Hàn Đông gật gật đầu, hắn đã hiểu ý của Thẩm Tòng Phi.
Xem ra lần này Thẩm Tòng Phi muốn đi thêm một bước rồi.
Ngẫm lại Thẩm Tòng Phi được đề bạt lên cấp Cục trưởng cũng được vài năm rồi. Hơn nữa ban đầu khi ở huyện Phú Nghĩa và huyện Vinh Quang, hợp tác với
anh ta cũng không tệ lắm.
Ít nhất trong mắt Hàn Đông, Thẩm Tòng Phi cũng là một người làm việc khá nghiêm túc.
Cho nên, Hàn Đông cũng không do dự nhiều, liền quyết định giúp Thẩm Tòng Phi một phen.
Yêu cầu của Thẩm Tòng Phi lần này bất quá cũng chỉ là một chức Phó chủ tịch thành phố. Với thân thế của Hàn Đông, chuyện này cũng không lấy gì làm
khó lắm.
Tuy rằng so với trước kia, tình hình hiện tại của tỉnh
Tây Xuyên đã có một vài thay đổi. Nhưng đối với Hàn Đông mà nói, giúp
Thẩm Tòng Phi là chuyện dễ như trở bàn tay.
- Ha ha, với kinh nghiệm dày dặn của anh, quả thực là quá đủ rồi. Việc này tôi sẽ lưu ý.
Hàn Đông thản nhiên nói.
Tuy rằng việc giúp Thẩm Tòng Phi lần này, Hàn Đông nắm chắc đến chín mười
phần, nhưng cũng sẽ không dại gì nói hết những điều mình đang dự tính
vào lúc này.
Thẩm Tòng Phi vốn có chút lo lắng, bây giờ nghe lời của Hàn Đông, trong lòng lập tức có chút phấn khởi.
Tuy rằng Hàn Đông cũng không có cam đoan, nhưng Thẩm Tòng Phi biết, nếu Hàn đông đã đồng ý giúp mình, vậy là chắc chắn sẽ không có vấn đề rồi.
Mặc cho chỗ dựa lớn nhất của Hàn Đông ở tỉnh Tây Xuyên là Triệu Nhạc đã thăng chức đi rồi.
Nhưng Thẩm Tòng Phi cũng biết, Hàn Đông vẫn có ảnh hưởng rất lớn trong tỉnh.
Chu Khải Kiệt có thể từ một Phó bí thư Thành ủy leo lên chức Chủ tịch thành phố Đạt An, việc này chắc chắc là có quan hệ cực kì chặt chẽ với Hàn
Đông.
Mặt khác, Bùi Bảo Thuận từ một Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật
thành phố, đến nay cũng leo lên chức Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh,
cán bộ cấp Giám đốc sở.
Đến những vị trí
cấp Giám đốc sở có thực quyền, Hàn Đông đều có thể sắp đặt được thì một
chức vụ bình thường như Phó chủ tịch thành phố đối với hắn quả thật chưa là gì cả.
“Sự chênh lệch giữa người với người mới lớn làm sao”
Thẩm Tòng Phi thầm có chút cảm thán, “đối với một số người, cán bộ cấp
Phó giám đốc sở quả như một giấc mộng khó có thể chạm tới. Nhưng đối với Hàn Đông lại chỉ là việc rất nhỏ. Nếu không bởi vì chút lương duyên
giữa mình với hắn, sợ rằng cái chức Phó chủ tịch thành phố mà cả đời này cũng không cách nào ngồi vào được.
- Cảm ơn Chủ tịch thành phố Hàn.
Thẩm Tòng Phi cảm kích nói. Hàn Đông giúp anh ta một việc lớn như vậy, Thẩm
Tòng Phi cũng không có cách cảm tạ nào khác ngoài việc tận tâm làm việc, tranh thủ thể hiện một chút. Nếu một ngày nào đó có thể vì Hàn Đông làm việc gì đó, cũng là tốt lắm rồi.
Hàn đông khẽ mỉm cười nói:
- Không có gì, chỉ cần từ nay về sau anh biểu hiện tốt là được rồi.
Buổi trưa, Hàn Đông cho gọi Hoàng Văn Vận tới.
