duyệt tài liệu trong chốc lát, cầm chén trà lên uống một ngụm, Hàn Đông đứng dậy vặn mình.
Vùi đầu làm việc một lúc, phải đứng lên nghỉ ngơi một lúc, nếu không
thì dễ bị các loại bệnh như: các triệu chứng đau nhức xương cổ, đau
lưng.
Vừa định đi tới bên cửa sổ hít thở không khí, đập ngay vào mắt là cái túi nhựa màu đen để trên ghế.
Hàn Đông không khỏi hơi sửng sốt một chút, vị trí này trước kia Phạm Kỳ từng ngồi, nhưng hắn nhớ là lúc trước anh ta không có cầm túi nhựa mà?
Trong lòng nghi hoặc, đi tới giơ tay cầm cái túi lên xem, bên trong
không ngờ là tiền mặt được gói ngay ngắn, tổng cộng có 10 cọc, nói cách
khác trong túi có một trăm ngàn tiền mặt.
Trước mắt thoáng hiện
ra cái bụng to của Phạm Kỳ, còn nữa hai tay anh ta cứ ôm lấy bụng dưới,
Hàn Đông dần dần hiểu được chuyện gì xảy ra rồi.
- Cái gói này, chắc chắn là anh ta nhét ở trong áo ôm vào.
Hàn Đông không khỏi nhíu mày, nhớ tới buổi trưa Phạm Kỳ cũng với bộ
dạng như thế, nói như vậy buổi trưa Phạm Kỳ thực ra đến nhà mình là muốn đem tiền đến, chỉ có điều hắn không cho anh ta vào cửa, nên anh ta mới
không lấy ra.
Trong lòng không khỏi thoáng qua một tia chán ghét.
Hàn Đông ghét nhất là loại hành vi hối lộ này.
Vốn dĩ trong lòng cũng có chút khó chịu, hiện giờ tâm trạng càng không tốt.
Cho dù Phạm Kỳ là vì nguyên nhân gì đưa một trăm ngàn này, bản thân loại hành vi này là không đúng.
Phạm Kỳ đút lót, chắc chắn là vì thu được nhiều lợi ích hơn trong công trình ở đường Tân Giang
Bất luận tư chất của Phạm Kỳ ở công ty Kim Cường như thế nào, chỉ từ
anh ta dùng thủ đoạn bất chính thế này để đối phó với mình, Hàn Đông
không có ấn tượng gì tốt với việc này.
Cầm chén trà trên bàn lên uống một ngụm trà, Hàn Đông bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề.
Vừa rồi Trương Tự Miễn rõ ràng đi vào rót nước sôi cho mình, lẽ nào anh ta không nhìn thấy cái túi ny lon này sao?
Hay là đã thấy rồi, nhưng lại cố ý làm bộ như không nhìn thấy.
Nếu thật là như vậy, vậy cần phải suy nghĩ về tâm tính của người thư ký này rồi.
Hay có thể nói cần hoài nghi độ trung thành của anh ta rồi.
Vừa rồi Trương Tự Miễn đi vào rót nước, đi hai lần trước bàn làm việc,
làm sao có thể không nhìn thấy cái túi ny lon để trên ghế có chứ?
Nhưng anh ta lại vờ như không thấy, vậy nhất định cho rằng mình có thể
để lại cái túi ny lon đó, nên vờ như không nhìn thấy, để tránh khỏi mình có ý kiến gì với anh ta.
- Xem ra phải quan sát thêm một thời gan nữa mới được.
Hàn Đông thầm thở dài.
Nếu đổi lại là Tả Nhất Sơn, nhất định sẽ nhắc nhở mình có một túi ny lon trên ghế.
Vì Tả Nhất Sơn tin rằng mình tuyệt đối không phải là loại người ham tiền tài.
Từ phương diện khác mà nói, Tả Nhất Sơn là lòng dạ vô tư đối với mình.
Nhưng còn Trương Tự Miễn, thì chưa chắc, trong đầu mới có nhiều ý nghĩ lệch lạc như vậy.
Nhấc điện thoại lên, gọi điện đến văn phòng của trưởng ban thư ký Chu Tử Phong, Hàn Đông nói:
- Trưởng ban thư ký, đến văn phòng của tôi một chuyến.
- Được ạ, chủ tịch thành phố.
Chu Tử Phong giọng cung kính nói.
Rất nhanh Chu Tử Phong đã đến nơi.
Hàn Đông chỉ vào cái túi nhựa màu đen trên ghế, nói với Chu Tử Thanh:
- Cái này là khi Phạm Kỳ đến, để lại đây, anh kiểm lại một chút, gọi anh ta đến mang về đi.
Chu Tử Phong mở túi nhựa ra, rất nhanh kiểm lại một lượt, cười nói:
- Cái tên Phạm Kỳ này, không ngờ cũng học được chiêu này.
Nghe lời của anh ta, dường như quen biết Phạm Kỳ, Hàn Đông hỏi:
- Anh hiểu người này?
- Cũng không thể nói là hiểu, có điều anh ta từng làm mấy công trình ở
huyện Vũ An, con người cũng khá giữ bổn phận kiên định, chất lượng công
trình cũng không tồi, không hiểu lần này sao lại váng đầu, làm ra việc
thế này.
Hàn Đông gật gật đầu, nghe được ra, Chu Tử Phong vì hành vi của Phạm Kỳ mà giải thích:
- Vậy cũng lạ, anh ta mở công ty tốt như vậy, sao lại tặng tôi một trăm ngàn tệ này?
Nếu lời của Chu Tử Phong là thật, Phạm Kỳ thật sự là một người giữ bổn
phận kiên định, sẽ không làm những thứ đường ngang ngõ tắt này, hiện giờ một trăm ngàn đồng trong cái túi bóng này lại là sao? Là anh ta thay
đổi rồi, hay là có nguyên nhân gì khác đây?
Chu Tử Phong vừa rồi lặng lẽ quan sát vẻ mặt của Hàn Đông, cảm thấy Hàn Đông không thực sự
muốn truy cứu trách nhiệm của Phạm Kỳ, nên cũng yên tâm hơn nhiều, nói:
- Chủ tịch Hàn, tôi với anh ta cũng hơi quen, tôi gọi anh ta đến, trả
lại tiền cho anh ta, ngoài ra cũng nghe ngóng một chút tình hình cụ thể?
