Người Cầm Quyền

Chương 350: Chương 350: Kinh nghiệm của Chu Khải Kiệt




Hắn đột nhiên trở mặt, Trần Diễm Nhạn cũng không chịu yếu thế, lãnh đạm nói:

- Tôi khuyên anh nên suy nghĩ một chút, đừng có quyết định vội vàng như thế.

Hàn Đông lãnh lẽo nhìn ả một cái, không nói gì, cầm chén trà lên uống.

Ả đàn bà này, Hàn Đông đã không còn gì để nói nữa, ả muốn dùng thủ đoạn gì, Hàn Đông cũng không sợ, hắn sẽ hầu tiếp đến cùng, thấy thế Trần Diễm Nhạn liền đứng dậy nói:

- Vậy được rồi, tôi cũng không làm phiền Bí thư Hàn nữa, đây là danh thiếp của tôi, Bí thư Hàn giữ lấy, bất cứ lúc nào cũng có thể liên lạc với tôi.

Cô lấy ra một tấm danh thiếp thơm nức mùi nước hoa, đặt trên bàn của Hàn Đông, xoay người bước ra ngoài, tiếng giày cao gót cộp cộp vang lên.

Tả Nhất Sơn nhìn theo bóng dáng của Trần Diễm Nhạn, trong lòng nghĩ cô ta có lai lịch gì, xem ra Bí thư Hàn cũng không ưa cô ta.

Hàn Đông quả thật đúng là đối với Trần Diễm Nhạn không ưa chút nào, ả đàn bà này cũng quá kiêu ngạo, không ngờ lại còn đến tận đây uy hiếp mình, cũng chỉ là một Bí thư thành ủy thôi mà, đừng nói là thân phận của hắn như thế, cho dù là quan hệ của Hàn Đông ở Vinh Châu, Đàm Ngưng Hào muốn động vào hắn, cũng không phải dễ.

“Cái này, có lẽ chỉ sợ cô ta ở Tân Châu được chiều chuộng quen rồi, cho rằng đến Vinh Châu vẫn có thể làm việc tùy tiện sao?” Hàn Đông trong lòng suy nghĩ, không biết cô ta là loại gì. Trên thực tế Đàm Ngưng Hào vừa mới đến Vinh Châu, còn chưa ổn định, dựa theo tình huống bình thường mà nói, gã cũng không nhanh đến mức lập tức muốn tiền như vậy chứ.

Cho nên Hàn Đông đối với tình hình này cảm thấy rất nghi hoặc, có lẽ ả Trần Diễm Nhạn này chỉ là cáo mượn oai hùm. Tất cả những chuyện ả làm ở đây, đều là giấu Đàm Ngưng Hào.

- Chẳng qua, Ngưng Hào chắc cũng biết chút ít, nếu không ả cũng không có khả năng kiêu ngạo như thế.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, làm cho Hàn Đông từ trong suy nghĩ tỉnh lại, cầm lấy điện thoại, liền nghe thấy bên trong truyền đến một âm thanh xa lạ

- Hàn Đông à, tôi là Đàm Ngưng Hào.

Hàn Đông ngẩn ra, Đàm Ngưng Hào bỗng nhiên gọi điện thoại tới làm gì, liền nói:

- Xin chào Bí thư Đàm. Anh có chỉ thị.

Đàm Ngưng Hào khẽ mỉm cười, nói:

- Là thế này, không phải Huyện Vinh Quang đang tiến hành kiến thiết thành phố mới sao, tôi có quen giám đốc một công ty, chuyên làm trang trí xây dựng, chất lượng rất đáng tin.

Hóa ra Đàm Ngưng Hào gọi điện tới đây, không ngờ là để giới thiệu công ty của Trần Diễm Nhạn, không biết gã có biết rằng vừa rồi Hàn Đông đã từ chối rồi không.

