- Là cô tự mình đâm vào xe của tôi mà?
Lý Thiết Trụ tức giận nói, loại người không biết nói lý lẽ như cô gái này, anh ta đúng là lần đầu gặp phải.
- Tôi không cần biết, dù sao anh ở đó cản đường tôi, mới khiến tôi không lái xe ra được, anh tự trách anh đi.
Cô gái đó tức giận nói, tựa hồ như phải chịu ấm ức rất lớn vậy.
Trong lúc nói chuyện, cô gái đó liền trực tiếp chuyển hướng đầu xe, để
xe của mình chặn ngang lại, chặn luôn lối đi, khiến xe của Lý Thiết Trụ
không tài nào ra ngoài được.
Lý Thiết Trụ vô cùng bực tức,
nắm chặt nắm đấm, tự nén sự tức giận trong lòng mình xuống. Anh ta không chỉ đi một mình, mà anh ta còn phải phụ trách bảo vệ sự an toàn của Chủ tịch tỉnh, nhưng nếu ra tay với cô gái này, không chỉ Hàn Đông ở một
bên đợi dùng xe, mà anh ta cũng không muốn tranh cãi với cô gái này, vì
vậy không do dự mà lấy di động gọi số 110.
- Báo cảnh sát, anh cho là tôi sợ anh sao?
Cô gái kia cười khinh bỉ, lấy ra một chiếc điện thoại màu đỏ tinh xảo, bấm số điện thoại, nũng nịu mà nói:
- Là em, em đang bị người ta ức hiếp ở Sư Tử lầu, xe cũng bị đụng hỏng
rồi, đối phương còn dám gọi cảnh sát…em không biết…anh gọi một cuộc điện thoại là xong mà, ừm, buổi tối em đợi anh, hôn anh một cái…
Bỏ điện thoại xuống, cô gái đó vẻ mặt dương dương tự đắc nhìn Lý Thiết Trụ, nói:
- Tiểu tử, dám giỡn mặt với chị hả, xem chị làm sao mà xử lý cưng đây.
Nói xong, cô ta tự cho mình ưu nhã mà tựa thân vào xe, lấy ra một hộp
thuốc lá dành cho nữ mà châm, hút một hơi rồi nhả ra từng vòng tròn khói thuốc, xem ra cũng là một kẻ nghiện thuốc đã lâu.
Lý Thiết
Trụ lạnh lùng nhìn hết thảy, anh ta chẳng hề lo lắng, cô gái này có tài
giỏi cỡ nào, người chống lưng cho cô ta có bối cảnh ra sao, cũng không
thể tùy tiện đổ oan cho anh ta.
Chỉ có điều chuyện xảy ra vào lúc này khiến Lý Thiết Trụ rất bực bội, dù sao anh ta còn phải đưa Hàn Đông về nữa.
Hàn Đông lắc đầu cười khổ, quá trình phát sinh sự việc, hắn, Tôn Hải
Quần và Chương Mạn Thanh đều nhìn thấy rõ ràng, hoàn toàn là cô gái kia
gây sự vô cớ, nhưng chuyện này Hàn Đông cũng không trực tiếp đứng ra,
hắn tin rằng Lý Thiết Trụ sẽ biết cách xử lý.
- Hải Quần, xem ra tôi chỉ có thể quá giang xe của anh đi thôi.
Hàn Đông cười mà nói với Tôn Hải Quần.
- Được, tôi sẽ kêu xe qua đây.
Ông ta gọi điện thoại, chẳng bao lâu tài xế cuả ông ta liền lái xe qua.
Sau khi bắt tay với Chương Mạn Thanh, Hàn Đông liền lên xe, Tôn Hải Quần cũng ngồi lên xe.
Chương Mạn Thanh mỉm cười vẫy tay nói lời tạm biệt với Hàn Đông, đợi xe đi xa rồi, bà ta mới quay người đi về bãi giữ xe, xe của bà ta cũng đậu ở trong đó, tài xế đã đợi ở trong xe từ lâu rồi. Mà xe của bà ta vừa
hay dừng cách chỗ Lý Thiết Trụ đỗ xe không bao xa, cho nên sau khi bà ta ngồi lên xe, vẫn có thể nhìn thấy tình hình của Lý Thiết Trụ qua cửa
sổ.
Tuy Hàn Đông không thể hiện gì mà đi luôn, nhưng Chương Mạn Thanh cảm thấy mình vẫn nên ở lại xem xem một chút.
Lý Thiết Trụ luôn quan sát Hàn Đông, thấy Hàn Đông lên xe của Tôn Hải
Quần, anh ta liền hiểu Hàn Đông muốn anh ta nhẫn nại đem chuyện này giải quyết ổn thỏa.
Lần
này, Lý Thiết Trụ cũng không lo sợ, từ ngữ khí nói chuyện điện thoại của cô gái đó, có thể biết được người sau lưng cô ta nhất định là kẻ có
quyền, anh ta cũng muốn xem kẻ đó là ai.
Rất nhanh chóng xe
của cảnh sát liền tới, trên xe bước xuống ba nhân viên cảnh sát, cô gái
đó vừa nhìn thấy, liền đưa tay búng nhẹ tàn thuốc, yểu điệu tiến lên
phía trước, nói với người cảnh sát dẫn đầu:
- Tiểu Lâm, anh rốt cuộc cũng tới, mau bắt cái kẻ cố ý đụng vào xe của tôi đi…
Rất hiển nhiên, cô gái này có quen biết với nhân viên cảnh sát, hơn nữa mối quan hệ hai bên không chỉ là quan biết không thôi.
