Cúp điện thoại, Hàn Đông nói với Hoàng Văn Vận:
- Vừa nãy có một
người bạn vừa gọi điện thoại tới, anh ta dẫn theo một nhóm người, đến để khảo sát đầu tư. Thế này nhé, một lát nữa anh sẽ cùng Phó chủ tịch
thành phố Tòng Phi đi gặp người ta.
Hoàng Văn Vận gật đầu nói:
- Tôi biết rồi, thưa Chủ tịch.
Trong lòng anh ta có chút khó hiểu, không biết người bạn đến thăm Hàn Đông là ai. Xem ý tứ của Hàn Đông, có vẻ khá coi trọng.
Anh ta chỉ biết quan hệ của Hàn Đông và Ngưu Chí Không của Tập đoàn Kỳ Vọng rất tốt. Nhưng nếu là Ngưu Chí Không, có lẽ cũng không đến nỗi nghiêm
trọng như vậy chứ.
Hơn nữa ban nãy anh ta nghe thấy Hàn Đông gọi người kia là “anh Lộ”, vậy thì chắc chắn không phải là Ngưu Chí Không rồi.
Trong lòng Hoàng Văn Vận thoáng có chút mong đợi, bởi vì anh ta biết thân thế của Hàn Đông, nghĩ rằng Hàn Đông lần này thận trọng như thế, nói không
chừng nhân vật giấu mặt kia cũng không tầm thường.
Hàn Đông gọi điện cho Thẩm Tòng Phi, sau đó lại gọi cho Chu Tử Phong, bảo anh ta chuẩn bị một phòng họp.
Ban nãy Lộ Lợi Dương đã nói trong điện thoại, anh ta lần này dẫn theo không ít người. Hàn Đông đoán chừng đến cả phòng làm việc của mình cũng không chứa được từng ấy người, vì vậy trực tiếp gặp họ tại phòng họp.
Hơn nữa thông qua phương thức này, cũng là nói với những người mà Lộ Lợi
Dương đưa đến, hắn làm việc hết sức nghiêm túc. Nếu như chỉ đến để chơi
một chuyến, vậy tốt nhất là ít đến.
Thẩm Tòng Phi lặng yên ngồi ở đó. Trước kia anh ta cũng từng nghe Hàn Đông nhắc đến, biết rằng lần
này những người này có chút lai lịch, nếu không thì Hàn Đông cũng không
đặc biết dặn dò mình phải làm việc theo đúng quy định.
Đồng thời anh ta cũng có chút háo hức, không biết người bạn mà Hàn Đông giới thiệu rốt cuộc là những người như thế nào.
Lúc ấy, một đoàn xe con chạy nhanh trên đường từ quận Cao Bình đến thẳng Ủy ban nhân dân thành phố.
Đoàn xe này vừa đi qua, lập tức truyền đến những tiếng ồ lên kinh ngạc.
- Oa, nhiều xe sang trọng như vậy!
- Kia là BMW…
- Mercedes-Benz….
- Ferrari…
- Porsche…
Là khu trung tâm thành phố cấp 3, người có con mắt nhìn quả không ít.
Bởi vậy khi vừa nhìn thấy một đoàn xe sang trọng như vậy tiến vào, mọi người đều không kìm được liếc nhìn vài cái.
Dẫn đầu đoàn xe là một chiếc BMW thể thao màu bạc. Lộ Lợi Dương ngồi kế bên tài xế, khóe miệng khẽ mỉm cười.
Lái xe là anh mập Khương Minh, cười he he nói:
- Thiếu gia Lộ, lát nữa Chủ tịch thành phố Hàn nhất định vui bất ngờ lắm.
Lộ Lợi Dương nói:
- Tôi chính là muốn nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc của hắn.
Trên thực tế, Lộ Lợi Dương hiểu rằng khiến Hàn Đông kinh ngạc không chỉ là
đoàn xe sang trọng này, mà chủ yếu là những người đi theo.
Những
người này là do sau khi Lộ Lợi Dương trở về Yến Kinh, huy động mọi mối
quan hệ mà mình có được, trải qua một đợt tuyển chọn mới dẫn tới đây.
