“Hà Vĩnh Thành này cũng vội vàng quá rồi, làm Bí thư Tỉnh uỷ muốn nắm
lấy quyền nhân sự cũng không có gì đáng trách. Nhưng mình bàn bạc với y
chuyện chính sự, cũng không đề cập gì đến vấn đề quyền nhân sự, y thì
hay rồi, đã trực tiếp đưa ra yêu cầu mình ủng hộ y, thật đáng giận.”
Hàn Đông thầm nghĩ trong lòng. Nếu cứ tiếp tục như thế, e rằng cho dù
hắn không muốn tham gia vào cuộc chiến, thì cũng không tránh khỏi nảy
sinh ma sát với Hà Vĩnh Thành.
Tương đối mà nói, Chủ tịch
tỉnh Trần Thu Lương cũng có vẻ thực tế hơn. Mặc dù trong lúc thảo luận
vấn đề nhân sự, ông ta tuy không nhường nhịn ai, nhưng xuất phát điểm
của ông ta cũng là vì để tìm được những ứng cử viên tốt hơn. Nhưng Hà
Vĩnh Thành thì sao, lại vì nắm quyền mà giành quyền.
Đối với
vấn đề nhân sự thành phố Vân Cương mà Hà Vĩnh Thành vừa nêu ra, Hàn Đông lập tức thể hiện cách nhìn của hắn. Chỉ ra rằng ban lãnh đạo thành phố
Vân Cương vừa mới thay đổi chưa được nửa năm, bộ máy cũng vừa mới phối
hợp tốt với nhau được. Nếu đúng lúc này lại tiến hành điều chỉnh, chắc
chắn sẽ vô cùng bất lợi đối với sự phát triển của thành phố Vân Cương.
Nghe Hàn Đông nói xong, sắc mặt Hà Vĩnh Thành liền trầm xuống.
Vừa rồi trong lời nói của y đã rất rõ ràng, trong việc điều chỉnh ban
lãnh đạo thành phố Vân Cương, Hàn Đông cũng có thể kiếm được một chén
canh, nhưng người này lại không đồng ý.
Điều này khiến cho Hà Vĩnh Thành cảm thấy căm tức trong lòng.
Thực ra thái độ của y đối với Hàn Đông cũng không tồi rồi. Ít nhất
trong thời gian Hàn Đông trở thành Phó bí thư Tỉnh uỷ, y cũng không cố ý làm khó Hàn Đông. Mấy lần trước trong Hội nghị thường vụ thảo luận vấn
đề nhân sự, y cũng để Hàn Đông có được những lợi ích tương ứng.
Hôm nay Hàn Đông chủ động đến nói việc xây dựng nông thôn mới, Hà Vĩnh
Thành cảm thấy bản thân y cũng đã ủng hộ hắn rồi. Nhưng Hàn Đông còn có
gì chưa hài lòng chứ, lại đi ngược lại với y?
Cái gọi là nói
chuyện không hợp thì cũng không nói được hơn nửa câu, Hà Vĩnh Thành cảm
thấy con người Hàn Đông này thật sự không đáng giá rồi. Hơn nữa nếu Hàn
Đông đã thể hiện rõ ràng rằng không phối hợp với ý kiến của y, thì nói
nhiều thêm nữa cũng không có ý nghĩa gì.
Cho nên hai người tuỳ ý hàn huyên thêm vài câu, Hàn Đông liền trực tiếp cáo từ.
Đương nhiên, về việc xây dựng nông thôn mới, vẫn phải làm theo ý kiến
của Hàn Đông. Dù sao sự việc này sớm đã thu hút sự chú ý của những cán
bộ cấp trên, hơn nữa người phía Uỷ ban nhân dân tỉnh, chắc chắn cũng sẽ
ủng hộ đề nghị của Hàn Đông, cho nên Hà Vĩnh Thành cũng không định làm
khó Hàn Đông trong việc này.
Chỉ có điều, trong lòng Hà Vĩnh
Thành cũng đã quyết định, nếu Hàn Đông đã không hợp tác, thì trong một
số vấn đề, cũng không thể để Hàn Đông thuận lợi quá mức thoải mái được.
