Người Cầm Quyền

Chương 789: Chương 789: Chuyện này là thế nào




Vương Tĩnh cảm nhận được, Hàn Đông tín nhiệm đối với mình hình như đã tăng thêm một chút, điều này thể hiện lựa chọn của mình là chính xác.

“Xem ra Hàn Đông quả thật muốn nhanh chóng ở thành phố Ninh Hải để mở cục diện, nếu không, hắn cũng không chọn Vương Lập Bình do mình đề cử.”

Vương Tĩnh nghĩ thầm trong lòng.

“Ngoài ra hắn lại cho mình một lần nữa đến liên lạc với cựu Chủ tịch thành phố, chuẩn bị đến thăm cựu Chủ tịch thành phố, dự định cũng muốn lợi dụng người mà cựu Chủ tịch thành phố để lại, như vậy có lợi cho hắn nhanh chóng thành lập được bộ máy cho mình. Dù sao thời gian của cựu Chủ tịch thành phố không còn nhiều, ngoài một số người không mấy kiên nhẫn, ngày xưa những người đi theo ông ta, bây giờ chưa có nhờ vào ai, hiện tại còn đang trong quá trình xem xét. Đây cũng chính là lúc Hàn Đông cần đến.”

Thật ra bây giờ Vương Tĩnh cũng đang lên kế hoạch cho tương lai của mình, dù sao cô ấy chủ yếu nhờ vào cựu Chủ tịch thành phố Trương Hồng Quang đề cử mà ra, hiện giờ cây đại thụ Trương Hồng Quang đã sụp đổ, Vương Tĩnh muốn tiếp tục trên tương lai của mình, nên không thể không tìm một chỗ dựa mới.

Về điểm này, không chỉ nói về vấn đề trung thành với ai đó, mà còn là một lựa chọn đầy hiện thực.

Dù trước đó Trương Hồng Quang từng đề cử cô ta, trong lòng cô ta rất cảm kích, nhưng với cục diện bây giờ, cô ta không thể nói mình là do cựu Chủ tịch thành phố đề bạt, mình nên nhớ ân tình, cho nên cựu Chủ tịch thành phố sắp không được, mình cũng không thể nhờ vào người khác.

Mà cô ta hy vọng sẽ nghĩ được một cách vẹn toàn cho hai bên, chính là hy vọng Chủ tịch thành phố mới đến, có thể biểu hiện thái độ tốt một chút, trong phương diện nào đó thống nhất chung với cựu Chủ tịch thành phố, như vậy nếu mình nhờ vào, ít ra có thể không mang nặng quá nhiều thứ.

Bây giờ xem ra, Hàn Đông cũng đang có suy nghĩ sẽ tiếp nhận nhóm người do cựu Chủ tịch thành phố để lại, vậy thì mình sẽ dễ làm việc hơn.

Là trưởng ban thư ký của Ủy ban nhân dân nhiều năm, Vương Tĩnh lại là thân tín của cựu Chủ tịch thành phố Trương Hồng Quang, cho nên cũng vô cùng quen thuộc và hiểu rõ nhóm người do Trương Hồng Quang để lại. Cô ấy tin chắc có cô ấy hỗ trợ Hàn Đông, Hàn Đông nhất định sẽ nhanh chóng đứng vững. Tuy bây giờ không thể nhanh chóng phân chia ngang nhau với Bí thư Thành ủy Lam Nghiệp, nhưng cũng không đến nỗi để Hàn Đông trở thành người cô độc.

“Trong chính phủ, bây giờ thái độ của Phó Chủ tịch thường trực thành phố Tống Kiến Quốc là quan trọng nhất.”

Vương Tĩnh bước ra từ phòng làm việc của Hàn Đông, bèn giúp Hàn Đông lập kế hoạch.

Con người có lúc sẽ như vậy, sau khi được đối phương tín nhiệm, trong lòng sẽ có tâm tính loại kẻ sĩ chết vì tri kỷ, toàn tâm toàn ý nghĩ thay cho hắn.

