Người Cầm Quyền

Chương 628: Chương 628: Dâng tặng lễ vật




- Mặt khác, hôm nay đã mở hội nghị thường vụ, vậy thì phải theo nguyên tắc nghị sự của hội nghị thường vụ thảo luận chuyện này, hiện tại Bí thư Hạ một mình quyết định, để các ủy viên thường vụ ở đâu chứ, để hội nghị thường vụ ở chỗ nào?

- Chẳng lẽ Bí thư Hạ muốn áp đảo hội nghị thường vụ, muốn áp đảo tập thể lãnh đạo thường ủy sao?

Hàn Đông lạnh lùng nói, đã công khai cãi nhau trở mặt rồi, vậy thì không khách khí gì nữa.

Hơn nữa chuyện này là chính Hạ Kim Cường không đúng, Hàn Đông tự nhiên một bước cũng không nhường.

- Đúng vậy, tôi cũng cho rằng quyết định vừa rồi của Bí thư Hạ là không ổn, đã mở hội nghị thường vụ lại không nghe ý kiến của người ngồi ghế ủy viên thường vụ như chúng tôi, vậy là ý gì, không phải hoàn toàn không đúng quy củ sao?

Phó Chủ tịch thành phố thường trực Hoàng Văn Vận cũng đứng ra nói.

Hàn Đông và Hạ Kim Cường đã bắt đầu đối chọi gay gắt rồi, y là một tướng chủ lực bên phe Hàn Đông tự nhiên cũng muốn kịp thời đứng ra tham chiến.

Trưởng ban Tổ chức cán bộ Khương Tùng Thần cũng tích cực đứng dậy nói:

- Bí thư Hạ quả thật không ổn, cho dù cục Công an quả thật tồn tại hoặc ít hoặc nhiều vấn đề, làm sao xử lý, cũng cần nghe ý kiến của mọi người mới được, nếu không chúng tôi đảm nhiệm ủy viên thường vụ Thành ủy làm gì?

Chính ủy phân quân khu Hàn Quốc Bình bình thản nói:

- Đúng vậy, đây là tập thể lãnh đạo, ý kiến cá nhân không thể thay ý kiến tập thể, hiện giờ là thời đại nào rồi, thật không thể độc đoán

Y là người của hệ thống quân đội, do đó nói chuyện tự nhiên cũng không khách khí.

Vương Hiểu do dự một chút cũng đứng ra nói:

- Tôi cho rằng mọi người vẫn là thảo luận rồi quyết định cho thỏa đáng.

Hầu Hoa Đông lúc này không lau bút ký nữa, cũng tiếp lời:

- Tôi đồng ý ý kiến của Chủ tịch Hàn, nên do mọi người thảo luận quyết định.

Hạ Kim Cường chau mày, hai mắt híp lại, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh, dường như đang xem thằng hề diễn trò vậy.

Ủy viên thường vụ Thành ủy, Phó Chủ tịch thành phố Chử Bình Khánh nói:

- Vừa rồi mọi người đều xuất kiến nghị tập thể thảo luận quyết định, tôi cho rằng là tốt, tuy nhiên chế độ tập trung dân chủ, dân chủ là cách thức, tập trung là mục đích, mọi người thảo luận một chút, sau đó Bí thư Hạ tập trung ý kiến của mọi người, thế này cũng không có gì không ổn. Tuy mọi người là ủy viên thường vụ, nhưng Bí thư Hạ là Bí thư Thành ủy, cũng có thể đại diện Thành ủy.

Phó bí thư, Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc Ngụy Chính Minh cũng nói một cách không rõ ràng:

- Đúng vậy, chẳng lẽ vì mọi người là ủy viên thường vụ thì có thể không để ý tới Bí thư Thành ủy sao.

Trưởng ban tuyên giáo Trịnh Thị Vỹ do dự một chút rồi nói nhanh:

- Tôi đồng ý với ý kiến của Bí thư Hạ, cục Công an quả thật cần chỉnh đốn một chút.

Nói xong y liền cúi đầu như làm việc gì trái với lương tâm vậy.

Trịnh Thị Vỹ bản chất không ở phe nào, do thấy Hạ Kim Cường và Hàn Đông đấu dữ dội như vậy, y cũng không muốn can dự quá sâu, nhưng hiện tại mọi người đều nói rồi, y không thể không lên tiếng.

Trừ Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Trương Vân Bình không đến, chỉ có Phó Bí thư Bành Y Vinh là chưa lên tiếng.

Y cầm chén trà, nét mặt trầm trọng nhưng trong lòng vô cùng vui mừng

“Hiện tại Hạ Kim Cường cuối cùng đã nhịn không nổi, xem ra mồi lửa lần trước đốt thật đúng, tuy Hạ Kim Cường cuối cùng giải quyết rồi nhưng mối thù đã chôn trong lòng giờ không phải bắt đầu bùng nổ sao?”

Hiện tại Hàn Đông đã có sáu phiếu, do Trương Vân Bình vắng mặt, hắn không lấy được bảy phiếu, hơn nữa nhìn tư thế của Hạ Kim Cường, phỏng chừng Hàn Đông lấy được bảy phiếu, Hạ Kim Cường cũng chuẩn bị không cần quan tâm mà đình chức Mã Vũ Kim.

Nghĩ đến đây, Bành Y Vinh liền nói:

- Nghe xong mọi người nói, tôi cảm thấy mọi người nói đều có lý, tôi cho rằng cục Công an quả thật cần được coi trọng…

Mọi người nhìn y, thấy y không nói thêm gì nữa, trong lòng không khỏi cảm thấy vô nghĩa, nói nửa ngày cũng như chưa nói.

Hàn Đông nhìn Bành Y Vinh một cái, trong lòng nghĩ:

“Con người này xem ra chuẩn bị đứng ngoài cuộc rồi, xem ra tên này muốn từ cục diện này kiếm lợi ích.”

“Tên này hoàn toàn đang nói nhảm.”

Hạ Kim Cường trong lòng phẫn nộ nghĩ, miệng lại thản nhiên nói:

- Anh nói xong chưa?

- Ừ

Bành Y Vinh gật gật đầu, giơ tay cầm lấy chén trà chậm rãi uống.

- Tốt rồi, mọi người đều đã nói xong, căn cứ lời của mọi người, có thể thấy được ý kiến của mọi người cũng là có khác biệt không nhỏ.

