Người Cầm Quyền

Chương 436: Chương 436: Lòng nghi ngờ




Anh…Anh đừng có tưởng mình đã là Cục trưởng rồi!

Cục trưởng cục Công an Thành phố Tân Châu Hứa Kiến Thế phẫn nộ quát trong điện thoại. Ông ta ở trong hệ thống công an đã sớm xây dựng được uy quyền có một không hai, bởi vậy thái độ của Chu Chính khiến cho ông ta vô cùng tức giận.

Chu Chính không hề kích động, nói:

- Cục trưởng Hứa, tôi là Phó Cục trưởng.

- Anh…được, được!

Hứa Kiến Thế phỏng chừng đã bị Chu Chính chọc tức, liền trực tiếp tắt điện thoại.

Chu Chính bĩu môi cười lạnh một cái, trả điện thoại đi động lại cho tên Phan Cục kia, rồi lập tức lấy điện thoại đi động của mình ra, gọi cho Trưởng đồn công an Lỗ Nghi Hữu, bảo anh ta mau tới đây.

- Cục trưởng Chu, Mộng Huyễn Thành là nơi không dễ làm đâu.

Lỗ Nghi Hữu trong điện thoại lo lắng nói. Mộng Huyễn Thành đã mở nhiều năm rồi, là Trưởng đồn công an ở khu vực này, Lỗ Nghi Hữu biết được ở phía sau nó có bối cảnh rất mạnh, bởi vậy, khi nghe thấy Chu Chính bảo anh ta dẫn người đến Mộng Huyễn Cảnh làm việc, trong lòng cũng cảm thấy hơi sợ hãi. Tuy rằng Chu Chính cũng có bối cảnh, thế nhưng vẫn có cái gọi là cường long không trấn áp được rắn địa phương, nếu nhue gặp phải nhân vật thật sự đứng sau Mộng Huyễn Thành, thì Chu Chính ở quận Cao Bằng cũng không được sống tốt.

Chu Chính nói:

- Cũng đâu phải bảo anh nhằm vào Mộng Huyễn Thành đâu, là ở đây có người gây rối, cho nên mới bảo anh đến đây. Tôi còn không sợ, anh sợ cái gì!

- Vậy được rồi, tôi lập tức đến ngay!

Lỗ Nghi Hữu nghxi thầm cũng đành vậy. Chu Chính tuy rằng còn trẻ, thế nhưng anh ta hiển nhiên cũng không phải là loại người lỗ mãng không có đầu óc, huống chi, trong lời nói của anh ta dường như còn có ám chỉ gì đó, vì vậy anh ta cũng không buồn lo nữa.

Lập tức, Lỗ Hữu Nghi liền tập hợp nhân lực, đi đến Mộng Huyễn Thành.

Trong lúc này, Trưởng phòng Công an quận Cao Bằng Cao Lập Hương cũng nhận được điện thoại của Cục trưởng Cục Công an thành phố Hứa Kiến Thế.

- Cao Lập Hương anh quản người như thế nào vậy? Còn có tình kỷ luật tổ chức hay không?

Hứa Kiến Thế vừa gọi điện đã mắng một trận.

- Anh lập tức tới Mộng Huyễn Thành gặp Cục trưởng cục xây dựng Phan, dạy dỗ thật tốt cái tên Chu Chính kia cho tôi, đúng là, cái loại gì vậy!

Vừa nghe thấy tên Chu Chính, Cao Lập Hương cảm thấy vừa vui vẻ, vừa lo lắng. Vui vẻ vì Chu Chính không chỉ chọc vào Phó Cục trưởng Ngụy Kiến Kiệt, mà bây giờ còn làm cho nhân vật số một Hứa Kiến Thế tức giận nữa, như vậy, sau này, anh ta đối phó Chu Chính, sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Lo lắng vì Chu Chính kia cũng có bối cảnh, anh ta náo loạn như vậy, nếu nhue thật sự là đang muốn làm chuyện gì, thì y cũng sẽ gặp họa theo. Hơn nữa, hiện tại, vì sao Chu Chính lại chống đối với Cục trưởng Cục Xây dựng Phan, Cục trưởng Phan dù sao cũng không phải là người dễ chọc, chỉ cần nhìn vào việc lần này công trình đường Tân Gian xảy ra sự cố mà ông ta không bị làm sao là biết.

