- Hừ, giả nhân giả nghĩa, cô đi đi, nơi này không hoan nghênh cô.
Vẻ mặt của vợ Trương Hồng Quang lạnh băng, giống như Vương Tĩnh đã làm việc gì có lỗi với gia đình bà ta vậy.
Tuy bên ngoài có tin đồn mối quan hệ giữa Vương Tĩnh và Trương Hồng
Quang không mấy bình thường, nhưng trên thực tế, giữa họ không hề có
chuyện gì. Điểm này thì vợ của Trương Hồng Quang cũng biết, thậm chí bà
ta rất thích Vương Tĩnh, xem cô ấy như hậu bối mà đối đãi.
Nhưng, thái độ hiện giờ của bà ta, khiến cho Vương Tĩnh trở tay không kịp.
Trong tay ôm bó hoa ngơ ngẩn đứng đó, ánh mắt của Vương Tĩnh chuyển về
hướng giường của Trương Hồng Quang, vừa đúng nhìn thấy ông ta quay đầu
sang một bên, lồng ngực còn đang phập phồng, bộ mặt rất tức giận.
- Cô đi đi, dù sao cô cũng có chỗ dựa mới rồi, ông già nhà tôi cũng không dùng được nữa, không đáng đến giả vờ đâu.
Vợ của Trương Hồng Quang giận dữ nói.
- Cháu không có, trong đây có thể có hiểu nhầm…
Vương Tĩnh giải thích nói, đột nhiên trong đầu cô ta lóe lên một ý niệm, nói:
- Có phải vấn đề về nhà ở không, thực tế chuyện này hoàn toàn do Hồ
Dược Vinh của cơ quan sự vụ chủ trương, trước đó cháu không hề hay biết. Ngoài ra Chủ tịch thành phố Hàn cũng không biết chuyện này, hơn nữa sau khi hắn biết được, đã tỏ vẻ sau này sẽ ở Tùng Viên, đồng thời hắn đã
nói với cháu, muốn đến thăm cựu Chủ tịch thành phố, cháu nghĩ trong này
có thể có hiểu nhầm…
- Hiểu nhầm, có hiểu nhầm gì chứ,
bây giờ cô ăn nói bừa bãi, dù sao cô cũng biết chúng tôi sẽ không tìm
Hàn Đông để đối chất mà.
- Cháu nói đều là sự thật, lần này
đến, cũng do Chủ tịch thành phố Hàn cố ý bảo cháu đến thăm tình hình của cựu Chủ tịch thành phố, xem hắn có thể đến đây thăm không…
- Thôi đi, ông Trương chúng tôi chịu không nổi, cô quay về nói với họ Hàn, ông Trương tạm thời sẽ không thể chết được đâu…
- Cô…
- Được rồi, Tiểu Vương, cô về đi.
Trương Hồng Quang nằm trên giường bệnh lên tiếng, nhưng ông ta không quay đầu lại…
Xem ra, ông ta cũng bất mãn với Vương Tĩnh.
Vương Tĩnh liền nghĩ đến Tống Kiến Quốc và Lôi Hữu Hạ vừa mới đi ra,
không khỏi âm thầm thở dài một hơi, xem ra trước khi mình đến, hai người này chắc chắn đã nói rất nhiều cho cựu Chủ tịch thành phố, nên mới dẫn
đến gia đình họ có thành kiến với Hàn Đông.
Hơn nữa Vương
Tĩnh cũng biết, Trương Hồng Quang thật ra cũng rất hy vọng Tống Kiến
Quốc sẽ thay thế vị trí Chủ tịch thành phố.
Vương Tĩnh rất
muốn giải thích, nhưng nhìn thấy bộ dạng của gia đình Trương Hồng Quang, cô ta biết dù mình có giải thích cũng không có hiệu quả.