Hàn Đông trong lòng rất không thích, nhưng vẫn cố gắng khách sáo nói:

- Bí thư Đàm, công trình ở huyện, đều dựa theo quy định, nghiêm khắc đấu thầu, đương nhiên tôi cũng không hoài nghi chất lượng công trình của công ty xây dựng Diễm Thu, cho nên tôi tin rằng, công ty Diễm Thu đến đấu thầu, rất có hi vọng trúng thầu.

Tuy rằng vừa rồi Đàm Ngưng Hào nói rất là rõ ràng rồi, hi vọng Hàn Đông trực tiếp cho công ty xây dựng Diễm Thu làm công trình này, nhưng trên nguyên tác, Hàn Đông sẽ không lùi bước, bây giờ mới chỉ đối mặt với một bí thư thành ủy, đã không thể bảo vệ được lập trường của mình, vậy thì sau này đối với càng nhiều áp lực, sao có thể duy trì được nguyên tắc của mình.

Hiện tại Hàn Đông cần tạo cho chính mình một hình tượng, vừa phải làm việc nghiêm túc, vừa phải giữ được lập trường của mình.

Nghe thấy Hàn Đông nói vậy, Ngưng Hào trầm mặc một lúc. Lập tức thản nhiên nói:

- Vậy cứ như thế đi. Cậu làm thế nào cho tốt thì làm.

Sau đó lập tức tắt máy.

Thái độ của Hàn Đông, làm cho Ngưng Hào rất không thoải mái, mình là bí thư thành ủy, đã phải gọi điện cho hắn rồi, vậy mà hắn không nể mặt chút nào, càng quan trọng hơn, Đàm Ngưng Hào biết rằng chất lượng công trình của công ty xây dựng Diễm Thu khá ổn, đây cũng là một trong những lý do vì sao khi ở Tân Châu gã cho Trần Diễm Nhạn làm các loại công trình mà không xảy ra vấn đề gì.

- Cái gã Đàm Ngưng Hào này, hám tiền đến mức phát điên lên rồi.

Hàn Đông lẩm bẩm nói, không cần biết chất lượng công trình của công ty xây dựng Diễm Thu như thế nào, đối với Hàn Đông mà nói, không có gì khác biệt, hơn nữa nếu như công ty xây dựng Diễm Thu thật sự đúng yêu cầu, vậy thì cần gì Đàm Ngưng Hào phải gọi điện xuống, nếu không thì chắc là giá thầu của công ty Diễm Thu rất cao.

Bất kể là nguyên nhân gì, Hàn Đông sẽ không bật đèn xanh cho công ty Diễm Thu, nếu như có bản lãnh, thì đến dự thầu, chỉ cần dựa theo đúng trình tự, mọi việc đều đơn giản.

- Tên Hàn Đông, quá kiêu ngạo.

Đàm Nguyên Hào tức giận tự nói, thân là Bí thư Thành ủy gã cảm thấy việc bị mất mặt như thế này, gã cũng mơ hồ biết rằng sau lưng Hàn Đông có Trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy Triệu Nhạc, nhưng gã cũng có hậu thuẫn, hơn nữa lần này gã có thể từ Tân Châu chuyển đến Vinh Châu cũng là một phen đánh cược, đã đến nước này. Vậy phải toàn lực ứng phó, thâu tóm toàn bộ quyền lực của Vinh Châu.

- Đinh Vi Dân đã đi rồi, bầu trời của Vinh Châu cũng nên thay đổi một chút mới được.

Trong mắt Đàm Ngưng Hào lóe lên vẻ tự tin.

Trước kia gã ở Tân Châu tuy rằng mới làm Bí thư Thành ủy khoảng 1 năm, nhưng toàn bộ quyền lực của thành phố Tân Châu, đều nắm trong tay gã, vô cùng hiển hách, bây giờ Tỉnh ủy đột nhiên điều gã đến Thành phố Vinh Châu, gã vừa đến, liền cảm thấy tình hình ở đây rất là phức tạp, Đinh Vi Dân tuy đi rồi, nhưng ảnh hưởng vẫn còn, nếu muốn thực sự trở thành nhân vật số một ở đây, thì phải nhanh chóng đột phá.

