Người Cầm Quyền

Chương 805: Chương 805: Chuẩn bị ra tay




Vương Đại Vĩ - Ủy viên thường vụ Thành ủy, Trưởng ban tuyên giáo vốn vô cùng bất mãn với những việc làm của Cục Công an, thực sự thì không phải vì làn sóng mà Cục Công an khởi động có thể ảnh hưởng đến hình ảnh của thành phố Ninh Hải, mà tại vì lợi ích của anh ta sẽ bị tổn hại. Vì có một số người bên cạnh anh ta, trong lần hành động lớn này của Cục Công an, một số người trong đó bị liên lụy và lũ lượt tìm đến ông ta cầu viện. Ông ta không thể bỏ mặc, nên chỉ còn cách lấy cớ tìm đến Lam Nghiệp nói điều thị phi.

Nhắc đến đợt hành động của Cục Công an, dù có bị giới bên ngoài biết, bị giới truyền thông bên ngoài đưa tin thì chỉ có thể cho thấy thành phố Ninh Hải đã làm nhiều việc thực tế trên phương diện làm cho môi trường đầu tư được tốt hơn. Điều này có thể nói là một việc mang đến những hiệu ứng tích cực cho thành phố Ninh Hải.

Mà Vương Đại Vĩ cũng biết Bí thư Thành ủy Lam Nghiệp cũng vô cùng cảnh giác với một người có lai lịch lớn như Hàn Đông, vì thế anh ta vừa đến, liền nâng cao quan điểm đối với công việc của Cục Công an, và đổ lên người Hàn Đông.

Lam Nghiệp không phản ứng gì, trong tay cầm một chiếc bút, thản nhiên nói:

- Chức trách của Cục Công an phần lớn là duy trì trật tự xã hội, đối với công việc thường ngày của Cục Công an chúng ta còn phải ủng hộ mới đúng.

Vương Đại Vĩ nói:

- Nhưng làm việc gì cũng phải có mức độ chứ, cái gọi là chín quá hóa nẫu, việc làm của Cục Công an là an dân, còn nếu làm quá sẽ trở thành quấy nhiễu dân, hành động bây giờ của Cục Công an thành phố rõ ràng là quá rồi, mở rộng phạm vi đả kích một cách không giới hạn, không chỉ không gây được tác dụng làm cho môi trường trị an được tốt lên, ngược lại sẽ quấy nhiễu quần chúng nhân dân, đem đến ảnh hưởng bất lợi.

Anh ta là người rất hiểu Lam Nghiệp, biết lúc Lam Nghiệp tỏ ra bình tĩnh nhất cũng chính là lúc ông ta coi trọng một việc gì đó nhất.

Biểu hiện bây giờ của Lam Nhiệp cho thấy thực ra ông ta cũng không hài lòng về những việc mà Cục Công an đã làm, Lam Nghiệp là Bí thư Thành ủy, lại vừa mới nhiệt liệt chào đón Hàn Đông như vậy, ông ta nhất định không muốn xảy ra vấn đề ở bất kỳ mặt nào, vì xảy ra vần đề gì là Hàn Đông lại có cơ hội lợi dụng, điều này nhất định sẽ uy hiếp đến địa vị ở thành phố Ninh Hải của một Bí thư Thành ủy như ông ta.

“Bất kể là phương diện nào, cái hiện tại Lam Nghiệp muốn thấy nhất có lẽ là sự bình yên ở thành phố Ninh Hải, chứ không phải một thành phố Ninh Hải trong sóng to gió lớn, ông ta hiện giống như thuyền trưởng, không hề muốn chiếc thuyền lớn là thành phố Ninh Hải gặp phải sóng to gió lớn, vì lúc nào ông ta cũng lo sợ có người sẽ đoạt chức đoạt quyền của mình.”

Vương Đại Vĩ trong lòng thầm nghĩ, một bên trình bày ý kiến của mình, cố gắng hết sức đem hành động của Cục Công anh thành phố và Hàn Đông móc nối với nhau, chỉ ra thời gian này Hàn Đông đến thăm các huyện, quận trên thực tế cũng là ủng hộ cho Cục Công an.

