Hàn Đông nói:
- Phó chủ tịch tỉnh Phạm, tôi đâu có đến kể khổ.
Điều tôi nói là tình hình thực tế đấy. Trong toàn tỉnh Tây Xuyên này,
thành phố Tân Châu khá lạc hậu. Điểm này mọi người đều có thể nhìn thấy. Tôi muốn mau chóng thay đổi tình hình hiện tại, nhưng quả thực không
biết phải bắt đầu từ đâu.
Phạm Đồng Huy gật đầu nói:
- Tôi cũng biết cơ sở thượng tầng của Tân Châu khá yếu kém. Do nguyên nhân
lịch sử, cũng do tài nguyên thiên nhiên và điều kiện tự nhiên không ưu
đãi. Nhưng anh cũng nên biết, muốn khiến cho thành phố phát triển, cũng
phải làm từng bước từng bước mới được. Cổ nhân có câu dục tốc bất đạt.
Hàn Đông, anh có lí tưởng, có hoài bão, muốn làm tốt công tác của thành
phố. Nhưng cũng không nên quá nóng vội. Mặt khác, cậu tạo ra kinh doanh
thành thị đã đem lại hiệu quả rất lớn cho sự phát triển của thành phố
Tân Châu. Chỉ cần củng cố và khai thác tốt thành quả này, thành phố Tân
Châu nhất định sẽ vươn mình khởi sắc.
Hàn Đông gật đẩu nói:
- Cảm ơn Phó chủ tịch tỉnh Phạm đã chỉ bảo. Tuy nhiên Phó chủ tịch tỉnh
Phạm, tôi vẫn xin anh ủng hộ một chút, chí ít là bảo đảm cho tiền lương
của hệ thống giáo dục thành phố Tân Châu được chi trả đúng hạn.
Vừa mới trợ cấp một khoản ngân sách cho huyện Vũ An, Hàn Đông bèn phải nghĩ cách thu lại tiền, và đương nhiên là càng nhiều càng tốt.
Dù sao cũng là dịp cuối năm, thành phố có rất nhiều việc cần phải dùng đến
tiền, xin thêm chút ngân sách cũng không phải chuyện xấu.
Phạm Đồng Huy cười khổ một cái, nói:
- Anh vừa tới là đã chìa tay đòi tiền rồi. Như vậy đi, tôi sẽ chích từ
quỹ ngân sách cho anh một chút, nhưng nhiều nhất cũng chỉ đến 5 triệu
tệ, nhiều hơn tôi cũng không có. Cuối năm, người đến xin ngân sách rất
nhiều.
Hàn Đông biết cái quỹ ngân sách mà Phạm Đồng Huy nói tới,
là thuộc sự chi phối của ông ta. Có thể lập tức chích ra cho mình nhiều
như vậy, quả thực là rất tốt rồi.
- Cảm ơn Phó chủ tịch tỉnh Phạm.
Hàn Đông cảm kích nói, bất luận Phạm Đồng Huy xuất phát từ mục đích gì, Hàn Đông cũng hết sức biết ơn.
- Anh thật là...
Phạm Đồng Huy cười khổ, lắc đầu một cái, lại nói:
- Hàn Đông, có chuyện gì anh cứ việc thẳng thắn nói ra đi.
Hàn Đông nhìn thấy bộ dạng của Phạm Đồng Huy, không nhịn được khẽ mỉm cười. Xem ra ông ấy cũng nhìn ra được mình vẫn có việc phải phiền đến.
Lần này tới tìm Phạm Đồng Huy, Hàn Đông quả thực có chuyện muốn nhờ ông ta
giúp. Vay tiền chỉ là mục đích lâm thời, chủ yếu là muốn đề cập đến việc điều chỉnh nhân sự của Ủy ban nhân dân thành phố Tân Châu.
Nhanh chóng sau đó, Hàn Đông liền không giấu diếm báo cáo tình trạng hiện tại của thành phố Tân Châu và suy nghĩ của hắn một cách tỉ mỉ với Phạm Đồng Huy.
Phạm Đồng Huy nghe xong, trầm ngâm một lát, nói:
-
Muốn làm tốt công tác, tác dụng của trợ thủ quả thực rất quan trọng. Lo
nghĩ của anh là rất hợp lẽ. Anh yên tâm về làm việc đi, chuyện này tôi
sẽ đề nghị giúp anh.
