Trong bữa cơm, Hàn Đông, Phạm Đồng Huy và Hồng Tiến Phong không hề đề
cập đến công việc, chỉ nói về nhân tình thế thái, những điều mắt thấy
tai nghe trong cuộc sống, bầu không khí cuộc nói chuyện rất hòa bình.
Cho đến bây giờ, công tác kiểm tra giám sát của Hàn Đông ở tỉnh Tây
Xuyên cũng thực hiện được một thời gian. Nhìn chung kết quả cũng khiến
mọi người hài lòng. Tuy nhiên vẫn có một số vấn đề nhỏ xảy ra, nhưng
giữa Hàn Đông và Phạm Đồng Huy cũng được xem như đã thống nhất ý kiến
với nhau rồi.
Dùng bữa xong, ba người họ bèn đến quán trà lộ thiên trên tầng thượng của khách sạn ngồi uống trà, tán gẫu.
Khoảng 12 giờ rưỡi, Phạm Đồng Huy nhận được điện thoại của Vưu Tuấn
Anh. Thì ra Vưu Tuấn Anh đã đến thành phố Thục đô, còn đặc biệt mang đặc sản đến. Trong điện thoại, Vưu Tuấn Anh bày tỏ muốn tận tay đem đồ đến
đưa cho Hàn Đông, Phạm Đồng Huy không tỏ thái độ gì, chỉ nói đợi lát sẽ
liên lạc với cô ta.
Sau khi cúp máy, Phạm Đồng Huy tỏ vẻ bất đắc dĩ nói với Hàn Đông:
- Vưu Tuấn Anh mang đặc sản dùng để tặng lão Trần đến rồi.
Hàn Đông cười nhạt nói:
- Cái cô bí thư thành ủy này cũng rảnh rỗi nhỉ.
Nhìn thái độ của Phạm Đồng Huy, Hàn Đông cảm nhận được sự bất lực của
anh ta đối với Vưu Tuấn Anh. Vì vậy Hàn Đông không hề che giấu thái độ
của mình đối với Vưu Tuấn Anh.
Phạm Đồng Huy đáp lại:
- Ừ, lão Trần rất quan tâm đến Vưu Tuấn Anh…
Câu nói này gần như không liên quan gì đến những lời Hàn Đông nói, tuy
nhiên lại chỉ rõ hoàn cảnh bất đắc dĩ của Phạm Đồng Huy. Một người như
lão Trần không phải là đối tượng để Phạm Đồng Huy đụng vào. Lão Trần mà
trừng mắt một cái, thái độ của Phạm Đồng Huy đối với Vưu Tuấn Anh không
khỏi e dè một tí.
Hàn Đông gật đầu cười bảo:
- Tôi thì lại cảm thấy lão Trần quan tâm đến đặc sản của thành phố Ninh Sung
nhất, nếu không thì sao lại nhờ tôi đi xa vậy mang về cho ông ta.
Phạm Đồng Huy và Hồng Tiến Phong đều cười vang cả lên. Bọn họ đều nhận
ra sự xem thường Vưu Tuấn Anh trong lời nói của Hàn Đông.
Thực tế Hàn Đông có tư cách nói như thế, mặc dù bản thân hắn chỉ là một
thứ trưởng, nhưng chỉ cần có lý thì không việc gì phải sợ lão Trần ấy.
Nên nhớ rằng Ông của hắn là nhân vật ở bậc nguyên lão, hơn hẳn lão Trần, sức ảnh hưởng cũng hơn lão Trần nhiều. Có Hàn lão gia chống đỡ, những
kẻ khác không dám cư xử quá đáng đối với nhân vật trọng yếu của thế hệ
thứ 3 trong dòng họ Hàn là Hàn Đông.
Đây chính là sự khác
biệt giữa người và người với nhau. Các đối tượng mà một bộ trưởng như
Phạm Đồng Huy sợ như thấy hổ, thì một thứ trưởng như Hàn Đông lại không
nhất thiết phải nể sợ.
