Phương Trung tuyên bố tan họp, vừa nói ra miệng, liền giống như là giao thứ đồ mà mình thấy quan trọng nhất cho đối thủ của mình vậy.
Mặt gã không chút thay đổi đứng lên, “loảng xoảng” một tiếng, chén trà của gã rơi từ trên bàn xuống mặt đất, vỡ tan tành.
Phương Trung ngẩn người, nói với Thạch Dũng:
- Anh dọn dẹp một chút đi.
Sau đó gã nhanh chóng đi ra khỏi phòng họp.
Cảnh tượng này, khiến mọi người tham dự hội nghị vô cùng khiếp sợ.
Phương Trung lần đầu tiên có vẻ thất thố như vậy.
Chuyện này cũng khó trách, thật vất vả mới lên làm Bí thư Huyện ủy được, mà vẫn không thể lấy được ưu thế ở hội nghị thường vụ.
Những sự vụ trọng đại ở huyện, không được thông qua thảo luận trong hội nghị thường vụ, liền không thể danh chính ngôn thuận mà tiến hành.
Đương nhiên Phương Trung cũng có thể lấy quyền uy của Bí thư huyện ủy của gã ra, độc đoán ngang ngạnh.
Tuy nhiên cứ như vậy, uy tín của Phương Trung sẽ suy giảm lớn, đồng thời cũng sẽ khiến cấp trên không coi trọng gã.
Hàn Đông cầm lấy cuốn sổ trong tay, mặt vẫn mang vẻ mỉm cười thản nhiên như trước, xoay người đi ra khỏi phòng họp.
Sau đó, các vị ủy viên thường vụ lặng lẽ theo thứ tự đi ra.
Hội nghị thường vụ lần này có chuyển biến kinh thiên, đều để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc trong lòng mọi người.
Nhìn Hàn Đông sải bước đi tới phía trước, trong lòng mọi người bỗng nhiên cảm thấy, người thanh niên này dường như tràn đầy sức mạnh, giống như một ngọn núi cao vậy. Hàn Đông trở lại Ủy ban nhân dân huyện, Thẩm Tòng Phi liền theo sau lưng vào văn phòng hắn, vẻ mặt hưng phấn, đồng thời lại vô cùng nghi ngờ, nói:
- Phó chủ tịch huyện Hàn, thật đúng là không thể tưởng tượng được.
Hàn Đông đưa một điếu thuốc ra nói:
- Ha ha, hút thuốc đi.
Thẩm Tòng Phi lấy bật lửa ra châm thuốc cho Hàn Đông, sau đó tự châm cho mình, hai người ngồi đối mặt nhau.
Hàn Đông phun ra một làn khói mỏng, thản nhiên nói:
- Lần này nhân sự tương quan đều đã điều chỉnh, kế tiếp, tất cả mọi người có thể an tâm mà công tác, cố gắng thúc đẩy các hạng mục công tác ở huyện Phú Nghĩa phát triển về phía trước.
Thẩm Tòng Phi gật gật đầu, trong giọng nói có chút hưng phấn nói:
- Đúng vậy, về sau dưới sự lãnh đạo của Phó chủ tịch huyện Hàn, huyện Phú Nghĩa nhất định có thể phát triển nhanh hơn.
Hàn Đông cười nói:
- Các hạng mục công tác ở huyện Phú Nghĩa, là được khai triển dưới sự lãnh đạo của Huyện ủy.
Thẩm Tòng Phi nói:
- Đấy là điều đương nhiên.
Anh ta cũng hiểu được vì sao Hàn Đông lại khiêm tốn như vậy. Dù sao Hàn Đông với thân phận của một Chủ tịch huyện, lại đè đầu Bí thư huyện ủy, quả thật chứng minh năng lực của Hàn Đông, nhưng đồng thời mặt khác, nếu quá mức kiêu ngạo, khẳng định sẽ khiến cho một số lãnh đạo cấp trên bất mãn. Cho nên Hàn Đông phải khiêm tốn một chút, tránh những phiền toái không cần thiết.
Trên bàn điện thoại vang lên, Hàn Đông nghe máy, là Lão Mao đánh tới, ông ta cười ha ha nói:
- Phó chủ tịch huyện Hàn thật có bản lĩnh đấy, hội nghị thường vụ hôm nay tiến hành khá thuận lợi.
Hàn Đông cười nói:
- Chuyện này còn không phải dựa vào nỗ lực xử lý chung của tất cả mọi người sao.
Sau đó Hùng Chính Lâm, Vương Hòa Bình cũng đều lần lượt gọi điện thoại tới. Bọn họ trước tiên là tỏ vẻ hưng phấn cao hứng, thứ hai là muốn tìm biết xem Hàn Đông đã thu phục Liêu Khai Vân như thế nào.
Tuy nhiên bọn họ không hỏi công khai, Hàn Đông cũng không nói rõ.
Trong lúc người ở phe Hàn Đông đang hưng phấn vô cùng, Phương Trung lại tự nhốt mình trong văn phòng, hai tay ôm đầu, ngồi ngốc tại chỗ.
Ánh mắt gã nhìn chằm chằm vào vách tường phía trước, giống như đang nhìn Liêu Khai Vân đã phản bội gã. Trong ánh mắt gã dường như có hàng chục nghìn thanh kiếm sắc, muốn đâm cho Liêu Khai Vân ở phía trước nát bấy như tổ ong.
Bởi vì Liêu Khai Vân bỗng nhiên phản bội, khiến Phương Trung vốn dĩ tràn đầy hy vọng, có một loại cảm giác bị đánh nhốt vào vực sâu vạn trượng. Gã vô cùng khổ sở, trong lòng tràn đầy niềm phẫn hận đối với Liêu Khai Vân.
Hiện tại gã rất phẫn uất đối với Liêu Khai Vân, hoàn toàn hơn hẳn nỗi căm hận dành cho Hàn Đông.
Gã cho rằng thế cục hôm nay, chính là do Liêu Khai Vân tạo thành.
- Đáng giận, sói mắt trắng.
Phương Trung thì thầm tự nói.
Ở phòng bên ngoài, Thạch Dũng thật cẩn thận ngồi tại chỗ, tất cả lực chú ý đều tập trung ở đằng sau cánh cửa kia.
Y biết hiện tại khẳng định Phương Trung đang buồn bực ở bên trong, bởi vậy không dám có nửa phần dị động.
Đồng thời, trong lòng y cũng cảm thấy xót xa từng cơn. Mình và lãnh đạo rốt cuộc là đã làm sai chuyện gì. Khi làm Chủ tịch huyện bị Bí thư chèn ép, thật vất vả lắm mới làm được Bí thư, lại bị Chủ tịch huyện ngăn chặn, cứ sống những ngày này thì khi nào mới ngẩng đầu được.