Nghĩ đến đây, Vương Tĩnh đi qua, nhè nhẹ đặt bó hoa lên chiếc bàn bên cạnh giường bệnh của Trương Hồng Quang, nhẹ giọng nói:
- Ngài cứ dưỡng bệnh, cháu có thời gian sẽ đến thăm ngài nữa.
Đi ra từ phòng bệnh, tâm trạng của Vương Tĩnh trầm trọng hơn.
Hiển nhiên, Tống Kiến Quốc và Lôi Hữu Hạ đã bắt tay nhau rồi, hơn nữa
hai người họ không ngờ còn chạy đến chỗ Trương Hồng Quang để thêm mắm
thêm muối vào, dẫn đến cựu Chủ tịch thành phố cũng có thành kiến đối với Hàn Đông.
Như vậy, Hàn Đông muốn lợi dụng thế lực để lại của Trương Hồng Quang, sau đó nhanh chóng dự tính mở cục diện, căn bản đã
không thành. Vậy con đường sau này của hắn tại thành phố Ninh Hải, chắc
chắn sẽ vô cùng gian nan.
Điều này khiến Vương Tĩnh vô cùng lo lắng.
Bịch…
Phía sau truyền lại một âm thanh, Vương Tĩnh quay đầu nhìn, thì ra bó hoa được đặt trên bàn của mình đã bị ném xuống lầu.
Nhìn thấy bó hoa bị ném loạn xạ, trong lòng Vương Tĩnh hơi nhói đau, nhưng cũng không có cách nào.
Trên xe, Vương Tĩnh đem sự việc nghĩ lại, cô cảm thấy gia đình Trương
Hồng Quang tức giận như vậy, chủ yếu là vấn đề về biệt thự, Hồ Dược Vinh trong quá trình này, chắc chắn nói rất nhiều lời khiến người khác khó
chấp nhận, cộng thêm hai tên Tống Kiến Quốc và Lôi Hữu Hạ thêm dầu vào
lửa, càng khiến cho gia đình Trương Hồng Quang tức giận Hàn Đông hơn.
“Xem ra, muốn giải quyết vấn đề, mấu chốt chính là Chủ tịch thành phố
Hàn và cựu Chủ tịch thành phố nên tiến hành một lần nói chuyện, như vậy, mới cởi bỏ được hiểu nhầm. Thế nhưng, dù như vậy, Tống Kiến Quốc và Lôi Hữu Hạ cũng không thể đứng về phía Hàn Đông. Hai người họ cùng liên
minh lại, lực ảnh hưởng sẽ không nhỏ, cựu Chủ tịch thành phố trước đây
có một nhóm nhân viên, e là rất nhiều sẽ đứng về phía họ. Nếu như vậy,
Chủ tịch thành phố Hàn muốn nắm được đại cục trong thời gian ngắn, thật
sự là khó khăn trùng trùng.”
Vương Tĩnh cảm thấy tình huống bây giờ, nhất định phải tìm Hàn Đông trao đổi, cũng để hắn chuẩn bị tâm lý.
Quay về Ủy ban nhân dân, Vương Tĩnh bèn đến văn phòng của Hàn Đông.
Vương Lập Bình hiện tại đã bắt đầu thực hiện chức trách thư ký của
mình, nhìn thấy Vương Tĩnh đến, anh ta đứng dậy mỉm cười chào hỏi:
- Chào trưởng ban thư ký …
Vương Tĩnh gật đầu nói:
- Tiểu Vương, Chủ tịch thành phố có thời gian không, tôi có chút việc muốn báo cáo cho hắn biết.
Vương Lập Bình nói:
- Trưởng ban Thư ký xin đợi một chút, tôi vào trong báo lại.
Anh ta quay vào gõ cửa, rất nhanh liền bước ra, nói:
- Trưởng ban Thư ký, Chủ tịch thành phố cho mời.
Vương Tĩnh mới đẩy cửa vào, nói với Hàn Đông:
- Chủ tịch thành phố, tôi vừa đến thăm cựu Chủ tịch thành phố, có một chuyện tôi muốn báo cáo với anh.
