Nguyên Á Văn tủm tỉm cười, nói:
- Chỉ sợ Mục Mã Sơn Trang không
chỉ là một cái tổ nhền nhện, mà còn là một tổ ong vò vẽ, nghe nói có một vài người thường xuyên đến đây để được hưởng thụ các chị em hầu hạ.
Hàn Đông nhìn thấy ánh mắt cậu ta sáng lên, liền mỉm cười, nói:
- Anh sẽ không ngưỡng mộ đấy chứ?
Nguyên Á Văn nhìn lướt qua Phương Lỵ đang hát song ca với Viên Thanh Yến, nghiêm mặt nói :
- Anh Đông, anh không nên hủy hoại danh tiếng của tôi, tôi là một người trong sáng, là con người có thú vui cao cấp đấy.
Hàn Đông mỉm cười, nói:
- Cũng không biết sự trong sáng này của cậu có thể duy trì bao lâu. Đúng
rồi, Chu Chính, việc liên quan đến Mục Mã Sơn Trang, các bạn cần thận
trọng, nếu thật có vấn đề gì, cũng nên cùng hành động với Cục Công an
thành phố mới được.
Trên thực tế, Hàn Đông tin tưởng vấn đề ở Mục Mã Sơn Trang, chỉ có điều nếu đó là một tổ ong vò vẽ thì không nên sơ ý chọc vào, cho dù có muốn chọc thì cũng cần làm tốt toàn bộ công tác
chuẩn bị mới được. Dù sao bên trong tổ ong này chắc chắn có không ít ong vò vẽ, nếu như không thể đối phó bọn chúng nhanh gọn trong chốc lát thì đừng có tùy ý đụng vào.
Mặt khác, chính vì Hạ Kim Cường cùng một vài người thường xuyên đến Mục Mã Sơn Trang, cho nên một khi đã làm,
rất có thể tạo ra một đại án kinh thiên động địa, đến lúc đó Chu Chính
coi như người lập công, chỉ sợ cũng sẽ bị một vài người ghi hận trong
lòng.
Cho nên, Hàn Đông nói như vậy, trên thực tế cũng là một cách bảo vệ cho Chu Chính.
Chu Chính gật đầu, nói:
- Tôi rõ mà, bên trong có lẽ thật sự có vài con cá lớn, nhưng không phải là cá mà tôi có thể động đến được.
Nguyên Á Văn nói:
- Những người đó làm càn, sớm muộn sẽ có chuyện xảy ra. Có điều, tôi thấy sau này chúng ta còn phải tìm chỗ khác ăn cơm, Thanh Vân Sơn Trang cũng nên ít lui tới, thời gian gần đây, tôi mỗi lần đến Thanh Vân Sơn Trang
ăn cơm đều gặp người quen, tôi nghe nói, rất nhiều người sở dĩ thích đi
Thanh Vân Sơn Trang ăn cơm, chính là muốn thử vận may, tìm duyên…
Hàn Đông hơi ngẩn người ra, lập tức liền rõ ý của Nguyên Á Văn, thật không
ngờ tên tiểu tử này khá mẫn cảm, chính mình cũng sơ suất điểm này.
Hơn nữa những người này vì thăng quan, cũng thật là biện pháp gì, chiêu gì
đều nghĩ được ra, chỉ vì mình thường xuyên đi Thanh Vân Sơn Trang ăn
cơm, họ cũng liền theo xu thế mà chạy theo, chính là muốn nắm bắt cơ hội cho chính mình.
Hàn Đông trong lòng cảm thấy vừa buồn cười vừa
đáng thương, đồng thời nhớ tới lúc trước trong ánh mắt một vài người có
vầng sáng hưng phấn, liền cũng hiểu ra là chuyện gì.
“Xem ra thân làm lãnh đạo, chỗ nào cũng phải cẩn thận, có lẽ là một việc rất nhỏ,
cũng đem đến ảnh hưởng rất lớn cho những người ở dưới.” Hàn Đông trong
lòng thầm nghĩ. “Thanh Vân Sơn Trang này về sau quả thực nên ít đến mới
được, nếu không để xảy ra ảnh hưởng cũng không nên.”
