Chén trà trong tay Triệu Thần Khánh rơi thẳng xuống đất vỡ tan.
Ban nãy anh vẫn còn đắc ý, vì thế tin tức thành ủy truyền tới, nói Hàn
Đông trong cuộc họp bí thư bị bí thư thành ủy phê bình cho một trận, bây giờ rất khiêm tốn mà hội nghị thường ủy hai ngày nữa phải tiến hành
điều chỉnh nhân sự của cục công an, cho dù Lâm Dũng với vị trí trợ lý
chủ tịch thành phố, cục trưởng cục công an thành phố không thể lay động
nhưng trên dưới cục công an chắc chắn sẽ phải điều chỉnh mà cục công an
lần này chắc cũng phải tiến hành triển khai một loạt.
Hai
ngày này cho dù cục công an vẫn triển khai như trước nhưng một số người
rõ ràng cảm thấy thái độ của cục công an có vẻ kiềm chế hơn thời gian
trước.
Triệu Thần Khánh thấy Hàn Đông bị đám người thu thập vậy vấn đề của mình sẽ giải quyết xong.
Cho nên tâm trạng anh bây giờ rất tốt.
Nhân viên Ủy ban Kỷ luật thành phố tới đơn giản chỉ giống như đòn cảnh tỉnh, thiếu chút nữa khiến Triệu Thần Khánh té xỉu.
Sắc mặt của y trong nháy mắt trở nên trắng bệch, miễn cưỡng đứng lên lắp ba lắp bắp :
- Các anh... các anh...
Y ‘các anh’ nửa ngày, lại không có vế sau
Lúc này Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố Nhâm Tiểu Nhị từ ngoài vào, mặt cô rất nghiêm túc nói:
- Đi thôi, đồng chí Triệu Thần Khánh.
Hai nhân viên làm việc đi lên trước, một trái một phải đỡ Triệu Thần Khánh dậy.
- Tôi muốn gọi điện thoại... Tôi muốn gọi điện thoại...
Triệu Thần Khánh bỗng nhiêu kêu lên, ra sức giãy dụa.
Nhậm Tiểu Nhị cau này nói:
- Anh thực sự muốn gọi điện thoại?
Giọng nói lạnh lùng như băng bao trùm cả không khí xung quanh.
Triệu Thần Khánh mặc dù trong đầu hoảng loạn nhưng anh bây giờ hiểu
rồi, nếu Ủy ban Kỷ luật thành phố chính thức ra mặt, như vậy họ chắc
chắn nắm rõ chứng cứ, nên mới tới bắt giam mình.
Cái gọi là phối hợp điều tra trên thực tế chính là bắt giam y, tại địa điểm quy định, thời điểm quy định trả lời vấn đề.
Ban nãy phản ứng đầu tiên của y là gọi điện thoại cho ủy viên thường vụ Thành ủy Vương Vĩnh Ninh nhưng bây giờ y phản ứng lại rồi, bản thân căn bản không thể gọi cuộc điện thoại này, nếu để Vương Vĩnh Ninh phản cảm
rồi thì bản thân càng không có chút hi vọng.
- Tôi có thể tự đi được.
Triệu Thần Khánh nói. Đây là tòa nhà làm việc của huyện ủy nếu bị hai
người áp giải ra ngoài thì thật mất mặt, y vẫn muốn giữ thể diện đến lúc cuối cùng, tự mình cùng đi.
Hai nhân viên ngẩng đầu nhìn về
phía Nhâm Tiểu Nhị thản nhiên cười gật đầu, thế là hai nhân viên liền bỏ tay Triệu Thần Khánh ra nhưng vẫn trước sau kiểm soát tránh y giở trò
gì.
Từ văn phòng làm việc đi ra, thư ký của Triệu Thần Khánh vẻ mặt trắng bệch đứng ở đó, trạng thái ủ rũ.
Mặc dù anh không có liên lụy gì nhưng ông chủ của mình bị bắt thì tiền
đồ của mình căn bản cũng hết rồi, sau này ai sẽ dùng anh đâu.
Nhìn thấy Triệu Thần Khánh và mấy người xuống lầu sắc mặt có chút
trắng, mấy nhân viên gặp được rất nghi ngờ không biết có chuyện gì xảy
ra.
Nhưng rất nhanh mọi người liền biết đó là chuyện gì.
Một trận giận dữ truyền tới, lại là ủy viên thường vụ huyện bị bắt, là
bí thư đảng ủy huyện kiêm cục trưởng cục công an Hoàng Định Trung phát
ra.
Hai tay gã bị còng, hai ngân viên trái phải cầm tay gã nhưng gã vẫn cật lực giãy dụa, vừa giãy dụa vừa kêu lên:
- Buông ra, tôi muốn gặp bí thư Thành ủy, các ngươi đây là trả thù.
