Hàn Đông sửng sốt, nói:
- - Haha, đương nhiên bán rồi, dặn dò của ông nội tôi chắc chắn phải chấp hành.
Hàn Mạn Lương cười hì hì, nói.
- - Bây giờ người đại diện pháp luật của công ty đang trong quá trình
thay đổi, phỏng chừng khoảng một tuần, công ty sẽ không có quan hệ gì
với tôi nữa.
Hàn Đông nói:
- - Thay người đại diện cũng là một cách, nhưng sau này vẫn phải hết sức tránh né.
Hàn Mạn Lương đương nhiên biết cách mình làm không thể giấu diếm được Hàn Đông, anh ta bèn nói:
- - Cậu yên tâm đi, về sau tôi sẽ cố gắng không lo đến chuyện công ty nữa, phủi tay không làm là được rồi.
Hàn Đông nói:
- - Phải thực sự buông tay mới được.
- - Ừ, cậu xem xem nhé.
Hàn Mạn Lương nói,
- - Thế nào, chuyện tôi nói với cậu có hứng thú không?
Nghe bộ dạng anh ta đầy tự tin, dường như là nắm chắc phần thắng trong
tay, dường như lấy tiền đi mua cổ phiếu của Công ty Phát triển Thiên Địa giống như mua một chậu châu báu vậy.
Hàn Đông cười cười, nói:
- - Em cũng không có tiền, em khuyên anh cũng không nên dính vào.
Hàn Mạn Lương nghi hoặc, nói:
- - Sao, có vấn đề gì không?
Thính giác của anh ta vẫn rất nhạy bén, vừa nghe lời nói của Hàn Đông liền cảm thấy có gì bất thường.
Hàn Đông không nói cụ thể, chỉ nói:
- - Tiền của anh cũng nhiều rồi, đủ để anh tiêu, tội gì dùng cách này
đi kiếm tiền. Cho dù muốn kiếm thì cũng phải dùng thủ đoạn chính đáng,
thị trường chứng khoán cũng không phải là cái máy rút tiền, muốn lấy lúc nào thì lấy, con người thao túng thị trường cổ phiếu như vậy, rất dễ
làm cho đa phần dân chứng khoán vừa và nhỏ bị thương tổn.
- - Haha, cậu thật là trách trời thương dân vậy.
Hàn Mạn Lương nói.
- - Cậu đã nói như vậy, vậy tôi không dính vào chuyện này nữa. Vậy cậu nói xem tôi có cần nói với mấy người bạn kia không…
Anh ta biết Hàn Đông sẽ không bắn tên không đích, nêu đã muốn mình
không muốn dính vào, chắc chắn là hắn có suy nghĩ của mình, cho nên anh
ta cảm thấy mình nên nhắc nhở mấy người bạn của mình.
Hàn Đông nói:
- - Nếu là bạn bè thì khuyên bọn họ cũng được.
Cúp điện thoại, Hàn Đông đứng ở bên cạnh hàng rào bảo vệ, mắt nhìn về
phía xa, đèn đuốc sáng trưng, từng con đường nối lên trên, ánh sáng lay
động, tựa như một con rồng dài đang bò sát vậy.
Thỉnh thoảng có tiếng ca hát truyền tới, lúc ban đêm rất nhiều người đang cười vui, phóng túng.
Nhưng Hàn Đông cũng biết, còn có một số người lúc này đang vật lộn với cuộc sống sinh nhai.
Có lẽ tối nay những người còn đang vui vẻ, ngày mai sẽ đi đến chỗ cực đoan.
Thân là cán bộ cao cấp, cũng là một người bề trên, Hàn Đông cảm thấy mình phải có trách nhiệm.
Đó chính là phải mưu cầu lợi ích cho đại bộ phận.
Bất kể là chiến tích của mình hay là tạo phúc cho mọi người, Hàn Đông đều phải cố gắng.
Nghĩ đến đây, Hàn Đông lấy điện thoại ra bấm số điện thoại của Thư ký Hứa Song.
- - Chào Phó chủ nhiệm.
