Người Cầm Quyền

Chương 629: Chương 629: Dựa thế






Nghe xong lời Tôn Hải Quần nói, Hàn Đông chỉ còn cách cười khổ.

Xem ra vụ án lần này, quả nhiên đem đến sự ảnh hưởng cực lớn cho thành phố Tân Châu.

Bí thư Thành ủy Hạ Kim Cường, Phó Bí thư - Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc Ngụy Chính Minh, Phó Bí thư - Bí thư Đảng ủy Công an Trần Phúc Xương, Trưởng ban tuyên giáo Trịnh Thị Vĩ, Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc thành phố Khâu Thụy Hòa, tổng cộng hai cán bộ cấp Sở, ba cán bộ cấp Phó sở, tất cả đều bị dính líu

Trong số vài người có quan hệ tốt với Hạ Kim Cường, ngoại trừ ủy viên thường vụ Thành ủy, Phó Chủ tịch thành phố Chử Bình Khánh không có tiết mục bên ngoài, những người khác đều bị ghi hình.

Trong đó Hạ Kim Cường nhiều nhất, tổng cộng có tám cuốn băng ghi hình.

Chử Bình Khánh cũng là có đi qua Mục Mã Sơn Trang vài lần, tuy nhiên y dường như tương đối biết giữ mình trong sạch, ngoại trừ ăn cơm cũng không tham gia vào cái gì. Mỗi lần đều là ngồi ở trong phòng một lát cùng cô gái trang điểm xinh đẹp, ăn mặc hở hang nói chuyện một chút rồi đi khỏi.

- Mấy thứ này làm sao bây giờ?

Tôn Hải Quần hỏi

Hàn Đông bất đắc dĩ gãi gãi đầu nói:

- Còn có thể làm sao nữa, đã xảy ra chuyện rồi thì mọi thứ cứ theo trình tự mà làm đi. Mặt khác, e là ngoại trừ những cuốn băng này, những người này còn dính đến những vấn đề khác, cái này phải cần mọi người thâm nhập điều tra rồi.

Tôn Hải Quần nói:

- Tôi cảm thấy chuyện này, Hàn Đông anh tốt nhất là nên gọi điện cho Chủ tịch Tỉnh Phạm báo cáo một chút.

Hàn Đông nghĩ thấy cũng đúng, liền nói:

- Vậy cũng được, tôi gọi điện thoại, lát nữa anh ở bên cạnh bổ sung một chút.

Tôn Hải Quần gật gật đầu, biết là Hàn Đông cũng coi như là đang làm bước đệm cho mình.

Hàn Đông lấy điện thoại di động ra gọi cho Phạm Đồng Huy.

Tuy rằng hiện tại mới khoảng bảy giờ rưỡi, vẫn chưa đến giờ làm việc, nhưng thành phố Tân Châu xảy ra chuyện lớn như vậy, cũng mặc kệ là lúc nào.

Hàn Đông có số điện thoại cá nhân của Phạm Đồng Huy, nếu như là việc bình thường cũng không cần phải gọi số này, nhưng tình hình hiện tại đặc biệt thì trực tiếp gọi qua đó vậy.

Phạm Đồng Huy đang dùng bữa sáng, điện thoại di động inh ỏi reo lên, y khẽ giật mình cầm điện thoại lên vừa thấy là Hàn Đông gọi đến liền nhận rồi nói:

- Đồng chí Hàn Đông có chuyện gì?

Y cũng biết Hàn Đông sớm như vậy gọi điện đến, khẳng định không phải chuyện bình thường.

Hàn Đông nói:

- Chủ tịch Tỉnh Phạm, có tình huống khẩn cấp muốn báo cáo với ngài, đêm hôm qua, sở Công an tỉnh ở thành phố Tân Châu phối hợp với phân quân khu phá được một tụ điểm ma túy của thành phố Tân Châu, trong đó lục soát được một ít tài liệu, dính líu tới năm vị lãnh đạo quan trọng của thành phố Tân Châu, tình hình cụ thể tôi xin để cho Giám đốc sở Tôn của sở Công an tỉnh báo cáo tỉ mỉ cho ngài vậy.

Phạm Đồng Huy hít một hơi sâu, năm vị lãnh đạo chủ yếu, vậy chẳng phải là bộ máy của thành phố Tân Châu đều sắp hỏng hết hay sao?

Đây đúng là một chuyện lớn.