Hạ Kim Cường giả vờ ngồi tổng kết, trong lòng thì mừng thầm, may mà hôm nay Trương Vân Bình không đến, vậy thì Hàn Đông hiện giờ không nắm được quá nửa số phiếu của ủy viên thường vụ, chính mình nắm giữ càn khôn, người nào cũng không thể nói được.

- Tuy nhiên, công tác của cục Công an vô cùng quan trọng, không thể vì ý kiến của mọi người có khác nhau thì đem vấn đề để qua một bên không giải quyết

Hạ Kim Cường vẻ mặt chính nghĩa, hiện tại tinh thầy của y đã bắt đầu khôi phục bình thường, không như lúc trước tựa như gà chọi vậy

- Là một Bí thư Thành ủy, tôi cần phụ trách các hạng mục công tác của thành phố Tân Châu, do đó, đối với vấn đề của cục Công an, tôi quyết định Mã Vũ Kim định chức cảnh tỉnh, công tác của cục Công an do đồng chí Trần Phúc Xương thay thế xử lý, đồng thời để cho đồng chí Trần Phúc Xương nhanh chóng chỉnh đốn tốt cục Công an, đồng chí Trần Phúc Xương có thể có điều chỉnh nhất định đối với nhân viên của cục Công an. Đương nhiên đây không thể nói là có thể không thông qua hội nghị ủy viên thường vụ, đến lúc đó có điểu chỉnh gì, Trần Phúc Xương cần nhanh chóng báo cáo với Thành ủy, sau đó Thành ủy nhanh chóng mở hội nghị ủy viên thường vụ thảo luận quyết định.

- Tốt, cuộc họp hôm nay cứ như vậy.

Hạ Kim Cường nói xong, liền đứng dậy, căn bản không cho người khác có cơ hội nói.

Trần Phúc Xương đứng dậy, nhanh chóng đi theo, y đối với biểu hiện của Hạ Kim Cường hôm nay cũng có chút kinh ngạc, chỉ là trong lòng vô cùng vui mừng, bất kể như thế nào, Hạ Kim Cường đã tạo ra cho mình một cơ hôi, hiện giờ bản thân cần làm là lợi dụng cơ hội này, trước tiên đem cục Công an từ trên xuống dưới chỉnh đốn một phen.

Hàn Đông cười nhạt ngồi ở đó, Hạ Kim Cường này hoàn toàn cái gì cũng mặc kệ, ông ta làm như vậy, hoàn toàn không chú ý quy tắc trò chơi, xem ra y đã đến biên giới của sự nhẫn nại.

Mà càng như vậy, khả năng y lộ ra vấn đề càng nhiều.

Hàn Đông vốn không đến lúc vạn bất đắc dĩ cũng không muốn lật Hạ Kim Cường.

Nhưng hiện giờ xem ra, Hạ Kim Cường đã không sá gì, vậy thì nhất định sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp bản thân ở thành phố Tân Châu.

Điều này tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua.

Nghĩ đến đây, Hàn Đông quyết định để Chu Chính âm thầm điều tra Mục Mã Sơn Trang, chỉ cần bắt được chứng cứ Hạ Kim Cường trong đó ăn chơi, vậy ông ta không xong rồi.

Tuy biết là làm như vậy, nhanh chóng làm cho Tỉnh ủy điều chỉnh toàn diện nhân sự của thành phố Tân Châu.

Nhưng đổi người khác đến, chí ít làm gì cũng còn có một chút cơ sở.

Mà hiện tại Hạ Kim Cường đã bắt đầu làm loạn một cách không có cơ sở, Hàn Đông tự nhiên cũng khó mà nhịn được.

- Chủ tịch Hàn, hội nghị thường vụ này còn phát sinh điều gì?

Hoàng Văn Vận bất mãn nói:

- Hội nghị thường vụ còn có ý nghĩa tồn tại gì?

Hàn Đông bình thản nói:

- Bình tĩnh một chút chớ vội, mọi việc cũng không nghiêm trọng đến vậy.

Hôm nay, nếu Trương Vân Bình ở đây, tình cảnh của Hạ Kim Cường càng khó chịu, chí ít Hạ Kim Cường ra quyết định, liền hoàn toàn không thể đứng vững.

Bởi vì Bành Y Vinh lựa chọn trung lập, bên Hàn Đông lại không có bảy phiếu, cho nên Hạ Kim Cường có cớ chuyên quyền độc đoán, chuyện này có đem đến tỉnh cũng không có vấn đề lớn.

Mà nếu ở hội nhị thường vụ, Hàn Đông đã nắm được đa số phiếu, Hạ Kim Cường vẫn làm loạn, vậy thì tình huống lại khác rồi.

Về văn phòng, Mã Vũ Kim tức giận nói:

- Chủ tịch Hàn, Thành ủy rốt cuộc muốn thế nào đây? Công tác của cục Công an làm tốt như vậy, sao còn đình chức tôi…

Hàn Đông kêu y ngồi xuống, nói:

- Cục trưởng Mã, không cần tức giận, việc đã như vậy, anh nên nghĩ một chút, trong công việc có tồn tại vấn đề không?

Mã Vũ Kim trầm mặc một chút, nói:

- Chủ tịch Hàn, ngài cũng biết, công tác của cục Công an chính là cùng giao tiếp với quần chúng, có thể có ít phần tử giao tiếp ngoài vòng pháp luật, khẳng định cũng tồn tại không nhiều cũng ít vấn đề, nhưng tôi có thể bảo đảm, cục Công an không tồn tại vấn đề lớn, cũng không đến mức phải đình chức tôi như vậy, chuyện này có đi đến đâu, tôi cũng có thể nói một cách hợp tình hợp lý.

Hàn Đông gật đầu nói:

- Ừ, tạm thời như vậy đi, đây cũng coi là một cơ hội, anh vừa lúc nhân cơ hội này tự mình phối hợp với tổ công tác của Tỉnh ủy, anh ở cục Công an còn có người có thể sử dụng không?

Mã Vũ Kim gật đầu nói:

- Chuyện này không có vấn đề, cho dù tôi không là cục trưởng, đội ngũ cục Công an cũng không đến mức lập tức bị người khác nắm giữ.

Hàn Đông nói:

- Vậy tốt rồi, anh có thể cùng phòng Công an quận Cao Bằng liên hệ một chút, ngoại trừ có thể hiệp trợ tốt tổ công tác của tỉnh, mặt khác tăng mạnh công tác giám sát Mục Mã Sơn Trang.

Thấy trong mắt Hàn Đông chợt hiện lên một tia sát khí, Mã Vũ Kim hiểu Hàn Đông hiện giờ thật sự bị chọc giận.

