Hán Đông cầm điện thoại trong tay, thầm tự nhủ. “Phú Hùng làm căng, một Sa Trí Tuyên".
Sau đó, Hàn Đông cầm lấy điện thoại gọi cho Cam Minh Địch nói:
- Phó chủ tịch huyện Cam, vừa rồi bên Ban quản lý Thần Quang báo cáo có người tới gây sự. Anh đi hiện trường xem thế nào.
- Được, Phó chủ tịch huyện Hàn.
Cam Minh Địch cung kính nói, treo điện thoại. Trên mặt anh ta vô cùng buồn bực.
Tuy rằng anh ta được phân công quản lý công nghiệp, nhưng Hàn Đông đã cho rút chức Chủ nhiệm Ban quản lý do anh ta kiêm nhiệm lại, hiện tại là do Lâm Phương Tri chủ trì công tác của Ban quản lý.
Điều này vốn khiến Cam Minh Địch cảm thấy trong lòng khó chịu, chẳng qua bởi vì Hàn Đông hiện tại nắm giữ thế cục huyện ủy Phú Nghĩa, anh ta cũng chỉ có thể nén giận, không thể biểu hiện bất mãn đối với Hàn Đông.
- Chuyện có người gây sự đâu có gì liên quan tới mình chứ?
Cam Minh Địch càu nhàu, nhưng vẫn lập tức dẫn theo thư ký xuống lầu đi về phía Ban quản lý Thần Quang.
Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.
Cam Minh Địch biết mình chắc chắn phải khiêm tốn hơn một chút mới được, bằng không Hàn Đông thu thập đến mình, mình căn bản không có cách nào phản kháng.
Xe tới khu vực gần Ban quản lý, Cam Minh Địch yêu cầu lái xe đi chậm lại lại gần.
Anh ta cho cửa kính xe hạ xuống nhìn về phía trước. Cửa Ban quản lý có mấy chiếc xe cảnh sát đang đỗ. Gần đó còn có một vài người đang đứng xem náo nhiệt.
Thấy tình cảnh này, Cam Minh Địch thoáng yên tâm hơn một chút. Hẳn là tình huống không phải quá nghiêm trọng.
- Lái xe vào đi.
Cam Minh Địch nói với lái xe.
Vừa đi vào phía trong sân của Ban quản lý, đã thấy một vài người đang kêu gào ầm ĩ.
Phần lớn bọn họ đều là những người còn trẻ tuổi. Nhìn bộ dạng bọn họ ăn mặc loè loẹt như vậy, hẳn cũng không phải là người đứng đắn gì.
Thư ký ở phía trước tìm một cái đường đi vào, Cam Minh Địch đi qua, thấy Lâm Phương Tri đang đứng ở đó tận tình khuyên bảo hỏi:
- Tình hình thế nào rồi?
Lâm Phương Tri nói:
- Những người này đều là cố tình gây sự. Công ty Phú Hùng làm vậy căn bản là không có tác dụng. Chúng ta đến thu hồi cũng dựa theo quy định liên quan tới công việc. Những người này luôn miệng nói là nhân viên của công ty, còn nói cần nhờ công ty Phú Hùng để kiếm sống. Xem bộ dạng bọn họ, một chút cũng không giống.
Cam Minh Địch vừa nghe thấy có liên quan đến công ty Phú Hùng, liền có cảm giác hơi đau đầu.
Lúc trước, khi Sa Trí Tuyên tìm được anh ta, muốn anh ta tìm giúp một mảnh đất trong phạm vi gần cơ sở số 1. Anh ta đã chính miệng đồng ý, thậm chí còn nghĩ kế gây chút áp lực cho Hàn Đông. Sau đó, do Hàn Đông nhìn chằm chằm vào, Sa Trí Tuyên lại bởi vì muốn giành được công trình cải tạo đoạn đường gần Tân Giang, đã rút phần lớn đất, chỉ để lại một bộ phận nhỏ.
- Thảo nào Phó chủ tịch huyện Hàn yêu cầu mình tới.
