- Ừm, anh nhớ kỹ nha, biển số của chiếc BMW đó là…
Chương Mạn
Thanh bỏ điện thoại xuống, khóe miệng lộ ra ý cười, trong lòng nghĩ có
tin tức này, Tôn Hải Quần nhất định sẽ tìm mọi cách để tra ra chân tướng rõ ràng, chỉ e ngày mất chức của Mã Chi Long không còn xa nữa.
Tối nay không chỉ có việc gặp mặt giao lưu với Chủ tịch Hàn đem lại
hiệu quả tốt, hơn nữa còn liên đới tới chuyện như thế này, đúng là vui
càng thêm vui, tuy chuyện ban nãy đối với mình mà nói, chẳng phải là
công lao gì, nhưng nhất định sẽ để lại ấn tượng sâu sắc ở chỗ Hàn Đông,
vậy thì khả năng mình có thể gia nhập vào phe của Hàn Đông càng cao hơn
rồi.
Tôn Hải Quần sau khi bỏ điện thoại xuống, không nén được thích thú, liền gọi cho mấy tâm phúc đáng tin trong ngành công an, giao phó công việc như vậy một hồi, trên đường về nhà, Tôn Hải Quần không
kìm nổi mà hát một bài.
Sáng sớm hôm sau, Lý Thiết Trụ vẫn
đúng giờ cùng Chu Tiểu Thiên đi đón Hàn Đông, anh ta ngồi kế bên tài xế, rồi đem tất cả những những điều tai nghe mắt thấy về chuyện tối qua báo cáo lại với Hàn Đông, mà không hề thêm vào câu chuyện bất cứ phán đoán
chủ quan nào, chỉ là đơn thuần báo cáo lại sự việc:
- Ngoài ra xe của Giám đốc sở Chương Mạn Thanh cũng luôn đậu ở kế bên, khi tôi rời
khỏi thì xe của Giám đốc Chương vẫn còn ở đó.
- Ừ, tôi biết rồi, chút nữa anh đem xe đi sửa lại đi.
Hàn Đông thản nhiên nói, thân mình hơi ngả về phía sau, trong lòng bắt
đầu suy nghĩ: “Không thể nghi ngờ gì nữa, mối quan hệ giữa Mã Chi Long
và người phụ nữ kia nhất định không bình thường, Tôn Hải Quần nhất định
cũng biết được chuyện này từ phía Chương Mạn Thanh, ông ta nhất định sẽ
điều tra tới cùng. Mã Chi Long đã làm ở Sở Công an một thời gian dài,
cũng nên đổi vị trí khác rồi.”
Nói ra, Sở Công an cũng có
người muốn thông qua Hứa Song xin chỉ thị được tới báo cáo công việc với Hàn Đông , chỉ có điều Hàn Đông mãi không chịu tiếp, bây giờ có chuyện
này, Hàn Đông quyết định đây là thời điểm gặp mặt hai vị Phó giám đốc sở kia rồi.
Đi vào văn phòng, Hàn Đông liền dặn dò Hứa Song,
kêu anh ta báo cho Phó giám đốc thường vụ Sở Công an là Quách Kiến Minh
đến báo cáo công tác.
Khi Hàn Đông mới tới tỉnh Tây Xuyên
không bao lâu thì Quách Kiến Minh liền thông qua Hứa Song tỏ ý muốn báo
cáo tình hình công việc với Hàn Đông, nhưng lúc đó Hàn Đông chưa vội
vàng gặp anh ta, một là do hắn mới tới, còn chưa quen thuộc tình hình
nhiều phương diện, hắn cũng không vội gây ra quá nhiều hoạt động, bây
giờ hắn đã tiến thêm một bước trong việc tìm hiểu tình hình từ trên
xuống dưới của tỉnh Tây Xuyên, cảm giác nhiều chỗ còn tồn tại nhiều vấn
đề, tự mình muốn làm ra chút thành tích ở tỉnh Tây Xuyên, thì việc trước tiên phải làm là chỉnh đốn lại chế độ cán bộ.
