Phạm Kỳ vừa thấy Hàn Đông lập tức tười cười đón tiếp, chỉ là lúc y bước
đi, hai tay ôm bụng dưới không hề buông, cái bụng lớn đưa qua đưa lại,
tựa như một con chim cánh cụt, vô cùng buồn cười.
Ấn tượng của
Hàn Đông đối với người này vô cùng không tốt, chủ yếu là người này giữa
trưa chạy đến chỗ ở của Hàn Đông, còn muốn vào nhà, Hàn Đông thấy được
chuyện này cũng không phải là hành vi chính đáng gì, chỉ có loại người
không trung thực mới lén la lét lút vào nhà người khác.
Tuy nhiên, Hàn Đông không hề biểu lộ sự khó chịu, thản nhiên nói:
- Anh tới rồi.
Trương Tự Miễn đi bên cạnh Hàn Đông, nhìn thấy Phạm Kỳ có chút kỳ quái, cũng không biết sao y lại quen biết Hàn Đông. Trong lòng nghĩ sau này
mình có thể được chú ý một chút, phải nhớ hết những người thường ngày
Hàn Đông tiếp xúc mới được, nếu không ngay cả xưng hô thế nào cũng không biết.
Vào đến văn phòng, Phạm Kỳ cũng ôm bụng theo sau.
Hàn Đông không ngồi ở sa lông tiếp khách, mà ngồi đằng sau bàn làm việc to lớn.
Thấy thế, Phạm Kỳ hơi có chút ngượng ngùng, đứng đó không biết làm sao.
Lúc này Trương Tự Miễn bước vào pha trà cho Hàn Đông, nhìn thấy Phạm Kỳ đứng đó mà Hàn Đông không lập tức mời y ngồi, trong lòng chợt hiểu ra,
Hàn Đông khẳng định không thích người này.
Đợi Trương Tự Miễn đi ra, Hàn Đông thu dọn hồ sơ trên bàn làm việc một chút, lúc này mới ngẩng đầu, nhìn Phạm Kỳ một cái nói:
- Anh ngồi đi, đứng đó làm gì?
- Dạ vâng, cám ơn chủ tịch Hàn
Phạm Kỳ cung kính khom người, sau đó ôm bụng ngồi đối diện bàn làm việc.
Hàn Đông hớp ngụm trà, sau đó ngẩng đầu lên nói:
- Anh có chuyện gì?
Bởi vì trong lòng có chút không thoải mái, cho nên Hàn Đông không hề rót trà mời Phạm Kỳ
Phạm Kỳ lại cung kính nói:
- Chủ tịch Hàn, công ty Kim Cường chúng tôi cũng tham gia xây dựng
đường Tân Giang, hiện giờ đình công lâu như vậy, nghe nói trong thành
phố chuẩn bị trùng tu, bắt đầu cải tạo?
Hàn Đông thản nhiên nói:
- Đường Tân Châu là công trình trọng điểm của thành phố Tân Châu, kéo
dài lâu như vậy, có lẽ cũng không tiếp tục kéo dài nữa, Ủy ban nhân dân
thành phố qua một thời gian sẽ mở tọa đàm, mời các công ty nhận xây dựng đến thảo luận, sau đó tiếp tục công việc xây dựng.
Mặc dù có khó chịu với người này nhưng y lại muốn bàn công việc, Hàn Đông vẫn là phải nhẫn nại giải thích cho y.
Phạm Kỳ nói:
- Chủ tịch Hàn, vậy chúng tôi đến lúc đó nhất định sẽ tham gia hội nghị tọa đàm, nhưng mà Chủ tịch hàn, tôi nghe nói trong thành phố có ý làm
mới quy hoạch đường Tân Giang, với lại đường Tân Giang mới sẽ do tập
đoàn Thịnh Thế dẫn đầu xây dựng, đúng thế không?
Hàn Đông ngẩng đầu quét mắt nhìn y một lượt rồi nói:
- Việc này tôi không biết anh nghe được ở đâu, sao tôi không biết?
Từ miệng của Phạm Kỳ, Hàn Đông lại nghĩ đến chuyện của tập đoàn Thịnh
Thế, trong lòng có chút khó chịu, sao lại có liên quan tới tập đoàn
Thịnh Thế.
Huống gì, chuyện Phạm Kỳ nói, Hàn Đông thật sự chưa nghe qua, hắn không biết lời đồn này ở đâu ra.
- Nhưng Chủ tịch Hàn, mọi người đều nói như vậy, nghe nói hiện giờ tập
đoàn Thịnh Thế đang gióng trồng khua chiên chuẩn bị phương án đầu tư
mới.
Phạm Kỳ có chút cấp bách, công ty Kim Cường của y
là công ty bản địa, quy mô không thể sánh bằng tập đoàn Thịnh Thế,
chuyện đường Tân Châu, y phải nhờ rất nhiều mối quan hệ, thật không dễ
mới nhận được một đoạn công trình này, hơn nữa đã ứng ra một số vốn.