Cam Minh Địch thầm nghĩ trong lòng. Công ty Phú Hùng có thể nói là do một tay mình đưa vào. Hiện tại xảy ra vấn đề, Hàn Đông yêu cầu anh ta qua đây có phải có ý tứ gì hay không?
Trong lòng Cam Minh Địch suy nghĩ tới rất nhiều việc, miệng lại nói:
- Nếu là dựa theo quy định làm việc, vậy những người này còn làm ầm ĩ cái gì?
Lúc này Xa Tĩnh Chương từ trên lầu xuống, vẫy tay với cảnh sát đang chờ ở bên cạnh nói:
- Dẫn cả về để tra hỏi!
Cam Minh Địch giật mình kinh hãi, nói:
- Chính ủy Xa, nhiều người như vậy cũng mang về sao?
Xa Tĩnh Chương lạnh lùng cười nói:
- Những người này có hành vi gây rối, không dẫn về thẩm tra kỹ càng một chút sao được.
Sau đó anh ta lại bổ sung một câu.
- Tôi đã xin chỉ thị của lãnh đạo.
Cam Minh Địch lập tức ngậm lại miệng không thèm nói gì nữa. Lãnh đạo trong miệng Xa Tĩnh Chương, khẳng định chính là Hàn Đông.
Nếu là Hàn Đông nói, tất nhiên Cam Minh Địch không thể phản đối. Vốn chuyện này có liên quan đến anh ta. Nếu chọc giận Hàn Đông, vậy cái được không bù đắp đủ cái mất.
Lúc này, cảnh sát đang đứng chờ ở bốn phía đều tiến lên bắt người. Mà những tên côn đồ này vốn tưởng chúng dựa trên cưan cứ pháp luật, cùng nhau đến kêu gào ầm ĩ một phen, kúc này thấy cảnh sát làm thật, liền sợ hãi. Một vài tên khốn thông minh ra sức chạy trốn. Trước đó, cảnh sát, cũng đã để ý mấy đối tượng trọng điểm, với số lượng người có hạn, họ cũng không thèm để ý tới việc mấy con tép nhỏ chạy trốn.
Lúc này, những người vây ở bên ngoài xem đều cảm thấy vô cùng hưng phấn. Thấy cảnh sát bắt nhiều người như vậy, tất cả mọi người cảm thấy như được xem tuồng miễn phí.
Huyện Phú Nghĩa có rất nhiều người rảnh rỗi. Có chuyện gì, tất cả mọi người không nhịn được liền vây qua đây xem. Cũng tốt, sau khi ăn cơm xong có câu chuyện để nói trong lúc uống trà.
Cam Minh Địch cảm thấy buồn bực. Hàn Đông gọi mình tới đây là có ý tứ gì. Nếu Xa Tĩnh Chương đã đến đây, hơn nữa còn được được Hàn Đông bày mưu đặt kế, mình qua đây thuần túy chính là làm điều dư thừa.
Nhưng lúc này Cam Minh Địch cũng không dám quay đầu bước đi. Nếu đã đến đây, phải làm chút chuyện.
Vì thế anh ta nhìn Lâm Phương Tri nói:
- Chủ nhiệm Lâm, tôi theo lệnh của Phó chủ tịch huyện Hàn tới đây. Anh nói một chút về tình hình cụ thể đi.
Lâm Phương Tri gật đầu nói:
- Được, mời Phó chủ tịch huyện Cam đến văn phòng tôi.
Mặc dù Lâm Phương Tri có Hàn Đông làm chỗ dựa, nhưng đối phương là Phó chủ tịch huyện, lại là người chủ quản công nghiệp, cho nên anh ta vẫn thể hiện ra sự tôn kính nên có.