Vấn đề chế độ
cán bộ, trên thực tế đã tồn tại từ trước tới nay, từ cổ chí kim, vấn đề
chế độ cán bộ là vấn đề khó khăn lớn nhất mỗi triều đại, chế độ cán bộ
sáng suốt sẽ đem lại sự phồn hoa thịnh vượng, mà thời điểm đen tối nhất, tham quan ô lại hoành hành không kiêng sợ, khiến cho dân chúng lầm
than. Tuy chế độ cán bộ của tỉnh Tây Xuyên, về tổng thể mà nói cũng
không đến nỗi nào, chưa tới độ đặc biệt nghiêm trọng, nhưng nếu so với
yêu cầu của Hàn Đông thì cũng tương đối lớn, nếu chỉ gìn giữ thành quả
đã có thì không sao cả, nhưng mục tiêu của Hàn Đông không chỉ là duy trì hiện trạng, mà là muốn làm cho tỉnh Tây Xuyên dưới sự lãnh đạo của mình có thể thực chất biến hóa, nhằm thực sự nâng cao đời sống của bà con
nhân dân tỉnh Tây Xuyên.
Cho nên kế hoạch bước đầu của Hàn
Đông là chỉnh đốn chế độ cán bộ, trước tiên phải chuẩn bị thật tốt đội
ngũ cán bộ, sau đó mới có thể theo kế hoạch của mình cải tạo tỉnh Tây
Xuyên. Là một tỉnh thuộc phía tây, trình độ phát triển kinh tế xã hội
của tỉnh Tây Xuyên so với toàn quốc mà nói gần như là xếp chót, nhưng
nếu so với các tỉnh trong khu vực phía tây mà nói, thì tình hình cũng
như tiềm lực phát triển của tỉnh này lại là lớn nhất, đây kỳ thực là một môi trường phát huy năng lực sáng tạo rất lớn.
Hàn Đông tự
thân đã có chuẩn bị tâm lý, ở tỉnh Tây Xuyên sẽ là đoạn lịch trình để
hắn phát huy toàn bộ khả năng của mình, hắn nhất định phải đánh chắc
thắng chắc, toàn lực ứng phó mới được.
Nhận được điện thoại
của Hứa Song, trong lòng Quách Kiến Minh vô cùng kích động, cúp điện
thoại xuống, liền kêu tài xế đưa mình qua Ủy ban nhân dân tỉnh, sau khi
xuống xe anh ta cũng không hề đi thang máy, mà men theo cầu thang bộ đi
lên, đi tới nỗi thở không ra hơi.
Một mặt do Quách Kiến Minh
đúng là rất kích động, vì ngay từ đầu anh ta đã muốn dựa vào Hàn Đông,
cho nên sớm đã nóng lòng như lửa đốt mà liên hệ với Hứa Song, mong được
báo cáo công việc với Hàn Đông, chỉ đáng tiếc Hàn Đông không cho anh ta
cơ hội, điều này khiến anh ta vô cùng buồn bực, nhưng không hề nản lòng, hiện tại cuối cùng cũng đợi được điện thoại của Hứa Song, khiến anh ta
kích động không ngừng, không kìm được mà phải dùng tốc độ nhanh nhất để
chạy qua đây; Mặt khác, anh ta có ý leo cầu thang, như vậy khiến hơi thở hổn hển, không phải đã thể hiện được sự vội vàng của mình, cũng tiện để biểu hiện một chút trước mặt Hàn Đông.
Tới trước phòng làm việc của Hàn Đông, Quách Kiến Minh hơi thở gấp, nói:
- Chào Chủ nhiệm Hứa, tôi là Quách Kiến Minh bên Sở Công an…
- Chào Giám đốc sở Quách!
Hứa Song đứng dậy bắt tay anh ta một cách khách khí, sau đó kêu anh ta
đợi một lát, liền lập tức gõ cửa phòng làm việc của Hàn Đông để báo cáo:
- Chủ tịch tỉnh, Quách Kiến Minh của Sở Công an tỉnh tới rồi.
Hàn Đông gật đầu, nói:
- Mời ông ấy vào đi.
