Người Cầm Quyền

Chương 437: Chương 437: Vẫn còn có ý tưởng




Thấy Hề Hiểu Kiện vô cùng quan tâm tới Cục xây dựng và xử lý đô thị.

Đập điện thoại, khóe miệng Hàn Đông lộ ra vài phần cười khẩy.

Trên thực tế, Hàn Đông cũng không có cố ý nhằm vào Cục xây dựng đô thị, cho dù tối qua gặp phải việc kia, tuy nhiên Hàn Đông vô cùng khó chịu đối với hành vi của Phan Lợi Chương, nhưng vẫn là rời đi trước, chỉ là sự việc giao cho Chu Chính và Nguyên Á Văn, sau đó Chu Chính khi gọi điện đến, Hàn Đông thậm chí còn để Chu Chính chuyển cáo cho Nguyên Á Văn, không cần làm đến mức quá lửa đâu.

Hàn Đông biết, bây giờ có rất nhiều cặp mắt nhìn vào mình, mọi người đều đang quan sát mình, xem mình chuẩn bị làm những gì.

Cũng chính là nguyên nhân Hàn Đông chậm rãi không có động tác lớn. Cho dù là nhằm vào Cục xúc tiến đầu tư, thủ đoạn của Hàn Đông cũng có vẻ ôn hòa.

Đương nhiên, Hàn Đông tự mình tuy không hề truy đuổi đánh mạnh, nhưng ý tứ trong câu nói, lại cho phép Nguyên Á Văn làm việc của tối qua, tiếp tục làm. Sở dĩ như vậy, Hàn Đông cũng là nghĩ thông để Nguyên Á Văn đến tìm hiểu tình hình một chút. Bởi vì thân phận của Nguyên Á Văn đặc biệt, cho dù anh ta không chủ động làm ồn ào, chỉ sợ lãnh đạo chủ yếu trong thành phố biết được thân phận của anh ta, bởi vì để anh ta đuổi theo gây phiền phức cho Phan Lợi Chương, chắc chắn khiến một số người nào đó đau đầu.

- Không có chuyện gì, diện mạo thật của mọi người sao lại lộ ra được.

Hàn Đông vẻ mặt tươi cười, có điều hắn không ngờ trong chuyện của Phan Lợi Chương, đã làm cho Bí thư Thành ủy Hề Hiểu Kiện đứng ra, dựa vào tưởng tượng của Hàn Đông lúc trước, còn cho là Phó chủ tịch Tạ Thị Duy phân công quản lý Cục xây dựng đứng ra thay Phan Lợi Chương nói chuyện.

Tuy nhiên, Hề Hiểu Kiện đứng ra, cũng khiến Hàn Đông hiểu rằng, tại sao Hề Hiểu Kiện và Hạ Kim Cường lại đối chọi gay gắt với nhau như vậy ở trên công trình đường Tân Giang.. Thậm chí còn để người của mình nắm lấy công trình này, Hề Hiểu Kiện lợi dụng thân phận Bí thư Thành ủy, trực tiếp chọn người.

- Cũng không biết phía trên công trình đường Tân Giang, rốt cuộc còn liên lụy bao nhiêu người nữa, xem ra cũng là một cái giá. Hề Hiểu Kiện và Hạ Kim Cường đều muốn đem quyền chủ động giao vào tay mình, trước đây mình lại không thích hợp trộn lẫn bên trong, nếu không rất khả năng hai bên không có kết quả nói chuyện tốt đẹp.

Hôm nay Lữ Nam Phương và Ngưu Chí Không đến, bởi vậy Hàn Đông ăn cơm trưa, đang ngồi trong nhà, thừa dịp lúc nhàn rỗi để suy nghĩ tình hình trước mặt, thành phố Tân Châu vì việc của công trình đường Tân Giang, vừa mới trải một một trận động đất vừa phải trong chốn quan trường, Hàn Đông bố trí cũng chính là mới bị lộ ra. Tuy nhiên tình hình bây giờ xem ra, chỉ sợ có rất nhiều thứ, cũng không hoàn toàn bại lộ, chỉ có điều vì một vài nguyên nhân nào đó mà tạm thời dừng lại, hoặc là dùng cách nói khác là bởi vì xem xét đại cục, hoặc là được một số người che chở.

