Tần Vĩ Quân ngửa cổ uống cạn rượu trong chén, sau đó hai tay cầm chén rượu hướng về phía Hạ Kim Cường.
Hạ Kim Cường trong lòng rất tức giận, gã cảm thấy Tần Vĩ Quân này thật là
quá khoa trương, cho dù hai người trước đây đã bàn bạc với nhau, nhưng
trước mặt mọi người lão ta bỗng nhiên đưa ra yêu cầu như vậy, mọi người
đều đang nhìn, chẳng lẽ để cho Bí thư Thành ủy ta câu kết người ngoài
sao?
Tuy rằng gã muốn mượn tay Tần Vĩ Quân gây phiền toái cho Hàn Đông.
Nhưng giờ phút này gã cũng không thích Tần Vĩ Quân, bởi vì Tần Vĩ Quân làm thế này hoàn toàn là chiếu tướng gã.
- - Tôi uống với anh chén này.
Hạ Kim Cường mỉm cười uống cạn rượu trong chén, sau đó nói:
- - Phó cục trưởng Tần lần này mang theo chuyên gia đến thành phố Tân
Châu chỉ đạo công tác, tôi thay mặt Thành ủy cám ơn các anh.
Nói
xong gã lại giơ cái chén lên, về cái gọi là công ty đầu tư lúc trước mà
Tần Vĩ Quân nói ra, gã không quan tâm, giả bộ như không nghe thấy.
Nói lảng sang chuyện khác, đây là kỹ năng sở trường của người làm quan, khi sử dụng tự nhiên sẽ thuận buồm xuôi gió.
Tần Vĩ Quân nhíu nhíu mày, ngượng ngùng cười, cũng không nói tiếp nữa.
Trên bàn ăn, trong khoảng thời gian ngắn vui vẻ hòa thuận, mọi người ăn uống linh đình, không khí cũng không tệ.
Cơm nước xong, Hoàng Văn Vận và Thẩm Tòng Phi đưa đoàn người đến nhà khách rồi cáo từ.
Còn Tần Vĩ Quân thì kéo Hạ Kim Cường đi uống trà, đoán chừng là đi bàn bạc chuyện xấu gì đó.
Hoàng Văn Vận và Thẩm Tòng Phi cùng nhau từ nhà khách đi ra, nói:
- - Anh Thẩm, lần này Tần Vĩ Quân đến không tốt đẹp gì.
Thẩm Tòng Phi gật đầu, nói:
- - Đúng vậy, nhìn dáng vẻ của lão ta, dường như có quan hệ tốt với Bí thư Hạ.
Hoàng Văn Vận nói:
- - Thế này đi, lát nữa anh gọi điện thoại kẻ tình hình cho Chủ tịch thành phố Hàn được biết.
- - Cũng được.
Thẩm Tòng Phi vui vẻ nói.
Buổi chiều vừa đến giờ làm, Thẩm Tòng Phi liền đến văn phòng của Hàn Đông,
báo cáo lại tình hình của buổi tọa đàm, đặc biệt nhắc đến Hạ Kim Cường
cũng có mặt và phương án khai thác mà Tần Vĩ Quân đưa ra.
Tuy
rằng bất ngờ khi Hạ Kim Cường và Tần Vĩ Quân qua lại với nhau, nhưng Hàn Đông cũng không thấy ngạc nhiên, cho dù bọn họ có câu kết với nhau, bây giờ chuyện khai thác mỏ than huyện Vũ An thành phố Tân Châu là Ủy ban
nhân dân thành phố đang phụ trách. Cụ thể làm như thế nào, cũng không
phải Hạ Kim Cường nói là được, Tần Vĩ Quân nói cũng không được.
Nắm lấy quyền chủ động, điều kiện tiên quyết là không được dao động, chỉ có tuân theo điều kiện tiên quyết này, Cục Công nghiệp than đá tỉnh muốn
có một chút lợi ích, Hàn Đông cũng sẽ không cố ngăn cản.