Mặc dù Hàn
Đông thích ăn cơm ở Thanh Vân Sơn Trang, lại không giống Hạ Kim Cường
thích chơi ở Mục Mã Sơn Trang, nhưng hấp dẫn người trong thể chế ở thành phố Tân Châu đến đây liên tục, vậy không phải là chuyện hay ho rồi.
- Về sau chúng ta tìm một chỗ yên tĩnh khác để ăn cơm.
Chu Chính cười, nói.
- Các anh nói vậy là thế nào, ăn cơm cũng giống như làm công tác nghầm hay sao ý, có để cho người ta sống hay không nữa?
Hàn Đông mỉm cười, nói:
- Được rồi, bớt nhiều lời oán giận đi, có cơm ăn đã là tốt lắm rồi.
Hát đến hết chiều, lúc đi ăn cơm tối, liền để Chu Chính đưa mọi người đi ăn ở tiệm nhỏ rất đặc biệt, tiệm ăn này nằm trên con đường vắng vẻ ở phía
sau Cục Lương thực quận Cao Bình, hai bên phố đều là những cây cao lớn,
hiện ra rất tĩnh mịch. Trong quán trang hoàng theo phong cách cổ xưa,
trên tường, trên trụ còn móc treo những quả ớt đỏ khô gì gì đấy, có một
chút cảm giác như khu vườn nhà nông.
- Tôi cũng là ngẫu nhiên
phát hiện ra tiệm ăn này, mặc dù kinh doanh không tốt nhưng hương vị
thức ăn rất ngon, đều là người nhà ông chủ làm…
Đợi cho đồ ăn
được mang lên, Hàn Đông nếm thử một chút, cảm thấy quả thực rất ngon,
lại thêm không khí tĩnh mịch, vì vậy ăn cơm ở trong này khiến lòng người rất thoải mái dễ chịu.
Rượu uống là do Chu Chính tự mang đến,
hai bình rượu Ngũ Lương, đây là hãng rượu nổi tiếng của Tân Châu, mọi
người đều làm trong bộ máy thành phố Tân Châu, tự nhiên chủ yếu chỉ uống loại rượu này, cũng coi như là một chút đóng góp cho xí nghiệp ở thành
phố Tân Châu.
Trong lúc ăn cơm, ông chủ quán ở đây đến mời mọi
người rượu, ông ta đeo kính, dáng gầy guộc khiến cho người ta cảm giác
nhã nhặn lịch sự.
Nghe ông ta tự giới thiệu, thì ông ta tên là
Tiếu Vĩnh Nham, lại còn là giáo viên trung học Cao Bình, kinh doanh quán cơm này cũng là do thấy có hứng thú.
Cùng ông ta nói chuyện vài
câu, Hàn Đông cảm thấy ông ta quả là người đàng hoàng, chỉ có điều có
chút ý không theo đuổi sự nghiệp, có thể không đáng được đề xướng.
Buổi tối mọi người không có thêm hoạt động gì, người nào trở về nhà người ấy.
Mọi người đều là người bận rộn, cho dù là cuối tuần, có thể cùng nhau chơi đùa ban ngày, đều đã rất khó rồi.
Hôm sau là chủ nhật, Hàn Đông cũng không đi đâu, chỉ ở trong nhà cả ngày,
gọi mấy cuộc điện thoại, và làm bản tổng kết đơn giản về công việc trong thời gian gần đây của mình, tiến hành chỉnh sửa suy nghĩ về công việc
kế tiếp.
Bây giờ mục tiêu của Hàn Đông vô cùng rõ ràng, hắn đã
nắm được đại thế của thành phố Tân Châu, tiếp đó chính là lúc chăm chỉ
làm tốt việc của chính mình.
Hơn nữa Hàn Đông cũng biết mình
không thể mãi ở đất Tân Châu, vì vậy điều cần nhất chính là mở ra bố cục phát triển thành phố Tân Châu.
Theo sắp xếp trước đây của Hàn
Đông, khu công nghiệp xanh Trường Giang Nguyên và khai thác thủy điện là hai công trình trọng điểm lớn của thành phố Tân Châu, chỉ cần hai công
trình này trở thành hiện thực thì việc biến thành phố Tân Châu thành
thành phố năng lượng lớn, hẳn không có vấn đề gì.