- Mình thấy sớm muộn cũng có ngày phải nổ ra.

Bây giờ thành phố Tân Châu tuy bên ngoài bình thường, nhưng bên trong gợn sóng không ít, Hàn Đông cảm thấy đường Tân Giang sớm muộn cũng bị một lần động đất, không biết đến lúc đó đối với Ủy ban nhân dân thành phố Tân Châu có ảnh hưởng lớn thế nào. Đương nhiên, Hàn Đông cũng không muốn bị liên lụy, bây giờ hắn phải nhanh một chút thu dọn cho nhanh địa bàn của mình, ít nhất trong tương lai có sự việc gì phát sinh, có thể tránh được bản thân bởi vì vấn đề phân công quản lý mà bị liên lụy.

Khoảng mười rưỡi, điện thoại của Hàn Đông vang lên, là điện thoại của Phó bí thư Thành ủy Ngụy Du Vĩ gọi đến, trong điện thoại ông ta khách khí nói

- Phải Chủ tịch Hàn không, tôi là Ngụy Du Vĩ, trưa nay ngài có rảnh không, tôi mời ngài ăn cơm, cũng coi như là tiệc chào mừng anh

Đối với lời mời của Ngụy Du Vĩ, Hàn Đông vô cùng nghi ngờ, cái này căn bản không hợp đạo lý thông thường, về phần ông ta nói chào mừng, căn bản chỉ là mượn cớ.

Ngụy Du Vĩ là Phó bí thư Thành ủy chuyên trách, được xếp danh thứ ba trong Thường ủy Thành ủy, tình huống thông thường, ông ta chủ động mời Hàn Đông, Hàn đông đáp ứng ngày. Chỉ có điều, việc hôm nay có chút đặc biệt, Lữ Nam Phương tối qua gọi điện nói hôm nay đến thành phố Tân Châu, bởi vậy Hàn Đông đành phải cáo lỗi nói

- Xin lỗi, Bí thư Ngụy, hôm nay tôi có hai người bạn từ Thục Đô qua chơi, thật sự không có thời gian.

- Thật không, vậy thôi vậy. Chủ tịch Hàn đón bạn cho tốt vào, chúng ta để lần sau cũng được.

Ngụy Du Vĩ trong điện thoại nói rất bình thản, dường như sớm đã đoán được việc bị Hàn Đông từ chối.

Hàn Đông nói

- Thật xin lỗi, có thời gian tôi mời Bí thư Ngụy vậy.

Hắn nói có thời gian, cái đó thì phải xem tình hình rồi, cho dù bây giờ Hàn Đông còn không muốn hòa vào trong cuộc tranh đoạt của ba người Hề Hiểu Kiện, Hạ Kim Cường và Ngụy Du Vĩ, nếu như cá nhân mời Ngụy Du Vĩ ăn cơm, truyền ra ngoài không biết có thể khiến người khác liên tưởng đến cái gì nữa.

Về phần bị mình từ chôi, Ngụy Du Vĩ nghĩ thế nào, Hàn Đông cũng không nghĩ nhiều. Đồng thời đối với cuộc họp hội nghị Thường ủy lần đầu tiên, Ngụy Du Vĩ đề nghị mình làm chủ quản công trình đường Tân giang, trong lòng vô cùng nghi ngờ và cảnh giác, trước khi làm rõ ý đồ thật sự của Ngụy Du Vĩ, Hàn Đông không thể dễ dàng biểu hiện điều gì.

Cho đến khoảng mười hai giờ, Lữ Nam Phương và Ngưu Chí Không mới tới, Hàn Đông đưa bọn họ tới sơn trang Thanh Vân, đặt một phòng ăn cơm.

- Anh Đông, tôi thấy đường xá Tân Châu nên sửa đi một chút, từ Thục Đô đến Tân Châu cũng chẳng bao lâu, nhưng sau khi vào Tân Châu, từ huyện Hoa Bình đến khu thành phố, đường xá kém quá, không tương xứng chút nào với hình tượng của Tân Châu.