“Ha ha, Hàn Đông muốn tích lũy thành tích chính trị phải không nào? Tôi
chính là muốn tạo cho hắn cơ hội, dù sao cũng không phải là cho không.
Cơ hội đầu tư này, nhất định phải nắm bắt.” Lộ Lợi Dương nghĩ thầm, “Ông cụ sắp nghỉ hưu rồi, sức ảnh hưởng chắc chắn cũng nhỏ hơn nhiều. Bây
giờ tạo mối quan hệ tốt với Hàn Đông, nếu không có gì xảy ra, chí ít
kiếp này ta cũng chả có việc gì phải bận tâm nữa.”
Là một người
thông minh, khôn khéo anh ta đương nhiên biết Hàn Đông là đối tượng đời
thứ ba được bồi dưỡng đặc biệt của nhà họ Hàn. Hơn nữa theo như biểu
hiện của Hàn Đông, cùng với các phương diện khác, đừng nói là anh ta
biểu hiện rất xuất sắc, làm nên việc lớn, chỉ cần có thể ổn định bước
tiếp, thành tựu trong tương lai quả là không tưởng tượng nổi, có khi sẽ
trở thành ngọn cờ đầu của nhà họ Hàn, trở thành một biểu tượng phát ngôn cho thế lực chính trị cực lớn.
Bởi vậy Lộ Lợi Dương sau khi phân tích suy xét trên nhiều phương diện, quyết định nhân cơ hội này, đem
toàn lực trợ giúp cho Hàn Đông trong tầm tay của mình.
Quan nhân
và thương nhân luôn có mối quan hệ mật thiết với nhau, người làm quan
cần thương nhân đến gia tăng chiến tích cho mình, còn thương nhân thì
cần người làm quan đem cho họ nhiều ưu đãi.
Lộ Lợi Dương xuất
thân trong gia tộc quan lại cấp cao ở Trung Quốc, nhưng anh ta luôn cảm
thấy những mối nguy cơ. Trước khi ông nội là Lộ Bác Thạch chuẩn bị về
hưu, y đã bắt đầu tạo dựng cho mình một mạng lưới quan hệ thật rộng lớn.
Trên thực tế, cho dù ông nội của anh ta có về hưu, nhưng vẫn có sức ảnh
hưởng nhất định. Hơn nữa bố của anh ta hiện giờ đã là cán bộ cấp Thứ
trưởng, có lẽ năm sau có thể lên tới chức Bộ trưởng. Tuy rằng sức ảnh
hưởng so với trước kia có giảm đi đôi ba phần, nhưng so với nhiều người
khác mà nói, địa vị như thế là rất ghê gớm rồi. Nhưng Lộ Lợi Dương không cảm thấy thỏa mãn chút nào. Tuy anh ta không tham gia chính trị nhưng ở trong một gia đình như thế, tự nhiên cũng biết được điểm lợi hại của sự tranh giành chính trị, có thể có thêm một người bạn chính là có thêm
một chỗ dựa.
Mà hiện tại, Hàn Đông lại coi trọng vụ đầu tư lần này.
Theo như anh ta quan sát, Hàn Đông chính là một ngôi sao đang dần tỏa sáng.
Hiện giờ phải quan hệ tốt với hắn, tương lai sẽ được đắm chìm trong ánh
hào quang của ngôi sao này.
Khoảng bốn giờ, đoàn xe đã tới Ủy ban nhân dân thành phố.
Bảo vệ nhìn thấy một đoàn xe tầm cỡ như vậy, hai con mắt lập tức mở to hết cỡ.
Tuy nhiên, anh ta vẫn làm tròn trách nhiệm của một nhân viên bảo vệ, vội vàng chạy tới hỏi:
- Các anh tới đây có việc gì?
Khương Minh cười ha ha nói:
- Chúng tôi nhận lời mời của Chủ tịch thành phố Hàn đến thành phố Tân Châu khảo sát đầu tư. Những chiếc xe phía sau
cũng vậy.