- Ừ, vậy cứ như thế đi, việc này anh toàn quyền phụ trách.
Hàn Đông nói, biểu hiện sự tín nhiệm lớn nhất đối với Chu Tử Phong.
Hàn Đông thờ phụng câu châm ngôn là dùng người không nghi ngờ, người
nghi ngờ thì không dùng, nếu như hắn đã đem Chu Tử Phong từ huyện Vũ An
tới Ủy ban nhân dân thành phố đảm nhiệm chức trưởng ban thư ký, như vậy
khi anh ta không có biểu hiện dị thường nào, Hàn Đông sẽ dành cho đầy đủ sự tín nhiệm.
Vừa rồi Chu Tử Phong nói Phạm Kỳ hẳn không phải
là loại người đi đường ngang ngõ tắt, như vậy Hàn Đông liền đem toàn bộ
sự việc giao cho Chu Tử Phong xử lý, để anh ta có cơ hội chứng minh Phạm Kỳ thực sự giống như những gì anh ta nói.
- Cám ơn chủ tịch Hàn Đông.
Chu Tử Phong trong lòng có hơi chút cảm động, anh ta đương nhiên hiểu được ý tứ của Hàn Đông.
Trên thực tế, đối với Phạm Kỳ anh ta tương đối hiểu rõ, ban đầu khi ở
huyện Vũ An, anh ta và Phạm Kỳ giao tình không tệ, đối với người này
cũng khá hiểu, bởi vậy anh ta cũng có chút không hiểu, anh chàng này sao bỗng nhiên đưa Hàn Đông một khoản tiền lớn như vậy.
Có điều
hiện giờ Hàn Đông đã đem sự việc giao cho anh ta toàn quyền xử lý, anh
ta cũng có thể nhân cơ hội này tìm hiểu tình hình một chút, dưới tình
huống không trái với kỷ luật giúp Phạm Kỳ một phen, đây cũng không uổng
công hai người làm bạn.
Chu Tử Phong là một người khá nhớ ân
tình cũ và cảm ân, ban đầu khi ở huyện Vũ An, Phạm Kỳ cũng coi như là
trong ngày tuyết rơi đưa than đến sưởi ấm giúp qua anh ta, vì thế có thể giúp đỡ Phạm Kỳ, Chu Tử Phong trong lòng rất vui mừng.
Thấy Chu Tử Phong cầm túi nhựa từ trong phòng đi ra, Trương Tự Miễn tim đập thình thịch, thầm nghĩ:
- Xem ra mình đã đoán nhầm, chủ tịch Hàn Đông không hề nhận số tiền kia, cũng không biết Chu Tử Phong cầm đi xử lý thế nào?
Về việc vừa rồi sau khi mình nhìn thấy túi nhựa mà không thể hiện sắc
thái gì, Trương Tự Miễn vẫn cảm thấy rất đắc ý, dù sao bất luận Hàn Đông xử lý thế nào, ít nhất mình cũng tránh khỏi một lần mạo hiểm, đây mới
là lựa chọn tốt nhất để người khôn giữ mình.
Tuy rằng Trương Tự
Miễn lúc trước làm ở văn phòng không như ý, nhưng coi như là chìm nổi
trong quan trường đã lâu, cho nên cũng dần dần lập nên một bộ triết học
ngoại thế thuộc về mình. Với anh ta, mình làm thư ký của Hàn Đông, phải
cố gắng làm tốt công việc của mình, nhưng cũng phải chú ý đúng mực, chú ý khoảng cách, bất cứ lúc nào cũng không thể đắc ý vênh váo, như vậy mới
có thể bảo vệ mình tốt hơn.
Đây chính là điểm khác nhau duy nhất giữa Trương Tự Miễn và Tả Nhất Sơn, tuy trước khi gặp Hàn Đông, hai
người bọn họ đều bị ghẻ lạnh, hơn nữa được Hàn Đông trọng dụng xong đều
cảm kích trong lòng.
Nhưng Tả Nhất Sơn là tự đáy lòng, coi như
mình là người của phe Hàn Đông, suy xét vấn đề của Hàn Đông từ mọi góc
độ, bảo vệ lợi ích của Hàn Đông.
Còn Trương Tự Miễn tuy cũng quyết tâm chăm chỉ làm việc, nhưng lại thiết lập trên cơ sở bảo vệ lợi ích của bản thân.
Xuất phát điểm của hai người có chút không giống nhau, nên lựa chọn hành vi, lại có nhiều khác biệt.
Kiểu khác biệt này, cũng không phải nhìn ra ngay được, cần một thời gian dài tiếp xúc, xem từ những nơi nhỏ nhặt.
Mà hiện giờ, Hàn Đông liền từ hành động vờ như không thấy túi nhựa để
trên ghế của Trương Tự Miễn, thấy được một chút dị thường, trong lòng
không kìm được mà so sánh với thư ký Tả Nhất Sơn, liền có chút không
thoải mái.
Có điều hiện tại Hàn Đông không có người nào thích hợp để chọn làm thư ký, nên đành phải chấp nhận dùng tạm.
Mà từ chuyện nhỏ này, Hàn Đông đánh giá Trương Tự Miễn thấp một bậc,
cũng quyết định về sau cũng không thể bồi dưỡng Trương Tự Miễn như bồi
dưỡng Tả Nhất Sơn.
Nếu Trương Tự Miễn biết được suy nghĩ của Hàn Đông, chỉ sợ anh ta sẽ buồn bực đến hộc máu.
Chu Tử Phong trở lại văn phòng, tìm ra một tấm danh thiếp, bấm gọi số điện thoại của Phạm Kỳ.
Rất nhanh điện thoại đã thông, Phạm Kỳ trong điện thoại khách khí nói:
- Anh khỏe chứ, tôi là Phạm Kỳ…
Rất rõ ràng anh ta cũng nhìn ra đây là số điện thoại của Ủy ban nhân dân thành phố, nên thái độ thật sự rất khiêm tốn.
- Lão Phạm, tôi là Chu Tử Phong đây
- Hóa ra là Chủ tịch huyện Chu, anh thăng chức rồi?