Sau khi Phương Trung trở thành Bí thư huyện ủy, địa vị của Thạch Dũng cũng nước lên mà giường cũng cao lên. Trong khoảng thời gian này càng nịnh bợ và tâng bốc nhiều hơn so với trước kia. Nhưng ngày vui ngắn chẳng tầy gang, tình huống trong hội nghị thường vụ hôm nay mà truyền ra ngoài, thái độ của mọi người khẳng định sẽ nảy sinh chút biến hóa.
- Ôi, tên ranh con Hàn Đông kia rốt cuộc là làm như thế nào, không ngờ im hơi lặng tiếng kéo Liêu Khai Vân về bên đó.
Buổi chiều, Văn phòng Huyện ủy đã làm nghị quyết thảo luận trong hội nghị thường vụ thành văn bản, điều chỉnh nhân sự tương quan cũng theo đó mà đi xuống.
Vốn dĩ Trưởng phòng Tài chính Dương Nghị cảm giác trời dường như sụp xuống vậy. Từ sau lần trước Hàn Đông đề xuất điều chỉnh gã mà chưa thực hiện, Dương Nghị liền cảm thấy mình có vị trí phòng thủ kiên cố, đồng thời trong lòng âm thầm thấy may mắn là mình đã đi báo cáo công tác với Phương Trung đúng lúc.
Nhưng không thể tưởng tượng được bỗng nhiên lúc đó, thế cục Huyện ủy đã chuyển biến một cách kinh thiên. Hàn Đông không ngờ vô tình nắm giữ thế cục hội nghị thường vụ, gã là Trưởng phòng Tài chính liền thành đối tượng của lần điều chỉnh này.
Gã cảm nhận được, sau khi Huyện ủy truyền đạt mệnh lệnh bằng văn bản, người ở trong phòng đều thay đổi cách nhìn với chính mình rất nhiều.
Mà một Viên Lập Hoa vốn dĩ có dáng vẻ thành thật, thì nét mặt trở nên sáng sủa, thanh âm khi nói chuyện cũng cao vài phân.
Theo như yêu cầu trong văn bản của Huyện ủy, việc điều chỉnh Trưởng phòng Tài chính phải hoàn thành ngay cùng ngày.
Còn việc điều chỉnh ứng cử viên cho tới phía dưới mấy xã, thị trấn thì sau dịp nghỉ kễ sẽ tiến hành chuyển giao.
Lần này huyện Phú Nghĩa điều chỉnh nhân sự lớn, chủ yếu là thay phiên giữa các cấp bậc chức vụ bình thường, bởi vậy trình tự liền tương đối đơn giản một chút. Văn bản đi xuống, hai bên chuyển giao công tác một chút, cơ bản coi như là hoàn thành. Không giống đề bạt cán bộ, còn phải khảo sát, nói chuyện, vân vân... một loạt quá trình.
Tình huống trong hội nghị thường vụ lúc này, rất nhanh liền truyền khắp các cấp cơ quan huyện Phú Nghĩa.
Mọi người đều rất thạo tin. Thậm chí ngay cả tình huống cụ thể trong hội nghị thường vụ cũng đều biết mười mươi rõ ràng.
Đối với sự biến chuyển kinh thiên ở hội nghị thường vụ lúc này, tất cả mọi người đều cảm thấy khiếp sợ.
Mà một số người thì tràn đầy hưng phấn, đặc biệt là những người theo phe Hàn Đông, đều thấy được không gian phát triển càng thêm rộng lớn.
Mà người theo phe Phương Trung, thì đều giống như là bóng cao su bị xì hơi vậy. Khi nói chuyện giọng nói đều nhỏ đi nhiều so với ngày thường.
- Hàn Đông, lễ quốc khánh anh định sắp xếp như thế nào?
Kiều San San hỏi trong điện thoại.
Hàn Đông cười nói:
- Anh còn có thể sắp xếp như thế nào, chỉ có thời gian ba ngày, cũng không đi được đâu cả, nếu không chúng ta cùng đi Thục Đô chơi hai ngày nhé.
- Đi đi, khi nào thì đi?
Kiều San San hỏi.
Hàn Đông nói:
- Ngày mai đi thôi, đúng dip.
Kiều San San cao hứng nói:
- Được, em có thể đến đường Xuân Hi mua sắm.
Hàn Đông cười cười, nói đại khái một chút tình huống ở huyện, nói:
- Lần này ít nhiều được cha em hỗ trợ đó.
Kiều San San cười dài nói:
- Đó là chuyện nên làm mà, cha không giúp anh thì giúp ai đây, phải không?
- Cũng phải. Ông ấy là thái thượng đại nhân của anh mà.
Hàn Đông nói giỡn.
Kiều San San hờn dỗi nói:
- Nói linh tinh! Được rồi, không thèm nghe anh nói nữa, ngày mai chín giờ anh tới đón em đi.
Vừa treo điện thoại, tiếng chuông liền lại vang lên. Hàn Đông vừa thấy là điện của Chu Chính gọi tới, tiếp điện thoại, chỉ nghe Chu Chính cười ha hả nói:
- Lãnh đạo, nghe nói anh đại triển thần uy, khiến Phương Trung phản đối không được, ngay cả chén trà cũng đập vỡ à?
Hàn Đông tức giận nói:
- Cậu nghe ai nói vậy, Bí thư Phương không cẩn thận đánh rơi chén trà rơi xuống đất mà thôi.
Chu Chính cười ha hả nói:
- Lãnh đạo mạnh thật, có phải nên đi chúc mừng một chút hay không?
Hàn Đông nói:
- Thôi đi. Ngày mai tôi đi Thục Đô, buổi tối không định uống rượu.
- Lãnh đạo, anh cũng muốn đi Thục Đô à, vậy có thể cùng nhau đi đấy.
Chu Chính hưng phấn mà nói,
- Em và Viên Thanh Yến cũng muốn đến đó.
- Hai người thành đôi rồi à?
Hàn Đông hỏi.
- Đôi gì đâu?
Lời nói của Chu Chính có vẻ hơi ngượng ngùng.
Hàn Đông cười nói:
- Còn nhăn nhó ngượng ngùng làm gì, cậu cũng trưởng thành rồi, nên thành gia lập nghiệp đi thôi.
Nói tới đây, bản thân Hàn Đông cũng không kìm nổi mà mỉm cười, chính Hàn Đông tuổi cũng không lớn hơn nhiều so với Chu Chính. Hơn nữa bản thân Hàn Đông còn chưa lập gia đình, lại lấy giọng điệu này làm ra vẻ giáo huấn Chu Chính, nghe có chút quái dị.
