Người Cầm Quyền

Chương 870: Chương 870: Uy hiếp




- Ừ, bản báo cáo này ông cứ để đây.

Tuy rằng Hàn Đông rất tức giận nhưng hắn không thể hiện ra ngoài. Hắn cùng Lý Quốc Sanh bàn về những vấn đề cần chú ý trong việc xây dựng nông thôn mới, sau đó đem trà mời khách.

Nhìn thấy dáng vẻ không chút lo lắng của Hàn Đông, Lý Quốc Sanh cũng không lý giải được. Tuy nhiên ông ta cũng biết chuyện tỉnh ủy vừa mới điều chỉnh bộ máy của thành ủy, cục trưởng cục tài chính thành phố mới đến Vương Đạo Hoa, cũng không biết đứng về phe nào. E là thành phố còn có một loạt điều chỉnh cho hòa hợp nữa.

“Chủ tịch thành phố rất quan tâm đến chuyện xây dựng nông thôn mới này, nhất định sẽ can thiệp vào, mình trở về chờ tin tốt của chủ tịch thôi.”

Lý Quốc Sanh thầm nghĩ. Tuy ông ta nổi tiếng là người cương trực thẳng thắn, nhưng không phải là một kẻ nói thẳng ruột ngựa, chuyện không nên hỏi, ông ta cũng không ngốc đến độ hỏi cho bằng được.

Đợi Lý Quốc Sanh đi rồi, Hàn Đông ngẫm nghĩ một lúc bèn gọi Vương Lập Bình vào căn dặn:

- Cậu gọi Vương Đạo Hoa đến đây.

- Vâng, thưa chủ tịch

Vương Lập Bình cung kính đáp trả, lập tức ra ngoài gọi cho cục trưởng cục tài chính Vương Đạo Hoa.

- Cục trưởng Vương, tôi là Vương Lập Bình ở văn phòng, chủ tịch mời anh đến đây ngay bây giờ ạ.

Cậu ta theo Hàn Đông bấy lâu nay nên có thể đoán được thái độ của Hàn Đông trong từng cử chỉ lời nói của hắn. Nên khi gọi điện cho Vương Đạo Hoa, giọng điệu cũng không khách khí lắm.

Cục trưởng cục tài chính nhận được điện thoại, trên mặt nở một nụ cười. Y biết rõ Hàn Đông tìm y là vì cái gì nên đã chuẩn bị sẵn tâm lý từ trước.

Không lâu sau Vương Đạo Hoa đã đến bên ngoài văn phòng của Hàn Đông. Vương Lập Bình nhìn thấy liền đứng dậy chào:

- Chào cục trưởng Vương.

Vương Đạo Hoa khẽ mỉm cười:

- Trưởng phòng Vương, tôi đến báo cáo công việc với chủ tịch Hàn.

- Mời cục trưởng Vương đợi một lát.

Vương Lập Bình thản nhiên đáp. Sau đó xoay người đẩy cửa vào báo với Hàn Đông:

- Thưa chủ tịch, cục trưởng Vương đến rồi ạ.

Hàn Đông đáp:

- Bảo cậu ta đợi một chút.

Từ lúc Hàn Đông đến thành phố Ninh Hải đảm nhiệm chức chủ tịch ủy ban nhân dân thành phố đến nay, bất kể ai đến, hắn cũng không để người đó đợi ở bên ngoài, lần này là lần đầu tiên hắn để người ta chịu đựng thời gian chờ đợi này.

Vương Lập Bình ra báo lại với Vương Đạo Hoa, rồi không nói tiếng nào pha trà mang đến trước mặt y, sau đó ngồi yên lặng ở đó cuối xuống viết viết gì đó.