Sau đó Phạm Đồng Huy gọi điện cho Vưu
Tuấn Anh, bảo cô ta gửi đặc sản cho thư ký của y, sau đó lại căn dặn Vưu Tuấn Anh phải giải quyết thỏa đáng chuyện tai nạn xe với một giọng điệu vô cùng nghiêm túc.
Vừa rồi khi nhắc đến lão Trần, giọng
điệu của Hàn Đông rất nhẹ nhàng. Về khía cạnh nào đó cũng cho thấy thái
độ của hắn đối với chuyện của Vưu Tuấn Anh. Phạm Đồng Huy cũng nhìn ra
đầu mối từ đó, nghĩ chắc Hồng Tiến Phong với tư cách cấp dưới của Hàn
Đông, nhất định tuân theo Hàn Đông tại hội nghị ủy ban thường vụ tỉnh
ủy, có thể khiến các ủy viên khác thừa cơ hành động.
Hàn Đông mỉm cười, tay cầm ly trà thong thả uống. Trà Long Tĩnh trong ly chính là trà mà Phạm Đồng Huy vừa tặng cho hắn.
Trước đó trong lúc pha trà, Hàn Đông cười nói về lai lịch của trà này,
Hồng Tiến Phong lắng nghe, hiểu rõ những điều Hàn Đông đang nói với
mình, đó là ở tỉnh Tây Xuyên, tuy mình có thể tự do làm việc, nhưng cũng không nên gây căng thẳng với Phạm Đồng Huy. Tốt nhất là giữ mối quan hệ hợp tác với y.
Chiều hôm đó, Hàn Đông nhận được đặc sản mà
Vưu Tuấn Anh gửi tặng cho lão Trần, nghĩ ngợi một lúc, hắn bèn hỏi xin
cha hắn số điện thoại của lão Trần, sau đó gọi đi gặp lão ta.
Người nghe điện thoại là nhân viên của lão Trần, lúc đầu nghe nói đến
cái tên Hàn Đông, nhân viên đó cũng không biết hắn là ai. Tuy nhiên sau
khi Hàn Đông nói đơn vị công tác của hắn, thái độ của nhân viên đó lập
tức trở nên cung kính hơn, giọng điệu cao ngạo ban đầu cũng hoàn toàn
biến mất.
Những ngày gần đây, lão Trần cũng nhắc đến Hàn Đông vài lần trong lúc nói chuyện điện thoại với người khác. Vì vậy nhân
viên bên cạnh lão ta cũng để ý đến tên này và rất nhanh biết được hắn là người nào. Đối với người như Hàn Đông, dù là lão Trần cũng không thể tỏ ra quá đáng với hắn, vì vậy nhân viên của lão ta càng phải cẩn thận hơn nữa.
- Ha ha, Hàn Đông, cậu về Yến Kinh rồi à?
Lão
Trần cười lớn trong điện thoại nói. Giọng nói sang sảng, tựa hồ như lão
ta hết sức vui mừng khi nhận được điện thoại của Hàn Đông.
Hàn Đông mỉm cười nói:
- Chào lão Trần, hiện giờ tôi vẫn còn đang ở tỉnh Tây Xuyên, phải vài
ngày nữa mới về tới Yến Kinh. Đặc sản mà ông cần cũng đành phải đợi vài
ngày nữa mới có thể mang qua cho ông.
- Không sao, công việc là quan trọng mà.
Lão Trần rộng lượng nói.
- Thanh niên trẻ như các cậu thì phải tập trung tư tưởng vào công việc. Bây giờ cậu đang ở Ủy ban cải cách, quyền cao chức trọng, càng phải lấy công việc làm trọng.
Hàn Đông khách sáo trả lời:
- Tôi nhất định ghi nhớ lời dạy của lão Trần, mọi chuyện đều lấy công việc làm trọng, nói thật, làm thật…
- Cậu nhé, còn giả vờ với ta nữa hả?
Lão Trần cười ha hả nói
- Cậu có ý kiến gì với Tuấn Anh phải không?