Trong điện thoại Hứa Song cung kính, nói.
Hàn Đông nói:
- - Tiểu Hứa, giao cho cậu một nhiệm vụ, về vấn đề thị trường tư bản,
đặc biệt là vấn đề về phương diện quản lý giám sát thị trường cổ phiếu,
ví dụ người thao túng giá cổ phiếu, giao dịch nội bộ vân vân, viết một
bài trong thời gian ba ngày, không thành vấn đề chứ?
Hàn Đông đã muốn nhân cơ hội này, can dự một lần vào vận hành an toàn của thị
trường chứng khoán, như vậy sẽ phải làm tốt chuẩn bị lý luận tương ứng.
Hứa Song nói:
- - Phó chủ nhiệm, ba ngày là đủ rồi.
- - Ừ, tốt lắm, tôi sẽ không quấy rầy cậu nghỉ ngơi nữa.
Hàn Đông nói.
- - Lãnh đạo của anh sao lúc này lại gọi điện thoại cho anh làm gì?
Vợ của Hứa Song, Triệu Yến Linh thắc mắc, hỏi.
Hứa Song nói:
- - Em gần đây không phải đang chơi cổ phiếu sao, nếu không bị lỗ, thì
mấy ngày hôm nay lui ra ngoài xem chừng một thời gian đi.
- - Làm sao vậy?
Triệu Yến Linh kinh ngạc mở to hai mắt, nói.
- - Có phải các anh có động tác gì, mấy cổ phiếu của em vừa mới tăng
lên, mới kiếm được 10%, bọn chị Vương nói ít nhất phải tăng lên đến 50%.
- - Bảo em bán đi thì bán đi, không bị lỗ là tốt rồi, hai người chúng
ta đều là làm công ăn lương, có chút tiền gửi cũng không dễ dàng.
Hứa Song nghiêm mặt, nói.
- - Còn cái chị Vương đấy lần sau em cũng phải chú ý một chút, người ta dựa vào đâu mà đối với em tốt như vậy, dựa vào đâu mà cho em tin tức bí mật chứ?
- - Em biết rồi, ông xã, chị Vương là nể mặt anh mới tốt với em như vậy.
Triệu Yến Linh thấy thái độ của Hứa Song rất nghiêm túc, liền biết chắc chắn có liên quan đến cuộc điện thoại của Hàn Đông gọi tới, nói cách
khác tuy Hứa Song không trả lời vấn đề của cô, nhưng thực tế cho thấy Ủy ban Cải cách chắc chắn sắp có hành động đối với thị trường chứng khoán, vậy một trăm ngàn tệ hay là nhanh chóng lấy về thì tốt, đây chính là
tiền hai người cố gắng dành dụm để chuẩn bị mua nhà.
Hứa Song gật đầu, nói:
- - Biết thế là tốt, còn nữa, em nói ở quê cần dùng tiền, cho nên phải
rút tiền ra khỏi thị trường chứng khoán, không cần nói nhiều với bọn họ.
- - Anh cho là em ngu ngốc vậy sao.
Triệu Yến Linh hờn dỗi, nói.
- - Đúng rồi, ông xã bây giờ chắc hẳn đã được Hàn Đông tin tưởng rồi chứ?
Đối với tiền đồ của ông xã mình, Triệu Yến Linh vẫn rất quan tâm, dù sao đây cũng là có liên quan mật thiết với cô.
Trên mặt Hứa Song lộ ra nụ cười đắc ý, lập tức trở lại bình thường, nói:
- - Đúng vậêu cầu của Phó chủ nhiệm Hàn không phải cao bình thường,
nhưng đến bây giờ công tác của anh đã được lãnh đạo tin tưởng, nhưng vẫn cần phải cố gắng, không được lơi lỏng. Anh phỏng chừng tương lai Phó
chủ nhiệm Hàn muốn xuống tỉnh làm Chủ tịch tỉnh, Bí thư Tỉnh ủy, anh nếu có thể đi theo hắn, thì phát triển sẽ càng tốt hơn.