Mà cái tên Hàn Đông này, chính là điểm đột phá tốt nhất, gã ban đầu định thu thập Hàn Đông về dưới trướng của gã, nhưng xem ra, Hàn Đông giống như một cái đinh cứng, không chịu phối hợp tý nào, vậy chỉ còn cách dùng cứng mà thu thập hắn

Trong mắt Đàm Ngưng Hào, Hàn Đông cũng chỉ là một cán bộ cấp cục trưởng mà thôi, còn về quan hệ của Hàn Đông đối với những người trong Tỉnh, tự nhiên cũng bị những quan hệ của hắn ở Tỉnh ủy triệt tiêu rồi, cho nên gã cho rằng một bí thư Thành ủy đối phó với một Bí thư huyện ủy, tuyệt đối không có vấn đề gì.

Đương nhiên, gã cũng biết Hàn Đông quan hệ với vài lãnh đạo Thành ủy không tồi, cho nên muốn đối phó với Hàn Đông, phải chuẩn bị đầy đủ mới được.

- Cứ cho tên nhóc con này kiêu ngạo thêm vài ngày nữa đi.

Đàm Ngưng Hào trầm giọng nói.

Đối với Bí thư Thành ủy mới nhậm chức Đàm Ngưng Hào, Hàn Đông đã không còn bất cứ hi vọng nào nữa rồi. Đối với tình hình bây giờ, Đàm Ngưng hào chắc chắn đối với mình rất là bất mãn, công việc sau này, gã chắc chắn sẽ tìm sơ hở để đối phó với mình.

- Hừ, ta phải xem xem ngươi có thể làm gì được ta?

Hàn Đông lãnh đạm nói.

Chuông điện thoại di động vang lên, Hàn Đông vừa nhìn, là Chu Khải Kiệt gọi đến, ấn nút nghe, liền nghe thấy Chu Khải Kiệt nói:

- Hàn Đông, mai co bận gì không, nếu không, chúng ta cùng đi Tân Châu.

Hàn Đông mỉm cười nói:

- Mai em cũng không có việc gì, Anh Chu chuẩn bị khi nào qua.

Chu Khải Kiệt nói:

- Khoảng 8h30 sáng ngày mai, tôi lái xe đến đón cậu.

Từ Thành phố Vinh Châu đến Thành phố Tân Châu, phải đi qua huyện Phú Nghĩa, đi qua thị trấn Triệu Hoa là đã đến địa phận Thành phố Tân Châu rồi, cho nên Chu Khải Kiệt qua đón Hàn Đông rất là thuận đường.

Lập tức, Hàn Đông nhớ tới Hoàng Văn Vận đang làm Phó chủ tịch thành phố ở Tân Châu, mình qua đó, chắc phải qua gặp mặt mới được, liền gọi điện cho Hoàng Văn Vận, Hoàng Văn Vận biết Hàn Đông mai qua đấy, rất là vui mừng, bảo khi nào Hàn Đông đến gọi điện cho anh ta.

Ngày hôm sau, Chu Khải Kiệt lái xe đến Phú Nghĩa đón Hàn Đông, rồi lái xe đên Thành phố Tân Châu, vừa đi qua Thị trấn Triệu Hoa, phía trước đã là địa phận Tân Châu rồi, lề đường đang đỗ một chiếc xe việt dã Toyota, thấy xe của bọn họ, người ngồi trên xe liền bấm hai lần còi.

Chu Khải Kiệt đáp lại tiếng còi, sau đó cũng đỗ xe vào.

Hạ Kim Cường tự mình đến đón Hàn Đông và Chu Khải Kiệt, cũng coi là đã rất nể mặt rồi.

Hàn Đông xuống xe xong, mỉm cười nói:

- Chủ Tịch Hạ, chúc mừng anh thăng chức.

Chu Khải Kiệt cũng cười nói chúc mừng Hạ Kim Cường.

Hạ Kim Cường cười ha hả nói:

- Anh em cả không cần khách sáo như thế, hôm nay chúng ta phải uống vài chén.