Hiện tại y nghe nói thành phố có ý định bắt đầu lại công trình đường
Tân Châu, mà lãnh đạo thành phố muốn đổi mới phương án, giao cả công
trình cho tập đoàn Thịnh Thế thống nhất quản lý, những công ty xây dựng
khác thì phân đoạn nhận việc cải tạo, nếu như vậy thành phố chỉ cần theo dõi tập đoàn Thịnh Thế, có thể tiết kiệm sức lực, lại có thể đảm bảo
chất lượng công trình đường Tân Giang.
Việc này khiến Phạm Kỳ vô cùng lo lắng, bởi vì như vậy, công ty nhỏ của y phải chịu một tầng bóc
lột, như vậy lợi nhuận đạt được ít đi khá nhiều, hơn nữa trước đây việc
đình công làm trở ngại và lãng phí vốn, chỉ sợ làm công trình này xong,
lợi nhuận không bao nhiêu, thậm chí còn thua lỗ.
Chính vì như vậy, y muốn tìm Chủ tịch Hàn Đông, muốn từ Hàn Đông mở một hướng đột phá mới.
Y đã chuẩn bị kỹ lưỡng, nếu như thành công đánh động được Hàn Đông, vậy thì đừng nói chuyện nhỏ như công trình đường Tân Giang, chính là tương
lai công ty Kim Cường dưới sự ủng hộ của Chủ tịch Hàn Đông, lớn mạnh thế nào đều có thể nhìn thấy.
Vất vả bao lâu mở công ty này, Phạm
Kỳ dần dần hiểu được một đạo lý, muốn công ty hoạt động tốt đẹp, chỉ cần mẫn làm việc cũng không đủ, cần thiết nghĩ biện pháp tìm chỗ dựa vững
chắc mới được. Mà muốn tìm chỗ dựa phải tìm chỗ lớn nhất, y cũng nghe
nói bây giờ Chủ tịch tuổi tác không lớn, nhưng thủ đoạn không tầm
thường, bởi vậy y quyết định bắt đầu từ Hàn Đông
- Tôi không
biết chuyện này, cho nên hiện tại tôi không thể trả lời anh, nhưng tôi
có thể nói cho anh biết, việc cải tạo đường Tân Giang nhất định sẽ làm
một cách công bằng công chính công khai, an tâm chớ nóng vội, kiên nhẫn
chờ vài ngày, đến lúc mọi người ngồi lại với nhau, tiến hành bàn bạc
nghiên cứu.
“Hừ, nói thì dễ nghe, chỉ e là không đơn giản như vậy”
Phạm Kỳ trong lòng cười lạnh một tiếng
Y cảm thấy tuy Hàn Đông nói rất ra trò ra vẻ, nhưng sợ là căn bản làm không được như hắn nói. Bởi vậy nói:
- Chủ tịch Hàn. Tập đoàn Thịnh Thế tuy quy mô lớn nhưng dù sao cũng là
công ty bên ngoài, còn công ty Kim Cường chúng tôi tuy nhỏ một chút
nhưng được cái quản lý tại chỗ, lại là phát triển ở bản địa, đối với
thành phố Tân Châu rất quen thuộc, cho nên việc cải tạo đường Tân Giang, chúng tôi có thể đạt được hiệu quả không ngờ, nếu so sánh việc di dời
của hai bên thì chúng tôi tiện hơn nhiều
Hàn Đông gật đầu nói:
- Đây là việc tốt, hy vọng trong công việc sau này, mọi người thu được những tác dụng tích cực
Lúc nói chuyện Hàn Đông cầm lấy chén trà trên bàn, hắn nghe ra được con người Phạm Kỳ này cũng không có việc gì chính đáng, chỉ là nghe được
chút tin đồn, cho nên chạy đến hỏi chuyện, hoặc là tìm khe hở nào đó để
luồn lách
Đối với người như vậy, Hàn Đông không muốn lãng phí thời gian, có thể nói đến lúc này, thật sự đã rất có khiên nhẫn
Nhưng đối với thái độ bưng trà tiễn khách của Hàn Đông, Phạm Kỳ dường
như căn bản không hiểu là có chuyện gì, ngồi ở đó như cũ không có phản
ứng gì.
Hàn Đông trong lòng khó chịu, liền có chút bất mãn nói:
- Anh còn có việc gì nữa sao?
Phạm Kỳ ngơ ngác một chút, y đương nhiên nhìn ra được Hàn Đông có chút
khó chịu, dù sao người mở công ty, tuy không thể giỏi quan sát sắc mặt
người khác như người trong quan trường nhưng nhìn sắc mặt của người khác cũng là một trong các bản lãnh của họ.
Chỉ là y còn có việc chưa nói xong, cho nên không lập tức đứng lên rời đi.
Quay đầu nhìn thoáng qua, thấy cửa phòng làm việc đã đóng, Phạm Kỳ thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại.