- Chị Tôn yên tâm, tôi sẽ đưa gã này về dạy dỗ một phen, lại dám gây chuyện
với chị Tôn, đó chẳng phải là lão già chán sống, chê đời quá dài sao.
Viên cảnh sát đó là Đồn trưởng đồn công an gần đâ nhận được điện thoại
của cấp trên, liền vội vã chạy tới đây, cũng đã có giao tiếp vài lần với cô Tôn này, tuy không rõ lai lịch của cô ta, nhưng lãnh đạo bên trên có dặn dò, chuyện của cô Tôn này nhất định phải làm cho tốt.
Mà thấy bộ dạng Lý Thiết Trụ thành thật trung hậu, trong lòng Đồn trưởng
Lâm càng thêm yên tâm, người thành thật lại có chút tiền như vậy, vừa
hay lôi ra giúp chị Tôn trút giận, khiến chị Tôn vui vẻ, đến lúc đó tỉ
tê với cấp trên mấy câu, nói không chừng mình cũng có thể được đề bạt.
Lý Thiết Trụ lạnh lùng theo dõi tất cả, nhưng trong lòng anh ta có chút thất vọng, cấp bậc của viên cảnh sát này quá thấp, vốn dĩ anh ta muốn
nhân cơ hội này, để Hàn Đông mượn cớ trừng trị ở các phương diện khác
một chút, chỉ tiếc là đối phương cũng chẳng có lai lịch gì to tát, vậy
cũng chẳng cần phô trương gây chiến mà làm gì.
- Tiểu tử, đi với chúng tôi một chuyến đi.
Hai viên cảnh sát khác sớm đã đi tới trước mặt Lý Thiết Trụ, hai người
nhìn Lý Thiết Trụ rồi cười lạnh lùng, trong lòng thầm nghĩ anh chàng này sao mà xui xẻo thế, lại đụng phải chị Tôn.
Lý Thiết Trụ lạnh lùng, nói:
- Dựa vào cái gì mà tôi phải đi với mấy người?
- Ừm…
Gã cảnh sát cao gầy hơi sửng sốt, gã không ngờ anh chàng nhìn có vẻ thành thật này lại có thể cứng cỏi như vậy.
Gã cảnh sát mập lùn tính tình hiển nhiên rất nóng vội, không nói nhiều, liền lấy còng đi tới còng tay Lý Thiết Trụ.
- Anh làm cái gì thế? -Lý Thiết Trụ tức giận nói – Các anh chấp pháp
vậy sao? Không hỏi rõ trắng đen, chỉ nghe lời một phía liền muốn còng
tay người ta sao? Ai cho các anh quyền lạm dụng chức quyền hả? Dù có nói nghiêm trọng một chút, đây cũng chỉ là một tai nạn xe cộ, cần phải còng tay người sao?
Những lời của anh ta chính nghĩa đanh thép, trong phút chốc trấn trụ được hai viên cảnh sát.
- Ha ha, tiểu tử còn ngang tàng sao?
Đồn trưởng Lâm cười lạnh lùng đi đến, lấy tay chỉ vào Lý Thiết Trụ nói:
- Tiểu tử, sao hả, muốn đánh lén cảnh sát sao?
Lý Thiết Trụ trầm giọng, nói:
- Không ai đánh lén cảnh sát, nhưng phương thức và thái độ làm việc của các anh, khiến tôi không yên tâm về mấy anh, đội ngũ công an làm việc
như vậy sao? Tôi thấy quả thật nên chỉnh đốn một chút.
Anh ta cũng không muốn trì hoãn quá nhiều thời gian với mấy gã lâu la này, vì
vậy trong lời nói có để lộ chút ý, chỉ hi vọng mấy viên cảnh sát có thể
xử trí việc này một cách công bằng.
- Ây da, giọng điệu ngông cuồng quá nha, ngươi cho là ngươi là Bí thư Đảng ủy Công an sao, muốn chỉnh đốn Cục Công an.
Chị Tôn đi tới, khinh bỉ nhìn Lý Thiết Trụ, đúng lúc đó chuông điện
thoại của cô ta vang lên, lấy ra xem, thì vẻ mặt liền tươi cười, giọng
điệu nũng nịu, nói:
- Em vẫn đang ở Sư Tử lầu, hiệu suất làm việc của lính dưới tay anh quá thấp đó…hả, anh muốn tới đây sao, vậy được,
em đợi anh.
Nhóm người Đồn trưởng Lâm đứng bên cạnh, sắc mặt
đều biến đổi, xem ra thái độ của họ ban nãy vẫn chưa đủ đoan chính,
khiến chị Tôn bất mãn rồi. Chỉ là tên tiểu tử này cũng có chút bí quyết, sự việc của nhóm mình cũng không thể làm quá đáng quá.
Ngoài ra Đồn trưởng Lâm cũng rất hiếu kỳ về người chống lưng cho chị
Tôn, chỉ nghe lãnh đạo nói một cách mơ hồ là một nhân vật lớn, nghe
những lời ban nãy của chị Tôn, dường như cũng là người bên ngành công
an, vậy đó là ai chứ?