Sắc mặt Triệu Thần Khánh trắng bệch, Ủy ban Kỷ luật thành phố lần này
là muốn đánh động những người có liên quan, vậy y muốn nghĩ cho thân
mình thì càng khó rồi.
Nếu Ủy ban Kỷ luật chỉ tìm một người
thì đương nhiên nhẹ nhàng hơn nhiều nhưng Ủy ban Kỷ luật làm to chuyện
như vậy chắc chắn nắm phần chắc rồi, mà không chỉ nắm một số chứng cứ
thôi đâu.
Triệu Thần Khánh như chìm vào vực sâu, từ khi tân
chủ tịch thành phố đến huyện Dao Sơn thị sát, y đã tự nhắc nhở, thậm chí còn nhốt con ở nhà mấy ngày, chính là để tránh sóng gió, sau này nghe
thấy trong cuộc họp bí thư Hàn Đông bị áp chế, trong lòng y mới khá hơn
chút, thêm nữa hành động của cục công an phải nhẹ nhàng chút cho nên cảm thấy sự việc đang tiến triển theo chiều hướng tốt.
Trong khi y đang thở phào nhẹ nhõm thì sự việc lại chuyển hóa gấp như vậy, Ủy ban Kỷ luật thành phố đột nhiên gây chiến, trực tiếp áp dụng thực thi bắt
giam, đây là điều làm y bị bất ngờ.
Người của Ủy ban nhân dân Huyện Dao Sơn dường như đều bị ngạc nhiên.
Xảy ra sự việc lớn như vậy mọi người đương nhiên hiểu là chuyện gì, một vài người có chút run rẩy, dù sao có một số người bình thường chân tay
cũng không sạch sẽ gì, mặc dù nói có thể không có vấn đề gì lớn nhưng
vận đen sẽ không bỏ qua ai, đối với Ủy ban Kỷ luật vô cùng sợ hãi, bây
giờ ngay cả bí thư huyện ủy, bí thư đảng ủy đều bị bắt giam.
Nếu tới lượt họ vậy sẽ không có người nào có thể thoát.
Có người vui mừng có người buồn, người bên Triệu Thần Khánh bây giờ cảm thấy giống như bầu trời hoàn toàn sụp đổ.
Người quan hệ tốt với Triệu Thần Khánh bây giờ cũng đều cảm thấy bất
an, dù sao họ bình thường cũng tặng Triệu Thần Khánh không ít đồ, nếu
Triệu Thần Khánh nói với Ủy ban Kỷ luật thì những ngày tháng tiếp theo
của họ cũng sẽ khó sống.
Chủ tịch huyện Dao Sơn Ngũ Trí Quốc căng thẳng nói với thư ký:
- Mọi người đều không làm việc hả, có gì đáng xem đâu.
- Chủ tịch huyện, tôi nói chuyện với trưởng ban thư ký một chút.
Thư ký của anh kính cẩn nói nhưng trong lòng lại vô cùng khinh thường,
ban nãy nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài nhưng anh nhìn thấy Ngũ Trí Quốc giả bộ liền đứng phắt lên lẻn đến bên cửa sổ, đợi sau khi nhìn rõ sự
việc y mới kích động có chút run run, khuôn mặt đang cười tươi như hoa
cúc bây giờ lại giả bộ điềm đạm để lừa người.
Ngũ Trí
Quốc đương nhiên không biết ý nghĩ trong lòng của thư ký của mình, y bây giờ thực sự rất hưng phấn, Triệu Thần Khánh xảy ra vấn đề, chắc chắn
không quay về rồi, vì thế vị trí bí thư huyện ủy còn trống, xét về tư
cách chắc chắn sẽ là Ngũ Trí Quốc ngồi vào đó.
Từ chủ tịch
huyện đến Bí thư huyện ủy cấp bậc không thay đổi nhưng quyền lực lớn hơn không ít, cho tới nay Ngũ Trí Quốc luôn đấu tranh cùng Triệu Thần
Khánh, bây giờ cuối cùng có cơ hội thay vào đó rồi y đương nhiên cực kỳ
vui sướng.
Ủy ban Kỷ luật thành phố lần này bỗng nhiên hành
động, đem bắt giam hai vị lãnh đạo quan trọng của huyện Dao Sơn, gây
chấn động không ít.
Phó bí thư thành ủy Vương Vĩnh Ninh nhận được điện thoại tức giận ném luôn chén trà.
- Đáng giận
Vương Vĩnh Ninh tức giận nói, ngày kia phải họp hội nghị rồi, cứ tưởng
Hàn Đông phải hành quân lặng lẽ nhưng bây giờ xem ra sự khiêm tốn của
Hàn Đông mấy ngày trước trên thực tế chỉ là làm bộ mà thôi.