Sau đó Hạ Kim Cường bảo lái xe chạy ở phía trước dẫn đường, còn anh ta ngồi lên xe của Chu Khải Kiệt.

Hàn Đông phát hiện, sau khi lên làm Chủ tịch thành phố, Hạ Kim Cường tinh thần phơi phới, lúc nói chuyện cũng toát ra vài phần khí thế, trong lòng không khỏi thầm nói:

- Xem ra chỗ ngồi quyết định tư tưởng mà, hóa ra Hạ Kim Cường lúc còn ở phòng giao thông, thì không có cái khí thế bề trên thế này, bây giờ mới làm Chủ tịch mấy ngày, liền khác rồi.

Xe chạy hơn nửa tiếng mới đến Tân Châu, trực tiếp chạy đến một nhà hàng phong cảnh hữu tình, nhìn giống như một khu du lịch sinh thái, những cũng không giống như cấp bậc nông gia nhạc mà Hàn Đông làm ở Thị trấn Triệu Hoa, ở đây có vẻ cực kỳ yên tĩnh.

- Hàn Đông, Chủ tịch Văn Vận cũng từ Phú Nghĩa qua đây, tý nữa tôi gọi cậu ta đến, mọi người gặp nhau.

Hạ Kim Cường mỉm cười nói.

Hàn Đông gật đầu nói:

- Trước khi tôi đến đây có gọi cho Chủ tịch Hoàng, để tôi gọi lại cho anh ấy.

- Để tôi gọi cho.

Hạ Kim Cường nói xong, rút điện thoại ra, gọi cho Hoàng Văn Vận, nói:

- Chủ tịch Văn Vận, tôi là Hạ Kim Cường, Bí thư Khải Kiệt và Hàn Đông đang ở đây, Anh qua đây cùng ăn cơm, ở Mục Mã Sơn Trang.

Tắt điện thoại, Hạ Kim Cường nói:

- Mục Mã Sơn Trang này rất hay, sau lưng còn có trại ngựa, lúc nào rảnh rỗi đến đây thư giãn, có thể kết hợp lao động và nghỉ ngơi.

3 người liền đến một cái khu nhìn có vẻ cổ kính, vừa uống trà vừa nói chuyện, Hạ Kim Cường thỉnh thoảng lại vang lên những tiếng cười sang sảng.

Hơn mười phút sau, Hoàng Văn Vận liền đến, so với trước kia, khí thế có vẻ càng điềm đạm hơn, nhưng so với khi ở Phú Nghĩa có vẻ gầy đi, xem ra làm Phó chủ tịch áp lực cũng không nhỏ.

Hạ Kim Cường nói:

- Chủ tịch Văn Vận phụ trách khối công nghiệp, trọng trách không nhỏ, dính đến mấy việc cải cách mấy doanh nghiệp nhà nước, áp lực rất lớn, Hàn Đông ở huyện Phú Nghĩa làm “Mô hình Phú Nghĩa” Chủ Tịch Văn Vận đã từng là lãnh đạo của Hàn Đông, hai người phải thường xuyên giao lưu.

Vô hình trung, Hạ Kim Cường liền nói tới phương diện công việc.

Hoàng Văn Vận mỉm cười nói:

- Hàn Đông tuổi trẻ tài cao, có rất nhiều mặt tôi phải học hỏi cậu ấy.

Hàn Đông khiêm tốn nói:

- Lãnh đạo à, anh nói như thế khách khí quá, em còn phải học hỏi anh nhiều.

Chu Khải Kiệt nói:

- Hàn Đông cậu cũng không cần phải khiêm tốn, mô hình Phú Nghĩa của cậu, hiện nay đang được mở rộng ra trên toàn quốc, rất nhiều địa phương còn đang học tập.

Hạ Kim Cường gật đầu nói:

- Đúng vậy tôi cũng có nghiên cứu qua về “Mô hình Phú Nghĩa” thoạt nhìn thì rất đơn giản, nhưng chân chính để có thể làm được, thì không đơn giản như thế nữa.

