Người Cầm Quyền

Chương 967: Chương 967: Kỷ niệm khó quên






Có lẽ Tần Phương bận việc gì đó, hoặc có nguyên nhân gì đó, dù sao tối hôm nay nhìn Tần Phương nhiệt tình vô cùng, lôi kéo Hàn Đông uống không ít rượu.

Lộ Lợi Dương và Hàn Mạn Lương, đương nhiên phải ở bên cạnh góp trò.

Tuy trải qua mấy năm rèn luyện rồi, nhưng tửu lượng của Hàn Đông cũng không tốt hơn trước kia bao nhiêu, nên rất nhanh đã uống đến nỗi chóng mặt rồi.

- Ha ha, tối nay uống rất vui.

Tần Phương cười hì hì nói, sắc mặt hồng lên, sóng mắt chớp chớp, tràn đầy sự hấp dẫn.

Vốn dĩ Tần Phương đã là một người rất có sức hấp dẫn, khiến cho người ta vừa nhìn đã kìm lòng không nổi. Bây giờ sau khi cô uống rượu, vẻ mặt lại quyến rũ hơn, trong ánh mắt dường như tràn ánh nước.

Lộ Lợi Dương và Hàn Mạn Lương đã không biết to to nhỏ nhỏ ra ngoài làm gì rồi, trong phòng chỉ tràn ngập mùi rượu. Ngoài ra còn có mùi hương cơ thể trên người Tần Phương tỏa ra.

- Chị Phương, tôi không uống nổi nữa.

Hàn Đông cảm giác đầu lưỡi có chút không hoạt động được, trong lòng thầm nghĩ tửu lượng của Tần Phương quả thật không tồi, nhìn có vẻ cô chẳng có chút say rượu nào cả.

- Được, chúng ta không uống nữa, chúng ta đi nghỉ ngơi một lát, uống chút trà đi.

Tần Phương cười, rồi đứng lên nói:

- Anh còn đi được không thế?

Hàn Đông đứng lên, cũng hơi lảo đảo một chút. Tuy đầu óc của hắn còn rất tỉnh táo, nhưng cơ thể thì có chút không khống chế được nữa rồi.

Tần Phương cười ha hả, đưa tay đỡ lấy cánh tay Hàn Đông, nói:

- Ha ha, xem ra tối hôm nay anh đã hết sức rồi.

- Chúng ta đi đâu?

Trong lòng Hàn Đông có chút nghi hoặc.

Tần Phương nói:

- Còn có thể đi đâu, ở đây lộn xộn như thế này, phải cho người dọn dẹp một chút, chúng ta đi phòng khác uống trà.

- Ồ, vậy được.

Hàn Đông vẫn luôn tín nhiệm với Tần Phương, Hàn Mạn Lương, Lộ Lợi Dương, nếu không tối hôm nay Hàn Đông cũng không đến đây uống rượu với họ.

Là một người ở trong thể chế, mỗi ngày đều phải đấu tranh trong sự lường gạt lẫn nhau. Càng đến những cấp cao, thì càng phải cẩn thận hơn, cũng giống như đang giẫm lên một tảng băng mỏng. Nhưng cũng không phải nói, là người ở trong thể chế, thì không có tình thân, không có tình bạn, không có người nào đáng để tin cậy nữa.

Hàn Mạn Lương là anh họ của Hàn Đông, có họ hàng máu mủ, còn Lộ Lợi Dương quen biết với Hàn Đông thời gian cũng khá lâu rồi, tình bạn giữa hai người cũng không phải ngày một ngày hai nữa. Hàn Đông cũng khá hiểu Lộ Lợi Dương, biết y cũng là một người vô cùng thông minh, biết rằng nếu y đã chọn đứng cùng chiến tuyến với hắn, thì với tình hình phát triển hiện giờ của nhà họ Hàn, Lộ Lợi Dương chắc chắn biết làm thế nào để đi trên con đường của y.

Về phần Tần Phương, giữa Hàn Đông và cô cũng có nhiều lần hợp tác. Quỹ Yêu nước mấy năm nay cũng phát triển rất nhanh, đã có ảnh hưởng rất lớn đến trong nước. Trong nước, từ những học sinh nghèo khó, những gia đình nơi xa xôi cho đến một số công trình quan trọng của đất nước, đều có bóng dáng của quỹ Yêu nước.

Tần Phương với tư cách là người nắm quyền trong quỹ Yêu nước, bây giờ có thể nói cô đã giúp nhà họ Miêu thoát khoải nguy cơ lớn nhất. Điều này cùng với việc nhà họ Miêu ràng buộc doanh nghiệp của mình với quỹ Yêu nước, người khác muốn đụng tới cũng không dễ dàng. Mặt khác Thượng tướng Miêu Đức Thanh cũng nhận được sự ủng hộ của Phó chủ tịch Lã Quốc Trung. Như thế, vị trí của Miêu Đức Thanh hoàn toàn được củng cố rồi, hơn nữa còn có khả năng tiến thêm một bước. Bây giờ ông ta là Tổng Bộ trưởng, sau này tiến thêm một bước nữa, sẽ trở thành Tổng tham mưu trưởng.