Theo tình hình
trước mắt mà nói, tất cả đều phát triển theo ý tưởng của Hàn Đông, nhờ
mấy người bạn mà Lộ Lợi Dương giới thiệu, nên lập tức liền giải quyết
được rất nhiều vấn đề, chỉ cần đầu tư thép và lưới điện có thể cấp phép, đối với thành phố Tân Châu mà nói, cũng có tác dụng tuyên truyền cực kỳ tốt.
Bây giờ vấn đề duy nhất chính là công ty đầu tư mà Cục Công nghiệp than đá tỉnh lập ra, bởi vì Ủy ban nhân dân tỉnh xen vào cho nên sự việc mới trở nên phức tạp.
Đương nhiên, Hàn Đông cũng không
lo lắng quá nhiều, vì cho dù có lo lắng thế nào, sự việc diễn biến ra
sao, trong thời gian ngắn không thể thay đổi được.
Theo lời của
Phạm Đồng Huy nói, thì trong hai ngày tới Ủy ban nhân dân tỉnh sẽ mở Hội nghị thường vụ, đoán chừng việc liên quan đến công ty đầu tư kia nhanh
chóng được quyết định.
Hàn Đông đã xác định chủ ý rồi, đến lúc đó gặp chiêu nào thì phá chiêu ấy, dù gì vấn đề cấp bậc khu công nghiệp
Trường Giang Nguyên hẳn là sẽ nhanh chóng được quyết định, vậy thì đến
lúc đó vẫn đề sẽ dễ giải quyết rồi.
Buổi chiều thứ ba, Hàn Đông
nhận được điện thoại của Phạm Đồng Huy, lại nói cho Hàn Đông rằng, trong buổi Hội nghị thường vụ sáng nay của Ủy ban nhân dân tỉnh không đề cập
gì đến việc liên quan đến mỏ than của Cục Công nghiệp than đá tỉnh.
Điều này khiến cho Hàn Đông cảm thấy bất ngờ, không biết Yến Sơn Cao rút cuộc là xuất phát từ mục đích gì.
Có điều theo lời của Phạm Đồng Huy, rất nhanh liền giải tỏa mối nghi ngờ
trong lòng Hàn Đông, Yến Cao Sơn sở dĩ không làm văn kiện nhắc lại vấn
đề của công ty đầu tư, là vì Văn phòng Tỉnh ủy đã thông tin rồi, lãnh
đạo Văn phòng Biên chế tỉnh đã họp hôm thứ năm, thảo luận báo cáo Trường Giang Nguyên của thành phố Tân Châu đăng ký là khu công nghiệp cấp Phó
giám đốc sở.
Nói cách khác, Yến Sơn Cao biết rõ Hàn Đông đã lấy
được sự ủng hộ của Nguyên Hằng Kiện, vậy thì nếu trong Hội nghị thường
vụ của Ủy ban nhân dân tỉnh ông ta cho thông qua thành lập công ty đầu
tư, đến lúc đó thì sẽ xung đột với quyết định của Tỉnh ủy, điều này rất
dễ dàng khiến Ủy ban nhân dân tỉnh lâm vào thế bị động, nếu như Chủ tịch thành phố Tân Châu là người khác thì dễ nói, mấu chốt là Hàn Đông con
người này không chỉ có năng lực mà còn có thế lực đằng sau, đến lúc đó
bị hắn cãi lại thì thể diện của ông ta để đâu, cho nên dứt khoát phải để sự việc công ty đầu tư qua một bên.
- Ha ha, như vậy cũng tốt, bớt được nhiều phiền toái.
Hàn Đông vui vẻ nói.
Mặc dù Hàn Đông không sợ gặp việc, nhưng hắn không hy vọng phiền phức tìm
đến mình, huống chi cho dù hắn có thể đứng vững trước áp lực của Ủy ban
nhân dân tỉnh, nhưng nếu như truyền ra ngoài, cũng có thể gây cho mình
ảnh hưởng không tốt, dù sao bất kể lãnh đạo nào, cũng không thích cấp
dưới quá cứng rắn và không nghe lời.