Ngưu Chí Không cười nói.

Hàn Đông nói

- Đướng kém một chút, nhưng tôi bây giờ không có phân công quản lý mảng đó, ngoài ra tôi vừa mới tới, cũng không thể khoa chân múa tay vào công việc của người khác được.

Đối với Lữ Nam Phương và Ngưu Chí Không, Hàn Đông cũng chẳng giấu diếm gì, tự nhiên cũng không thể nói giọng nhà quan, nói đều là thật lòng. Giao thông mảng đó là do Phó chủ tịch Vương Hiểu phân công quản lý, Hàn Đông tuy là Thường ủy Thành ủy, là lãnh đạo Thành ủy, nhưng là hắn cũng có công việc phân công quản lý của mình, cũng không thể tùy tiện khoa chân múa tay đối với công việc người khác được. Nếu như Hàn Đông là Chủ tịch Thành phố, hoặc là Phó chủ tịch thường trực, vậy thì còn dễ nói một chút. Đương nhiên rồi, Hàn Đông kỳ thật cũng có thể trong văn phòng Chủ tịch thành phố đề nghị chuyện này, có điều chuyện đường công cộng chỉ là chuyện nhỏ, đề cập đến các phương diện, đồng thời cần phải đầu tư rất lớn, Hàn Đông đã không phải là chủ quản, đề xuất ra, cũng chẳng có tác dụng gì.

Ngưu Chí Không biết Hàn Đông nói thật, cười nói

- Xem ra anh Đông anh còn phải tiếp tục nỗ lực, tranh thủ sớm ngày nắm quyền chủ động đi, chỉ cần anh Đông làm, Thành phố Tân Châu chắc chắn sẽ thay đổi lớn.

Hàn Đông tức giận nói

- Cậu chém gió, cậu nghĩ tôi là ai thế, cơm thì ăn từng bữa, đường cũng phải đi từng bước chứ.

Lữ Nam Phương cười ha ha nói

- Ngược lại là tiểu Đông cậu mới có hai mươi sáu tuổi, đúng rồi, còn là tuổi mụ, đã là Thường ủy Thành ủy rồi, cũng không vội lắm, từ từ là tốt nhất.

Nghe anh ta nói vậy, Hàn Đông và Ngưu Chí Không đều ngạc nhiên nhìn về phía anh ta, gã này còn có thể nói ra kiểu này nữa cơ àh, xem ra cũng không phải là không hiểu gì.

Nhìn thấy hai người không có ý tốt nhìn mình. Lữ Nam Phương ngừng cười, lập tức trợn mắt.

- Hai câu đồng loạt nhìn tôi làm gì, tôi nói có gì sai sao? Hứ, tôi nếu muốn vào trong thể chế, bây giờ nói gì cũng là Chủ tịch Thành phố rồi.

- Tôi thấy Chủ tịch thành phố đều uất ức cho cậu rồi, ít nhất cũng phải là một chức Chủ tịch tỉnh.

Hàn Đông cười nói, đồng thời trong lòng cũng hiểu, Lữ Nam Phương vừa nói những lời lúc này, thực tế cũng là muốn tốt cho mình, cho dù đổi lại là người khác, hơn hai mươi tuổi làm đến vị trí Phó chủ tịch thành phố, Thường ủy Thành ủy, chỉ sợ trong lòng có chút hời hợt, đầu óc nóng muốn nghĩ làm chuyện lớn chút cũng là điều bình thường. Cho dù Hàn Đông bây giờ trong đầu rất tỉnh táo, nhưng đối với những thiện ý Lữ Nam Phương nhắc nhở hắn cũng rất để ý. Đồng thời Hàn Đông cũng hiểu, Lữ Nam Phương sở dĩ nói vậy, chủ yếu là quan hệ hai người bây giờ không giống nhau, anh ta cũng hy vọng bản thân ổn định một chút

Ngưu Chí Không cười nói

- Đông ca, anh bây giờ quản cái gì, cần chúng tôi làm gì, anh trực tiếp chỉ bảo một tiếng là được.