Hàn Đông cũng không quan tâm trong lòng Hà Vĩnh Thành nghĩ như thế nào. Qua một số chuyện trong thời gian gần đây, Hàn Đông cũng có một số nhìn nhận đối với Hà Vĩnh Thành. Con người này thật sự quá thích nắm quyền
rồi, hoặc là vì trước đây làm Chủ tịch tỉnh y bị Tào Hoành Vị chèn ép
đến mức khó chịu, bây giờ lên làm nhân vật số một rồi, thì vô cùng vội
vã mà thể hiện bằng được quyền uy của một nhân vật số một?
Đương nhiên, thân ở trong thể chế, trong tiềm thức luôn muốn nắm quyền
lực trong tay, đó cũng là điều bình thường. Đặc biệt là những người là
nhân vật số một, cũng khó tránh khỏi được suy nghĩ này. Quyền lực cũng
giống như sự độc chiếm của y vậy, không chấp nhận được người khác có
được nó. Nếu có người nào đó muốn tranh giành trong quyền nhân sự với y, chắc chắn sẽ bị xem thành kẻ địch lớn nhất.
Nhưng trong mắt
Hàn Đông, việc Bí thư Tỉnh uỷ quản nhân sự cũng không có gì đáng trách,
nhưng cũng không thể vì vậy mà trì hoãn việc chính. Chỉ cần vì có thể
làm tốt công việc hơn, thì không sao cả, Hàn Đông cũng có thể chấp nhận
được.
Nhưng Hà Vĩnh Thành lại không phải vì để triển khai
công việc tốt hơn, mục đích của y rất đơn giản, chính là cố gắng hết sức để biến tất cả những người bên dưới thành người của y.
Thích dùng người của mình, chính là cách làm thống nhất của tất cả các cán bộ Trung Quốc.
Đương nhiên Hàn Đông cũng biết điều này, nhưng Hàn Đông cảm thấy chỉ
cần dùng được những người có năng lực làm việc, thì cũng không sao cả.
Nhưng nếu không quan tâm năng lực như thế nào, chỉ vì người đó là người
của mình mà đề bạt lên, thì cũng không đáng để được khen ngợi. Cách thức dùng người như thế, sớm muộn cũng sẽ xảy ra vấn đề.
Trở lại
văn phòng, Vương Lập Bình đã soạn ra cho Hàn Đông những văn kiện cần kíp và cần phải phê duyệt ngay, phân loại quan trọng hay không quan trọng,
khiến Hàn Đông có thể tiết kiệm được không ít thời gian xem văn kiện.
Vương Lập Bình sớm đã ngồi lên vị trí Trưởng phòng phòng 2, thời gian
trước Trưởng ban thư ký Tỉnh uỷ Đằng Ngọc Long còn đề nghị với Hàn Đông, chuẩn bị để Vương Lập Bình kiêm Phó chủ nhiệm văn phòng, cũng tức là đề bạt y lên làm cán bộ cấp Phó giám đốc sở.
Đối với việc này, Hàn Đông cũng không tỏ thái độ gì rõ ràng.
Thật ra Vương Lập Bình cũng biết Đằng Ngọc Long nói tới việc này. Nhưng Hàn Đông chưa nói gì với y, cho nên y cũng giả vờ như không biết. Nhưng trong lòng y rất rõ ràng, chỉ cần y đi theo Hàn Đông, cấp Phó giám đốc
sở chẳng là gì cả. Y đi theo Hàn Đông lâu như vậy rồi, cũng khá hiểu rõ
Hàn Đông, biết chỉ cần y làm tốt công việc của mình, trong vấn đề cấp
bậc của y, Hàn Đông chắc chắn sẽ suy nghĩ chu đáo, y cơ bản không cần lo lắng.
Nhìn bộ dạng bận rộn của Vương Lập Bình, Hàn Đông thầm nghĩ y đi theo hắn lâu như vậy rồi, bản thân hắn không lâu nữa sẽ rời
tỉnh Giang Việt, đến lúc đó muốn dẫn Vương Lập Bình đến Yến Kinh là
chuyện không thể được. Vậy trước khi hắn rời tỉnh Giang Việt, cũng phải
nên sắp xếp thoả đáng cho Vương Lập Bình, dù sao y cũng thật sự là một
người có tài.