Tới văn phòng, Lâm Phương Tri sai người rót trà cho Cam Minh Địch, sau đó nói:
- Phó chủ tịch huyện Cam, chuyện lần này, chủ yếu là do vấn đề mảnh đất của công ty Phú Hùng, nhưng ý đồ ký kết là trong vòng một tháng công ty Phú Hùng sẽ đầu tư xây dựng nhà xưởng, nhưng cho tới bây giờ cũng không có động tĩnh gì. Bởi vậy Ban quản lý cứ dựa theo quy định liên quan, quyết định thu hồi mảnh đất của công ty Phú Hùng, chuyển lại cho xí nghiệp khác. Những người này nhận được tin tức, chạy qua đây gây sự, không cho chúng tôi thu hồi đất.
Cam Minh Địch cẩn thận lắng nghe. Dường như chuyện này cũng không mấy quan hệ tới mình. Cho dù lúc trước quả thật mình đã cứng rắn kéo công ty Phú Hùng vào, nhưng chuyện sau này, mình căn bản cũng không làm gì nhúng tay vào.
Nghĩ đến đây, Cam Minh Địch thoáng yên tâm hơn một chút. Gật đầu nói:
- Ừ, chuyện này phải làm dựa trên chứng cớ, văn kiện liên quan cũng muốn chuẩn bị đầy đủ hết.
Vừa mới nghe đã hiểu được ý tứ trong lời nói của Cam Minh Địch.
- Phó chủ tịch huyện Cam cứ yên tâm. Tất cả các công tác, cũng đều theo lý mà nói, có thể cho điều tra.
- Vậy tôi cũng an tâm.
Cam Minh Địch đứng lên, nói:
- Tôi về báo cáo với Phó chủ tịch huyện Hàn về tình hình ở đây.
Cam Minh Địch quyết định có thái độ tốt một chút. Mặc dù chuyện ở đây không liên quan nhiều lắm tới mình, nhưng nếu Hàn Đông đã yêu cầu mình đến đây, vậy anh ta cũng cần đi báo cáo một chút tình hình nơi này cho hắn biết.
Trở lại Ủy ban nhân dân huyện, Cam Minh Địch tới bên ngoài Văn phòng Hàn Đông, nhìn Tả Nhất Sơn đang ngồi đó, khách khí nói:
- Thư ký Tả, Phó chủ tịch huyện Hàn có rảnh không. Tôi muốn báo cáo với anh ấy về một vài tình huống ở Ban quản lý Thần Quang.
Tả Nhất Sơn mỉm cười nói:
- Phó chủ tịch huyện Cam chờ một chút.
Sau đó, anh ta đi vào bên trong, thấy Hàn Đông đang xem văn kiện, vội nói:
- Phó chủ tịch huyện, Phó chủ tịch huyện Cam tới báo cáo công tác.
Hàn Đông gật đầu nói:
- Bảo anh ta vào đi.
Rất nhanh, Cam Minh Địch liền vào. Trên mặt, anh ta lộ ra một nụ cười cung kính, nói:
- Phó chủ tịch huyện Hàn. Chào anh, tôi vừa đi xuống Ban quản lý Thần Quang tỉm hiểu một chút, hiện tại muốn báo cáo tình hình ở đó cho anh biết.
Hàn Đông mặt không chút thay đổi gật đầu nói:
- Ngồi xuống nói đi.
Cam Minh Địch khách khí nói cảm ơn, sau đó ngồi xuống nửa mông, đem hết những tình hình biết được báo cáo lại tỉ mỉ một phen, cuối cùng thành khẩn nói:
- Phó chủ tịch huyện Hàn, về công ty Phú Hùng, tôi cũng có trách nhiệm. Trước đó, chủ yếu là do kiểm tra thấy công ty Phú Hùng là một công ty chi nhánh của Tập đoàn Hùng Phi. Xét thấy thực lực của Tập đoàn Hùng Phi, tôi cho rằng công ty Phú Hùng khẳng định có thể mang đến một khoản đầu tư không nhỏ, bởi vậy mới thu xếp đưa bọn họ vào khu Công nghiệp. Hiện tại bọn họ sinh chuyện như vậy, mong Phó chủ tịch huyện Hàn xử phạt.
Hàn Đông mỉm cười, anh ta nói vậy thật ra khá thoải mái. Nếu không phải muốn nịnh bợ Sa Trí Tuyên, chỉ sợ lúc trước anh ta đã không hăng hái giúp đỡ công ty Phú Hùng như vậy.