“Bây giờ là thời đại nào rồi còn có hứng vi hành như vậy sao? Nước Trung Hoa là nước Chủ nghĩa xã hội, công bằng, chính nghĩa, tự do, mọi người làm chủ gia đình mình, cũng có rất nhiều kênh để phản ánh ý nguyện của mình, là một cán bộ lãnh đạo, tư duy không thể chỉ hạn chế ở lớp quan viên phong kiến đó, Bao Thanh Thiên thời xưa là dưới tình hình thể chế xã hội không kiện toàn mới xuất hiện…”

Vương Đại Vĩ phê bình Hàn Đông một cách vô cùng nghiêm khắc. Anh ta biết, Lam Nghiệp mặc dù tỏ ra nghiêm túc, dường như không tán thành những lời mình nói, nhưng thực tế là mình nói càng nghiêm trọng bao nhiêu trong lòng Lam Nghiệp càng vui mừng bấy nhiêu.

Lam Nghiệp khoát tay, nói:

- Đồng chí Đại Vĩ này, những lời đó của anh hơi quá rồi, xuất phát điểm của đồng chí Hàn Đông là tốt, dù về mặt cách thức tuy có chút chưa thỏa đáng, nhưng xuất phát điểm của anh ta chúng ta phải hết sức thừa nhận. Về công việc của Cục Công an, Thành ủy bên cạnh việc hết sức ủng hộ ra cũng cần tăng cường chỉ đạo và giám sát tương ứng, thời gian này Ban Tuyên giáo Thành ủy cần nắm được công tác tuyên truyền về chủ đề tư tưởng, xây dựng hình ảnh đẹp, điển hình, tuyên truyền cho thành phố Ninh Hải từ chính diện, đó mới là phương hướng chủ yếu trong công tác của Ban Tuyên giáo, thông qua sự động viên khích lệ của dư luận, thúc đẩy công tác của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, thúc đẩy sự tiến bộ của xã hội, đó mới là mục tiêu cuối cùng của Ban Tuyên giáo.

Vương Đại Vĩ không ngừng gật đầu, dường như rất đồng tình với những lời của Lam Nghiệp.

Trong lòng thì vui như hoa nở, “xem ra Lam Nghiệp cũng có chút không chống nổi rồi, Hàn Đông cứ làm như vậy thì Lam Nghiệp có thể tiếp tục ngồi yên mới lạ.”

Nói chuyện thêm một hồi nữa, Vương Đại Vĩ liền đứng lên cáo từ.

Mục đích mà anh ta tới gặp Lam Nghiệp chính là thêm mắm thêm muối, thổi gió châm ngòi.

Thành phố Ninh Hải như ngày hôm nay, tất nhiên là lấy Lam Nghiệp làm chính, chỉ cần Lam Nghiệp không hài lòng về Hàn Đông thì mọi việc mới trở nên thuận lợi hơn.

Hiện nay, Hàn Đông thông qua Cục Công an làm như vậy, quả thực có chút đắc tội với mọi người. Đương nhiên, mọi người không nói phản đối Cục Công an làm tốt công tác trật tự trị an, nhưng bọn họ cũng không hi vọng Cục Công an làm quá nghiêm khắc, đem một số người không nên lôi ra đều lôi ra hết.

Lam Nghiệp ngồi lặng lẽ tại văn phòng, mắt nhìn cây Bình An(là một chi của loại thực vật thường xanh thuộc họ Nguyệt quế) trước mặt, gọi là cây Bình An chỉ vì nó xanh quanh năm mà thôi, qua bàn tay chăm sóc cắt tỉa của nhân công, cây trở nên giống như một chiếc ô. Mà các quan chức ở thành phố Ninh Hải, mọi người đều muốn đặt cây này ở phòng làm việc, dường như mong muốn mọi chuyện đều bình an thuận lợi.

Dần dần, ánh mắt của Lam Nghiệp trở nên linh hoạt.

“Quả nhiên là không an phận đây, như vậy thì không thể không làm một chút động tĩnh rồi.” Lam Nghiệp tự nhủ nói, cầm điện thoại trên bàn lên, đang định bấm số, thì Phương Hồng Vĩ - Thư ký của ông gõ cửa đi vào, kính cẩn nói:

- Bí thư Lam, Phó bí thư Vương đến rồi.

- Mời ông ấy vào.

Lam Nghiệp nói, đặt điện thoại xuống.

Phương Hồng Vĩ ra ngoài, rất nhanh Phó bí thư Thành ủy Vương Vĩnh Ninh mỉm cười bước vào.