Chỉ có điều làm như vậy, thì cái công ty đầu tư khai thác than Vũ An mà Tần Vĩ Quân nghĩ ra rơi vào tình thế lúng túng.
Yến Sơn Cao im hơi lặng tiếng như vậy, Lý Trọng Hỉ chắc chắn cũng rút lui.
Không có hai người kia ủng hộ, Tần Vĩ Quân muốn công ty đầu tư kia phát huy tác dụng, căn bản là không thể.
Cũng có thể nói, công ty đầu tư này căn bản là để đó trưng diện.
Đương nhiên, điều này không có quan hệ quá lớn với Hàn Đông. Hàn Đông cũng không cần quan tâm và cảm thấy khó xử.
Thẩm Tòng Phi vào báo cáo:
- Chủ tịch thành phố Hàn, tôi vừa mới nhận được điện thoại, đoàn khảo sát của Tập đoàn Thủ Cương sẽ đến thành phố Tân Châu vào thứ hai tuần tới,
dẫn đội lần này là Phó tổng giám đốc của tập đoàn bọn họ.
Hàn Đông nghĩ trong lòng, không ngờ Tập đoàn Thủ Cương quả là tích cực, đây đúng là việc tốt.
- Ừ, chúng ta phải làm tốt công tác tiếp đãi, Tập đoàn Thủ Cương là đơn
vị doanh nghiệp nhà nước cấp Thứ trưởng, trong đó Phó tổng giám đốc cũng là cấp Giám đốc sở, cần có quy cách tiếp đón tương ứng, ngoài ra cũng
cần làm tốt công việc chuẩn bị đàm phán.
Thẩm Tòng Phi ghi lại chỉ thị của Hàn Đông, rồi nói:
- Còn có một việc là, những doanh nghiệp lần trước đến khảo sát. Mấy ngày nay lần lượt đến thành phố Tân Châu tiến thêm một bước xác nhận công
việc đầu tư.
Hàn Đông nói:
- Về việc này, tôi đề nghị anh
giao cho Cục Xúc tiến đầu tư làm đi, bây giờ cần tập trung tinh thần vào việc tiếp đón Tập đoàn Thủ Cương.
Liền sau đó, Hàn Đông gọi điện gọi Chu Tử Phong đến, bảo anh ta thời gian này cần trợ giúp Thẩm Tòng
Phi làm tốt công tác chuẩn bị tiếp đón này.
Buổi chiều thứ 5, Hàn Đông nhận được tin tức, Văn phòng Biên chế tỉnh đã thông qua báo cáo
Thành ủy, Ủy ban nhân dân thành phố Tân Châu đăng ký cấp Phó giám đốc sở cho khu công nghiệp Trường Giang Nguyên, rất nhanh văn bản quyết định
cũng sẽ được ban xuống.
“Xem ra trong thời gian này việc mừng liên tiếp đến.” Hàn Đông trong lòng thầm nghĩ.
Tuy nhiên, đây là thời gian bận nhất, mặc dù Hàn Đông ủy quyền hết mức, bảo mọi người phân công đi chuẩn bị việc của từng người, nhưng Hàn Đông làm Chủ tịch thành phố, việc phải quan tâm cũng rất nhiều, cũng phải bất cứ lúc nào chú ý đến tình hình tiến triền các hạng mục công việc.
Lúc Ủy ban nhân dân thành phố bận tối mắt tối mũi, Thành ủy bên kia giống như không có việc gì, cũng chẳng có động tĩnh gì.
Hạ Kim Cường thời gian này mỗi ngày đi làm đều ngồi trong phòng làm việc,
phê chuẩn văn kiện hoặc gọi vài cú điện thoại, sau đó là cùng mọi người
ra ngoài ăn cơm.
Thậm chí thời gian trước anh ta không ngừng tạo hình tượng Bí thư thân thiết của dân, thời gian này cũng không có duy trì gì cả.
Trên thực tế, lần này cũng không trách Hạ Kim Cường, dù sao anh ta bây giờ
bị Hàn Đông khống chế gắt gao, hơn nữa bên dưới các cán bộ chủ chốt ở
các quận huyện cũng đều là người của bên Hàn Đông, anh ta cho dù xuống
thị sát cũng chỉ có thể lần lượt cảm giác được những người này bằng mặt
nhưng không bằng lòng.