Hàn Đông là một viên chức cấp thứ trưởng của tỉnh, nên hắn có một nhóm người chuyên viết diễn văn cho mình. Vì vậy nhiệm vụ chính của thư ký của hắn không phải là viết lách linh tinh. Trên thực tế, Vương Lập Bình cũng giống như thư ký trong cuộc sống của Hàn Đông. Dĩ nhiên yêu cầu của hắn đối với thư ký rất cao, cũng không xem Vương Lập Bình là thư ký trong cuộc sống của hắn. Bình thường khi có cơ hội cũng cho cậu ta cơ hội luyện tập.

Hiện tại Vương Lập Bình ngồi đó viết viết vẽ vẽ cũng chỉ là giả vờ làm dáng thôi, thực tế là ngồi đó thận trọng quan sát Vương Đạo Hoa.

Vương Đạo Hoa ngồi ngay ngắn ở đó, hai tay cầm lấy ly trà, thỉnh thoảng lại uống một ngụm nhỏ, sắc mặt rất bình tĩnh tựa như không hề có chút tức giận.

“Vương Đạo Hoa từ cơ quan cấp tỉnh xuống đây, bản lĩnh chắc được rèn luyện rất tốt đây.”

Vương Lập Bình thầm nghĩ. Đồng thời cảm thấy bản thân cũng nên học hỏi mới được.

Đi theo Hàn Đông, Vương Lập Bình có thể nhìn thấy đủ loại người, vì vậy nhìn nhiều biết rộng. Đồng thời cậu ta cũng âm thầm quan sát suy xét ưu điểm và khuyết điểm của những người đó, đối chiếu với bản thân, học hỏi lẫn nhau, nhờ vậy mà tiến bộ rất nhiều.

Sau hơn mười phút, Vương Đạo Hoa đứng dậy khách sáo nói:

- Trưởng phòng Vương, phiền anh vào nói lại với chủ tịch Hàn lần nữa.

Vương Lập Bình gật đầu đứng dậy đi vào một lát sau ra nói với Vương Đạo Hoa:

- Cục trưởng Vương, chủ tịch mời anh vào.

Vương Đạo Hoa cảm ơn rồi đẩy cửa vào trong, cung kính nói:

- Thưa chủ tịch Hàn, tôi đến báo cáo công việc với anh đây.

Hàn Đông đang cúi xuống viết viết gì đấy, đầu không ngẩng lên nói:

- Đợi tôi một chút.

- Vâng ạ.

Vương Đạo Hoa trả lời, đứng ở một bên, Hàn Đông không mời y ngồi, y dĩ nhiên cũng không dám ngồi.

Hàn Đông cũng không hề giả vờ ra vẻ, hắn đang viết ra một số suy nghĩ và ý tưởng liên quan đến việc xây dựng nông thôn mới.

Trong ký ức của Hàn Đông, trung ương đặc biệt triển khai xây dựng nông thôn mới. Tất nhiên không ít các nơi khác trên cả nước cũng tiến hành những thử nghiệm hữu ích, chỉ là về tổng thể mà nói, vẫn chưa có một khuôn mẫu hay đường lối nào đặc biệt tốt cả.

Lúc này Hàn Đông đang kết hợp ký ức trong đầu lại với nhau, cộng với suy nghĩ của bản thân, chuẩn bị làm một quy hoạch sơ bộ, đến lúc đó, kết hợp với tình hình thí điểm dưới đây, nếu có thể tìm ra một khuôn mẫu thích hợp, vậy thì đối với cả nước mà nói là một chuyện tốt.

Phàm là chuyện có lợi cho nhà nước, Hàn Đông đều cố gắng thực hiện. Đây không chỉ liên quan đến thành tích chính trường của hắn, mà còn được ích nước lợi dân, cớ gì lại không làm chứ.

Khoảng nửa tiếng đã trôi qua, Hàn Đông lúc này mới bỏ viết xuống, ngẩng mặt lên, mắt nhìn lướt qua Vương Đạo Hoa, nói:

- Ngồi đi.

- Cám ơn chủ tịch.

Vương Đạo Hoa cung kính đáp lại.

Y đợi lâu như vậy, tính tình cũng bị ảnh hưởng, nén giận trong lòng.