- Em và Viên Thanh Yến chỉ là quan hệ bạn học mà thôi.
Chu Chính giải thích nói.
Hàn Đông cười nói:
- Tôi cũng lười quan tâm hai người có quan hệ gì với nhau, hai người muốn đi Thục Đô thì cứ đi đi.
- Chúng ta cùng đi đi.
- Thôi đi. Nếu đi cùng nhau hai bạn học cũ hai người cũng không tiện giao lưu.
- Ha hả, vậy được rồi, khi nào từ Thục Đô về, lại cùng nhau uống rượu.
Chu Chính cười ha hả nói.
- Nghe cậu cười gian manh như vậy, một đóa hoa tươi lại cắm ở trên bãi phân trâu rồi.
Hàn Đông cười trêu ghẹo nói.
Chu Chính kêu lên:
- Cái gì, bọn em là hoa hồng và nhành cây, xứng đôi vừa lứa.
Ngày hôm sau Hàn Đông lái xe đi vào thành phố Vinh Châu, đón Kiều San San đi Thục Đô.
Kiều San San ngồi ở vị trí lái phụ, nghe âm nhạc tao nhã, trên mặt tràn đầy tươi cười hạnh phúc.
- Hàn Đông, hiện tại anh đã ngăn chặn được Phương Trung, về sau có thể theo suy nghĩ của anh mà làm mọi việc rồi.
Kiều San San cũng từ tận đáy lòng cảm thấy cao hứng vì Hàn Đông. Cô biết hết toàn bộ từng chi tiết về Hàn Đông, biết việc Hàn Đông thăng quan khẳng định là không gặp bất cứ vấn đề gì. Hắn chỉ cần không ngừng làm ra thành tích là được.
Nhớ tới thân phận của Hàn Đông, vẻ mặt Kiều San San bỗng nhiên như bị kìm hãm lại. Hàn Đông càng phát triển tốt thì chuyện giữa mình và hắn, có lẽ chỉ sợ là càng lúc càng lớn à.
Hàn Đông cảm nhận được vẻ mặt Kiều San San thay đổi, giơ tay khẽ vuốt ve khuôn mặt cô một chút nói:
- Đừng lo lắng, chúng ta cùng nhau cố gắng, hết thảy đều làm được dễ thôi mà.
Kiều San San khéo léo gật đầu nói:
- Ừ, Hàn Đông. Mặc kệ thế nào, em sẽ không buông tha cho anh đâu. Cho dù giữa chúng ta không thể có bất kỳ danh phận gì, em cũng muốn theo bên cạnh anh.
Trong lòng Hàn Đông cảm động một hồi, dừng xe lại ở ven đường, xoay người nâng cằm Kiều San San lên, cúi đầu hôn lên môi cô.
Kiều San San giơ tay quàng lấy quanh cổ Hàn Đông, trong khoảng thời gian ngắn hai người hôn nhau thắm thiết.
Bởi vì biết chuyện tình cảm giữa hai người tồn tại trở ngại rất lớn, cho nên hai người mới có thể càng quý trọng tình cảm này.
Khi ở cùng với nhau, hai người đều vô cùng quý trọng, đều hết lòng trải nghiệm cảm giác yêu nhau thật lòng thật dạ này.
Rơi vào biển tình yêu nam nữ cuồng nhiệt, bất kể khi nào cũng vậy, đều cảm thấy vô cùng hạnh phúc, cho dù phía trước có một ngàn ngọn núi, hay mười ngàn ngọn núi, hai người đều sẽ có lòng tin sẽ bay qua được.
Hôn nhau một lúc lâu, Kiều San San giãy dụa đẩy ra, phù phù thở gấp nói:
- Được rồi, Hàn Đông mau lái xe đi, bằng không đợi lát nữa không có chỗ nào ăn cơm đâu.
Hàn Đông cười ha hả nói:
- Ăn em là đủ rồi.
Sau đó Hàn Đông khởi động xe tiếp tục đi về phía trước.
Tới Thục Đô, Hàn Đông chạy xe đến gần đường Xuân Hi, tìm một nhà nhà khách, trước tiên đặt phòng xong xuôi, sau khi ăn cơm trưa, hai người trở lại phòng, ôm nhau nghỉ ngơi một lúc, sau đó liền dồn hết tâm trí vào một cuộc vận động vô hạn.
Sau khi hai người chiến đấu vô số hiệp ở trong phòng, rốt cục mệt mỏi hết sức lực mà nằm ở trên giường.
Mặt Kiều San San ửng hồng, cô tựa đầu vào ngực Hàn Đông, thầm kín nói:
- Hàn Đông, anh xấu quá, còn nói sẽ đưa em đi dạo đường Xuân Hi mà!
Hàn Đông ha hả cười xấu xa một chút nói:
- Chuyện này cũng không thể trách anh, không phải em cũng kêu lên vui vẻ đó sao?
- Không cho anh nói em như vậy!
Kiều San San duỗi hai nắm tay bé nhỏ đánh vào người Hàn Đông, vẻ mặt thẹn thùng, bộ dáng vô cùng đáng yêu.
Ánh mắt Hàn Đông lưu luyến ở trên ngực cô, lúc này không kìm nổi xoay người đè lên.
- Ai da, không được đâu, phía dưới còn đau đó.
Kiều San San thẹn thùng kêu lên.
Tuy nhiên rất nhanh, cô liền theo động tác của Hàn Đông mà bắt đầu nhẹ nhàng rên rỉ.
Trong khoảng thời gian ngắn, trong phòng, lại vang lên một khúc ca du dương.
Cả buổi chiều Hàn Đông và Kiều San San đều ở trong phòng, hai người điên cuồng cho đến quá chiều.
Cơm tối cũng gọi điện thoại kêu nhân viên nhà ăn đưa đến trong phòng ăn.
- Hàn Đông, chúng ta đi xuống đi dạo đường Xuân Hi đi.
Kiều San San ghé vào trên người Hàn Đông, bộ ngực đầy đặn đặt ở trên ngực Hàn Đông, mềm mại, cảm giác thích vô cùng.
Hàn Đông gật đầu nói:
- Chỉ cần em còn đi lại cử động được, anh liền đi cùng em.
Kiều San San mỉm cười nói:
- Làm sao em lại không đi được.Anh không biết là phụ nữ khôi phục thể lực nhanh nhất sao. Mau đứng lên mặc quần áo đi.
Hàn Đông xoay người đứng lên, ôm lấy Kiều San San một phen, nói:
- Được, chúng ta đi tắm uyên ương trước rồi nói sau.
Tắm rửa xong, hai người mặc quần áo, cả người nhẹ nhàng khoan khoái xuống lầu.
Cách đó không xa, chính là đường Xuân Hi.
