- Hừ, mấy người chờ xem!
Chị Tôn kiêu ngạo nói, mũi đã sắp nghếch lên tới tận trời rồi.
- Chị Tôn, chuyện này không cần phải làm kinh động tới lãnh đạo đâu.
Đồn trưởng Lâm ngượng ngùng nói, trong lòng vô cùng bực tức, người phụ
nữ này ỷ có chỗ dựa phía sau, ngạo mạn quá đáng, nhưng bản thân lại
không thể đắc tội, chỉ có thể trừng trị tên tiểu tử xui xẻo kia thôi,
nghĩ tới đâ liền tức giận quát hai tên thuộc hạ:
- Hai người làm gì vậy, đần mặt đứng đó chờ tôi mời hai người đi ăn cơm sao?
- Haha, tiểu tử, ngoan ngoãn một chút.
Gã cảnh sát mập lùn cười u ám, cầm lấy còng đi còng tay Lý Thiết Trụ.
- Hừ!
Lý Thiết Trụ hừ lạnh một tiếng, né được cái còng của viên cảnh sát mập
lùn, nhanh chóng móc ra một tờ giấy chứng nhận mà anh ta luôn đem theo
bên mình, vỗ bộp một tiếng vào tay viên cảnh sát mập lùn, trầm giọng
nói:
- Nhìn rõ rồi chứ?
- Là cái chó gì chứ?
Viên cảnh sát lùn mập không còng tay được Lý Thiết Trụ, có chút bực bội, phẫn nộ mở tờ giấy chứng nhận trong tay ra, trong chốc lát ngẩn cả
người, mồ hôi lập tức túa ra trên trán.
- Là cái quái gì thế, đưa tôi xem xem.
Viên cảnh sát cao cao nghi hoặc nói, tiến lại gần, một tay giật lấy tờ
giấy của Lý Thiết Trụ từ trong tay viên cảnh sát lùn mập, đi qua chỗ có
ánh đèn để đọc, sắc mặt gã cũng nhanh chóng biến sắc.
- Đồn trưởng, gã này là người của Cục Cảnh vệ Sở Công an tỉnh đó.
Viên cảnh sát mập lùn đi tới bên cạnh Đồn trưởng Lâm, thấp giọng nói.
- Hả…
Đồn trưởng Lâm trợn tròn mắt, người của Cục Cảnh vệ Sở Công an tỉnh,
phía sau có thể có một nhân vật rất lớn, gây chuyện với nhân vật như
vậy, cũng thật khiến người ta đau đầu.
- Hừ!
Chị Tôn
hừ lạnh một tiếng, tuy không nghe rõ mấy người kia đang thì thầm cái gì, nhưng cô ta chẳng hề lo lắng, cô ta rất không hài lòng về thái độ của
mấy viên cảnh sát này, đã lâu như vậy rồi mà còn chưa trị xong tên tiểu
tử đó, đợi lát nữa mấy tên này sẽ bị xử đẹp đấy.
Đúng lúc đó, một chiếc xe cảnh sát chạy tới dừng bên bãi đỗ xe, một người từ trên xe bước xuống, chị Tôn vừa nhìn, liền lập tức lộ ra nụ cười đắc ý, vừa vẫy tay vừa gọi:
- Ở đây, em ở bên này!
Nhóm người của
Đồn trưởng Lâm nhìn theo hướng chị Tôn vẫy tay, sau khi nhìn rõ người
đang đi tới, sắc mặt của bọn họ trong phút chốc tái nhợt, người của Đồn
trưởng Lâm thậm chí còn run lên, trong lòng y lúc đó khóc không ra nước
mắt. “Nguy rồi, sao lại là Giám đốc sở Mã, người phụ nữ này sao lại gọi
được Giám đốc sở Mã tới đây vậy…”
- Chuyện gì thế này? truyện được lấy từ website tung hoanh
Ánh mắt của Mã Chi Long lập tức nhìn vào người chị Tôn, ông ta cũng chẳng thèm chú ý tới Lý Thiết Trụ đang đứng bên cạnh.