- Ừ, có thể nhận ra sai lầm của mình, không nghi ngờ gì điểm ấy là rất đáng khen. Chuyện cũng đã phát sinh. Chúng ta phải nhìn về tương lai nhiều hơn. Trong công tác sau này, phải tiếp thu những kinh nghiệm bài học liên quan, tránh để xuất hiện những vấn đề tương tự.
Cam Minh Địch nói:
- Phó chủ tịch huyện Hàn, tôi nhất định sẽ nhớ kỹ bài học lần này. Trong công tác sau này, sẽ chú tâm hơn một chút.
Hàn Đông gật đầu nói:
- Tốt lắm, vậy việc xử lý đám người gây rối lần này, anh cũng theo dõi một chút.
Cam Minh Địch ngây người sửng sốt. Hàn Đông nói vậy là có ý gì? Còn bảo mình tham gia vào chuyện này.
- Được, Phó chủ tịch huyện Hàn, có tình huống gì, tôi sẽ báo cáo với anh ngay lập tức.
Hàn Đông không nói gì thêm, mà cầm chén trà trên bàn lên.
Cam Minh Địch thấy thế, hiểu Hàn Đông bưng trà tiễn khách thôi. Anh ta liền đứng lên nói:
- Phó chủ tịch huyện Hàn, tôi không quấy rầy anh công tác.
Từ văn phòng Hàn Đông đi ra, trong lòng Cam Minh Địch suy nghĩ cả trăm lần cũng không giải thích được điều này. Không biết Hàn Đông nói vậy là có ý gì, còn bảo mình mình tiếp tục đi theo quá trình xử lý chuyện này. Rõ ràng Xa Tĩnh Chương là người của Hàn Đông, cho dù Cam Minh Địch theo vào, cũng không có tác dụng gì.
“Hiện nay, người trẻ tuổi thật sự không dễ hầu hạ."
Cam Minh Địch thầm nghĩ trong lòng, tự bảo mình cứ thành thành thật thật dựa theo lời căn dặn của Hàn Đông mà làm là được. Dù sao đi nữa nhiều nhất là chạy tới hàng ngũ cục Công an, tìm hiểu tình hình. Đúng lúc báo cáo công tác cho Hàn Đông, hẳn cũng không có chuyện gì lớn.
Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Phó chủ tịch huyện Đậu Duy Chương chậm rãi đi tới bên ngoài Văn phòng Hàn Đông, nhìn Tả Nhất Sơn khách khí nói:
- Thư ký Tả, Phó chủ tịch huyện Hàn có rảnh không? Tôi muốn báo cáo một vài công tác.
Trên mặt Tả Nhất Sơn thoáng lộ ra vẻ cung kính, tươi cười nói:
- Phó chủ tịch huyện Đậu chờ một chút, để tôi đi xin chỉ thị của Chủ tịch huyện.
Đậu Duy Chương là Ủy viên thường vụ Huyện ủy, tất nhiên không thể giống với Cam Minh Địch. Bởi vậy thái độ Tả Nhất Sơn muốn phải cung kính hơn nhiều.
Rất nhanh, Tả Nhất Sơn đã đi ra, mời Đậu Duy Chương đi vào. Sau đó Tả Nhất Sơn nghiêm chỉnh ngồi ở chỗ đó. Trong tay cầm bút viết gì đó. Anh ta căn cứ vào lời căn dặn của Hàn Đông, nắm chặt tình hình của nhà máy dệt mô phỏng Đặng Quan trong thời gian qua. Đồng thời anh ta còn đặc biệt tìm hiểu một vài tư liệu có liên quan. Anh ta biết Hàn Đông đang suy nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề nhà máy dệt mô phỏng Đặng Quan. Bởi vậy sau khi nhận được nhiệm vụ này, anh ta vô cùng nghiêm túc, hiện tại đang viết một phần đề nghị.