Chờ y ngồi xuống, Hàn Đông ném bản báo cáo quận Tân Giang ra trước mặt y, trầm giọng nói:

- Thế này là như thế nào? Cục tài chính hết tiền rồi à?

Vương Đạo Hoa trả lời:

- Thưa chủ tịch Hàn, cục tài chính có tiền, tuy nhiên số tiền này đều có mục đích sử dụng cả rồi, phải phân theo mức độ quan trọng của sự việc. Nếu là việc cấp bách quan trọng, đương nhiên phải nhanh chóng thực hiện, các nguồn khác đều phải nhường cho việc này. Dĩ nhiên về nguồn ngân sách của quận Tân Giang, cục cũng chi theo đúng số tiền yêu cầu, tuy nhiên nhất thời không giải quyết kịp…

- Hừ, đồ xảo biện.

Hàn Đông lạnh lùng hừ một tiếng, ánh mắt sắc bén tựa hồ như hai thanh kiếm nhìn chằm chằm vào Vương Đạo Hoa.

Không khí trong phòng vì thế có chút ngột ngạt.

Vương Đạo Hoa bỗng nhiên cảm thấy một luồng áp lực cực lớn, trong lòng tựa hồ như có một cục đá to đè lên, khóe mắt hơi co lại một tí.

Tuy nhiên, không để y xảo biện, Hàn Đông liền trầm giọng nói:

- Xem mức độ quan trọng, cậu cho rằng cục tài chính đang làm cái gì? Việc lãnh đạo thành phố đã quyết định, đã ký duyệt chính là việc quan trọng, bao giờ tới lượt cậu phán đoán mức độ quan trọng của sự việc thế? Tôi thấy cậu hãy làm tốt công việc cục trưởng cục tài chính này trước rồi mới nghĩ nhiều đến vậy đi.

- Thưa chủ tịch, trách nhiệm của cục tài chính là…

Sắc mặt Vương Đạo Hoa hơi tái giải thích, lời nói của Hàn Đông đúng thật không hề khách sáo.

Cục tài chính là một cơ quan nhà nước có trách nhiệm thu chi tài chính, chính sách tài khoản, quản lý cơ sở hạ tầng tài sản nhà nước và công tác giám sát tài chính của địa phương. Nhiệm vụ chính là căn cứ vào các chính sách, quy định pháp luật và chiến lược phát triển kinh tế xã hội của địa phương, lập ra kế hoạch tài chính chung và dài hạn, nghiên cứu đề xuất kiến nghị vận dụng tài chính, thuế thu, chính sách trợ cấp đối với việc quản lý vận hành kinh tế và cân bằng tài lực địa phương, quán triệt và chấp hành chính sách phân phối tài chính, lập ra bản thảo dự toán thu chi tài chính hàng năm của địa phương và tổ chức thực hiện.

Có thể nói quyền hạn của cục tài chính là rất lớn. Chính vì vậy mà vị trí cục trưởng cục tài chính có nhiều người muốn nhảy vào. Trong các tổ chức ban ngành của ủy ban nhân dân thành phố, cục tài chính là một trong những đơn vị quan trọng nhất. Bình thường lãnh đạo các đơn vị anh em trông thấy lãnh đạo cục tài chính, cho dù cùng cấp bậc nhưng cũng tỏ ra khách khí vô cùng.

Giờ đây nghe Hàn Đông ví cục trưởng cục tài chính cứ như một người quản lý sổ sách, trong lòng Vương Đạo Hoa rất khó chịu.

Hàn Đông lạnh lùng cười nói tiếp:

- Trách nhiệm của cục tài chính khi nào được thăng lên đến mức có thể quyết định việc lớn của toàn thành phố thế? Vậy thì cần gì đến lãnh đạo thành ủy nữa? Hừ, trong hội nghị thường vụ lần sau tôi sẽ nêu ra vấn đề này để nghe xem ý kiến của các ủy viên thường vụ như thế nào.