Cho nên thà rằng ngồi yên ở văn phòng, âm thầm cân nhắc một chút cách đối phó với Hàn Đông.
Và những người ở phía Hạ Kim Cường cũng đều trầm lặng giống nhau.
Tuy nhiên, nếu so sánh thì trong những người này Chử Bình Khánh là người buồn bực nhất.
Bất kể nói thế nào, bất luận là Hạ Kim Cường, hay là Trần Phúc Xương, Trịnh Thị Vĩ, Ngụy Chính Minh, bọn họ còn có tiếng nói nhất định trên địa bàn của họ.
Nhưng Chử Bình Khánh là Ủy viên thường vụ Phó chủ tịch
thành phố, ở Ủy ban nhân dân thành phố hoàn toàn đứng ra rìa, phân công
quản lý toàn những ban nghành không có tẹo quyền lực nào.
Bây giờ mỗi ngày anh ta ngồi lì trong phòng làm việc, uống trà, xem báo, căn bản là không có việc gì.
Buổi sáng thứ sáu, Hàn Đông đủng đỉnh đến văn phòng của Hạ Kim Cường.
Thư ký của Hạ Kim Cường là Chu Kiệt Trác đang ngồi một chỗ cúi đầu viết cái gì đó, ngẩng đầu lên thấy Hàn Đông dường như giật mình, đứng dậy cung
kính chào hỏi, sau đấy dẫn Hàn Đông vào trong văn phòng.
Đối với
việc Hàn Đông đến, Hạ Kim Cường cũng có chút nghi hoặc, nhưng anh ta
không chút biến sắc mời Hàn Đông ngồi xuống, sau khi châm thuốc ngồi
lặng yên một chỗ hút.
Hàn Đông cũng không nói gì vô nghĩa:
- Bí thư Hạ, bây giờ Tỉnh ủy đã phê chuẩn đăng ký cấp Phó giám đốc sở cho khu công nghiệp xanh Trường Giang Nguyên, vì để mau chóng triển khai
công việc, tôi kiến nghị Thành ủy mau chóng mở Hội nghị thường vụ, thành lập bộ máy cho Trường Giang Nguyên.
Hạ Kim Cường ho lên một tiếng, chỉ có lúc này anh ta mới có thể tìm lại một chút tôn nghiêm của Bí thư Thành ủy.
- Ừm, kiến nghị của Chủ tịch thành phố Hàn rất tốt, tôi thấy thứ ba tuần sau mở cuộc họp Hội nghị thường vụ thảo luận vậy.
Hàn Đông nói:
- Đoàn khảo sát của Tập đoàn Thủ Cương thứ hai này đến Tân Châu, chủ yếu
là bàn về việc liên loanh than thép, thời gian có phần hơi đột ngột, tôi kiến nghị thứ năm lại mở họp Hội nghị thường vụ, như vậy cũng dễ dàng
cho mọi người thêm một bước chuẩn bị.
Hạ Kim Cường cũng không nói gì, nói:
- Nếu như vậy thì quyết định sáng thứ sáu đi.
Đây cũng là anh ta có chút suy tư, thầm nghĩ mình là Bí thư Thành ủy,
không thể hắn nói thứ năm mở Hội nghị thường vụ là thứ năm mở, mặc dù
mình không thể không chế thế cục Hội nghị thường vụ, nhưng lúc nào mở
Hội nghị thường vụ thì việc này mình vẫn là có thể khống chế được.
Nếu như Hàn Đông biết được ý nghĩ ấy của Hạ Kim Cường thì cũng chỉ có thể cười méo mặt một phen.
Hàn Đông đương nhiên không lãng phí thời giờ đi đoán Hạ Kim Cường nghĩ thế
nào, bây giờ trong lòng Hàn Đông đang cân nhắc nhân sự của Trường Giang
Nguyên.
Làm khu công nghiệp cấp Phó giám đốc sở, ngoài lãnh đạo
chính là cấp Phó giám đốc sở ra, lãnh đạo chức phó là cấp Cục trưởng,
mặt khác bên dưới vẫn còn vài phòng ban cũng đều là cấp Cục phó, liền
một lúc xuất hiện nhiều vị trí như vậy, trong thời gian ngắn Hàn Đông
không có nhiều người để lấp vào.