- Xin Cục trưởng Hứa yên tâm. Tôi sẽ qua đó xử lý chuyện này thật tốt.

Cao Lập Hương nói, trong lòng âm thầm buồn bực, có một thuộc hạ như Chu Chính, vừa không nghe lời, vừa có bối cảnh như vậy, ngày tháng đúng là thật không tốt qua. Giống như bây giờ, vốn đang là lúc được nghỉ ngơi, thế nhưng Hứa Kiến Thế chỉ cần gọi một cú điện thoại thôi là anh ta có đánh rắm cũng phải vui vẻ chạy đi làm việc, hơn nữa lại còn phải làm cho thật tốt nữa.

- Bây giờ mà còn ra ngoài, không biết là ngày nghỉ còn bận cái gì cơ chứ!

Vợ của Cao Lập Hương bất mãn nói.

Cao Lập Hương cũng lười không buồn giải thích nhiều, thay quần áo xong liền ra ngoài.

Lúc này, trong Mộng Huyễn Thành, Lỗ Nghi Hữu đã dẫn người tới rồi, thấy bên trong phòng một mảnh hỗn độn, liền đi tới trước mặt Chu Chính, hỏi:

- Cục trưởng Chu, làm sao vậy?

Chu Chính cười cười, đem tình huống đại khái nói lại một chút:

- Đồn trưởng Lỗ, tình huống đại khái là như thế nào, người bị hại cũng ở trong này, xon anh hãy điều tra cho kỹ.

- Là bọn họ đánh người trước.

Lúc này, những tên bị đánh chỉ vào Nguyên Á Văn và Hàn Đông. Vừa rồi, Nguyên Á Văn cầm lấy chai rượu đập vỡ đầu một tên còn Hàn Đông thì cũng trong nháy mắt mà đánh ngã vài người. Tuy rằng,bên ngoài, mấy tên kia không bị thương tổn gì, thế nhưng vẫn cảm thấy rất đau nên cũng không dám tiến lên trước khiêu khích.

Hàn Đông cũng không thèm để ý tới những tên này, nói với Lỗ Nghi Hữu:

- Còn có Cục trưởng Cục xây dựng Phan kia nữa, chuyện tối nay, ông ta là đóng vai trò chủ yếu, anh cũng dẫn về thẩm vấn luôn đi.

Lỗ Nghi Hữu hít một ngụm khí lạnh, Cục trưởng của một đơn vị như Cục Xây dụng thành phố là cùng một cấp bậc với Cục trưởng, Bí thư quận ủy Cao Bằng, Chủ tịch Quận, anh ta chỉ là một Trưởng đồn công an nho nhỏ, làm sao dám động đến. Thế nhưng, người thanh niên trước mắt này, chỉ đứng ở nơi đó thôi mà cũng có một khí thế không giận mà uy, thân phận khẳng định cũng không đơn giản, hơn nữa, lại còn dám chỉ tên nói họ bảo anh ta đem Cục trưởng cục xây dựng về thẩm vấn, khẳng định cũng phải có chỗ dựa rất lớn.

- Còn thất thần làm gì? Lời nói của Lãnh đạo còn dám không nghe hay sao? Lập tức hành động!

Chu Chính trừng mắt nói. Lúc đầu, anh ta chỉ bảo Lỗ Nghi Hữu, vốn không có đen tên Cục Trưởng Phan kia gộp chung vào, chính là đợi Hàn Đông tỏ thái độ, bây giờ, hàn đông đã làm rõ như vậy rồi thì anh ta cũng không e dè gì nữa. Hơn nữa, trong tay anh ta cón có rất nhiều tài liệu thu thập được, chuyện liên quan đến Cục trưởng cục Xây dựng Phan Lợi Chương cũng không ít, vì vậy, cho dù có phải động thủ thật thì anh ta cũng không sợ. Đương nhiên, tất cả đều phải dựa trên điều kiện tiên quyết là có Hàn Đông mạnh mẽ hỗ trợ ở đằng sau.