Hàn Đông nói:
- Cũng không phải ý kiến gì, đối với chuyện của tỉnh Tây Xuyên, tôi cũng không có quyền phát ngôn gì cả.
- Đã nói rồi, cậu còn giấu ta làm gì, xem ra ta phải tìm ông của cậu
nói chuyện mới được, tại sao tên nhóc này lại không nói thật với ta.
Lão Trần giả vờ ra vẻ không hài lòng nói.
Hàn Đông cười bất lực, trong lòng nghĩ cái lão này cũng không phải là
một lão hồ đồ, nhưng tại sao cứ phải ra sức ủng hộ Vưu Tuấn Anh thế nhỉ?
Điều này thật sự khiến Hàn Đông cảm thấy khó hiểu.
- Hàn Đông, cậu nói thật đi, theo sự hiểu biết của cậu, chuyện Vưu Tuấn Anh làm ở tỉnh Tây Xuyên rốt cuộc là như thế nào. Ta nói cho cậu biết
nhé, phải nói sự thật, ta đây tuy rằng già cả hồ đồ rồi, nhưng không
phải chỉ biết nghe điều hay đâu nhé.
Giọng điệu lão Trần đột nhiên trở nên nghiêm túc hẳn.
Hàn Đông cân nhắc một hồi, bèn quyết định nói ra những gì mình biết, ít ra đây cũng là một thái độ có trách nhiệm.
Bất luận lão Trần vì mục đích nào đó ủng hộ Vưu Tuấn Anh, Hàn Đông cảm
thấy rằng mình phải có sao nói vậy mới thật sự tôn trọng lão Trần. Hơn
nữa, lão Trần là người trải qua sóng to gió lớn, tuy giờ đã già nhưng
chưa chắc đã trở nên hồ đồ. Lão ta nhất định hiểu được sự việc rốt cuộc
là như thế nào. Có điều thái độ của lão ta có thay đổi hay không còn tùy thuộc vào tư tưởng của lão có chịu thay đổi hay không.
Thế
là Hàn Đông cố gắng đem sự tình thuật lại một cách khách quan cho lão
Trần nghe, cũng như cố gắng uyển chuyển một chút, nhưng cũng cố gắng đem những điều cần nói đều nói cả ra.
Lão Trần im lặng trong giây lát, sau đó thở dài nói:
- Xem ra để Tuấn Anh ở lại cấp cơ sở cũng không phải là một chuyện tốt. Ban đầu cứ tưởng là để nó sinh sống làm việc ở cấp cơ sở một thời gian, để cho nó có thể hiểu được cái khổ của dân gian, sẽ có ích cho nó về
sau. Bây giờ xem ra không phải như vậy…
Hàn Đông nghe thấy
trong lời nói của lão Trần hình như có chút đau thương, thất vọng. Trong lòng hắn hết sức nghi ngờ, Vưu Tuấn Anh hình như là con gái của một
nhân viên chăm sóc đặc biệt của lão ta, có cần phải bận tâm đến vậy
không?
- Ta già rồi, có hơi càm ràm một chút, e rằng cậu không thích nghe.
Lão Trần lúc này cười ha hả tự giễu nói:
- Vưu Tuấn Anh cũng là do ta trông nom từ bé đến lớn, ta xem nó như
cháu gái của mình, vì vậy ta cũng hi vọng nó trở nên tốt hơn. Bây giờ
xem ra yêu cầu của ta đối với nó cao quá rồi…
- Mỗi người đều có những công việc thích hợp với bản thân. Ngay cả làm về chính trị
cũng phân chia thành những việc khác nhau. Có lẽ cô ta cần tìm một vị
trí thích hợp hơn.
Hàn Đông cẩn thận nói.
Trong lòng
Hàn Đông không khỏi ngờ vực, có lẽ lão Trần thật sự vì cô đơn nên trong
tận sâu thẳm đáy lòng xem Vưu Tuấn Anh như cháu gái ruột của mình. Vì
vậy mới đặc biệt chiếu cố đến cô ta như thế.