Nhìn thấy quan hệ giữa Thẩm Tòng Phi và Hàn Đông dường như không tệ, Hoàng
Văn Vận liền hiểu ra, xem ra không bao lâu nữa Thẩm Tòng Phi sẽ trở
thành cán bộ cấp Phó giám đốc sở rồi.
Hoàng Văn Vận còn hiểu rõ
thân thế của Hàn Đông hơn cả Thẩm Tòng Phi. Chỉ cần Hàn Đông gật đầu,
như vậy chuyện của Thẩm Tòng Phi trên cơ bản như ván đã đóng thuyền rồi.
Hơn nữa Hàn Đông gọi mình đến tiếp Thẩm Tòng Phi, cũng có nghĩa là đã tỏ rõ thái độ rồi.
“Thẩm Tòng Phi và Hàn Đông từng làm việc trong cùng một nhóm, quan hệ tốt
cũng là chuyện bình thường.” Hoàng Văn Vận trong lòng thầm nghĩ.
Tuy rằng Hoàng Văn Vận có quyền lực của một cán bộ cấp Phó giám đốc sở, hơn nữa Thẩm Tòng Phi còn là cán bộ cấp dưới quyền cũ của mình. Nhưng trong lúc ăn cơm, Hoàng Văn Vận không hề tỏ ra kiêu ngạo.
Thẩm Tòng
Phi đạt được mục đích của mình, ước vọng bấy lâu nay sắp trở thành hiện
thực nên lúc uống rượu cũng có chút buông lỏng, uống nhiều rồi nhưng
cũng không hề tỏ ra thất thố.
Hơn bốn giờ chiều, Thẩm Tòng Phi liền cáo từ, rời khỏi thành phố Tân Châu.
Thẩm Tòng Phi biết Hàn Đông rất bận, cho dù là cuối tuần cũng không dễ gì có một ngày nghỉ. Vì vậy cũng không tiện làm trì hoãn thời gian cùa Hàn
Đông.
Nhưng Hoàng Văn Vận thì lại cùng Hàn Đông hàn huyên suốt hai giờ đồng hồ, sau đó hai người cùng nhau đi ăn tối.
Hoàng Văn Vận nguyên là Ủy viên thường vụ Thành ủy thành phố Tân Châu, Bí thư công đoàn quận Cao Tân, công việc chủ yếu gắn với quận Cao Tân.
Nhưng lúc này Hàn Đông lại có một ý nghĩ, đó là đem Hoàng Văn Vận đến làm
việc tại Ủy ban nhân dân thành phố, làm trợ thủ cho mình.
Dù sao
hai vị trí Phó chủ tịch thành phố, Phó chủ tịch thường trực thành phố và Ủy viên thường vụ Phó chủ tịch thành phố đều không phải là người bên
phía Hàn Đông. Điều này rất không có lợi cho công tác của Hàn Đông.
Cho dù Hàn Đông miễn cưỡng khống chế được thế cục, nhưng nếu muốn triển
khai được thế lực của mình một cách toàn diện, vậy nhất định phải điều
chỉnh Khâu Thụy Hòa hoặc Chử Bình Khánh. Có như vậy mới có thể làm việc
một cách suôn sẻ, không phải dè chừng.
Kì thực, dựa theo cách
nghĩ của Hàn Đông, nếu Khâu Thụy Hòa hoặc Chử Bình Khánh là người làm
việc nghiêm túc, Hàn Đông có thể dung nạp được bọn họ.
Nhưng điểm mấu chốt là hai người này lại không phải loại người một lòng một dạ chuyên tâm công tác.
Điểm này khiến cho người ta khó có thể chấp nhận được.
Hàn Đông cũng khá hiểu rõ Hoàng Văn Vận, biết anh ta làm việc không có vấn
đề gì, cho nên dự định điều anh ta đến bên cạnh để giúp mình.
Đương nhiên, hiện tại Hàn Đông vẫn chưa an bài xong xuôi, nên cũng không đem chuyện này nói ra.
Sau khi ăn cơm xong, Hàn Đông gọi điện ngay cho Thẩm Hàm Thần, nghe được
Hàn Đông muốn đến thăm Thục Đô, Thẩm Hàm Thần vui mừng đồng ý ngay.