Anh bảo vệ kinh ngạc nhìn đoàn xe dài thượt phía sau, trong đó có rất nhiều xe anh ta không biết, nhưng chỉ cần nhìn qua một lượt vẻ ngoài liền
biết chúng tuyệt đối không thua kém gì Mercedes-Benz hay BMW. Trong lòng anh ta thoáng lay động, nghĩ bụng Chủ tịch thành phố Hàn thật có bản
lĩnh, một chốc đã kêu được nhiều người như thế đến đây đầu tư.
Vốn là kinh ngạc vì những chiếc xe hào nhoáng này, thêm vào nữa nghe Khương Minh nói là Hàn Đông mời đến để khảo sát đầu tư, bảo vệ liền cho họ
tiến vào.
Sau đó anh ta quay trở lại phòng bảo vệ, gọi điện cho văn phòng Ủy ban nhân dân, báo cáo tình hình.
Rất nhanh, Phó chánh văn phòng liền báo cáo với Chu Tử Phong, Chu Tử Phong lập tức đến văn phòng của Hàn Đông nói:
- Chủ tịch thành phố Hàn, vừa rồi bảo vệ gọi điện thoại tới, nói các chủ
đầu tư mà anh mời tới đã đến rồi, có khoảng hơn mười chiếc xe rất đắt
tiền, kiểu như BMW, Mercedes-Benz gì đó, còn có rất nhiều loại xe không
biết tên nữa.
- Vậy sao?
Hàn Đông đứng lên, đến bên cạnh
cửa sổ nhìn xuống dưới, liền nhìn thấy một đoàn xe đỗ thành một hàng dài ở trong sân. Trong lòng không khỏi thầm hối hận, không ngờ rằng Lộ Lợi
Dương lại phô trương như vậy. Sớm biết thì đã không bảo anh ta đến thẳng Ủy ban nhân dân thành phố, mà lái xe đến khách sạn là được rồi.
Hoàng Văn Vận và Thẩm Tòng Phi cũng cười nói bước tới bên cửa sổ, vừa nhìn xuống dưới, nhất loạt hít vào một ngụm khí lạnh.
Trước tiên chưa cần nói tới những chiếc xe dưới kia là hiệu gì, nhưng ngần
đấy xe thể thao cũng đủ làm cho người ta thấy khiếp sợ.
Hàn Đông cười khổ một cái, nói:
- Tôi cũng không nghĩ bọn họ lại kéo đến đông như vậy.
Hoàng Văn Vận cười nói:
- Đây là việc tốt mà, hiện nay thành phố Tân Châu có rất nhiều nơi cần
đến đầu tư, không ngờ bạn của Chủ tịch thành phố Hàn trong một lúc có
thể đến đông như vậy, quả thật như nắng hạn gặp mưa rào.
Chu Tử Phong đã đi xuống lầu nghênh tiếp bọn họ.
Xuống đến nơi, anh ta nhìn thấy hàng xe kia cũng hoa cả mắt, ngây ra một lúc, lập tức tiến lên nghênh đón:
- Xin chào mọi người! Tôi là Trưởng ban Thư ký của Ủy ban nhân dân thành
phố, Chu Tử Phong. Chủ tịch thành phố Hàn cho tôi xuống nghênh đón các
vị.
Khương Minh tiến lên bắt tay Chu Tử Phong, cười nói:
- Xin chào Trưởng ban Thư ký Chu! Tôi là Khương Minh, chúng tôi đến thành phố Tân Châu khảo sát đầu tư theo lời mời của Chủ tịch thành phố Hàn.
Hiện tại cũng coi như bước đầu câu thông, đương nhiên do Khương Minh ra mặt.
Về phần Lộ Lợi Dương và những người bạn của anh ta, đương nhiên không thèm để ý tới một Trưởng ban Thư ký nhỏ nhoi như Chu Tử Phong.
Tuy
Chu Tử Phong không quen biết những người kia, nhưng anh ta nhìn ra được
Khương Minh chỉ là người dưới. Những người kia mới đích thực là chủ
nhân. Có điều xem bộ dạng của họ, có vẻ như coi thường mình. Trong lòng
tự giễu mình: “Mà thôi, xem ra thân phận của những người này đều không
tầm thường, họ coi thường mình âu cũng là lẽ thường tình.”