Hàn Đông gật đầu mỉm cười:
- Ngồi xuống nói đi.
Hai người ngồi vào ghế sô pha ở phòng tiếp khách
Vương Lập Bình rất nhanh đã pha trà vào, nhè nhẹ đặt trước mặt Vương Tĩnh, sau đó nhè nhẹ lui ra, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Hàn Đông nhìn thấy ánh mắt của Vương Tĩnh quan sát Vương Lập Bình, bèn cười nói:
- Lập Bình là một hạt mầm tốt, trưởng ban thư ký tiến cử đúng người rồi.
Lúc nãy Hàn Đông và Vương Lập Bình đã tiến hành cuộc nói chuyện hơn nửa giờ đồng hồ, cảm thấy Vương Lập Bình vô cùng hiểu rõ tình hình của
thành phố Ninh Hải, đồng thời có thể kết hợp kiến thức lý luận và phát
triển thành phố Ninh Hải, điều này có tác dụng hữu ích đối với ý nghĩ
các phương diện của Hàn Đông. Cho nên Hàn Đông cảm thấy, nếu Vương Lập
Bình được bồi dưỡng tốt, đến lúc đó cũng có thể dùng đến.
Vương Tĩnh nói:
- Chủ tịch thành phố anh quá khen, Vương Lập Bình có một số căn bản, tuy nhiên vẫn còn phải gọt giũa nữa.
Hàn Đông gật đầu nói:
- Đấy là điều đương nhiên.
Lúc này sắc mặt của Vương Tĩnh nghiêm túc lên, nói:
- Chủ tịch thành phố, lúc nãy tôi vừa từ bệnh viện về, cựu Chủ tịch thành phố có thể có chút hiểu nhầm…
Cô ấy đem việc ở bệnh viện đại khái nói qua một lần, lại nói:
- Lúc tôi vừa đến bệnh viên, nhìn thấy Chủ tịch thành phố Tống và Chủ
tịch thành phố Lôi cũng đi từ đó ra, tôi nghĩ thái độ của cựu Chủ tịch
thành phố đối với tôi thay đổi lớn như vậy, e là có liên quan đến họ,
còn mồi lửa, có khả năng liên quan đến khu nhà ở ở cư xá thường ủy…
Hàn Đông không tự chủ liền híp mắt lại, trước đó, Tống Kiến Quốc không
mấy hợp tác, hắn cũng đã chuẩn bị tâm lý. Nhưng Hàn Đông không ngờ, Lôi
Hữu Hạ cũng đi chung với Tống Kiến Quốc, cho dù họ có thật sự hòa thành
một nhóm nhỏ không, nhưng ít ra trong một trình độ lớn, họ có thể cùng
tiến lùi với nhau. Như vậy, công việc Chủ tịch thành phố của mình, sẽ bị cản trở rất lớn.
- Ừm, chuyện này tôi đã biết rồi, vậy đi,
về phía cựu Chủ tịch thành phố, cô cũng không cần thay tôi truyền đạt gì nữa, tự tôi sẽ giải quyết.
Hàn Đông chậm rãi nói,
- Là
một quản gia trong Ủy ban nhân dân, việc của cô cũng rất nhiều, bên
trong và ngoài, việc cần nghĩ đến cũng không ít, đặc biệt về phía văn
phòng, sau này cũng cần cô quan tâm hơn, phải tăng thêm thành lập đội
ngũ cán bộ, để người có năng lực ngồi vào vị trí thích hợp. Nên tăng
cường thêm mức độ kiểm tra công việc, ngăn chặn người nhiều hơn việc, đề cao hiệu suất làm việc…
- Chủ tịch thành phố cứ yên tâm, tôi sẽ cố gắng phục vụ tốt cho các lãnh đạo.
Vương Tĩnh kiên định nói, cô ta cảm thấy, Hàn Đông đã đem phần văn phòng giao hết cho mình.