Thẩm Hàm Thần là Phó trưởng ban thường trực ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, quan hệ của Hàn Đông với anh ta rất tốt. Lần này Hàn Đông muốn nhờ Thẩm Hàm
Thần giúp sắp xếp việc của Thẩm Tòng Phi.
Sáng sớm ngày thứ hai,
Hàn Đông tự mình lái chiếc Santana đi tới Thục Đô, khoảng mười một giờ thì tới nơi.
Sau khi đã đặt phòng ăn tại Sư Tử lâu, Hàn Đông gọi điện cho Thẩm Hàm Thần.
Chừng mười phút sau thì Thẩm Hàm Thần tới nơi. Vừa gặp Hàn Đông liền cười nói:
- Chủ tịch thành phố Hàn, cậu khó khăn lắm mới gặp tôi một lần đó!
Hàn Đông nói:
- Phó trưởng ban Thẩm, anh là lãnh đạo. Tôi nào dám tùy tiện đến quấy rầy.
Thẩm Hàm Thần cảm thấy rất vui với việc Hàn Đông mời mình ăn cơm riêng với
hắn, và cũng đoán được Hàn Đông định nói chuyện gì đó với mình.
Uống vào vài chén rượu, Hàn Đông liền đem chuyện của Thẩm Tòng Phi nói:
- Phó trưởng ban Thẩm, tôi từng công tác cùng với Thẩm Tòng Phi. Năng lực làm việc của anh ta rất được, thành phố Vinh Châu sắp thay một khóa
lãnh đạo mới, vì vậy muốn nhờ Phó trưởng ban Thẩm giúp anh ta một tay.
Anh ta muốn nhân cơ hội này nhận chức Phó chủ tịch thành phố. Tôi nghĩ
đối với Phó trưởng ban Thẩm mà nói hẳn là chuyện nhỏ thôi.
Thẩm Hàm Thần nói:
- Việc này chủ tịch Hàn đều có thể tự sắp xếp được, có điều cậu đã giao
nhiệm vụ này cho tôi, vậy để tôi nghĩ cách. Chức Phó chủ tịch thành phố, vấn đề này cũng không có gì lớn lắm.
Thấy ông ta tự tin như vậy, Hàn Đông cũng rất vui.
Có đôi khi, mời người giúp đỡ cũng là cách tốt nhất để duy trì mối quan hệ.
Cho dù là Thẩm Hàm Thần giúp Hàn Đông lần này, nói không chừng trong lòng ông ta cũng vô cùng thích thú.
Buổi chiều, Hàn Đông lại gọi Lữ Nam Phương, Ngưu Chí Không, Tôn Hải Quần cùng đi ăn cơm tối với mình.
Sáng ngày thứ hai, Hàn Đông gọi điện cho Thư ký Cổ Phàm Hàn của Phó chủ tịch thường trực tỉnh Phạm Đồng Huy. Khoảng mười giờ rưỡi bèn đến Ủy ban
nhân dân tỉnh.
Vừa mới bước vào sân của Ủy ban nhân dân tỉnh, hắn đã nhìn thấy Yến Sơn Cao từ cầu thang đi xuống.
Hàn Đông tránh không kịp, đành phải đứng sang một bên, giọng nói có chút cung kính nói:
- Xin chào, Chủ tịch tỉnh Yến!
Yến Sơn Cao dừng bước, liếc nhìn Hàn Đông, thản nhiên nói:
- Thật khó gặp được đồng chí Hàn Đông một lần.
Hàn đông ngẩn ra, không nói gì thêm.
Hàn Đông cũng hiểu ý tứ của Yến Sơn Cao, phải chăng là trách mình không báo cáo công tác với ông ta?
Có điều Hàn Đông lên làm Chủ tịch thành phố cũng chưa lâu, công việc lại
liên tục bận bịu, căn bản không có thời gian đến Thục Đô.
Mặt
khác, Hàn Đông có quan hệ mật thiết với Bí thư Tỉnh ủy Nguyên Hằng Kiện, tự nhiên quan hệ với Yến Sơn Cao cũng không thể tốt được bao nhiêu.
Yến Sơn Cao thấy Hàn Đông không giải thích gì thêm, vội lên xe, không quay lại nhìn Hàn Đông lần nữa.
