Chu Tân hơn bốn mươi tuổi đầu, hiện giờ đang giữ chức cán bộ cấp sở, rất quan tâm đến tiền đồ của bản thân. Mục tiêu của y ít ra phải
làm đến cấp thứ trưởng, nghỉ hưu có thể làm đến cấp bộ trưởng. Thế
nhưng, lão lãnh đạo đã từng quan tâm nâng đỡ y đã lùi về tuyến hai. Nếu
muốn thực hiện giấc mộng trong lòng, thì y phải tạo ra thành tích chính
trường xem sao cho được, hoặc giả nhận được sự chiếu cố của nhân vật đầy quyền lực mới được.
Lam Nghiệp cũng từng có ơn với Chu Tân.
Mặt khác, Lam Nghiệp cũng là quan viên cấp thứ trưởng có tư cách lâu
năm, mối quan hệ cũng nhiều, vì vậy Chu Tân ở bên Lam Nghiệp cũng có thể quen biết nhiều người hơn.
Chốn quan trường của thành phố
Ninh Hải bây giờ khác xưa rất nhiều, mấu chốt là Lam Nghiệp và Hàn Đông
không cùng đường với nhau. Hơn nữa qua mấy kỳ đọ sức, mọi người đều thấy rõ Lam Nghiệp không phải là đối thủ của Hàn Đông.
“Thành phố Ninh Hải có Hàn Đông, e rằng Lam Nghiệp khó mà trở mình.”
Chu Tân sầu não trong lòng.
“Tuy nói rằng tỉnh Giang Việt không phải là phạm vi thế lực của Hàn
Gia, nhưng dựa vào sức ảnh hưởng của Hàn Gia, cùng với hoạt động tại
thành phố Ninh Hải của Hàn Đông ngày càng lớn mạnh, khi cần thiết, chắc
chắn cũng sẽ ra tay. Lãnh đạo tỉnh Giang Việt cũng không dám chỉa mũi
nhọn vào Hàn Đông lần này đến lần khác. Có lẽ Tào Hoành Vị cũng không có can đảm đó, lần đầu không thành còn dám có lần thứ hai. Lần này, tỉnh
ủy đột nhiên điều chỉnh bộ máy của thành phố Ninh Hải, rõ ràng chính là
nhắm vào Hàn Đông, người của Hàn Gia nên có phản ứng lại mới đúng chứ.”
Nghĩ tới nghĩ lui, Chu Tân cảm thấy bản thân phải vạch kế hoạch cho
tiền đồ của mình mới phải, không chỉ thành phố Ninh Hải, ngay cả tỉnh
Giang Việt cũng đã từ từ thay đổi. Nếu mình còn đi theo Lam Nghiệp như
trước đây, nhất định cương với Hàn Đông. Đến lúc đó, tiền đồ của bản
thân sẽ có vấn đề.
Thân tại chốn quan trường, trời lớn đất lớn, tiền đồ của bản thân là lớn nhất.
Huống chi người không vì mình trời tru đất diệt. Là một quan viên có
tham vọng, có suy tính, đối mặt với vấn đề tiền đồ của bản thân, ai cũng có xu hướng theo cái có lợi tránh cái có hại.
“Lúc này mình phải suy nghĩ thật kỹ, thật nghiêm túc, quan sát thật cẩn thận.”
Chu Tân nghĩ thầm.
Phó bí thư Vương Vĩnh Ninh trở lại phòng làm việc, sắc mặt u ám.
Hôm qua Lam Nghiệp cố ý gọi điện thoại cho Vương Vĩnh Ninh, hai người
họ đã thống nhất ý kiến với nhau, thế nhưng không ngờ cuộc họp ủy viên
thường vụ hôm nay lại thành ra như vậy.
- Tên Tống Kiến Quốc quả là đáng ghét, trong lúc quan trọng thế này lại xem trọng ân oán cá nhân đến vậy.
Vương Vĩnh Ninh chau mày,
- Nếu không phải do hắn, Hàn Đông làm sao nắm giữ được đa số phiếu bầu của ủy ban thường vụ chứ.