Hứa Song đi ra nói với Quách Kiến Minh:
- Giám đốc sở Quách, Chủ tịch Hàn Đông mời anh vào.
Quách Kiến Minh gật đầu với Hứa Song, liền bước tới gõ cửa phòng Hàn
Đông, đợi sau khi nghe thấy tiếng Hàn Đông mời vào, anh ta liền đẩy cửa, vẻ mặt tươi cười với Hàn Đông mà nói:
- Chào Chủ tịch Hàn, tôi là Quách Kiến Minh.
Hàn Đông từ phía sau bàn làm việc đứng dậy, nói:
- Đồng chí Kiến Minh đến rồi, qua đây ngồi đi.
Hai người đi tới khu vực tiếp khách, ngồi trên bộ sô pha bằng da thật
vô cùng mềm mại, Hàn Đông lấy ra một điếu thuốc, vừa ngậm lên miệng thì
Quách Kiến Minh đã lấy từ trong túi quần ra một chiếc bật lửa châm thuốc cho Hàn Đông.
Hàn Đông mỉm cười nhìn anh ta một cái, cầm lấy chiếc bật lửa châm thuốc hút, hút lấy một hơi, sau đó nói với anh ta:
- Đồng chí Kiến Minh, anh cũng hút thuốc đi.
- Cảm ơn Chủ tịch Hàn.
Quách Kiến Minh không hề từ chối điếu thuốc, anh ta cung kính ngồi đối
diện Hàn Đông, chỉ dám ngồi trên mép ghế sô pha, hai tay đặt ngay ngắn
trên đầu gối, lưng cũng hơi cúi xuống, thể hiện một thái độ khiêm
nhường.
Hàn Đông rất hài lòng với bộ dạng của anh ta, kỳ thực trước đó Hàn Đông chưa từng gặp qua anh ta, nhưng cũng đã thông qua
nhiều đường mà tìm hiểu một chút tình hình của Sở Công an, được biết ở
Sở Công an quyền phát ngôn của Phó giám đốc thường vụ sở Quách Kiến Minh này quả là không nhỏ, hơn nữa anh ta còn là người của Chủ tịch tỉnh
nhiệm kỳ trước, Ngụy Trung Đình, người luôn đối nghịch với Mã Chi Long.
Hiện tại Ngụy Trung Đình đã trở thành quá khứ, mà Quách Kiến Minh cần
mau chóng tìm kiếm một chỗ dựa vững chắc mới, thêm vào đó Hàn Đông cảm
nhận được anh ta cũng có năng lực làm việc nhất định, vừa hay có thể
dùng tới anh ta, bây giờ đã chuẩn bị xử lý Mã Chi Long, đương nhiên phải gọi anh ta tới để làm công tác phòng ngừa rồi.
- Thời gian
trước, trong một lần tôi đi xe buýt, trên xe có một tên trộm bị phát
hiện liền đánh bị thương người khác, hiện tượng như thế này vô cùng
nghiêm trọng, sự an toàn của người dân không được đảm bảo, chính là do
công tác của chúng ta làm chưa tốt. Đối với chuyện này, Sở Công an có kế hoạch và sắp xếp gì chưa?
- Chủ tịch Hàn, công tác của Sở
Công an quả thực có nhiều chỗ làm chưa ổn, tôi xin làm kiểm điểm trước
với anh tại đây. Đối với công tác trị an, trong Sở cũng đã đưa ra sắp
xếp bố trí tương đối chi tiết, nhắm vào các đoạn đường phồn hoa trong
thành phố, tăng cường lực lượng cảnh vệ tuần tra, đồng thời Sở còn thảo
luận phương án trang bị thêm các nhóm trị an lưu động, nhưng vì nguyên
nhân kinh phí eo hẹp, cho nên Giám đốc sở Mã quyết định gác lại phương
án này.