Bây giờ Vương Tĩnh cảm thấy Hàn Đông đã bắt đầu tin tưởng vào mình, cho nên trong lòng vô cùng hứng khởi, bắt đầu tự đứng về phía lập trường của Hàn Đông để suy nghĩ vấn đề rồi.

“Phó Chủ tịch thường trực, đối với Chủ tịch thành phố mà nói, rất là quan trọng. Vốn dĩ Tống Kiến Quốc lần này muốn chiếm đoạt vị trí Chủ tịch thành phố, nhưng không ngờ Hàn Đông qua đây đã giành lấy vị trí này, trong lòng anh ta chắc chắn vô cùng bất mãn. Cộng thêm cũng là người từng làm lâu tại thành phố Ninh Hải, cũng có chút ảnh hưởng, đặc biệt về phía Ủy ban nhân dân thành phố, rất nhiều người cũng nghe lời của anh ta, nếu anh ta không phối hợp công việc với Hàn Đông, vậy thì rất rắc rối.”

“Ngoài ra Phó Chủ tịch thành phố Lôi Hữu Hạ, con người này cũng rất quan trọng, dù sao là một ủy viên thường vụ, rất nhiều mặt, quyền lên tiếng cũng không nhỏ. Nếu anh ta bắt tay với Tống Kiến Quốc, vậy công việc của Hàn Đông, sẽ càng thêm phiền toái. Nếu ngay cả số việc trong Ủy ban nhân dân thành phố mà Chủ tịch thành phố làm không xong, càng đừng nói đến cùng với đám người của Bí thư Thành ủy bàn về quyền lực gì chứ?”

Nghĩ đến đây, chân mày của Vương Tĩnh liền nhăn lại.

Nếu cô ta đã chuẩn bị đầu quân về phía Hàn Đông, vậy nên nghĩ cho Hàn Đông. Còn bây giờ cô ta đang nghĩ đủ chuyện, cảm thấy hoàn cảnh hiện nay của Hàn Đông quả thật rất khó khăn, muốn mở cục diện, thật sự khó khăn.

“Tuy nhiên, Hàn Đông có thể từ trong tranh giành kịch liệt này, giành được vị trí Chủ tịch thành phố, về mặt bối cảnh chắc hẳn không thành vấn đề. Hơn nữa với quá khứ từng trải của hắn, người này rất có thủ đoạn, cũng rất mạnh thế, nói vậy khi hắn đến thành phố Ninh Hải, chắc chắn sẽ không cam tâm bị người khác chèn ép. Cho nên chỉ cần mình phối hợp tốt, nói không chừng sẽ có cơ hội thăng tiến trong tương lai tại thành phố Ninh Hải.”

Vương Tĩnh vừa nghĩ, vừa đi đến phòng thư ký Thành ủy.

Nhân viên của phòng thư ký, đều đang nhàn hạ tán gẫu, đương nhiên chủ đề mà mọi người đang quan tâm đến, tự nhiên là tân Chủ tịch thành phố.

Lúc này, mọi người nhìn thấy trưởng ban thư ký Vương Tĩnh đột nhiên vẻ mặt nghiêm túc đứng trước cổng, lập tức trông giống chuột nhìn thấy mèo vậy, tất cả đều quay về vị trí của mình, sau đó lấy báo cáo hoặc sổ sách, làm bộ dạng như đang làm việc vậy.

Ánh mắt Vương Tĩnh sắc bén lướt qua phòng làm việc, sau đó ngồi về phía góc bàn làm việc sau Vương Lập Bình nói:

- Tiểu Vương, anh qua đây.

Vương Lập Bình ngẩng người, đứng lên.

“Chẳng lẽ Hàn Đông bất mãn đối với mình, bảo trưởng ban thư ký Vương điều động công việc của mình sao?”

Vương Lập Bình thất vọng nghĩ thầm trong lòng,

“Mà thôi, ngồi quá lâu trong chính phủ rồi, đổi môi trường cũng tốt.”