Y tin nếu không có sự kiên trì của Hàn Đông Ủy ban Kỷ luật cũng không làm rắn như vậy.
Thở dài Vương Vĩnh Ninh đứng lên, y phải đi nói chuyện với bí thư thành ủy Lam Nghiệp, không thể để Hàn Đông làm tùy ý như vậy.
Vừa
tới bên ngoài văn phòng làm việc của Lam Nghiệp liền nhìn thấy Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố Đàm Vỹ từ bên trong đi ra.
Vương Vĩnh Ninh giật mình, trên mặt lập tức trở lại như bình thường và chào hỏi Đàm Vỹ.
Nhìn thấy Vương Vĩnh Ninh vào Lam Nghiệp vội nghiêm sắc mặt lại một chút
- Đồng chí Vĩnh Ninh tới rồi.
- Bí thư Lam, tôi vừa nhận điện thoại, Triệu Thần Khánh và Hoàng Định
Trung huyện Dao Sơn đều bị Ủy ban Kỷ luật bắt giam rồi, thời gian này
công việc của Ủy ban Kỷ luật hoạt động rất mạnh.
Lam Nghiệp hơi ngạc nhiên một chút liền nói:
- Đúng thế, ban nãy đồng chí Đàm Vỹ báo cáo cho tôi rồi, Triệu Thần
Khánh và Hoàng Định Trung, vấn đề liên lụy khá nghiêm trọng, Ủy ban Kỷ
luật tiến hành bắt giam bọn họ cũng là làm theo trình tự.
Trong lòng Lam Nghiệp vô cùng căm tức, bởi vì ban nãy Đàm Vỹ mặc dù thực sự đến nói vấn đề của Triệu Thần Khánh và Hoàng Định Trung nhưng cũng
nói đến phải bắt giam họ, mà thái độ của Lam Nghiệp cũng ủng hộ công
việc của Ủy ban Kỷ luật, nhưng trong thời gian này suýt có vấn đề, căn
cứ theo tình hình Triệu Thần Khánh và Hoàng Định Trung bị bắt chắc sau
khi Đàm Vỹ báo cáo tiến hành tiếp nhưng bây giờ đã trở thành sự thật.
Đàm Vỹ làm như vậy, làm cho người ta cảm giác như là lo lắng cho Lam Nghiệp bị bắt giam cho nên làm Lam Nghiệp rất khó chịu.
Vương Vĩnh Ninh cũng thấy tinh thần của Lam Nghiệp thay đổi nhất thời
hiểu Lam Nghiệp rất không hài lòng với việc này, vì thế càng thêm mắm
thêm muối vào nói:
- Bí thư Lam, thời gian này thành phố Ninh Hải xảy ra rất nhiều việc, cục công an, Ủy ban Kỷ luật, họ làm cái gì, lẽ
nào công tác trị an ở thành phố Ninh Hải lại kém như vậy, lẽ nào các
quan viên ở thành phố Ninh Hải thực sự không chịu nổi rồi, họ tiếp tục
làm như vậy rốt cuộc vị trí Thành ủy ở đâu?
Lam Nghiệp không vội nói ra, anh trầm tĩnh một lúc sau đó từ từ nói:
- Đồng chí Vĩnh Ninh có ý kiến gì có thể đưa ra ở cuộc họp hội nghị
thường vụ, cục diện tốt của thành phố Ninh Hải không thể bị phá bỏ điểm
này là không thể nghi ngờ.
Nhìn thấy Lam Nghiệp vẻ mặt bình
tĩnh nhưng hai mắt hừng hực tức giận có chút không che giấu được, Vương
Vĩnh Ninh hiểu Lam Nghiệp thực sự tức giận, chỉ sợ cuộc họp ngày kia sẽ
là một ngày xui xẻo nhất của Hàn Đông rồi.
Lần này hành động
của Ủy ban Kỷ luật cục công an mặc dù thực sự bắt một số người nhưng
cũng đắc tội không ít người, rất nhiều lãnh đạo thành phố biểu hiện
không nói gì, trong lòng cũng rất không hài lòng, trong cuộc họp hội
nghị chắc chắn sẽ không khách khí.
‘Ủy ban Kỷ luật cục công
an hành động của bọn họ lẽ nào là Hàn Đông châm lửa, nếu thực sự như vậy tôi sẽ dật tắt ngọn lửa này.’ Lam Nghiệp trong lòng tức giận.
Sự tình đã đến nước này rồi Lam Nghiệp đương nhiên ngồi không yên, Hàn
Đông làm như vậy đơn giản là muốn nổ súng, nếu tiếp tục như vậy thì uy
quyền của bí thư thành ủy của y ở chỗ nào.