Giờ phút này đèn rực rỡ mới lên, đường Xuân Hi đầy đèn màu lóng lánh, tiếng người ồn ào.
Cảnh đêm ở Đường Xuân Hi là đặc sắc nhất ở Thục Đô. Cho dù là người địa phương, hay là người ở tỉnh ngoài đến du lịch, buổi tối đều thích đến đây đi dạo.
- Đông người quá.
Kiều San San cảm thán nói,
- Tối nay em muốn mua thật nhiều đồ.
Hàn Đông cười nói:
- Em cứ mua thoải mái.
- Được thôi, mua sắm tứ phương luôn.
Kiều San San cao hứng nói.
Trên mặt Hàn Đông cũng nở một nụ cười, nhìn thấy dáng vẻ vui tươi hạnh phúc của Kiều San San, Hàn Đông cũng vui vẻ từ tận đáy lòng.
Kiều San San tuy rằng nói là đi mua sắm tứ phương, trên thực tế cô lại đi ngắm nghía rất nhiều, mua thực thì lại ít. Đây dường như là bệnh chung của phụ nữ, khi đi dạo ở nơi mua sắm, coi xem đồ mặc thử là việc chính.
Hàn Đông vô cùng kiên nhẫn đi theo cô.
- Phía trước có một cửa hàng trang sức, đi xem đi.
Hàn Đông ngẩng đầu nói.
Kiều San San nói:
- Em không thích đeo nhiều đồ trang sức, dù sao em đã có nhẫn bác gái cho, còn có vòng cổ Bối Bối tặng, cũng chẳng thiếu thứ gì.
Hàn Đông cười nói:
- Vậy đi xem khuyên tai đi.
Lúc này điện thoại di động của Hàn Đông vang lên, lấy ra thì thấy, là một dãy số xa lạ của Thục Đô, nghi ngờ nói:
- Ai gọi điện thoại cho mình vậy, chẳng lẽ là Chu Chính?
Nghe máy, bên trong truyền tới một giọng nữ có vẻ lo lắng:
- Phó chủ tịch huyện Hàn, tôi là Viên Thanh Yến đây, Chu Chính bị Cục Cảnh Sát bắt đi rồi, anh mau tới đây giúp với.
Hàn Đông sửng sốt, hỏi:
- Sao lại thế này, hai người đang ở chỗ nào?
Viên Thanh Yến nói:
- Chúng tôi ở đồn công an Cẩm Lý. . .
Hàn Đông nhân tiện nói:
- Được rồi, cô đừng lo lắng. Tôi lập tức tới đây.
Treo điện thoại, Hàn Đông nói với Kiều San San:
- Chu Chính gặp một chút phiền toái, chúng ta qua đó xem.
Bởi vì không quen đường Thục Đô, nên Hàn Đông cũng không tự mình lái xe, hai người gọi một chiếc xe taxi ở đầu đường, bảo lái xe đến đồn công an Cẩm Lý với tốc độ nhanh nhất.
Đồng thời Hàn Đông lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại của Tôn Hải Quần. Tôn Hải Quần là Phó cục trưởng ở Cục Công an Thành phố Thục Đô, hẳn là có thể dàn xếp chuyện này.
Rất nhanh điện thoại liền chuyển được, Tôn Hải Quần cười ha hả nói:
- Hàn Đông xin chào, sao lại gọi điện thoại cho tôi vậy?
Hàn Đông nói:
- Anh Tôn, tôi đang ở Thục Đô. Một người bạn của tôi bị đồn công an Cẩm Lý bắt đi. Tôi cũng không biết là chuyện gì, tôi đang chạy đến đó, muốn phiền anh Tôn đánh tiếng trước, tên cậu ấy là Chu Chính.
- Ha hả, đây là việc rất nhỏ, tôi lập tức liền gọi điện thoại đến hỏi xem.
Tôn Hải Quần cười nói.
Hàn Đông nói:
- Vậy đa tạ anh Tôn, ngày mai tôi mời anh ăn cơm.
- Được, ngày mai gọi cả Nam Phương cùng nhau đi.
Tôn Hải Quần cao hứng nói.
Kiều San San thấy đã treo điện thoại, hỏi:
- Anh gọi điện thoại cho ai vậy?
Hàn Đông nói:
- Là Phó cục trưởng cục Công an Thục Đô. Lần trước anh và Bối Bối đi chơi ở Thục Đô, gặp phải một tên, tên kia kêu vài tên cảnh sát giả định đối phó anh. Anh gọi điện thoại cho Lữ Nam Phương, sau đó thì quen biết với Tôn Hải Quần.
Kiều San San gật đầu, hỏi:
- Lữ Nam Phương là công tử con cái nhà ai vậy, em thấy quan hệ giữa hai người tốt lắm.
Hàn Đông cười cười nói:
- Cha của cậu ấy là cấp dưới cũ của ông nội anh, hiện tại là tư lệnh viên quân khu Thục Đô.
- À.
Kiều San San hô lên một tiếng kinh ngạc, cảm thán nói:
- Thật không thể tưởng tượng được. Hàn Đông, những người anh quen đều là người không tầm thường nha.
- Đều là người có một cái mũi hai con mắt, cũng không có gì quái lạ đáng tò mò đâu.
Hàn Đông cười nói.
Lái xe taxi ngồi ở phía trước lúc này không kìm nổi một trận khinh bỉ trong lòng, nghĩ thầm rằng tán gái thì cứ tán gái đi, còn thổi phồng mình lên to như vậy. Quân khu Thục Đô là một trong sáu quân khu lớn nhất của Trung Quốc, tư lệnh viên không phải là rất to sao. Tiểu tử này không ngờ nói Thượng tướng cha người ta là cấp dưới cũ của ông nội hắn, vậy ông nội hắn là ai chứ.
“Mấy thằng ranh trẻ tuổi bây giờ, khoác lác cũng không thèm nghĩ trước nghĩ sau.” Lái xe thầm nghĩ trong lòng. Theo gã thấy thì, người phải gọi xe taxi, như thế nào có khả năng có bối cảnh hùng mạnh được. Đồng thời trong lòng gã lại cảm thấy tiếc hận cho Kiều San San, nghĩ thầm rằng một cô gái xinh đẹp như vậy, như thế nào lại đi theo một thằng công tử bột thích khoác lác chứ, thật đúng là một đóa hoa tươi cắm ở trên bãi phân trâu mà.
Hàn Đông đương nhiên không biết mình vừa mới nói vài câu lời nói thật, kết quả đã bị lái xe châm biếm thành công tử bột và bãi phân trâu. Tới cửa đồn công an Cẩm Lý, Hàn Đông lấy ra một tờ năm mươi tệ đưa cho lái xe nói:
- Không cần thối lại.