Hàn Đông nói

- Tôi bây giờ phân công quản lý không liên quan đến hai người là Cục xúc tiến đầu tư, có điều tôi cũng không thể trực tiếp tiếp quản chuyện của Cục xúc tiến đầu tư, bây giờ tôi việc cấp bách phải làm là thuận lòng người mà thôi.

Lữ Nam Phương và Ngưu Chí Không đều là người thông mình, vừa nghe là biết tình hình bây giờ của Hàn Đông cũng không dễ lạc quan, ít nhât Hàn Đông phân công quản lý lỗ hổng nhân sự, chỉ sợ cũng không thuận lợi.

Lữ Nam Phương thời dài nói

- Xem ra làm việc gì cũng khó.

Hàn Đông cười nói.

- Tôi thấy anh chẳng có gì khó cả, mỗi ngày đều thật phóng khoáng.

Lữ Nam Phương nói

- Không phải chứ, tôi bây giờ cũng bận công việc chứ, không tin cậu hỏi Chí Không.

Ngưu Chí Không gật đầu.

- Khoảng thời gian này Nam Phương tiến bộ thật, có điều thời gian này tôi còn chuẩn bị đưa anh ta làm tổng giám thị trường, lời anh ta nói đều là sự thật.

Thời gian này Lữ Nam Phương quyết tầm chìm xuống, đối với nghiệp vụ thông tin Nam Không ngược lại anh ta thành thục khá nhanh, lại thêm anh ta toàn lực lôi kéo Lữ Nam Phương bởi vậy Tổng giám thị trường cũng không có gì cả.

Hàn Đông cười nói

- Được đấy, tiến bộ khá lớn.

Lữ Nam Phương cười ha ha nói

- Đương nhiên rồi, có điều tôi không muốn làm tổng giám thị trường gì gì, đến lúc đó làm Phó tổng là được rồi.

Anh ta tuy nghiêm túc làm khoảng thời gian này, nhưng để anh ta thật sự hoàn toàn làm thương nhân nghiệp vụ này, anh ta chắc chắn không làm đâu, vị trí Tổng giám thị trường này đối với công ty mà nói, đương nhiên vô cùng quan trọng, thậm chí quan trọng không ít so với Phó tổng thông thường, bởi vậy chỉ muốn là Phó tổng thôi, thế này mới thoải mái hơn.

Ba người vừa ăn cơm vừa nói chuyện, cũng tự tại.

Ăn cơm xong, cũng đã qua một giờ chiều rồi, ba người cứ ở trong phòng của Thanh Vân sơn trang uống trà. Thanh Vân sơn trang là chỗ tụ tập ăn uống, giải trí cũng ở đó, trong đó có mấy phòng vừa hay ngoài vìa, giống như một cái đình nhỏ, xung quanh mai vàng từng đám, mùi thơm từng hồi, làm cho tâm tình người ta thật sảng khoái.

Sáng ngày thứ hai, Hàn Đông vừa mới đi làm không lâu, Tả Nhất Sơn tiến vào báo cao.

- Chủ tịch, Chủ nhiệm Thôi phòng làm việc ở Thục Đô tới báo cáo công việc.

Hàn Đông ngẩn người, lập tức nhớ mình khi còn nhậm chức ở thành phố Tân Châu, người này sớm đã biết tin muốn tìm mình báo cáo công việc, xem ra chắc chắn có chút quan hệ rồi, liện gật đầu nói

- Để ông ta vào đi.

Tả Nhất sơn đi ra ngoài, rất nhanh đã đem theo một người đi vào, người này thân hình gầy yếu, đôi mắt rất có thần thái, vừa thấy là người rất khôn khéo.

- Chủ tịch Hàn chào ngài, tôi là Thôi Bác Dung ở trụ sở văn phòng Thục Đô, trước kia có gọi điện cho ngài, hôm này đến báo cáo công việc một chút về tình hình công việc.

- Ngồi xuống rồi nói.