Nhưng
Tần Vĩ Quân gọi điện thoại đến trước, sau đó mang theo cái gọi là chuyên gia đến thành phố Tân Châu, căn bản là muốn chiếm lấy quyền chủ động
khai thác mỏ than huyện Vũ An. Trong tình hình này, Hàn Đông làm sao có
thể để cho lão ta toại nguyện.
- - Ừ, tôi đã biết tình hình rồi.
Về vấn đề khai thác mỏ than huyện Vũ An, thành phố đã có sắp xếp và bố
trí thống nhất, tiếp theo là vấn đề được thực hiện như thế nào. Về mặt
này, anh Tòng Phi là lãnh đạo phân công quản lý, phải suy nghĩ, nhanh
chóng nắm bắt các hạng mục công việc mới được. Đồng thời, cũng phải bắt
đầu chuẩn bị thành lập bộ máy Trường Giang Nguyên, bây giờ công việc
tương đối ít, anh Tòng Phi hướng dẫn người của huyện Vũ An cùng làm, có
thể làm được, đợi đến khi đi vào quỹ đạo rồi thì chính thức thành lập bộ máy, phụ trách toàn bộ chuyện này, theo kế hoạch của tôi, sẽ xây dựng
Trường Giang Nguyên thành khu công nghiệp cấp Phó giám đốc sở, cho nên,
về mặt nhân sự không thể qua loa.
Thấy Hàn Đông căn bản cũng
không nhắc lại chuyện Cục Công nghiệp than đá tỉnh, Thẩm Tòng Phi trong
lòng hiểu được, Hàn Đông chắc chắn sẽ không để Tần Vĩ Quân thực hiện
được ý đồ. Hơn nữa nghe ý tứ của Hàn Đông, dường như muốn giao vấn đề
nhân sự khu công nghiệp Trường Giang Nguyên cho mình xử lý, chuyện này
hoàn toàn là tặng lợi ích cho mình.
- - Chủ tịch thành phố Hàn,
tôi đã chuẩn bị gần xong rồi, hai ngày nữa, tôi chuẩn bị điều động các
đồng chí của Cục Xúc tiến đầu tư, Ủy ban Kế hoạch, huyện Vũ An cùng đến
Tập đoàn Thủ Cương một chuyến, trước mắt tôi đã chuẩn bị tài liệu cơ bản của công ty tập đoàn gang thép quan trọng trong nước, đến lúc đó đi
thăm từng nơi…
Hàn Đông gật đầu, nói:
- - Ừ, về chuyện
điều động chọn người, anh và Phó chủ tịch thành phố Văn Vận, Phó chủ
tịch thành phố Bạch Thần nói chuyện với nhau, phải điều động nhân viên
có năng lực, triển khai công việc có hiệu quả, nhanh chóng có được đột
phá.
- Bí thư Hạ, tôi thấy Hàn Đông cũng thật quá đáng, cho hai
vị Phó chủ tịch thành phố đến lượn một vòng rồi đi rồi, bây giờ cũng
không thấy mặt mũi đâu nữa.
Tần Vĩ Quân vô cùng tức giận, buổi
trưa ngồi uống trà với Hạ Kim Cường, hai người bàn bạc một số vấn đề,
lão ta lúc này mới cảm thấy, dường như Hạ Kim Cường ở thành phố Tân Châu này không có tiếng nói. Trong lòng đã thầm khinh miệt, cũng hiểu được
vì sao lúc ăn cơm Hạ Kim Cường ngó lơ đề nghị của mình.
Đồng thời, trong lòng của lão ta cũng hiểu rõ, chuyện lần này chỉ sợ có chút phức tạp.
Tuy rằng Cục Công nghiệp than đá tỉnh có trách nhiệm quản lý tài nguyên
than đá giàu có của toàn tỉnh, nhưng nếu dưới huyện thị không phối hợp,
căn bản cũng không có tác dụng gì. Mà lúc trước mình cũng đã lên mặt đắc tội với Hàn Đông, nếu muốn thành phố Tân Châu phối hợp, cơ bản là điều
không thể.