Lam Nghiệp từ phía sau bàn làm việc đứng dậy, tiến vài bước về phía trước rồi nói:

- Đồng chí Vĩnh Ninh đến rồi sao, chúng ta qua bên này nói chuyện.

Hai người ngồi trên ghế sô pha bằng da thật tại khu tiếp khách nói chuyện, Vương Vĩnh Ninh lấy mấy bản tài liệu giao cho Lam Nghiệp, nói:

- Bí thư Lam, chỗ tôi nhận được một số thư khiếu nại, anh xem đi.

- Thư khiếu nại?

Lam Nghiệp nhíu mày, đón lấy và xem qua, hai đầu lông mày càng châu lại.

Những thư khiếu nại này đều nhằm vào Cục Công an thành phố, chủ yếu tố cáo Cục Công an trong những hành động gần đây có tác phong làm việc thô bạo, tổn hại tài sản của người dân lao động, gây ảnh hưởng bất lợi đến trật tự phát triển kinh tế của địa phương. Trong thư tố cáo, Cục Công an trong lần hành động này tồn tại các tình trạng như: tùy ý truy bắt, tra tấn bức cung, quả thực nói Cục Công an không ra gì.

Nhẹ nhàng đặt số tài liệu lên bàn trà, Lam Nghiệp thản nhiên nói:

- Về hành động của Cục Công an, đồng chí Vĩnh Ninh có ý kiến gì?

- Bí thư Lam, về việc Cục Công an muốn cải thiện môi trường trị an của thành phố ta tôi sẵn sàng giơ hai tay ủng hộ, nhưng tôi thấy cách thức làm việc của Cục Công an có thể tồn tại một số vấn đề, về mặt lãnh đạo, tổ chức tồn tại rất nhiều lỗ hổng cần sự tăng cường chỉ đạo lãnh đạo của Thành ủy mới được, ví như lần hành động này, một hành động gây thanh thế lớn như vậy ảnh hưởng không hề nhỏ đến thành phố ta, mà Cục Công an thành phố trước đó cũng không báo cáo gì, tự ý triển khai hành động, bây giờ từ những tài liệu thu thập được cho thấy, những hành động gấp gáp của Cục Công an thành phố gây ra những hậu quả rất không tốt, bộc lộ một cách đầy đủ rằng ban lãnh đạo Cục đã có thiếu sót về mặt tổ chức lãnh đạo.

Vương Vĩnh Ninh dù bộ dạng cười híp mí nhưng những lời nói của anh ta quả thực giống như tuyên án tử hình cho Cục Công an, nếu thực sự như anh ta đánh giá, vậy thì toàn bộ ban lãnh đạo của Cục Công an chỉ có thể giải thể rồi.

“Vương Vĩnh Ninh là muốn nhân cơ hội này nắm lấy Cục Công an thành phố đây.” Trong đầu Lam Nghiệp chợt lướt qua ý nghĩ đó, nói đến chuyện này, nuối tiếc lớn nhất của Lam Nghiệp chính là nhất thời không thể nắm được Cục Công an trong tay, cái chính là lúc đầu khi Trương Hồng Quang làm Chủ tịch thành phố, cùng ông ta tranh đấu lực lượng ngang nhau, mà đằng sau Lâm Dũng - Cục trưởng Cục Công an lại có một số người nâng đỡ, vì vậy Lam Nghiệp không được như ý muốn.

Hiện nay trong lời nói của Vương Vĩnh Ninh, có ý tứ muốn can thiệp vào Cục Công an, điều này cũng khiến cho Lam Nghiệp có chút động lòng.

“Lâm Dũng, người Cục trưởng này, nhất thời sẽ không thể thay thế được, có thể sẽ không cần để ý đến gã, trước tiên đem thay những chức Phó của Cục Công an và cả những cán bộ ở tầng giữa, như vậy Lâm Dũng cũng không thể huênh hoang như trước đây nữa.”

“Ừ, Cục Công an thành phố quả thực là tồn tại những vấn đề như này hoặc như kia, mà nổi trội nhất là năng lực đấu tranh của ban lãnh đạo không đủ, Thành ủy cần phải tăng cường lãnh đạo về mặt này.”

Chương 805-2: Chuẩn bị ra tay

Nhóm dịch: BachKhiet.

Nguồn: Mê truyện.