Hàn Đông thản nhiên nói. Thục Đô là thành phố tỉnh lị của tỉnh Tây, bởi vậy mỗi một thành phố đều có văn phòng Trú Thục Đô tương đương, tính chất công việc này không có khác biệt lắm với văn phòng tại thủ đô, chỉ có điều cấp bậc thấp hơn nửa cấp so với văn phòng ở thủ đô, là đơn vị cấp Cục phó. Lẽ ra Thôi Bác Dung chỉ là cán bộ cấp Cục phó, đến Thành ủy Thường ủy báo cáo công tác có chút không thích hợp, có điều văn phòng tại Thục Đô lại là bộ môn do Hàn Đông phân công quản lý, bởi vậy ông ta tới báo cáo công việc, cũng coi như cho qua.

Thôi Bác Dung là Chủ nhiệm văn phòng tại Thục Đô, mồm mép khá là cao. Công việc của ông ta là nghĩ cách cùng với các bộ môn của Ủy ban nhân dân tỉnh và Tỉnh ủy làm thông tin liên lạc, đồng thời khi lãnh đạo cần, phụ trách dẫn đi gặp một số lãnh đạo, bởi vậy nói ra thì trơn tuồn tuột, có vẻ hay nói.

Tuy nhiên Hàn Đông nhìn ra được, người này có vẻ hơi phù phiếm, hoặc là bởi vì thường ở Thục Đô hằng năm, trong lời nói, cũng vô tình toát lên vẻ đắc ý. Bởi vậy Hàn Đông không có hứng thú với ông ta, đợi ông ta báo cáo mấy phút, liền gật đầu thể hiện mình biết rồi.

Thôi Bác Dung thấy thái độ của Hàn Đông có chút lãnh đạm, liền cũng biết tự giác cáo từ, đi xuống lầu, lên xe, ông ta thì thầm một câu.

- Con mẹ nó chứ, chút thể diện cũng không cho.

Lập tức lôi điện thoại ra, gọi cho một số, vẻ mặt mang nụ cười nịnh nót nói

- Hồng Thiếu gia, tối nay có bận gì không, tôi từ Tân Châu mang chút đồ cho cậu. Vâng, vâng, vậy tối nay tôi liên lạc với cậu.

Số ông ta gọi chính là số của Pháo Hoành Hồng, cũng cơ duyên trùng hợp, khiến ông ta quen Pháo Hoành Hồng, biết được gã đó là con trai Phó bí thư Tỉnh ủy, Thôi Bác Dung tự nhiên biết ý, dưới mấy lần nịnh bợ, Pháo Hoành Hồng cũng miễn cưỡng tiếp nhận ông ta. Bởi vậy ông ta bây giờ mau chóng nghĩ cách nịnh bợ Pháo Hoành Hồng, lần này đi một chuyến tới Tân Châu, cũng là mượn cớ mang chút rượu đặc sản kéo gần quan hệ. Vốn dĩ đối với Pháo Hoành Hông có đáp ứng gặp mình không, ông ta cũng không có hy vọng gì, ai biết gọi điện rồi, ngữ khí Pháo Hoành Hông giọng điệu tuy vẫn cao ngạo như trước, khinh thường, những đáp ứng lại nỗ lực của mình cũng không phí sức, bởi vậy trong lòng Thôi Bác Dung vô cùng vui mừng, vừa nãy ở chỗ Hàn Đông nhận chút oan ức cũng không tính toán gì.

Lúc này, bí thư Thành ủy Tân Châu biết thân phận của Nguyên Á Văn, tâm tình bây giờ của ông ta rất buồn bực.

- Lẽ nào Hàn Đông đem chuyện này giao cho Nguyên Á Văn làm, hắn rốt cuộc còn muốn giơ tay àh.

Ở Hề Hiểu Kiện xem ra, Hàn Đông lợi dụng Nguyên Á Văn, mục đích rất đơn giản, chính là muốn động vào Cục trưởng Phan Lợi Chương của Cục xây dựng đô thị, chưa biết chừng vì công trình của đường Tân Giang, cho dù ngày đó trên hội nghị Thường ủy Phó bí thư Ngụy Du Vĩ nêu danh Hàn Đông phụ trạch công trình đường Tân Giang, tuy lúc đó Hàn Đông biểu hiện không có hứng thú, nhưng ai biết trong lòng hắn muốn gì chứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.