Tần Phương nói không sai, lần này cô đúng là đã để lại cho Hàn Đông kỷ niệm khó quên nhất.
Sự quyến rũ, uyển chuyển của tuổi trên ba mươi, khi phối hợp, khi chủ
động, thấp giọng trầm ngâm, dịu dàng mê ly không gì sáng nổi.
Mà trên giường, nụ hồng diễm lệ kia, lại khiến Hàn Đông vô cùng kinh ngạc.
Tần Phương đã kết hôn rồi, nhưng chồng cô lại qua đời sớm.
Bình thường nhìn người phụ nữ xinh đẹp đến động lòng, không ai tưởng tượng nổi, cô lại còn là một xử nữ nguyên vẹn.
Mật đào chín mọng, nhưng lại không hề để người khác nhấp một ngụm nào,
điều này lại càng khiến cho đàn ông nào có thể quên được.
Hàn Đông biết, bản thân hắn sẽ giống như những gì Tần Phương nói trước
đó, tuyệt đối sẽ không thể nào quên được cảnh tượng tối nay.
Vừa mới bắt đầu Hàn Đông còn có chút say, nhưng sau khi vận động một lúc, hơi rượu qua đi, đầu cũng đã thanh tỉnh.
Nhìn Tần Phương nằm dưới thân uyển chuyển hầu hạ, trong lòng Hàn Đông có chút cảm thán.
Chuyện tối hôm nay, xem ra Tần Phương sớm đã có tính toán rồi. Mà Hàn
Mạn Lương và Lộ Lợi Dương chắc chắn cũng đã nhìn ra tối hôm nay Tần
Phương có chút khác thường, nên liền tự giác mà tránh đi.
- Anh còn muốn cái gì?
Tần Phương vẻ mặt thẹn thùng nhìn Hàn Đông:
- Có phải thấy tôi còn chưa đủ phóng đãng hay sao?
- Nếu cô là người phóng đãng, thì thế gian này không có người phụ nữ thuần khiết nào nữa.
Hàn Đông chân thành nói, khoé miệng hơi vểnh lên,
- Tôi chỉ tò mò, nhìn qua có vẻ yếu đuối, không ngờ thể chất của cô lại tốt như vậy…
- Nói cái gì thế…
Tần Phương đỏ mặt. Lần đầu tiên, Hàn Đông chiếm thế chủ động, cô chủ
yếu phụ trách phối hợp. Tuy lần thứ hai vẫn là Hàn Đông chủ động, nhưng
Tần Phương cũng bắt đầu biết đánh trả rồi. Lần thứ ba lại do Tần Phương
chủ động khiêu chiến, hơn nữa hoàn toàn chiếm thế thượng phong.
Dường như muốn đem những gì tích luỹ trong mấy chục năm, đều phát tiết
ra hết. Tần Phương tung hoành ngang dọc trên người Hàn Đông, giống như
nữ tướng hiên ngang chốn sa trường, khiến Hàn Đông trở nên rất mãnh
liệt.
Hàn Đông nằm xuống, một tay ôm bờ vai trắng mịn của Tần Phương. Vừa mới trải qua vận động, cả người hai người đều là mồ hôi.
Tần Phương quay người, quay mặt lại đối diện với Hàn Đông, hai bầu ngực không ngừng phập phồng, đụng vào trước ngực Hàn Đông, khiến Hàn Đông
lại rung động trong lòng.
Ánh mắt dịu dàng của Tần Phương
dừng lại trên khuôn mặt Hàn Đông, cười e lệ, ngẩng mặt lên, hôn lên trán Hàn Đông một cái, sau đó đôi môi cô lại hôn lên môi Hàn Đông.
Sau đó, Tần Phương cười xinh đẹp, nói:
- Được rồi, tối nay anh ở lại đây nghỉ ngơi, tôi phải đi đây.
- Đi rồi sao?
Hàn Đông sửng sốt nói:
- Dù sao đêm cũng đã khuya rồi, cô định đi đâu?
- Sao thế, còn muốn tôi qua đêm cùng anh sao?
Tần Phương cười ha hả, nói:
- Rất xin lỗi, nơi này không có loại phục vụ đó.