Xem ra Thành ủy đã đi đến bước tranh đấu kịch liệt, nếu không Hàn Đông phỏng chừng cũng không bắt tay vào phương diện này.

Mã Vũ Kim là Cục trưởng cục Công an, tự nhiên hiểu được vấn đề của Mục Mã Sơn Trang, cũng biết mục đích thực sự Hàn Đông kêu mình chú ý Mục Mã Sơn Trang.

“Hừ, ông đây cho người ngày ngày theo dõi Mục Mã Sơn Trang, ta còn không bắt được Hạ Kim Cường, đến lúc đó xem mặt mũi ông ta để ở đâu.”

Hàn Đông lại giao cho một đống công việc, lập tức sai Mã Vũ Kim đi làm.

Sau đó, Hàn Đông ngồi ở đấy, hai tay xoa xoa huyệt Thái Dương.

Gặp kẻ điên như Hạ Kim Cường, Hàn Đông có chút mệt mỏi.

Nhưng sự việc đã đến bước này, Hàn Đông không thể thoái lui.

Hạ Kim Cường đã bỏ hết tất cả, bắt đầu ra sức tiến công.

Hàn Đông chỉ có thể giơ kiếm trong tay hung hăng chém xuống.

- Cũng không biết cục Công an khi nào có thể bắt được chứng cứ của Hạ Kim Cường.

Vài ngày sau, Hạ Kim Cường cũng không còn làm ra chuyện gì, dường như là sau khi chọc cho cục Công an một gậy, Hạ Kim Cường chuẩn bị nghỉ ngơi một thời gian, ông ta thậm chí cả đài truyền hình cũng không lên, cũng không đi đâu thị sát công việc.

Theo hiểu biết của Hàn Đông, Hạ Kim Cường trong thời gian này hầu như cứ ở lại trong văn phòng, giờ làm việc chưa bao giờ đi đâu.

“Người này hiện tại đã có chút không bình thường.”

Hàn Đông trong lòng cảm thán một chút.

Buổi tối, Hàn Đông gọi điện cho cha là Hàn Chính, đem tình hình của Thành ủy nói qua.

- Tên họ Hạ đã bất chấp tất cả, mục đích của ông ta hiện giờ là quấy rối con.

Hàn Chính phân tích

- Bởi vậy, ngay lúc này bản thân con không thể loạn, bất kể y làm xằng bậy thế nào, trước tiên con phải đem công việc của mình từng bước làm tốt, cho dù có tranh cũng phải có lễ tiết có lợi mới được, bất luận y có lộn xộn thế nào, con trước tiên phải bình tĩnh, vững vàng, tình trạng này không thể kéo dài lâu, con không cần sợ.

Hàn Đông hít một hơi thật sâu, cảm thấy thời gian này bản thân bị Hạ Kim Cường chọc cho tức giận, trong lòng âm thầm hổ thẹn, dù gì bản thân cũng là người của hai kiếp, làm sao lại thiếu chút nữa là không vững vàng rồi.

Xem ra gừng càng già càng cay, cha nói chính xác, bản thân mình trong lúc này căn bản không cần tức giận.

Hạ Kim Cường làm như vậy hoàn toàn là tự chui đầu vào rọ.

“Tuy nhiên, các mặt công tác không thể đình trệ, mặt khác, Mục Mã Sơn Trang cũng không thể buông lỏng, trước tiên cần thiết phải đem chứng cứ nắm trong tay, những thứ khác đều có thể giải quyết.”

Thời gian trôi qua rất nhanh đã qua nửa tháng, thời gian này, cục Công an nằm trong tay của Trần Phúc Xương, đã bị làm cho loạn lên, tuy nhiên y cũng không còn điều chỉnh gì nữa, làm việc cũng có nhiêu đó người, do đó tình hình không đến nổi không khống chế được, mặt khác cục Công an hiện giờ chỉ có hai việc lớn. Một là hợp tác với sở Công an tỉnh điều tra tụ điểm ma túy. Hai là theo dõi Mục Mã Sơn Trang.

Mã Vũ Kim hiện tại danh nghĩa là bị đình chức nhưng trong hệ thống cục Công an vẫn còn rất nhiều người nghe lời y, hơn nữa việc điều tra của sở Công an tỉnh là âm thầm tiến hành, điều này đúng lúc phát huy tác dụng ở Mục Mã Sơn Trang.

Theo tin tức phản hồi của Mã Vũ Kim, Hạ Kim Cường gần đây chưa từng đi đến Mục Mã Sơn Trang.

Điều này cũng làm cho Hàn Đông vô cùng không ngờ, xem ra Hạ Kim Cường vì đấu với mình đã làm tốt những thứ cần thiết chuẩn bị thi thố

- Tuy nhiên, Chủ tịch Hàn, thông qua điều tra tỉ mỉ, hiện tại người của sở Công an tỉnh sơ bộ xác định, Mục Mã Sơn Trang rất có khả năng là tụ điểm ma túy của thành phố Tân Châu.

Tin tức này khiến Hàn Đông hơi giật mình

- Tình huống này có thể tin được không?

Mã Vũ Kim gật đầu nói:

- Hiện tại tài liệu các mặt nắm được, cho thấy nơi đó rất không tầm thường, hẳn là không sai.

Hàn Đông trầm ngâm, nếu như Mục Mã Sơn Trang là tụ điểm ma túy, vậy thì Hạ Kim Cường Bí thư Thành ủy này đóng vai trò gì trong đó chứ?

Hạ Kim Cường thích đến Mục Mã Sơn Trang dùng cơm, việc giải trí ở thành phố Tân Châu cũng không phải là tin gì mới.

Tuy rằng bình thường người ta cũng không tận mắt nhìn thấy Hạ Kim Cường ở Mục Mã Sơn Trang làm gì, nhưng về việc Hạ Kim Cường thường xuyên đến Mục Mã Sơn Trang, hơn nữa còn thường xuyên ở đó qua đêm, lại được đồn như là thật.

Mã Vũ Kim nhìn thần sắc của Hàn Đông liền đại khái đoán được Hàn Đông đang nghĩ gì, nói:

- Chủ tịch Hàn, hiện tại sở công an tỉnh đã tăng thêm nhân sự tại đây, trọng điểm tập trung vào Mục Mã Sơn Trang, chắc là không bao lâu sẽ có thu hoạch.