- Cái tên Tiếu Thắng Anh sao thế nhỉ? Mới vừa nhậm chức liền ở trước
mặt hội đồng ủy ban thường vụ không có chút giấu giếm, có thật là y thấy được hành động kỳ lạ của cục quản lý đô thị, muốn nhân cơ hội này thể
hiện quyền lực trong tiếng nói của mình không?
- Hay là Tiếu
Thắng Anh đã cấu kết với Hàn Đông ngay từ đầu rồi, nên mới ủng hộ việc
thay đổi lãnh đạo cục quản lý đô thị trong hội nghị ủy ban thường vụ?
Nếu đúng như vậy thì sẽ phiền phức lắm đây.
Vương Vĩnh Ninh
nghĩ lại tình hình trong hội nghị ủy ban thường vụ một cách cẩn thận,
Tiếu Thắng Anh có nói cậu ta đến thành phố Ninh Hải từ trước, vậy cậu ta đến đây là vì cái gì?
Vương Vĩnh Ninh càng nghĩ càng cảm thấy có lẽ Tiếu Thắng Anh thật sự cùng hội cùng thuyền với Hàn Đông.
Thở một hơi dài, Vương Vĩnh Ninh đưa tay xoa xoa thái dương, trong lòng oán thán nói:
- Tên Hàn Đông này thật là mưu mô, xem ra lần này Lam Nghiệp lại thua
nữa rồi. Sau này mình phải cẩn thận một tí. Tuy rằng hiện giờ mình cùng
phe với Tô gia, nhưng nếu đấu với tên tiểu tử Hàn Đông kia, e là sẽ bị
thua tới không còn mảnh giáp. Lần này điều chỉnh nhân sự cấp cao, Tô Gia cũng có chút thiệt thòi. Nghe nói Hàn Đông chính là nguyên nhân gây ra
xung đột. Em họ của Tô Xán càng bị tổn thất lớn, phải ngồi trong tù một
thời gian mới ra được. Ngay cả người của Tô gia cũng bị tổn thất, mình
dựa vào cái gì đấu với Hàn Đông chứ. Vì vậy sau này ở thành phố Ninh Hải mình nhất định phải cẩn thận, đi một bước chắc một bước. Chỉ có từ từ
tìm cơ hội, từ từ tìm hiểu hắn. Hắn có thông minh lợi hại đến đâu đi nữa cũng có lúc phạm lỗi thôi.
Nghĩ tới đây, Vương Vĩnh Ninh thở dài một cái, uống một ngụm trà, sau đó cầm điện thoại lên gọi đến phòng làm việc của phó chủ tịch thường trực thành phố Tống Kiến Quốc. Y chuẩn bị nói chuyện rõ ràng với Tống Kiến Quốc, không thể vì sự việc lần này
mà gây ra khúc mắc giữa đôi bên. Con người đôi khi cũng như vậy, vốn dĩ
Tống Kiến Quốc phải hổ thẹn vì chuyện này, nhưng Vương Vĩnh Ninh lại lo
rằng Tống Kiến Quốc nghĩ nhiều quá làm mối quan hệ giữa họ ngày càng bị
đẩy ra xa. Vì thế y phải cố tình gọi điện qua trấn an Tống Kiến Quốc.
Điện thoại reo một hồi vẫn không có người bắt máy. Vương Vĩnh Ninh đành cúp máy, y lại lấy di động gọi vào di động của Tống Kiến Quốc.
- Số điện thoại bạn đang gọi hiện đang khóa máy.
Một giọng nói cứng nhắc không ngừng lặp lại trong điện thoại.
Vương Vĩnh Ninh chau mày quăng điện thoại vào trong ngăn kéo tủ. Ngón
tay không ngừng gõ trên mặt bàn, rơi dần vào trạng thái suy tư.
- Tống Kiến Quốc không ở văn phòng, di động cũng không nghe là thế nào đây?
Vương Vĩnh Ninh bắt đầu nghĩ ngợi.