Lam Nghiệp quyết định, nhân cơ hội này điều chỉnh lại Cục Công an từ trên xuống duối, một mặt từng bước khống chế Cục Công an, tránh để Hàn Đông lợi dụng Cục Công an làm mưa làm gió, mặt khác cũng cảnh báo cho Hàn Đông, để hắn biết mặc dù hắn có người nâng đỡ đằng sau, đến thành phố Ninh Hải rồi, trước tiên cũng phải yên phận, thể hiện thái độ biết điều rồi hãy nói.

Vương Vĩnh Ninh cười vui vẻ, bản thân lựa chọn thời điểm như vậy là hoàn toàn phù hợp, chỉ cần hơi chọc một chút Lam Nghiệp đã mượn thế mà hành động.

Vương Vĩnh Ninh là một Phó bí thư Thành ủy, nhân vật thứ 3 của thành phố Ninh Hải, quan hệ với Lam Nghiệp cũng không hẳn hòa hợp, chỉ là bọn họ cùng có chung lợi ích mà thôi, ví như hiện nay, sự xuất hiện của Hàn Đông gây cho họ một áp lực nhất định, nên một khi có cơ hội thích hợp hai người họ liền bắt tay, chuẩn bị liên thủ lại để chỉnh đốn Cục Công an.

Đây cũng là một cơ hội liên thủ hiếm có từ trước đến nay của hai người.

- Bí thư Lam phân tích rất đúng, vấn đề của Cục Công an thành phố chủ yếu là lãnh đạo, tổ chức không hiệu quả, đương nhiên, tôi thấy Thành ủy chúng ta cũng có phần trách nhiệm nhất định, chính là sự lãnh đạo giám sát đối với Cục Công an thành phố chưa đủ, về mặt này, trong những công tác sau này của Thành ủy, nhất định phải tăng cường cải thiện.

Lam Nghiệp gật gật đầu, nói:

- Ừ, quả thật là tồn tại vấn đề ở mặt này, như vậy anh về liên lạc với Ban tổ chức cán bộ, hôm sau chúng ta sẽ tổ chức một cuộc họp Hội ý bàn bạc nghiên cứu về các vấn đề của Cục Công an thành phố.

Chu Trạch Phi - Ủy viên thường vụ Thành ủy, Trưởng ban tổ chức cán bộ, cũng đứng về phía của Lam Nghiệp, thông qua Trưởng ban tổ chức cán bộ, Lam Nghiệp mới có thể phát huy sức ảnh hưởng của một Bí thư Thành ủy về mặt nhân sự một cách dễ dàng như vậy. Chu Trạnh Phi tuy không phải là Phó bí thư Thành ủy, nhưng ông ta là Trưởng Ban tổ chức cán bộ, nên khi họp hội ý Bí thư cần thảo luận về vấn đề sắp xếp nhân sự, về cơ bản ông ta đều biết trước tình hình, điểm này trên thực tế là cách Lam Nghiệp dùng để khống chế Vương Vĩnh Ninh.

Vương Vĩnh Ninh gật đầu, nói:

- Tôi đề nghị sau cuộc họp hội ý phải nhanh chóng triệu tập cuộc họp Hội nghị thường vụ, đem những công tác liên quan sắp xếp ổn thỏa, thời gian không đợi chúng ta, vì sự phát triển ngày càng tốt đẹp của thành phố Ninh Hải, Thành ủy nhất định phải đưa ra những biện pháp mạnh.

Lam Nghiệp nhẹ gật đầu, trong lòng nghĩ cách nghĩ của Vương Vĩnh Ninh giống với mình, đều muốn mượn sự việc của Cục Công an ra đòn phủ đầu với Hàn Đông.

“Nói ra thì Hàn Đông cũng thực sự có chút bản lĩnh, mới đến vài ngày, Lâm Dũng sao lại nghe lời hắn thế chứ.” Lam Nghiệp trong lòng nghi hoặc khó hiểu, về hành động của Cục Công an, Lam Nghiệp nhận thấy đây nhất định là ý đồ của Hàn Đông, nếu không gã đã không hành động gấp gáp như thế.

Vương Vĩnh Ninh vẻ mặt mãn nguyện đi ra từ phòng của Lam Nghiệp, nghĩ đến Hàn Đông mà cười vô cùng thản nhiên, thầm nhủ: “Hàn Đông ỷ có người phía sau đã cho mình là mãnh long qua sông sao, dù có là rồng qua sông đi chăng nữa, đến thành phố Ninh Hải rồi, đây là biển rộng, vậy thì cũng phải nể mặt ta.”