Nhà họ Miêu tuy cũng không thể nói đã hoàn toàn đứng về phía Hàn hệ, nhưng giữa hai bên có thể nói đã kết thành liên minh vững chắc. Mà tất cả những điều này, lại lấy sự hợp tác giữa Hàn Đông và Tần Phương làm xuất phát điểm.

Mặt khác, Hàn Đông và Tần Phương quen biết nhau lâu như vậy rồi, hắn cảm giác được Tần Phương là một người phụ nữ biết tiến biết lùi. Một người phụ nữ thông minh như vậy, ngược lại lại càng đáng tin hơn so với những người phụ nữ tự cho mình là đúng.

- Anh Lộ và anh Lương đâu?

Hàn Đông không thấy bóng dáng Lộ Lợi Dương và Hàn Mạn Lương, không biết hai tên này đã làm gì rồi.

Tần Phương nói:

- Quan tâm đến bọn họ làm gì, chúng ta đi uống trà, vừa hay tôi cũng đang muốn nói chuyện với anh.

- Được, thì ra chị Phương lại muốn tâm sự với tôi.

Hàn Đông cười ha hả nói.

Tần Phương bỗng nhiên đỏ mặt lên, càng ôm chặt cánh tay Hàn Đông hơn.

Hàn Đông chỉ cảm thấy cánh tay hắn bỗng nhiên chạm phải một vật mềm mại, đàn hồi. Tuy say rượu nhưng trong lòng hắn cũng hiểu được, tim bỗng đập rộn lên.

- Được rồi, anh ngồi đây trước đi, tôi đi pha cho anh một ly trà.

Tần Phương đỡ Hàn Đông ngồi xuống ghế, sau đó liền đi pha trà.

Lúc Tần Phương pha trà xong, phát hiện Hàn Đông đang dựa vào sô pha, ngủ ngon lành.

Mỉm cười một cái, Tần Phương đặt chén trà lên bàn trước mặt Hàn Đông, sau đó ngồi xuống bên cạnh Hàn Đông, nghiêng người, trong ánh mắt tràn đầy sự quyến rũ, chăm chú nhìn Hàn Đông, khoé miệng hơi nhếch lên.

Lúc này gương mặt Hàn Đông ửng hồng, hơi thở cũng hơi nặng nề.

Lúc này chính là lúc say nhất, Hàn Đông cũng không quan tâm đến Tần Phương, dựa vào sô pha nhắm mắt lại, rất nhanh liền có chút buồn ngủ.

Tần Phương ngồi bên cạnh hắn một lúc, trong ánh mắt dần dần tràn đầy sự dịu dàng. Lúc này cô đứng dậy, nhẹ nhàng hôn lên trán Hàn Đông một cái, sau đó cô cúi người ôm Hàn Đông, cố hết sức kéo Hàn Đông nửa say nửa tỉnh đi tới bên giường lớn. Giường lớn với drap giường màu hồng phấn kia, tràn đầy sự ám muội.

Hàn Đông ngửa mặt nằm trên giường, hơi chau mày lại.

Tần Phương nhìn Hàn Đông, nhìn thật lâu.

Sau đó cô nhẹ nhàng mỉm cười, cầm lấy túi, nhẹ nhàng đi tới phòng tắm bên cạnh.

Rất nhanh, trong phòng tắm liền truyền đến tiếng nước chảy róc rách, không ngờ Tần Phương lại tắm lúc này.

Thời gian tắm của Tần Phương cũng thật lâu, tắm một cái cũng mất nửa tiếng đồng hồ.

Đợi đến lúc đi ra, cô đã thay một áo ngủ màu tím, hông thắt một dây lưng màu hồng phấn. Đầu của cô cũng ướt sũng, đôi chân trắng của cô dường như trắng bóng, dưới chân mang một đôi dép màu hồng phấn. Cô nhẹ nhàng đi tới, dùng khăn tắm trong tay, cố ý lau khuôn mặt Hàn Đông.

Cảm giác ấm áp ướt át, khiến Hàn Đông tỉnh lại.

- Cô là…

Hàn Đông mở mắt ra, thấy Tần Phương mặc áo ngủ màu tím, có chút nghi hoặc, suýt nữa nhận không ra. Sau đó hắn phản ứng lại được, kinh ngạc nói:

- Ách… đây là đâu? Sao chị lại…

Bây giờ Hàn Đông quả thật không hiểu nổi đây là tình huống gì. Bản thân hắn dường như ngủ chưa lâu, tại sao Tần Phương lại đã thay áo ngủ rồi. Hơn nữa mùi thơm vương vít trên người cô, ấm áp vô cùng, khiến cho người ta không khỏi kích động trong lòng.

Tần Phương không trả lời Hàn Đông, mà cười hì hì hỏi:

- Tỉnh rồi à? Đã khá hơn chút nào chưa, đầu còn choáng không?