Tuy nhiên, nếu vì Chủ tịch thành phố bất mãn mà bị điều công việc, vậy chắc chắn sẽ không là đơn vị tốt lành gì với mình, cho nên trong lòng Vương Lập Bình có chút không vui, sắc mặt cũng trở nên khó coi.

Người của phòng thư ký, toàn bộ đều rất hiếu kỳ nhìn Vương Lập Bình đi ra ngoài, mọi người đang đoán Vương Lập Bình rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sắc mặt của anh ta trông như không phải chuyện tốt gì. Tên này đã im lặng được một thời gian dài rồi, trước đó khi vừa đến phòng thư ký, cũng từng nở mày nở mặt một thời gian.

- Trưởng ban Thư ký, chuẩn bị điều tôi đến đâu vậy?

Vương Lập Bình đi theo đến phòng làm việc của Vương Tĩnh, ngồi xuống cười nói. Dù sao cũng bị giáng chức rồi, anh ta liền buông thả hơn.

- Anh đang có thái độ gì vậy?

Vương Tĩnh nhăn mày, nghiêm túc nói,

- Là một nhân viên trong phòng thư ký, thường xuyên tiếp xúc với lãnh đạo, giao tiếp nhau, thái độ này của anh, sao có thể đảm nhiệm được công việc này?

Vương Lập Bình ngượng ngùng cười, nói:

- Trưởng ban Thư ký, cô đừng chà đạp tôi nữa, tôi đã chuẩn bị sẵn tư tưởng rồi…

- Anh có thật đã chuẩn bị sẵn tư tưởng chưa?

Ánh mắt của Vương Tĩnh nhìn về Vương Lập Bình nói.

Vương Lập Bình bị nhìn thấu nên hơi chột dạ, liền đỏ ửng mặt lên, nói:

- Đúng.

Vương Tĩnh cười, nói:

- Anh này, anh tưởng Chủ tịch thành phố bụng dạ hẹp hòi như anh sao?

Vương Lập Bình ngẩn người, nói:

- Chủ tịch thành phố Hàn…

- Lúc nãy Chủ tịch thành phố vừa nhắn lại, thời gian này sẽ do anh theo anh ta, anh đấy, nhanh chóng nghĩ xem, nên làm thế nào cho công việc thật tốt. Nếu vẫn còn như trước đây, tôi nghĩ anh trực tiếp đừng đến nữa, tôi nhanh chóng tiến cử một thư ký khác cho Chủ tịch thành phố.

Vương Lập Bình ngây người, bất giác đứng lên, ngây ngốc hỏi:

- Trưởng ban Thư ký, cô nói…

- Thế nào, ngớ ngẩn rồi hả?

Vương Tĩnh cười dài nói,

- Quay về chuẩn bị đi, lát nữa đến thẳng chỗ Chủ tịch thành phố mà báo cáo, lần này không cần tôi dẫn anh đi rồi chứ?

- Cám ơn trưởng ban thư ký, tôi sẽ nắm lấy cơ hội này.

Vương Lập Bình cảm kích nói.

Tuy anh ta thốt lên từng trong đáy lòng, vẫn có chút thư sinh, nhưng mặc kệ thế nào, có thể trở thành một thư ký riêng cho quan viên cấp Phó, hơn nữa còn là một quan viên Phó giám đốc chỉ hơn ba mươi tuổi, đối với tương lai của anh ta rất có lợi, cho nên anh ta cảm kích vạn phần.

Vương Tĩnh nói:

- Hãy làm tốt vào, tôi chỉ nhắc anh một câu, Chủ tịch thành phố là một người rất cụ thể, cho nên anh đi theo hắn, nên học hỏi nhiều, suy nghĩ nhiều, đưa ra nhiều cụ thể, ít một chút phiền phức. Ngoài ra, tố chất căn bản của một thư ký, cũng cần phải rèn luyện thêm, phải chi tiết, siêng năng, các mặt khác đều phải nghiêm khắc với bản thân.