Hiện tại trong tay Hàn Đông,
người có thể dùng trên thực tế là mỗi người có chức vụ công việc riêng
hết rồi, cũng tìm không ra nhiều người để đi bổ sung vào những vị trí
còn trống của Trường Giang Nguyên.
Trở về văn phòng, Hàn Đông cho gọi Hoàng Văn Vận và Thẩm Tòng Phi đến, đưa vấn đề của mình ra.
- Theo cách nghĩ của tôi thì nhân vật số một của Trường Giang Nguyên do
Phó chủ tịch thành phố Thẩm kiêm nhiệm, vấn đề nhân sự chủ yếu là các
lãnh đạo cấp phó, và lãnh đạo chính các phòng ban phía dưới, theo chỉ
thị phê chuẩn của Văn phòng Biên chế tỉnh thì tổng cộng có đến bốn cán
bộ cấp Cục trưởng và bảy cán bộ cấp Cục phó, ngoài ra cán bộ cấp phòng
cũng phải một, hai chục người, những người này là lực lượng nòng cốt của Trường Giang Nguyên, nhất định phải đề bạt chọn người có năng lực mới
được, có điều trong thời gian ngắn cũng không dễ sắp xếp nhiều như vậy.
Tuy rằng Hàn Đông dóc toàn lực ủng hộ Trường Giang Nguyên do Thẩm Tòng Phi
nắm giữ , nhưng cũng không thể để một mình Thẩm Tòng Phi xem xét sắp xếp nhân sự của Trường Giang Nguyên, dù sao Trường Giang Nguyên rõ ràng là
một cái bánh ngon, là một nơi lập thành tích, có cái ngon tự nhiên mọi
người đều muốn được phân chia một ít, như vậy mới có lợi duy trì cân
bằng về sau. Mặt khác Thẩm Tòng Phi đến thành phố Tân Châu chưa lâu, nếu cứ giao cho anh ta đi sắp đặt, anh ta cũng không có cách nào tìm được
nhiều người phù hợp.
Hoàng Văn Vận cau mày nghĩ một lúc, nói :
- Chủ tịch thành phố Hàn, tôi có một chủ ý, Trường Giang Nguyên cần có
nhân tài trên tất cả các phương diện, có thể tuyển chọn từ mỗi ban
nghành trực thuộc thành phố tương ứng, hơn nữa số người bị thiếu ra của
các nghành trực thuộc thành phố thì có thể tiến hành điều chỉnh và đề
bạt từ trong nội bộ…
Hàn Đông chỉ cảm thấy mắt sáng lên, nói:
- Biện pháp này không tồi, về phần các cán bộ cấp Trưởng phòng, cấp Phó
phòng tôi thấy có thể tiến hành điều phối trong phạm vị toàn thành phố,
nhất định cẩn tuyển chọn những cán bộ năng lực làm việc suất sắc, tác
phong nghiêm túc, chăm chỉ đi bổ sung đội ngũ cán bộ của Trường Giang
Nguyên. Thành ủy trước tiên phải xác định cán bộ cấp Cục phó trở lên,
những người tuyển chọn còn lại thì giao cho Công ủy của Trường Giang
Nguyên đi sắp xếp.
Sở dĩ lưu lại cán bộ cấp Trưởng phòng, Phó
phòng để cho Trường Giang Nguyên tự mình đi xử lí, một là thành Ủy cũng
không thích hợp quản lý chi tiết như vậy, hai là cũng để cho Thẩm Tòng
Phi một cơ hội, cho anh ta có thể nhanh chóng nắm giữ thế cục của Trường Giang Nguyên.
Thẩm Tòng Phi cũng hiểu rõ điều này nên trong lòng rất vui mừng.
Tìm ra được chính sách, mọi việc cũng dễ làm rồi.
Theo ý tưởng của Hàn Đông, lần này đại bộ phận nhân sự của Trường Giang
Nguyên chắc chắn nằm trong tay người phe mình, nhưng cũng cần giữ một
vài vị trí nhỏ cho phe của Hạ Kim Cường.