Vương Vĩnh Ninh năm nay vừa tròn 45 tuổi, đã hơn bốn năm ở vị trí cấp Giám đốc sở, có thể nói phát triển vô cùng tốt so với những người cùng lứa tuổi, hơn nữa anh ta hoàn toàn không phải 1 người đang chiến đấu, vì anh ta cũng có được sự ủng hộ của một thế lực lớn ở đằng sau, anh ta tin tưởng con đường sự nghiệp của mình nhất định sẽ tràn đầy hi vọng.

Mà hiện tại, đối mặt với mình là Hàn Đông, một người trẻ hơn mình nhưng đã là quan lớn cấp Thứ trưởng, Vương Vĩnh Ninh quyết tâm dồn hết sức lực muốn xử lý hắn.

“Thế lực của nhà họ Hàn cũng không phải một tay che cả bầu trời.”

Vương Vĩnh Ninh quyết tâm thu thập thật nhiều những tài liệu về Cục Công an, như vậy mới có thể có sức thuyết phục hơn trong cuộc họp Hội nghị thường vụ, như vậy việc điều chỉnh Cục Công an mới danh chính ngôn thuận.

“Tên tiểu tử Lâm Dũng này là một người rất giảo hoạt, cũng không biết ăn nhầm phải thuốc gì, gã thực sự cho rằng Hàn Đông có thể bảo vê cho gã sao, bây giờ làm như vậy, vừa khéo mang đến cơ hội cho mình.”

Sáng ngày 18 tháng 11, Hàn Đông vừa xử lý xong mấy bản hồ sơ, liền nhận được điện thoại của Bí thư Thành ủy Lam Nghiệp, thông báo 3 giờ chiều ngày mai tham gia cuộc họp hội ý Bí thư.

Tuy Lam Nghiệp trong điện thoại không nói qua nội dung cuộc họp hội ý Bí thư, nhưng Hàn Đông cũng biết sơ qua, chỉ sợ cuộc họp hội ý Bí thư lần này chủ yếu là nhằm vào hành động thời gian gần đây của Cục Công an.

“Xem ra có một số người ngồi không yên rồi.” Hàn Đông trong lòng tự nhủ.

Thời gian này, Cục Công an làm việc gấp rút, triển khai những công tác mạnh mẽ và đạt được hiệu quả cao trong phạm vi toàn thành phố, tấn công một cách nghiêm khắc vào các đối tượng gây rối trong thôn, lũng đoạn thị trường, hơn nữa còn đi sâu điều tra ra một số cán bộ, sau đó bàn giao cho Ủy ban Kỷ luật, còn Hàn Đông mặc dù không nói qua với Ủy ban Kỷ luật nhưng bên Ủy ban Kỷ luật rất phối hợp công tác, sau khi nhận được hồ sơ mà bên Cục Công an bàn giao liền nhanh chóng triển khai hành động, cũng liên tục bắt giữ và thẩm tra một số cán bộ, còn một số cán bộ khác cũng đang trong quá trình điều tra.

“Họp hội ý…”

Vừa nghĩ tới họp hội ý Bí thư, Hàn Đông có chút lo lắng, thành phố Ninh Hải một chính bốn phụ, tổng cộng có 5 người Bí thư và Phó bí thư, ngoài Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Đàm Vĩ có khả năng đứng về phía mình ra, những người khác gần như không đứng về phía mình.

Nói cách khác, Hàn Đông sẽ không chiếm được lợi thế gì trong cuộc họp hội ý Bí thư này.

Điều quan trọng hơn nữa là không chỉ không có lợi thế trong buổi họp hội ý Bí thư, mà chính là Hội nghị thường vụ, Hàn Đông cũng không có khả năng kiểm soát.

Cho nên, nếu Lam Nghiệp thực sự quyết tâm muốn nhằm vào Hàn Đông thì Hàn Đông cũng không thể làm gì.

Dù sao hiện nay Đảng và Chính phủ Trung Quốc chú trọng tập thể lãnh đạo, mà người nắm thế mạnh thì có thể biến ý chí của cá nhân trở thành ý chí của tập thể, như vậy có thể danh chính ngôn thuận xa lánh đàn áp người khác.