Phan Lợi Chương thấy mấy người kia sau khi đã biết được thân phận của ông ta rồi mà vẫn muốn cho cảnh sát dẫn ông ta về thẩm tra thì lập tức kinh hãi và phẫn nộ, quơ tay, nói:

- Làm gì! Xem ai dám đụng đến tôi!

Lúc này, mấy người khác cũng tiến đến chỗ Hàn Đông và Nguyên Á Văn nói:

- Bọn họ cũng đánh người, nếu muốn thẩm vấn thì phải thẩm vấn họ trước.

Lỗ Nghi Hữu không kiên nhãn nói:

- Nên xử lý thế nào, đến lượt anh nói chuyện sao, phối hợp một chút đi. Đúng rồi, cô gái này, cô không cần phải sợ, dồn công an nhất định sẽ trả lại sự công bằng cho cô.

Thấy sự tình bị làm lớn lên như vậy, cô gái kia đã sớm cảm thấy sợ hãi, sắc mặt tái nhợt, nước mắt như những giọt trân châu không ngừng chảy xuống.

Nguyên Á Văn nhíu mày, nói:

- Yên tâm đi, tôi đứng ra làm chứng, tối nay, ai cũng chạy không thoát.

Hàn Đông nói luôn:

- Đúng rồi, tiểu Nguyên, cậu tuy là thấy việc nghĩa liền hăng hái làm thế nhưng lát nữa cũng phải phối hợp với đồn công an giải thích tình huống một chút đi.

- Không thành vấn đề.

Nguyên Á Văn nói. Cậu ta biết, Hàn Đông là muốn lợi dụng thân phận của cậu ta để làm việc, thế nhưng, chuyện tối nay, Hàn Đông quả thật cũng không thể dấn thân vào quá sâu, tốt nhất là không có tham dự trực tiếp vào. Hắn là lãnh đạo Thành ủy, chỉ cần đứng ở phía sau là đủ rồi.

Ngay sau đó, Nguyên Á Văn cười ha hả nói:

- Tuy nhiên, lãnh đạo, đến lúc đó anh phải đáp ứng một điều kiện của tôi.

Hàn Đông trừng mắt nhìn cậu ta, nói:

- Ít nói nhảm đi, xử lý chuyện cho tốt rồi nói sau.

Nguyên Á Văn bĩu môi nói:

- Được rồi, ai kêu anh là Lão đại cơ chứ.

Kỳ thật, điều kiện của cậu ta chính là muốn Hàn Đông dạy cậu ta công phu quyền cước. Vừa rồi, biểu hiện của Hàn Đông khiến cậu ta vô cùng khiếp sợ, thế nhưng trong lòng không ngừng hâm mộ, nghĩ thầm nếu như mình cũng lợi hại như vậy, thì thật là phong cách cỡ nào, muốn tán gái khẳng định cũng sẽ dễ như trở bàn tay.

Thấy Hàn Đông và Nguyên Á Văn dù gặp chuyện nhueng vẫn có bộ dáng ung dung, dường như căn bản là không đem chuyện tối nay để trong lòng, Lỗ Nghi Hữu cũng thấy nghi hoặc, nhìn qua, hai người bạn này của Cục trưởng Chu cũng không phải là người đơn giản, mà Chu Chính cũng có bộ dáng không sợ hãi chút nào, anh ta cũng yên tâm hơn, dù sao thì trời có sụp xuống thì cũng có người trên cao phụ trách rồi, không chết được!

Lỗ Nghi Hữu liền lập tức đi tới trước mặt Phan Lợi chương, khách khí nói:

- Mời anh phối hợp công tác với chúng tôi.

- Làm càn!

Phan Lợi Chương phẫn nộ nói.

- Bây giờ tôi sẽ gọi cho Chủ tịch Quận của mấy người, xem mấy người ở quận Cao Bằng này là làm sao vậy.