Sau đó hắn kéo tay Kiều San San đi vào bên trong đồn công an.
- Này, chờ một chút!
Lái xe ở phía sau hô, gã không phải vì chuyện thối tiền lẻ, mà là lo lắng Hàn Đông đưa cho hắn tiền giả, cho nên muốn gọi Hàn Đông lại trước xác nhận tiền mặt thật hay giả rồi nói sau.
Lái xe sờ sờ mặt tờ tiền giấy, lại giơ lên trước đèn xe nhìn nhìn, rốt cục gã xác nhận tờ tiền này là thật. Vì thế tự nhủ nói: “Thằng bị thịt này, không ngờ tiêu tiền hào phóng quá, ta đây liền không khách khí.”
Ban đêm, bên trong đồn công an yên lặng như tờ, nhìn thấy phía trước có một loạt phòng bật đèn sáng. Hàn Đông liền kéo tay Kiều San San đi đến phía đó.
- Các anh định làm gì?
Lúc này một giọng nói phẫn nộ truyền đến, Hàn Đông vừa nghe thì nhận ra giọng của Viên Thanh Yến, không khỏi có chút gấp gáp.
Đồng thời trong lòng Hàn Đông có chút nghi ngờ, chẳng lẽ Tôn Hải Quần chưa gọi điện thoại đến đây sao?
Lúc này điện thoại di động vang lên, Hàn Đông tiếp máy nói:
- Anh Tôn, tôi vừa đến đồn công an rồi.
- Hàn Đông. Tôi vừa mới gọi điện thoại, tình huống là như vậy. Bạn của anh đánh một người tên là Hà Vĩ. Cha của gã là Cục trưởng của chúng tôi.
Hàn Đông mỉm cười ha hả, nói:
- Tôi biết rồi, cảm ơn anh Tôn, tự tôi có thể dàn xếp chuyện này được.
Không ngờ là Hà Vĩ. Hàn Đông tuyệt đối không xa lạ gì. Lần trước khi Lữ Nam Phương và Lăng Tĩnh Nhiên xảy ra xung đột, cũng có Hà Vĩ này ở đó.
Bước nhanh đi về phía đó, chỉ thấy mấy người đàn ông vẻ mặt cười xấu xa đang vây quanh Viên Thanh Yến, miệng còn đang nói gì đó.
Còn Viên Thanh Yến hai tay ôm bả vai, có vẻ vô cùng lo lắng sợ hãi.
- Các anh định làm gì?
Hàn Đông phẫn nộ nói, tiến lên chắn trước người Viên Thanh Yến.
- Phó chủ tịch huyện Hàn.
Viên Thanh Yến vừa thấy Hàn Đông, lập tức như là vớ được cọng rơm được cứu mạng vậy, giơ tay tóm được một cánh tay Hàn Đông.
Kiều San San chạy lại, đỡ lấy Viên Thanh Yến hỏi:
- Cô không sao chứ?
Viên Thanh Yến gật đầu, lại nói:
- Chu Chính ở bên trong phòng,
Hàn Đông gật gật đầu nói:
- Không sao đâu.
- Ha ha, Phó chủ tịch huyện trẻ tuổi như vậy tôi chưa từng thấy đâu.
- Nhưng mỹ nữ này thật ra không tồi.
Mấy tên côn đồ ha hả nói.
Hàn Đông lạnh lùng quét mắt qua bọn chúng một lượt, trầm giọng nói:
- Cút hết cho ta!
- Tiểu tử muốn chết à!
Một tên côn đồ kêu gào, vung tay đánh về phía Hàn Đông.
- Cút!
Hàn Đông giận quát một tiếng, đánh mạnh một quyền ra, đập thẳng vào nắm tay của y.
Tiểu tử kia lập tức hét thảm một tiếng, chỉ cảm thấy nắm tay của mình dường như nện vào một tảng đá vậy.
Lúc này Hàn Đông lạnh lùng cười, đi phía trước vài bước, vung tay đá chân, bịch bộp vài tiếng, đã đánh mấy người kia ngã lăn trên mặt đất.
Nghe được động tĩnh ở bên ngoài, cửa của một gian phòng phía trước mở ra. Một tên nhìn ra thăm dò, lập tức hoảng sợ, lập tức đóng cửa lại thật mạnh.
Hàn Đông quay đầu nói với Kiều San San và Viên Thanh Yến:
- Đi theo tôi.
Sau đó nhanh chóng đi tới, gõ mạnh vào cửa.
- Mẹ nó ai vậy?
Hà Vĩ buồn bực nói, ra mở cửa.
Vừa thấy Hàn Đông, gã ngẩn người, thần sắc trở nên vô cùng khó coi.
Tuy rằng gã chỉ thấy qua Hàn Đông vài lần, nhưng ấn tượng đối với Hàn Đông quả thật sâu sắc vô cùng. Hiện tại người này lại hiện ra ngay trước mặt.
Tuy nhiên y vừa thấy dáng vẻ của Hà Vĩ, liền biết người vừa đến khẳng định không đơn giản, vẻ mặt lập tức nghiêm túc rất nhiều. Nhìn Hàn Đông tuổi có vẻ trẻ, cũng không biết có lai lịch gì.
Hàn Đông lạnh lùng thốt lên:
- Người đâu?
Cảnh sát kia theo bản năng hỏi han:
- Người nào?
Hàn Đông nói:
- Người các anh bắt đến đây, tên là Chu Chính!
Viên Thanh Yến nói:
- Chu Chính ở bên trong đó.
Nói xong cô liền chen vào bên trong.
Hàn Đông nói với Hà Vĩ:
- Tôi không định gây rối, anh định xử lý như thế nào?
Hà Vĩ nuốt một ngụm nước miếng, buồn bực nói:
- Tôi chỉ nhìn bạn gái của anh ta một chút, anh ta đã liền đạp tôi một cước, tôi...
- Hừ, tình huống cụ thể như thế nào, hỏi là biết liền.
Hàn Đông lãnh đạm nói, hắn biết Chu Chính không có khả năng hung hăng như vậy. Nếu Hà Vĩ thật sự chỉ có nhìn Viên Thanh Yến hơi lâu một chút mà nói, Chu Chính khẳng định sẽ không đá người ta.
Vào phòng liền thấy, bên trong còn có hai cảnh sát, và có một người đàn ông khác, không ngờ chính là Thôi Khánh Dương mà lúc trước Lữ Nam Phương giới thiệu với mình. Sau đó bởi vì y bán đứng tin tức của Hàn Đông cho đám người Hà Vĩ, cho nên Hàn Đông cũng vốn không gặp lại y nữa. Không thể tưởng được hôm nay không ngờ lại gặp ở trong này.