Lúc đó Tống Kiến Quốc đang ở trong văn phòng của Hàn Đông
Sau khi họp xong, Hàn Đông gọi Tống Kiến Quốc đến phòng của mình trao đổi công việc một lát.
Sau đó, bèn bàn đến vấn đề của cục quản lý đô thị, đồng thời lắng nghe ý kiến của Tống Kiến Quốc về người ứng cử vị trí cục trưởng cục quản lý
đô thị.
Mục đích của Hàn Đông rất rõ ràng, đó là tranh thủ
chuyện của cục quản lý đô thị kéo Tống Kiến Quốc vào vụ việc này, bất kể y xuất phát từ nguyên nhân gì nhắm vào cục quản lý đô thị, Hàn Đông
cũng phải kéo y dính vào vụ này. Như thế ít ra không để cho người của
Lam Nghiệp giành vị trí cục trưởng cục quản lý đô thị. Huống chi, qua sự việc lần này sẽ làm cho sự bất đồng giữa Tống Kiến Quốc, Vương Vĩnh
Ninh và Lam Nghiệp ngày càng lớn.
Trước đây Tống Kiến Quốc là người bên phe của Trương Hồng Quang, không qua lại với Lam Nghiệp và
Vương Vĩnh Ninh. Bây giờ cho dù y miễn cưỡng cùng một phe với Vương Vĩnh Ninh bọn họ, nhưng Hàn Đông tin rằng mối quan hệ liên minh giữa họ
không chắc chắn.
Tống Kiến Quốc ngồi trước mặt Hàn Đông, sắc mặt không biểu cảm nói:
- Thưa chủ tịch Hàn, về việc tuyển chọn người ứng cử vị trí cục trưởng
cục quản lý đô thị, tôi cho rằng người đó nhất định phải hiểu biết và
chấp hành pháp luật, vượt qua thử thách tố chất tổng hợp. Mặt khác phải
dám làm, có gan làm, tôi thấy phó cục trưởng cục thông tin đối ngoại
Tiết Vệ Phong tương đối thích hợp.
Hàn Đông ngẫm nghĩ một lát gật đầu bảo:
- Ừ, người này không tệ, tôi thấy được đấy.
Hiện giờ Hàn Đông cơ bản đều hiểu rõ về các cán bộ lớn nhỏ tại thành
phố Ninh Hải, đây chính là kiến thức cơ bản. Nếu ngay cả nhân sự cũng
không nắm rõ vậy thì còn làm được việc gì nữa chứ. Đặc biệt là cán bộ
của ủy ban nhân dân thành phố, hắn phải bỏ công sức tìm hiểu. Về cái
người có tên Tiết Vệ Phong mà Tống Kiến Quốc nhắc đến, hắn cũng biết rõ
về người này. Đây là một người thông minh lanh lợi, để y làm trong cục
quản lý đô thị cũng không có vấn đề gì. Trên thực tế, đa phần những
người leo lên đến cấp huyện đều là người khôn lanh cả. Chỉ cần cho họ vị trí thích hợp, thêm một chút áp lực nhất định, nhiều người trong số họ
đều có thể làm nên chuyện.
Tống Kiến Quốc nghe Hàn Đông tán thành người mình đề cử, sắc mặt có chút biến đổi sau đó liền trở lại như lúc đầu.
“Địa vị của Hàn Đông ở thành phố Ninh Hải đã không thể lay chuyển được
nữa, ngay cả Lam Nghiệp cũng hết cách đối phó hắn, vừa mới để tỉnh ủy
thay đổi bộ máy thành phố Ninh Hải, kết quả vẫn là gậy ông đập lưng ông. Tiếu Thắng Anh vừa đến liền cùng phe với Hàn Đông, e rằng Lam Nghiệp có nằm mơ cũng không bao giờ nghĩ đến.”
Tống Kiến Quốc vừa suy tư vừa nghĩ đến tiền đồ của bản thân
“Nếu muốn đẩy Hàn Đông ra để thay thế vị trí của hắn e rằng bây giờ
không thể thực hiện được, không biết khi nào mới thực hiện được nguyện
vọng lên chức của mình đây.”