Hàn Đông gật gật đầu, mặc kệ Hạ Kim Cường trong đó có vai trò gì, sự việc đã phát triển đến bước này, cũng không thể sợ gì nữa, cho dù Tỉnh ủy đối với nhân sự ở thành phố Tân Châu muốn làm lớn chuyện, Hàn Đông cũng biết rồi.

Huống chi, Hàn Đông ở Tỉnh ủy cũng có mấy ủy viên thường vụ ủng hộ, căn bản cũng không có gì phải sợ.

- Đúng rồi, mọi người làm việc không gây chú ý cho đối phương chứ?

Mã Vũ Kim trên mặt lộ vẻ tươi cười nói:

- Tạm thời cũng không khiến đối phương cảnh giác, đây cũng là cảm ơn bí thư Hạ, ông ta làm cho cục Công an loạn lên, rất nhiều người cũng không hiểu rõ tình hình.

Hàn Đông gật đầu nói:

- Vậy thì tốt, hy vọng mọi người có thể nhanh chóng điều tra rõ vụ án, còn về chức vị của anh, Thành ủy khẳng định sẽ có cách ăn nói, điều này anh không cần phải lo lắng.

Mã Vũ Kim gật đầu nói:

- Theo Chủ tịch Hàn làm việc, tôi không lo.

Hàn Đông không khỏi mỉm cười, nói:

- Tốt, anh an tâm đi làm việc đi.

Mã Vũ Kim vốn là có quan hệ với Thẩm Hàm Thần. Lúc trước cũng là do Thẩm Hàm Thần giới thiệu y cho Hàn Đông, tuy nhiên hiện giờ xem ra, Mã Vũ Kim có ý đứng về phe của Hàn Đông.

“Từ việc này xem xét, Mã Vũ Kim cũng là có thể qua được thử thách.”

Hàn Đông trong lòng thầm nghĩ.

“Còn việc anh ta đứng về phe mình hay phe của Thẩm Hàm Thần, trên thực tế không có khác biệt lớn, anh ta hiện tại làm việc dưới tay mình, có cơ hội thích hợp, mình cũng sẽ xem xét y.”

Trên thực tế, làm Cục trưởng cục Công an, ngoại trừ thăng lên Tỉnh ủy, còn có một cơ hội tốt là tiến thêm một bước trở thành ủy viên thường vụ Thành ủy, Bí thư Đảng ủy Công an, như vậy có thể thực hiện từ Cục trưởng qua cấp Phó sở, hơn nữa ủy viên thường vụ Thành ủy cũng là lãnh đạo trọng yếu cấp thành, nếu như có thể kiêm nhiệm Cục trưởng Công an, vậy quyền lực càng lớn.

Hiện tại, Trần Phúc Xương theo Hạ Kim Cường làm loạn, như vậy cũng đã mang lại cho Mã Vũ Kim cơ hội nhất định.

Đương nhiên, đây còn phải tiến thêm một bước chờ đợi cơ hội tương ứng mới được.

Ngày một tháng năm, Hàn Đông đến Thục Đô ngồi máy bay trở về Yến Kinh.

Một là Hàn Đông muốn thăm lão thái gia, dù sao thì lão thái gia đã lớn tuổi, có thời gian thì về, điều này cũng là nên làm.

Hai là Hàn Đông và Lữ Nhạc không gặp lâu như vậy cũng có chút nhớ cô.

Cho dù trong lòng Hàn Đông có vị trí của Kiều San San và Bạch Vũ Giai, nhưng không vì thế mà đánh mất vị trí của Lữ Nhạc.

Khi lão thái gia hỏi thăm Hàn Đông về tình hình công việc, Hàn Đông đem sự phát triển của thành phố Tân Châu nói một chút, lão thái gia cũng tỏ vẻ rất hài lòng.

- Làm quan một lần, tạo phúc một phương, đây cũng là căn bản của một người theo chính trị, đây cũng là tạo cơ sở sự nghiệp, nếu không có cơ sở này, vậy thì làm sao có thể nhận được sự tán thành của mọi người?

Lão thái gia bình thản nói, ánh mắt tràn đầy từ ái

- Tổng quan lịch sử, có thể đạt được phần lớn sự tán thành, trên cơ bản đều là người muốn làm việc, nguyện ý làm việc, Đảng ta đi tới ngày hôm nay, điều quan trọng nhất là bắt nguồn từ quần chúng, phục vụ quần chúng, vì lợi ích của đại chúng. Từ lãnh tụ thứ nhất đến tập thể lãnh đạo hiện giờ, cũng không khác nhiều, cái khác nhau chỉ là cách nghĩ và phương thức.

- Hàn Đông con hiện tại cũng là cán bộ cao cấp của Đảng, công tác, xử sự, nhất định phải theo điểm này, chỉ cần con lúc nào cũng vì lợi ích của đại chúng, vậy thì con sẽ tìm được phương hướng phát triển, cũng có thể tìm được điểm mấu chốt để đạt được sự tán thành của người khác.

Hàn Đông chăm chú lắng nghe, lời của lão thái gia chứa nhiều đạo lý.

Ở Trung Hoa, cán bộ cấp Sở đã được liệt vào cán bộ cao cấp rồi, tuy nhiên là cấp thấp nhất trong cán bộ cao cấp, nhưng trong cả nước nhiều cán bộ như vậy, đã ngồi được vị trí không tệ.

Có thể nói, hiện tại Hàn Đông đã vào thời kỳ phát triển quan trọng.

Hàn Đông chưa đến ba mươi tuổi, đã là cán bộ cấp Sở, hơn nữa lại còn là Chủ tịch thành phố cán bộ cấp Sở có thực quyền, lên nữa là cấp Thứ trưởng.

Mà ở tuổi Hàn Đông bây giờ căn bản không cần nghĩ tới.

Điểm này, thế lực sau lưng của Hàn Đông cùng năng lưc làm việc của Hàn Đông không có quan hệ lớn, cho dù Hàn Đông có xuất sắc hơn nữa, chí ít mấy năm gần đây, là không thể mong đợi cấp bậc có thăng tiến gì.

Đương nhiên Hàn Đông hiểu được điều này, cũng biết mấy năm này, bản thân chỉ có thể ở cấp Sở tôi luyện, trải qua vài chức vị, như vậy cũng coi là tích lũy kinh nghiệm, đồng thời bồi dưỡng năng lực các mặt của bản thân.

Hiện tại, chính là Hàn Đông hình thành phong cách của chính mình, xác định mục tiêu chân chính của bản thân.

Tuy có vẻ bình thường nhưng lại rất quan trọng, điều này vì sự phát triển sau này của bản thân mà lập cơ sở kiên cố.