Lý Thiết Trụ thì ngay lập tức nhận ra Mã Chi Long, anh ta cười nhạt,
thầm nghĩ sự việc có chút thú vị rồi đây, tuy trách nhiệm chủ yếu của
anh ta là bảo đảm sự an toàn của Hàn Đông, nhưng đối với những chuyện có liên quan tới Hàn Đông, anh ta cũng có tìm hiểu, biết được Mã Chi Long
không thuộc phe của Hàn Đông, bây giờ Mã Chi Long vì người phụ nữ này mà tới đây, có lẽ là một cơ hội.
- Anh Long, năng lực làm việc của thuộc hạ của anh thật chẳng ra làm sao.
Chị Tôn khoác tay Mã Chi Long, tựa người vào người ông ta, nũng nịu mà nói:
- Sao có chút việc cũng không làm được, vậy còn có thể để bọn họ làm chuyện đại sự gì chứ.
- Chuyện gì?
Ánh mắt Mã Chi Long uy nghiêm nhìn qua phía Đồn trưởng Lâm, tuy ông ta
mặc thường phục, nhưng ban nãy ông ta lái xe cảnh sát tới, hơn nữa ông
ta là Giám đốc sở Công an, trước mặt nhân viên cảnh sát đã sớm hình
thành khí thế uy nghiêm rất tự nhiên, ánh mắt vừa quét qua, lập tức
khiến nhóm người của Đồn trưởng Lâm câm như hến.
- Là tên tiểu tử kia, khiến em đụng xe còn không chịu bồi thường.
Chị Tôn vừa nói vừa chỉ tay về phía Lý Thiết Trụ.
- Vậy sao?
Mã Chi Long lúc này mới nhìn qua, lập tức ngây người sửng sốt, ông ta
nhận ra Lý Thiết Trụ chính là nhân viên cảnh vệ bên cạnh Hàn Đông, lập
tức cảm thấy có chút đau đầu, vốn dĩ ông ta rất lo Hàn Đông sẽ kiếm
chuyện với ông ta, cho nên luôn rất cẩn thận, cố gắng không gây chuyện
với Hàn Đông, nhưng thật không ngờ, bản thân mình không đi gây chuyện,
thì người bên cạnh mình lại đi gây chuyện với cảnh vệ của Hàn Đông. Hơn
nữa cảnh vệ của Hàn Đông ở đây, vậy thì có khi nào Hàn Đông cũng ở đây
không? Nói không chừng lúc này Hàn Đông đang đứng bên mà nhìn.
Tất cả chuyện này, há chẳng phải là bản thân mình tự chui đầu vào lưới sao?
Kéo mạnh tay chị Tôn ra, giận dữ quát:
- Tôi còn tưởng có chuyện gì, chẳng qua là xe bị quẹt chút thôi, cần phải làm ầm lên thế không?
Lúc này Mã Chi Long chỉ hi vọng Lý Thiết Trụ không nhận ra mình, nhưng
ông ta cũng biết, khả năng này không lớn, dù sao Lý Thiết Trụ cũng là
nhân viên cảnh vệ bên cạnh lãnh đạo, nhất định là có ấn tượng đối với
những người từng tiếp xúc qua với lãnh đạo, huống hồ trên danh nghĩa, Lý Thiết Trụ cũng là người của Sở Công an, làm sao có thể không nhận ra
Giám đốc sở như mình chứ.
Nghĩ tới đây, Mã Chi Long liền tiến thêm vài bước, nói với Lý Thiết Trụ:
- Tiểu Lý, là anh à, một chút va chạm xe, anh không sao chứ, em họ tôi hay thích đùa với người khác, anh đừng để tâm nha.
Chị Tôn vừa nghe, lập tức bĩu môi, hỏi:
- Ai là em họ của anh hả?
- Đừng có giỡn nữa.
Mã Chi Long trầm giọng nói, ánh mắt ngưng trọng mà trừng mắt với chị
Tôn, lúc này chị Tôn biết được tình hình có chút bất thường, liền nũng
nịu cười, nói:
- Em đùa chút thôi, sao thế, ai bảo anh không giúp em, mai em đi tìm chị họ tố cáo anh.
- Được rồi, đừng làm loạn lên nữa.
Mã Chi Long khoát tay, rồi quay đầu nói với Lý Thiết Trụ:
- Tiểu Lý, hay là để tôi đưa anh về, còn chiếc xe để tôi kêu người đưa đi sửa cho anh được không?