Nhìn vẻ mặt mỉm cười của Hàn Đông, trong lòng Tống Kiến Quốc hơi dao động.
“Nếu sau một hai năm, Hàn Đông lại lên một bậc nữa thì sao đây?”
Nghĩ miên man một hồi, trong lòng Tống Kiến Quốc không khỏi dậy sóng.
Sau đó, Hàn Đông và Tống Kiến Quốc trao đổi sâu hơn về một số công việc trong ủy ban nhân dân thành phố.
Sau khi tiễn Tống Kiến Quốc về, gương mặt Hàn Đông lộ rõ nụ cười yên tâm.
- Xem ra chức phó chủ tịch thường trực thành phố của Tống Kiến Quốc
không phải là hư danh. Cậu ta cũng tương đối hiểu rõ các phương diện của thành phố Ninh Hải, vả lại còn có một số ý kiến rất hay. Xem ra chỉ cần nghĩ cách thúc đẩy tính tích cực trong công tác của mọi người để họ làm tốt công việc trong thành phố Ninh Hải, có lẽ không có vấn đề gì.
Bất luận Tống Kiến Quốc vì mục đích gì, chỉ cần khiến y hết lòng làm tốt những việc phải làm, thì Hàn Đông có thể dùng y.
Lúc này thư ký Vương Lập Bình gõ cửa bước vào báo cáo:
- Thưa chủ tịch, chủ tịch Lý của quận Tân Giang đến rồi ạ.
- À, mời ông ta vào.
Hàn Đông thản nhiên nói.
Vương Lập Bình đi ra, nhanh chóng mời một người đàn ông trung niên có
gương mặt vừa ốm vừa đen bước vào. Người này chính là chủ tịch Lý Quốc
Sanh của quận Tân Giang.
- Thưa chủ tịch, tôi đến để lấy tiền ạ.
Lý Quốc Sanh vừa bước vào liền không chút khách sáo nói.
Hàn Đông ngẩn người một lúc liền cười bảo:
- Sao chủ tịch quận Lý, ai thiếu tiền ông vậy?
Lý Quốc Sanh đưa một bản báo cáo cho Hàn Đông rồi nói:
- Thưa chủ tịch, cái này đã được chủ tịch Tống ký duyệt rồi, tôi đến
cục tài chính nhưng lại không lấy được tiền, không còn cách nào đành
phải đến tìm chủ tịch Hàn.
- Thế à?
Hàn Đông nhận lấy
bản báo cáo trong tay Lý Quốc Sanh xem. Hắn đã từng nói chuyện vài lần
với Lý Quốc Sanh, nói chung ông ta là một cán bộ liêm chính hết mình vì
công việc, nên đối với thái độ lúc này của ông ta, hắn không để trong
lòng. Một người tỏ vẻ tôn trọng khách sáo trước mặt mình chưa thể chứng
minh được điều gì. Còn người có thể biểu lộ hết tính tình của họ trước
mặt mình càng hiếm có. Hơn nữa Lý Quốc Sanh lớn lên ở nông thôn, nên rất tâm đắc về các công việc ở nông thôn. Hàn Đông cũng rất xem trọng ông
ấy, hắn cũng từng trò chuyện với ông ta vài lần.
Càng xem Hàn Đông càng chau mày lại. Bản báo cáo này của Lý Quốc Sanh là dùng ngân
sách vào việc xây dựng thí điểm nông thôn mới. Danh từ “nông thôn mới”
này chính là tên mà Hàn Đông đưa ra cho Lý Quốc Sanh. Việc này Hàn Đông
đã đặc biệt nói với Tống Kiến Quốc, phải ra sức hỗ trợ về mặt ngân sách.
“Tên Vương Đạo Hoa này thật sự muốn chống đối mình hay sao?”
Vốn dĩ Hàn Đông đã đoán trước cục trưởng cục tài chính mới nhậm chức
Vương Đạo Hoa này có vấn đề, bây giờ càng tăng thêm sự ngờ vực.