Theo quan điểm của lão thái gia, Hàn Đông phải làm chính là giữ quan điểm làm việc làm đến nơi đến chốn, lấy phục vụ đại chúng là điểm cuối cùng, định hình phong cách của mình.

Đây có điểm giống lúc xưa cổ đại, giống một vài vị hoàng đế trước khi khai quốc cần phải lập một chí hướng.

Hai người có cảm giác như ý tưởng gặp nhau.

Người khác thật sự là từ những việc anh làm, từ những gì anh nói, mà biết đến anh, xác định vị trí của anh.

Mà Hàn Đông nếu muốn đi đến đỉnh cao quyền lực ở Trung Hoa, ngoại trừ thế lựa hùng mạnh của Hàn hệ, còn nhất định phải đạt được sự ủng hộ của các mặt mới được.

Giữa các phe phái thế lực ở châu Á, cách nghĩ và quan điểm của mọi người cũng là có nhiều khác biệt.

Mà Hàn Đông muốn đạt được sự nhất trí ủng hộ của mọi người, đó chính là Hàn Đông toàn tâm toàn ý làm việc, trong lòng vô tư, chỉ vì quốc gia này.

Nghe lời nói của lão thái gia, trong lòng Hàn Đông cũng nghĩ rất nhiều.

- Còn hai tháng nữa, Trung Hoa sẽ chính thức lấy lại chủ quyền ở Hongkong, ta và các chiến hữu đã thương lượng rồi, chúng ta rạng sáng ngày một tháng bảy sẽ tới Hongkong, xem hết cảnh đêm liền trở về, Đến lúc đó con phải trở về sớm, nhân viên công tác của trung ương sẽ liên hệ với con công việc cụ thể.

Hàn Đông không ngờ việc này lại được an bài tỉ mỉ rồi, chần chờ một chút, nói:

- Ông nội, con có thể không đi không?

Lão thái gia ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng ngời nhìn Hàn Đông, hỏi:

- Sao vậy, con muốn tránh à?

Ý nghĩ của bản thân bị lão thái gia nhìn ra được, Hàn Đông cũng không cần phải dấu giếm, gật đầu nói:

- Dạ phải, con hiện tại đã rất nổi bật rồi, con lo sau này…

Lão thái gia bỗng nhiên cười haha, nói:

- Con lo cái gì, trời sẽ sập xuống hay sao?

Giờ phút này, lão thái gia bỗng nhiên tràn đầy hào khí mãnh liệt, như một người khổng lồ đang ngửa mặt lên trời cười to.

- Con nên biết, lão chiến hữu đề xuất quốc sách cơ bản mở rộng cải cách một trăm năm không đổi phải không?

Hàn Đông nao nao nói:

- Đúng vậy ạ, đây là quyết sách phù hợp tình hình cơ bản trong nước, cần kiên trì không đổi quán triệt mà làm.

Lão thái gia hỏi:

- Vậy con dựa vào cái gì mà một trăm năm không đổi?

Hàn Đông ngơ ra, đây đúng là một vấn đề, trước đây Hàn Đông chỉ cảm thấy mọi việc cứ hợp lý lẽ chưa từng nghĩ nguyên nhân sau lưng.

Lão thái gia cười híp mắt:

- Người và việc cũng là bổ sung cho nhau, muốn chính sách đạt được sự chấp hành và quán triệt thì phải cho người thích hợp đi chấp hành, chỉ cần chọn người tiếp nhận thích hợp, vậy thì sự nghiệp của chúng ta có thể truyền từ đời này sang đời khác, mà người tiếp nhận từ đâu đến, chính là từ các mặt từ trong không ngừng thử thách mà trưởng thành, chẳng lẽ khi chọn được người thích hợp thì để y trong nhà kính, chờ y từ từ trưởng thành sao?

Hàn Đông cảm thấy trước mắt như bắt đầu rộng mở, xem ra lão thái gia và Nam Tuần trưởng đang bố trí một ván cờ lớn.

Từ những đầu năm tám mươi bắt đầu cải cách mở cửa, chí ít phải kiên trì một trăm năm, mà hiện tại là năm 1997, theo suy luận dự đoán của Nam Tuần, trong đó còn bao nhiêu năm, còn phải trải qua bao nhiêu đời tập thể lãnh đạo?

Xem ra bọn họ vì bảo đảm sự nghiệp này thuận lợi kéo dài, cũng là đang nghĩ đủ các cách.

Số một bây giờ, tuy không tính là người khai phá, nhưng cơ bản cũng có thể phương châm đã định mà tiếp tục.

Mà Cổ Thần Dương lại là Nam Tuần trưởng đích thân xác định là người kế nhiệm kế tiếp.

Bây giờ nhìn cách nghĩ ông và lão thái gia chính là để mình lên hàng đầu tiếp nhận sự rèn luyện và khảo nghiệm các mặt.

- Ông nội, đây không phải là hơi sớm một chút sao?

Hàn Đông có chút lo lắng nói.

Hiện tại Hàn Đông chưa tới ba mươi tuổi, nếu được tiến cử, thật sự có chút kinh ngạc.

Ngẫm lại Thanh Triều năm Khang Hy, lúc Bát vương gia đoạt vị, Thái tử ban đầu thật sự không phải là kém cỏi, nhưng tại sao cuối cùng không đi được đến ngai vàng, trong đó có nguyên nhân rất lớn, đó là Khang Hy xác định thái tử quá sớm, trở thành đối tượng công kích của người khác, mà Khang Hy bản thân sống lâu, do đó các anh em mấy năm nỗ lực cho dù là thánh nhân chỉ e là cũng bị làm cho điên rồi.

Hiện tại mặc dù là xã hội mới nhưng nếu Hàn Đông thật sự được tiến cử, vậy thì khẳng định sẽ gặp rất nhiều trở ngại, không biết có bao nhiêu người sau lưng nhổ nước miếng ném gạch.

Nghĩ đến cuộc sống như vậy, Hàn Đông có cảm giác không rét mà run.

Dù gì thì hiện tại Hàn Đông cũng đã có tiếng tăm không nhỏ, cũng coi như đã nổi bật rồi, nếu lại thêm dầu vào lửa, Hàn Đông thật sự không dám tưởng tượng tình trạng về sau sẽ như thế nào.

Nhìn thấy thái độ của Hàn Đông, lão thái gia nhịn không nổi lộ vẻ tươi cười, ông dựa lưng ra sau ghế nói:

- Con nghĩ nhiều như vậy làm gì, chẳng lẽ mức độ chuyện này chúng ta còn không nắm chắc?