Ngay sau đó, Chu Tử Phong hết sức khách khí, đưa họ thẳng hướng tới phòng họp.
Hàn Đông đứng ở cửa phòng họp tủm tỉm cười, nhìn thấy Chu Tử Phong dẫn Lộ
Lợi Dương cùng đám người lên tới nơi, liền tiến lên trước vài bước.
Khương Minh lên tiếng:
- Chủ tịch thành phố Hàn!
Liền khẩn trương đứng sang một bên.
Hàn Đông gật đầu cười, liền sau đó cười nói với Lộ Lợi Dương:
- Tổng giám đốc Lộ, anh làm như vậy, thật khiến cho người ta giật mình à.
Lộ Lợi Dương cười ha ha nói:
- Tôi nói là dẫn theo không ít người tới mà.
Lập tức anh ta tươi cười quay lại, đối diện với những người đi cùng nói:
- Các vị, đây là Chủ tịch thành phố Tân Châu, Hàn Đông.
- Xin chào Chủ tịch thành phố Hàn!
Rất hiển nhiên, những người kia là đã thương lượng trước, không hẹn mà gặp
cùng lên tiếng, giọng âm vô cùng âm vang, tuy nhiên trong đám ấy có một
vài tiểu tử nở nụ cười tinh quái.
Hàn Đông chỉ có thể thầm cười khổ trong lòng, nói với mọi người:
- Hoan nghênh các vị từ xa đến, hi vọng các vị có thể tìm được cơ hội đầu tư phù hợp tại thành phố Tân Châu. Tôi tin rằng thành phố Tân Châu nhất định không làm mọi người thất vọng.
Mọi người tiến vào phòng,
ngồi xuống. Chu Tử Phong tiến vào giới thiệu Hoàng Văn Vận và Thẩm Tòng
Phi với mọi người, đồng thời bày tỏ trong những ngày sắp tới sẽ là y phụ trách phục vụ mọi người, mọi người cần gì có thể trực tiếp tìm anh ta.
Còn phía bên Lộ Lợi Dương thì do Khương Minh giới thiệu.
Cùng tới với Lộ Lợi Dương lần này, ngoài Khương Minh ra còn có mười lăm
người, trong đó có tám người trẻ tuổi, bảy người còn lại là trung niên.
Trong đám người này Hàn Đông thấy có một khuôn mặt khá quen, đó chính là Tiết Bác, tên tiểu tử này nhìn thấy Hàn Đông liền cười ha hả không ngừng.
Hoàng Văn Vận cùng với Thẩm Tòng Phi ngồi ở hai bên cạnh Hàn Đông, nghe
Khương Minh giới thiệu xong, trong lòng không khỏi kinh hãi.
Những người này kinh doanh tại những lĩnh vực khác nhau, hơn nữa trong đó còn có không ít những công ty lớn nổi tiếng trong nước.
Càng làm bọn họ kinh hãi là, trong số những người đàn ông trung niên kia, lại có cả
Giám đốc và Phó giám đốc đầu tư của Tập đoàn Thủ Cương, lại có cả Giám
đốc, Phó giám đốc kinh doanh của Tập đoàn Hoa Điện.
Mà đến cả Hàn Đông cũng có chút kinh ngạc, không ngờ Lộ Lợi Dương còn kéo cả người
của Tập đoàn Thủ Cương và Tập đoàn Hoa Điện tới. Thật là như nắng hạn
gặp mưa rào.
Quay đầu về phía Lộ Lợi Dương, chỉ nhìn thấy anh ta nhếch miệng cười, có vẻ vô cùng đắc ý.
“Đội hình mà Lộ Lợi Dương dẫn đến quả thật phô trương hết sức, cho dù là
người khác chỉ đến chơi một chuyến. Nhưng chỉ riêng việc hai tập đoàn
lớn như thế có mặt cũng là một việc rất khó rồi.” Hàn Đông nghĩ thầm,
“Ân tình này quả thực không nhỏ.”