Ăn mảnh tuy rằng rất thích nhưng vấn đề bị kéo theo cũng rất nhiều, cho nên san ra bớt, cũng không thể ích kỷ keo kiệt được.
Đây có lẽ là đạo lý giữ lại một con đường lùi.
Văn phòng Thành ủy đã thông báo đi thời gian họp và đề tài thảo luận trong
buổi họp Hội nghị thường vụ rồi. Cuối tuần, Hàn Đông và những Ủy viên
thường vụ đứng về phe mình bàn bạc một chút, ngoài ra cũng cùng Phó bí
thư Bành Y Vinh giao lưu một chút, mọi việc đã chuẩn bị tương đối rồi,
đến lúc đó chỉ cần trong Hội nghị thường vụ quyết định cụ thể thôi.
Khoảng hai giờ chiều thứ hai, đoàn khảo sát của Tập đoàn Thủ Cương đã đến
thành phố Tân Châu, dẫn đầu đoàn là Phó tổng giám đốc Tập đoàn Thủ Cương Tạ Hưng Thành, đồng hành còn có những người phụ trách các phòng ban
liên quan, tổng cộng có hơn hai mươi người, từ điểm này có thể thấy, Tập đoàn Thủ Cương đến lần này rất có thành ý.
Gặp mặt trong cuộc
họp, Hàn Đông bày tỏ nhiệt liệt đón mừng Tập đoàn đến khảo sát, nhấn
mạnh ý nghĩa quan trọng của hợp tác giữa doanh nghiệp và địa phương,
đồng thời giới thiệu một chút tình hình cơ bản của Trường Giang Nguyên
Tạ Hưng Thành cũng phát biểu nói chuyện, giới thiệu một chút về tình trạng phát triển, chiến lược của Tập đoàn gang thép, đồng thời biểu thị chỉ
cần hai bên có thể đạt được thống nhất ý kiến, vậy thì việc đầu tư tại
thành phố Tân Châu của Tập đoàn sẽ nhanh chóng được xác lập, đồng thời
chỉ ra Tổng giám đốc của Tập đoàn đối với đoàn khảo sát Tân Châu lần này vô cùng coi trọng.
Trong buổi họp gặp mặt này, chủ yếu là hai
bên hiểu rõ một chút tình hình cơ bản, về phần tiến hành đầu tư hay
không, đầu tư theo phương thức nào thì cần phải bàn bạc tiếp.
Sau khi xong hội nghị, đoàn khảo sát liền đi thẳng tới huyện Vũ An, Hàn Đông tự nhiên cùng Thẩm Tòng Phi trực tiếp dẫn đoàn đi.
Lúc Hàn Đông bận đón tiếp đoàn khảo sát của Tập đoàn Thủ Cương, Hạ Kim Cương ngồi trong văn phòng tức giận khó chịu.
Lẽ ra sự việc lớn thế này, Ủy ban nhân dân thành phố nên mời anh ta Bí thư Thành ủy ra mặt gặp Tạ Hưng Thành chứ.
Nhưng căn bản lại không có ai qua mời anh ta, anh ta mặc dù biết có chuyện như vậy nhưng cũng không thể cứ hùng hồn tự qua được.
“Đáng ghét” Hạ Kim Cương buồn bực dí nửa điếu thuốc đang cầm trong tay vào
trong gạt tàn, “Hàn Đông bây giờ không coi mình ra gì cả, việc gì cũng
không nói với mình, hắn rút cuộc muốn làm gì? Thật sự coi như mình không có hay sao?”
Đúng lúc đó điện thoại trên bàn đổ chuông, anh ta nghe điện, lại là Tần Vĩ Quân gọi đến.
- Bí thư Hạ, nghe nói người của Tập đoàn Thủ Cương đến Tân Châu bàn về việc liên doanh than thép?
- Có chuyện như vậy.
Hạ Kim Cường trong lòng có chút khó chịu đối với Tần Vĩ Quân, bởi vậy thái độ cũng chẳng ra làm sao.