Hàn Đông cũng bình thường trở lại chắc có lẽ mình thật sự suy nghĩ quá nhiều, dù sao lão thái gia và Nam Tuần trưởng tuy rằng đã lớn tuổi nhưng tuyệt đối không hồ đồ, đã bố trí sao lại dễ dàng mà đặt quân cơ mấu chốt vào chỗ vạn kiếp bất phục chứ.

“Haiz, cũng không biết lão thái gia lại kêu mình làm lại lần nữa, rốt cuộc muốn sắp xếp vận mệnh của mình thế nào”

Hàn Đông trong lòng không khỏi cảm thán

“Hiện tại vây quanh chuyện của mình, gần như là khó có thể tưởng tượng, tuy nhiên các mặt khác không có biến đổi lớn nhưng từ lúc mình bắt đầu đã sinh ra biến hóa long trời lở đất rồi…”

Lúc Hàn Đông và lão thái gia trò chuyện, Lữ Nhạc im lặng ngồi bên cạnh, trong tay cấm quyển sách, im lặng mà nhìn.

Tuy nhiên trong thời gian này cô ấy có lúc ngẩng đầu ánh mắt tràn đầy ấm áp nhìn Hàn Đông.

Giữa trưa cơm nước xong, lão thái gia liền muốn nghỉ ngơi, hiện tại ông ấy đã rèn luyện được nghỉ ngơi làm việc đúng giờ, ngủ sớm dậy sớm, buổi trưa phải nghỉ ngơi một lát.

- Buổi chiều các con tự do hoạt động không cần quan tâm lão già này.

Lão thái gia tươi cười chân thành mà nhìn Hàn Đông và Lữ Nhạc.

Hàn Đông cảm thấy lão thái gia tinh thần rất tốt mà tâm tính cũng tốt vô cùng.

Điều này khiến lão thái gia vô cùng vui mừng có lẽ là do mình, trạng thái tâm hồn của lão thái gia với lúc trước có khác biệt rất lớn.

Bộ dạng như vậy lão thái gia mới có thể sống lâu trăm tuổi.

Trên thực tế, kiếp trước lão thái gia cũng có thể sống đến chín mươi tuổi.

Hàn Đông tin rằng, theo tình trạng của lão thái gia bây giờ e là thật sự có thể sống đến một trăm tuổi.

Điều này không chỉ đối với Hàn hệ vô cùng quan trọng, đối với đất nước cũng là một việc quan trọng.

Đợi sau khi lão thái gia nghỉ ngơi, Hàn Đông và Lữ Nhạc liền cùng nhau thăm cha mẹ.

Nhìn thấy Hàn Đông, Lữ Quốc Trung và Chu Huệ Dung đều vô cùng vui mừng.

Lữ Quốc Trung và Hàn Đông nói chuyện công việc rất nhiều, đối với Hàn Đông tán thưởng rất nhiều.

Một mặt Lữ Quốc Trung là cha vợ của Hàn Đông, mặt khác ông ta lại là người của hệ thống quân đội, do đó cảm thấy Hàn Đông làm việc không tệ, tự nhiên trực tiếp biểu đạt ra.

Nếu như là Hàn Chính, tuy Hàn Đông có làm tốt cho dù có khen cũng sẽ không khoa trương.

Chu Huệ Dung đợi Hàn Đông và Lữ Quốc Trung nói chuyện xong, liền quan tâm đến cuộc sống của Hàn Đông, cùng lúc nói:

- Đợi Nhạc Nhạc xong việc, thì đến Tây Xuyên vậy, các con chia cách lâu dài cũng không phải chuyện tốt.

Lữ Nhạc sắc mặt trở nên hồng hào, nói:

- Mẹ, con mọi việc cũng sắp xong rồi, hai ba tháng nữa, tất cả đều sắp xếp xong, sau này công việc có làm cũng thuận lợi hơn nhiều.

- Con gái như con thì bận bao nhiêu chứ?

Chu Huệ Dung cười dài nói.

Lữ Nhạc hơi bĩu môi nói:

- Mẹ, mẹ có thể đừng coi thường người ta không, đội tin tức của tụi con tác dụng rất lớn, không tin hỏi cha đi.

Nói xong cô ôm cánh tay của Lữ Quốc Trung lay lay.

Lữ Quốc Trung nói:

- Nhẹ chút, nhẹ chút, đầu cũng bị lắc đến chóng mặt rồi.

Lữ Nhạc cười ha ha, thè lưỡi, nói:

- Cha, con nói phải là thật không?

Lữ Quốc Trung gật đầu nghiêm mặt nói:

- Đúng, con gái chúng ta năng lực rất lớn, lần trước Bộ trưởng Diệp còn cố tình đến chỗ tôi khen một trận, tuy nhiên con cũng không thể lên mặt.

Trong nhà một cảnh ấm áp, Hàn Đông trên mặt đầy vẻ tươi cười.

Điều này làm cho hắn nhớ tới cha mẹ của chính mình, trong lòng Hàn Đông, những ngày sống cùng cha mẹ cũng ấm áp như vậy.

Ở lại nhà của Lữ Quốc Trung ăn tối xong, Hàn Đông và Lữ Nhạc liền trở về Thiên Tác Cư, ở đây có người chuyên môn quét dọn, lúc nào cũng đảm bảo sạch sẽ.

Buổi tối, phòng đầy sắc xuân, nhẹ cất tiếng hát.

Cho đến rất khuya, Hàn Đông mới ôm Lữ Nhạc ngủ rất say.

Lữ Nhạc lúc ngủ tựa như một đứa trẻ, đầu rúc vào lòng của Hàn Đông, thỉnh thoảng lại nhúc nhích, điều này khiến cho trong lòng Hàn Đông tràn đầy sự ấm áp.

Sáng sớm, Hàn Đông tỉnh dậy, liền nhìn thấy Lữ Nhạc mở to đôi mắt xinh đẹp quan sát mình.

- Em dậy rồi

Hàn Đông cười nói:

- Nhìn anh như vậy làm gì?

Lữ Nhạc tự nhiên cười nói:

- Nhìn không đủ.

Hàn Đông cười haha nói:

- Vậy thì cho em nhìn đến đủ nha.

Nói xong Hàn Đông liền giang hai tay ra, làm ra bộ dạng cho Lữ Nhạc ngắm cho đủ.