Quách Kiến Minh hiểu được, Hàn Đông nếu đã chủ động
tìm Phó giám đốc sở như mình nói chuyện, vậy thì chứng tỏ hắn vô cùng
bất mãn với Giám đốc sở Mã Chi Long, hơn nữa còn chuẩn bị xử lý Mã Chi
Long, đây đúng là một cơ hội hiếm có, bản thân mình có thể thuận lợi lên chức hay không, thành bại chính ở lúc này. Cho nên trong lúc nghiêm túc báo cáo công việc, anh ta cũng không bỏ lỡ cơ hội mà nói xấu Mã Chi
Long.
- Không cần tìm lý do khách quan, chỉ dựa vào chuyện
tài chính thiếu thốn mà không làm việc sao? – Hàn Đông thản nhiên nói. - Tỉnh Tây Xuyên đang trong quá trình phát triển, tài chính luôn trong
tình trạng không đủ, lẽ nào vì nguyên nhân này, chúng ta có thể không
phát triển nữa sao? Chúng ta vẫn chưa tới lúc tài chính phát triển đầy
đủ, cho nên nhất định phải đả thông tư tưởng, không thể bảo thủ.
Quách Kiến Minh liên tục gật đầu, tuy nghe như là Hàn Đông đang dạy dỗ
anh ta, nhưng trong lòng anh ta lại vô cùng vui mừng, vì Hàn Đông làm
như vậy chính là cho thấy sự tiếp nhận và tán thành của hắn.
Hàn Đông hỏi:
- Chuyện nhóm trị an lưu động mà nãy anh nói, cụ thể là như thế nào?
Tinh thần Quách Kiến Minh chợt rung lên, trên thực tế ý tưởng này là do anh ta nghĩ ra, nhưng lại không được Sở thông qua, nguyên nhân chủ yếu
không phải là do không có kinh phí, mà là do Mã Chi Long không ủng hộ.
Bây giờ thấy sự việc được Hàn Đông coi trọng, anh ta liền nghĩ tới lúc
quay về có thể làm thí điểm, lập vài nhóm trị an lưu động ở các khu vực
thuộc các quảng trường phồn hoa, đó cũng được coi là một trong những
thành tích của bản thân. Hàn Đông đã có ý dùng mình, thì mình cũng phải
đem sự nhiệt tình làm ra chút thành tích mới được.
Theo ý
tưởng của Quách Kiến Minh, kỳ thực trên mỗi chiếc xe buýt sẽ có 3 nhân
viên cảnh sát kèm theo, tổ chức thành một nhóm lưu động, sau đó tại một
khu vực nhất định không ngừng tuần tra, và đem nhóm này cùng với trung
tâm trình báo 110 liên kết lại với nhau, hễ khu vực tuần tra hoặc khu
vực gần đó phát sinh án về an toàn trật tự, thì nhóm lưu động này có thể tức thời tới nơi, tốc độ xử lý vấn đề cũng nhanh hơn rất nhiều. Hơn nữa có nhóm lưu động này, cũng có thể đem lại cảm giác an toàn cho người
dân.
Hàn Đông chăm chú nghe Quách Kiến Minh báo cáo, đối với sự việc này, Hàn Đông vẫn là rất ủng hộ.
- Ý tưởng này rất hay đó, chỉ cần thiết thực mưu cầu phúc lợi cho nhân
dân, chúng ta đều phải toàn lực ủng hộ. Dù cho tài chính có eo hẹp hơn
nữa, việc này cũng cần phải tăng cường thực thi. – Hàn Đông lúc này bày
tỏ rõ thái độ - Đồng chí Quách Kiến Minh, anh quay về cố gắng suy nghĩ
thêm một chút, trước tiên lập ra mấy nhóm lưu động, đem hình thức làm
cho thành thục…
- Tôi muốn gặp Chủ tịch tỉnh, dù Chủ tịch tỉnh có bận thế nào, cũng không thể không gặp đồng chí cũ chứ?
Bên ngoài truyền tới một giọng nói đầy tức giận.
Hàn Đông nhíu mày, tiếp tục nói:
- Đồng chí Kiến Minh, công tác của Sở Công an phải nắm thật chắc mới được…
Binh…
Lúc này cửa bị một lực lớn đá tung ra.
Hàn Đông ngừng lại, tức giận ngoảnh đầu nhìn.