Nói xong, ông ta liền lấy điện thoại gọi cho Chủ tịch Quận Thường Tĩnh Phong.

Lỗ Nghi Hữu vừa nghe liền lập tức cảm thấy khó xử, quay đầu nhìn về phía Chu Chính.

Chu Chính cũng rất buồn bực, nghĩ thầm tên Phan Lợi Chương này nếu như cứ gọi điện đi khắp nơi như vậy thì chuyện này rất dễ sẽ bị làm lớn lên, liền quay đầu nhìn Hàn Đông.

Hàn Đông trong lòng cũng rất tức giận, trầm giọng nói:

- Phải thật sự điều tra, không vu oan, không dung túng!

- Người anh em này hà tất phải đem sự tình làm lớn ra như vậy, làm vậy thì với ai cũng không được tốt.

Ông chủ kia nhìn ra Chu Chính nghe theo Hàn Đông, cho nên mới đi tới thấp giọng nói, bên trong còn mơ hồ có ý uy hiếp.

Hàn Đông cười khinh thường, không thèm để ý. Không có lý nào, Hàn Đông muốn rat ay quản chuyện tối nay, cũng đâu có nhắm vào Mộng Huyễn Thành, ông chủ Tạ này chạy ra đây làm gì? Hơn nữa, cho dù Hàn Đông là thật sự muốn động thủ với Mộng Huyễn Thành, thì cũng đâu có gì phải lo lắng, làm sao có thể để ý tới sự uy hiếp của ông ta?

Ông chủ Tạ thấy Hàn Đông căn bản là không thèm để ý đến mình, lại nhìn dáng vẻ của hắn dường như là giống người ở bên trong thể chế, cho nên nói tiếp:

- Người anh em, ở nơi này cũng không thể tự tiện làm bậy được, lãnh đạo Thành ủy cũng thường xuyên tới đây dùng cơm, anh nếu cứ như vậy thì…

Hàn Đông kiên nhẫn nói:

- Được rồi, ông nói thế chứ nói nữa với tôi cũng vô dụng.

Ông chủ Tạ kia thấy Hàn Đông không cho mình mặt mũi, liền hung hăng trừng mắt nhìn hắn, lập tức đi đến bên cạnh gọi điện thoại.

- Lỗ Nghi Hữu, ở đây xảy ra chuyện gì:

Trưởng phòng Công an quận Cao Bằng Cao Lập Hương rốt cục cũng chạy tới nơi, người y nhìn thấy đầu tiên chính là Trưởng đông Công An Lỗ Nghi Hữu.

- Anh có biết mình đang làm cái gì hay không? Cút về hết cho tôi!

- Cục trưởng, chúng tôi sẽ lập tức rút về.

Lỗ Nghi Hữu nói, rồi lập tức nói với Phan Lợi Chương:

- Mời anh phối hợp công tác với chúng tôi.

- Tôi không phối hợp thì làm sao!

Phan Lợi Chương thấy trưởng phòng Công an Quận Ca Bằng đã đến đây rồi, hơn nữa, ông ta cũng vừa mói gọi điện cho Thường Tĩnh Phong, ông ta thật không tin mấy tên cảnh sát này lại thật sự dám làm gì ông ta.

Cao Lập Hương thấy Lỗ Nghi Hữu không nghe lời, lại còn muốn dẫn Phan Lợi Chương đi, liền tức đến mức sắc mặt xanh mét, không chỉ vì vừa rồi y đã hứa với Hứa Kiến Thế, mà quan trọng hơn là hình như một Cục trưởng như y mà một chút quyền uy cũng không có.

- Chu Chính, cậu rốt cuộc là muốn làm gì:

Cao Lập Hương đành phải tìm Chu Chính, trầm giọng nói:

- Còn có tình kỷ luật tổ chức hay không? Khẩn trương dẫn người rút đi!

Chu Chính cười nói:

- Thật ngại quá, Cục trưởng Cao, tối nay tôi vốn không đi làm, chẳng qua là vừa lúc gặp phải chuyện này cho nên mới thông báo cho người của đồn công an tới giải quyết mà thôi.