Dù sao tại văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố, là đơn vị trực tiếp của Ủy ban nhân dân, hơn nữa có liên quan đến công việc của các vị lãnh
đạo, nếu Hàn Đông ngay cả công việc ở khu này cũng nắm không tốt, vậy
sau này Hàn Đông làm sao có thể khống chế các đơn vị khác trong Ủy ban
nhân dân.
Buổi tối, Hàn Đông quay về Tùng Viên dùng cơm, nghỉ ngơi một hồi. Khoảng bảy giờ rưỡi, Hàn Đông bèn xuống dưới lầu.
Vừa xuống lầu, Tiểu Lan đã đi từ phía tầng lầu đối diện, vẻ mặt rất khẩn trương nói:
- Chủ tịch thành phố, ngài… ngài có căn dặn gì không?
Nhìn thấy cô ấy thở hổn hển, ánh mắt lộ ra vẻ hồi hộp, Hàn Đông ôn hòa cười nói:
- Không có gì, tôi chuẩn bị ra ngoài dạo một chút.
Tiểu Lan sửng sốt, lập tức nói:
- Chủ tịch thành phố, ngài… ngài ra ngoài một mình, an toàn… an toàn thế nào?
Hàn Đông mỉm cười nói:
- Thế nào, cô không an tâm về an ninh ở thành phố Ninh Hải của chúng ta à?
Sắc mặt của Tiểu Lan liền đỏ lên, nói:
- Không… không phải, an ninh của thành phố Ninh Hải chúng ta rất tốt.
Mọi người đều nói Chủ tịch thành phố Lâm là một lãnh đạo tốt, ông ta
quản lý cục công an, trong vài năm gần đây an ninh của thành phố Ninh
Hải một năm tốt hơn so với một năm?
- Thế sao?
Hàn
Đông cũng rất hứng thú, hắn biết Chủ tịch thành phố Lâm được thốt ra từ
miệng của Tiểu Lan là trợ lý Chủ tịch thành phố, trưởng cục công an Lâm
Dũng. Chỉ là hắn không ngờ Lâm Dũng lại có danh tiếng như vậy, ngay cả
một người phục vụ trong nhà khách cũng nói vậy.
- Tôi… Tôi cũng không biết.
Ánh mắt của Hàn Đông nhìn chăm chú, sắc mặt của Tiểu Lan liền đỏ lên, hai tay liền nắm lấy vạt áo lông, không ngừng xoa nắn,
- Tuy nhiên, tôi… tôi nghe nói…
- Cô nghe nói được gì?
Hàn Đông hỏi.
Vấn đề của Lâm Dũng, khiến Hàn Đông rất đau đầu, cảm thấy giống như một cái đinh đóng tại Ủy ban nhân dân, Hàn Đông nhất định phải nghĩ cách
nhổ anh ta ra.
Nếu không, có một người công nhiên khiêu chiến quyền uy của mình ở đây, Hàn Đông còn có thể tạo dựng uy tín cho mình sao.
Nhìn thấy vẻ mặt của Tiểu Lan, giống như cũng biết được điều gì, tuy
Hàn Đông không mong muốn có thể khiến Lâm Dũng chết, nhưng có thể tìm
hiểu thêm về người này, cũng rất tốt.
Tiểu Lan hơi hồi hộp nhìn quanh, cắn răng nói:
- Chủ tịch thành phố, tôi nói ra, ngài... không kể cho người khác biết nhé.
Hàn Đông gật đầu, trịnh trọng nói:
- Tôi không nói.
- Tạ Lệ của thôn chúng tôi, chính là do con trai của Chủ tịch thành phố Lâm Khả Cương và bạn của y cưỡng bức, mới nhảy lầu, hai chân của cô ta
bị gãy, sau này cũng không thể tự đi lại được nữa, ba mẹ của Tạ Lệ báo
án rồi, nhưng cục công an không quản, còn cảnh cáo họ đừng nói xằng bậy.