Tôn Hải Quần nhận điện thoại trong tay, sau đó cung kính nói:

- Chủ tịch Tỉnh Phạm, chào ngài, tôi là Tôn Hải Quần …

- Tình hình rốt cuộc nghiêm trọng như thế nào?

Phạm Đồng Huy cũng không quan tâm khách sáo với Tôn Hải Quần, vội vàng hỏi han.

Tôn Hải Quần chủ yếu đem những người dính líu tới băng ghi hình nói một chút, sau đó nói:

- Chủ tịch Tỉnh Phạm, bởi vì những thứ thu được rất nhiều, nhân viên công tác còn đang phân loại chỉnh lý, tình huống khác tạm thời vẫn chưa thu thập được.

Lông mày của Phạm Đồng Huy sớm đã nhíu chặt lại rồi, tình huống hiện tại đã đủ nghiêm trọng rồi, còn không biết còn tình huống gì khác nữa.

- Có chuyện gì, lập tức báo cáo với tôi.

Phạm Đồng Huy trầm giọng nói, chuyện này đã xảy ra, vậy cũng chỉ có thể thản nhiên đối mặt. Chí ít hiện tại mình biết trước tình huống này, tức là có thể trước một bước suy nghĩ sách lược đối phó.

Vừa rồi Tôn Hải Quần nhắc tới vài người, đều không phải là người ở phe Phạm Đồng Huy, do đó hiện tại xảy ra việc như vậy, một là một vấn đề nghiêm trọng nhưng đối với Phạm Đồng Huy mà nói cũng là một cơ hội, ông ta có thể mượn cơ hội này sắp xếp vài người.

Tôn Hải Quần nói:

- Dạ được, Chủ tịch Tỉnh Phạm.

Phạm Đồng Huy nói:

- Ừ, anh đưa điện thoại cho đồng chí Hàn Đông đi.

Nhận điện thoại từ tay Tôn Hải Quần, Hàn Đông nói:

- Chủ tịch Tỉnh Phạm, ngài còn có dặn dò gì?

Phạm Đồng Huy nói:

- Chuyện này tạm thời phải bảo mật, công tác của thành phố Tân Châu, anh nên đặc biệt chú ý, cụ thể chờ Tỉnh ủy quyết định.

Hàn Đông nói:

- Không thành vấn đề, Chủ tịch Tỉnh Phạm yên tâm, tôi nhất định hết sức duy trì tốt công tác của thành phố Tân Châu.

Kỳ thực Hàn Đông cũng không cần phải lo lắng, bởi vì từ mấy cuốn băng ghi hình này xem xét, e là Hạ Kim Cường bọn họ đều không biết mình bị ông chủ Muc Mã Sơn Trang ghi hình. Nếu không, bọn họ cũng không đi mãi không chán, vậy thì chỉ cần bên Tôn Hải Quần trước tiên bảo mật tốt, tạm thời giữ ổn định đám người Hạ Kim Cường thì một chút vấn đề cũng không có.

Cúp điện thoại, Hàn Đông nói:

- Anh Tôn, mấy thứ này có người nào biết vậy?

Tôn Hải Quần cười nói:

- Cái này anh không cần lo, người của tôi đều đáng tin cậy, không để lọt ra ngoài đâu.

Hàn Đông gật đầu nói;

- Vậy thì tốt, chuyện này tạm thời phải giữ bí mật chặt chẽ, có chuyện gì, anh lập tức báo cáo cho Chủ tịch Tỉnh Phạm, cũng có ích.

Trải qua chuyện này, chắc chắn sự tín nhiệm của Phạm Đồng Huy đối với Tôn Hải Quần nhất định tăng lên không ít.

Tôn Hải Quần nói:

- Chuyện này có cần báo cáo một chút với Ủy ban Kỷ luật không?

Hàn Đông nghĩ ngợi rồi nói:

- Thôi đi, đợi Chủ tịch Tỉnh Phạm bên đó quyết định rồi tính sau.

Hắn cũng hiểu được Phạm Đồng Huy khẳng định không hy vọng chuyện này nhanh như vậy bị lộ ra ngoài, đoán chừng sớm nhất cũng là chiều nay hoặc ngày mai mới cho Tôn Hải Quần đem tư liệu liên quan chuyển giao cho Ủy ban Kỷ luật.