- Anh…

Cao Lập Hương bị chịc tức, nghĩ thầm là tên Chu Chính này quả thực là quá đáng ghét, mà điều càng làm cho y buông bực hơn đó là Quận Cao Bằng có nhiều đồn công an như vậy, mà Trưởng đồn Công an Lỗ Nghhi Hữu lại quyết tâm đi theo Chu Chính, đối với lời nói của mình thì chỉ bằng mặt chứ không bằng lòng, nhất thời đúng là không có cách nào.

Tuy nhiên, chuyện lần này đã kinh động đến cả Cục trưởng Cục Công an Thành Phố rồi, cho nên Cao Lập Hương quyết định mượn cơ hội này đánh đổ Chu Chính. Lỗ Nghi Hữu không phải là không nghe lời y hay sao, vậy y sẽ điều Lỗ Nghi Hữu đi xem một mình Chu Chính thì có thể làm được gì.

- Lỗ Nghi Hữu, anh đúng là không muốn làm cái chức đồn trưởng kia nữa rồi. Ngày mai tôi sẽ mở cuộc họp miễn chức của anh!

Cao Lập Hương phẫn hận nói. Y cũng muốn mượn chuyện này để thị uy với Chu Chính. Nguyên Á Văn thấy thế, khinh thường nói:

- Quan uy của Cục trưởng Cao thật lớn đó!

- Anh là ai?

Cao Lập Hương trừng mắt nhìn về phía Nguyên Á Văn:

- Chuyện của Cục cảnh sát đến lượt anh nói chen vào hay sao?

Lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, một người đàn ông hói đầu đi đến. Người này chính là Chủ tịch quận Cao Bằng Thường Tĩnh Phong. Ông ta vừa vào cửa, đã nhìn thấy Phan Lợi Chương, liền tiền lên, cười nói:

- Cục trưởng Phan, có chuyện gì mà gấp như vậy?

Phan Lợi Chương nói:

- Chủ tịch Quận Thường, Cục công an của mấy ông đúng là rất lợi hại đấy, không ngờ còn muốn bắt tôi về!

- Cục trưởng Phan nói đùa, khẳng định là có chuyện gì hiểu lầm rồi!

Thường Tĩnh Phong cười nói, quan hệ cá nhân giữa hai người vốn vẫn không tồi, nghĩ thầm không biết ở Cục công an rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, liền quay đầu nói với Cao Lập Hương:

- Lão Cao, anh làm cái gì vậy…

Lúc ông ta đang quay đầu thì vừa lúc nhìn thấy Hàn Đông đang cười lạnh nhìn ông ta, đồng thời một khắc kia cũng nhận ra thân phận của Hàn Đông. Ngày đó, lúc mở đại hội cán bộ, vị trí mà Thường Tĩnh Phong được ngồi vừa vặn đối diện với Hàn Đông, bởi vậy, đối với vị Ủy viên thường vụ thành ủy, Phó Chủ tịch thành phố trẻ tuổi này, ông ta có ấn tượng rất sâu sắc. Khi ấy, ông ta cũng vô cùng khiếp sợ Hàn Đông còn trẻ như vậy mà đã lên được vị trí này rồi, tỏng lòng còn vô cùng hâm mộ nữa. Lúc này, thấy Hàn Đông không có hảo ý nhìn mình, ông ta lập tức trợn tròn mắt.

- Hàn…

Thường Tĩnh Phong biến sắc, tiến lên, mở miệng muốn tiếp đón, thế nhưng lại nhìn thấy Hàn Đông nghiêm khắc trừng mắt nhìn lại, liền lập tức đình chỉ, nghĩ thầm, phỏng chừng là Hàn Đông không muốn bị bại lộ thân phận.

Tuy nhiên, khi nhìn thấy Chu Chính đứng ở bên người Hàn Đông, ông ta rốt cuộc đã hiểu vì sao Cục Công an nhất định phải dẫn Phan Lợi Chương về, có Hàn Đông ở đây thì còn có gì là không thể.