Sắc mặt của Vương Đạo Hoa trở nên trắng bệch.

Về tình hình thành ủy vừa mới tổ chức hội nghị thường vụ, những người quan tâm trong thành phố đã sớm hiểu rõ bí thư thành ủy Lam Nghiệp dù cho nhờ tỉnh ủy ra tay, kết quả vẫn là “trộm gà không thành còn mất nắm gạo”. Ủy viên thành ủy, Bí thư đảng ủy mới đến lại về với phe của Hàn Đông, khiến Lam Nghiệp vô cùng buồn bực.

“Tên Hàn Đông này bị thần kinh gì thế này, việc nhỏ như vậy lại xé ra to, quản nhiều chuyện quá rồi đấy.”

Vương Đạo Hoa phẫn uất nghĩ thầm.

“Xem ra hắn đang tìm cơ hội triệt tiêu mình, sau này phải cận thận hơn.”

Cứ nghĩ đến việc bị Hàn Đông dõi theo, e rằng uy quyền cục trưởng cục tài chính này của mình còn nhỏ hơn cục trưởng cục tài chính thông thường.

“Vấn đề là bản thân Lam Nghiệp không được, nếu Lam Nghiệp mạnh hơn một tí, cục tài chính của mình mới có thể phát huy tác dụng lớn hơn.”

Vương Đạo Hoa ủ rũ.

Nếu người lãnh đạo không cứng rắn, cấp dưới làm việc cũng không thuận lợi.

Vương Đạo Hoa rất tức giận, trong lòng bắt đầu trách móc Lam Nghiệp.

- Về đi, nếu không thể làm tốt công việc của cục tài chính, tôi sẽ đề nghị điều chỉnh bộ máy cục tài chính trong hội nghị thường vụ.

Hàn Đông lạnh lùng nói.

Sắc mặt Vương Đạo Hoa từ trắng chuyển qua xanh. Mặc dù y là quan chức cấp phó giám đốc sở, bổ nhiệm và miễn nhiệm đều do tỉnh ủy quyết định, nhưng sức ảnh hưởng của thành ủy thành phố Ninh Hải cũng rất lớn. Nếu thành ủy thành phố Ninh Hải đưa ra kiến nghị, tỉnh ủy nhất định xem trọng, không lý gì bỏ qua. Tỉnh ủy cũng không dễ gì bác bỏ quyết định tập thể của thành ủy thành phố Ninh Hải.

Y hẳn là không dám giỡn mặt với tiền đồ của bản thân. Nếu y vừa đến thành phố Ninh Hải liền bị thành phố kiến nghị lên tỉnh ủy đổi người, sẽ là một sự đả kích đối với tiền đồ của y.

Vì vậy dù cho Hàn Đông chỉ uy hiếp thôi, y cũng không dám đánh cược.

Tâm trạng chán nản cầm lấy bản báo cáo quận Tân Giang bước ra khỏi văn phòng của Hàn Đông, sau lưng Vương Đạo Hoa đầy mồ hôi lạnh.

Trong lúc đó Hàn Đông đích thân cầm ly trà đi đến văn phòng phó chủ tịch thường trực thành phố Tống Kiến Quốc, kể lại chuyện của Vương Đạo Hoa:

- Cục tài chính rất quan trọng đối với sự phát triển của thành phố chúng ta, tôi cho rằng phải tăng cường quản lý giám sát mới được.

Tống Kiến Quốc gật đầu bảo:

- Cục tài chính là một trong các đơn vị quan trọng của ủy ban nhân dân thành phố, nếu không thể thực hiện tốt các phương châm chính sách của thành phố sẽ gây bất lợi cho việc triển khai các công việc của thành phố, gây ảnh hưởng đến sự phát triển ổn định của thành phố. Cho nên cục tài chính phải có người vượt qua được các thử thách mới được. Ngoài cục trưởng ra, những vị trí khác cũng phải được tuyển chọn kỹ càng mới được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.