Tôn Hải Quần nói:

- Được, vậy cứ đợi trước vậy.

Lúc này có một cảnh sát đến nói:

- Giám đốc sở, lại phát hiện ra chút chuyện.

- Chuyện gì?

Tôn Hải Quần hỏi.

Cảnh sát kia liếc nhìn Hàn Đông một cái, dường như có ý kêu Hàn Đông tránh đi một lát.

Tôn Hải Quần trừng mắt nói:

- Nhìn cái gì vậy, có gì thì nói đi.

Nhìn ra được, người cảnh sát này chắc là con cháu của Tôn Hải Quần, nếu không y cũng không nói chuyện một cách không khách khí như vậy.

Hàn Đông cười nhưng cũng không có rời khỏi.

Cảnh sát kia nói:

- Giám đốc sở, chúng tôi xử lý ra một ít tài liệu, có thể xác định con cá lớn đó.

Tôn Hải Quần lập tức vẻ mặt vui mừng nói:

- Là chứng cứ trực tiếp không?

Cảnh sát kia nói:

- Đúng vậy, có ghi âm điện thoại, còn có bản ghi chép chuyển khoản và các tư liệu ban đầu.

- Tốt, làm tốt lắm, mọi người tiếp tục đi xử lý tư liệu, có chuyện gì lập tức báo cáo với tôi, cần chú ý bảo mật, nếu như tư liệu tiết lộ ra ngoài, tuyệt đối không nhẹ nhàng bỏ qua.

Tôn Hải Quần có chút vui vẻ mà nói.

Hàn Đông thấy vẻ vui mừng khác thường của y, đồng thời lại nghĩ đến trước đó, y dường như có nói qua là sau lưng mạng lưới buôn ma túy này có thể có cá lớn, cũng không biết cụ thể là ai, điều này khiến trong lòng Hàn Đông vô cùng hiếu kỳ.

Đợi cảnh sát kia đi ra ngoài, Tôn Hải Quần nói:

- Xem ra lần này nhất định là một vụ án lớn đây, trước đó chúng tôi trong quá trình điều tra thì phát hiện việc này có liên quan tới con trai của Phó Bí thư Bào là Bào Hoành Hồng, còn có con trai của Cục trưởng cục Công an Thục Đô Hà Thiên Đạt là Hà Vĩ, chính vì như vậy, Sở tỉnh luôn cẩn thận.

Hàn Đông không khỏi giật mình, không ngờ vụ án ở thành phố Tân Châu lại có liên quan đến Bào Hoành Hồng và Hà Vĩ.

Tên tiểu tử Bào Hoành Hồng này trước giờ luôn bất mãn Hàn Đông, chỉ là không có năng lực để đối phó Hàn Đông mà thôi.

Về phần Hà Vĩ, trước đây y cùng Lăng Tĩnh Nhiên lăn lộn, cũng có xung đột với Hàn Đông.

Hàn Đông đầu tiên liền nghĩ đến chuyện này, có lẽ hai tên Bào Hoành Hồng và Hà Vĩ sở dĩ ở thành phố Tân Châu phát triển một tụ điềm ma túy như vậy chính là muốn đối chọi với mình.

Tuy nhiên hiện tại cũng tốt, tìm thấy chứng cứ trực tiếp của bọn họ, thì không cần chính mình lãng phí tâm tư.

Tôn Hải Quần lúc này tinh thần phấn chấn nói:

- Tốt rồi, tôi phải đi làm việc đây, có chuyện gì gọi điện liên lạc.

Y vừa mới nhậm chức đã làm vụ án lớn như vậy, lần này, vị trí cùa y cơ bản không ai có thể lay động rồi.

Tuy nhiên, vụ án lần này liên quan tới Bào Hoành Hồng và Hà Vĩ, đến lúc đó khẳng định sẽ phải chịu áp lực nhất định.

Chuyện này tạm thời cũng không đến phiên Hàn Đông quản.

“Chuyện hiện giờ của mình là giữ vững cục diện của thành phố Tân Châu”

Hàn Đông lái xe, trong lòng vừa suy nghĩ.

“Bọn người của Hạ Kim Cường khẳng định chạy không thoát rồi, thành phố Tân Châu một lúc lật đổ nhiều lãnh đạo như vậy, cũng không biết Tỉnh ủy sẽ làm như thế nào?”