- Chủ tịch quận Thường, chào ông, đây là Phó Cục trưởng Cục Công an Chu Chính, tối nay là do anh ta.

Cao Lập Hương thấy Phan Lợi Chương gọi cả Chủ tịch Quận tới đây, nghĩ thầm là tên Chu Chính này khẳng định sẽ không được sống tốt, cho nên không kìm được mà tiến lên trước nói hai câu.

- Được rồi, xảy ra chuyện gì, nên xử lý thế nào thì cứ xử lý như thế. Tôi tuy là Chủ tịch Quận, thế nhưng cũng sẽ không tùy ý can thiệp vào công tác của Cục Công an.

Thường Tĩnh Phong nghiêm mặt nói, đồng thời, ông ta cũng có chút nghi hoặc, nghĩ thầm là không biết lão Phan này đã gây ra chuyện gì mà ngay cả Hàn Đông cũng không nhận ra, lần này ông ta đúng là đụng phải gậy sắt rồi, không chết thì cũng mất một lớp da.

Ông ta cũng không biết phải nói sao. Hôm đó, Phan Lợi Chương vốn ngồi ở chỗ cách xa Hàn Đông, tối nay lại còn uống rượu vào nữa, cho nên, mặc dù là đứng đối mặt với Hàn Đông, thế nhưng làm sao có thể nghĩ rằng người thanh niên này chính là Ủy viên thường vụ mới tới đâu.

Nghe Thường Tĩnh Phong nói xong, Cao Lập Hương lập tức trợn tròn mắt, Thường Tĩnh Phong không phải là người do Phan Lợi Chương gọi tới hay sao, như thế nào lại đảo ngược đứng về bên của Chu Chính rồi?

Phan Lợi Chương nghe thấy Thường Tĩnh Phong nói như vậy liền bất mãn nói:

- Lão Thường, anh làm gì vậy?

Thường Tĩnh Phong quay đầu nói:

- Cục trưởng Phan, tôi tin tưởng Cục Công an sẽ không vu oan cho người tốt.

Hàn Đông còn đứng ở bên kia, ông ta cũng không thể ám chỉ gì với Phan Lợi Chương được.

- Thường Tĩnh Phong, ông bị thần kinh cái gì vậy?

Phan Lợi Chương lập tức nóng nảy , kêu gào nói:

- Não ông có bị thiêu mất không?

Nghe lời ông ta nói thì có thể thấy được Cục trưởng Cục Xây dựng này hống hách cỡ nào.

Thường Tĩnh Phong trong lòng rất buồn bực thế nhưng lại không có cách nào, nghĩ thầm rằng hôm nay đúng thwucj không hpải là ngày tốt, liền xoay người nói với Hàn Đông:

- Chuyện này cứ quyết định như vậy, nếu Ngài không có gì chỉ bảo nữa, tôi xin được phép ra về, kỳ thật, tôi cũng không biết rõ tình hình.

Câu nói phía sau, chính là muốn thanh minh cho bản thân mình, nói cho Hàn Đông biết là ông ta tuy rằng có đến đây thế nhưng vẫn thuộc loại không rõ chân tướng, bây giờ tôi ra về, cái gì cũng không quản nữa là được rồi chứ.

- Này…

Phan Lợi Chương thấy lúc Thường Tĩnh phong nói chuyện, thắt lưng có hơi cong xuống, vẻ mặt nịnh nọt tươi cười, hơn nữa, lại còn dùng kính ngữ, sắc mặt lập tức thay đổi. ông ta cho dù đã uống rượu thế nhưng cũng vẫn biết suy nghĩ, rốt cục cũng biết được người trẻ tuổi trước mặt này không hề đơn giản, nếu không thì Thường Tĩnh Phong cũng sẽ không biểu hiện như vậy. Chỉ có điều, ông ta tuy rằng thấy Hàn Đông có chút quen mắt, thế nhưng trong thời gian ngắn cũng không thể nhớ được người này là ai. Con ông cháu cha ở Thành phố này cũng đâu có ai trông giống hắn đâu, nhất thời, ông ta còn nghĩ Hàn Đông là coi trai của một Lãnh đạo Thành ủy nào đó.