Tần Vĩ Quân bây giờ đang buồn bực, anh ta vốn cho rằng có sự ủng hộ của Lý
Trọng Hỉ, tự mình thành lập ra công ty đầu tư, đến lúc đó việc nhúng tay vào than đá huyện Vũ An, cơ bản chỉ là chuyện nhỏ, hơn nữa Lý Trọng Hỉ
còn nói với anh ta rằng sẽ đưa việc này lên Hội nghị thường vụ của Ủy
ban nhân dân tỉnh thảo luận. Nhưng cho đến bây giờ, anh ta vẫn không có
được một chút hồi âm.
Mà cùng lúc đó, Văn phòng Biên chế tỉnh đã
xác nhận rõ cấp bậc của Trường Giang Nguyên, đồng thời chấp nhận quy
hoạch phát triển Trường Giang Nguyên, trong đó bao gồm lấy việc kinh
doanh khai thác mỏ than làm cơ sở.
Làm như vậy, việc anh ta lập
ra công ty đầu tư vứt ở đó, tiến lui đều không được, đây là công ty mới
thành lập, hơn nữa còn là nhắm vào mỏ than đá huyện Vũ An, còn chưa bắt
đầu thì đã phải trả về, cũng có chút không chấp nhận được, nhưng muốn
làm thật sự, thì phía bên thành phố Tân Châu cũng sẽ không đáp ứng.
Cho nên hai ngày nay Tần Vĩ Quân đặc biệt chú ý đến tình hình liên quan
thành phố Tân Châu, xét thấy bên phía Lý Trọng Hỉ không có biểu hiện rõ
ràng, anh ta quyết định lui lại để bước bước tiếp theo, chuẩn bị đến lúc đó nghĩ biện pháp tổ chức điểm đầu tư, sau đó để cho công ty đầu tư đến huyện Vũ An mỗi ngày kiếm một chén canh là tốt rồi, cũng không yêu cầu
lời quá nhiều, chỉ cần đem việc này qua mắt trước rồi tính.
Anh
ta gọi điện thoại cho Hạ Kim Cường thăm dò một chút tình hình, bây giờ
lại nghe giọng điệu của Hạ Kim Cường dường như có chút không thoải mái,
anh ta lại càng buồn bực.
Có điều anh ta vẫn nhẫn nại đem ý tưởng của mình nói ra một chút.
Hạ Kim Cường cười lạnh nhạt, anh ta biết Tần Vĩ Quân bây giờ chuẩn bị rút lui,
- Liên quan đến vấn đề than đá huyện Vũ An, là do Ủy ban nhân dân thành
phố và Trường Giang Nguyên đang làm, sự việc cụ thể tôi cũng không quản…
Cúp điện thoại, Hạ Kim Cường cười nhạt, nói :
- Có bản lĩnh đi tìm Hàn Đông tính, tốt nhất là cắn anh ta một cái.
Hạ Kim Cường bực bội, liếc nhìn thời gian cách giờ tan làm còn hơn một
tiếng đồng hồ nữa, anh ta cũng không muốn ở trong phòng làm việc nữa,
giao việc lại cho Chu Kiệt Trác một chút, liền xuống lầu, trực tiếp đi
Mục Mã Sơn Trang.
Nơi đó, anh ta mới có thể tìm lại được một chút tự tôn nắm quyền tất cả.
Đắm chìm trong ánh mắt mơ màng của chị em sinh đôi, Hạ Kim Cường nhanh
chóng mất đi phương hướng của bản thân, thân thể trần truồng, ngồi ở
trong bồn tắm thật lớn chơi đùa vui vẻ với hai người đẹp sinh đôi trần
như nhộng, thỉnh thoảng lại phát ra một trận cười vui sướng.
Mà
có thứ Hạ Kim Cường không biết đó là, trong một góc nhỏ của phòng tắm,
có một chiếc camera bé tí đang chiếu xuống bồn tắm lớn bên dưới.
Khi cùng hai chị em sinh đôi từ bồn tắm lớn “chiến đấu” đến chiếc giường
lớn, tâm trạng Hạ Kim Cường rút cuộc đã thoải mái một chút, sửa soạn qua loa liền đi đến căn phòng khác.
Ông chủ tai to mặt lớn của Mục Mã Sơn Trang đang nở nụ cười chờ phục vụ anh ta.