Trong khoảng thời gian này Phạm Kỳ liên tục bận rộn, nên không biết Chu Tử Phong đã là trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố rồi.
Chu Tử Phong nói:
- Thăng chức gì, chỉ là đổi cương vị công tác mà thôi, tôi hiện giờ
đang đảm nhiệm chức trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố.
- Ha ha, đây không tính là thăng chức, thì thế nào mới tính là thăng chức hả?
Phạm Kỳ vừa nghe, trong lòng lập tức vô cùng vui mừng, anh ta với Chu
Tử Phong có chút giao tình, hiện giờ Chu Tử Phong trở thành đại quản gia của Ủy ban nhân dân thành phố, vậy sau này bản thân sẽ không bị thua
thiệt rồi.
Nghĩ đến đây, Phạm Kỳ hưng phấn nói:
- Trưởng ban thư ký Chu, anh thăng chức rồi không nói với anh em một câu, đợi
anh có thời gian, tôi dù thế nào cũng chúc mừng anh một chút mới được.
Chu Tử Phong cười ha ha một tiếng, liền nghiêm mặt nói:
- Việc chúc mừng nói sau đi, lão Phạm, anh làm sao vậy? Không ngờ chạy
tới đưa tiền cho chủ tịch thành phố Hàn, anh có biết hay không, đút lót
cũng là phạm pháp?
- A…
Phạm Kỳ hơi sửng sốt, lập tức có chút lo lắng nói:
- Trưởng ban thư ký, sao anh biết? Lẽ nào chủ tịch thành phố Hàn…
Chu Tử Phong không lập tức nói với Phạm Kỳ thái độ của Hàn Đông, chính
là muốn để Phạm Kỳ ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, anh ta
nói:
- Chủ tịch thành phố Hàn làm sao có thể nhận tiền của anh, bây giờ anh có thời gian không, đến chỗ tôi một chuyến.
Phạm Kỳ nghe rồi, trong lòng càng lo lắng, anh ta cùng cười nói:
- Trưởng ban bí thư, anh đừng làm tôi sợ, anh cũng biết tính tình của
tôi, nếu như không phải không còn cách nào khác, tôi cũng không thể dùng hạ sách này.
Chu Tử Phong nói:
- Dù thế nào, cũng đừng
làm những thứ đường ngang ngõ tắt, công ty anh muốn làm to làm mạnh,
những thứ này đừng có làm, tôi nếu như không biết tính anh, cũng sẽ
không nói tốt giúp anh rồi.
Nghe được một chút có thể xoay chuyển, trong lòng Phạm Kỳ vui mừng, nói:
- Cảm ơn trưởng ban thư ký, vậy bây giờ tôi qua đó.
Không bao lâu, Phạm Kỳ đã đến Ủy ban nhân dân thành phố, tìm đến văn phòng của Chu Tử Phong, vừa vào cửa liền ôm quyền nói:
- Trưởng ban thư ký, cảm ơn, cảm ơn…
Anh ta lúc này, với hình tượng Hàn Đông thấy không hề giống nhau, tuy vẫn
mặc một chiếc áo da, nhưng bụng nhỏ đi nhiều, thân hình có vẻ dễ nhìn
một chút.
Chu Tử Phong khẽ mỉm cười, tiến lên trước đón, cùng Phạm Kỳ bắt tay, nói:
- Lão Phạm, chơi cái này với tôi làm cái gì.
- Nên thế mà, trưởng ban thư ký.
Phạm Kỳ giơ hai tay nắm lấy tay Chu Tử Phong
- Tôi cũng rất hổ thẹn.
Chu Tử Phong vỗ vỗ vai anh ta, nói:
- Được rồi, những cái này đều không nói nữa, trước tiên qua đây đếm tiền mặt này, xem có thiếu không.
Thấy trên bàn làm việc để một cái túi nhựa màu đen, Phạm Kỳ cười khổ sở, lắc đầu nói:
- Không cần kiểm nữa, không cần kiểm nữa…
Chu Tử Phong nghiêm mặt nói:
- Nhất định phải kiểm lại một chút mới được, đây là thủ tục.
Phạm Kỳ bất đắc dĩ nói:
- Vậy được rồi.
Sau đó anh ta liền nhanh chóng kiểm lại một chút, liền gật đầu nói:
- Đúng vậy, chỉ có bấy nhiêu.
Bên trong mười tệp tiền một chồng cũng không thiếu, tuy mỗi xấp tiền anh ta đều không đếm hết, nhưng anh ta cũng biết, nếu Hàn Đông đã đem trả lại
chỗ tiền này, bên trong làm sao có thể thiếu được.
Chu Tử Phong sau đó liền nhấc túi nhựa lên đưa cho Phạm Kỳ, nói;
- Tôi chịu sự ủy nhiệm của chủ tịch thành phố Hàn, hiện giờ đem chỗ tiền này nguyên xi trả lại anh.
Phạm Kỳ sắc mặt đỏ bừng, xoa xoa tay nói:
- Được, được rồi, chủ tịch Hàn thật sự liêm khiết nha.
Chu Tử Phong cười nhạt một tiếng, mời Phạm Kỳ ngồi xuống ở khu tiếp khách,
anh ta là trưởng ban bí thư của Ủy ban nhân dân thành phố, tuy văn phòng không phải là loại buồng xếp, nhưng cũng khá rộng, bên trong các loại
đồ dùng trong nhà đều đầy đủ mọi thứ.
Tự rót một chén trà cho Phạm Kỳ, Chu Tử Phong ngồi xuống trước mắt anh ta, nói:
- Lão Phạm tôi bảo này, anh có chuyện gì thế, tôi nhớ anh trước kia hình như không thích làm những chuyện này đúng không?
Phạm Kỳ gượng cười, lại xoa xoa tay, lúc này mới nói:
- Không dấu trưởng ban thư ký, tôi cũng là không có cách nào khác, công
ty của tôi gần như đều hãm lại ở công trình ở đường Tân Giang rồi, hiện
giờ nghe một số lời đồn đại, tôi cũng luống cuống, công ty Kim Cường là
tâm huyết cả một đời của tôi, tôi cũng không muốn nó lập tức bị phá hủy.
