hắn có chút xúc động, Lục Oánh nói cô từ trước đến giờ chưa uống rượu ngoại bao giờ, vì vậy Hàn Đông cũng coi như là thỏa mãn nguyện vọng này của cô.

Dưới sự kiên quyết của Hàn Đông, muốn một gói 1888 tệ, người phục vụ nhanh chóng bê gói kết hợp lên, là hai chai rượu vang, thêm một chai Whiskey, ngoài ra còn có chút hoa quả.

Hàn Đông nhìn một chút. Xem bao bì bên ngoài, rượu này rượu thật, có điều là cái giá này, so với giá bán lẻ bình thường ngoài thị trường, thực sự là đắt gấp đôi, cái quán hát này đúng là biết kiếm tiền

- Ha ha, hôm nay đi cùng anh Đông vớ bở rồi.

Yến Lâm cười ha ha nói.

Mắt Lục Oánh sáng lên nói:

- Cám ơn anh Đông, hôm nay là sinh nhật em, nhất định là ngày vui nhất của em rồi.

Hàn Đông nói:

- Rượu đã mang lên rồi, nhưng mọi người hãy kiềm chế uống nhé, nếu uống say rồi, lại không có ai quản được các em.

Yến Lâm bĩu môi nói:

- Yên tâm đi, anh Đông cho dù anh có say, chúng em cũng không việc gì.

Sau đó, mọi người liền bắt đầu vừa uống rượu, vừa hát, hai cô bé Yến Lâm và Lục Oánh cũng chơi vô cùng vui vẻ, vừa hát vừa nhảy, chốc chốc lại tìm Hàn Đông chơi oẳn tù tì.

Trong nháy mắt, trên bàn chỉ còn lại một chai rượu.

Còn Yến Lâm và Lục Oánh, bay giờ hai người đang rất phấn chấn, trên mặt đỏ bừng bừng, giống như hai cây táo vậy.

Khi uống rượu ngoại thì rất dễ vào, nhưng men rượu dần dần ngấm, có chút ngây ngất.

- Hì, anh Đông, hôm nay là ngày vui nhất của em.

Lục Oánh khoác vai Hàn Đông, đôi môi đỏ thắm như màu dâu tây, đôi mắt trữ tình long lanh nước nói:

- Cám ơn anh Đông, em nhất định phải cám ơn anh.

Hàn Đông nhìn bộ dạng của cô, hẳn là có chút say rồi, nói:

- Không có gì phải cảm ơn, em vui là được rồi.

- Không, em nhất định phải cám ơn anh.

Lúc này Yến Lâm cũng đi tới, nửa thân mình ở trên vai Hàn Đông, nói:

- Anh Đông, anh không biết, Lục Oánh cả ngày chỉ muốn cảm ơn anh, anh cho cô ấy cơ hội đi.

Hai cô bé này ngà ngà say rồi, Hàn Đông không nhịn nổi cười gượng, sớm biết vậy, bản thân sao lại để cho các cô ấy uống rượu chứ.

Lúc này Lục Oánh kề mặt đến gần Hàn Đông, hơi bĩu môi nói:

- Anh Đông, em không có gì để tạ ơn anh, thì tặng anh một nụ hôn vậy.

Vừa nói xong, cô liền hôn lên mặt Hàn Đông.

- Em làm gì vậy.

Hàn Đông vội né người ra phía khác, lúc này khuôn mặt chạm đúng vào mặt Yến Lâm, chỉ cảm thấy đôi môi ấm áp chạm vào mặt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.