Thấy bộ dạng có tật giật mình của y, sắc mặt của Hàn Đông liền chìm xuống nói:
- Được rồi, anh có thể về, tôi không hy vọng anh làm ra việc gì không đúng kỷ cương pháp luật.
Mặt Phạm Kỳ hơi đỏ lên, hai tay ôm bụng muốn đưa ra lại lập tức rụt trở về, ngẩng đầu nhìn Hàn Đông một cái, thấy nét mặt hắn dữ tợn, bèn nói:
- Vậy Chủ tịch Hàn, tôi không phiền ngài nữa.
Lúc y nói lời này cũng không hề đứng lên.
Hàn Đông cảm thấy hành vi con người này có chút khác lạ, lại nghĩ tới
vừa rồi vẻ mặt có tật giật mình của y, càng thêm khó chịu.
Cho nên Hàn Đông chỉ khẽ ho một tiếng, rồi cúi đầu xem văn kiện, không thèm để ý đến y nữa.
Phạm Kỳ thấy thế bèn đứng dậy, cung kính khom người:
- Chào Chủ tịch Hàn.
Thấy Hàn Đông không để ý đến mình, Phạm Kỳ xoay người bước nhẹ đi ra.
Ra tới ngoài, y bắt gặp Trương Tự Miễn đang ngồi ở kia liền lộ ra vẻ mặt tươi cười nịnh nọt:
- Chào anh
Trương Tự Miễn biết Hàn Đông không thích người này, cho nên anh ta cũng không không quá khách sáo, trên mặt không có biểu cảm gì đáp một tiếng.
Chẳng qua Trương Tự Miễn cảm thấy kinh ngạc, trước đó người đàn ông này hai tay ôm bụng, cái bụng trông như người phụ nữ có thai, tại sao ở bên trong một lát, bụng liền nhỏ đi rất nhiều thế.
- Tạm biệt
Phạm Kỳ thấy nét mặt Trương Tự Miễn hiện lên vài tia nghi hoặc, liền
vội vàng chào một tiếng rồi bước nhanh ra ngoài, hai tay không còn ôm
bụng nữa.
Nhìn thấy vẻ hoảng hốt của Phạm Kỳ, Trương Tự Miễn lòng nghi hoặc khó hiểu, vô thức lắc đầu.
Ngay lúc Trương Tự Miễn đứng dậy chuẩn bị vào phòng rót nước nóng cho Hàn Đông
Vừa mới đẩy cửa đi vào, Trương Tự Miễn liền nhìn thấy trên cái ghế
trước bàn làm việc rộng lớn của Hàn Đông có để một cái túi bằng nhựa.
Giờ phút này, trước mắt Trương Tự Miễn hiện lên hình ảnh cái bụng của
Phạm Kỳ nhỏ đi khá nhiều, xem ra cái bụng to của y lúc trước không phải
là thật mà là có hàng đây
“Người đó khẳng định là muốn tặng lễ vật cho Chủ tịch Hàn”
Trương Tự Miễn trong lòng nghĩ thầm
“Chỉ là không biết Chủ tịch Hàn có biết không và cũng không biết Chủ tịch Hàn nghĩ thế nào?”
Y một mặt rót nước cho Hàn Đông, một mặt trong lòng thầm nghĩ ngợi,
nhất thời không quyết định được, rốt cuộc có cần phải nhắc nhở Hàn Đông.
Nhưng y lại cảm thấy mình nhắc nhở Hàn Đông cũng không ổn, bởi vì nói
không chừng Hàn Đông có ý nghĩ gì khác, mà mình nói cho hắn biết, hắn có lẽ sẽ không hài lòng.
Nghĩ tới nghĩ lui Trương Tự Miễn quyết định không nói ra, làm bộ như không nhìn thấy.
Nói như vậy, Hàn Đông muốn xử lý cái túi này thế nào, thì cũng không cần lo lắng người thư ký như mình biết quá nhiều.
Quyết định xong, Trương Tự Miễn trong lòng nhẹ nhõm hơn nhiều.
“Nhìn cái túi nhựa đó, bên trong chắc là có không ít tiền”
Trương Tự Miễn ngồi bên ngoài văn phòng, trước mắt vẫn hiện lên hình ảnh cái túi nhựa đó.
Sau khi lên làm thư ký của Hàn Đông, tình trạng của y so với lúc trước
tốt hơn nhiều, trong nhà cũng nhận được khá nhiều quà cáp.
Hơn
nữa có khi người đến nhà thăm hỏi cũng sẽ để lại một phong bì hay gì đó, bên trong thường thì cũng có vài ngàn đồng, nhiều nhất cũng không quá
năm ngàn, như vậy cũng khiến cho y tim đập loạn xạ, hiện giờ mỗi khi
nghĩ đến cái túi nhựa trên ghế đối diện Hàn Đông, xem ra ít nhất cũng có mấy chục ngàn, tuy không phải tặng cho y, nhưng y vẫn thấy có chút tâm
thần không yên.