Anh ta thở một hơi thật dài, lại nói:
- Cái này cũng trách tôi bị ma quỷ ám ảnh, nghe nói chủ tịch thành phố
Hàn… chủ tịch Hàn lời nói có tác dụng, liền muốn đến cửa của chủ tịch
Hàn, tôi cũng không mong gì khác, có thể để cho tôi bình thường hoàn
thành nốt công trình, tôi cũng đủ mãn nguyện rồi, không ngờ chủ tịch Hàn lại liêm khiết như vậy, lần sau tôi cũng xấu hổ không dám nhìn chủ tịch Hàn rồi.
Chu Tử Phong cười cười nói:
- Tôi nói anh như
nào mà càng lăn càng quay trở lại, sự kiên trì trước đây đâu rồi? Nếu
không phải chủ tịch Hàn khoan hồng độ lượng, chỉ dựa vào chỗ tiền này
của anh, tố cáo anh tội đút lót, anh cũng không chịu nổi, công ty anh
phải làm sao?
Phạm Kỳ nghĩ tới cũng có chút sợ, anh ta nói:
- Lần này thật sự cảm ơn trưởng ban thư ký, buổi tối tôi mời, thứ nhất là để chúc mừng anh, thứ hai là bày tỏ sự cảm ơn.
Chu Tử Phong lắc đầu nói:
- Anh không cần cảm ơn tôi, việc lần này nếu như không phải chủ tịch Hàn
Đông không truy cứu, tôi nói anh đó, thiếu chút nữa là đem đá đập chân
mình rồi.
- Về sau chắc chắn sẽ không vậy.
Phạm Kỳ nói.
- Cho dù công ty của tôi không làm được nữa, tôi cũng không tặng tiền cho ai nữa. Nói thật, khi tặng tiền, tôi cũng rất lo lắng, ngày trước là
không muốn, hiện giờ nhớ đến, tôi cũng không có cái gan đấy.
Chu Tử Phong cười ha ha, nói:
- Gan của anh rất lớn đấy, tôi nói này lão Phạm, anh rốt cuộc nghe được cái gì, không ngờ lại nỡ bỏ ra vốn gốc nhiều như thế.
Phạm Kỳ do dự một chút, nói:
- Chuyện này tôi lẽ ra không nên đi nói lung tung khắp nơi, có điều nếu trưởng ban thư ký đã hỏi đến rồi, tôi cũng nói thật vậy.
Chu Tử Phong phất tay nói:
- Anh không cần mở miệng là nói trưởng ban thư ký, quan hệ của chúng ta còn đó…
Phạm Kỳ nói:
- Vậy tôi không khách khí nữa, anh Chu, tôi nghe nói ở thành phố bắt đầu
chuẩn bị tiến hành thảo luận công trình đường Tân Đường, hơn nữa lần này sắp khởi động phương án mới, nghe nói phải do tập đoàn Thịnh Thế nhận
thầu, sau đó chúng tôi lại lấy công đoạn thi công từ tập đoàn Thịnh
Thái, cứ như thế, chúng tôi còn có thể thừa lại chút béo bở gì nữa, làm
việc như thế còn không phải là đi làm công cho tập đoàn Thịnh Thái sao?
Hơn nữa, công trình đường Tân Giang đã kéo dài lâu như vậy, cho dù tiếp
tục dựa vào phương án trước kia, chúng tôi cũng không kiếm được bao
nhiêu, đi chung với tập đoàn Thịnh Thế như vậy, nhất định sẽ chịu thua
thiệt.
Chu Tử Phong nói:
- Anh ở đây cũng là tin vỉa hè
rồi, tôi tuy vừa đến ủy ban nhân dân thành phố không lâu, nhưng cũng
không nghe nói việc để tập đoàn Thịnh Thế đơn nhất nhận thầu này.
Phạm Kỳ quay đầu lại nhìn một chút, sau đó hạ giọng nói:
- Anh Chu, tôi là nói thật, tôi nghe nói tổng giám đốc Phương Thế Nguyên
của tập đoàn Thịnh Thế đã mắc nối với bí thư thành ủy Hạ rồi, bọn họ
thường xuyên cùng nhau ăn cơm ở Mục Mã sơn trang, hơn nữa hiện giờ tập
đoàn Thịnh Thế đúng là chuẩn bị toàn diện, xem động thái của bọn họ,
thật sự là muốn tăng thêm đầu tư, anh nói tôi có thể không hoang mang
sao?
Chu Tử Phong không khỏi cười một cái, nói:
- Tôi nói
anh là từ chỗ nào nghe được, công trình đường Tân Giang, chủ yếu là chức trách của Ủy ban nhân dân thành phố, việc chủ tịch thành phố Hàn đều
chưa nghe đến, anh đã biết trước rồi.
Anh ta đã cho người tìm đủ
những tư liệu có liên quan đến đường Tân Giang rồi, cũng xem một chút
rồi, biết hiện giờ ủy ban nhân dân căn bản vẫn chưa có kết luận.
Hơn nữa Hàn Đông cũng vừa lên làm quyền chủ tịch thành phố, hắn ta còn chưa kịp quản việc đường Tân Giang.
Đương nhiên, Chu Tử Phong cũng biết, không có lửa làm sao có khói, những lời
đồn mà Phạm Kỳ nghe được, hoặc là do tập đoàn Thịnh Thế chủ động truyền
ra ngoài, hoặc là cũng có chỗ chân thật.
Nhưng Chu Tử Phong tin, với bản lĩnh của Hàn Đông, công trình đường Tân Giang, là không thể nào để Hạ Kim Cường định đoạt.
Phạm Kỳ tỏ ra vô cùng buồn bực, anh ta nói:
- Anh Chu, anh nói tôi phải làm thế nào bây giờ? Anh bây giờ đã là trưởng ban thư ký rồi, quan hệ rất gần với lãnh đạo, anh có thể cho tôi biết
tình hình trước, miễn cho tôi cả ngày lo lắng
Chu Tử Phong cười cười nói:
- Tôi nói thật với anh, về việc đường Tân Giang, ủy ban nhân dân thành
phố quả thật sắp tới sẽ tổ chức một cuộc tọa đàm, mời mọi người cùng đến thảo luận phương án kế tiếp. Nhưng như lời anh nói, tôi có thể nghiêm
túc nói cho anh biết, đó đều không phải là thật, anh hoàn toàn không
phải lo lắng, anh cũng đừng tưởng rằng chuyện thiên hạ đều u ám như vậy, anh phải tin tưởng ủy ban nhân dân thành phố.