Nhận được lời cam đoan của Phạm Đồng Huy,
trong lòng Hàn Đông hết sức vui mừng. Dựa theo thông lệ của Tân Châu, cứ tháng ba hằng năm tiến hành Đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân. Đến lúc đó là có thể đưa Hoàng Văn Vận tới Ủy ban nhân dân làm Phó Chủ tịch
thường trực thành phố. Một mặt có thể khiến cho công tác của mình ngày
càng suôn sẻ, mặt khác để cho Hoàng Văn Vận thay thế Khâu Thụy Hòa, trên cương vị Phó chủ tịch thường trực thành phố cũng là một cách rèn luyện. Sau này muốn tiến bộ hơn nữa, về cơ bản mà nói, đã như nước chảy thành
sông rồi.
Phạm Đồng Huy là Phó chủ tịch thường trực của tỉnh. Hơn nữa lại đi lại thân thiết với Bí thư Tỉnh ủy Nguyên Hằng Kiện. Bởi vậy
chỉ cần Phạm Đồng Huy đề xuất, hẳn là không có vấn đề gì.
Mà bây
giờ đã là đầu tháng mười hai, còn cách Đại hội đại biểu Hội đồng nhân
dân có ba tháng, vừa lúc Hàn Đông đã quen thuộc với mọi tình huống, ý
nghĩ cũng đã gần như ổn định. Chỉ đợi Hoàng Văn Vận đến Ủy ban nhân dân
thành phố là có thể gióng chống khua chiêng bắt tay vào hành động rồi.
Sau khi hàn huyên cùng với Phạm Đồng Huy trong văn phòng suốt nửa tiếng đồng hồ, Hàn Đông lúc này mới cáo từ ra về.
Cổ Phàm Hàn nhìn thấy Hàn Đông bước ra, mỉm cười đứng lên.
Trong lòng anh ta vô cùng ngưỡng mộ Hàn Đông. Phải biết rằng, Phạm Đồng Huy
rất hiếm khi nói chuyện với người khác trong văn phòng đến nửa tiếng,
hơn nữa ban nãy ở bên ngoài còn loáng thoáng nghe thấy tiếng Phạm Đồng
Huy liên tục cười lớn. Quả là không giống với hình tượng nghiêm túc
thường ngày của Phạm Đồng Huy một chút nào.
Mặt khác, nhìn thấy
khuôn mặt trẻ tuổi của Hàn Đông, Cổ Phàm Hàn tràn trề đau khổ. Lúc mới
đầu khi mới quen biết Hàn Đông, hắn chỉ là Cục phó. Khi ấy mình đường
đường đã là một Cục trưởng rồi. Nhưng hiện tại thì sao, Hàn Đông đã trở
thành Chủ tịch thành phố cấp Giám đốc sở rồi, còn mình vẫn là một cán bộ cấp Cục trưởng. Sự so sánh thật khiến người ta tức giận.
Hàn Đông nói với Cổ Phàm Hàn đôi ba câu, hẹn có thời gian sẽ cùng nhau đi ăn cơm.
Buổi chiều khi về tới thành phố Tân Châu thì đã là năm giờ rồi. Hàn Đông
cũng không nghỉ ngơi, mà lập tức đến văn phòng, cho gọi Chu Tử Phong
tới, hỏi thăm một chút về công tác chuẩn bị của Hội nghị tọa đàm.
Chu Tử Phong nói:
- Chủ tịch thành phố Hàn, văn phòng đã thông tới các nhà thầu xây dựng
rồi. Hai giờ chiều ngày thứ tư mời mọi ngươi đến dự buổi Hội nghị tọa
đàm tại phòng họp Ủy ban nhân dân thành phố.
Hàn Đông gật gật đầu nói:
- Ừ, các lãnh đạo và ban ngành có liên quan cũng cần phải thông báo, và hơn nữa không được vắng mặt mà không có lý do.
Đang nói chuyện, Tần Bạch Thần đã tới đem đến cho Hàn Đông một tin tức. Đó
là trên cơ bản có thể khẳng định hai tập đoàn Đại Địa và Thịnh Thế thực
chất là một. Tập đoàn Đại Địa là do Tập đoàn Thịnh Thế bỏ vốn thành lập
và tổ chức.
