Người Cầm Quyền

Chương 966: Chương 966: Rượu không say, mà người tự say




Ông cụ nhà họ Hàn hỏi vấn đề này, khiến Hàn Đông hơi ngạc nhiên, tuy nhiên Hàn Đông phản ứng rất nhanh, nói:

- Bất kể am hiểu công tác gì, bất kể ở cương vị gì, cháu đều hết sức làm tốt công tác của mình, làm chuyện có ích cho người dân. Đương nhiên, theo cá nhân cháu, cháu vẫn quen làm một số công việc thực tế, những công việc về mặt phân tích thì cháu không thích làm nhiều lắm.

Đối với ông nội, cha và dượng ba, Hàn Đông đương nhiên là cứ việc nói thẳng, không cần giấu diếm.

Ông cụ nhà họ Hàn cười ha ha, nói:

- Ngược lại, ông cho rằng ở phương diện phân tích cháu biểu hiện rất tốt đấy, lúc trước cháu trình bày về nước Nga khiến rất nhiều người đều giật mình, ngay cả ta cũng rất bất ngờ, rất nhiều người cảm thấy cháu chỉ suy đoán, nhưng mà sự thật chứng minh phân tích của cháu là chuẩn xác. Lúc trước ta cũng nhờ mấy bài văn của cháu mà có nhận thức sâu sắc hơn về vấn đề của nước Nga.

Nghe ông nội nhắc tới chuyện hơn mười năm trước, mọi người cũng hồi tưởng lại đoạn lịch sử rộng lớn mạnh mẽ kia, cũng chính nhờ mấy bài văn của Hàn Đông đã vực dậy phái họ Hàn đang dần dần xuống dốc. Bây giờ nghe ông cụ nói vậy, lúc trước ông cụ cũng nhờ bài văn của Hàn Đông mà kiên định thái độ của mình, có tác dụng xúc tiến đối với quan hệ giữa ông cụ và Nam Tuần trưởng.

Thời đại đó, là lúc nhiều loại tư tưởng va chạm, các loại trào lưu tư tưởng phập phồng, đặc biệt bởi vì vấn đề của nước Nga, mà thảo luận nhằm vào cải cách rất nhiều, càng làm cho rất nhiều người cấp cao đi theo những con đường khác nhau, trong quá trình này, thu hoạch của phái họ Hàn là lớn nhất.

Mà tất cả những điều đó có quan hệ trực tiếp với Hàn Đông.

Ánh mắt của mọi người đều rơi vào Hàn Đông, trong ánh mắt tràn đầy vẻ vui mừng, khen ngợi.

Tuy Hàn Đông không lớn tuổi, nhưng có thể nói đã lập được công lao hiển hách cho phái họ Hàn phát triển lớn mạnh.

Trịnh Trạch Hoa cười nói:

- Đúng vậy nha, mấy bài văn lúc trước của Hàn Đông đã làm dấy lên một làn sóng lớn.

Hàn Chính ngồi một bên mỉm cười, lúc Hàn Đông mới viết mấy bài văn đó, ông ấy tràn đầy lo lắng. Bây giờ nghĩ lại cũng thấy Hàn Đông gan lớn, nghé con mới sinh không sợ cọp, nếu là người khác, cho dù có thể nghĩ như vậy cũng không dám đăng báo.

Đương nhiên, ông ấy là bố Hàn Đông, khi ông cụ và Trịnh Trạch Hoa biểu dương Hàn Đông, ông ấy không nên nói gì thêm nữa. Nhưng từ nụ cười trên mặt ông ấy có thể thấy trong lòng của ông ấy cũng vô cùng hài lòng về Hàn Đông.

- Đương nhiên, trong công tác mang tính thực tế, Hàn Đông cũng làm rất tốt, đặc biệt có sự sáng tạo đổi mới, nghĩ những thứ người thường không thể nghĩ, đây là điều quan trọng nhất, hơn nữa nhiều chuyện đều coi lợi ích của người dân làm đầu, điều đó càng khó được.

Ông nội mỉm cười tiếp tục nói, dường như là đang tổng kết những gì Hàn Đông đã làm vậy.

Đây cũng là một cách biểu dương Hàn Đông.

- Về ý định của cháu, trước mắt còn cần có cơ hội, cháu cứ an tâm làm tốt công việc bây giờ, kiến thiết nông thôn mới ở tỉnh Giang Việt, có thể đẩy nhanh tiến độ lên.

Hàn Đông gật đầu nói:

- Chuyện kiến thiết nông thôn mới đã làm thí điểm lâu rồi, cấp tỉnh cũng đã quyết định chính thức thi hành công tác trong phạm vi toàn tỉnh, đã bắt đầu tuyên truyền.

Ông cụ hài lòng nói:

- Vậy là được rồi, hễ là việc có lợi với người dân, cháu cứ thoải mái mà làm. Từ khi cải cách, chênh lệch giữa nông thôn và thành thị càng lúc càng lớn, đây là hiện tượng rất bất hợp lý, bởi vậy cần phải nhanh chóng phát triển nông thôn.