Phạm Kỳ vừa nghe, lập tức đong đưa tay nói:
- Anh Chu, những việc này tôi không hiểu, tôi chính là muốn biết, công
trình này có thể để chúng tôi yên tâm làm tiếp là được rồi.
Chu Tử Phong bất đắc dĩ trừng mắt nhìn anh ta, nói:
- Anh còn muốn tôi nói thế nào, tôi nói đã đủ rõ ràng rồi. Cho đến bây
giờ, Ủy ban nhân dân thành phố cũng chưa đặc biệt thảo luận chuyện này,
hơn nữa tôi cũng không nghe chủ tịch Hàn nói có ý định giao nó cho tập
đoàn Thịnh Thế đơn nhất thi công, là anh không có chủ kiến, còn không
biết xấu hổ trách tôi.
Phạm Kỳ hai tay ôm quyền nói:
- Là tôi sai, là tôi không đúng, vậy anh Chu, tôi tin tưởng anh rồi, vậy tôi về chờ đợi.
Chu Tử Phong nói:
- Đúng rồi, anh c bởi vì chuyện này mang một bao tiền đến tìm chủ tịch Hàn sao?
Phạm Kỳ gật đầu nói:
- Đúng vậy, tôi cũng là không có cách nào khác, tập đoàn Thịnh Thế rất có bối cảnh, chúng tôi tuy là công ty bản địa, nhưng người ta là rồng qua
sông mà
Chu Tử Phong noi:
- Cái gì rồng qua sông, chỉ cần
đầu tư ở thành phố Tân Châu, mọi người đều được hưởng đãi ngộ như nhau,
không có ai có đãi ngộ đặc biệt, anh phải có lòng tin ở Ủy ban nhân dân
thành phố.
Anh ta từ đầu đến cuối căn bản không hề nhắc đến việc
lúc trước Phạm Kỳ nói về việc Hạ Kim Cường, cho dù việc Phạm Kỳ nói là
thật, nhưng anh ta cũng không thích hợp để bàn bạc.
Phạm Kỳ lại
cùng Chu Tử Phong nói chuyện một lúc, hẹn cuối tuần cùng nhau ăn cơm,
sau đó liền xách theo số tiền mặt trong chiếc túi nhựa, chán chường đi
ra khỏi Ủy ban nhân dân thành phố, giống như là một tên trộm vậy.
Chu Tử Phong sau đó liền đến văn phòng của Hàn Đông, nói:
- Chủ tịch Hàn, vừa rồi Phạm Kỳ đã tới chỗ tôi, tôi đem tiền trả lại cho anh ta rồi.
Hàn Đông gật gật đầu nói:
- Tốt.
Chu Tử Phong lại nói:
- Chủ tịch Hàn, tôi nói chuyện với Phạm Kỳ một chút, anh ta chủ yếu là lo lắng công ty chịu đãi ngộ không công bằng, nên mới phải ra hạ sách này.
Anh ta cũng không có giấu diếm gì, liền đem lời của Phạm Kỳ vừa rồi thuật lại một lần.
Hàn Đông mặt không thay đổi lắng nghe, từ lời Chu Tử Phong thuật lại, lại
xác minh lại lời Phạm Kỳ nói với mình lúc trước, Hàn Đông cơ bản có thể
tin chắc lời Phạm Kỳ nói là thật.
Vậy tập đoàn Thịnh Thế với Hạ Kim Cường, có lẽ thật sự có quan hệ gì sao?
- Phạm Kỳ này, gan cũng không nhỏ như vậy, làm sao nghe được chút lời đồn tâm liền hoảng lên rồi.
Hàn Đông mỉm cười một chút nói:
- Tuy nhiên, như vậy có thể thấy được, những người làm xây dựng, chắc
chắn cũng có lo lắng tương tự, bởi vậy về công trình đường Tân Giang,
chúng ta cần thận trọng đối đãi, phải nghiêm khắc dựa theo phương thức
công bình công chính công khai để xác định phương án, cam đoan quyền lợi hợp pháp của các vị thương gia xây dựng.
Chu Tử Phong gật đầu nói:
- Đúng đấy, công trình này kéo lâu như vậy, nhà thầu nhận xây dựng phải
ứng ra được tài chính nhất định, bởi vậy đều vô cùng để ý, bọn họ lo
lắng cũng là chuyện có thể lý giải.
Hàn Đông nói:
- Được
rồi, sự việc này cứ như vậy đi, anh để văn phòng nắm chặt, chuẩn bị sẵn
sàng sau này khẩn trương triệu tập hội nghị tọa đàm thương gia xây dựng, việc này cứ kéo dài cũng không hay.
- Được ạ.
Chu Tử Phong gật đầu nói, sau đó liền cáo từ.
Hàn Đông ngồi trước bàn làm việc, vẻ mặt cười nhạt, xem ra Hạ Kim Cường đúng là muốn nhúng tay vào đường Tân Giang rồi.
Trước đây Hạ Kim Cường từng tìm đến Hàn Đông, hơn nữa còn nhắc đến việc phải
một lần nữa quy hoạch đường Tân Giang, hơn nữa Phương Thế Nguyên của tập đoàn Thịnh Thế cũng từng tìm đến Hàn Đông, những điều này xác minh với
lời Phạm Kỳ, liền khiến Hàn Đông trên cơ bản có thể tin tưởng, những
điều Phạm Kỳ nói cũng không hoàn toàn chỉ là lời đồn.
- Hạ Kim Cường rốt cuộc là muốn làm gì?
Hàn Đông âm thầm suy nghĩ trong lòng.
- Ông ta không thể vô duyên vô cớ toàn lực ủng hộ tập đoàn Thịnh Thế?
Đúng lúc này, điện thoại trên bàn làm việc vang lên.