Lữ Nhạc nét mặt tươi cười như hoa, nằm úp lên người Hàn Đông, ánh mắt dịu dàng, trong ánh mắt như có ánh sáng khẽ chớp.

Cô mặc một chiếc áo ngủ hình hoa, cứ như vậy nằm sấp xuống, bầu ngực trắng nõn mượt mà lộ ra.

Bởi vì không mặc nội y cho nên đôi tuyết trắng theo cử động của cô mà nhẹ nhàng rung động.

Lập tức Hàn Đông chỉ cảm thấy máu nóng dồn lên, một tay kéo cô qua, sau đó đưa tay vào nhẹ nhàng âu yếm để chúng nó trong tay mình không ngừng biến ảo các loại hình dạng

Lữ Nhạc thở dốc dồn dập, thân mình như nhũn ra phủ phục trên người Hàn Đông.

Hàn Đông thật sự không nhịn nổi, xoay người qua, đem Lữ Nhạc đè xuống.

Hồi lâu, hai người mới nghỉ ngơi.

Lữ Nhạc gương mặt hồng hào, đôi mắt tràn đầy sự thỏa mãn ấm áp sau khi vui vẻ.

Nằm trên giường một lát, hai người mới rời khỏi giường.

Sau khi ăn cơm trưa, Hàn Đông cùng Lữ Nhạc liền đi dạo phố.

Hai người khó được ở bên nhau lại cũng hiếm khi cùng đi dạo phố, do đó Lữ Nhạc có vẻ rất vui, nắm tay Hàn Đông, trong miệng thỉnh thoảng lại ngâm nga một bài hát nhẹ nhàng.

Nhìn thấy dáng vẻ vui tươi của Lữ Nhạc, Hàn Đông cũng cảm thấy hạnh phúc.

Chỉ là thời gian vui vẻ qua rất nhanh, chớp mắt ngày nghỉ đã qua, Hàn Đông cần phải về thành phố Tân Châu.

Lữ Nhạc lái xe đưa Hàn Đông đến sân bay, dáng vẻ lưu luyến chia tay, đôi mắt cũng hơi hơi đỏ, dựa vào lòng ngực của Hàn Đông, nói nhỏ:

- Hàn Đông, em nhất định sẽ nhanh chóng qua đó, em muốn ngày ngày ở bên anh.

- Mỗi ngày ở bên, nói không chừng em sẽ chán

Hàn Đông cười nói.

- Không đâu.

Lữ Nhạc nói một cách chắc chắn, sau đó ngẩng đầu, khẽ nháy đôi mắt xinh đẹp, bỗng nói:

- Anh thấy chán phải không?

Hàn Đông sửng sờ, cười nói:

- Đương nhiên là không, vợ đẹp như vậy ở trước mặt anh cầu còn không được

Lữ Nhạc tự nhiên cười nói:

- Yên tâm đi, em sẽ cho anh không gian.

Hàn Đông không kìm nổi giơ tay nhéo cái mũi nhỏ của cô nói:

- Cô bé này, nghĩ nhiều như vậy làm gì?

Lữ Nhạc cười dịu dàng, đưa tay chỉnh lại áo cho Hàn Đông, nhẹ nhàng nói:

- Sắp tới giờ rồi, anh phải đi làm thủ tục rồi.

Hàn Đông cúi đầu hôn lên trán cô một cái, lập tức đi làm thủ tục.

Lữ Nhạc đứng đó, đôi mặt tràn đầy tình cảm nhìn Hàn Đông, thấy hắn xé vé xong quay đầu lại liền nở nụ cười đưa tay chào tạm biệt.

Máy bay hạ cánh xuống Thục Đô, Hàn Đông vừa đi ra, liền thấy Khổng Phàm Chi và Vu Đại Lực đã chờ ở đó.

Ngồi vào xe, Hàn Đông hỏi:

- Mấy ngày nay có chuyện gì không?

Khổng Phàm Chi quay đầu lại nói:

- Có một nhà KTV bị cháy, sáu người bị thương, một người trong đó bị thương nặng, ngoài ra không có vấn đề gì.

Hàn Đông gật đầu, về mặt công tác an toàn do Chử Bình Khánh quản lý, xem ra mình phải nhắc nhở y một chút, kêu y chỉnh đốn một chút công tác an toàn mới được.

Công việc này trên cơ bản chỉ là trách nhiệm, không có công lao chiến tích gì đáng nói.

Công tác an toàn làm tốt không xảy ra sự cố gì là việc phải làm.

Mà nếu như xảy ra chuyện gì, vậy người lãnh đạo quản lý chuyện này là anh liền có trách nhiệm rồi.

Đây cũng là chỗ Chử Bình Khánh rất bực bội, Hàn Đông đem công việc trong tay y điều chỉnh đến không còn chút lợi lộc gì, mà trách nhiệm cũng không nhỏ.

Trở lại Ủy ban nhân dân thành phố không bao lâu, Mã Vũ Kim liền đến chỗ của Hàn Đông, ngồi xuống nói:

- Chủ tịch Hàn, hiện tại tổ công tác sở công an tỉnh đã xác định rồi, Mục Mã Sơn Trang chính là một tụ điểm ma túy trọng yếu của thành phố Tân Châu và toàn tỉnh, hiện tại chúng tôi đã bắt đầu tập trung chú ý vào chỗ này, bắt đầu thực hiện giám sát hai mươi bốn giờ, và sắp xếp nhân viên điều tra ở bên trong, tranh thủ quét sạch một ổ.

Hàn Đông gật đầu nói:

- Ừ, việc này cứ hiệp trợ công tác sở công an tỉnh mà làm là tốt rồi, có gì cần giúp đỡ, Ủy ban nhân dân thành phố không có hai lời nếu cần, tôi có thể nhờ Chính ủy phân quân khu Hàn Chính cho quân trợ giúp.

Mã Vũ Kim đến chính là vì chuyện này, y nói:

- Vậy là tốt rồi, Chủ tịch Hàn, theo như tìm hiểu sơ bộ của chúng tôi, Mục Mã Sơn Trang có một nhóm người có lẽ có vũ khí, nếu như thật sự hành động, phỏng chừng khả năng phải dùng tới quân đội là rất lớn.

Hàn Đông thở dài không ngờ tình hình lại nghiêm trọng như vậy, xem ra thành phố Tân Châu lại có một phen chấn động.

Trong trung tuần tháng này, đại hội Đảng sẽ mời dự họp mà trong lúc mấu chốt này, thành phố Tân Châu lại xảy ra tình huống như vậy, đúng là không phải chuyện gì tốt.