- Chị Phương…
Hàn Đông ôm Tần Phương, không biết nói gì.
Tần Phương nói:
- Tối hôm nay là một giấc mộng, Hàn Đông, anh cứ xem nó như một giấc
mộng khó quên đi. Con đường tương lai của anh rất xa rất xa, tôi sẽ
không trở thành sợi dây trói buộc anh, chỉ chúc phúc cho anh, tiếp sức
cho anh. Sau này, chúng ta vẫn là bạn bè nhé.
Hàn Đông cười
khổ một chút. Tần Phương là một cô gái thông minh. Nếu không với thân
phận của cô, làm sao có thể nắm giữ được tài nguyên lớn như vậy của nhà
họ Miêu. Cô làm những điều này, đương nhiên cũng có suy ngĩ riêng của
mình.
Nhưng cho dù Tần Phương xuất phát từ mục đích gì, Hàn Đông cũng làm sao có thể quên được một đêm nay.
- Nếu đêm nay chỉ là một giấc mộng, thì tôi hy vọng mãi mãi nằm mơ.
Hàn Đông cảm khái nói:
- Chị Phương…
- Đừng nói nữa, sau này chúng ta vẫn là bạn. Mơ và thực, dù sao cũng có khác biệt.
Tần Phương quả quyết nói, sau đó mặc áo ngủ vào, thản nhiên đứng dậy, rồi đi thẳng vào phòng tắm.
Hàn Đông kinh ngạc nằm trên giường, suy nghĩ khổ não trong chốc lát,
nhưng lại khó mà suy nghĩ được chuyện này rốt cuộc là như thế nào.
Chỉ có điều, từ nay về sau, quan hệ giữa hắn và Tần Phương, làm thế nào cũng không thể đơn giản như quan hệ giữa bạn bè bình thường được nữa.
Cho dù hắn thật sự làm theo như những gì Tần Phương nói, xem như tất cả mọi thứ tối nay đều như giấc mộng, nhưng dù sao trong lòng cũng không
thể quên hết được tất cả những việc này.
Một lúc sau, Tần Phương từ phòng tắm đi ra, đã thay một bộ quần áo công sở. Thân hình có lồi có lõm, rất phong tình.
Đặc biệt là Hàn Đông vừa trải qua một đêm triền miên với cô, lại nhìn
thấy cô mặc một bộ đồ công sở như thế này, lại cảm thấy có một loại
phong tình khác.
Tần Phương đi đến bên giường, cười hì hì nhìn Hàn Đông, nói:
- Đồ lười biếng, mau đứng lên tắm một cái, cả người toàn mùi mồ hôi rồi.
Hàn Đông cười ha hả nói:
- Cả người toàn mùi mồ hôi không phải vì cô sao?
Vẻ mặt Tần Phương có chút thẹn thùng, hờn dỗi trừng mắt nhìn Hàn Đông một cái, nói:
- Tối nay anh định ở đây, không về nữa à?
- Người ta nói người đẹp là mộ chôn anh hùng, tối nay tôi không muốn đi đâu nữa.
Hàn Đông nói.
- Vậy anh cũng phải đứng lên, trước tiên tôi phải thay drap giường rồi tính sau.
Tần Phương cố ý trầm mặt, bộ dạng quyến rũ đó, làm thế nào cũng không thể nghiêm túc được.
Lúc này nụ hồng trên giường kia sớm đã khô cứng, nhưng lại sớm đã in dấu trong lòng Hàn Đông, lau cũng không sạch được.
Buổi tối quả thật Hàn Đông cũng không dễ qua đêm bên ngoài, Lữ Nhạc không có mặt ở Yến Kinh, hắn lại càng phải chú ý.
Đứng lên mặc quần áo, đã thấy Tần Phương cẩn thận gấp drap giường, dường như đang thu dọn một món bảo vật vậy.
Thấy Hàn Đông nhìn mình, cô khẽ mỉm cười nói:
- Bẩn rồi, sau này cũng không dùng được nữa.
Hàn Đông gật gật đầu, đưa tay nắm lấy tay Tần Phương, nhưng lại không nói được gì cả.