Từ sau khi lên làm thư ký cho Hàn Đông, mỗi ngày buổi tối sau khi trở về, Tả Nhất Sơn đều phải xem kỹ một chút về báo Trung Hoa và các báo chí quan trọng khác, như vậy có thể hiểu biết điểm nóng trước mặt, đồng thời cũng có tác dụng thúc đẩy đối với công tác của mình.
Bởi vì Tả Nhất Sơn biết người lãnh đạo này của mình, nắm chắc vô cùng chuẩn xác đối với thời sự, phương châm, chính sách quan trọng. Đồng thời trong lòng anh ta cũng thầm khâm phục Hàn Đông. Cho nên, anh ta cố gắng học tập theo Hàn Đông, hi vọng có thể bồi dưỡng tính nhạy bén chính trị cho mình.
Hiện tại, Tả Nhất Sơn viết đề nghị, lấy nhà máy dệt mô phỏng Đặng Quan làm ví dụ, đồng thời cân nhắc tới hiện trạng của một vài xí nghiệp quốc doanh khác trong huyện, cũng đưa ra một vài đề nghị.
Phần đề nghị này, Tả Nhất Sơn cũng đã viết gần xong. Hiện tại chính là một vài công tác hoàn thiện. Anh ta nhanh chóng viết xong, đọc lại một lượt nữa, sau đó sửa chữa một vài chỗ, cuối cùng lấy ra một chồng giấy viết bản thảo để chép lại.
Một lát sau, cửa mở ra, Tả Nhất Sơn vội vàng buông bút đứng lên, chỉ thấy vẻ mặt Đậu Duy Chương tươi cười đi ra, còn gật đầu với anh ta.
Đối với sự khách khí này của Đậu Duy Chương, Tả Nhất Sơn cũng sẽ không hoàn toàn để ở trong lòng. Trong lòng anh ta vô cùng tỉnh táo. Hiện tại sở dĩ thái độ của mọi người đối với mình tốt hơn trước kia rất nhiều, chủ yếu là bởi vì Hàn Đông hoàn toàn nắm giữ thế cục Huyện ủy.
“Bọn họ kính trọng không phải là mình, mà là Phó chủ tịch huyện Hàn ở phía trước mình."
Trong lòng Tả Nhất Sơn âm thầm cân nhắc.
"Tuy nhiên chỉ cần mình làm việc tốt, cố gắng đi theo Phó chủ tịch huyện Hàn, về sau khẳng định sẽ có một kết quả không tồi. Có lẽ cũng có thể khiến người khác tôn kính.
Từ ban đầu còn ở Văn phòng Ủy ban nhân dân ăn không ngồi chờ đến bây giờ, Tả Nhất Sơn đã cảm nhận được nhân tình ấm lạnh. Những người bằng hữu mà trước kia anh ta phải cam chịu cũng đã đưa ra ý định muốn hòa hảo với anh ta. Tuy nhiên sau một thời gian thận trọng suy nghĩ, cuối cùng anh ta vẫn nhịn đau từ chối. Theo anh ta thấy, ngựa tốt đứng bao giờ nhìn lại. Nếu đã bỏ lỡ, vậy không phải nên... bắt đầu lại một lần nữa.
Ngồi xuống, Tả Nhất Sơn vừa sao chép đề nghị, vừa âm thầm suy tư:
- Hiện tại, mình muốn toàn tâm toàn ý làm tốt công tác của mình. Nếu bây giờ không cố gắng, không tiếp nhận sự thật, sao có thể có được một tương lai tốt. Một đoạn trong sách Mạnh Tử Cáo Tử Hạ, dịch nghĩa: Trời xanh giao trọng trách cho ai, trước tiên ắt sẽ dày vò tâm trí, đày dọa gân cốt, thân thể khốn cùng.
Điện thoại trên bàn đột ngột vang lên, khiến Tả Nhất Sơn giật mình. Anh ta bất đắc dĩ thở dài một tiếng. Hiện tại người mỗi ngày đến xin chỉ thị, báo cáo công tác cho Hàn Đông cũng ngày càng nhiều hơn. Điện thoại gọi tới chỗ anh ta cũng náo nhiệt hơn trước kia rất nhiều. Muốn yên tĩnh suy nghĩ cũng không được.