“Đây đều là do cái gã Hạ Kim Cường này vô dụng, đường
đường là Bí thư Thành ủy, thậm chí ngay cả Chủ tịch thành phố cũng không quản chế được, uổng công ta còn nghĩ gã ta lợi hại.” Tần Vĩ Quân trong
lòng vô cùng tức giận.
Phải biết rằng, làm Phó cục trưởng thường trực của Cục Công nghiệp than đá tỉnh,
tuy rằng không phải là nhân vật số một, nhưng vì đằng sau có Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy - Phó chủ tịch tỉnh Lý Trọng Hỉ làm chỗ dựa, bởi vậy lão ta
làm mưa làm gió trong Cục, không coi Cục trưởng ra gì. Lão quen lấy mình làm trung tâm, bây giờ thấy Bí thư Thành ủy thành phố Tân Châu Hạ Kim
Cường không được việc, liền có chút coi thường gã ta.
Nhưng, bây giờ lão đã đắc tội với Hàn Đông, bởi vậy dù coi thường Hạ Kim Cường nhưng vẫn phải hợp tác cùng với gã mới được.
Hạ Kim Cường cũng có chút tức giận, giơ tay xem giờ, nói:
- - Cũng muộn rồi, buổi chiều tôi còn có việc, không tiếp Phó cục trưởng Tần được nữa rồi.
Tần Vĩ Quân thản nhiên cười, nói:
- - Được, làm lỡ việc của Bí thư Hạ rồi. Về chuyện mỏ than huyện Vũ An,
tôi sẽ về báo cáo cho Phó chủ tịch tỉnh Lý, tin rằng tỉnh sẽ ủng hộ công việc của chúng ta.
Hạ Kim Cường bắt tay Tần Vĩ Quân, nói:
- - Vâng, vậy nhé, tôi chờ tin tốt của Phó cục trưởng Tần.
Tuy ở ngoài mặt gã không có biểu hiện gì, nhưng trong lòng lại rất vui
mừng, bây giờ Tần Vĩ Quân rốt cục phải lôi chỗ dựa sau lưng ra rồi, như
vậy cũng tốt, tuy rằng chưa chắc làm gì được Hàn Đông, nhưng ít nhất tạo cho hắn một đối thủ mạnh.
Nghĩ đến đây, gã quyết định lại thêm mắm thêm muối, nói:
- - Có Phó chủ tịch tỉnh Lý ra mặt, vậy thì càng tốt, một khi công ty đầu tư được thành lập, đến lúc đó tiền tài các nơi chắc chắc sẽ ùn ùn kéo
tới, tôi tin rằng mỏ than huyện Vũ An chắc chắn sẽ có được sự lợi dụng
tốt nhất.
Tần Vĩ Quân cười ha hả, nói:
- - Haha, tôi cũng
nghĩ như vậy, quay về tôi sẽ bố trí nhanh chóng thành lập công ty đầu tư mỏ than Vũ An, đến lúc đó xin Phó chủ tịch tỉnh Lý phê chuẩn, đến lúc
triển khai công việc hẳn là sẽ thuận lợi hơn.
Nghe thấy trong lời nói của Tần Vĩ Quân có chút bất mãn, Hạ Kim Cường cười cười, nghĩ thầm
rằng: “Tốt nhất là vậy, lão trở về thành lập công ty đầu tư trước đi, về phần Hàn Đông, đến lúc đó có thỏa hiệp hay không lại là chuyện khác, dù sao cũng chẳng liên quan gì đến mình, dù gì chuyện mỏ than huyện Vũ An, bây giờ đã giao hoàn toàn cho Ủy ban nhân dân thành phố quản lý rồi.”
Lúc này, lần đầu tiên gã cảm thấy Hàn Đông giành quyền chủ động về mỏ than
huyện Vũ An không phải là chuyện gì xấu. Bây giờ Tần Vĩ Quân không phân
tốt xấu mà nhúng tay vào, lão và Hàn Đông hai người bất kể là ai thắng,
đối với Hạ Kim Cường mà nói cũng không phải là chuyện gì xấu.
Sau khi Hạ Kim Cường đi rồi, Tần Vĩ Quân ở trong nhà khách một lúc rồi gọi
những người đi cùng, không chào tạm biệt Ủy ban nhân dân thành phố Tân
Châu, đi ô tô thẳng về Thục Đô.