- Xem ra tình hình khá là phức tạp đây.
Hàn Đông cười,
Tập đoàn Thịnh Thế rút cuộc muốn làm gì đây?
Có điều, bất kể Tập đoàn Thịnh Thế có ý đồ gì, Hàn Đông cũng sẽ không để cho bọn họ làm bậy.
- Ừ, Trưởng ban thư ký, ngoài ra thông báo cho các vị chủ đầu tư, Ủy ban
nhân dân thành phố phải thêm một bước nghiệm chứng tư chất của họ.
Hàn Đông điềm nhiên nói,
- Kéo dài lâu như vậy, hạng mục đường Tân Giang cũng được coi như bắt đầu lại một lần nữa. Cho nên mọi công tác phải được thi hành hết sức cẩn
thận.
Trong lúc làm việc, Hàn Đông chưa từng gọi Chu Tử Phong là Tử Phong, chỉ dùng chức vụ để xưng hô.
- Dạ, thưa Chủ tịch thành phố.
Chu Tử Phong nói xong, cúi đầu ghi vào quyển sổ nhỏ.
Sáng sớm ngày thứ hai, Hàn Đông lệnh cho Trương Tự Miễn cho gọi Phó chủ tịch thành phố Xa Oánh Cúc đến.
- Chủ tịch thành phố Hàn, anh tìm tôi?
Xa Oánh Cúc trên mặt không một chút biểu cảm nói.
Hàn Đông gật gật đầu đáp:
- Ngồi đi, Phó chủ tịch thành phố Xa.
Trương Tự Miễn pha một tách trà, đặt trước mặt Xa Oánh Cúc .
Hàn Đông ngồi trên ghế sofa, đi thẳng vào vấn đề mà nói:
- Phó chủ tịch thành phố Xa, vài hôm trước tôi có đến huyện Vũ An một
chuyến, đã tìm hiểu được một tình hình. Tiền lương của giáo viên tiểu
học và trung học trong huyện Vũ An đều không được phát đúng hạn. Lúc ấy
tôi đã đồng ý xuất một bộ phận ngân sách của Ủy ban nhân dân thành phố
để giải quyết. Nhưng tôi nghĩ đây cũng không phải là một ngoại lệ. Tình
hình tài chính của thành phố Tân Châu cũng không được tốt cho lắm, lại
là dịp cuối năm, có lẽ các huyện khác cũng gặp tình trạng giống giống
như vậy. Cấp tiểu học và trung học đều là nền tảng của nền giáo dục nước nhà, nếu không cấp phát tiền lương đúng thời hạn, các thầy cô giáo đến
cơm cũng ăn không đủ no thì làm sao có thể chuyên tâm dạy dỗ học sinh.
Việc này chúng ta phải hết sức coi trọng mới được.
Xa Oánh Cúc nói:
- Chủ tịch thành phố Hàn, việc anh nói tôi cũng đã nắm rõ. Khó khăn về
tài chính của các huyện phía dưới, cứ đến hai tháng cuối năm đều hết sức gay go. Thêm vào đó tiền lương của giáo viên lại là một khoản chi khá
lớn. Vì vậy phần lớn áp dụng hình thức kéo dài đến sang năm, sau đó bổ
sung chi trả. Đối với vấn đề này, nếu không giải quyết tốt khó khăn tài
chính thì rất khó giải quyết triệt để.
Bà ta là người của Hạ Kim
Cường, hơn nữa tuổi tác cũng gần đến lúc nghỉ hưu rồi. Bởi vậy đối với
Hàn Đông cũng không có chút e ngại, thái độ làm việc cũng không phải rất tích cực.
Hàn Đông nói:
- Tôi biết là rất khó khăn. Nhưng tôi cho rằng, tiền lương của giáo viên tiểu học và trung học không thể
khất được.Thu nhập của họ vốn không cao, hơn nữa phần đông trong số họ
phải nuôi sống cả gia đình. Khất nợ sẽ ảnh hưởng tới cuộc sống của cả
một gia đình. Vì vậy tôi hi vọng trong khoảng thời gian này, Phó chủ
tịch thành phố Xa chịu khó vất vả một chút, đi tìm hiểu tình hình của
từng huyện, đốc thúc việc phát lương đầy đủ.