Hạ Kim Cường bị lật đổ thì chức Bí thư Thành ủy thành phố Tân Châu sẽ trống rồi, chỉ là Hàn Đông cảm thấy bản thân chắc là sẽ không có phần gì rồi, dù sao mình vừa mới làm Chủ tịch thành phố bao lâu, Tỉnh ủy chắc là sẽ không để mình tiếp nhận Bí thư Thành ủy, khả năng cao nhất là từ trên Tỉnh điều một người xuống.

Bởi vì cục diện Tỉnh ủy vừa mới có thay đổi, mọi người đúng lúc đang cần có cơ hội sắp xếp người của mình.

“Mặc kệ ai làm Bí thư Thành ủy, đều không thể phá hoại vận mệnh của thành phố Tân Châu, cái này là điểm quan trọng, những thứ khác đều không sao cả.”

Bốn ủy viên thường vụ lại thêm một Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc, điều này đối với thành phố Tân Châu mà nói, tuyệt đối là một trận động đất.

Lái xe về, đi ra ăn bữa sáng, Vu Đại Lực và KHổng Phàm Chi đã đợi gặp.

Đến Ủy ban nhân dân thành phố, Hàn Đông vừa ngồi xuống trong văn phòng, điện thoại liền reng lên, là Trương Vân Bình gọi tới.

- Chủ tịch Hàn, đêm qua Mục Mã Sơn Trang bị đóng cửa rồi sao?

Trương Vân Bình trong điện thoại có chút hưng phấn hỏi.

Tin tức của y thật là mau lẹ, nhưng là ủy viên thường vụ Thành ủy, thành phố Tân Châu xảy ra chuyện lớn như vậy thậm chí cả phân quân khu cũng ra tay, khẳng định không giấu nổi bọn họ, Hàn Đông tin rằng trong lúc này đám người của Hạ Kim Cường cũng đã biết tin này, chỉ là không biết bọn họ hiện tại có cảm nhận gì.

Nói như vậy, cho dù bọn họ không biết chuyện xấu của mình bị ghi hình nhưng lúc biết Mục Mã Sơn trang bị đóng cửa, tâm trạng nhất định cũng không tốt.

Hàn Đông nói:

- Đúng vậy, là sở công an tỉnh và phân quân khu hiệp trợ làm đấy.

- Nghe nói còn nổ súng nữa, vấn đề của Mục Mã Sơn Trang đúng là lớn nha.

Trương Vân Bình cảm khái nói.

Hàn Đông hiểu được y muốn từ mình lấy một chút tin tức, tuy nhiên hiện tại Hàn Đông cũng không thể nói ra tình hình cụ thể, cho dù là người mình cũng không thể nói.

- Đúng vậy, hiện tại người của Sở tỉnh đang toàn lực điều tra, chuyện này có thể sẽ ảnh hưởng thành phố Tân Châu một chút, chúng ta cần giữ vững cục diện mới được.

Tuy không cụ thể nói ra cái gì, nhưng Hàn Đông vẫn cho Trương Vân Bình một chút dự phòng.

Trương Vân Bình nói:

- Chủ tịch Hàn yên tâm, tôi sẽ tận lực làm tốt công tác của mình.

Cúp điện thoại không lâu, Phó Chủ tịch thường trực thành phố Hoàng Văn Vận lại đến văn phòng của Hàn Đông, ngồi xuống câu đầu tiên là nói chuyện Mục Mã Sơn Trang.

Hàn Đông tự nhiên cũng theo những lời lúc trước nói với Trương Vân Bình mà trả lời Hoàng Văn Vận cho có lệ, đồng thời kêu y làm tốt công tác của Ủy ban nhân dân thành phố.

Khoảng mười giờ ba mươi, Hàn Đông nhận được điện thoại của Phạm Đồng Huy.

- Đồng chí Hàn Đông, đối với việc sắp xếp nhân sự ở thành phố Tân Châu, anh có ý tưởng và kiến nghị gì không?

Hàn Đông sửng sốt, trong lòng nghĩ sao Phạm Đồng Huy lại đột nhiên hỏi vấn đề này?

- Chủ tịch Tỉnh Phạm, thành phố Tân Châu hiện tại vừa mới đi lên chính quy, bởi vậy tôi hy vọng thành phố Tân Châu có thể duy trì sự ổn định cơ bản, không thể vì chuyện lần này ảnh hưởng đến sự phát triển của thành phố Tân Châu.