Lúc này một cảnh sát mở còng tay cho Chu Chính, Viên Thanh Yến cầm lấy cánh tay Chu Chính, lo lắng hỏi.
- Anh Đông, em không sao.
Chu Chính nói, đối với việc Hàn Đông có thể chạy tới nhanh như vậy, trong lòng anh ta vô cùng cảm kích.
Hàn Đông thấy Chu Chính thoạt nhìn quả thật không có gì vấn đề, nhân tiện nói:
- Không việc gì thì tốt rồi, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?
Chu Chính chỉ vào Hà Vĩ nói:
- Tiểu tử này không ngờ dám sàm sỡ Thanh Yến, mẹ nó!
Hàn Đông nhìn về phía Hà Vĩ, Hà Vĩ ngượng ngùng nói:
- Tôi cũng không phải có ý định giở trò gì, chẳng qua lúc đi qua, đụng phải một chút mà thôi, mẹ nó, anh liền đá tôi.
- Được rồi!
Hàn Đông quát, hỏi Chu Chính:
- Cậu muốn thế nào?
Chu Chính nói:
- Em cũng đã đạp hắn một cước rồi, thôi cứ như vậy đi.
Hàn Đông gật gật đầu, biết anh ta không muốn gây ra phiền toái nhiều cho mình, liền quay đầu hỏi Hà Vĩ:
- Còn anh?
- Nếu là hiểu lầm, bỏ đi.
Hà Vĩ nhịn cơn giận xuống.
Hắn biết Hàn Đông lợi hại, lúc trước một mình Hàn Đông đánh cho mười người áo đen ngã lăn trên mặt đất.
- Vậy cứ như thế đi.
Hàn Đông nói, điện thoại di động vang lên, vừa thấy là Tôn Hải Quần gọi tới, Hàn Đông nghe máy nói:
- Anh Tôn, tôi đã dàn xếp xong rồi, không việc gì.
- Ha hả. Vậy là tốt rồi. Tôi lập tức chạy tới, mọi người chờ một chút.
Tôn Hải Quần nói.
Hàn Đông nói:
- Anh Tôn, không cần đi đâu, cũng không có chuyện lớn gì.
Tôn Hải Quần nói:
- Không sao, tôi đến xem thế nào, buổi tối cùng nhau ăn khuya đi.
Thịnh tình không thể chối từ, Hàn Đông cũng không tiện từ chối nữa, nhân tiện nói:
- Được rồi, tôi ở cửa đồn công an cửa chờ anh.
Chu Chính giơ tay làm dấu nói:
- Anh Đông, cảm ơn anh nha.
Hàn Đông nói:
- Giữa chúng ta còn khách khí sao.
Lúc này Hà Vĩ và mấy tên dưới tay có liên quan của gã tất cả đều ngơ ngác nhìn nhau, cũng không có người nào dám dây dưa.
Thôi Khánh Dương sợ hãi rụt rè đứng ở một bên. Trong lòng buồn bực không ngừng, không thể tưởng được không ngờ đụng phải Hàn Đông, có thể bởi vậy mà khiến cho Hàn Đông phẫn nộ, mà ra tay đối phó với mình hay không? Hắn tự nhiên biết chuyện mình bán đứng Hàn Đông khẳng định là không giấu diếm được, cho nên không muốn đụng phải Hàn Đông.
Lần trước con trai của Phó chủ tịch thường trực tỉnh còn phải chịu thiệt, một gia đình thương nhân như gã, thì làm sao dám đấu cùng Hàn Đông.
Mặc dù theo Thôi Khánh Dương thì, Hàn Đông chỉ sợ chủ yếu là mượn thế của Lữ Nam Phương, nhưng gã vẫn không thể trêu vào Hàn Đông được. Về phần mấy cảnh sát ở đồn công an Cẩm Lý, lúc này cũng co rút ở phía sau, trong lòng tràn đầy lo lắng.
Người mà đến Hà Vĩ còn phải sợ, vậy thì thân phận phải là cỡ nào.
Nếu Hàn Đông giận chó đánh mèo đến bọn họ, thì mấy cảnh sát nhỏ nhoi như bọn họ, một chút phản kháng cũng không có đường.
Bốn người ở cửa đợi một lát, một chiếc xe cảnh sát chạy tới, xe dừng lại, Tôn Hải Quần xuống xe đến nói:
- Hàn Đông, mọi người không việc gì chứ?
- Không có việc gì, cảm ơn anh Tôn.
Hàn Đông mỉm cười nói, cảm thấy Tôn Hải Quần này vẫn là rất biết cách xử sự.
Giới thiệu đám người Chu Chính một chút, Hàn Đông nói:
- Anh Tôn, anh tìm một chỗ nào đó đi, tôi mời ngươi ăn khuya.
Tôn Hải Quần nói:
- Khẳng định là đến Cẩm Lý là tốt nhất, lên xe đi. Sẽ phải chen chúc một chút.
Tới Cẩm Lý, tìm một nơi, mấy người cùng gọi đồ ăn, vừa uống rượu vừa nói chuyện phiếm.
Chu Chính cảm thấy vô cùng hâm mộ đối với việc Hàn Đông kết giao bạn bè. Nơi này là Thục Đô, không phải thành phố Vinh Châu, không ngờ một cuộc điện thoại, có thể gọi được đến cả Phó cục trưởng cục Công an Thục Đô ra ngoài. Hơn nữa nghe bọn họ nói chuyện phiếm, thằng tiểu tử lúc trước, không ngờ là con trai của Cục trưởng cục Công an Thục Đô, khó trách tại sao kiêu căng như vậy.
Tuy nhiên, đối với việc Hà Vĩ sợ Hàn Đông như vậy, Chu Chính cảm thấy vô cùng khó hiểu.
- Anh Đông, em mời anh một ly, vừa rồi anh thật là uy phong đó.
Chu Chính cười nói.
Hàn Đông nói:
- Uy phong cái quái gì, tiểu tử cậu đi đến đâu cũng thích gây sự.
Chu Chính buồn bực nói:
- Không phải em cố ý mà.
Viên Thanh Yến cũng nói:
- Phó chủ tịch huyện Hàn, Chu Chính là vì tôi.
Hàn Đông lại cười nói:
- Tôi biết cậu ta muốn làm anh hùng bảo vệ hoa hồng mới gây ra chuyện. Thanh Yến, cô cũng không phải gọi tôi cái gì mà Phó chủ tịch huyện, cứ gọi tôi giống như Chu Chính gọi đi.
Viên Thanh Yến gật gật đầu, rót một ly bia nói:
- Em mời anh Đông một ly, tối nay cảm ơn anh.