- Chỉ có điều để Vương Lập Bình kiêm nhiệm Phó
chủ nhiệm văn phòng, cấp bậc tuy được đi lên, nhưng vẫn làm ở trong cơ
quan, cũng không tốt lắm đối với sự phát triển sau này của y.
Hàn Đông thầm cân nhắc,
- Tốt nhất là sắp xếp cho y về cơ sở, bắt đầu làm từ Phó chủ tịch thành phố, như thế y cũng rèn luyện được nhiều hơn. Trước đó Hà Vĩnh Thành có nhắc đến thành phố Vân Cương, nhưng lại không phù hợp. Chỉ có thể chờ
đợi thêm, xem thử xem còn có nơi nào phù hợp hơn không.
Điện thoại vang lên, sau khi Vương Lập Bình đứng lên nghe máy, sau đó liền bịt ống nghe nói với Hàn Đông:
- Phó bí thư, là Bí thư Chương của thành phố Chu Thuỷ.
Hàn Đông gật đầu, liền nghe điện thoại.
- Phó bí thư Hàn, anh khoẻ chứ? Tôi là Chương Tùng của thành phố Chu
Thuỷ, có một chút tình hình báo cáo với anh. Đồng chí Vương Tuyết Bình
bị tai nạn giao thông, bị trọng thương, đang ở bệnh viện cấp cứu…
Hàn Đông sửng sốt, lập tức nói:
- Nhất định phải hết sức cứu chữa, đồng thời làm tốt công tác điều tra. Việc này, các anh đã báo cáo với đồng chí Vĩnh Thành chưa?
Chương Tùng nói:
- Bởi vì tình hình khẩn cấp, tôi vẫn chưa báo cáo cho Bí thư Hà.
Y nói như vậy, thực ra cũng để cho Hàn Đông thấy rõ lập trường và thái độ của y.
Bởi vì Trịnh Giai Sơn, sau khi Tào Hoành Vị chưa rời khỏi tỉnh Ginag
Việt, một Bí thư Thành uỷ Chu Thuỷ như Chu Tùng, liền có khuynh hướng
dựa vào Hàn Đông.
Đối với thái độ của Chương Tùng, Hàn Đông tương đối hài lòng, nói:
- Ừ, việc này, anh lập tức báo cho đồng chí Vĩnh Thành một tiếng. Công
việc ở thành phố, phải cố gắng hoàn thành tốt, không được để chậm trễ.
Chương Tùng nói:
- Phó bí thư Hàn yên tâm, có sự lãnh đạo kiên cường của Tỉnh uỷ, Thành uỷ sẽ kiên quyết hoàn thành tất cả các công việc.
Trong lòng y cũng thở phào nhẹ nhõm. Y gọi điện thoại báo cho Hàn Đông
biết việc này trước, nếu Hàn Đông lại trực tiếp đi tìm Hà Vĩnh Thành để
nói về việc này, thì y sẽ rất bị động, Hà Vĩnh Thành chắc chắn sẽ có ý
kiến với y. Nhưng Hàn Đông lại dặn y nhanh chóng báo cho Hà Vĩnh Thành
biết việc này, thì khiến y không cần lo lắng việc Hà Vĩnh Thành không
vui nữa.
Vừa kết thúc cuộc trò chuyện không bao lâu, điện
thoại trên bàn Hàn Đông liền vang lên, là Hà Vĩnh Thành gọi đến, bảo Hàn Đông đến văn phòng làm việc của y, nói là mở cuộc họp hội ý.
Hàn Đông biết Hà Vĩnh Thành gọi hắn là vì việc gì. Lúc này trong lòng
hắn cũng có một suy nghĩ, chính là vừa hay thành phố Chu Thuỷ vừa có một vị trí trống, như vậy sắp xếp Vương Lập Bình vào đó, thật sự cũng rất
thích hợp.
Vương Thiết Bình là Uỷ viên thường vụ Thành uỷ,
Phó chủ tịch thành phố Chu Thuỷ, để Vương Lập Bình thay vị trí của ông
ta, đối với y mà nói, cũng là một sự sắp xếp không tệ.
Chỉ là vừa rồi Hà Vĩnh Thành cũng đã nhắc đến trước rồi, không biết Hà Vĩnh
Thành sẽ dự định như thế nào. Nếu như y làm khó, quả thật cũng có chút
khó khăn.