Tần Phương hơi run lên, sau đó nói:
- Được rồi, Hàn Đông, anh không phải là người nữ nhi tình trường, cũng
nên về nhà rồi. Tôi nghĩ mấy người Hàn Mạn Lương đã sớm về rồi.
Lúc Hàn Đông và Tần Phương đi ra, quả nhiên Hàn Mạn Lương và Lộ Lợi
Dương đã đi rồi. Nhưng bọn họ vẫn còn để lại một chiếc xe, chìa khoá
cũng giao cho nhân viên phục vụ.
Tuy Hàn Đông rất muốn nói điều gì đó với Tần Phương, nhưng lại không nói được gì, chỉ chăm chú nhìn Tần Phương.
Một lúc lâu sau, Hàn Đông xuống lầu, đi đến bên cạnh chiếc xe BMW của Hàn Mạn Lương, khởi động xe rời đi.
Bên cửa sổ trên lầu, Tần Phương cười mà như không cười, ngơ ngác nhìn
Hàn Đông lái xe rời đi, một lúc lâu sau cũng không cử động.
Hàn Đông quay về biệt thự Hương Sơn, tắm rửa xong, nằm lên chiếc giường
êm ái thoải mái, nhưng một lúc lâu sau vẫn không thể ngủ được.
Hành động của Tần Phương, quả thật nằm ngoài dự liệu của hắn.
Huống hồ, từ đầu đến cuối, Tần Phương cũng không hề nhắc đến một yêu
cầu nào, hơn nữa nhìn bộ dạng sau này cũng sẽ không đưa ra bất kỳ yêu
cầu nào.
Chỉ có điều cho dù thế nào, Hàn Đông cũng không thể thật sự xem cô như bạn bè bình thường được.
Mặc dù Tần Phương đã nói, sau này giữa hai người sẽ không xảy ra chuyện như tối hôm nay nữa, nhưng trong lòng Hàn Đông, ít nhất cũng đã có một
vị trí nhỏ của cô.
Sáng hôm sau, Hàn Đông cùng ăn sáng với
ông nội, hai ông cháu nói chuyện khoảng nửa tiếng, sau đó ông cụ liền
bảo Vệ sĩ trưởng Đằng Tĩnh lái xe đưa Hàn Đông đến sân bay.
Ngồi trên máy bay, Hàn Đông lúc thì nghĩ đến công việc, lúc lại nghĩ đến sự triền miên của Tần Phương đêm hôm đó, rồi mơ mơ màng màng mà ngủ một giấc.
Máy bay hạ cánh xuống sân bay Biện Châu, Vương Lập Bình và Lưu Thiết Quân đã đợi ở cửa ra.
Hàn Đông cũng không cần vội vã đi về Tỉnh uỷ, mà trước tiên là về nhà,
ăn cơm trưa xong, nghỉ ngơi một lúc, buổi chiều mới đến văn phòng.
Lần này nói chuyện một lúc với ông cụ, Hàn Đông cũng biết thời gian hắn ở tỉnh Giang Việt cũng không còn dài nữa.
Bất cứ lúc nào cũng sẽ có khả năng ròi đi, vậy trước khi đi, Hàn Đông cũng định làm một ít việc có ích.
Quan trọng là, đương nhiên là xây dựng được cơ sở vững chắc cho việc
xây dựng nông thôn mới. Như vậy cho dù hắn rời đi, thì cũng có thể tiếp
tục để hạng mục này mở rộng ra toàn tỉnh Giang Việt.
Cho nên, khoảng thời gian này, ngoài việc đẩy mạnh hạng mục này ra toàn tỉnh,
còn phải nghĩ cách biến nó thành một quy hoạch lâu dài, coi nó là một
trọng điểm để đẩy mạnh ra toàn tỉnh.
Tính toán một lúc, Hàn Đông liền đi tới văn phòng Bí thư Tỉnh uỷ Hà Vĩnh Thành.
- Đồng chí Hàn Đông đến rồi, mời ngồi!
Hà Vĩnh Thành đối với Hàn Đông vô cùng khách sáo, bộ dạng tươi cười, như tắm gió xuân.