Tôn Hải Quần uống một ngụm rượu, nói:
- Hàn Đông. Nghe nói anh đã chuyển từ chức phó sang chính à!
Hàn Đông cười khổ nói:
- Khẳng định là Nam Phương nói cho anh biết rồi, tôi hiện tại chỉ là quyền Chủ tịch huyện mà thôi.
Chu Chính nói:
- Vài lần cuối tuần nữa thôi là chuyển sang chính thức rồi.
Tôn Hải Quần thở dài một hơi, cảm thán nói:
- Hàn Đông, tốc độ thăng quan của anh thật sự là nhanh quá. Tôi lăn lộn đến hiện tại, cũng mới chỉ là anh Phó cục trưởng mà thôi.
Thục Đô là thành phố cấp phó tỉnh, Cục Công an thành phố Thục Đô là đơn vị cấp Phó giám đốc sở. Cục trưởng cục Công an là cấp Phó giám đốc sở, Tôn Hải Quần là Phó cục trưởng, chính là cấp Phó giám đốc sở.
Hàn Đông nói:
- Tôi làm sao có thể so với anh Tôn được.
Mấy người cùng ăn tới khuya, khoảng mười một giờ mới giải tán.
Khách sạn mà mấy người Chu Chính dừng chân, không ngờ cùng một khách sạn với Hàn Đông, hơn nữa không ngờ ngay cùng một tầng lầu.
Bốn người đang lên trên lầu, Chu Chính cảm thán nói:
- Em nói này, em phải cùng đi với anh Đông mới được. Anh Đông, anh mà đồng ý, vậy còn không phải là đi cùng nhau mà ở cũng cùng nhau sao.
Hàn Đông tức giận nói:
- Cút, ngày mai đi chơi riêng.
- Đừng mà, thật vất vả mới gặp được nhau, cùng nhau đi chơi đi.
Kiều San San cũng nói:
- Anh Đông, vậy cùng nhau đi chơi đi, em và Thanh Yến nói chuyện phiếm cũng vui mà.
Hàn Đông cười nói:
- Vậy được rồi.
- Ôi, thật đúng là trọng sắc khinh bạn mà.
Chu Chính ở một bên chua chát cảm thán nói.
Hàn Đông trừng mắt nói:
- Cậu mãi cũng không được như thế đâu.
Ngày hôm sau, bốn người cùng nhau chơi một ngày ở Thục Đô, lại qua một đêm, ngày thứ ba ăn cơm trưa xong, lúc này mới lái xe rời Thục Đô.
Trải qua thời gian ở chung này, tình hữu nghị giữa Hàn Đông và Chu Chính càng thêm vững chắc.
Điều này làm cho trong lòng Chu Chính vô cùng cao hứng.
Có đôi khi, để cho bạn bè hỗ trợ, cũng là một việc tốt.
Chỉ có tăng cường qua lại, quan hệ giữa bạn bè với nhau mới có thể gắn bó tốt đẹp được. Nếu chẳng có sự vụ gì, vậy tình cảm giữa bạn bè cũng sẽ trở nên càng lúc càng mờ nhạt.
Đi chơi vài ngày với Kiều San San, tâm trạng Hàn Đông cũng trở nên vui vẻ hơn.
Ngày thứ hai, Hàn Đông tinh thần phấn chấn đi tới Ủy ban nhân dân huyện.
Trên đường lên lầu, gặp phải vài người, từ cách nhau thật xa, đã đều đứng lại, khi Hàn Đông đến gần, đều cung kính chào hỏi.
Hàn Đông gật đầu với từng người một.
Trong mấy ngày nghỉ lễ này, tình huống trong hội nghị thường vụ hôm ba mươi tháng chín, đã được truyền bá rộng rãi giữa các cấp cán bộ ở huyện Phú Nghĩa.
Hiện tại tất cả mọi người đều biết, huyện Phú Nghĩa không phải do Bí thư huyện ủy Phương Trung kia làm chủ, mà là do Hàn Đông - quyền Chủ tịch huyện làm chủ.
Một số cán bộ vốn định ra nhập vào phe Phương Trung, trong lòng liền nghĩ có phải nên tìm Hàn Đông báo cáo công tác một chút hay không.
Vừa ngồi trong chốc lát, Tả Nhất Sơn tiến vào báo cáo nói:
- Phó chủ tịch huyện, Phó trưởng phòng Viên của Phòng Tài chính đến đây.
Hàn Đông gật gật đầu nói:
- Mời anh ta vào đi.
Rất nhanh, Viên Lập Hoa liền vào, vẻ mặt ông ta vô cùng cung kính, lưng cũng hơi khom xuống, nói:
- Phó chủ tịch huyện Hàn, xin chào, tôi tới báo cáo công tác với ngài.
Hàn Đông nói:
- Ngồi đi.
- Cảm ơn Phó chủ tịch huyện Hàn.
Viên Lập Hoa ngồi xuống nửa mông, trên mặt tràn đầy vẻ cung kính, nói:
- Phó chủ tịch huyện Hàn, cảm ơn ngài đã tín nhiệm, về sau tôi nhất định làm theo yêu cầu của Phó chủ tịch huyện Hàn, quản lý công tác của Phòng Tài chính.
Đây là anh ta thể hiện lòng trung thành đối với Hàn Đông. Sau khi anh ta lấy được tư liệu giao cho Hàn Đông, liền vẫn chờ đợi tin tức tốt truyền đến.
Nhưng Hàn Đông dường như đã quên có chuyện như vậy xảy ra, vẫn không có động tĩnh gì, còn Dương Nghị cũng vẫn làm chức Trưởng phòng Tài chính của gã thật thoải mái.
Đang lúc Viên Lập Hoa vô cùng buồn bực, tin tốt lành lại truyền đến.
Không ngờ Hàn Đông dùng tư liệu căn bản là vô ích mà anh ta đưa lên, đã đuổi được Dương Nghị đi.
Điều này làm cho Viên Lập Hoa càng khâm phục đối với thủ đoạn của Hàn Đông, trong lòng quyết định một quyết định quan trọng là nhanh chóng hơn theo sát bước đi của Hàn Đông.
Đồng thời ông ta cũng đồng ý cho con gái và Chu Chính làm bạn với nhau. Mặc dù không phải không từng nghĩ đến chuyện để cho con gái đi theo Hàn Đông, nhưng từ miệng Chu Chính mà ông ta biết, người Hàn Đông thích là Kiều San San con gái của ủy viên thường vụ Thành ủy, Bí thư Đảng ủy Công an Kiều Hiếu Nghĩa. Ông ta liền hiểu ra con gái của mình không còn đất diễn nữa, vì thế sách lược cho con gái đi theo Chu Chính vẫn là không tồi.