- Dù sao thì tôi cũng làm hết khả năng để ám chỉ rồi, nếu như lão Phan ông còn không biết mà phản ứng lại thì tôi cũng không có cách nào mà xử lý cả.

Thường Tĩnh Phong thầm nghĩ trong lòng, thấy Hàn Đông khẽ gật đầu, ông ta liền xoay người đi ra ngoài.

- Lão Thường…

Phan Lợi Chương kêu lên một tiếng, trong óc bất thình lình nhớ ra được thân phận của Hàn Đông, cả người lập tức run lên, rượu cũng tỉnh hẳn, sắc mặt bỗng trở nên tái nhợt, giơ tay ba ba tát vào miệng của mình, nói:

- Ai bảo ngươi uống nhiều rượu như vậy chứ.

Làm xong mấy động tác đó, ông ta cất bước đi đến trước mặt Hàn Đông.

Những người khác nhìn thấy hành động vừa rồi của ông ta thì đều kinh ngạc mở to mắt, chuyện tối nay quả thực là có chút quỷ dị, Thường Tĩnh Phong và Phan Lợi Chương không có bị điên chứ?

Hàn Đông hiểu được là Phan Lợi Chương khẳng định đã nhận ra hắn, liền hừ lạnh một tiếng, bước nhanh ra ngoài, căn bản là không để cho Phan Lợi Chương có cơ hội nói chuyện.

Thấy Hàn Đông nhanh chóng ra khỏi phòng, Phan Lợi Chương lúc này quả thực chính là khóc không ra nước mắt, sắc mặt lúc xanh, lúc trắng, trong lòng tràn ngập sợ hãi.

Cao Lập Hương hiện tại rốt cuộc cũng phản ứng lại, xem ra thân phận của người trẻ tuổi kia thật không đơn giản, nếu không thì Chủ tịch quận cũng sẽ không đột nhiên thay đổi thái độ như vậy, hơn nữa, Phan Lợi Chương cũng sẽ không tự vả mặt mình. Người có thể khiến cho hai Cục trưởng có thực quyền biểu hiện như vậy, quả thực là rất không đơn giản.

- Mẹ nó, khó trách Chu Chính lại kiêu ngạo như vậy, dám dẫn cả Phan Lợi Chương về điều tra.

Cao Lập Hương trong lòng buồn bực không thôi.

- Bố mày đến đây làm gì cơ chứ!

Tuy nhiên, y không muốn đến cũng không được bởi vì Cục trưởng Cục công an thành phố đã tự mình gọi điện bảo y tới. Hiện tại, Cao Lập Hương cảm thấy mình giống như con chuột chui đầu vào rọ, cả hai đầu đều bị ức hiếp.

- Lại đây, việc này giao cho Lỗ Nghi Hữu anh xử lý.

Cao Lập Hương tùy ý phân phó một câu rồi cũng chuong ra ngoài. Dù sao người mà cả Phan Lợi Chương và Thường Tĩnh Phong đều không thể trêu vào thì y cũng không thể động vào được.

Ra đến bên ngoài, Cao Lập Hương liền gọi điện cho Cục trưởng cục công an thành phố, nói:

- Cục trưởng Hứa, chào ngài, tôi là Tiểu Cao…

- Chuyện xử lý thế nào rồi:

Hứa Kiến Thế hỏi.

- Tôi nói này lão Cao, cái tên Chu Chính kia phải được dạy dỗ nhiều mới được, một chút tính kỷ luật của tổ chức cũng không có!

Cao Lập Hương cười chua xót nói:

- Cục trưởng Hứa, chuyện này có chút phức tạp, vừa rồi, Chủ tịch quận cũng tới đây, phía đối phương có một người đàn ông trẻ tuổi giống như cũng rất có lai lịch, Chủ tịch quận Thường cũng không nói được gì mà đã chạy đi mất rồi, Cục trưởng Phan hình như cũng nhận ra đối phương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.