Mấy người đều là người trong quan trường, ở cùng một chỗ, bất tri bất giác liền thảo luận vấn đề công việc

Hàn Đông tuy rằng là trẻ nhất, cấp bậc cũng thấp nhất, nhưng mọi người không ai dám coi thường hắn, đều là lấy thân phận bình đẳng đối đãi, không nói đến quan hệ của Hàn Đông và Triệu Nhạc, chỉ cần bản lãnh của Hàn Đông, cũng làm cho người khác cũng phải có cái nhìn khác rồi.

Hôm nay Hàn Đông và Chu Khải Kiệt đến, chủ yếu là chúc mừng Hạ Kim Cường thăng chức, trước đây Hàn Đông cũng có chút khúc mắc với Hạ Kim Cường, cũng chỉ để trong lòng, không biểu lộ ra ngoài.

Tất cả mọi người tửu lượng giỏi, xem ra, chỉ có Hàn Đông là tửu lượng kém nhất, làm cho mấy người cười hắn còn cần phải thêm ít kinh nghiệm uống rượu.

Ăn cơm xong, ba người có chút say, đầu Hàn Đông nặng trịch, đi cũng loạng choạng.

Hạ Kim Cường nói:

- Uống rượu rồi, chúng ta đi mát xa một chút, mấy em mát xa ở đây cũng không tồi.

- Lại là cái này!

Hàn Đông trong lòng nghĩ Hạ Kim Cường đúng là thích mấy cái này, hắn cũng không nói gì, dù sao chỉ cần mình tuân thủ nguyên tắc của chính mình là được.

Lúc mát xa, mỗi người một phòng, cho nên cũng không biết ai ở trong phòng làm gì.

Hàn Đông nhìn nhân viên mát xa ăn mặc hở hang, lòng nghĩ không biết Khải Kiệt và Văn Vận hai người họ sẽ thế nào, bọn họ có hưởng thụ sự phục vụ của mấy nhân viên mát xa này hay không, nếu chỉ là mát xa bình thường thì không sao, nhưng nếu như những phục vụ đặc biệt khác thì có chút khó nói.

- Tiên Sinh, để em tắm cho anh trước nhé.

Nhân viên mát xa xinh đẹp dịu dàng nói, trong lúc cúi người, để lộ ra bầu ngực, rất tròn và đầy đặn.

Hàn Đông chuyển ánh mắt nhìn lên tivi, lạnh nhạt nói:

- Không cần đâu, cô ở bên cạnh đợi chút, tý nữa tính vé vip nhất là được.

- Ừ.

Nữ nhân viên ngây ra, hẳn nhiên cô ta cũng không ngờ Hàn Đông sẽ nói như vậy, nhưng ngay lập tức liền tươi cười vui vẻ.

- Để em mát xa đầu cho anh, uống rượu vào, mát xa đầu một chút sẽ thoải mái hơn.

Hàn Đông lạnh nhạt cười, xem ra nhân viên ở đây tố chất không tồi, rất biết nhìn người, nhưng Hàn Đông cũng không muốn cô ta mát xa đầu, nói:

- Thôi, tôi nghỉ một chút là được.

Nhân viên mát xa gật đầu, nói:

- Để em pha cho anh tách trà.

Ánh đèn ở đây có vẻ vô cùng mờ ảo, Hàn Đông ngồi ở trong phòng một lúc, quyết định ra ngoài hít thở, liền nói:

- Cô cứ ở đây xem tivi, đợi chút hết giờ thì ra.

- Vâng.

Nữ Nhân viên lễ phép nói.

Có thể không mất chút sức lực nào mà vẫn được trả công cao nhất, đối với cô ta mà nói đã là việc rất tốt rồi, vừa hay cô có thể tranh thủ nghỉ ngơi một chút, cho dù các cô làm nghề này không có chút tôn nghiêm nào, nhưng nếu có thể ít chịu một chút lạm dụng, cô cũng rất thích.