Dù gì hiện tại cũng là lúc toàn tỉnh duy trì ổn định, thành phố Tân Châu lại làm ra chuyện lớn như vậy, rất có thể sẽ khiến lãnh đạo tỉnh không hài lòng.

Đúng vào lúc này, điện thoại của Hàn Đông vang lên, lấy ra xem, thì ra là Tôn Hải Quần gọi đến

Nhận máy, liền nghe Tôn Hải Quần nói trong điện thoại:

- Chủ tịch Hàn, bên anh nói chuyện có tiện không?

Hàn Đông nhìn Mã Vũ Kim một cái, Mã Vũ Kim liền tự giác đứng dậy nói:

- Chủ tịch Hàn, vậy tôi xin cáo từ trước

Hàn Đông gật gật đầu, tiếp theo sau nói với Tôn Hải Quần:

- Anh Tôn, có chuyện gì thế?

Tôn Hải Quần nói:

- Bên thành phố Tân Châu, cơ bản có thể xác định là Mục Mã sơn trang, hơn nữa căn cứ tình báo đáng tin cậy, mấy ngày này, có thể sẽ có một đợt hàng sắp tới Mục Mã sơn trang, chúng tôi chuẩn bị bắt đầu thu lưới rồi, anh thấy thế nào?

Hàn Đông nói:

- Tôi thì không thành vấn đề, nhưng mà trong Tỉnh sắp mở đại hội rồi, vào lúc này có thích hợp chăng?

Tôn Hải Quần nói:

- Tôi cũng suy nghĩ qua vấn đề này, thế nhưng thời cơ không đợi người, hơn nữa lần trước không phải tôi đã nói qua sao? Trong này có khả năng dính líu tới một con cá lớn, tôi sợ kéo dài quà lâu, con cá sẽ bị kinh động? Hành động lần này, tôi xem như dâng tặng lễ vật cho đại hội tỉnh Đảng vậy, nếu đã làm, thì phải làm rầm rộ lên chứ

Hàn Đông cười khổ, còn có mười một ngày thì đại hội Đảng phải khai mạc, xem ra thành phố Tân Châu thật sự phải làm ra một động thái lớn mới được đây

- Nếu đã vậy, tôi cũng không còn gì để nói nữa, cần chúng tôi phối hợp thế nào?

- Căn cứ vào tình hình tìm hiểu được, trong Mục Mã sơn trang, có thể sẽ có chút dính líu với một số lãnh đạo nào đó của Thành ủy bên anh, do vậy bên tôi không định cho người bên cục công an thành phố tham dự, ngoại trừ người của sở công an tỉnh, thì cần phân quân khu bên anh xuất động

Hàn Đông nói:

- Điều này không thành vấn đề, cần bao nhiêu người, khi nào động thủ, anh nói với tôi, tôi liên hệ với phân quân khu

Cùng Tôn Hải Quần nói một hồi, sau khi xác định sự tình các mặt, Hàn Đông buông điện thoại xuống, thở dài một hơi, nhanh thôi, thành phố Tân Châu sẽ khơi lên một trận bão táp lớn

Cũng không biết Hạ Kim Cường có bị liên lụy trong đó không nữa, nếu Hạ Kim Cường bị liên lụy vào, nói không chừng còn có ủy viên thường vụ khác cũng dính dáng vào đó, e là thể chế thành phố Tân Châu sắp nghênh đón một lần thanh lọc lớn đây

Cầm điện thoại lên, Hàn Đông gọi đến số của Hàn Quốc Bình, nói:

- Chính ủy Hàn, giữa trưa chúng ta cùng ăn cơm đi, có chút chuyện cần làm phiền anh chút

Hàn Quốc Bình nói:

- Vậy được, tôi tới nhà khách Số Một hay sao?

Hàn Đông nói:

- Không cần, chúng ta tìm nơi vắng vẻ đi

Hàn Quốc Bình vừa nghe, liền hiểu Hàn Đông khẳng định có chuyện quan trọng nói với mình, liền nói:

- Vậy đến Phong Lâm Phong Vị ở bên trái phân quân khu đi

- Ừm, tôi qua đó ngay

Hàn Đông nói

Treo mày, Hàn Đông ra cửa, để Vu Đại Lực chở mình đến trung tâm thành phố, tìm một nơi xuống xe, sau đó Hàn Đông đón xe đến Phong Lâm Phong Vị



Sáu tháng năm, tối, Đại đội chống ma túy của sở công an Tỉnh dưới sự phối hợp của phân quân khu thành phố Tân Châu, bao vây trong ngoài Mục Mã sơn trang, bắt hơn trăm người, tịch thu gần 10 kg độc phẩm

Đây là một cuộc chiến kịch liệt và thần tốc

Trong cuộc chiến, trước sau chỉ có hơn 20 phút đồng hồ, nhưng lại phát sinh một trận nổ súng kịch liệt

Quân đội tồng cộng bắn chết sáu tay súng buôn bán ma túy

Giám đốc sở công an tỉnh Tôn Hải Quần đêm đó đích thân ra trận, cùng ủy viên thường vụ thành ủy, chính ủy phân quân khu Hàn Quốc Bình chỉ huy trận chiến

Nhân viên công tác của sở công an tỉnh, từ Mục Mã sơn trang điều tra ra rất nhiều thứ, bao gồm độc phẩm còn có đủ các loại tư liệu

Ngay trong đêm trận chiến kết thúc thắng lợi, Hàn Đông liền nhận được tin tức, rồi yên tâm mà ngủ một giấc

Mặc kệ thế nào, ít nhất một tụ điểm ma túy lớn của thành phố Tân Châu đã được tóm trọn ổ

Sáng sớm hôm sau, Hàn Đông còn chưa tỉnh hẳn, liền bị một âm thanh chói tai làm guật mình tỉnh giấc

Cầm điện thoại lên, là Tôn Hải Quần gọi tới, trong lòng Hàn Đông bỗng giật thót, có một loại dự cảm không yên dấy lên

Nghe điện thoại, Hàn Đông nói:

- Anh Tôn, có phát hiện gì?

- Hàn Đông, phát hiện lớn đây

Tôn Hải Quần trong điện thoại vô cùng hưng phấn

- Trong két sắt âm tường ở phòng làm việc của ông chủ Mục Mã sơn trang, tìm thấy một số video, cực kỳ sắc nét…

Hàn Đông cười khổ, nói:

- Anh Tôn, có ai thế?

- Ừm, thành phố anh có không ít lãnh đạo là diễn viên chính!!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.