Điện thoại là Hạ Kim Cường gọi đến, anh ta nói:
- Chủ tịch Hàn, tôi từng nói qua với anh việc đường Tân Giang, anh đã
nghĩ xong chưa, chúng ta có cần tìm thời gian lên hội nghị thượng vụ
quyết định, dù sao đường Tân Giang là công trình lớn của thành phố Tân
Châu chúng ta mà.
Hàn Đông vừa nghe, lập tức trong lòng có chút
khó chịu, Hạ Kim Cường thuần túy là lấy cớ đường Tân Giang là công trình trọng đại, mà khoa tay múa chân đối với công tác cuả Ủy ban nhân dân
thành phố.
- Bí thư Hạ, việc này, tôi nghĩ thế này, nó dính đến
các thương nhân xây dựng, bởi vậy tôi chuẩn bị mở hội nghị tọa đàm triệu tập các thương gia xây dựng, bàn bạc một phương án hợp lý, đến lúc đó
tôi sẽ lại báo cáo với bí thư Hạ.
Phạm Kỳ nghe rồi, trong lòng càng lo lắng, anh ta cùng cười nói:
- Trưởng ban bí thư, anh đừng làm tôi sợ, anh cũng biết tính tình của
tôi, nếu như không phải không còn cách nào khác, tôi cũng không thể dùng hạ sách này.
Chu Tử Phong nói:
- Dù thế nào, cũng đừng
làm những thứ đường ngang ngõ tắt, công ty anh muốn làm to làm mạnh,
những thứ này đừng có làm, tôi nếu như không biết tính anh, cũng sẽ
không nói tốt giúp anh rồi.
Nghe được một chút có thể xoay chuyển, trong lòng Phạm Kỳ vui mừng, nói:
- Cảm ơn trưởng ban thư ký, vậy bây giờ tôi qua đó.
Không bao lâu, Phạm Kỳ đã đến Ủy ban nhân dân thành phố, tìm đến văn phòng của Chu Tử Phong, vừa vào cửa liền ôm quyền nói:
- Trưởng ban thư ký, cảm ơn, cảm ơn…
Anh ta lúc này, với hình tượng Hàn Đông thấy không hề giống nhau, tuy vẫn
mặc một chiếc áo da, nhưng bụng nhỏ đi nhiều, thân hình có vẻ dễ nhìn
một chút.
Chu Tử Phong khẽ mỉm cười, tiến lên trước đón, cùng Phạm Kỳ bắt tay, nói:
- Lão Phạm, chơi cái này với tôi làm cái gì.
- Nên thế mà, trưởng ban thư ký.
Phạm Kỳ giơ hai tay nắm lấy tay Chu Tử Phong
- Tôi cũng rất hổ thẹn.
Chu Tử Phong vỗ vỗ vai anh ta, nói:
- Được rồi, những cái này đều không nói nữa, trước tiên qua đây đếm tiền mặt này, xem có thiếu không.
Thấy trên bàn làm việc để một cái túi nhựa màu đen, Phạm Kỳ cười khổ sở, lắc đầu nói:
- Không cần kiểm nữa, không cần kiểm nữa…
Chu Tử Phong nghiêm mặt nói:
- Nhất định phải kiểm lại một chút mới được, đây là thủ tục.
Phạm Kỳ bất đắc dĩ nói:
- Vậy được rồi.
Sau đó anh ta liền nhanh chóng kiểm lại một chút, liền gật đầu nói:
- Đúng vậy, chỉ có bấy nhiêu.
Bên trong mười tệp tiền một chồng cũng không thiếu, tuy mỗi xấp tiền anh ta đều không đếm hết, nhưng anh ta cũng biết, nếu Hàn Đông đã đem trả lại
chỗ tiền này, bên trong làm sao có thể thiếu được.
Chu Tử Phong sau đó liền nhấc túi nhựa lên đưa cho Phạm Kỳ, nói;
- Tôi chịu sự ủy nhiệm của chủ tịch thành phố Hàn, hiện giờ đem chỗ tiền này nguyên xi trả lại anh.
Phạm Kỳ sắc mặt đỏ bừng, xoa xoa tay nói:
- Được, được rồi, chủ tịch Hàn thật sự liêm khiết nha.
Chu Tử Phong cười nhạt một tiếng, mời Phạm Kỳ ngồi xuống ở khu tiếp khách,
anh ta là trưởng ban bí thư của Ủy ban nhân dân thành phố, tuy văn phòng không phải là loại buồng xếp, nhưng cũng khá rộng, bên trong các loại
đồ dùng trong nhà đều đầy đủ mọi thứ.
Tự rót một chén trà cho Phạm Kỳ, Chu Tử Phong ngồi xuống trước mắt anh ta, nói:
- Lão Phạm tôi bảo này, anh có chuyện gì thế, tôi nhớ anh trước kia hình như không thích làm những chuyện này đúng không?
Phạm Kỳ gượng cười, lại xoa xoa tay, lúc này mới nói:
- Không dấu trưởng ban thư ký, tôi cũng là không có cách nào khác, công
ty của tôi gần như đều hãm lại ở công trình ở đường Tân Giang rồi, hiện
giờ nghe một số lời đồn đại, tôi cũng luống cuống, công ty Kim Cường là
tâm huyết cả một đời của tôi, tôi cũng không muốn nó lập tức bị phá hủy.
Anh ta thở một hơi thật dài, lại nói:
- Cái này cũng trách tôi bị ma quỷ ám ảnh, nghe nói chủ tịch thành phố
Hàn… chủ tịch Hàn lời nói có tác dụng, liền muốn đến cửa của chủ tịch
Hàn, tôi cũng không mong gì khác, có thể để cho tôi bình thường hoàn
thành nốt công trình, tôi cũng đủ mãn nguyện rồi, không ngờ chủ tịch Hàn lại liêm khiết như vậy, lần sau tôi cũng xấu hổ không dám nhìn chủ tịch Hàn rồi.
Chu Tử Phong cười cười nói:
- Tôi nói anh như
nào mà càng lăn càng quay trở lại, sự kiên trì trước đây đâu rồi? Nếu
không phải chủ tịch Hàn khoan hồng độ lượng, chỉ dựa vào chỗ tiền này
của anh, tố cáo anh tội đút lót, anh cũng không chịu nổi, công ty anh
phải làm sao?