Đây là ý nghĩ thật sự của Hàn Đông, dù sao thì bộ mặt của thành phố Tân Châu bây giờ là do Hàn Đông cực khổ làm nên, đây là sự nghiệp của Hàn Đông cũng không thể cứ như vậy mà bị hủy hoại.

Phạm Đồng Huy khẽ mỉm cười nói:

- Vậy đối với sự sắp xếp cho công việc của bản thân, anh không có cách nghĩ nào sao?

Hàn Đông ngẩn ra, Phạm Đồng Huy là có ý gì, chẳng lẽ muốn để mình tiếp nhận chức Bí thư Thành ủy, hình như có chút hơi khác thường nha?

Tuy rằng đều là cấp Sở nhưng Bí thư Thành ủy so với Chủ tịch thành phố, tầm quan trọng không giống nhau.

Mặc dù Hàn Đông cũng hy vọng mình có thể ở chức Bí thư Thành ủy rèn luyện một chút, nhưng Hàn Đông vẫn cảm thấy kinh nghiệm hiện tại của mình có chút không đủ.

Nghĩ đến đây, Hàn Đông nói:

- Chủ tịch Tỉnh Phạm, tôi hết sức phục tùng sự sắp xếp của tổ chức, tuy nhiên tôi đảm nhiệm chức Chủ tịch thành phố Tân Châu không lâu, tôi hy vọng có thể trên cương vị này làm tốt công việc, vì sự phát triển của thành phố Tân Châu mà cống hiến.

Mặc kệ Phạm Đồng Huy có dự tính gì, trước tiên Hàn Đông phải giữ vững vị trí của mình rồi tính sau.

Mặt khác, về chuyện này, Hàn Đông chuẩn bị lát nữa gọi điện cho cha, nghe đề nghị của ông ấy.

Tuy rằng Hàn Đông là người của hai kiếp, nhưng kiếp trước Hàn Đông là một người ăn chơi trác táng, tuy biết được xu hướng lịch sử phát triển của Trung Hoa, nhưng kinh nghiệm quan trường thật sự không nhiều. Mà cha của Hàn Đông là Hàn Chính, khi mới bắt đầu làm việc liền đi theo con đường chính trị, tuy trước đây luôn ở tại cơ quan của bộ Tài chính, nhưng ông ấy hiện giờ đã là cấp Bộ trưởng, kinh nghiệm chính trị khẳng định phong phú hơn Hàn Đông rất nhiều, điểm này không phải Hàn Đông tái sinh có thể so sánh được.

Mấu chốt là trước khi Hàn Đông trùng sinh, cuộc sống rất suy đồi, rất ăn chơi trác táng, tất cả kinh nghiệm hắn có so với kinh nghiệm của cha là Hàn Chính từ thể chế từ từ tích lũy, nên khác biệt rất nhiều.

Phạm Đồng Huy đương nhiên hiểu ý của Hàn Đông, trên thực tế y cũng biết, theo tình huống bình thường, Hàn Đông quả thật không nên nhanh như vậy thì được đề bạt lên chức Bí thư Thành ủy.

Nhưng Phạm Đồng Huy cũng là có nổi khổ tâm riêng của y, bởi vì y tuy rằng rất nhanh phải tiếp nhận chức Chủ tịch Tỉnh rồi, nhưng muốn nắm trong tay chức Bí thư Thành ủy của thành phố Tân Châu, cũng không phải dễ dàng.

Cho nên y nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy cách tốt nhất, vẫn là xuống tay trên người Hàn Đông, đoán chừng chỉ cần bản thân đề cập đến Hàn Đông, lúc đó người ủng hộ khẳng định không ít.

- Ừ, chuyện này, đến lúc đó Tỉnh ủy sẽ thảo luận quyết định, anh an tâm làm tốt công việc của anh đi.

Phạm Đồng Huy cũng không nói gì thêm, tuy trong cách nói của Hàn Đông cho thấy kinh nghiệm của hắn có thể có chút không đủ, nhưng cũng hoàn toàn chặn hết đường.

Trên thực tế, bất kỳ là ai, trên cơ bản đều không cự tuyệt thăng quan.

Hàn Đông thở dài một hơi, đi đến cửa nói với Khổng Phàm Chi:

- Tiểu Khổng, tôi có chút chuyện, đừng để người khác quấy rầy.