Sau khi Viên Thanh Yến từ Thục Đô trở về, đã nói chuyện xảy ra ở Thục Đô cho Viên Lập Hoa biết, điều này làm cho Viên Lập Hoa càng cảm thấy thân phận của Hàn Đông khẳng định không đơn giản. Nói cách khác, một người trẻ tuổi như hắn làm sao có thể đủ để trở thành Chủ tịch một huyện, hơn nữa còn có thể khiến con trai của Cục trưởng Công an Thục Đô sợ hắn như vậy. Mặt khác, Viên Lập Hoa cũng từ chuyện này mà nhìn thấy được quan hệ vô cùng khăng khít giữa Chu Chính và Hàn Đông, lại càng cảm thấy tiểu tử Chu Chính này là người thích hợp để chọn làm con rể.
Nghe Viên Lập Hoa cung kính báo cáo công tác, Hàn Đông nhớ tới tư liệu ông ta giao cho mình, liền lấy từ ngăn kéo ra, đặt lên trên bàn nói:
- Thứ này lát nữa anh mang về đi, xử lý như thế nào tự mình anh hãy xem xét. Sau này phải tập trung tư tưởng vào công tác.
Toàn thân Viên Lập Hoa toát mồ hôi lạnh, ông ta biết Hàn Đông không nghĩ là do mình giở trò, khẩn trương nói:
- Phó chủ tịch huyện Hàn yên tâm, tôi về sau nhất định toàn tâm toàn ý tập trung vào công tác.
Sau khi Viên Lập Hoa mang theo tập tài liệu của ông ta rời khỏi, tiếp theo lục tục có người đến báo cáo công tác với Hàn Đông.
Vừa bắt đầu Hàn Đông vẫn rất kiên nhẫn tiếp kiến mấy cán bộ dựa dẫm này, nhưng sau đó Tả Nhất Sơn đến báo cáo, nói một số Chủ tịch, Bí thư của mấy xã, thị trấn phía dưới, cũng tỏ ý muốn đến báo cáo công tác. Hàn Đông liền không kìm nổi, cứ tiếp tục thế này, mọi người biết làm công tác như thế nào nữa đây, vì thế Hàn Đông nói với Tả Nhất Sơn:
- Còn người nào gọi điện thoại tới nữa, thì nói cho bọn họ là tôi bề bộn nhiều việc, bảo bọn họ an tâm làm tốt công tác.
Tả Nhất Sơn gật gật đầu, nói:
- Được, tôi sẽ nhớ kỹ tên của bọn họ.
Hàn Đông gật đầu, hỏi:
- Nhiệm vụ tôi đã giao cho anh, khi nào thì có thể hoàn thành?
Tả Nhất Sơn nói:
- Về việc thu thập tư liệu về nhà máy dệt Đặng Quan đã gần hoàn tất, tôi hiện tại đang thu thập các tư liệu tương quan khác, ngày mai là có thể tập hợp toàn bộ tư liệu để đưa ra.
- Ừ, vậy là tốt rồi.
Hàn Đông nói, thái độ đối với công tác của Tả Nhất Sơn vẫn là khá vừa lòng.
Trải qua một khoảng thời gian quan sát, Hàn Đông phát hiện Tả Nhất Sơn này không chỉ có làm việc một cách thật sự, hơn nữa còn là vô cùng thông minh.
- Anh gọi Chủ nhiệm Bộ tới đi.
Hàn Đông nói.
Tả Nhất Sơn đi ra ngoài, rất nhanh Bộ Võng đã tới, anh ta nói:
- Phó chủ tịch huyện Hàn, ngài tìm tôi sao?
Hàn Đông nói:
- Đúng vậy, nhân viên công tác văn phòng Ủy ban nhân dân có thể điều chỉnh một chút cho thích hợp, công tác của Nhất Sơn khá tốt, nâng anh ấy lên nửa cấp đi.
Bộ Võng ghi chép lại trong sổ, nói:
- Tôi đi làm ngay.
Tả Nhất Sơn hiện tại là cấp tổ phó, tăng lên nửa cấp, cũng chỉ là cấp tổ trưởng mà thôi, chuyện có chừng ấy, rất dễ đối phó.
Tả Nhất Sơn ở bên ngoài nghe thấy Hàn Đông chỉ bảo Bộ Võng, trong lòng kích động một hồi.
Sau khi Bộ Võng đi ra ngoài, Hàn Đông cúi đầu bắt đầu xem văn bản.
Sau khi lên làm Chủ tịch huyện, mỗi ngày phải xem số lượng văn bản nhiều hơn chứ không ít đi.
Nếu không có Tả Nhất Sơn này rất xứng đáng với chức thư ký thì khối lượng công việc của Hàn Đông phải lớn hơn không ít.
Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà Hàn Đông vô cùng vừa lòng đối với Tả Nhất Sơn.
Đối với người có năng lực công tác tốt, Hàn Đông vẫn là khá tán thưởng.
Lúc này trên bàn điện thoại vang lên, Hàn Đông nhíu nhíu mày, nghe máy, chợt nghe Lâm Phương Tri nói dồn dập trong điện thoại:
- Phó chủ tịch huyện Hàn, tôi là Lâm Phương Tri đây. Có một việc phải báo cáo ngài, hiện tại Ban quản lý bị một đám người vây quanh, bọn họ nói là công nhân công ty Phú Hùng, không cho chúng ta thu hồi đất xung quanh căn cứ số 1, nói bọn họ cần nhờ công ty Phú Hùng mới có cơm ăn.
Hàn Đông ngơ ngẩn một chút, nói:
- Đã liên hệ đồn công an chưa?
Lâm Phương Tri nói:
- Đã liên hệ, người ở đồn công an cũng tới rồi, tuy nhiên bọn họ làm ầm ĩ khá hung bạo. Tôi cảm thấy loại tình huống này rất không bình thường, cho nên báo cáo cho ngài một tiếng.
- Ừ, Lão Lâm, anh làm tốt lắm. Tôi sẽ bảo Phòng Công an phái thêm nhiều người qua.
Hàn Đông cũng hiểu có gì đó không bình thường, thử nghĩ công ty Phú Hùng căn bản là chỉ là một cái xác không mà thôi, làm sao đủ thành nguyên nhân đó, chuyện này khẳng định có người ở bên trong phá rối.
Hàn Đông trước tiên liền nghĩ tới Sa Trí Tuyên tiểu tử này, trong lòng liền vô cùng tức giận, gọi điện thoại cho Xa Tĩnh Chương nói:
- Lão Xa, người của công ty Phú Hùng đang gây rối ở Ban quản lý Thần Quang. Tình huống không bình thường, anh dẫn mấy người qua đó xem.