Vương Lập Bình lúc này trông như gà con mổ thóc liên tục gật đầu, trên thực tế, đối với một người trong lòng tràn đầy lý tưởng và khát vọng như anh ta mà nói, khi gặp được cơ hội lớn, chắc chắn sẽ dốc hết sức lực vào đó.

Cúi chào Vương Tĩnh, Vương Lập Bình liền nghiêm túc quay về phòng thư ký, từ trong tủ lấy ra những quyển số mới toanh còn chưa sử dụng, cùng với một cây bút, sau đó bước nhanh đi ra ngoài.

- Tiểu Vương, anh làm gì thế, trưởng ban thư ký cho gọi anh có chuyện gì không?

Một ông chủ trong phòng thư ký lớn tiếng hỏi.

Vương Lập Bình đứng ngoài cổng, chậm rãi quay lưng, báo cáo cho ông ta, nói:

- Không có gì, chủ yếu là điều chỉnh công việc của tôi mà thôi.

- Điều chỉnh công việc?

Tên ông chủ ngẩn người, nhìn thấy Vương Lập Bình giống như đứng thẳng hơn nhiều so với ngày xưa, nhanh chóng trợn mắt nhìn anh ta, trong mắt hiện lên thần sắc khó tả.

Buổi trưa, mọi người nhìn thấy Vương Lập Bình đi đến phòng của Hàn Đông, mắt của mọi người liền trợn lên.

- Tên này hoàn toàn vượt qua khó khăn rồi, sao lại được Chủ tịch thành phố Hàn chọn làm thư ký chứ?

Trong lòng mọi người đầy nghi ngờ.

Chỉ có Vương Tĩnh, hoặc có chút hiểu được hành động mà Hàn Đông tuyển Vương Lập Bình làm thư ký, tuy nhiên cô ấy cũng không nắm chắc.

Buổi trưa, cô ấy dựa theo dặn dò của Hàn Đông, cho người chuẩn bị ít quà, sau đó đến trung tâm bệnh viên nhân dân u bướu.

Chủ tịch thành phố Trương Hồng Quang được tiếp nhận trị liệu tại đây, gia đình của ông ta đa số đều đến đây chăm sóc cho ông ta.

Trương Hồng Quang là cán bộ Phó cấp Thứ trưởng, cho nên dù vì bệnh không làm việc, nhưng các đãi ngộ vẫn được hưởng bình thường.

Chiếc xe vừa đến bãi đậu xe của trung tâm u bướu, Vương Tĩnh liền nhìn thấy hai người từ phía trước, liền ngây ngẩn cả người.

Hai người chính là Phó Chủ tịch thường trực Tống Kiến Quốc và ủy viên thường vụ Phó Chủ tịch Lôi Hữu Hạ.

Họ vừa tán gẫu vừa đi, đến cổng trung tâm u bướu, liền đậu hai chiếc xe của họ, lúc này thư ký của họ đã lái xe tới.

“Sao hai người họ lại cùng đến vậy?”

Vương Tĩnh nghĩ thầm trong lòng.

Đợi xe của Tống Kiến Quốc và Lôi Hữu Hạ rời khỏi, Vương Tĩnh mới bước từ trên xe xuống, trong tay ôm bó hoa lan, trong lòng tràn đầy nghi ngờ và lo lắng.

Đi đến phòng bệnh của Trương Hồng Quang, người nhà của ông ta đang thu dọn đồ đạc, còn Trương Hồng Quang hơi híp mắt nằm trên giường, bộ dạng của ông ta hơi mệt mỏi.

- Sao cô đến đây?

Vợ của Trương Hồng Quang nhìn thấy Vương Tĩnh, liền trầm mặt lại nói.

- Dì Vương, cháu…

Vương Tĩnh hơi mơ hồ, trước đó vợ của Trương Hồng Quang không có thái độ như vậy, chuyện hôm nay là thế nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.