Hoàng Văn Vận sau khi nhận được tin, lập tức đến văn phòng của Hàn Đông, nói:
- - Chủ tịch thành phố Hàn, tổ chuyên gia của Cục Công nghiệp than đá
tỉnh đã không từ mà biệt, xem ra bọn họ rất không hài lòng.
Hàn Đông thản nhiên cười, nói:
- - Không đến mức đấy chứ, nhân vật số một của Thành ủy thành phố Tân
Châu đều đã đích thân tiếp kiến bọn họ rồi, còn ăn cơm cùng họ, còn có
chỗ nào không hài lòng chứ.
Hoàng Văn Vận gật đầu, nói:
- - Đúng vậy, nhưng tổ chuyên gia lần này có đưa ra mấy kiến nghị có ích,
ví dụ như tăng cường tổ chức lãnh đạo khai thác mỏ than, tiến hành khai
thác có tính bảo hộ…
Hàn Đông nói:
- - Nếu là kiến nghị
tốt, chúng ta sẽ thực hiện trong công việc, về phần tổ chức lãnh đạo,
trước mắt chủ yếu do Phó chủ tịch thành phố Thẩm mang theo những người
liên quan đi, đợi sau khi triển khai công việc sẽ chính thức thành lập
Ban quản lý khu công nghiệp xanh Trường Giang Nguyên, chuyện này, tôi đã nói chuyện với đồng chí Thẩm Tòng Phi, để cho anh ấy làm xong các công
việc chuẩn bị liên quan.
Hoàng Văn Vận hiểu ý của Hàn Đông, nói:
- - Năng lực làm việc của anh Thẩm Tòng Phi thì ai cũng biết rồi, nói ra
thì mấy người chúng tôi đều là đồng nghiệp cũ, bây giờ lại đều làm việc
dưới sự lãnh đạo của Chủ tịch thành phố Hàn, cũng coi như là có duyên.
Hàn Đông cười ha hả, nói:
- - Đúng vậy, cho nên chúng ta nhất định phải toàn lực ứng phó, cùng nhau làm nên sự nghiệp.
Lại nói, lúc đầu Hàn Đông đến huyện Phú Nghĩa mới chỉ là một cán bộ cấp
phòng, lúc đó Hoàng Văn Vận là Bí thư Huyện ủy cấp Cục trưởng, mà Thẩm
Tòng Phi cũng là cán bộ cấp Cục phó, còn bây giờ Hàn Đông đã trở thành
lãnh đạo trực tiếp của bọn họ, nếu đổi lại là người bình thường, e là
không thích ứng kịp, nhưng Hoàng Văn Vận và Thẩm Tòng Phi rất nhanh đã
thích ứng với vị trí của mình.
Đang nói, điện thoại di động của Hàn Đông vang lên, lấy ra xem là Lộ Lợi Dương gọi tới, Hàn Đông mỉm cười, nghe điện thoại nói:
- - Anh Lộ…
- - Haha, Hàn Đông, tôi sắp tới thành phố Tân Châu rồi, anh phải chuẩn bị đón tiếp nhé.
- Trong điện thoại, Lộ Lợi Dương cười ha ha:
- - Lần này tôi dẫn theo không ít người đến cổ động cho anh, đến lúc đó đảm bảo anh hài lòng.
Hàn Đông cười, nói:
- - Tốt, vậy tôi sẽ sắp xếp chỗ ở, các anh ở được mấy ngày?
Lộ Lợi Dương nói:
- - Khoảng hai ba ngày, chúng tôi đi đến Ủy ban nhân dân thành phố tìm anh, đồng thời tham quan chỗ làm việc của anh một chút.
Hàn Đông cười cười, nói:
- - Vậy được, tôi ở phòng làm việc chờ nhé.
Dựa vào cảm giác của Hàn Đông, Lộ Lợi Dương làm việc rất đúng mực, cho nên
trong lòng Hàn Đông cũng tràn đầy hy vọng, không biết anh ta dẫn đến cho mình những người như thế nào.