Thực ra, trong mười mấy thành phố trong tỉnh, cán
bộ cấp Phó giám đốc sở nhiều như vậy, xếp hạng của một Uỷ viên thường
vụ, Phó chủ tịch thành phố cũng chỉ ở phía sau. Hàn Đông là Phó bí thư
Tỉnh uỷ, muốn có được vị trí này cũng rất dễ dàng. Nhưng tình hình bây
giờ lại có chút khó xử, trở ngại lớn nhất chính là Hà Vĩnh Thành. Bản
thân Hà Vĩnh Thành trong giai đoạn này lại đang tìm đủ mọi cơ hội để
giành quyền. Lại thêm vừa rồi Hàn Đông không làm theo ý muốn của y, cho
nên Hàn Đông muốn sắp xếp Vương Lập Bình xuống đó, cũng có chút khó
khăn.
Hàn Đông đương nhiên không phải loại người vừa thấy khó khăn liền rút lui, cho nên trong lòng y đã quyết định rồi, lần này phải dốc hết khả năng, sắp xếp xong xuôi cho Vương Lập Bình.
Đi đến văn phòng Hà Vĩnh Thành, Trần Thơ Lương và Âu Dương Hiên Dật, Trầm Viêm Lâm đã có mặt ở đó.
Hà Vĩnh Thành thông báo sự việc một chút, nói:
- Căn cứ theo tình hình mà đồng chí Chương Tùng báo cáo, tình trạng của Vương Tuyết Bình khá nặng. Tuy kịp thời cấp cứu, không nguy hiểm đến
tính mạng, nhưng hai chân có lẽ phải cắt đi, sau này nếu còn ở vị trí
lãnh đạo thì không còn phù hợp nữa. Tôi đã bảo đồng chí Chương Tùng bảo
bệnh viện dốc sức trị liệu cho đồng chí Vương Tuyết Bình, nhưng công
việc của thành phố Chu Thuỷ cũng không thể cứ để như vậy, Tỉnh uỷ nên
nhanh chóng sắp xếp một người thích hợp đến đó gánh vác mới được…
Hàn Đông để ý, khi Hà Vĩnh Thành nói đến đây, Chủ tịch tỉnh Trần Thơ hơi chau mày.
Tuy Hà Vĩnh Thành đã cố sức che giấu, nhưng ý đồ vội vàng nắm quyền của y đã lộ rất rõ. Cho dù thiếu một Uỷ viên thường vụ Thành uỷ, Phó chủ
tịch thành phố, cũng không khiến công việc của thành phố Chu Thuỷ bị ảnh hưởng nhiều. Hôm nay thành phố Chu Thuỷ vừa báo cáo tình hình, Hà Vĩnh
Thành không sắp xếp ban Tổ chức cán bộ đi thăm hỏi an ủi, mà lại vội
vàng đưa ra việc sắp xếp chọn người mới, khiến trong lòng người khác có
cảm giác không tốt.
Không khí trong phòng họp nhất thời nặng nề. Hà Vĩnh Thành cũng cảm giác được sự cấp bách của mình, liền nói:
- Đương nhiên, hôm nay chủ yếu cũng tìm mọi người thương lượng một
chút, cũng không cần quá vội vàng. Hôm nay mọi người quay về suy nghĩ
một chút, xem xem có người nào thích hợp hay không.
Sau khi tan họp, mọi người lần lượt ra về, Hàn Đông và Trần Thi Lương đi cùng với nhau. Trần Thi Lương liền hỏi Hàn Đông:
- Đồng chí Hàn Đông, trong vấn đề nhân sự này, cậu có suy nghĩ gì không?
Trong lòng Hàn Đông lập tức cảm thấy vui vẻ, xem ra Trần Thi Lương cũng không hài lòng về Hà Vĩnh Thành, định lợi dụng hắn để khiêu chiến với
Hà Vĩnh Thành. Đây quả thật cũng là chuyện tốt, Trần Thi Lương muốn lợi
dụng hắn khiến Hà Vĩnh Thành khó chịu, vậy hà cớ gì hắn lại không lợi
dụng Trần Thi Lương để đạt được mục đích của hắn?
Dù sao cuối cùng người chịu buồn bực cũng là Hà Vĩnh Thành, vậy cũng không trách được hắn rồi.