Mặc dù hầu hết thời gian ông cụ đều ở trong biệt thự trên núi Ngọc Tuyền, nhưng vẫn vô cùng quan tâm đến khó khăn của người dân.

Hàn Chính và Trịnh Trạch Hoa đều lắng nghe lời nói của ông cụ, bọn họ đã lên cương vị lãnh đạo rất cao, cần suy xét vấn đề ở vị trí cao hơn, nghe suy nghĩ của ông cụ cũng là điều rất quan trọng.

Đồng thời ông cụ còn dặn dò Hàn Đông, về sau bất kể ở cương vị nào đều phải nhìn xa hơn.

Điều đó có quan hệ rất lớn với Hàn Đông, vì vị trí của hắn càng ngày càng cao, đồng thời ông cụ cũng có ý bảo Hàn Đông sau này tham dự chuyện của phái họ Hàn nhiều hơn. Mặc dù Hàn Đông đã sớm xác định là nhân vật chủ chốt trong đời thứ ba của phái họ Hàn, nhưng hắn còn chưa phải là nhân vật chủ chốt trong toàn bộ phái họ Hàn. Mà bây giờ, ý của ông cụ là cho hắn tiến dần vào trung tâm, như vậy Hàn Đông sẽ đi lên một sân khấu lớn hơn, tiếp xúc nhiều người hơn, và cần nói chuyện với nhiều người hơn.

Hàn Đông cũng cảm thấy vui vẻ.

Không dễ dàng mà có được ngày hôm nay.

Phải biết rằng, muốn được đại đa số cao tầng một thế lực chính trị khổng lồ như phái họ Hàn tán thành không phải là chuyện dễ dàng. Tuy cùng một phe cánh, nhưng quan hệ với nhau cũng không phải hoàn toàn bền chắc như thép, bên trong hệ thống cũng tồn tại cạnh tranh. Mọi người cũng có cách nhìn và ý tưởng bất đồng, mà Hàn Đông là cháu ruột ông cụ nhà họ Hàn, mặc dù có ưu thế nhất định, nhưng muốn được cao tầng của phái họ Hàn nhất trí tán thành cũng không dễ dàng.

Bây giờ ông cụ nói như vậy, có nghĩa là ông cụ cảm thấy Hàn Đông sẽ được đại đa số cao tầng trong phái họ Hàn tán thành đấy.

Điều này cực kỳ có lợi với tương lai của Hàn Đông.

Trên thực tế, mấy năm nay Hàn Đông phát triển nhanh chóng nhưng nếu hắn không thể được đại đa số cao tầng của phái họ Hàn tán thành thì khi ông cụ nhà họ Hàn – người đứng đầu phái họ Hàn mất đi, tình cảnh của Hàn Đông sẽ vô cùng khó xử.

Đương nhiên, tình hình hiện tại cũng không giống lúc trước, dù sao trong thành viên cấp cap phái họ Hàn, trừ Hoa Lập Dân và Phan Tử Tân ra thì Lã Quốc Trung, Hàn Chính, Trịnh Trạch Hoa đều là người thân của Hàn Đông, bọn họ nhất định sẽ tuyệt đối ủng hộ Hàn Đông, ở trình độ nào đó cũng có thể đại biểu cho thái độ của phái họ Hàn. Hơn nữa Lã Quốc Trung là bố vợ của Hàn Đông, lại người nắm quyền thực tế trong hệ thống quân đội, lời nói ở phái họ Hàn vẫn rất có sức nặng.

Hơn nữa, tuy ông ngoại Hàn Đông là Dư Kiện Hưng đã lui về, nhưng lực ảnh hưởng của ông ấy ở hệ thống Ủy ban Kỷ luật sẽ không biến mất ngay, cũng có thể ủng hộ Hàn Đông ở một trình độ nhất định.

Sau đó, Hàn Đông đến thăm ông ngoại Dư Kiện Hưng, sau khi lui khỏi vị trí ủy viên thường vụ trung ương, tinh thần ông ngoại cũng không thay đổi nhiều, gặp Hàn Đông cũng rất vui vẻ, tỏ ra khen ngợi Hàn Đông và bảo Hàn Đông nhất định phải làm gương tốt, làm một cán bộ tốt.

Ngày hôm sau, Hàn Đông đến thăm hỏi bố mẹ vợ, mẹ vợ Chu Huệ Dung cười rất nhiều khi nhắc tới chuyện Hàn Đông được tuyển vào vị trí Ủy viên trung ương dự bị với số phiếu bầu cao, đồng thời nói đến Hàn Vũ thì bà càng cười nhiều hơn. Bố vợ Lữ Quốc Trung nói chuyện với Hàn Đông trong thư phòng rất lâu, đương nhiên là ân cần dạy bảo, bảo Hàn Đông không được kiêu ngạo nóng nảy, phát triển một cách bền vững.