Phạm Kỳ nghĩ tới cũng có chút sợ, anh ta nói:
- Lần này thật sự cảm ơn trưởng ban thư ký, buổi tối tôi mời, thứ nhất là để chúc mừng anh, thứ hai là bày tỏ sự cảm ơn.
Chu Tử Phong lắc đầu nói:
- Anh không cần cảm ơn tôi, việc lần này nếu như không phải chủ tịch Hàn
Đông không truy cứu, tôi nói anh đó, thiếu chút nữa là đem đá đập chân
mình rồi.
- Về sau chắc chắn sẽ không vậy.
Phạm Kỳ nói.
- Cho dù công ty của tôi không làm được nữa, tôi cũng không tặng tiền cho ai nữa. Nói thật, khi tặng tiền, tôi cũng rất lo lắng, ngày trước là
không muốn, hiện giờ nhớ đến, tôi cũng không có cái gan đấy.
Chu Tử Phong cười ha ha, nói:
- Gan của anh rất lớn đấy, tôi nói này lão Phạm, anh rốt cuộc nghe được cái gì, không ngờ lại nỡ bỏ ra vốn gốc nhiều như thế.
Phạm Kỳ do dự một chút, nói:
- Chuyện này tôi lẽ ra không nên đi nói lung tung khắp nơi, có điều nếu trưởng ban thư ký đã hỏi đến rồi, tôi cũng nói thật vậy.
Chu Tử Phong phất tay nói:
- Anh không cần mở miệng là nói trưởng ban thư ký, quan hệ của chúng ta còn đó…
Phạm Kỳ nói:
- Vậy tôi không khách khí nữa, anh Chu, tôi nghe nói ở thành phố bắt đầu
chuẩn bị tiến hành thảo luận công trình đường Tân Đường, hơn nữa lần này sắp khởi động phương án mới, nghe nói phải do tập đoàn Thịnh Thế nhận
thầu, sau đó chúng tôi lại lấy công đoạn thi công từ tập đoàn Thịnh
Thái, cứ như thế, chúng tôi còn có thể thừa lại chút béo bở gì nữa, làm
việc như thế còn không phải là đi làm công cho tập đoàn Thịnh Thái sao?
Hơn nữa, công trình đường Tân Giang đã kéo dài lâu như vậy, cho dù tiếp
tục dựa vào phương án trước kia, chúng tôi cũng không kiếm được bao
nhiêu, đi chung với tập đoàn Thịnh Thế như vậy, nhất định sẽ chịu thua
thiệt.
Chu Tử Phong nói:
- Anh ở đây cũng là tin vỉa hè
rồi, tôi tuy vừa đến ủy ban nhân dân thành phố không lâu, nhưng cũng
không nghe nói việc để tập đoàn Thịnh Thế đơn nhất nhận thầu này.
Phạm Kỳ quay đầu lại nhìn một chút, sau đó hạ giọng nói:
- Anh Chu, tôi là nói thật, tôi nghe nói tổng giám đốc Phương Thế Nguyên
của tập đoàn Thịnh Thế đã mắc nối với bí thư thành ủy Hạ rồi, bọn họ
thường xuyên cùng nhau ăn cơm ở Mục Mã sơn trang, hơn nữa hiện giờ tập
đoàn Thịnh Thế đúng là chuẩn bị toàn diện, xem động thái của bọn họ,
thật sự là muốn tăng thêm đầu tư, anh nói tôi có thể không hoang mang
sao?
Chu Tử Phong không khỏi cười một cái, nói:
- Tôi nói
anh là từ chỗ nào nghe được, công trình đường Tân Giang, chủ yếu là chức trách của Ủy ban nhân dân thành phố, việc chủ tịch thành phố Hàn đều
chưa nghe đến, anh đã biết trước rồi.
Anh ta đã cho người tìm đủ
những tư liệu có liên quan đến đường Tân Giang rồi, cũng xem một chút
rồi, biết hiện giờ ủy ban nhân dân căn bản vẫn chưa có kết luận.
Hơn nữa Hàn Đông cũng vừa lên làm quyền chủ tịch thành phố, hắn ta còn chưa kịp quản việc đường Tân Giang.
Đương nhiên, Chu Tử Phong cũng biết, không có lửa làm sao có khói, những lời
đồn mà Phạm Kỳ nghe được, hoặc là do tập đoàn Thịnh Thế chủ động truyền
ra ngoài, hoặc là cũng có chỗ chân thật.
Nhưng Chu Tử Phong tin, với bản lĩnh của Hàn Đông, công trình đường Tân Giang, là không thể nào để Hạ Kim Cường định đoạt.
Phạm Kỳ tỏ ra vô cùng buồn bực, anh ta nói:
- Anh Chu, anh nói tôi phải làm thế nào bây giờ? Anh bây giờ đã là trưởng ban thư ký rồi, quan hệ rất gần với lãnh đạo, anh có thể cho tôi biết
tình hình trước, miễn cho tôi cả ngày lo lắng
Chu Tử Phong cười cười nói:
- Tôi nói thật với anh, về việc đường Tân Giang, ủy ban nhân dân thành
phố quả thật sắp tới sẽ tổ chức một cuộc tọa đàm, mời mọi người cùng đến thảo luận phương án kế tiếp. Nhưng như lời anh nói, tôi có thể nghiêm
túc nói cho anh biết, đó đều không phải là thật, anh hoàn toàn không
phải lo lắng, anh cũng đừng tưởng rằng chuyện thiên hạ đều u ám như vậy, anh phải tin tưởng ủy ban nhân dân thành phố.
Phạm Kỳ vừa nghe, lập tức đong đưa tay nói:
- Anh Chu, những việc này tôi không hiểu, tôi chính là muốn biết, công
trình này có thể để chúng tôi yên tâm làm tiếp là được rồi.
Chu Tử Phong bất đắc dĩ trừng mắt nhìn anh ta, nói:
- Anh còn muốn tôi nói thế nào, tôi nói đã đủ rõ ràng rồi. Cho đến bây
giờ, Ủy ban nhân dân thành phố cũng chưa đặc biệt thảo luận chuyện này,
hơn nữa tôi cũng không nghe chủ tịch Hàn nói có ý định giao nó cho tập
đoàn Thịnh Thế đơn nhất thi công, là anh không có chủ kiến, còn không
biết xấu hổ trách tôi.