- Dạ được, Chủ tịch.

Khổng Phàm Chi đứng lên nói.

Y đối với cục diện hiện tại của Thành ủy cũng không hiểu cho lắm, cũng biết Mục Mã Sơn Trang đêm qua bị đóng cửa, đoán rằng hiện tại Hàn Đông đang nghĩ cách đối phó Hạ Kim Cường, theo y xem xét Hạ Kim Cường khẳng định không có cách đấu với Hàn Đông, y đối với Hàn Đông tràn đầy tự tin.

Hàn Đông đóng cửa lại, lập tức gọi điện cho cha.

- Hàn Đông, gặp vấn đề khó gì?

Giọng nói của cha là Hàn Chính rất ôn hòa.

Hàn Đông cười khổ một cái, xem ra cha vẫn là có tầm nhìn sáng suốt, vừa nhận được điện thoại của mình liền biết mình gặp vấn đề nan giải.

Nói một chút về tình hình của thành phố Tân Châu và cuộc điện thoại vừa rồi với Phạm Đồng Huy, rồi Hàn Đông nói:

- Cha, con hiện tại nên làm gì?

Hàn Chính nói:

- Con cái gì cũng không cần làm, theo kinh nghiệm của con, nhanh như vậy lên chức Bí thư Thành ủy, có chút không thích hợp, nhưng chỉ sợ Phạm Đồng Huy cũng là dựa thế mà thôi, điều này đối với con mà nói, cũng không phải là chuyện gì xấu, con cứ thuận theo tự nhiên là được, mặt khác những người ở thành phố xảy ra chuyện lớn như vậy, ta đoán cho dù đề bạt con, e là cũng sẽ không đề bạt tại chỗ.

Hàn Đông suy nghĩ một chút, rất nhanh liền hiểu ý của cha, xem ra lúc mình lợi dụng bọn người của Phạm Đồng Huy, bọn họ thật ra cũng là coi mình như một con cờ, một con cờ có lợi cho bọn họ.

Điều này cũng là bất đắc dĩ, dù sao thì sau lưng Hàn Đông tuy là có một bối cảnh ngất trời, nhưng hiện tại địa vị của Hàn Đông vẫn còn thấp, trước mặt bọn người của Tỉnh ủy, thực lực vẫn là không đủ.

Bọn họ sở dĩ đối với mình khách khí, chủ yếu là coi trọng thế lực sau lưng mình, cùng với tiềm lực phát triển của mình mà thôi.

Bởi vậy trong trận đấu bên trong của Tỉnh ủy, mình liền trở thành con cờ hữu dụng của họ.

Hàn Chính lúc này lại nói:

- Nhưng mà, con có thể ở chức vị Bí thư Thành ủy rèn luyện một chút cũng tốt, theo sự sắp xếp của ông nội, là ở cấp Sở mà lên, đến lúc chuyển tiếp đến các Bộ và Ủy ban trung ương rèn luyện một chút, mà hiện giờ con có cơ hội này, vậy thì có thể nhanh một bước làm phong phú kinh nghiệm của con.

- Con biết rồi, con sẽ thuận theo tự nhiên, trước tiên làm tốt con cờ này là được.

Hàn Đông cười nói.

- Con cờ…

Hàn Chính cười một chút, nói:

- Đừng nói con là con cờ, trong quan trường, có thể làm con cờ chỉ có vài người mà thôi.

Những lời này có chút cảm giác như là anh hùng nhục chí, nhưng Hàn Đông hiểu ý của cha, người có thể bố trí toàn bộ bàn cờ của Trung Hoa, thật sự cũng không nhiều.

- Làm cho tốt, có lẽ trong tương lai con sẽ là một đại quốc thủ.

Trong lời nói của Hàn Chính tràn đầy mong đợi.

Hàn Đông cười khổ, nói:

- Con vẫn là làm tốt công việc hiện giờ rồi tính sau.

Hàn Chính nói:

- Cũng đúng, trước tiên làm quân cờ cho tốt, mới có tư cách làm người đánh cờ, cho dù không làm được đại quốc thủ, cũng có thể là tiểu kỳ thủ

Hàn Đông cúp điện thoại, trong lòng đã bình tĩnh lại, theo sự phân tích của cha, Phạm Đồng Huy đang dựa thế, vậy thì bản thân nên chọn như thế nào? Cam tâm làm một con cờ bị động sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.