Hàn Đông dù có giỏi mấy đi nữa, trên phương diện công tác của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, cũng chỉ có thể thông qua việc đạt được sự ủng hộ của đa số người để thực hiện mục đích và dự định của mình. Nhưng hiện tại Hàn Đông không có gì nghi ngờ là không có cách nào đạt được sự ủng hộ của đa số mọi người, vì vậy bây giờ hắn vô cùng bị động.

Mặc dù Hàn Đông lần này tỏ ra rất hài lòng về Lâm Dũng, sau khi mình gọi một cuộc điện thoại Lâm Dũng liền bắt đầu hành động nhanh chóng, triển khai công tác một cách có hiệu quả. Nhưng Hàn Đông cũng biết nếu phải làm việc thì có một số phương diện chắc chắn sẽ không được hoàn thiện, cũng chắc chắn sẽ tồn tại một số vấn đề và sơ sót, điều này sẽ tạo điều kiện cho những kẻ có ý đồ can thiệp và phủ nhận những điều tốt.

Về khả năng này, Hàn Đông nhất thời chưa có đối sách thật tốt, dù sao người ta vẫn có thể tìm được lý do phù hợp.

“Trước tiên để xem Lam Nghiệp định làm gì.” Hàn Đông lắc đầu, quyết định tạm thời không nghĩ nhiều nữa.

Đến thành phố Ninh Hải đã hơn nửa tháng, Hàn Đông đã đi một vòng đến một số quận, có thể nói xem qua tình hình phát triển ở các nơi của thành phố Ninh Hải, thấy được một số thành tích, nhưng cái nhìn thấy nhiều hơn là vô vàn vấn đề và thiếu sót.

Thành tích là của trước đây, còn thiếu sót lại là hiện tại và sau này phải cố gắng nỗ lực hơn nữa, là trọng điểm công tác của một Chủ tịch thành phố như Hàn Đông.

Đã làm đến vị trí cấp Thứ trưởng, Hàn Đông không thể làm việc một cách tùy ý, vì vậy dù đã có một số ý tưởng nhưng khi chưa chín muồi, Hàn Đông cũng sẽ không dễ dàng để lộ ra.

Bây giờ Hàn Đông vừa phải làm nên thành tích, vừa muốn nhanh chóng tạo dựng cho mình một hình ảnh trưởng thành, vững vàng và đầy uy lực, chứ không phải anh chàng liều lĩnh, khinh suất.

Bởi vì so với trước đây, bây giờ có rất nhiều người đang chú ý đến nhất cử nhất động của Hàn Đông, bất luận là sự kỳ vọng với ý tốt hay là đang chờ đợi để xem chuyện cười, tóm lại Hàn Đông không thể có một chút khinh suất.

3 giờ chiều ngày hôm sau, Hàn Đông đúng giờ đến văn phòng của Lam Nghiệp, một số vị Phó bí thư khác đều cũng đã đến đủ.

Ngoài ra Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy, Ủy viên thường vụ Thành ủy Chu Trạch Phi cũng đã có mặt.

Hàn Đông mỉm cười chào mọi người, trong lòng cũng hiểu được ý nghĩa của lần họp này, “Lam Nghiệp lần này muốn ra uy với mình, trong lần họp Hội nghị thường vụ trước ông ta đã không được như ý, lần này định ở cuộc họp hội ý Bí thư ra vẻ chút, sau đó lại họp Hội nghị thường vụ sao.”

Mặt khác, Hàn Đông ngầm đoán được Lam Nghiệp lần này chuẩn bị ra tay với Cục Công an.

Phó bí thư Thành ủy Vương Vĩnh Ninh ngồi đó, trong tay cầm điếu thuốc, nhếch mép cười, ánh mắt lại không rời khỏi Hàn Đông, ông ta muốn đợi lát nữa để xem biểu hiện của Hàn Đông khi hắn bị chèn ép.

Hội nghị thường vụ lần trước có thể nói là cuộc đấu tranh, thỏa hiệp của các thế lực trong Thành ủy, mọi người không nhằm vào một mục tiêu cụ thể nào, chẳng qua đều là đang hết sức tranh giành lợi ích của bản thân mà thôi.

Còn lần họp hội ý Bí thư này là Lam Nghiệp và Vương Vĩnh Ninh muốn liên kết lại cùng nhau đối phó với Cục Công an, muốn cho Hàn Đông một chút thế nào biết mặt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.