Lý Thiết Trụ lắc đầu, mỉm cười, nói:
- Không cần đâu, Giám đốc sở Mã, ngày mai tôi kêu người đi sửa chút là được, chỉ là chút va quẹt mà thôi.
- Ừ, như vậy đi, đến lúc đó tôi sẽ kêu tiểu Tôn mang tiền sửa xe qua cho anh, dù sao cũng không thể để anh bỏ tiền ra được.
Mã Chi Long nói.
- Được. - Lý Thiết Trụ gật đầu nói – Không có chuyện gì, tôi đi về trước đây.
- Ừ, anh đi đi.
Mã Chi Long nói.
Lý Thiết Trụ không nói gì thêm, lên xe khởi động, chị Tôn thấy vậy liền vội vàng lái chiếc BMW của mình tránh ra, lúc này kỹ thuật lái xe của
cô ta đột nhiên tăng lên đáng kể.
Nhìn thấy xe của Lý Thiết Trụ đi khuất, sắc mặt của Mã Chi Long liền sầm xuống, liếc qua chỗ Đồn trưởng Lâm một cái, nói:
- Các anh còn ngây người ra đó làm gì?
- Chúng tôi đi ngay đây.
Đồn trưởng Lâm vội vàng nói, kéo theo hai viên cảnh sát lên xe như chó
nhà có tang mà đi mất, gã biết mình đã gặp phải chuyện không nên gặp,
trong lòng chỉ hi vọng Giám đốc sở Mã Chi Long sẽ không ghi nhớ một Đồn
trưởng nhỏ nhoi như mình, nếu không Giám đốc sở muốn chỉnh đốn một Đồn
trưởng, quả thật là dễ như trở bàn tay vậy.
Một chiếc Santana màu đen bên cạnh cũng vừa chuyển bánh đi ra ngoài, Chương Mạn Thanh
ngồi trên xe, khóe miệng khẽ cười nhạt, chuyện ban nãy bà ta đều xem rất rõ, kẻ ngốc cũng biết được, cái cô nàng không chịu nói lý lẽ kia có
quan hệ không bình thường với Mã Chi Long, còn nói cái gì mà quan hệ anh em họ, thì đó chỉ là lời nhảm nhí thôi.
“Xem ra muốn trừng
trị Mã Chi Long, từ người phụ nữ kia có thể tìm ra điểm đột phá đó.”
Trong lòng Chương Mạn Thanh thầm nghĩ, mối giao tình giữa bà ta và Tôn
Hải Quần cũng rất tốt, cũng nghe Tôn Hải Quần nói qua, Mã Chi Long làm
việc rất cẩn thận, cho nên không thể tìm ra điểm yếu của ông ta, bây giờ có cơ hội tốt như vậy, tin rằng Hàn Đông cũng sẽ vui về điểm này, hơn
nữa Lý Thiết Trụ nhất định sẽ đem chuyện tối nay nói cho Hàn Đông biết,
nói không chừng Hàn Đông cũng muốn nhân cơ hội này đẩy Mã Chi Long đi.
Kêu lái xe dừng lại dưới bóng cây bên đường, Chương Mạn Thanh bấm số điện thoại của Tôn Hải Quần, thấp giọng nói:
- Hải Quần, anh đưa lãnh đạo về nhà chưa?
- Vừa mới đưa lãnh đạo tới nơi, sao vậy, sao mà thần bí quá vậy?
Tôn Hải Quần cười mà nói, hiện tại tâm trạng của ông ta rất tốt.
Chương Mạn Thanh nói:
- Tôi mới vừa từ bãi đậu xe đi ra, vừa rồi có thể nói là xem được một
màn kịch hay, người phụ nữ đụng xe của Lý Thiết Trụ có mối quan hệ không đơn giản với Mã Chi Long, Mã Chi Long còn đặc biệt tới chống lưng cho
cô ta, nhưng sau khi nhận ra Lý Thiết Trụ, liền nói người phụ nữ đó là
em họ của ông ta.
- Thật sao, chuyện này giấu cũng kỹ quá nha.
Tôn Hải Quần hưng phấn nói, không kìm được mà tuôn ra một tràng thô lỗ, lập tức ngượng ngùng, nói:
- Cảm ơn Mạn Thanh, tôi sẽ cho người đi điều tra, xem em họ của Mã Chi Long là thần thánh phương nào.