Hàn Đông đã đi đến
huyện Vũ An, kế tiếp sẽ đi tới các huyện khác để tìm hiểu tình hình.
Nhưng đối với việc cấp phát tiền lương cho giáo viên, Hàn Đông lại không muốn đi sâu vào giải quyết. Giao lại cho Xa Oánh Cúc là được rồi.
Hàn Đông là Chủ tịch thành phố, không phải chuyện gì cũng cần tự tay giải
quyết. Có một số việc chỉ cần giao cho trợ thủ đi làm, Hàn Đông chỉ cần
nắm được kết quả là đủ rồi.
Xa Oánh Cúc thực sự không muốn đi
xuống cơ sở. Một Phó Chủ tịch thành phố trong tay không có bao nhiêu
thực quyền, lại sắp đến lúc về hưu, khi đi xuống cấp cơ sở đoán chừng
cũng sẽ không được tôn trọng là bao. Nói chuyện e rằng cũng không có ai
nghe, hơn nữa suốt ngày chạy khắp nơi, chắc cũng mệt chết người.
Thế nhưng Hàn Đông đã sắp xếp rồi, bà ta cũng không tiện cự tuyệt. Bèn nói:
- Dạ được, Chủ tịch thành phố Hàn. Vậy thì tôi sẽ tới từng huyện một chuyến, tìm hiểu tình hình rồi báo cáo lại cho anh.
Bà ta đã nghĩ kĩ rồi, dù sao mình nói chuyện cũng không có ai thực sự lắng nghe, hơn nữa cũng ngại phiền toái. Vì thế đi tìm hiểu tình hình xong,
quay về báo cáo lại với Hàn Đông. Xử lí thế nào là chuyện của anh ta.
Hàn Đông có chút không hài lòng với thái độ của Xa Oánh Cúc. Người phụ nữ
này xem ra không có chút tích cực nào. Nếu đã không muốn làm thì tốt
nhất đừng chiếm lấy vị trí này, để dành cho người bằng lòng làm.
- Phó chủ tịch thành phố Xa, chuyện này rất hệ trọng, hi vọng Phó chủ
tịch coi trọng. Là một lãnh đạo phụ trách quản lý Cục Giáo dục, Phó chủ
tịch thành phố Xa cũng nên gánh vác trách nhiệm này, tranh thủ giải
quyết tốt công việc.
- Chủ tịch thành phố Hàn, tôi sẽ cố gắng hết sức.
Xa Oánh Cúc vẫn giữ nguyên bộ mặt không chút biểu cảm, đến nếp nhăn trên
mặt cũng không hề động đậy, tay cầm tách trà, bộ dạng ung dung không
chút lo lắng.
Hàn Đông không còn lời nào để nói với bà ta, trong
bụng nghĩ thầm rằng, đoán chừng cũng chẳng trông cậy bà ta làm việc đến
nơi đến chốn, liền không nói gì thêm.
“Người đàn bà này đúng là sáng cắp ô đi tối cắp về, không thể để cho bà ta tiếp tục như vậy”.
Đợi Xa Oánh Cúc đi rồi, Hàn Đông tức giận thầm nghĩ,
“Xem ra phải phân công điều chỉnh vị trí của bà ta một chút, để cho bà ta
quản lí mảng nông lâm thủy sản, giao lại mảng giáo dục kĩ thuật cho Phí
Nguyệt Phi quản lí. Ít ra thì Phí Nguyệt Phi cũng sẵn lòng chăm chỉ làm
việc. Ừ, lúc điều chỉnh công tác, cũng đem lại cho Tạ Thị Duy một chút
lợi ích. Như vậy thì dù Khâu Thụy Hòa và Chử Bình Khánh có phản đối cũng vô dụng.”
Hàn Đông quyết định xong, dự tính đợi sau khi cuộc Hội đàm kết thúc sẽ mở cuộc họp điều chỉnh công tác của Xa Oánh Cúc. Dù sao thì bà ta cũng không muốn làm việc, chi bằng cho quản lí vài mảng không quan trọng.