Điện thoại là của Bí thư Đảng ủy thị trấn Bản Kiều Liễu Bội Bác gọi tới. Ông ta niềm nở nói:
- Nhất Sơn, tôi là Liễu Bội Bác. Anh có bận không vậy?
Tả Nhất Sơn mỉm cười nói:
- Xin chào Bí thư Liễu. Có chuyện gì không?
Trước đó, Liễu Bội Bác đã gọi điện thoại cho Tả Nhất Sơn vài lần, muốn gặp an h ta nói chuyện cũ một lần, thậm chí có vẻ vô cùng nhiệt tình, còn bảy cúi tám rẽ theo sát Tả Nhất Sơn muộn tạo chút quan hệ thân thiết.
Tất nhiên Tả Nhất Sơn tự nhiên hiểu Liễu Bội Bác làm vậy là vì cái gì. Tuy nhiên, anh ta hiểu thì hiểu, thái độ vẫn rất khách khí.
Liễu Bội Bác nói:
- Tôi chỉ muốn biết một chút, khi nào Phó chủ tịch huyện Hàn có thời gian có thể xuống trấn Bản Kiều thị sát công tác một chút thôi.
Tả Nhất Sơn nói:
- Bí thư Liễu, anh đừng có gấp. Nếu khi nào Phó chủ tịch huyện Hàn nói muốn xuống, tôi sẽ xem khi nào thỏa đáng, báo xuống trấn Bản Kiều.
- Vậy là tốt rồi, khi nào trở về có thời gian rảnh, chúng ta tụ tập một chút nhé.
Liễu Bội Bác cười nói.
- Cái này cũng khó có thể nói được. Công tác của tôi là phục vụ cho Phó chủ tịch huyện Hàn. Thời gian cũng phải an bài theo sát Phó chủ tịch huyện Hàn.
Tả Nhất Sơn nói, anh ta cũng hy vọng có thể tạo quan hệ tốt với Liễu Bội Bác. Thứ nhất, Liễu Bội Bác là Bí thư Đảng ủy thị trấn. Thứ hai, chính anh ta cũng là người của trấn Bản Kiều. Cha mẹ, thân thích đều ở trong trấn. Về sau có lẽ sẽ có lúc cần nhờ tới Liễu Bội Bác.
Liễu Bội Bác nói:
- Tôi biết anh bộn bề nhiều việc. Chờ khi nào anh có thời gian, bất cứ lúc nào cũng có thể liên lạc với tôi.
Treo điện thoại, khóe miệng Tả Nhất Sơn lộ ra một nụ cười. Trong khoảng thời gian này, anh ta nhận được không ít điện thoại của các Bí thư, Chủ tịch thị trấn ở xã, thị trấn phía dưới. Tuy nhiên theo yêu cầu của Hàn Đông, anh ta cũng chỉ nói cho đối phương biết Phó chủ tịch huyện Hàn muốn bọn họ an tâm làm tốt công tác của mình là được, đồng thời cũng nhớ số điện thoại của tất cả những người đã gọi tới.
Lấy sổ ghi chép ra, Tả Nhất Sơn viết thêm một gạch phí sau tên Liễu Bội Bác. Đây là lần thứ ba Liễu Bội Bác gọi điện thoại. Mỗi lần, Tả Nhất Sơn đều nhớ rất tỉ mỉ kỹ càng.
Sau khi sao chép xong bản thảo đề nghị, Tả Nhất Sơn xem lại một lần nữa, sau đó tìm tư liệu khác, gõ cửa đi vào, nhìn Hàn Đông nói:
- Phó chủ tịch huyện. Nhiệm vụ anh giao, tôi đã hoàn thành. Đây là những tư liệu chính về nhà máy dệt Đặng Quan. Mặt khác, tôi còn tìm mấy nhà máy tương tự làm ví dụ, đồng thời còn viết một vài đề nghị thô thiển.