- - Vậy tương lai anh làm Chủ tịch thành phố, Bí thư Thành ủy hẳn là không thành vấn đề gì.
Triệu Yến Linh nói, nhà cô cũng là gia đình bình thường, cho nên vừa
nghĩ đến tương lai mình sẽ trở thành phu nhân Chủ tịch thành phố, trong
lòng cô liền cảm thấy rất vui.
Hứa Song không kìm nổi nhéo mũi Triệu Yến Linh một cái, nói:
- - Mục tiêu của em thấp quá đi, tương lai ít ra phải làm phu nhân của Phó chủ tịch tỉnh.
- - Haha, em còn muốn làm phu nhân của Chủ tịch tỉnh nữa, nhưng không biết phải đợi đến bao giờ.
Triệu Yến Linh dịu dàng, nói.
- Sẽ có ngày đó.
Hứa Song thản nhiên nói, trong mắt lộ ra vẻ kiên nghị.
Trước khi làm Thư ký cho Hàn Đông, trong lòng Hứa Song tuy cũng có khát vọng, nhưng không lớn như bây giờ. Đi theo Hàn Đông, tiền đồ của anh ta có khả năng vô hạn, mục tiêu cũng cao xa hơn nhiều.
- - Hàn Đông? Cậu cũng ở đây à?
Một giọng nói vui mừng truyền đến.
Hàn Đông nhìn lại, lại là Tả Tuyết Thanh vẻ mặt vui mừng bất ngờ đứng ở bên cạnh.
- - Trùng hợp vậy, cậu cũng ở đây uống trà?
Hàn Đông nói.
- - Đúng vậy, tớ tụ tập cùng với bạn học, Hàn Đông cậu có một mình à?
Tả Tuyết Thanh đi đến bên cạnh Hàn Đông, nói.
Một mùi thơm nhẹ nhàng bay đến, làm cho lòng người rung động, Hàn Đông nói:
- - Tớ cũng đến đây với bạn học, nhưng tớ không biết hát, cho nên ở ngoài này hít thở không khí.
Tả Tuyết Thanh dịu dàng, nói:
- - Haha, tớ cũng không muốn ở trong đó ca hát nên mới đi ra, Hàn Đông cậu nói đi cùng với bạn học?
Hàn Đông nói:
- - Đúng vậy, nói ra thì tớ và cậu bây giờ cũng là bạn học, tớ đang học lớp tiến sĩ pháp luật học, hôm nay ngày đầu đi học.
- - Thật sao, xem ra chúng ta thật là có duyên.
Tả Tuyết Thanh vui mừng, nói.
- - Tuyết Thanh, sao em không đi vào hát à?
Một gã đàn ông chừng ba mươi tuổi đi đến, nói, gã ta nhìn vẻ mặt của Tả Tuyết Thanh, ánh mắt như muốn ăn thịt người vậy.
Nhưng liếc nhìn Hàn Đông, trong mắt gã ta lại có vẻ tức giận, nói:
- - Vị này là?
- - Đây là bạn học đại học của em.
Tả Tuyết Thanh cũng không giới thiệu cụ thể tên Hàn Đông, có thể thấy cô cũng không thích gã này.
- - Ồ, bạn học thời đại học à.
Gã bèn nhìn Hàn Đông từ trên xuống dưới, trong ánh mắt có một cảm giác nhìn từ trên cao xuống.
- - Vị huynh đệ này làm ở đâu vậy?
Hàn Đông không biết anh bạn tự cho mình tốt này ở đâu đến, bèn thản nhiên đáp:
- - Tùy tiện kiếm miếng ăn mà thôi.
- - Vậy sao?
Trong mắt gã đó hiện lên vẻ khinh thường, nói.
- - Đàn ông phải có chút theo đuổi, có chút sự nghiệp mới được. Tôi với Tả Tuyết Thanh là bạn tốt, như vậy nếu cậu muốn phát triển tốt một
chút, nói không chừng tôi có thể giúp cậu, tôi quen biết rất nhiều người ở Yến Kinh.