Hàn Đông ngồi xuống, đợi Hà Vĩnh Thành pha trà xong, Hàn Đông nói:
- Bí thư Hà, về công tác xây dựng nông thôn mới, tôi có chút suy nghĩ muốn trao đổi với anh…
Nghe Hàn Đông trình bày suy nghĩ của hắn một lúc, Hà Vĩnh Thành tỏ thái độ, nói:
- Ý tưởng của cậu rất tốt. Tỉnh Giang Việt là một tỉnh có nền kinh tế
khá phát triển trong số các tỉnh phía Đông, khoảng cách giữa thành phố
với nông thôn, quả thật cũng khá lớn. Nếu có thể thu nhỏ chênh lệch,
nâng cao được nền kinh tế nông thôn, quả thật cũng là vấn đề mà Tỉnh uỷ
nên xem xét. Công tác xây dựng nông thôn mới, thông qua sự thí điểm của
cậu ở thành phố Ninh Hải, có thể nói đã có thành tích, đối với việc thay đổi diện mạo nông thôn, cũng có tác dụng rất lớn. Việc thí điểm công
tác này, có thể nói đã khá thành thục. Bây giờ triển khai ra toàn tỉnh,
tôi thấy cũng phù hợp rồi. Đồng chí Hàn Đông cậu ngay từ đầu cũng đã bỏ
khá nhiều tâm sức cho hạng mục này, cậu là Tổ trưởng tổ lãnh đạo công
tác nông thôn của Tỉnh uỷ, làm thế nào để mở rộng việc xây dựng nông
thôn mới ra toàn tỉnh, cũng có thể coi là công việc thuộc bổn phận của
cậu rồi.
Thái độ của Hà Vĩnh Thành cũng không tệ, toàn lực
ủng hộ Hàn Đông, nhưng lại không uỷ quyền cho Hàn Đông toàn lực đi làm.
Dù sao cũng tốt hơn rất nhiều so với những lãnh đạo chính mình không có
hiểu biết gì nhưng việc gì cũng thích giữ lấy trong tay để làm nhiều.
- Đối với hạng mục này, tôi muốn là một hạng mục quan trọng để đẩy mạnh ra toàn tỉnh. Tỉnh uỷ thống nhất trong việc quy hoạch, bố trí, phải
hình thành một kế hoạch khảo hạch mục tiêu…
Hàn Đông lại tiếp tục đưa ra ý tưởng của mình.
Hà Vĩnh Thành sau khi nghe xong, cũng hơi trầm ngâm, rồi nói:
- Ừ, như vậy cũng tốt. Tôi thấy như thế này, Hội nghị thường vụ lần
sau, nên dành thời gian để thảo luận vấn đề này một chút. Hàn Đông cậu
trước tiên nên làm một bản quy hoạch đầy đủ, đến lúc đó cũng dễ bố trí
xuống dưới.
Hàn Đông cũng có chút nghi hoặc đối với sự thoải
mái của Hà Vĩnh Thành, hình như trước đó y không phải là người như thế
này. Nhưng rất nhanh Hàn Đông liền hiểu được tại sao hôm nay Hà Vĩnh
Thành lại dễ nói như vậy?
Bởi vì sau khi Hàn Đông nói xong
việc xây dựng nông thôn mới, Hà Vĩnh Thành chợt nhắc đến vấn đề nhân sự
của thành phố Vân Cương. Hiển nhiên trước đó Hà Vĩnh Thành thoải mái ủng hộ Hàn Đông, cũng là có điều kiện trao đổi rồi.
Điều này làm cho trong lòng Hàn Đông có chút phản cảm. Hàn Đông là một lòng vì công
việc, nhưng Hà Vĩnh Thành này lại thật sự quá ghê tởm, không ngờ còn
thừa cơ trục lợi cho mình.
Bởi vì biết thời gian mình ở tỉnh
Giang Việt cũng không còn lâu nữa, nên thật ra Hàn Đông cũng không muốn
tham gia quá nhiều vào việc tranh đấu trong tỉnh, chỉ muốn tranh thủ
thời gian làm một chút việc.