Nhìn thấy xe của Yến Sơn Cao chạy ra khỏi sân của Ủy ban nhân dân tỉnh, Hàn Đông vội xoay người bước lên lầu.
Theo lời Yến Sơn Cao nói ban nãy, Hàn Đông cảm thấy ông ta có chút không hài lòng với mình.
Nhưng dù cho ông ta có không hài lòng thì đã sao? Mình không thể gia nhập vào đội ngũ của ông ta.
Yến Sơn Cao đối chọi với Nguyên Hằng Kiện, Hàn Đông một khi đã đứng về phía Nguyên Hằng Kiện, Yến Sơn Cao làm sao có thể hài lòng với hắn chứ.
Tuy rằng Hàn Đông làm việc trong phạm vi tỉnh Tây Xuyên, hơn nữa còn là Chủ tịch thành phố, trực tiếp liên quan tới Ủy ban nhân dân tỉnh. Nhưng
trong ấn tượng của Hàn Đông, ít ra Yến Sơn Cao cũng không làm nên thành
tựu gì lớn, cho nên Hàn Đông cũng không cần lo lắng quá mức.
Bước vào văn phòng của Phạm Đồng Huy, đã thấy Cổ Phàm Hàn đang ngồi ở đó.
Vừa nhìn thấy Hàn Đông liền đứng lên, nở nụ cười tiến lên tiếp đón.
- Chủ tịch thành phố Hàn đã đến rồi .
Cổ Phàm Hàn khách khí nói:
- Phó chủ tịch tỉnh Phạm đang đợi anh trong kia.
- Cảm ơn Thư ký Cổ.
Hàn Đông cũng mỉm cười đáp lại.
Hàn Đông cảm giác được giọng điệu của Cổ Phàm Hàn đã khách khí nhiều so với trước kia, dù sao hiện tại cấp bậc của Hàn Đông đã hơn anh ta.
Cổ Phàm Hàn dẫn Hàn Đông tới văn phòng của Phạm Đồng Huy gõ cửa, bên trong vọng ra tiếng mời vào của Phạm Đồng Huy. Anh ta đẩy cửa bước vào nói:
- Thưa Chủ tịch tỉnh, Chủ tịch thành phố Hàn đã đến.
Hàn Đông cung kính nói:
- Xin chào Chủ tịch tỉnh Phạm.
- Hàn Đông đến rồi à, vào đi.
Phạm Đồng Huy nói, mặt nở nụ cười đứng lên tiến về phía trước mấy bước và sớm chìa tay ra bắt tay Hàn Đông.
Hàn Đông tiến về phía trước, chìa tay ra nắm lấy tay Phạm Đồng Huy.
Sau đó hai người ngồi tại khu tiếp khách. Phạm Đồng Huy mỉm cười nói:
- Thế nào, vị trí Chủ tịch thành phố tốt chứ?
Hàn Đông nói:
- Áp lực lớn ạ.
Phạm Đồng Huy cười ha hả nói:
- Áp lực lớn là đúng thôi, người đứng đầu một thành phố phụ trách mấy
triệu dân, nếu một chút áp lực cũng không có vậy thì cũng có thể nói là
anh chưa làm tròn nhiệm vụ rồi. Có điều, tôi rất có niềm tin vào Hàn
Đông đó, cũng hết sức hy vọng dưới sự lãnh đạo của một Chủ tịch thành
phố trẻ nhất toàn tỉnh, Tân Châu sẽ phát triển nhanh chóng.
Hàn Đông nói:
- Phó chủ tịch tỉnh Phạm thật đề cao tôi quá rồi. Hiện tại áp lực của tôi quả thực rất lớn. Thời gian trước đây tôi bắt đầu chạy khắp các quận
huyện, cảm thấy cơ sở của thành phố Tân Châu quả thực quá kém. Tôi đến
huyện Vũ An, nơi đó tài chính thu không đủ chi, đến cả lương của giáo
viên tiểu học, trung học cũng không phát đúng thời hạn, các quận huyện
khác cũng không tốt được gì hơn. Với cơ sở như vậy, muốn cho Tân Châu
phát triển nhanh chóng quả không phải là chuyện dễ.
Phạm Đồng Huy cười nói:
- Tôi thấy Chủ tịch Hàn hôm nay đến không phải cố ý đến kể khổ chứ?