Hàn Đông ngồi ngay ngắn, cười khổ nói:

- Ngủ một lúc, cảm giác cũng tốt hơn nhiều rồi. Chị Phương, chị sao lại… Tôi làm sao để lên giường được?

Vừa rồi mặc dù hắn chưa ngủ say hoàn toàn, hơn nữa khi Tần Phương dìu hắn, hắn còn có thể ý thức mà phối hợp được, nhưng lại không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Đây cũng là biểu hiện thật sự khi uống say của Hàn Đông, nếu không cũng không nói nỗi không biết gì hết.

- Tốt hơn là được rồi.

Tần Phương khẽ mỉm cười, nụ cười đó lại có chút ngượng ngùng, giống như một thiếu nữ ngây ngô, đang đối diện với người mình yêu vậy.

Sau đó, lúc Hàn Đông còn trợn mắt há mồm, Tần Phương nhẹ nhàng kéo một đầu dây thắt lưng. Áo ngủ màu tím kia thuận thế mở ra, lộ ra bộ đồ lót màu hồng, bao vây lấy hai ngọn núi cao ngất, bộ ngực trắng như tuyết nhẹ nhàng lay động.

Da thịt của cô trắng như tuyết, bóng láng như lụa. Cái bụng bằng phẳng, đôi chân thon dài khép lại, quần lót màu hồng phấn mỏng như cánh ve, mơ hồ còn lộ ra màu đen nhàn nhạt bên trong.

Hàn Đông lập tức liền ngây người.

Hắn cho dù có nằm mơ, cũng không ngờ Tần Phương lại làm như thế.

Thấy bộ dạng ngây ngốc của Hàn Đông, Tần Phương liền ngượng ngùng cười. Cô tiến lên hai bước, cúi người hôn lên môi Hàn Đông.

Hàn Đông lúc này mới tỉnh lại, kinh ngạc hỏi:

- Chị Phương, chị làm gì thế? Không nên đùa như thế này.

Tần Phương lại đã dạng chân trên người Hàn Đông, cúi thân người quyến rũ nhìn Hàn Đông, nói:

- Tôi không phải đùa, tôi nghĩ bây giờ anh cũng tỉnh táo rồi, tôi cũng rất tỉnh táo, vậy là đã đủ rồi.

Nói xong, đôi môi đỏ hồng của cô hôn lên môi Hàn Đông.

Đầu lưỡi giống như con rắn nhỏ chui vào trong miệng Hàn Đông, mang theo một mùi thơm nhàn nhạt.

Vòm ngực nở nang trắng như tuyết của cô, ép sát vào ngực Hàn Đông, dường như muốn thoát khỏi vật cản màu hồng phấn kia vậy.

Trong người Hàn Đông, bỗng có một luồng nhiệt xông lên.

Mê lực của Tần Phương, sự quyến rũ của Tần Phương, sớm đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Hàn Đông.

Chỉ có điều cảnh tượng như thế này, cũng là điều Hàn Đông chưa từng nghĩ đến.

Nhưng là bản tính của đàn ông, đối mặt với một người đẹp như thế, nếu như không có bất kỳ phản ứng nào, thì hắn đã không còn là đàn ông nữa rồi.

Hiển nhiên, Hàn Đông vẫn là đàn ông.

Tuy tối nay biểu hiện của Tần Phương có chút khác thường, nhưng lúc này Hàn Đông cũng không quan tâm được nhiều như vậy.

Hắn đưa tay ôm lấy Tần Phương, hai tay chuyển động trên tấm lưng trắng như ngọc của cô.

Tần Phương vừa hôn, trong miệng vừa phát ra tiếng rên rỉ động tình.

Hàn Đông cũng không chịu nổi nữa, xoay người đem Tần Phương đặt xuống dưới thân, hai tay tìm tòi trước ngực cô. Hai tay vừa đẩy nhẹ, bầu ngực đầy đặn kia liền thoát ra khỏi nội y màu hồng phấn, nụ hoa anh đào liền đứng thẳng lên, khiến cho người ta không nhịn nổi mà muốn ăn một ngụm.

Hàn Đông cúi người xuống.

- A…

Tần Phương hét lớn, hai tay ôm chặt lấy Hàn Đông.

Cả người cô nhẹ nhàng run rẩy, cũng giống như quá hưng phấn, nhưng cũng có vẻ như quá khẩn trương.

- Tôi muốn để lại cho anh một kỷ niệm khó quên nhất.

Lúc Hàn Đông cởi quần lót màu hồng phấn, miệng Tần Phương liền tiến đến bên tai Hàn Đông, nhẹ nhàng nỉ non.

Hàn Đông lúc này đã sớm nhiệt huyết sôi trào, cũng không suy nghĩ nhiều về lời nói của Tần Phương nữa. Hơn nữa, tất cả mọi thứ bây giờ, chẳng phải đã để lại cho hắn một màn ấn tượng sâu sắc nhất rồi sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.