Buổi tối, Hàn Đông đến gặp Hàn Mạn Lương, Tần Phương, Lộ Lợi Dương ở hội quán Vô Ưu (câu lạc bộ Quên Sầu).

Lúc trước, Hàn Đông vẫn luôn bận rộn công tác ở tỉnh Giang Việt. Có rất ít cơ hội gặp gỡ mọi người, lần này quay về nhân cơ hội này hàn huyên với mọi người.

Mặc dù với địa vị của Hàn Đông bây giờ, có thể nói đã bắt đầu chân chính tiến vào giới quan viên cao cấp, nhưng khi nói chuyện với bạn bè Hàn Đông vẫn như xưa.

- Hàn Đông sao có vẻ không hào hứng vậy, vì Tiểu Bạch không có đây nên uống rượu cũng không thoải mái à nha.

Tần Phương cầm ly rượu, rượu đỏ bên trong tràn đầy hấp dẫn, môi của cô ấy cũng đỏ thắm xinh đẹp, đôi má hồng hồng, ánh mắt dịu dàng như nước.

Thấy cô ấy lộ vẻ kiều diễm như vậy, đám người Hàn Mạn Lương cười khúc khích, nhưng trong lòng thì than thở, cô gái Tần Phương này vẫn luôn ngọt ngào như vậy, giống như quả táo chín, chỉ tiếc bọn họ không lọt được vào mắt cô ấy. Tuy nhiên có vẻ cô gái này đối với Hàn Đông hơi không giống lúc trước, ngày bình thường ánh mắt của cô, thần thái của cô đâu có dịu dàng như nước vậy chứ.

- Đúng vậy, Hàn Đông, chị Phương rất ít mời ai uống rượu nha. Lần này cậu đã là Ủy viên dự bị rồi, uống thoải mái đi. Chúng ta cũng hiếm có dịp gặp nhau, sáng nay có rượu sáng nay say, đừng có nhớ tới người khác nữa.

Lộ Lợi Dương cười ha ha nói, lúc bắt đầu, anh ta vẫn còn hơi lo lắng, dù sao anh ta vẫn là anh ta, nhưng Hàn Đông lại không giống trước kia, khi vị trí một người thay đổi, không chừng suy nghĩ và thái độ cũng sẽ thay đổi, trong thế hệ thanh niên hiện nay, Hàn Đông có thể nói là rất “hot”, Lộ Lợi Dương lo lắng tình cảm của họ và Hàn Đông sẽ có sự thay đổi.

Nhưng bây giờ anh ta yên tâm rồi, anh ta vẫn là anh ta, mà Hàn Đông vẫn là Hàn Đông trước kia, vị trí của Hàn Đông đã thay đổi, nhưng tình cảm bạn bè của bọn họ vẫn như xưa, vậy là đủ rồi, cũng không uổng lúc trước mình cố gắng đầu tư.

Hàn Đông cười khổ nói:

- Xem ra hôm nay các cậu là muốn ép tôi say rồi.

Nói thật, hắn cũng uống nhiều rượu rồi, tuy rằng đều là rượu quý của Tần Phương, hương vị rất ngon, nhưng bất kể rượu gì uống nhiều cũng sẽ say, huống chi tửu lượng của Hàn Đông rất kém.

Cũng vì gặp lại bạn bè, Hàn Đông mới uống thoải mái như vậy, nếu không Hàn Đông chẳng bao giờ có thể uống nhiều rượu như vậy.

- Nào, hôm nay chúng ta không say không nghỉ.

Tần Phương cắn đôi môi đỏ thắm, giọng có vẻ trách cứ:

- Dù tôi không xinh đẹp như Tiểu Bạch, nhưng cũng không đến mức làm cho cậu không uống nổi rượu chứ.

Mấy ngày nay Bạch Vũ Giai đang đi làm quảng cáo công ích, bởi vậy Hàn Đông không thể gặp cô, đương nhiên trong lòng cũng hơi thất vọng. Nghe Tần Phương nói vậy, Hàn Đông cười nói:

- Chị Phương, chị khiêm tốn quá, chị đẹp như vậy, bất kể ai nhìn chị cũng muốn uống thêm vài chén, giờ tôi cũng hơi say rồi.

Hàn Mạn Lương cười ha ha nói:

- Cái này gọi là rượu không làm người say mà người tự say.

- Vậy ư, tôi thấy cậu còn rất tỉnh táo, xem ra tôi không đẹp rồi.

Tần Phương cười khanh khách nói.

Hàn Đông nói:

- Thật ra tôi say rồi.

- Không được, cậu say cũng phải uống tiếp với tôi, tôi không say cậu không thể nằm xuống.

Tần Phương cười nói, nâng ly uống cạn.

Hàn Đông thấy thế, cũng đành uống hết.

Nhưng Hàn Đông hơi khó hiểu về tâm trạng của Tần Phương, hôm nay dường như cô ấy biểu hiện rất đặc biệt, đôi mắt kia, khi nhìn mình, có cảm giác như đang quyến rũ mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.