Hàn Đông gật đầu, nói:
- Không tệ. Tôi sẽ xem đề nghị anh viết trước.
Đề nghị của Tả Nhất Sơn tổng cộng chỉ có ba trang giấy. Hàn Đông lướt nhanh một lần, khóe miệng dần dần lộ ra một nụ cười mỉm.
- Viết rất hay, rất sắc bén.
Hàn Đông khen ngợi một câu, nói:
- Đối với nguyên nhân thua lỗ của một xí nghiệp quốc doanh như nhà máy dệt mô phỏng cũng phân tích thật sự đúng chỗ. Tuy nhiên, ở phương diện đối sách, tư tưởng của anh vẫn có chút bảo thủ. Nếu anh đã phân tích tới vấn đề chủ yếu là cơ chế kinh doanh, vậy dựa theo biện pháp quản lý anh đề nghị sau đó, vẫn không thể giải quyết tốt được vấn đề này.
Căn cứ vào đề nghị của Tả Nhất Sơn, đầu tiên là muốn chọn lấy cán bộ có suy nghĩ kinh doanh để quản lý xí nghiệp quốc doanh. Tiếp theo sẽ tăng mạnh giám thị. Mặt khác anh ta còn nhắc tới việc có thể để cho tư nhân tham dự, nói chỉ cần đảm bảo quyền khống chế cổ phần vẫn nằm trong tay quốc gia, sẽ không thành vấn đề.
Tả Nhất Sơn ngượng ngùng cười nói:
- Đề nghị của tôi quả thật có chút thiếu chín chắn.
Hàn Đông mỉm cười nói:
- Dựa theo đề nghị này của anh, nếu là những người khác đưa tôi, ta cũng có thể coi như không tệ. Nhưng đối với anh, tất nhiên yêu cầu của tôi phải cao hơn một chút,. Tôi hi vọng về sau anh sẽ học tập được nhiều hơn. Khi thời điểm thích hợp, tôi cũng tiện an bài cho anh đi tới bộ môn để rèn luyện thực tế.
Tả Nhất Sơn sửng sốt nói:
- Chủ tịch huyện, tôi nguyện ý đi theo bên cạnh anh. Từ anh, tôi có thể học được càng nhiều điều hơn.
Hàn Đông mỉm cười, nhìn Tả Nhất Sơn tỏ ra rất hài lòng.
- Ý của anh, tôi cũng đã biết. Tuy nhiên, cho dù anh đi theo tôi, cũng phải học tập thêm về lý luận tri thức liên quan, bình thường cũng phải chú ý tới các loại tin tức. Ví dụ như nói về vấn đề nhà máy dệt mô phỏng. Rất rõ ràng, đây chính là vấn đề chế độ quyền tài sản xí nghiệp quốc doanh. Trên vấn đề này, anh cần lĩnh hội thêm một vài văn kiện hiện tại của trung ương. Đồng thời giải phóng tư tưởng, nắm được bản chất này. Như vậy trong công tác mới có thể làm tốt hơn người khác, sáng tạo ra những cái mới.
Tả Nhất Sơn suy nghĩ một chút nói:
- Cám ơn Chủ tịch huyện đã chỉ điểm. Về sau tôi sẽ cố gắng học tập nhiều hơn nữa.
Hàn Đông gật đầu nói:
- Ừ, đề nghị này, anh hãy cầm lại đi lại. Cố gắng suy nghĩ một chút, nhằm vào tình hình nhà máy dệt Đặng Quan, trên huyện hẳn là nên tiến hành tu sửa, bổ sung, chỉnh đốn và cải cách, xem như là giải phẫu cũng được, để giải quyết hoàn toàn vấn đề này.
- Được, tôi sẽ trở về suy nghĩ kỹ một chút.
Tả Nhất Sơn cung kính nói. Anh ta biết Hàn Đông nói vậy là muốn chỉ điểm cho mình. Trong lòng anh ta cảm thấy vô cùng xúc động. Đi theo lãnh đạo như vậy mới thực sự có tiền đồ.