Phạm Kỳ hai tay ôm quyền nói:
- Là tôi sai, là tôi không đúng, vậy anh Chu, tôi tin tưởng anh rồi, vậy tôi về chờ đợi.
Chu Tử Phong nói:
- Đúng rồi, anh c bởi vì chuyện này mang một bao tiền đến tìm chủ tịch Hàn sao?
Phạm Kỳ gật đầu nói:
- Đúng vậy, tôi cũng là không có cách nào khác, tập đoàn Thịnh Thế rất có bối cảnh, chúng tôi tuy là công ty bản địa, nhưng người ta là rồng qua
sông mà
Chu Tử Phong noi:
- Cái gì rồng qua sông, chỉ cần
đầu tư ở thành phố Tân Châu, mọi người đều được hưởng đãi ngộ như nhau,
không có ai có đãi ngộ đặc biệt, anh phải có lòng tin ở Ủy ban nhân dân
thành phố.
Anh ta từ đầu đến cuối căn bản không hề nhắc đến việc
lúc trước Phạm Kỳ nói về việc Hạ Kim Cường, cho dù việc Phạm Kỳ nói là
thật, nhưng anh ta cũng không thích hợp để bàn bạc.
Phạm Kỳ lại
cùng Chu Tử Phong nói chuyện một lúc, hẹn cuối tuần cùng nhau ăn cơm,
sau đó liền xách theo số tiền mặt trong chiếc túi nhựa, chán chường đi
ra khỏi Ủy ban nhân dân thành phố, giống như là một tên trộm vậy.
Chu Tử Phong sau đó liền đến văn phòng của Hàn Đông, nói:
- Chủ tịch Hàn, vừa rồi Phạm Kỳ đã tới chỗ tôi, tôi đem tiền trả lại cho anh ta rồi.
Hàn Đông gật gật đầu nói:
- Tốt.
Chu Tử Phong lại nói:
- Chủ tịch Hàn, tôi nói chuyện với Phạm Kỳ một chút, anh ta chủ yếu là lo lắng công ty chịu đãi ngộ không công bằng, nên mới phải ra hạ sách này.
Anh ta cũng không có giấu diếm gì, liền đem lời của Phạm Kỳ vừa rồi thuật lại một lần.
Hàn Đông mặt không thay đổi lắng nghe, từ lời Chu Tử Phong thuật lại, lại
xác minh lại lời Phạm Kỳ nói với mình lúc trước, Hàn Đông cơ bản có thể
tin chắc lời Phạm Kỳ nói là thật.
Vậy tập đoàn Thịnh Thế với Hạ Kim Cường, có lẽ thật sự có quan hệ gì sao?
- Phạm Kỳ này, gan cũng không nhỏ như vậy, làm sao nghe được chút lời đồn tâm liền hoảng lên rồi.
Hàn Đông mỉm cười một chút nói:
- Tuy nhiên, như vậy có thể thấy được, những người làm xây dựng, chắc
chắn cũng có lo lắng tương tự, bởi vậy về công trình đường Tân Giang,
chúng ta cần thận trọng đối đãi, phải nghiêm khắc dựa theo phương thức
công bình công chính công khai để xác định phương án, cam đoan quyền lợi hợp pháp của các vị thương gia xây dựng.
Chu Tử Phong gật đầu nói:
- Đúng đấy, công trình này kéo lâu như vậy, nhà thầu nhận xây dựng phải
ứng ra được tài chính nhất định, bởi vậy đều vô cùng để ý, bọn họ lo
lắng cũng là chuyện có thể lý giải.
Hàn Đông nói:
- Được
rồi, sự việc này cứ như vậy đi, anh để văn phòng nắm chặt, chuẩn bị sẵn
sàng sau này khẩn trương triệu tập hội nghị tọa đàm thương gia xây dựng, việc này cứ kéo dài cũng không hay.
- Được ạ.
Chu Tử Phong gật đầu nói, sau đó liền cáo từ.
Hàn Đông ngồi trước bàn làm việc, vẻ mặt cười nhạt, xem ra Hạ Kim Cường đúng là muốn nhúng tay vào đường Tân Giang rồi.
Trước đây Hạ Kim Cường từng tìm đến Hàn Đông, hơn nữa còn nhắc đến việc phải
một lần nữa quy hoạch đường Tân Giang, hơn nữa Phương Thế Nguyên của tập đoàn Thịnh Thế cũng từng tìm đến Hàn Đông, những điều này xác minh với
lời Phạm Kỳ, liền khiến Hàn Đông trên cơ bản có thể tin tưởng, những
điều Phạm Kỳ nói cũng không hoàn toàn chỉ là lời đồn.
- Hạ Kim Cường rốt cuộc là muốn làm gì?
Hàn Đông âm thầm suy nghĩ trong lòng.
- Ông ta không thể vô duyên vô cớ toàn lực ủng hộ tập đoàn Thịnh Thế?
Đúng lúc này, điện thoại trên bàn làm việc vang lên.
Điện thoại là Hạ Kim Cường gọi đến, anh ta nói:
- Chủ tịch Hàn, tôi từng nói qua với anh việc đường Tân Giang, anh đã
nghĩ xong chưa, chúng ta có cần tìm thời gian lên hội nghị thượng vụ
quyết định, dù sao đường Tân Giang là công trình lớn của thành phố Tân
Châu chúng ta mà.
Hàn Đông vừa nghe, lập tức trong lòng có chút
khó chịu, Hạ Kim Cường thuần túy là lấy cớ đường Tân Giang là công trình trọng đại, mà khoa tay múa chân đối với công tác cuả Ủy ban nhân dân
thành phố.
- Bí thư Hạ, việc này, tôi nghĩ thế này, nó dính đến
các thương nhân xây dựng, bởi vậy tôi chuẩn bị mở hội nghị tọa đàm triệu tập các thương gia xây dựng, bàn bạc một phương án hợp lý, đến lúc đó
tôi sẽ lại báo cáo với bí thư Hạ.