Không khí bên ngoài thoáng hơn rất nhiều, Hàn Đông rút ra một điếu thuốc, rít một hơi thật sâu, sau đó bước về phía trước.

Phía trước là một hòn non bộ, Hàn Đông vừa đi tới, đã thấy Văn Vận ngồi trên ghế, tay cầm điếu thuốc.

Lúc này Văn Vận nghểnh đầu nhìn thấy Hàn Đông, trên mặt lộ vẻ tươi cười.

Hàn Đông đi tới, cười nói:

- Chủ tịch Hoàng, Anh cũng ra ngoài hít thở không khí?

Văn Vận cười cười, ra hiệu bảo Hàn Đông ngồi xuống bên cạnh, nói:

- Đúng vậy, bên trong bí quá.

Nhìn thấy Hàn Đông đi ra, Văn Vận trong lòng rất vui, ông cũng không hi vọng Hàn Đông có vấn đề gì ở phương diện này.

Sau đó Hàn Đông và Văn Vận vui vẻ nói chuyện, từ trong câu chuyện của Văn Vận, Hàn Đông cảm thấy tình hình Thành phố Tân Châu rất phức tạp, Hoàng Văn Vận hiện nay áp lực rất lớn.

Về mặt này Hàn Đông cũng không giúp được gì, dù sao về phương diện công việc, Văn Vận tự mình giải quyết vẫn hơn.

Chỉ có điều, trong lúc hai người nói chuyện, Hàn Đông không thấy Khải Kiệt đi ra, trong lòng không khỏi có chút thất vọng.

Lại trôi qua hơn một giờ, mới thấy Chu Khải Kiệt đi ra, thấy hai người Hàn Đông và Văn Vận đang ngồi nói chuyện, ông cười nói:

- Hai người các cậu làm việc nhanh thật.

Hoàng Văn Vận khẽ mỉm cười nói:

- Chúng tôi cũng vừa ra không lâu.

Dù sao ông cũng biết quan hệ giữa Hàn Đông và Khải Kiệt không tệ, nhưng có những điều vẫn nên che dấu.

Lúc ăn cơm tối, không ai uống rượu nữa, ăn cơm xong nghỉ ngơi một chút, Hàn Đông và Khải Kiệt liền cáo từ.

- Hàn Đông, cậu cùng với chủ tịch Văn Vận ra từ sớm rồi đúng không?

Xe chạy một lúc Chu Khải Kiệt đột nhiên hỏi.

Hàn Đông ngẩn ra, liền thực thà nói:

- Đúng vậy, tôi ngồi bên trong một lát, thấy bí bách quá, liền ra ngoài.

Chu Khải Kiệt khẽ mỉm cười nói:

- Cậu làm như vậy không tồi, thân trong quan trường, nhất định phải chú ý tác phong, nếu không, đối với sự phát triển của cậu không có lợi, bây giờ cậu còn trẻ, phải chú ý một chút.

Hàn Đông nghe thế, nghĩ thầm chẵng lẽ Chu Khải Kiệt lớn tuổi rồi, nên không cần chú ý.

Chu Khải Kiệt hỏi:

- Có phải cậu đang thắc mắc sao tôi lại lâu như vậy mới ra?

Không đợi Hàn Đông trả lời, ông liền ha hả mỉm cười nói:

- Không phải cậu cho rằng tôi ở trong đấy làm gì chứ? Hehe, tôi ở trong xem xong hai tập phim, Anh Hạ cái gì cũng ổn, chỉ có cái sở thích này, tôi đã từng lãnh giáo qua, ở cùng với anh ta, tôi đều chuẩn bị tâm lý xem mấy tập phim.

- Xem ra anh Chu rất có kinh nghiệm.

Hàn Đông cảm thán nói, trong lòng thoải mái hơn rất nhiều, bất kể như thế nào, Chu Khải Kiệt không làm hắn thất vọng, đấy chính là nguyên nhân làm cho Hàn Đông cảm thấy rất vui.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.