Suy đoán của Hàn Đông không khác mấy so với sự thật.
Thực tế, Vưu Tuấn Anh là cháu gái ruột của lão Trần. Cô ta là con của
con trai lão ta với em gái của nhân viên chăm sóc đặc biệt họ Vưu. Có
điều khi Vưu Tuấn Anh vừa mới sinh ra, mẹ cô ta vì sinh khó đã qua đời,
còn con trai lão Trần lúc đó cũng chỉ vui chơi qua đường, vốn không hề
muốn có trách nhiệm gì với cô con gái này. Đây cũng là một trong những
nguyên nhân gây căng thẳng giữa cha con họ.
Dĩ nhiên chuyện này cũng chỉ có rất ít người biết mà thôi.
Kết thúc cuộc gọi với lão Trần, Hàn Đông cảm thấy yên tâm hơn rất
nhiều. Ít ra lão Trần không phải chỉ biết bao che cho Vưu Tuấn Anh, vậy
nên bản thân cũng không cần có áp lực gì nữa. Ngoài ra, trong lời nói
của lão Trần, Hàn Đông cảm thấy lão ta có ý thuyên chuyển Vưu Tuấn Anh
ra khỏi tỉnh Tây Xuyên, có khả năng là cho cô ta một vị trí nhàn rỗi nào đó ở bộ ủy.
Vì vậy Hàn Đông lập tức gọi điện thoại nói
chuyện với Hồng Tiến Phong, bảo cậu ta tạm thời gác qua một bên chuyện
của Vưu Tuấn Anh.
Hồng Tiến Phong tuy có tí ngờ vực, nhưng
vẫn chuẩn bị làm theo lời của Hàn Đông. Suy cho cùng thì Hàn Đông đứng ở trên cao, tiếp xúc mọi thứ cũng nhiều hơn, có thể hắn tự có tính toán
của riêng mình.
Ngày hôm sau, Hàn Đông dẫn theo nhiều người cùng bay đến tỉnh Vân Điền.
Chuyến đi đến tỉnh Tây Xuyên lần này xem như kết thúc.
Còn về những chuyện tiếp sau đó, phải đợi sau khi hắn phụ trách xong việc kiểm tra giám sát bốn tỉnh mới tiếp tục sắp xếp.
Mấy hôm nay, tỉnh Tây Xuyên bắt đầu tiến hành đưa tin tuyên truyền công trình lập nghiệp của giới nông dân làm công, cũng là nền tảng cho việc
phát triển hạng mục công việc này trong toàn tỉnh.
Ngồi trên máy bay, Hàn Đông nghĩ lại những chuyện trong mấy ngày qua, cảm thấy thu hoạch được không ít.
Ngoài thu hoạch trong công việc thường ngày, còn có một thu hoạch ngoài sự mong đợi.
Sau khi kể lại tường tận chuyện Vưu Tuấn Anh, lão Trần ngoài chuyện tỏ
ra thất vọng đối với cô ta ra, còn tỏ vẻ yêu thích Hàn Đông. Trong điện
thoại, lão Trần bảo hắn sau khi trở về Yến Kinh, mau chóng đem đặc sản
đến cho lão, đến lúc đó, lão muốn cùng hắn hàn huyên tâm sự.
- Đứa trẻ như cậu giỏi thật.
Lão Trần tán dương hắn trong điện thoại.
Điều này có chút bất ngờ đối với Hàn Đông. Vốn dĩ cho rằng dù cho lão
Trần không trách tội mình, nhưng trong lòng nhất định không thoải mái
lắm. Không ngờ hắn chỉ cần nói hết sự thật, lão ta lại cho rằng mình
giỏi.
Đây đúng là điều khiến hắn khó hiểu.
Tuy nhiên đây lại là chuyện tốt. Có thể có được sự thừa nhận thật lòng của lão Trần cũng không phải là một chuyện đơn giản.